Trường Ninh Đế Quân
Quyển 1 - Chương 32: Lưu lãng đao
Bất luận thế nào, cái tên Cẩu Lam Tử này cũng không dễ nghe, ở phương bắc còn có một ý nghĩa khác khiến người ta chán ghét hơn nữa, cho nên Cẩu Lam Tử chỉ là một xưng hô mà người ngoài đặt cho tổ chức này, người của bọn họ có một cách gọi khác… Lưu Lãng Đao.
Hai cái tên Cẩu Lam Tử và Lưu Lãng Đao này cách biệt một trời một vực, nhưng bất luận gọi là gì, việc mà những người này làm cũng khiến người ta cực kỳ khinh bỉ.
Lúc Đỗ Uy Danh đến bờ sông lần thứ hai còn thầm mắng Thẩm Lãnh quá nhạy cảm, nhưng khi gã ta dự định tìm một chỗ lén lười biếng thì lại phát hiện thật sự có một chiếc thuyền đậu ở bên bờ, sáu hán tử ôm đao từ trên thuyền bước xuống. Chỉ có hai loại người dám ôm đao ở trong thành Trường An, một là quan gia, một là loại người nhìn thấy quan gia là sẽ chạy.
Sáu người này buộc thuyền bên bờ, sau đó tụ lại bàn bạc một hồi rồi tách ra, chia nhau tìm một nơi kín đáo ẩn nấp, lúc này trời chỉ mới vừa nhá nhem tối.
Đỗ Uy Danh không dám động, lúc nằm sấp ở đó cảm thấy răng của mình cũng khẽ run cầm cập.
Có lẽ là vì ý trời, lão già canh cửa vừa mới thay ca rời đi không lâu, Mạnh Trường An liền cùng một đệ tử khác của thư viện sóng vai đi ra ngoài.
Người đi bên cạnh gã tên là Chu An Sinh, nhân duyên ở trong thư viện cực tốt, y là kiểu người khiêm tốn lễ mạo cực kỳ, tuổi trẻ nhưng không khí thịnh. Có người nói y gia thế không tốt nên mới đối với ai cũng khách khí như vậy, nhưng bất kể người khác nói gì y cũng không so đo.
Có lẽ là vì gia thế của hai người đều không tốt, cho nên Mạnh Trường An thường chăm sóc Chu An Sinh. Theo gã thấy thì Chu An Sinh chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi ẻo lả quá, ngay cả tư thế bước đi cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như mèo vậy.
"Rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Mạnh Trường An vừa đi vừa hỏi.
Chu An Sinh nói: "Bờ sông, đệ cũng không biết Vu Điển tìm huynh có chuyện gì, lại cứ muốn nói ở bờ sông, lẽ nào ở trong viện không được?"
Mạnh Trường An lập tức nghĩ đến trước đó không lâu vừa mới gặp Trương Bách Hạc, nhưng Vu Điển không phải phe Trương Bách Hạc và Trần Tử Thiện, đó là một người kiêu căng, tuyệt đối sẽ không vì kỳ thi lớn mà tìm gặp riêng Mạnh Trường An bảo hắn nhường nhịn, huống hồ hai người căn bản là thực lực ngang nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Chu An Sinh vẻ mặt ngại ngùng: "Hắn nhờ đệ giúp, ta cũng không tiện không giúp."
"Ngươi đó, chính là tính khí quá tốt, ta đi gặp hắn không phải vì hắn mặt mũi lớn, mà là vì ngươi mặt mũi lớn."
Chu An Sinh nghe Mạnh Trường An nói như vậy lập tức cười, ngay cả nụ cười cũng có vẻ thẹn thùng.
"Cảm ơn Mạnh đại ca."
Thế mà mặt y lại còn hơi ửng đỏ, giống như một nữ hài tử.
Mạnh Trường An thở dài một hơi, bất giác nói một câu: "Không được cười!"
Trong đầu không tự chủ được lại nhớ đến cái nhà kho bỏ hoang ở sau nhà mình trong trấn Ngư Lân, gã đã nói với tên đó tận mấy lần là không được cười.
Chu An Sinh: "Ồ, Mạnh đại ca không cho đệ cười, đệ sẽ không cười nữa."
Y thật sự không cười nữa.
Cho nên Mạnh Trường An thầm thở dài, cái tên đó không chịu nghe gã, càng không cho hắn cười thì hắn lại càng cười… Cũng không biết mấy năm nay đi theo hai kẻ lai lịch bất minh đó sống như thế nào.
"Mạnh đại ca huynh đang nghĩ gì thế?" Chu An Sinh thấy sắc mặt gã không ổn nên hỏi một câu.
Mạnh Trường An lúng túng: "Không có gì không có gì, đột nhiên nhớ đến vài chuyện lúc nhỏ."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía con sông ở phía sau thư viện. Trong một trà lâu ở cạnh đường, Trần Tử Thiện và Trương Bách Hạc ngồi bên bàn nhìn hai ngươi đi qua. Trương Bách Hạc cười lạnh: "Thường nói Mạnh Trường An là một con mãnh hổ, nhưng hổ có mạnh hơn nữa mà đầu óc ngu ngốc thì có gì đáng sợ chứ."
Trần Tử Thiện cũng cười: "Đúng đó, người đầu óc ngu ngốc lại thêm tự phụ thì sẽ chết nhanh hơn một chút."
Câu này vốn là nói Mạnh Trường An, nhưng Trương Bách Hạc đột nhiên hiểu ra gì đó, liếc nhìn Trần Tử Thiện một cái như có thâm ý. Ánh mắt người kia vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn chòng chọc vào Mạnh Trường An, nhưng Trương Bách Hạc cứ cảm thấy ánh mắt Trần Tử Thiện có chút lập lờ.
Sau khi vào rừng cây, Mạnh Trường An liếc nhìn xung quanh theo bản năng, so với nói đây là một kiểu thói quen, không bằng nói là một kiểu cảnh giác trời sinh. Ở trong rừng cây ban ngày thi thoảng sẽ có người, sau khi trời tối là có vẻ hơi âm u, ánh sáng không tốt, theo lý mà nói cũng sẽ không dễ phát hiện được gì.
Nhưng Mạnh Trường An đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống chân. Trong rừng cây vẫn chưa tối hẳn, gã phát hiện thảm cỏ dưới chân có dấu vết đã bị người giẫm lên, dưới ánh sáng tối tăm như thế này mà không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra được. Đương nhiên cái cũng chẳng nói rõ được gì, dù sao thì ban ngày cũng không phải là không có người đi vào rừng cây.
Nhưng Mạnh Trường An lại hơi nhíu mày, thò tay ra kéo Chu An Sinh ra phía sau mình.
"Sao vậy?" Chu An Sinh vẻ mặt hơi biến đổi.
"Không có gì, ngươi ở phía sau ta là được."
Gã nói xong liền nhìn lên chỗ cao, lại nhìn ra phía bờ sông, nhìn thấy con thuyền ở bên bờ sông qua khe hở giữa mấy cái cây.
"Nếu muốn giết ta, còn muốn trốn đến lúc nào?"
Thế là một thanh đao từ trên cây rơi xuống, đao quang như nước chảy.
Chu An Sinh kêu một tiếng Mạnh đại ca cẩn thận, nhưng sau lưng y cũng có một thanh đao đâm tới.
Mạnh Trường An hơi nghiêng người góc độ rất nhỏ nhưng vừa hay tránh được một đao kia, đao gần như đi sượt xuống vai gã. Trong một khoảnh khắc đó Mạnh Trường An giơ tay phải ra vừa hay bóp trúng cổ của đao khách kia, ngón tay tăng lực, năm ngón bấm vào cổ, kéo ra ngoài một cái, nửa đoạn cổ đã bị gã móc ra.
Trong cổ đao khách phun máu ra ngoài ọc ọc, lùi lại liên tiếp mấy bước, ngã xuống đất phịch một tiếng.
Mạnh Trường An ném thịt và một đoạn cổ họng trong tay đi, mùi máu tanh trên bàn tay khiến gã có chút hưng phấn.
Chu An Sinh ở phía sau gã giằng co với một tên đao khách, một tấm lưới từ trên không trung rơi xuống, ba tên đao khách cầm lưới cá trùm lên đầu Mạnh Trường An nhưng gã lại đứng yên ở đó không động đậy. Lúc lưới cá rơi xuống, Mạnh Trường An giơ tay lên túm lấy mắt lưới rồi xoay người một vòng, ba tên đao khách còn chưa chạm đất đã bị ném bay ra ngoài.
Mạnh Trường An sải bước ra ngoài, chân phải đá xoay một cú, một đao khách ngã ngồi trên mặt đất còn chưa kịp đứng dậy, chân của Mạnh Trường An đã đến… Bịch! Bịch! Liên tiếp hai tiếng, tiếng đầu tiên là chân của Mạnh Trường An đập lên má đối phương, tiếng thứ hai là đầu của đối phương đụng vào cành cây, sau đó vỡ đầu.
Thi thể mềm nhũn đổ xuống, chất trắng đỏ trong hộp sọ vỡ nát chảy xuống đất.
Hai tên đao khách khác đã đứng dậy, hai đao đồng thời rơi xuống, Mạnh Trường An chỉ nghiêng người đối với sự biến động của hai người kia mà thôi, hai đao rơi xuống sát ngực và lưng gã, khe hở chỉ lớn như vậy, không lệch chút nào.
Hai tay của Mạnh Trường An đồng thời giơ ra, ngón trỏ của tay phải và ngón trỏ của tay trái cắm vào hốc mắt của hai tên đao khách, hai tay gã tăng lực kéo người sang ngang, hai cái đầu đập vào nhau, máu phun ra bắn khắp mặt Mạnh Trường An.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, gã giết liền bốn người.
Có tổng cộng sáu tên đao khách, trừ đi một tên đang quần đấu với Chu An Sinh ra, vẫn còn một tên đã quay người bỏ chạy.
Đỗ Uy Danh nằm sấp trong bụi cỏ nhìn cái tên thủ đoạn hung ác kia giết bốn người, lòng thầm nói nếu người này chính là Mạnh Trường An, Thẩm Lãnh hà tất phải đến?
Lúc Mạnh Trường An buông tay ra, tên đao khách còn lại kia đã chạy xa hơn mười mấy mét, hướng về chỗ con thuyền ở bờ sông, Mạnh Trường An khẽ hừ một tiếng, nhấc chân đuổi theo ra ngoài. Chân gã làm bắn lên một đám đất dưới mặt đất, đất bay lên, người đã ở xa mấy mét.
Đó không phải là khinh công gì, chỉ là sức mạnh giống như nổ tung.
Mạnh Trường An đuổi theo tên đao khách kia chỉ dùng có bảy bước, không cần nghĩ cũng biết một sải chân của gã đáng sợ cỡ nào, đại khai đại hợp, động tác cương mãnh.
Gã đuổi đến sau lưng tên đao khách, đao khách cảm nhận được uy hiếp từ phía sau lưng, thình lình quay người bổ một đao xuống, Mạnh Trường An vẫn không né không tránh, một quyền trực tiếp vung ra… Đao ra trước, nhưng đao mới rơi xuống một nửa thì nắm đấm của Mạnh Trường An đã chạm vào mặt tên đao khách kia, nắm đấm này trực tiếp đấm nát da thịt, đó là lực độ cỡ nào chứ?
Nắm đấm đập vào xương gò má, nửa bên mặt lập tức nứt ra, đao kia liền vĩnh viễn cũng không rơi xuống, đao khách bay ngược về phía sau, nắm tay trái của Mạnh Trường An lại đuổi theo, một quyền này móc lên huyệt thái dương của đao khách, bịch một tiếng, huyệt thái dương lõm vào một lỗ, huyệt thái dương ở bên kia phồng lên…
Mạnh Trường An xoay người đi trở lại, cũng không liếc nhìn đao khách kia thêm một cái.
Tay không tấc sắt, giết liền năm tên đao khách, mùi máu tanh trên người Mạnh Trường An đã bắt đầu trở nên nồng hơn, lúc gã đi trở lại nhìn thấy Chu An Sinh đã cướp được đao của đao khách, một đao chém lên cổ tên đao khách, đao khách rên hự một tiếng ngã vật xuống.
Chu An Sinh xách đao xông qua, sắc mặt trắng bệch đáng sợ: "Mạnh đại ca huynh không sao chứ, đệ xin lỗi… Đệ xin lỗi, đệ không ngờ Vu Điển lại không có lòng tốt."
"Không thể nào là Vu Điển."
Mạnh Trường An nhếch khóe miệng: "Hán tử lỗi lạc như Vu Điển, không làm ra chuyện đáng khinh này, chắc chắn ngươi cũng bị người khác lừa rồi."
Chu An Sinh chau mày: "Không thể nào được, rõ ràng đệ…"
Y còn chưa nói xong đột nhiên người mềm nhũn ngã xuống, Mạnh Trường An phát hiện trên bụng Chu An Sinh có vết thương, ruột đã sắp rớt ra rồi.
Gã vội vàng ngồi xuống một tay bịt vết thương của Chu An Sinh, một tay kia xé một mảnh y phục trên người Chu An Sinh xuống định buộc lại cho y.
Chu An Sinh vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi Mạnh đại ca, có phải đệ ngốc lắm không… Đệ võ nghệ không bằng huynh, cũng không thể quyết đoán hung ác giết người giống như huynh…"
Có lẽ là vì cảm thấy hai chữ "hung ác" không hay lắm, cho nên vẻ áy náy trên mặt y càng rõ hơn nữa.
Mạnh Trường An buộc vết thương trên bụng y: "Bọn chúng là đến giết ta, lẽ nào ta còn phải dịu dàng một chút? Giết người, vốn chính là chuyện lãnh khốc nhất trên đời này… Ưm?"
Gã đột nhiên "ưm" một tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy lùi lại, cúi đầu nhìn, trên bụng đang cắm một thanh chủy thủ… Chủy thủ của Chu An Sinh giấu trong tay áo. Nếu không phải gã lập tức lùi lại khi nhìn thấy Chu An Sinh hơi động vai, đao này đã cắm ở tim rồi.
Chu An Sinh lóc ngóc ngồi dậy: "Ngươi nói đúng đấy, giết người vốn chính là chuyện lãnh khốc nhất trên đời này."
Y siết mảnh vải mà Mạnh Trường An buộc cho y chặt hơn nữa, máu chảy ra từng dòng, nhưng trên mặt y đâu còn vẻ đau khổ áy náy gì nữa, chỉ có sự hung tàn.
"Không ngờ ta lại nhìn lầm người."
Mạnh Trường An khẽ thở dài, để mặc thanh chủy thủ kia vẫn còn đang cắm trên bụng nhưng không có rút ra.
Gã nhìn về phía Chu An Sinh: "Quán Đường Khẩu hay là Lưu Lãng Đao? Lưu Vân Hội và Hồng Tô Thủ không phải thuộc loại làm ăn đê tiện này."
"Lưu Lãng Đao." Chu An Sinh thành thực trả lời.
Mạnh Trường An trông có vẻ hơi đau lòng: "Một đệ tử của thư viện Nhạn Tháp như ngươi, cho dù thành tích không được tính là ưu tú, nhưng tương lai tiền đồ cũng coi như sáng sủa, thế mà lại vào Lưu Lãng Đao hèn kém."
"Ngươi sai rồi… Ta không phải là sau khi vào thư viện mới gia nhập Lưu Lãng Đao, mà là Lưu Lãng Đao đưa ta vào thư viện, mọi người đều nói Lưu Lãng Đao thấp kém, bản thân chúng ta cũng biết quả thực không vinh quang lắm, nhưng ai muốn vĩnh viễn không vinh quang? Cho nên cũng phải có một chút thay đổi, có người ở triều đình mới từ từ không còn thấp kém nữa."
Y cúi đầu nhìn vết thương của mình: "Diễn hơi thật quá rồi, con mẹ nó đau thật đấy."
Mạnh Trường An nói: "Tính kế rất tốt, ta chết rồi, ngươi trọng thương, ai sẽ nghi ngờ ngươi?"
Chu An Sinh lắc đầu: "Cũng bị bức ép thôi, chớ nói sáu tên đao khách, dù là mười sáu tên, hai mươi sáu tên cũng không giết nổi ngươi… Nếu không phải món thù lao này quả thực hấp dẫn thì ta cũng sẽ không bạo lộ bản thân, Mạnh đại ca, xin lỗi nhé."
Y giơ tay lên búng ngón tay một cái, thế là có ít nhất 20-30 tên đao khách ở trong bụi cây xung quanh đứng dậy.
Đỗ Uy Danh nằm sấp trong bụi cỏ sắc mặt đại biến, những người này đến lúc nào thế?
Hai cái tên Cẩu Lam Tử và Lưu Lãng Đao này cách biệt một trời một vực, nhưng bất luận gọi là gì, việc mà những người này làm cũng khiến người ta cực kỳ khinh bỉ.
Lúc Đỗ Uy Danh đến bờ sông lần thứ hai còn thầm mắng Thẩm Lãnh quá nhạy cảm, nhưng khi gã ta dự định tìm một chỗ lén lười biếng thì lại phát hiện thật sự có một chiếc thuyền đậu ở bên bờ, sáu hán tử ôm đao từ trên thuyền bước xuống. Chỉ có hai loại người dám ôm đao ở trong thành Trường An, một là quan gia, một là loại người nhìn thấy quan gia là sẽ chạy.
Sáu người này buộc thuyền bên bờ, sau đó tụ lại bàn bạc một hồi rồi tách ra, chia nhau tìm một nơi kín đáo ẩn nấp, lúc này trời chỉ mới vừa nhá nhem tối.
Đỗ Uy Danh không dám động, lúc nằm sấp ở đó cảm thấy răng của mình cũng khẽ run cầm cập.
Có lẽ là vì ý trời, lão già canh cửa vừa mới thay ca rời đi không lâu, Mạnh Trường An liền cùng một đệ tử khác của thư viện sóng vai đi ra ngoài.
Người đi bên cạnh gã tên là Chu An Sinh, nhân duyên ở trong thư viện cực tốt, y là kiểu người khiêm tốn lễ mạo cực kỳ, tuổi trẻ nhưng không khí thịnh. Có người nói y gia thế không tốt nên mới đối với ai cũng khách khí như vậy, nhưng bất kể người khác nói gì y cũng không so đo.
Có lẽ là vì gia thế của hai người đều không tốt, cho nên Mạnh Trường An thường chăm sóc Chu An Sinh. Theo gã thấy thì Chu An Sinh chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi ẻo lả quá, ngay cả tư thế bước đi cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như mèo vậy.
"Rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Mạnh Trường An vừa đi vừa hỏi.
Chu An Sinh nói: "Bờ sông, đệ cũng không biết Vu Điển tìm huynh có chuyện gì, lại cứ muốn nói ở bờ sông, lẽ nào ở trong viện không được?"
Mạnh Trường An lập tức nghĩ đến trước đó không lâu vừa mới gặp Trương Bách Hạc, nhưng Vu Điển không phải phe Trương Bách Hạc và Trần Tử Thiện, đó là một người kiêu căng, tuyệt đối sẽ không vì kỳ thi lớn mà tìm gặp riêng Mạnh Trường An bảo hắn nhường nhịn, huống hồ hai người căn bản là thực lực ngang nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Chu An Sinh vẻ mặt ngại ngùng: "Hắn nhờ đệ giúp, ta cũng không tiện không giúp."
"Ngươi đó, chính là tính khí quá tốt, ta đi gặp hắn không phải vì hắn mặt mũi lớn, mà là vì ngươi mặt mũi lớn."
Chu An Sinh nghe Mạnh Trường An nói như vậy lập tức cười, ngay cả nụ cười cũng có vẻ thẹn thùng.
"Cảm ơn Mạnh đại ca."
Thế mà mặt y lại còn hơi ửng đỏ, giống như một nữ hài tử.
Mạnh Trường An thở dài một hơi, bất giác nói một câu: "Không được cười!"
Trong đầu không tự chủ được lại nhớ đến cái nhà kho bỏ hoang ở sau nhà mình trong trấn Ngư Lân, gã đã nói với tên đó tận mấy lần là không được cười.
Chu An Sinh: "Ồ, Mạnh đại ca không cho đệ cười, đệ sẽ không cười nữa."
Y thật sự không cười nữa.
Cho nên Mạnh Trường An thầm thở dài, cái tên đó không chịu nghe gã, càng không cho hắn cười thì hắn lại càng cười… Cũng không biết mấy năm nay đi theo hai kẻ lai lịch bất minh đó sống như thế nào.
"Mạnh đại ca huynh đang nghĩ gì thế?" Chu An Sinh thấy sắc mặt gã không ổn nên hỏi một câu.
Mạnh Trường An lúng túng: "Không có gì không có gì, đột nhiên nhớ đến vài chuyện lúc nhỏ."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía con sông ở phía sau thư viện. Trong một trà lâu ở cạnh đường, Trần Tử Thiện và Trương Bách Hạc ngồi bên bàn nhìn hai ngươi đi qua. Trương Bách Hạc cười lạnh: "Thường nói Mạnh Trường An là một con mãnh hổ, nhưng hổ có mạnh hơn nữa mà đầu óc ngu ngốc thì có gì đáng sợ chứ."
Trần Tử Thiện cũng cười: "Đúng đó, người đầu óc ngu ngốc lại thêm tự phụ thì sẽ chết nhanh hơn một chút."
Câu này vốn là nói Mạnh Trường An, nhưng Trương Bách Hạc đột nhiên hiểu ra gì đó, liếc nhìn Trần Tử Thiện một cái như có thâm ý. Ánh mắt người kia vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn chòng chọc vào Mạnh Trường An, nhưng Trương Bách Hạc cứ cảm thấy ánh mắt Trần Tử Thiện có chút lập lờ.
Sau khi vào rừng cây, Mạnh Trường An liếc nhìn xung quanh theo bản năng, so với nói đây là một kiểu thói quen, không bằng nói là một kiểu cảnh giác trời sinh. Ở trong rừng cây ban ngày thi thoảng sẽ có người, sau khi trời tối là có vẻ hơi âm u, ánh sáng không tốt, theo lý mà nói cũng sẽ không dễ phát hiện được gì.
Nhưng Mạnh Trường An đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống chân. Trong rừng cây vẫn chưa tối hẳn, gã phát hiện thảm cỏ dưới chân có dấu vết đã bị người giẫm lên, dưới ánh sáng tối tăm như thế này mà không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra được. Đương nhiên cái cũng chẳng nói rõ được gì, dù sao thì ban ngày cũng không phải là không có người đi vào rừng cây.
Nhưng Mạnh Trường An lại hơi nhíu mày, thò tay ra kéo Chu An Sinh ra phía sau mình.
"Sao vậy?" Chu An Sinh vẻ mặt hơi biến đổi.
"Không có gì, ngươi ở phía sau ta là được."
Gã nói xong liền nhìn lên chỗ cao, lại nhìn ra phía bờ sông, nhìn thấy con thuyền ở bên bờ sông qua khe hở giữa mấy cái cây.
"Nếu muốn giết ta, còn muốn trốn đến lúc nào?"
Thế là một thanh đao từ trên cây rơi xuống, đao quang như nước chảy.
Chu An Sinh kêu một tiếng Mạnh đại ca cẩn thận, nhưng sau lưng y cũng có một thanh đao đâm tới.
Mạnh Trường An hơi nghiêng người góc độ rất nhỏ nhưng vừa hay tránh được một đao kia, đao gần như đi sượt xuống vai gã. Trong một khoảnh khắc đó Mạnh Trường An giơ tay phải ra vừa hay bóp trúng cổ của đao khách kia, ngón tay tăng lực, năm ngón bấm vào cổ, kéo ra ngoài một cái, nửa đoạn cổ đã bị gã móc ra.
Trong cổ đao khách phun máu ra ngoài ọc ọc, lùi lại liên tiếp mấy bước, ngã xuống đất phịch một tiếng.
Mạnh Trường An ném thịt và một đoạn cổ họng trong tay đi, mùi máu tanh trên bàn tay khiến gã có chút hưng phấn.
Chu An Sinh ở phía sau gã giằng co với một tên đao khách, một tấm lưới từ trên không trung rơi xuống, ba tên đao khách cầm lưới cá trùm lên đầu Mạnh Trường An nhưng gã lại đứng yên ở đó không động đậy. Lúc lưới cá rơi xuống, Mạnh Trường An giơ tay lên túm lấy mắt lưới rồi xoay người một vòng, ba tên đao khách còn chưa chạm đất đã bị ném bay ra ngoài.
Mạnh Trường An sải bước ra ngoài, chân phải đá xoay một cú, một đao khách ngã ngồi trên mặt đất còn chưa kịp đứng dậy, chân của Mạnh Trường An đã đến… Bịch! Bịch! Liên tiếp hai tiếng, tiếng đầu tiên là chân của Mạnh Trường An đập lên má đối phương, tiếng thứ hai là đầu của đối phương đụng vào cành cây, sau đó vỡ đầu.
Thi thể mềm nhũn đổ xuống, chất trắng đỏ trong hộp sọ vỡ nát chảy xuống đất.
Hai tên đao khách khác đã đứng dậy, hai đao đồng thời rơi xuống, Mạnh Trường An chỉ nghiêng người đối với sự biến động của hai người kia mà thôi, hai đao rơi xuống sát ngực và lưng gã, khe hở chỉ lớn như vậy, không lệch chút nào.
Hai tay của Mạnh Trường An đồng thời giơ ra, ngón trỏ của tay phải và ngón trỏ của tay trái cắm vào hốc mắt của hai tên đao khách, hai tay gã tăng lực kéo người sang ngang, hai cái đầu đập vào nhau, máu phun ra bắn khắp mặt Mạnh Trường An.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, gã giết liền bốn người.
Có tổng cộng sáu tên đao khách, trừ đi một tên đang quần đấu với Chu An Sinh ra, vẫn còn một tên đã quay người bỏ chạy.
Đỗ Uy Danh nằm sấp trong bụi cỏ nhìn cái tên thủ đoạn hung ác kia giết bốn người, lòng thầm nói nếu người này chính là Mạnh Trường An, Thẩm Lãnh hà tất phải đến?
Lúc Mạnh Trường An buông tay ra, tên đao khách còn lại kia đã chạy xa hơn mười mấy mét, hướng về chỗ con thuyền ở bờ sông, Mạnh Trường An khẽ hừ một tiếng, nhấc chân đuổi theo ra ngoài. Chân gã làm bắn lên một đám đất dưới mặt đất, đất bay lên, người đã ở xa mấy mét.
Đó không phải là khinh công gì, chỉ là sức mạnh giống như nổ tung.
Mạnh Trường An đuổi theo tên đao khách kia chỉ dùng có bảy bước, không cần nghĩ cũng biết một sải chân của gã đáng sợ cỡ nào, đại khai đại hợp, động tác cương mãnh.
Gã đuổi đến sau lưng tên đao khách, đao khách cảm nhận được uy hiếp từ phía sau lưng, thình lình quay người bổ một đao xuống, Mạnh Trường An vẫn không né không tránh, một quyền trực tiếp vung ra… Đao ra trước, nhưng đao mới rơi xuống một nửa thì nắm đấm của Mạnh Trường An đã chạm vào mặt tên đao khách kia, nắm đấm này trực tiếp đấm nát da thịt, đó là lực độ cỡ nào chứ?
Nắm đấm đập vào xương gò má, nửa bên mặt lập tức nứt ra, đao kia liền vĩnh viễn cũng không rơi xuống, đao khách bay ngược về phía sau, nắm tay trái của Mạnh Trường An lại đuổi theo, một quyền này móc lên huyệt thái dương của đao khách, bịch một tiếng, huyệt thái dương lõm vào một lỗ, huyệt thái dương ở bên kia phồng lên…
Mạnh Trường An xoay người đi trở lại, cũng không liếc nhìn đao khách kia thêm một cái.
Tay không tấc sắt, giết liền năm tên đao khách, mùi máu tanh trên người Mạnh Trường An đã bắt đầu trở nên nồng hơn, lúc gã đi trở lại nhìn thấy Chu An Sinh đã cướp được đao của đao khách, một đao chém lên cổ tên đao khách, đao khách rên hự một tiếng ngã vật xuống.
Chu An Sinh xách đao xông qua, sắc mặt trắng bệch đáng sợ: "Mạnh đại ca huynh không sao chứ, đệ xin lỗi… Đệ xin lỗi, đệ không ngờ Vu Điển lại không có lòng tốt."
"Không thể nào là Vu Điển."
Mạnh Trường An nhếch khóe miệng: "Hán tử lỗi lạc như Vu Điển, không làm ra chuyện đáng khinh này, chắc chắn ngươi cũng bị người khác lừa rồi."
Chu An Sinh chau mày: "Không thể nào được, rõ ràng đệ…"
Y còn chưa nói xong đột nhiên người mềm nhũn ngã xuống, Mạnh Trường An phát hiện trên bụng Chu An Sinh có vết thương, ruột đã sắp rớt ra rồi.
Gã vội vàng ngồi xuống một tay bịt vết thương của Chu An Sinh, một tay kia xé một mảnh y phục trên người Chu An Sinh xuống định buộc lại cho y.
Chu An Sinh vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi Mạnh đại ca, có phải đệ ngốc lắm không… Đệ võ nghệ không bằng huynh, cũng không thể quyết đoán hung ác giết người giống như huynh…"
Có lẽ là vì cảm thấy hai chữ "hung ác" không hay lắm, cho nên vẻ áy náy trên mặt y càng rõ hơn nữa.
Mạnh Trường An buộc vết thương trên bụng y: "Bọn chúng là đến giết ta, lẽ nào ta còn phải dịu dàng một chút? Giết người, vốn chính là chuyện lãnh khốc nhất trên đời này… Ưm?"
Gã đột nhiên "ưm" một tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy lùi lại, cúi đầu nhìn, trên bụng đang cắm một thanh chủy thủ… Chủy thủ của Chu An Sinh giấu trong tay áo. Nếu không phải gã lập tức lùi lại khi nhìn thấy Chu An Sinh hơi động vai, đao này đã cắm ở tim rồi.
Chu An Sinh lóc ngóc ngồi dậy: "Ngươi nói đúng đấy, giết người vốn chính là chuyện lãnh khốc nhất trên đời này."
Y siết mảnh vải mà Mạnh Trường An buộc cho y chặt hơn nữa, máu chảy ra từng dòng, nhưng trên mặt y đâu còn vẻ đau khổ áy náy gì nữa, chỉ có sự hung tàn.
"Không ngờ ta lại nhìn lầm người."
Mạnh Trường An khẽ thở dài, để mặc thanh chủy thủ kia vẫn còn đang cắm trên bụng nhưng không có rút ra.
Gã nhìn về phía Chu An Sinh: "Quán Đường Khẩu hay là Lưu Lãng Đao? Lưu Vân Hội và Hồng Tô Thủ không phải thuộc loại làm ăn đê tiện này."
"Lưu Lãng Đao." Chu An Sinh thành thực trả lời.
Mạnh Trường An trông có vẻ hơi đau lòng: "Một đệ tử của thư viện Nhạn Tháp như ngươi, cho dù thành tích không được tính là ưu tú, nhưng tương lai tiền đồ cũng coi như sáng sủa, thế mà lại vào Lưu Lãng Đao hèn kém."
"Ngươi sai rồi… Ta không phải là sau khi vào thư viện mới gia nhập Lưu Lãng Đao, mà là Lưu Lãng Đao đưa ta vào thư viện, mọi người đều nói Lưu Lãng Đao thấp kém, bản thân chúng ta cũng biết quả thực không vinh quang lắm, nhưng ai muốn vĩnh viễn không vinh quang? Cho nên cũng phải có một chút thay đổi, có người ở triều đình mới từ từ không còn thấp kém nữa."
Y cúi đầu nhìn vết thương của mình: "Diễn hơi thật quá rồi, con mẹ nó đau thật đấy."
Mạnh Trường An nói: "Tính kế rất tốt, ta chết rồi, ngươi trọng thương, ai sẽ nghi ngờ ngươi?"
Chu An Sinh lắc đầu: "Cũng bị bức ép thôi, chớ nói sáu tên đao khách, dù là mười sáu tên, hai mươi sáu tên cũng không giết nổi ngươi… Nếu không phải món thù lao này quả thực hấp dẫn thì ta cũng sẽ không bạo lộ bản thân, Mạnh đại ca, xin lỗi nhé."
Y giơ tay lên búng ngón tay một cái, thế là có ít nhất 20-30 tên đao khách ở trong bụi cây xung quanh đứng dậy.
Đỗ Uy Danh nằm sấp trong bụi cỏ sắc mặt đại biến, những người này đến lúc nào thế?
Bình luận truyện