Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 42: Một người đẩy lui ba người
"Làm sao? Tôi không được đến xem kẻ giết con của mình?"
Trần Hải Trình tuy cười nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu có sự cay nghiệt, trong lòng ông đang đau khổ. Đứa con trai duy nhất bị người ta sát hại, làm sao không đau lòng?
Tuổi cũng đã 52, Trần Hải Trình không còn sức trẻ như ngày xưa, ông không thể không có người nối dỗi, cho nên cưng Trần Hải Bân hơn cả vàng, con trai muốn gì ông cũng chiều cho dù là gây hoạ ông cũng cho người đi dẹp êm xuôi
Tuy là bộ giáo dục nhưng phía sau nó cũng có mặt tối, còn tuỳ vào người đứng đầu là ai.
Mấy người nghe Trần Hải Trình nói muốn xem tội phạm, vẻ mặt nghiêm trọng hiện rõ, Nguyễn Trình Chiễu lúc này xoay qua hỏi Hồ Phong Kiến
"Tội phạm mà cậu bắt về đâu? Mang ra đi!"
Hồ Phong Kiến giật mình, ấp úng
"Cái này..."
"Còn không mau mang ra?" Nguyễn Trình Chiễu đột nhiên quát, đối với lão chọc vào bộ giáo dục đúng là không tốt
Nhưng mà Hồ Phong Kiến nhất thời lúng túng, quay qua xem Anh Kiệt rồi lại quay sang Trần Hải Trình trong lòng vô cùng phức tạp
Hành động của hắn bất ngờ rơi vào ánh mắt của ông lão phía sau Trần Hải Trình, lão hơi nhíu mày khẽ nói nhỏ với Trần Hải Trình
"Cậu Trình, có lẽ thiếu niên kia là thủ phạm!"
Trần Hải Trình nghe nói có chút giật mình, nhìn xem một chút Anh Kiệt sau đó quay sang ông lão hoài nghi hỏi:
"Lão Mục, ông không đùa đó chứ? Cậu ta chỉ là học sinh"
Ông lão tên Mục, thầm nói nhỏ với Trần Hải Trình, mấy người Lê Dương Hùng cũng để ý thấy nhưng không nghe được, bất quá vừa rồi Hồ Phong Kiến do dự bị lão Mục phát hiện, lẽ nào mấy lão già như Lê Dương Hùng không thấy? Cho nên trong lòng họ dâng lên cảm giác không ổn
"Không phải là Võ đại sư đâu ha?"
Trong lòng họ đồng thời nghĩ, bất quá để họ nghi ngờ. Hai người lão Mục và Trần Hải Trình to nhỏ xong, Trần Hải Trình đột nhiên đùng đùng tức giận, sắc mặt đỏ lên nổi cả gân máu
Hắn quát:
"Còn núp ở đó làm gì? Dám giết con trai tao thì có gan bước ra đây, đừng có làm con rùa rụt cổ!"
Trần Hải Trình không biết tên Anh Kiệt, nhưng hắn nhìn hướng Anh Kiệt mà quát, cho dù không phải Anh Kiệt là hung thủ thì hắn cũng không có mất mặt, dù sao thì hắn cũng không gọi đúng tên ai
Không hổ là chủ tịch bộ giáo dục, rất thông minh. Mấy người Hồ Bắc cũng đoán ra được hàm ý trong đó, hiện tại mọi quan chức đều tụ tập ở đây, đồng phục đều rõ ràng riêng chỉ có Anh Kiệt là đồng phục học sinh, vô cùng nổi bật. Bất quá nói học sinh ở huyện là bình thường, có thể là đi làm giấy tờ gì đó với ba mẹ đại loại
Nhưng vấn đề là bây giờ người dân đang trốn ở phòng nào đó, cả quảng trường đều chỉ còn lại một mình Anh Kiệt, thật sự đáng nghi
Lão Mục vừa rồi giải cho Trần Hải Trình một chút, cho nên hắn muốn hung thủ giết con trai mình sợ nhục mà tự ra, nếu như kẻ địch mặt dày thì hắn còn có cách khác
Bất quá cách thứ hai hiện tại không cần nữa, Anh Kiệt bỗng nhiên đứng yên từ nảy đến giờ di chuyển, dâng lên bốn phía ánh mắt đều nhìn vào hắn, có người thì thầm kinh ngạc
"Hắn? Không lẽ hắn giết con trai của chủ tịch bộ giáo dục?"
"Cái gì mà không lẽ, chính xác là vậy. Bọn tao vừa rồi chính là đem nó bắt về!"
Có người nói trong chuyến hành động vừa rồi tỏ ra kiêu ngạo
Mà người khác khinh thường nhổ nước bọt nói
"Dám giết con trai của nhà nước cấp cao, xem nó cũng phải chết!"
Mà bốn phía nghị luận, ở giữa thì nổi lên phong ba. Anh Kiệt thản nhiên tách ra dòng người Lê Dương Hùng đứng lên phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của họ Anh Kiệt nhàn nhạt nói mang theo vẻ mặt trào phúng mỉm cười
"Nếu là Trần Hải Bân thì chính do ta giết, ông có dị nghị gì sao?"
Một câu nói để cho mọi người cùng nghe thấy, giống như vừa nghe chuyện lạ chung quanh đồng thời bất động, ngạc nhiên, hoảng sợ lẫn tức giận đủ loại biểu hiện
Mà tức giận thì chỉ có mấy người chân chính công lý, nghe thấy sát nhân kiêu ngạo nói trong lòng họ nổi lên lửa giận, giống như muốn đem Anh Kiệt thay trời hành đạo
Chỉ có ngoại lệ một người tức giận vì kẻ giết con trai hắn vẫn thản nhiên như thế khi đối mặt với mình, Trần Hải Trình tức giận cực độ khác nào núi lửa nhịn lâu năm phun trào
Hắn cười như bị điên
"Hahaha! Tốt, tốt, tốt!"
Ba chữ tốt! Hắn ngưng cười, nhìn Anh Kiệt lúc này đằng đằng sát khí lạnh lùng nặng nề nói
"Giết con trai tao, nhất định phải chết!"
"Lão Mục!"
Hắn vừa nói xong, ông lão ở phía sau Trần Hải Trình trong mắt mọi người đột nhiên biến mất, kể cả Trần Thanh An hiểu rõ võ đạo cũng không thấy, bất quá miễn cưỡng Lê Dương Hùng và Hồ Bắc nhìn thấy một chút tàn ảnh, Hồ Bắc nổi giận quát
"Lão quỷ muốn động thủ với Võ đại sư?"
Ông di chuyển cực nhanh đứng ra chắn trước người Anh Kiệt một chút khoảng cách, cố ý ngăn cản lão Mục tiến công. Nhưng mà lão Mục giống như cũ tựa như trên đường né một chút vật cản nhỏ, lão di chuyển tốc độ cao lách người né qua Hồ Bắc thẳng tiến về phía Anh Kiệt
Lê Dương Hùng và Hồ Phong Kiến thấy thế vẻ mặt trầm trọng, cũng đồng loạt xuất thủ nhảy ra trước khoản trống giữa Anh Kiệt và Hồ Bắc ngăn cản lão Mục
"Lão quỷ! Pháp luật tự nhiên có quy định, không giết người bừa bãi!"
Lão Mục thế tiến không giảm ngược lại cười trào phúng đáp
"Ta là người của võ đạo!"
Hắn câu này vừa ra để cho Lê Dương Hùng kinh ngạc, ông không thể phản bác
Pháp luật không áp dụng lên cao thủ võ giả!
Lê Dương Hùng hiểu ý, không nói nữa mà nâng hai tay lên thành chưởng lực đẩy thẳng về phía lão Mục, mà Hồ Phong Kiến cũng đồng dạng dùng Nhất Dương Chưởng ngăn cản
Hai người chắn hết lối tiến công, toả ra uy áp vô cùng lớn để cho mấy người đứng gần lui lại mười mấy bước
Mà Hồ Bắc cũng nhanh chóng xoay người lại nắm tay thả ra một cái trảo thủ, muốn dùng lực nắm lấy vai của lão Mục
Ba người tiến công lẫn phòng thủ, khí thế vô cùng để cho người ta cảm giác sợ hãi, mà Trần Hải Trình cũng biến sắc hoảng sợ lo lắng cho lão Mục bị bao vây
Nhưng mà lão Mục tựa như không có gì đáng sợ, lão dừng lại một chút trong mắt thấy thế công của ba người dồn dập lao đến, lão khẽ cười nói
"Hôm nay để cho mấy lão biết thực lực thật sự của ta!"
Hắn nói mấy người Hồ Bắc nghe không hiểu, nhưng họ vẫn lao lên ngăn cản
Lúc này ngoại trừ Anh Kiệt thì trong mắt mấy người Hồ Bắc đồng tử co rút chăm chú ghim vào lão Mục
Chỉ thấy nội kình toả ra bốn phương tám hướng từ trên thân lão Mục, trong ánh mắt kinh ngạc của Lê Dương Hùng, Hồ Bắc, Hồ Phong Kiến và mấy người xung quanh, họ chưa chạm vào được lão Mục, đồng thời lão Mục chắp hai tay sau lưng đứng thẳng không làm gì cả
Uỳnh!
Giống như pháo nổ đem cả ba người đồng dạng bay văng ra xa, Hồ Bắc miễn cưỡng chống tay xuống đất giữ vững thân thể nhưng vẫn bị đẩy lùi vài mét tạo ra một vệt đường giấu chân, mà Hồ Phong Kiến thì cảm giác chuyện cũ lặp lại bay lộn ngược ra ngoài, hắn cố gắng lấy đà tạm dừng được lực đẩy
Chỉ có Lê Dương Hùng thê thảm bị hất văng ra lăn lông lốc mấy vòng trên đất, run rẩy chống tay ngồi dậy nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt mồ hôi đầm đìa rõ ràng bị nội thương nghiêm trọng
Ba người thở hổn hển cùng lúc biến sắc nhìn lão Mục, trong lòng cùng suy nghĩ
Nội kình ngoại phóng, hoá cảnh tông sư!
Lão Mục một người đẩy lui ba người võ giả liên thủ, trong đó có tận hai vị cao thủ nội kình đại thành, khiến cho xung quanh mọi người sợ hãi.
Trần Hải Trình tuy cười nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu có sự cay nghiệt, trong lòng ông đang đau khổ. Đứa con trai duy nhất bị người ta sát hại, làm sao không đau lòng?
Tuổi cũng đã 52, Trần Hải Trình không còn sức trẻ như ngày xưa, ông không thể không có người nối dỗi, cho nên cưng Trần Hải Bân hơn cả vàng, con trai muốn gì ông cũng chiều cho dù là gây hoạ ông cũng cho người đi dẹp êm xuôi
Tuy là bộ giáo dục nhưng phía sau nó cũng có mặt tối, còn tuỳ vào người đứng đầu là ai.
Mấy người nghe Trần Hải Trình nói muốn xem tội phạm, vẻ mặt nghiêm trọng hiện rõ, Nguyễn Trình Chiễu lúc này xoay qua hỏi Hồ Phong Kiến
"Tội phạm mà cậu bắt về đâu? Mang ra đi!"
Hồ Phong Kiến giật mình, ấp úng
"Cái này..."
"Còn không mau mang ra?" Nguyễn Trình Chiễu đột nhiên quát, đối với lão chọc vào bộ giáo dục đúng là không tốt
Nhưng mà Hồ Phong Kiến nhất thời lúng túng, quay qua xem Anh Kiệt rồi lại quay sang Trần Hải Trình trong lòng vô cùng phức tạp
Hành động của hắn bất ngờ rơi vào ánh mắt của ông lão phía sau Trần Hải Trình, lão hơi nhíu mày khẽ nói nhỏ với Trần Hải Trình
"Cậu Trình, có lẽ thiếu niên kia là thủ phạm!"
Trần Hải Trình nghe nói có chút giật mình, nhìn xem một chút Anh Kiệt sau đó quay sang ông lão hoài nghi hỏi:
"Lão Mục, ông không đùa đó chứ? Cậu ta chỉ là học sinh"
Ông lão tên Mục, thầm nói nhỏ với Trần Hải Trình, mấy người Lê Dương Hùng cũng để ý thấy nhưng không nghe được, bất quá vừa rồi Hồ Phong Kiến do dự bị lão Mục phát hiện, lẽ nào mấy lão già như Lê Dương Hùng không thấy? Cho nên trong lòng họ dâng lên cảm giác không ổn
"Không phải là Võ đại sư đâu ha?"
Trong lòng họ đồng thời nghĩ, bất quá để họ nghi ngờ. Hai người lão Mục và Trần Hải Trình to nhỏ xong, Trần Hải Trình đột nhiên đùng đùng tức giận, sắc mặt đỏ lên nổi cả gân máu
Hắn quát:
"Còn núp ở đó làm gì? Dám giết con trai tao thì có gan bước ra đây, đừng có làm con rùa rụt cổ!"
Trần Hải Trình không biết tên Anh Kiệt, nhưng hắn nhìn hướng Anh Kiệt mà quát, cho dù không phải Anh Kiệt là hung thủ thì hắn cũng không có mất mặt, dù sao thì hắn cũng không gọi đúng tên ai
Không hổ là chủ tịch bộ giáo dục, rất thông minh. Mấy người Hồ Bắc cũng đoán ra được hàm ý trong đó, hiện tại mọi quan chức đều tụ tập ở đây, đồng phục đều rõ ràng riêng chỉ có Anh Kiệt là đồng phục học sinh, vô cùng nổi bật. Bất quá nói học sinh ở huyện là bình thường, có thể là đi làm giấy tờ gì đó với ba mẹ đại loại
Nhưng vấn đề là bây giờ người dân đang trốn ở phòng nào đó, cả quảng trường đều chỉ còn lại một mình Anh Kiệt, thật sự đáng nghi
Lão Mục vừa rồi giải cho Trần Hải Trình một chút, cho nên hắn muốn hung thủ giết con trai mình sợ nhục mà tự ra, nếu như kẻ địch mặt dày thì hắn còn có cách khác
Bất quá cách thứ hai hiện tại không cần nữa, Anh Kiệt bỗng nhiên đứng yên từ nảy đến giờ di chuyển, dâng lên bốn phía ánh mắt đều nhìn vào hắn, có người thì thầm kinh ngạc
"Hắn? Không lẽ hắn giết con trai của chủ tịch bộ giáo dục?"
"Cái gì mà không lẽ, chính xác là vậy. Bọn tao vừa rồi chính là đem nó bắt về!"
Có người nói trong chuyến hành động vừa rồi tỏ ra kiêu ngạo
Mà người khác khinh thường nhổ nước bọt nói
"Dám giết con trai của nhà nước cấp cao, xem nó cũng phải chết!"
Mà bốn phía nghị luận, ở giữa thì nổi lên phong ba. Anh Kiệt thản nhiên tách ra dòng người Lê Dương Hùng đứng lên phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của họ Anh Kiệt nhàn nhạt nói mang theo vẻ mặt trào phúng mỉm cười
"Nếu là Trần Hải Bân thì chính do ta giết, ông có dị nghị gì sao?"
Một câu nói để cho mọi người cùng nghe thấy, giống như vừa nghe chuyện lạ chung quanh đồng thời bất động, ngạc nhiên, hoảng sợ lẫn tức giận đủ loại biểu hiện
Mà tức giận thì chỉ có mấy người chân chính công lý, nghe thấy sát nhân kiêu ngạo nói trong lòng họ nổi lên lửa giận, giống như muốn đem Anh Kiệt thay trời hành đạo
Chỉ có ngoại lệ một người tức giận vì kẻ giết con trai hắn vẫn thản nhiên như thế khi đối mặt với mình, Trần Hải Trình tức giận cực độ khác nào núi lửa nhịn lâu năm phun trào
Hắn cười như bị điên
"Hahaha! Tốt, tốt, tốt!"
Ba chữ tốt! Hắn ngưng cười, nhìn Anh Kiệt lúc này đằng đằng sát khí lạnh lùng nặng nề nói
"Giết con trai tao, nhất định phải chết!"
"Lão Mục!"
Hắn vừa nói xong, ông lão ở phía sau Trần Hải Trình trong mắt mọi người đột nhiên biến mất, kể cả Trần Thanh An hiểu rõ võ đạo cũng không thấy, bất quá miễn cưỡng Lê Dương Hùng và Hồ Bắc nhìn thấy một chút tàn ảnh, Hồ Bắc nổi giận quát
"Lão quỷ muốn động thủ với Võ đại sư?"
Ông di chuyển cực nhanh đứng ra chắn trước người Anh Kiệt một chút khoảng cách, cố ý ngăn cản lão Mục tiến công. Nhưng mà lão Mục giống như cũ tựa như trên đường né một chút vật cản nhỏ, lão di chuyển tốc độ cao lách người né qua Hồ Bắc thẳng tiến về phía Anh Kiệt
Lê Dương Hùng và Hồ Phong Kiến thấy thế vẻ mặt trầm trọng, cũng đồng loạt xuất thủ nhảy ra trước khoản trống giữa Anh Kiệt và Hồ Bắc ngăn cản lão Mục
"Lão quỷ! Pháp luật tự nhiên có quy định, không giết người bừa bãi!"
Lão Mục thế tiến không giảm ngược lại cười trào phúng đáp
"Ta là người của võ đạo!"
Hắn câu này vừa ra để cho Lê Dương Hùng kinh ngạc, ông không thể phản bác
Pháp luật không áp dụng lên cao thủ võ giả!
Lê Dương Hùng hiểu ý, không nói nữa mà nâng hai tay lên thành chưởng lực đẩy thẳng về phía lão Mục, mà Hồ Phong Kiến cũng đồng dạng dùng Nhất Dương Chưởng ngăn cản
Hai người chắn hết lối tiến công, toả ra uy áp vô cùng lớn để cho mấy người đứng gần lui lại mười mấy bước
Mà Hồ Bắc cũng nhanh chóng xoay người lại nắm tay thả ra một cái trảo thủ, muốn dùng lực nắm lấy vai của lão Mục
Ba người tiến công lẫn phòng thủ, khí thế vô cùng để cho người ta cảm giác sợ hãi, mà Trần Hải Trình cũng biến sắc hoảng sợ lo lắng cho lão Mục bị bao vây
Nhưng mà lão Mục tựa như không có gì đáng sợ, lão dừng lại một chút trong mắt thấy thế công của ba người dồn dập lao đến, lão khẽ cười nói
"Hôm nay để cho mấy lão biết thực lực thật sự của ta!"
Hắn nói mấy người Hồ Bắc nghe không hiểu, nhưng họ vẫn lao lên ngăn cản
Lúc này ngoại trừ Anh Kiệt thì trong mắt mấy người Hồ Bắc đồng tử co rút chăm chú ghim vào lão Mục
Chỉ thấy nội kình toả ra bốn phương tám hướng từ trên thân lão Mục, trong ánh mắt kinh ngạc của Lê Dương Hùng, Hồ Bắc, Hồ Phong Kiến và mấy người xung quanh, họ chưa chạm vào được lão Mục, đồng thời lão Mục chắp hai tay sau lưng đứng thẳng không làm gì cả
Uỳnh!
Giống như pháo nổ đem cả ba người đồng dạng bay văng ra xa, Hồ Bắc miễn cưỡng chống tay xuống đất giữ vững thân thể nhưng vẫn bị đẩy lùi vài mét tạo ra một vệt đường giấu chân, mà Hồ Phong Kiến thì cảm giác chuyện cũ lặp lại bay lộn ngược ra ngoài, hắn cố gắng lấy đà tạm dừng được lực đẩy
Chỉ có Lê Dương Hùng thê thảm bị hất văng ra lăn lông lốc mấy vòng trên đất, run rẩy chống tay ngồi dậy nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt mồ hôi đầm đìa rõ ràng bị nội thương nghiêm trọng
Ba người thở hổn hển cùng lúc biến sắc nhìn lão Mục, trong lòng cùng suy nghĩ
Nội kình ngoại phóng, hoá cảnh tông sư!
Lão Mục một người đẩy lui ba người võ giả liên thủ, trong đó có tận hai vị cao thủ nội kình đại thành, khiến cho xung quanh mọi người sợ hãi.
Bình luận truyện