Trường Ninh Đế Quân

Quyển 1 - Chương 8: Ta từng nướng cá



Thẩm Lãnh vốn tưởng rằng sẽ đi rất xa rất xa, khi Thẩm tiên sinh dẫn hắn đi vào một viện tử nhỏ, hắn cẩn thận nhớ lại một chút, từ đây đến trấn Ngư Lân chỉ là lộ trình một ngày.

"Đi bổ củi."

Thẩm Trà Nhan dường như rất quen thuộc nơi này, vừa vào cửa đã hét lên ba từ với Thẩm Lãnh, sau đó đi mở cửa sổ của từng gian phòng một. Nơi này cách bờ sông cũng không quá xa, không khí khá là ẩm thấp.

Thẩm Lãnh rất mệt nhưng cũng không nói gì, đi tìm một vòng trong viện tử chỉ tìm được một cái rìu đã rất cùn rất cùn. Không tìm được đá mài, nếu muốn bổ củi bằng cái rìu này, chỉ sợ đến sáng sớm ngày mai cũng chẳng bổ được mấy cây.

Thẩm tiên sinh đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Vỏ dao đâu?"

Thẩm Lãnh lấy vỏ dao của con dao săn nhỏ cất trong ngực mình ra, Thẩm tiên sinh nhận vỏ dao: "Thật ra vỏ dao không đơn giản, chỗ lồi lên trên mặt là một cơ quan, nhấn xuống thì sẽ bắn ra một sợi dây thừng, rất mảnh, dài hơn một trượng một chút… Ngươi chú ý đến bên này không, là từng lớp, từng lớp hoa văn gợn sóng, giống như vảy cá."

Thẩm tiên sinh nhặt rìu lên, dùng một bên đừng gợn sóng trên vỏ dao chà sát lên rìu một cái, xoẹt một tiếng, rìu lại bị lớp gợn sóng cọ rơi một lớp gỉ sắt.

Thẩm Lãnh thật sự không ngờ cái vỏ dao nhìn có vẻ tầm thường này lại ẩn giấu cơ quan, hắn lại càng thích nó hơn nữa.

Thẩm tiên sinh đưa vỏ dao và rìu cho Thẩm Lãnh còn mình thì đi vào nhà, một lát sau lại chuyển một cái ghế nằm ra, nằm dưới gốc cây hòe trong viện tử nhỏ, nheo mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Lãnh dùng vỏ dao mài rìu, mài một cái, trên rìu liền rơi xuống một lớp gỉ sắt, Thẩm Lãnh nhìn vỏ dao mà rơi vào trầm tư. Thẩm Trà Nhan mở hết cửa sổ trong nhà xong, thấy Thẩm Lãnh trầm tư, bộ dạng tập trung của tên đó trông cũng có một chút tiểu soái, nhìn chắc hẳn là đang nghĩ sau này sẽ có mấy cách dùng cái vỏ dao này.

Một giây sau, Thẩm Lãnh bỗng nhiên cởi giày, dùng vỏ dao cọ da chết dưới lòng bàn chân… Hôm nay hắn mới đi giày, trước đây ở nhà Mạnh lão bản chưa bao giờ đi giày, quanh năm chạy giữa cửa hàng và bến thuyền, dưới lòng bàn chân đã có một lớp da chết dày cộp.

Cọ một chút, hắn sảng khoái kêu ai dô một tiếng…

Thẩm Trà Nhan lại đóng cửa sổ kêu cạch một tiếng, thầm nói thứ kia quý như vàng, tên này lại dùng để cạo da chết?

Cọ đến thoải mái, Thẩm Lãnh đi giày vào bắt đầu bổ củi. Rìu được mài đã trở nên sắc bén hơn, rất nhanh đã bổ được một đống. Hắn phát hiện việc bổ củi này thế mà lại bị nghiện, bổ một rìu xuống, khúc gỗ tách làm hai, cảm giác hết sức sảng khoái.

Sau đó trong đầu hắn nổi lên một ý nghĩ, nhìn sang Thẩm tiên sinh đang nằm trên ghế: "Hai quân giao chiến trên chiến trường, có phải trước khi đại tướng ra tay đều sẽ nói những lời tương đối bá khí không?"

Thẩm tiên sinh nói: "Thông thường đều là không nói câu nào đã xông lên đánh rồi, kiểu như ngươi nói là tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng cũng không phải là không có, ngươi muốn nói gì?"

Thẩm Lãnh múa vỏ dao một cái: "Sau này gặp phải kẻ địch ngoan cố, ta sẽ múa vỏ dao một cái rồi nói, có tin ta sẽ chà xát mặt ngươi trên vỏ dao của ta không?"

Thẩm tiên sinh gật đầu rất nghiêm túc nói: "Sự uy hiếp này thực là đáng sợ."

"Đi đun nước." Thẩm Trà Nhan hét một tiếng qua khung cửa sổ: "Ta phải tắm."

Nàng dựa vào cửa sổ bực bội… Chà sát mặt lên vỏ dao? Thế này bá khí lắm sao?

Thẩm Lãnh "ồ" một tiếng, nhìn thấy trong viện tử có một cái giếng, kiểm tra dây thừng trên thùng gỗ một chút xem có chỗ nào bị hỏng hay không, sau đó ném thùng gỗ vào giếng nước, kéo nước lên rửa nồi sắt, chất củi lên đốt lửa.

Hắn không ngừng thò tay vào thử nước ấm, cảm thấy nước đã ấm rồi thì múc nước ra, xách đến đặt trước cửa phòng Thẩm Trà Nhan. Thẩm tiên sinh nheo mắt cười, Thẩm Lãnh không biết ông đang cười cái gì, nhưng Thẩm Trà Nhan thì biết, cho nên cảm thấy Thẩm Lãnh rất đáng ghét, Thẩm tiên sinh cũng rất đáng ghét.

Trước đây nàng đun nước đều là đợi sau khi nước sôi mới múc ra rồi pha nước lạnh, mà Thẩm Lãnh thì lại không làm như vậy. Nghĩ đến hai từ "trí lực" mà nàng nhiều lần nhắc đến trên đường đi, Thẩm Trà Nhan lại càng giận hơn nữa…

Bổ củi, đun nước, có lẽ người khác sẽ hỏi tiếp theo làm gì, nhưng Thẩm Lãnh lại không hỏi, hắn lấy một miếng bạc vụn trong túi tiền ra, cẩn thận cất kỹ trong người rồi đi ra ngoài.

"Còn không phục?" Thẩm tiên sinh nhắm mắt cười hỏi.

Thẩm Trà Nhan hừ một tiếng như giận dỗi, đóng kín cửa sổ, cửa chính lại, cởi y phục ngồi vào bồn tắm, thoải mái rùng mình một cái… nhiệt độ nước lại vô cùng thích hợp.

Nàng không nhịn được mà suy nghĩ, lúc tên này đun nước, lẽ nào cũng đã tính toán thời gian sau khi múc nước vào thùng gỗ rồi lại đổ vào bồn tắm? Nếu như không tính toán những cái này, bây giờ nước sẽ hơi nguội một chút, nhưng hiện tại độ ấm lại vừa phải.

Nhất định là trùng hợp.

Thẩm Trà Nhan nhắm mắt lại, cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người đều rất thoải mái.

Tên kia, cũng không có ngốc như bề ngoài.

Thẩm Trà Nhan ngâm một lúc rồi tắm rửa, thay một bộ y phục nhẹ nhàng rồi ra ngoài, phát hiện Thẩm tiên sinh vẫn đang nhắm mắt nằm trên ghế, nhưng nàng biết Thẩm tiên sinh không thể nào đang ngủ. Hai năm nay thời gian ngủ của ông càng ngày càng ngắn, nàng hỏi tại sao, Thẩm tiên sinh trả lời Thẩm Lãnh cất bước quá muộn, mình nhất định phải chuẩn bị thật nhiều thì hắn mới có thể đuổi kịp. Đối thủ của Thẩm Lãnh từ khi ra đời đã đứng cao hơn Thẩm Lãnh, có được rất nhiều thứ, Thẩm Lãnh cần phải dùng tốc độ nhanh gấp mười lần mới có thể kéo gần khoảng cách một chút.

Thẩm Trà Nhan lau tóc đi ra ngoài: "Định khi nào nói với hắn?"

"Không vội."

Quả nhiên Thẩm tiên sinh không ngủ, hẳn là suy nghĩ gì đó.

"So với giấu giếm, không bằng để hắn biết sớm một chút còn tốt hơn."

Thẩm Trà Nhan có tính cách rất ngay thẳng, không muốn tiếp tục giấu giếm như vậy.

"Nếu bây giờ nó đã biết, áp lực sẽ quá lớn."

Thẩm tiên sinh ngồi thẳng người: "Phần lớn thời gian là áp lực mang đến động lực, nhưng nếu áp lực quá lớn sẽ trực tiếp đè sập tâm cảnh của một người, lúc đó sự chuẩn bị của ta còn có tác dụng gì nữa?"

Thẩm Trà Nhan: "Ông đối với hắn cũng tốt thật."

Thẩm tiên sinh: "Ta đã đặt tên cho ngươi đó."

Thẩm Trà Nhan: "Ha ha…"

Thẩm tiên sinh cười nói: "Ngươi cảm thấy ta thiên vị? Những thứ ta chuẩn bị cho nó, phần lớn ngươi đều đã thấy, ta không thích khoác lác, những thứ đã cho ngươi xem, đủ để khiến ngươi bỏ rơi Mạnh Trường An ba con phố."

Thẩm Trà Nhan: "Phần lớn?"

Thẩm tiên sinh ngượng ngùng nói: "Bởi vì có nhiều thứ, là nam nhân mới có thể học được."

"Ví dụ?"

"Ta đi tắm."

Thẩm tiên sinh nhanh chóng bỏ đi, lao vào trong nhà, thầm nói nếu ngươi nghe được ví dụ, há chẳng phải sẽ mắng ta lưu manh sao? Không thể nói, không thể nói…

Thẩm Trà Nhan hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ còn không phải là thiên vị? Sau đó nàng theo thói quen đi sang một bên viện tử, cũng không cần xem liền rút ra thanh kiếm gỗ mà mình tự đẽo gọt. Trên cây có treo một cái vòng, rất nhỏ, vừa hay kiếm gỗ của nàng có thể đâm vào, gió thổi vòng treo đung đưa, nàng đứng đó bất động như núi, ra tay, nhanh như chớp, mỗi một đoàn đều chuẩn xác đưa kiếm gỗ vào trong vòng treo.

"Này!" Nàng vừa đâm vừa gọi một tiếng.

"Chuyện gì?" Thẩm tiên sinh đang tắm hỏi.

"Khi nào thì cho ta một thanh kiếm thực sự?"

"Khi ngươi đâm ngàn nhát không chệch."

Thẩm Trà Nhan "ồ" một tiếng, mặt không biểu cảm tiếp tục đâm kiếm, đâm đến nhát thử 132, đầu óc nàng hơi hỗn loạn, sau đó rất thiếu kiên nhẫn mà đếm lại từ đầu.

157 lần, trượt, đếm lại từ đầu.

202 lần, trượt, đếm lại từ đầu.

99 lần, trượt, đếm lại từ đầu.

Thẩm Trà Nhan đặt kiếm gỗ trở về, nàng rất rõ nên dừng lại lúc nào, tâm cảnh đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, lúc này có luyện nữa cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

"Hắn đi đâu rồi?"

"Mua đồ ăn."

Thẩm tiên sinh thay y phục xong đi ra, lại ngồi trên ghế nằm, chẳng qua trong tay có thêm một quyển sổ một cái bút. Thứ ông dùng là một loại bút rất đặc biệt, mực rất đặc biệt, viết lên sổ thì không thể nhìn thấy trực tiếp được, cần phải dùng cách đặc biệt mới có thể hiển hiện ra.

"Cần phải cẩn thận như vậy không?" Thẩm Trà Nhan nhìn bộ dạng chuyên chú đó của Thẩm tiên sinh không nhịn được hỏi một câu.

"Cần, hơn nữa vẫn chưa đủ cẩn thận, lúc nãy ta đã hối hận rồi… Ta không nên cho xa phu gói thuốc, đó chính là thuốc trị thương ta mới có thể phối ra."

"Sao lại trùng hợp như vậy, thành Vân Tiêu cách chỗ này ít nhất là mấy ngàn dặm, tin tức không thông, ai biết được? Huống hồ ông ở thành Vân Tiêu đã là chuyện mười hai năm trước, người quen ông trước đây hơn nửa đã đến Trường An thăng quan tiến chức, ai lại chú ý đến thuốc trị thương trong tay một xa phu?"

"Cẩn thận vẫn tốt hơn một chút, ngươi biết đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cho Thẩm Lãnh."

Ông dùng hai từ bọn họ, không phải ả ta.

Thẩm Trà Nhan biết, trải qua thời gian mười hai năm, ả ta làm ác một mình ban đầu đã hình thành một tập đoàn cùng chung lợi ích xung quanh mình, tập đoàn này đương nhiên lấy gia tộc khổng lồ đó làm trung tâm. Mặc dù bắt đầu từ những năm Thiên Thành Đại Ninh, gia tộc vốn nên một bước lên trời đó bị chèn ép không ngẩng đầu lên nổi, nhưng ai dám đánh giá thấp sức mạnh của gia tộc đó?

Mười hai năm trước nữ nhân đó đã làm chuyện ác độc như vậy, sau đó nghiến răng chống đỡ, chỉ cần ả ta chống đỡ qua 20-30 năm, sau này ai còn có thể ngăn cản gia tộc của ả ta quật khởi?

"Ông đang viết gì vậy?" Thẩm Trà Nhan lại hỏi một câu.

"Binh pháp." Thẩm tiên sinh nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng rất lâu, tiễn nó đi con đường nào sẽ nhanh hơn một chút. Sau khi quan sát hai năm nay, nhất là sau khảo nghiệm ngày hôm nay, con đường văn thật sự không thích hợp với nó."

Trong đầu Thẩm Trà Nhan xuất hiện dáng vẻ Thẩm Lãnh mặc trường sam thư sinh cầm quạt đọc chi hồ giả dã, sau đó ra sức lắc đầu thật mạnh, thầm nói thật sự buồn nôn.

"Nếu đã phải đi con đường hung hiểm hơn, tại sao không nghĩ cách đưa hắn đến tứ khố võ phủ?"

Tiểu cô nương cũng thật sự hướng tới tứ khố võ phủ, nhớ mãi không quên.

"Không dám." Thẩm tiên sinh viết xong nét cuối cùng, xem như đã viết lại những gì hôm nay nghĩ đến: "Huống hồ, mấy tên trong tứ khố võ phủ đó, có tên nào hơn được ta?"

Thẩm tiên sinh cất cuốn sổ lại, duỗi lưng mệt mỏi: "Cũng không biết thằng nhóc đó sẽ mua những gì về, các ngươi đều đang ở tuổi lớn, không thích ăn thịt đến mấy cũng phải ăn."

Nghe thấy câu này, giữa đầu lông mày Thẩm Trà Nhan xuất hiện một sự chán ghét, đương nhiên không phải nàng ghét Thẩm tiên sinh.

"Chắc hắn sẽ không mua quá nhiều thứ về chứ, bởi vì hắn còn biết tính quan trọng của tiền hơn ngươi."

Thẩm Trà Nhan: "Ha ha."

Thẩm tiên sinh nói: "Hay là đánh cược? Nếu hắn tiêu quá 50 văn tiền, coi như ta thua."

Thẩm Trà Nhan nói: "50 văn tiền? Có thể ăn cái gì?"

"Ăn cá."

Thẩm Lãnh từ bên ngoài rất khó khăn đi vào, nhìn có vẻ thực sự rất tốn sức, bởi vì hắn mang về một con cái… Trên thực tế, chính vì gặp được con cá này ở bờ sông cho nên hắn quay về mà chẳng tiêu tốn một đồng tiền nào. Trên thực tế, đó cũng không nên coi là cá…

Khóe miệng Thẩm Trà Nhan giật giật: "Cá này không dễ bắt chứ."

Khóe miệng Thẩm tiên sinh cũng giật giật: "Ngươi bắt bằng tay không đó à?"

Thẩm Lãnh thầm nghĩ câu nói đùa này thật sự lỗi thời mà.

Thứ hắn mang về là một con cá sấu dài khoảng một mét ba, một mét bốn.

Trong sông Nam Bình cũng không ít cá sấu.

"Lúc bắt quả thực là hơi khó khăn, may là ta thông minh hơn nó nhiều."

Thẩm Lãnh nói rất nhẹ nhàng, nhưng chỗ y phục bị xé rách hiển nhiên là không ít, nhưng cũng không bị thương. Trông hắn thật sự mệt muốn chết rồi, hận không thể nằm xuống ngay lúc này.

Hắn đặt mông ngồi xuống, vỗ vỗ vào lưng con cá sấu kia: "Cho ta nghỉ một lát, lúc về ta nhìn thấy có một vườn trái cây, bên ngoài chất không ít gỗ, ta đi ôm một ít về nướng thứ này lên ăn."

Thẩm Trà Nhan nuốt nước bọt: "Ngươi từng nướng?"

Thẩm Lãnh nghĩ đến trước đây mình ở nhà Mạnh lão bản đói quá không thể không xuống sông mò cá, giống như chuyện mới ngày hôm qua vậy… Ừm, thật vậy, quả thực chính là hôm qua.

"Ai mà chưa từng nướng cá? Chỉ là chưa từng nướng con to như thế này, vảy cá cũng không dày như vậy."

"Ngươi nghĩ cái này gọi là vảy cá?"

"Không thì sao…"

Thẩm Trà Nhan quay người liền đi: "Ta tự nấu mì, các người nướng đi…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện