Trưởng Đích
Chương 37: Tịch tế
Bích La thấy Phó Minh Hoa trầm tư nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh, liền bưng chén sứ màu trắng tạo hình bí đỏ đến, nắp chén cũng được nung thành hình bí đỏ, lấy nắp ra hương thơm liền xông vào mũi, hơi nóng làm Phó Minh Hoa tỉnh táo, làm suy nghĩ của nàng quay lại.
Chén nung hình bí đỏ trên mâm hình lá sen, những vật nung từ Giang Tây đều rất tinh xảo, đồ nung Giang Tây được sản xuất phần lớn cho hoàng cung, người thường muốn mua cũng không được.
Những thứ người ngoài thấy hiếm lạ, hàng năm Tạ gia gửi đến đây cũng không ít, Phó Minh Hoa một ngày làm vỡ mấy thứ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày làm vỡ cũng không hết.
Chén súp được nấu đủ lửa, dược liệu bên trong và vị thức ăn hòa hợp hoàn mỹ, mỗi miếng đều tươi ngon vô cùng, điều dưỡng thân thể Phó Minh Hoa. Tạm thời nàng dừng suy nghĩ chuyện trong lòng, dù sao lúc này cũng không có manh mối.
Thẳng đến buổi tối trước khi đi ngủ, lần thứ hai Phó Minh Hoa đem tình cảnh hiện nay sắp xếp lại trong đầu, Bích Vân trực đêm trải chăn cho nàng, thấy nàng dựa bên giường, cầm sách nhưng không tập trung, ngáp một cái nói: "Đêm đã khuya, nương tử còn chưa ngủ?"
Phó Minh Hoa lắc đầu, nàng luôn có cảm giác mình sắp chạm đến, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra.
"Hay là nghỉ ngơi sớm chút, đừng để tổn hại mắt, không thể bồi bổ lại được." Lời nói của Bích Vân vang bên tai, nhưng Phó Minh Hoa nghe không lọt.
Nàng nghĩ đến Âm gia, tuy rằng hiện nay triều đình mặc kệ chuyện chế tạo binh khí, nhưng thế lực Âm gia quá lớn, chẳng lẽ triều đình lại không kiêng kị? Nàng lại nghĩ đến Âm gia trong quá khứ, khi đó Âm gia không phải chỉ ở trong một góc của Hoài Nam, mà là ở Nam Dương, đến giai đoạn sau bị triều đình chèn ép, con cháu chết đi, người thì chạy trốn, cả một gia tộc bị ép chuyển đến Hoài Nam mới xem như là ổn định.
Cẩn thận nghĩ lại, Âm gia như cây cỏ vào đông chết héo, chỉ cần giữ lại rễ theo triều đại mà luân phiên thay đổi. Triều cũ thay đổi, Âm gia nhân cơ hội vùng lên, lấy thật nhiều vũ khí, khôi giáp để giúp đỡ triều đình. Cho nên mỗi khi tân triều thành lập, quyền thế và danh tiếng của Âm gia luôn đạt đến cực điểm, rồi đến lúc triều đại đang thịnh, Âm gia quá mức hiển hách, lần thứ hai bị chèn ép, vòng đi vòng lại.
Âm gia thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.
Giống như trước đây tiền Trần triều còn tồn tại, lúc đoạt thiên hạ được Âm gia ra sức giúp, lúc khai quốc hoàng đế Hiếu Tuyên Đế đương quyền, quyền thế của Âm gia đạt đỉnh, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến tiền Trần Hiếu Liệt Đế lên ngôi, lại bị Hiếu Liệt Đế chèn ép, cho đến đoạn cuối của Trần triều, triều đình hủ bại, chế độ của hoàng đế sụp đỏ, không thể quản thúc thế tộc, Âm gia mới có thể kéo dài hơi tàn.
Thời kỳ cuối của triều Trần, Âm gia khôi phục nguyên khí, đến khi tiên đế nổi lên, Âm gia mới trợ giúp tiên đế một tay, mới ở lúc Đại Đường mới thành lập, Âm thị lại xuất hiện huy hoàng.
Cẩn thận nghĩ lại, từ lúc Âm gia bắt đầu, phát triển đến lúc xuống dốc, Âm gia trải qua mấy kiếp nạn cũng không chết, nhưng tộc nhân của Âm gia đối với tình huống thay đổi nhanh chóng này chắc chắn vô cùng chán ghét.
Phó Minh Hoa nghĩ lại lúc Tạ thị gả vào Phó gia, khi đó Tạ gia nguyện ý đem nữ nhi gả vào Phó gia, bởi vì nhìn trúng Phó gia là thế tập truyền thừa.
Nhưng trong lòng Phó Minh Hoa biết rõ, đệ tử Tạ gia không làm quan, không muốn dính đến vũng bùn này.
Triều đại thay đổi, rất nhiều thế gia sụp đổ, trong mắt nhiều người cho rằng Tạ gia sẽ phú quý trăm năm không cần để Phó gia vào mắt. Dù sao bề dày của Tạ gia cũng hơn Phó gia nhiều lắm, huống hồ sau khi cưới, từ trong lòng Tạ thị đã khinh bỉ Phó Kỳ Huyền. Bà không muốn hạ mình ở trước mặt Phó Kỳ Huyền, khinh thường ông ta, Phó Kỳ Huyền ở trong mắt Tạ thị, e rằng cả bụi rậm cũng không bằng. Nhưng trong tình huống như vậy, Tạ thị cao ngạo lại cam tâm tình nguyện gả cho Phó Kỳ Huyền, lại vì ông ta sinh con gái.
Phó Minh Hoa nắm chặt sách trong tay, khóe miệng từ từ cong lên. Tạ thị che giấu đủ sâu.
Âm gia và ba gia tộc còn lại đồng khí tương liên, Âm gia suy bại nhìn từ khía cạnh khác cũng chứng minh tình cảnh cùa tứ gia.
Nếu ví von sự lên xuống của Âm gia vì vận mệnh, có lẽ hành động liên tiếp của tứ gia cũng bởi vì vận mệnh suy bại, nói cách khác, e là Âm gia sẽ bị hoàng đế chèn ép nữa.
Cực thịnh tất suy, đây là đạo lý mãi không đổi.
Tiên đế hoãng chưa được vài năm, nếu lúc này động vào Âm gia giống như qua cầu rút ván.
Lúc này Thiên Phong Đế án binh bất động không phải vì cho Âm gia cơ hội nghỉ ngơi, mà có thể đem Âm gia trở thành heo nuôi, đợi trăm năm sau, lúc đó hậu nhân của Yến thị sẽ chèn ép Âm gia lần nữa.
Âm gia ở triều Trần bị thua thiệt, nhất định không cam lòng bị hoàng tộc tính toán vậy nữa.
Trong thiên hạ, con quạ đều đen như nhau, nếu sớm muộn gì hoàng tộc cũng động thủ với thế gia, vậy nhất định thế gia sẽ tìm cách bảo vệ mình.
Cho nên Tạ gia đã đem nữ nhi gả ra ngoài, gả Tạ thị cho Trường Nhạc hầu phủ, đem Thôi quý phi đưa vào hoàng thành.
Phó Minh Hoa ném sách trong tay, dùng tay vén tóc, nằm xuống.
Bích Vân chẳng biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhặt sách nàng vừa ném qua một bên lên, chỉnh lại chăn cho nàng, thả màn xuống, trên đỉnh giường rủ xuống hạt châu vì động tác buông màn của Bích Vân mà nhê nhàng lắc lư.
Xem phán đoán của mình đúng hay không, chỉ cần Tạ Lợi Trinh đến sẽ biết.
Chỉ là trước khi Tạ Lợi Trinh tới, ngày mười ba tháng chạp hoàng thượng và các vị quan lại đến tế tông miếu.
Trước ba ngày Phó hầu gia cũng đã dâng hương tắm gội, cũng trong ngày mười ba, hoàng đế nói ra, cùng Trung thư môn Lý Phụ Lâm Lý đại nhân hạ ý chỉ, hủy bỏ thụy hào, truy tiên đế là Cao Tổ[1], sửa niên hiệu Thiên Phong thành Gia An, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.
[1] Cao Tổ: Người sáng lập ra triều đại được gọi là Cao Tổ
Tiên đế định quốc lập niên hiệu là "Vĩnh Xương", Vĩnh Xương năm thứ tư, triều thần bàn lại cho rằng niên hiệu này là điềm xấu, chữ xương (昌) có hai ngày[2], tượng trưng cho ý nghĩa quốc gia thì may mắn, bởi vậy sửa niên hiệu là "Xây Nguyên".
[2] 昌: Đây là chữ xương, ghép lại từ hai chữ Nhật (日). Chữ nhật ngày nghĩa là ngày.
Đến khi Cao Tổ băng hà, đương kim thiên tử vẫn dùng niên hiệu là "Xây Nguyên", đến năm Xây Nguyên thứ mười một mới sửa niên hiệu là "Thiên Phong", sau đó bây giờ lại đổi thành "Gia An"
Chỉ việc sửa niên hiệu này cũng là tin trọng đại, lúc đó có rất nhiều người kích động, khuôn mặt Tạ thị lại âm trầm.
"Nương nương triệu ta và Nguyên Nương tiến cung lần nữa?"
Bà đã "Bệnh" nhiều ngày, lần trước Thôi quý phi nói làm cho bà tâm loạn như ma, lúc này cách lần tiến cung trước chưa tới nửa tháng. Thôi quý phi là để cho người bí mật truyền lời với nàng, để cho nàng dắt theo Phó Minh Hoa tiến cung một chuyến.
Nha đầu đến đây truyền lời có dáng vẻ vô cùng tầm thường, chẳng biết sao lại quen biết với một quản sự của phòng bếp ở ngoại viện Phó phủ, là do hắn dẫn vào Phó phủ.
"Đúng vậy, nương nương nghe nói thiếu phu nhân bị bệnh, vô cùng lo lắng, chỉ là nương nương ở thâm cung, ra vào không tiện."
Nha đầu kia nói hết lời của Thôi quý phi truyền lại, Tạ thị trầm mặc xuống.
Vì sao bà bị "Bệnh", chẳng lẽ Thôi quý phi không rõ, chẳng lẽ, bà ta mượn việc này mà thúc giục mình nghĩ cách cho bà ta?
Chén nung hình bí đỏ trên mâm hình lá sen, những vật nung từ Giang Tây đều rất tinh xảo, đồ nung Giang Tây được sản xuất phần lớn cho hoàng cung, người thường muốn mua cũng không được.
Những thứ người ngoài thấy hiếm lạ, hàng năm Tạ gia gửi đến đây cũng không ít, Phó Minh Hoa một ngày làm vỡ mấy thứ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày làm vỡ cũng không hết.
Chén súp được nấu đủ lửa, dược liệu bên trong và vị thức ăn hòa hợp hoàn mỹ, mỗi miếng đều tươi ngon vô cùng, điều dưỡng thân thể Phó Minh Hoa. Tạm thời nàng dừng suy nghĩ chuyện trong lòng, dù sao lúc này cũng không có manh mối.
Thẳng đến buổi tối trước khi đi ngủ, lần thứ hai Phó Minh Hoa đem tình cảnh hiện nay sắp xếp lại trong đầu, Bích Vân trực đêm trải chăn cho nàng, thấy nàng dựa bên giường, cầm sách nhưng không tập trung, ngáp một cái nói: "Đêm đã khuya, nương tử còn chưa ngủ?"
Phó Minh Hoa lắc đầu, nàng luôn có cảm giác mình sắp chạm đến, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra.
"Hay là nghỉ ngơi sớm chút, đừng để tổn hại mắt, không thể bồi bổ lại được." Lời nói của Bích Vân vang bên tai, nhưng Phó Minh Hoa nghe không lọt.
Nàng nghĩ đến Âm gia, tuy rằng hiện nay triều đình mặc kệ chuyện chế tạo binh khí, nhưng thế lực Âm gia quá lớn, chẳng lẽ triều đình lại không kiêng kị? Nàng lại nghĩ đến Âm gia trong quá khứ, khi đó Âm gia không phải chỉ ở trong một góc của Hoài Nam, mà là ở Nam Dương, đến giai đoạn sau bị triều đình chèn ép, con cháu chết đi, người thì chạy trốn, cả một gia tộc bị ép chuyển đến Hoài Nam mới xem như là ổn định.
Cẩn thận nghĩ lại, Âm gia như cây cỏ vào đông chết héo, chỉ cần giữ lại rễ theo triều đại mà luân phiên thay đổi. Triều cũ thay đổi, Âm gia nhân cơ hội vùng lên, lấy thật nhiều vũ khí, khôi giáp để giúp đỡ triều đình. Cho nên mỗi khi tân triều thành lập, quyền thế và danh tiếng của Âm gia luôn đạt đến cực điểm, rồi đến lúc triều đại đang thịnh, Âm gia quá mức hiển hách, lần thứ hai bị chèn ép, vòng đi vòng lại.
Âm gia thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.
Giống như trước đây tiền Trần triều còn tồn tại, lúc đoạt thiên hạ được Âm gia ra sức giúp, lúc khai quốc hoàng đế Hiếu Tuyên Đế đương quyền, quyền thế của Âm gia đạt đỉnh, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến tiền Trần Hiếu Liệt Đế lên ngôi, lại bị Hiếu Liệt Đế chèn ép, cho đến đoạn cuối của Trần triều, triều đình hủ bại, chế độ của hoàng đế sụp đỏ, không thể quản thúc thế tộc, Âm gia mới có thể kéo dài hơi tàn.
Thời kỳ cuối của triều Trần, Âm gia khôi phục nguyên khí, đến khi tiên đế nổi lên, Âm gia mới trợ giúp tiên đế một tay, mới ở lúc Đại Đường mới thành lập, Âm thị lại xuất hiện huy hoàng.
Cẩn thận nghĩ lại, từ lúc Âm gia bắt đầu, phát triển đến lúc xuống dốc, Âm gia trải qua mấy kiếp nạn cũng không chết, nhưng tộc nhân của Âm gia đối với tình huống thay đổi nhanh chóng này chắc chắn vô cùng chán ghét.
Phó Minh Hoa nghĩ lại lúc Tạ thị gả vào Phó gia, khi đó Tạ gia nguyện ý đem nữ nhi gả vào Phó gia, bởi vì nhìn trúng Phó gia là thế tập truyền thừa.
Nhưng trong lòng Phó Minh Hoa biết rõ, đệ tử Tạ gia không làm quan, không muốn dính đến vũng bùn này.
Triều đại thay đổi, rất nhiều thế gia sụp đổ, trong mắt nhiều người cho rằng Tạ gia sẽ phú quý trăm năm không cần để Phó gia vào mắt. Dù sao bề dày của Tạ gia cũng hơn Phó gia nhiều lắm, huống hồ sau khi cưới, từ trong lòng Tạ thị đã khinh bỉ Phó Kỳ Huyền. Bà không muốn hạ mình ở trước mặt Phó Kỳ Huyền, khinh thường ông ta, Phó Kỳ Huyền ở trong mắt Tạ thị, e rằng cả bụi rậm cũng không bằng. Nhưng trong tình huống như vậy, Tạ thị cao ngạo lại cam tâm tình nguyện gả cho Phó Kỳ Huyền, lại vì ông ta sinh con gái.
Phó Minh Hoa nắm chặt sách trong tay, khóe miệng từ từ cong lên. Tạ thị che giấu đủ sâu.
Âm gia và ba gia tộc còn lại đồng khí tương liên, Âm gia suy bại nhìn từ khía cạnh khác cũng chứng minh tình cảnh cùa tứ gia.
Nếu ví von sự lên xuống của Âm gia vì vận mệnh, có lẽ hành động liên tiếp của tứ gia cũng bởi vì vận mệnh suy bại, nói cách khác, e là Âm gia sẽ bị hoàng đế chèn ép nữa.
Cực thịnh tất suy, đây là đạo lý mãi không đổi.
Tiên đế hoãng chưa được vài năm, nếu lúc này động vào Âm gia giống như qua cầu rút ván.
Lúc này Thiên Phong Đế án binh bất động không phải vì cho Âm gia cơ hội nghỉ ngơi, mà có thể đem Âm gia trở thành heo nuôi, đợi trăm năm sau, lúc đó hậu nhân của Yến thị sẽ chèn ép Âm gia lần nữa.
Âm gia ở triều Trần bị thua thiệt, nhất định không cam lòng bị hoàng tộc tính toán vậy nữa.
Trong thiên hạ, con quạ đều đen như nhau, nếu sớm muộn gì hoàng tộc cũng động thủ với thế gia, vậy nhất định thế gia sẽ tìm cách bảo vệ mình.
Cho nên Tạ gia đã đem nữ nhi gả ra ngoài, gả Tạ thị cho Trường Nhạc hầu phủ, đem Thôi quý phi đưa vào hoàng thành.
Phó Minh Hoa ném sách trong tay, dùng tay vén tóc, nằm xuống.
Bích Vân chẳng biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhặt sách nàng vừa ném qua một bên lên, chỉnh lại chăn cho nàng, thả màn xuống, trên đỉnh giường rủ xuống hạt châu vì động tác buông màn của Bích Vân mà nhê nhàng lắc lư.
Xem phán đoán của mình đúng hay không, chỉ cần Tạ Lợi Trinh đến sẽ biết.
Chỉ là trước khi Tạ Lợi Trinh tới, ngày mười ba tháng chạp hoàng thượng và các vị quan lại đến tế tông miếu.
Trước ba ngày Phó hầu gia cũng đã dâng hương tắm gội, cũng trong ngày mười ba, hoàng đế nói ra, cùng Trung thư môn Lý Phụ Lâm Lý đại nhân hạ ý chỉ, hủy bỏ thụy hào, truy tiên đế là Cao Tổ[1], sửa niên hiệu Thiên Phong thành Gia An, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.
[1] Cao Tổ: Người sáng lập ra triều đại được gọi là Cao Tổ
Tiên đế định quốc lập niên hiệu là "Vĩnh Xương", Vĩnh Xương năm thứ tư, triều thần bàn lại cho rằng niên hiệu này là điềm xấu, chữ xương (昌) có hai ngày[2], tượng trưng cho ý nghĩa quốc gia thì may mắn, bởi vậy sửa niên hiệu là "Xây Nguyên".
[2] 昌: Đây là chữ xương, ghép lại từ hai chữ Nhật (日). Chữ nhật ngày nghĩa là ngày.
Đến khi Cao Tổ băng hà, đương kim thiên tử vẫn dùng niên hiệu là "Xây Nguyên", đến năm Xây Nguyên thứ mười một mới sửa niên hiệu là "Thiên Phong", sau đó bây giờ lại đổi thành "Gia An"
Chỉ việc sửa niên hiệu này cũng là tin trọng đại, lúc đó có rất nhiều người kích động, khuôn mặt Tạ thị lại âm trầm.
"Nương nương triệu ta và Nguyên Nương tiến cung lần nữa?"
Bà đã "Bệnh" nhiều ngày, lần trước Thôi quý phi nói làm cho bà tâm loạn như ma, lúc này cách lần tiến cung trước chưa tới nửa tháng. Thôi quý phi là để cho người bí mật truyền lời với nàng, để cho nàng dắt theo Phó Minh Hoa tiến cung một chuyến.
Nha đầu đến đây truyền lời có dáng vẻ vô cùng tầm thường, chẳng biết sao lại quen biết với một quản sự của phòng bếp ở ngoại viện Phó phủ, là do hắn dẫn vào Phó phủ.
"Đúng vậy, nương nương nghe nói thiếu phu nhân bị bệnh, vô cùng lo lắng, chỉ là nương nương ở thâm cung, ra vào không tiện."
Nha đầu kia nói hết lời của Thôi quý phi truyền lại, Tạ thị trầm mặc xuống.
Vì sao bà bị "Bệnh", chẳng lẽ Thôi quý phi không rõ, chẳng lẽ, bà ta mượn việc này mà thúc giục mình nghĩ cách cho bà ta?
Bình luận truyện