Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 9
Khương Sam mặt không chút thay đổi cầm bao nhỏ lật lật, lại có bộ dáng như ai đang thiếu cô hai vạn đồng vậy, nói tới, kiếp trước lúc này bà nội cũng tới đây, bất quá, khi đó Khương Sam được Bạch Kỳ cho hưởng đặc quyền, luôn luôn ở trong ký túc của hắn nghỉ ngơi, một lần kia bà đến cũng đích thực là đưa tiền.
Không nhiều, cho 300 đồng.
Bất quá, từ trước đến nay bà đúng là có hơi túng quẫn, lại tiết kiệm, ba ba cho bà tiền, bà toàn bộ đều đưa cho Khương Mật.
300 đồng đối Khương Sam mà nói không là cái gì, nhưng đối với bà Chu mà nói cũng đã là một số tiền lớn trong tiêu dùng, khi đó Khương Sam còn khổ sở ôm bà khóc một trận, nhớ tới khi đó, biểu tình của bà chính là có chút kỳ quái.
Lại nhìn nhìn bao nhỏ trong tay, một xấp tiền thật dày, Khương Sam triệt để bị chọc đến tức cười.
Một là vì, mình đời trước quá ngu xuẩn, không biết nhìn người cho rõ ràng, còn cảm động đế rơi nước mắt đâu, hai là vì bà nội đối với số tiền bự của ba ba cô không thể buông tha chuyện bán đi.
Khi ba ba cô còn sống, cho bà tiền,bà trợ cấp cho nữ nhi đáng thương của mình, ba ba cô qua đời, bà liền cầm di sản của ba ba mang đến chỗ của Khương Mật, trợ cấp cho tôn nữ của mình sao?
Sống lại một lần, cô nếu là thật sự lại mặc cho mấy kẻ tiểu nhân tính kế, khi dễ trèo lên trên đầu, cô hiện tại có thể đi chết rồi.
"Như thế nào còn đứng ở chỗ này?"
Thần sắc Khương Sam bất định, một vẻ chính là đang suy nghĩ, đột nhiên bị một giọng nam trầm thấp làm bừng tỉnh, nâng mắt nhìn lại, chính là thấy Bạch Kỳ đang đứng ở cách đó không xa, mặc một thân quân dụng rằn ri*, trên vai đeo huy hiệu một hai sao, dáng vẻ cao ngất.
(Rằn ri*: sặc sỡ, loang lổ, lẫn lộn, 1 kiểu quần áo trong quân đội nói riêng)
Ngày xưa, vừa thấy được hắn nhất định là cô sẽ vui vẻ nhào tới.
Nhưng lần này, Khương Sam sắc mặt trong nháy mắt trầm hẳn xuống, nhiệt độ trong phòng như lạnh xuống.
Lần trước khi gặp mặt, cô cũng có phản ứng tương tự, khiến Bạch Kỳ nhịn không được mà sửng sốt, đang muốn hỏi, Khương Sam đã khôi phục sắc mặt như bình thường.
"Vừa rồi bà nội đến nhìn em, nói chuyện một hồi, anh đi đâu? Như thế nào còn ở trong này đi dạo?"
Thanh âm thiếu nữ buốt giá mà mềm mại, tâm tình hồ nghi của Bạch Kỳ theo đó mà lập tức tiêu tan hết toàn bộ, hắn thu hồi sự khác thường trong lòng, tiến lên vài bước cách cô gần thêm một chút.
Như là đã hoàn toàn quên lần trước Khương Sam đối với hắn là cỡ nào lạnh nhạt, Bạch Kỳ đối với lần trước, cô tại sao lại có thái độ như vậy, hắn không hỏi một tiếng, nhưng thực chất tầm mắt dừng ở trên gò má hồng hồng của cô trầm tư vài giây.
"Em nhập học tới nay tôi còn chưa rút ra thời gian qua thăm em, gần đây thế nào, có mệt hay không?"
Khương Sam buông mi, không muốn cùng hắn, đối diện hơi thấp đầu, nhìn qua nhìn lại cô như là đang có bộ dáng ngượng ngùng: "Cũng tàm tạm a, so với thời điểm luyện vũ gian khổ, mấy cái này cũng không coi là cái gì."
Bạch Kỳ không ngại Khương Sam luôn luôn ở trước mặt mình nũng nịu, không ngờ lần này cô sẽ nói như vậy, hắn có chút kinh ngạc, cô có lần vặn nắp bình mệt đến mức hai ngày đều muốn cùng hắn than thở mất một lúc lâu, lần này quân huấn rõ rệt bị tội không nhẹ, cô lại từ lúc nhìn thấy hắn liền chưa từng nói một câu oán giận nào.
Hơn nữa thái độ cũng không quá thân thiện, bộ dáng có chút lạnh nhạt, điều này làm cho Bạch Kỳ có chút không thoải mái, tầm mắt tìm kiếm rơi vào trên mặt Khương Sam, ý đồ muốn từ thần sắc của cô có thể nhìn ra được cái gì.
"Buổi tối tôi dẫn em đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
Bạch Kỳ thấp giọng hỏi, trong thanh âm, có vài phần nghe không quá rõ ràng là đang thương tiếc hay là gì, dừng một chút, tay liền hướng trên mặt Khương Sam ý định vuốt vài cái.
Thân mình Khương Sam không tự chủ được cứng đờ, phảng phất chính là có một loại cảm giác cơ thể cô đang bị vô số con bọ ở trên người bò bò, thật ghê tởm, làm cho cô thiếu chút nữa nhịn không được mà quay người rời đi.
Khương Sam cố gắng hít một hơi khí lạnh, cự lực ổn định dục vọng muốn di chuyển thân mình của mình, mặt phảng phất như vừa lơ đãng, vừa khéo léo tránh ra khỏi bàn tay của Bạch Kỳ đang mơn trớn trên da mặt của mình.
Bị nàng trốn, tay Bạch Kỳ liền chạm vào không khí, đầu ngón tay chỉ quét qua da mặt mềm mại của Khương Sam một chút, sắc mặt Khương Sam có chút khó coi, Bạch Kỳ lần này càng thêm xác định, cảm xúc của Khương Sam có chỗ không thích hợp.
Hắn chỉ nghĩ, trong nhà cô chợt sinh biến, tới trường học về sau không còn người quen biết, hắn lại bận cho nên không có tới nhìn cô, sợ là cô lại nháo giở cái tiểu tính tình, tuy rằng có chút không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài, rồi nói bằng thanh âm mềm mại.
"Như vậy, mang em ăn cơm xong, sau đó cùng tôi đi chỗ đó một chuyến đi, buổi tối tôi xin nghỉ cho em, em nghỉ một chút."
Đây chính là là ám chỉ Khương Sam có thể đi đến chỗ của hắn quang minh chánh đại, ý tứ lười biếng chính là cô thậm chí có thể dùng cái đó một chút.
Cô đã lâu chưa chạm vào đồ trang điểm xa hoa, cho nên làn da hiện tại đã kém hơn trước, ý tứ của hắn là bây giờ cô có thể đến dùng một chút, sẽ không ai dị nghị.
Chuyện tốt như vậy, nếu là trước đây Khương Sam sợ là sớm nhảy chồm lên mà ôm lấy Bạch Kỳ, nhưng lúc này cô hiển nhiên là cười không nổi, nhìn trái nhìn phải mà nói lảng sang chuyện khác: "Trương huấn luyện viên không phải là người dễ nói chuyện, hắn như thế nào có thể dễ dàng phê chuẩn?"
Dừng một chút, Khương Sam phảng phất lơ đãng nói: "Hơn nữa, tân sinh viên trong thời gian tập quân huấn, không phải là nghiêm cấm ra ngoài sao, làm trái với quy định, nghiêm trọng có thể sẽ phải khai trừ học tịch."
Bạch Kỳ nói: "Mấy chuyện đó em không cần phải để ý đến, tôi tự nhiên có biện pháp."
Quả nhiên.
Khương Sam buông mi, trong mắt ám quang chợt lóe, trong lòng là một mảnh lạnh lùng, nhưng khi ngẩng đầu, con ngươi lại nhiễm một tầng mềm mại ôn nhu, hóa ra vài phần nhu tình có thể đem người khác chết chìm trong đó.
Nghĩ lại, qua mười năm ở chung cùng Bạch Kỳ, Khương Sam hiểu rõ chính hắn yêu thích những gì, cô khẽ nâng đầu, trên mặt mang theo vừa đúng ba phần ảm đạm năm phần đáng thương, cũng có một phần mong ước: "Kia, vậy em về sau ngẫu nhiên muốn đi ra ngoài, cũng có thể tùy ý ra vào sao?"
Khương Sam trong đội vũ đạo chính là nổi danh là một mĩ nhân, từ lông mày được cắt tỉa nhỏ gọn, đến đôi mắt to tròn ngập nước, sống mũi thẳng tắp vừa vặn lỗ mũi, môi anh đào nhỏ nhắn hơi chu, thoạt nhìn lúc nào cũng như đang làm nũng với người khác vậy, luôn luôn làm cho người nhìn đến cô còn chưa kịp nói chuyện, tâm trước tiên đã mềm nhũn đến ba phần.
Lúc này lại dùng thần sắc tội nghiệp như vậy, hơi ngửa đầu nhìn hắn, Bạch Kỳ cho dù là có thói quen thường xuyên nhìn cô, trong lòng cũng nhịn không được tim đập chậm mất một nhịp.
"Này. . ."
Không nhiều, cho 300 đồng.
Bất quá, từ trước đến nay bà đúng là có hơi túng quẫn, lại tiết kiệm, ba ba cho bà tiền, bà toàn bộ đều đưa cho Khương Mật.
300 đồng đối Khương Sam mà nói không là cái gì, nhưng đối với bà Chu mà nói cũng đã là một số tiền lớn trong tiêu dùng, khi đó Khương Sam còn khổ sở ôm bà khóc một trận, nhớ tới khi đó, biểu tình của bà chính là có chút kỳ quái.
Lại nhìn nhìn bao nhỏ trong tay, một xấp tiền thật dày, Khương Sam triệt để bị chọc đến tức cười.
Một là vì, mình đời trước quá ngu xuẩn, không biết nhìn người cho rõ ràng, còn cảm động đế rơi nước mắt đâu, hai là vì bà nội đối với số tiền bự của ba ba cô không thể buông tha chuyện bán đi.
Khi ba ba cô còn sống, cho bà tiền,bà trợ cấp cho nữ nhi đáng thương của mình, ba ba cô qua đời, bà liền cầm di sản của ba ba mang đến chỗ của Khương Mật, trợ cấp cho tôn nữ của mình sao?
Sống lại một lần, cô nếu là thật sự lại mặc cho mấy kẻ tiểu nhân tính kế, khi dễ trèo lên trên đầu, cô hiện tại có thể đi chết rồi.
"Như thế nào còn đứng ở chỗ này?"
Thần sắc Khương Sam bất định, một vẻ chính là đang suy nghĩ, đột nhiên bị một giọng nam trầm thấp làm bừng tỉnh, nâng mắt nhìn lại, chính là thấy Bạch Kỳ đang đứng ở cách đó không xa, mặc một thân quân dụng rằn ri*, trên vai đeo huy hiệu một hai sao, dáng vẻ cao ngất.
(Rằn ri*: sặc sỡ, loang lổ, lẫn lộn, 1 kiểu quần áo trong quân đội nói riêng)
Ngày xưa, vừa thấy được hắn nhất định là cô sẽ vui vẻ nhào tới.
Nhưng lần này, Khương Sam sắc mặt trong nháy mắt trầm hẳn xuống, nhiệt độ trong phòng như lạnh xuống.
Lần trước khi gặp mặt, cô cũng có phản ứng tương tự, khiến Bạch Kỳ nhịn không được mà sửng sốt, đang muốn hỏi, Khương Sam đã khôi phục sắc mặt như bình thường.
"Vừa rồi bà nội đến nhìn em, nói chuyện một hồi, anh đi đâu? Như thế nào còn ở trong này đi dạo?"
Thanh âm thiếu nữ buốt giá mà mềm mại, tâm tình hồ nghi của Bạch Kỳ theo đó mà lập tức tiêu tan hết toàn bộ, hắn thu hồi sự khác thường trong lòng, tiến lên vài bước cách cô gần thêm một chút.
Như là đã hoàn toàn quên lần trước Khương Sam đối với hắn là cỡ nào lạnh nhạt, Bạch Kỳ đối với lần trước, cô tại sao lại có thái độ như vậy, hắn không hỏi một tiếng, nhưng thực chất tầm mắt dừng ở trên gò má hồng hồng của cô trầm tư vài giây.
"Em nhập học tới nay tôi còn chưa rút ra thời gian qua thăm em, gần đây thế nào, có mệt hay không?"
Khương Sam buông mi, không muốn cùng hắn, đối diện hơi thấp đầu, nhìn qua nhìn lại cô như là đang có bộ dáng ngượng ngùng: "Cũng tàm tạm a, so với thời điểm luyện vũ gian khổ, mấy cái này cũng không coi là cái gì."
Bạch Kỳ không ngại Khương Sam luôn luôn ở trước mặt mình nũng nịu, không ngờ lần này cô sẽ nói như vậy, hắn có chút kinh ngạc, cô có lần vặn nắp bình mệt đến mức hai ngày đều muốn cùng hắn than thở mất một lúc lâu, lần này quân huấn rõ rệt bị tội không nhẹ, cô lại từ lúc nhìn thấy hắn liền chưa từng nói một câu oán giận nào.
Hơn nữa thái độ cũng không quá thân thiện, bộ dáng có chút lạnh nhạt, điều này làm cho Bạch Kỳ có chút không thoải mái, tầm mắt tìm kiếm rơi vào trên mặt Khương Sam, ý đồ muốn từ thần sắc của cô có thể nhìn ra được cái gì.
"Buổi tối tôi dẫn em đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
Bạch Kỳ thấp giọng hỏi, trong thanh âm, có vài phần nghe không quá rõ ràng là đang thương tiếc hay là gì, dừng một chút, tay liền hướng trên mặt Khương Sam ý định vuốt vài cái.
Thân mình Khương Sam không tự chủ được cứng đờ, phảng phất chính là có một loại cảm giác cơ thể cô đang bị vô số con bọ ở trên người bò bò, thật ghê tởm, làm cho cô thiếu chút nữa nhịn không được mà quay người rời đi.
Khương Sam cố gắng hít một hơi khí lạnh, cự lực ổn định dục vọng muốn di chuyển thân mình của mình, mặt phảng phất như vừa lơ đãng, vừa khéo léo tránh ra khỏi bàn tay của Bạch Kỳ đang mơn trớn trên da mặt của mình.
Bị nàng trốn, tay Bạch Kỳ liền chạm vào không khí, đầu ngón tay chỉ quét qua da mặt mềm mại của Khương Sam một chút, sắc mặt Khương Sam có chút khó coi, Bạch Kỳ lần này càng thêm xác định, cảm xúc của Khương Sam có chỗ không thích hợp.
Hắn chỉ nghĩ, trong nhà cô chợt sinh biến, tới trường học về sau không còn người quen biết, hắn lại bận cho nên không có tới nhìn cô, sợ là cô lại nháo giở cái tiểu tính tình, tuy rằng có chút không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài, rồi nói bằng thanh âm mềm mại.
"Như vậy, mang em ăn cơm xong, sau đó cùng tôi đi chỗ đó một chuyến đi, buổi tối tôi xin nghỉ cho em, em nghỉ một chút."
Đây chính là là ám chỉ Khương Sam có thể đi đến chỗ của hắn quang minh chánh đại, ý tứ lười biếng chính là cô thậm chí có thể dùng cái đó một chút.
Cô đã lâu chưa chạm vào đồ trang điểm xa hoa, cho nên làn da hiện tại đã kém hơn trước, ý tứ của hắn là bây giờ cô có thể đến dùng một chút, sẽ không ai dị nghị.
Chuyện tốt như vậy, nếu là trước đây Khương Sam sợ là sớm nhảy chồm lên mà ôm lấy Bạch Kỳ, nhưng lúc này cô hiển nhiên là cười không nổi, nhìn trái nhìn phải mà nói lảng sang chuyện khác: "Trương huấn luyện viên không phải là người dễ nói chuyện, hắn như thế nào có thể dễ dàng phê chuẩn?"
Dừng một chút, Khương Sam phảng phất lơ đãng nói: "Hơn nữa, tân sinh viên trong thời gian tập quân huấn, không phải là nghiêm cấm ra ngoài sao, làm trái với quy định, nghiêm trọng có thể sẽ phải khai trừ học tịch."
Bạch Kỳ nói: "Mấy chuyện đó em không cần phải để ý đến, tôi tự nhiên có biện pháp."
Quả nhiên.
Khương Sam buông mi, trong mắt ám quang chợt lóe, trong lòng là một mảnh lạnh lùng, nhưng khi ngẩng đầu, con ngươi lại nhiễm một tầng mềm mại ôn nhu, hóa ra vài phần nhu tình có thể đem người khác chết chìm trong đó.
Nghĩ lại, qua mười năm ở chung cùng Bạch Kỳ, Khương Sam hiểu rõ chính hắn yêu thích những gì, cô khẽ nâng đầu, trên mặt mang theo vừa đúng ba phần ảm đạm năm phần đáng thương, cũng có một phần mong ước: "Kia, vậy em về sau ngẫu nhiên muốn đi ra ngoài, cũng có thể tùy ý ra vào sao?"
Khương Sam trong đội vũ đạo chính là nổi danh là một mĩ nhân, từ lông mày được cắt tỉa nhỏ gọn, đến đôi mắt to tròn ngập nước, sống mũi thẳng tắp vừa vặn lỗ mũi, môi anh đào nhỏ nhắn hơi chu, thoạt nhìn lúc nào cũng như đang làm nũng với người khác vậy, luôn luôn làm cho người nhìn đến cô còn chưa kịp nói chuyện, tâm trước tiên đã mềm nhũn đến ba phần.
Lúc này lại dùng thần sắc tội nghiệp như vậy, hơi ngửa đầu nhìn hắn, Bạch Kỳ cho dù là có thói quen thường xuyên nhìn cô, trong lòng cũng nhịn không được tim đập chậm mất một nhịp.
"Này. . ."
Bình luận truyện