Trường Phong Độ
Chương 43: Đệ muội dũng mãnh thiện chiến, thật là một vị tướng oai hùng
Lợi nhuận từ cửa hàng của Liễu Ngọc Như ngày càng lớn, nàng bắt đầu mời người để mở rộng sản nghiệp. Nàng cân nhắc bán thêm những sản phẩm khác, không giới hạn ở son phấn nữa; ngoài ra còn muốn gia tăng số lượng để xuất ra các châu khác chứ không chỉ bán ở Vọng Đô.
Có thể kiếm từ các châu khác, khiến người ta tới U Châu tiêu xài, mới là dạng thương nhân mà quan phủ thích.
Liễu Ngọc Như bận rộn kinh doanh, Cố Cửu Tư thì mỗi ngày chăm chỉ làm việc ở phủ nha.
Đồng sự của hắn đều chả ưa gì hắn. Thứ nhất vì hắn không phải người địa phương, thứ hai vì mọi người biết trước kia hắn là phú thương. Hắn là con phượng hoàng nghèo túng nên còn chả sánh bằng con gà, ai cũng muốn bắt nạt loại người này vì làm vậy sẽ khiến họ vui sướng.
Khi Cố Cửu Tư ăn cơm, bọn họ thích bình luận hắn chả giống nam nhân. Lúc Cố Cửu Tư cầm kiếm đi tuần tra, bọn họ lại trào phúng hắn đi đường y như một cô nương.
Nhưng mặc kệ bọn họ chửi bới Cố Cửu Tư thế nào, đều không ngăn được các cô nương thích hắn. Mỗi lần Cố Cửu Tư đi tuần tra, trên đường sẽ xuất hiện rất nhiều cô nương ở phía sau lặng lẽ dõi theo. Việc này càng khiến người xung quanh hắn tức giận hơn.
Cố Cửu Tư ở phủ nha bị cô lập nhưng hắn chẳng hề than thở. Lúc Chu Diệp ghé qua rồi hỏi thăm hắn, Cố Cửu Tư đáp, “Khá tốt.”
Chu Diệp cười cười, “Lần trước cha ta hỏi về ngươi, ta bảo mình thu xếp cho ngươi một công việc, ông ấy còn mắng ta.”
“Sao lại mắng huynh?” Cố Cửu Tư ngờ ngợ hỏi.
Chu Diệp ngượng ngùng, “Ta lén thu xếp chức vụ này cho ngươi chứ không nói qua với cha ta. Cha ta biết liền mắng ta làm trễ nãi tiền đồ của ngươi.”
Chu Diệp nhìn bốn phía mới nói tiếp, “Cha ta bảo Phạm thúc thúc muốn ngươi làm gương tốt, nhưng không phải là tấm gương đi buôn bán với quan phủ. Ngươi quyên góp tiền, chúng ta cho ngươi được lợi, vậy thành ra ngươi dùng tiền đi nịnh nọt. Nếu để thương nhân khác biết thì chẳng phải họ sẽ bắt chước sao? Phạm thúc thúc muốn ngươi đóng vai một thương nhân thiện lương, cao quý, vì quan phủ mà từ bỏ hết gia tài. Nên lúc trước cha ta nói các ngươi không thể sống quá sung sướng, phải chịu khổ một chút, để mọi người nhìn mà cân nhắc. Về sau chiến sự ổn định rồi bàn luận công lao thì mới là khởi đầu của ngươi. Lúc đó ngươi có tiếng nhân nghĩa, cha ta sẽ trực tiếp đề cử ngươi làm quan, như vậy xuất phát điểm của ngươi mới cao. Hiện tại ta cho ngươi làm tiểu binh, chức vụ nửa nạc nửa mỡ này làm ngươi lãng phí thời gian, thà ở nhà đọc sách còn hơn.”
Cố Cửu Tư cười không đáp, Chu Diệp thở dài, “Ta khiến ngươi bị ảnh hưởng rồi.”
“Sao Chu huynh nói thế?” Cố Cửu Tư lắc đầu, “Huynh biết điểm yếu nhất của ta không phải đọc sách mà? Cái ta kém nhất là đạo lý đối nhân xử thế, là bản lĩnh giao tiếp với người khác. Huynh cho ta bắt đầu từ tầng thấp nhất để mài giũa tính nết mới là đúng đắn. Nói như cha huynh, nếu ta vừa bắt đầu làm quan đã có địa vị cao mà không cần bò từ dưới lên, ta sẽ không thể hiểu cách giao tiếp với những người ở vị trí này, về sau chỉ biết ăn thiệt thôi.”
“Suy cho cùng, trên đời này, đa phần vẫn là người bình thường. Ta rất hài lòng với sắp xếp của huynh. Ta chỉ lo lắng hiện giờ nội tử kinh doanh sản nghiệp có ảnh hưởng đến kế hoạch của Phạm đại nhân không?”
“Không sao hết,” Chu Diệp xua tay, “mọi người đều biết đệ tức[1] dựa vào bản lĩnh cá nhân để có chỗ đặt chân, chẳng liên quan gì tới ta cả. Hiện nay mọi người đều khen đồ của muội ấy dùng tốt. Nương ta mỗi ngày ép ta đưa sản phẩm mới nhất, khi về ngươi nhớ thay ta nói vài câu với muội ấy.”
“Huynh yên tâm.” Cố Cửu Tư cười nói, “Ta sẽ nói với nàng.”
Khi nói, trong mắt Cố Cửu Tư mang theo ấm áp. Chu Diệp đứng cạnh thấy vậy bèn nhịn chả được mà hỏi, “Ta cảm thấy gần đây tình cảm giữa ngươi và đệ tức còn khăng khít hơn trước?”
“Hả?” Cố Cửu Tư ngẩn người. Lát sau, hắn khẽ tằng hắng rồi mất tự nhiên đáp, “Có lẽ vậy. Dạo này ta thấy nàng bận rộn, càng nhìn càng cảm thấy nàng khác với tưởng tượng của ta. Chu huynh, thành thật mà nói,” Cố Cửu Tư ngượng ngùng mấp máy môi rồi cười, “trước kia ta phần lớn thấy áy náy, cảm tưởng mình đã hại nàng nên cần phải tốt với nàng. Nhưng thời gian qua, ta thấy nàng vui vẻ thì bản thân cũng vui vẻ; vì vậy ta muốn làm chuyện khiến nàng sung sướng. Ta chẳng biết liệu có thể gọi đây là tình cảm khăng khít không, song so với hồi trước thì ta quả thật đã gần gũi hơn với nàng.”
“Ngươi nói vậy lại khiến lòng ta hơi khó chịu,” Chu Diệp thở dài.
Cố Cửu Tư thấy lời hắn nói có chút kỳ quặc, trên mặt Chu Diệp lộ vẻ thiếu thoải mái, “Năm nay ta đã hai mươi hai, năm nào ta cũng bôn ba bên ngoài mà chẳng gặp được người tri kỷ. Nghe ngươi nói thế, ta thật muốn tìm người thành thân ngay. Nhưng để thành thân thì phải là người mình thích. Chả biết tới bao giờ ta mới giống Cửu Tư, gặp được người lưỡng tình tương duyệt[2].”
Lời này khiến Cố Cửu Tư đờ người.
Với hắn mà nói, cụm từ “lưỡng tình tương duyệt” thật xa lạ. Hắn vội lắp bắp. “Không, không, không, ta và Ngọc Như… Cũng không phải… Thật không phải…”
Lời phủ nhận của hắn làm Chu Diệp chả hiểu gì hết. Cố Cửu Tư nghĩ ngợi rồi kể đầu đuôi mọi chuyện cho Chu Diệp. Hắn thở dài, “Vì vậy mối quan hệ giữa ta và Ngọc Như không như huynh nghĩ đâu. Nói thật, mẫu người ta thích trước giờ khác Ngọc Như. Nàng quá dịu dàng, điềm đạm nho nhã; ta thì thích một cô nương dám yêu dám hận, khoa trương, và thích làm càn một chút.”
“Ngọc Như là cô nương tốt,” Cố Cửu Tư vừa lắc đầu vừa giải thích, “nhưng không phải mẫu người ta thích.”
“Nói cũng đúng.” Chu Diệp cẩn thận ngẫm lại, gật đầu bảo, “So với tính cách của ngươi thì đệ tức quá hòa nhã, có vẻ không phải dạng ngươi thích thật. Nhưng trong lòng các ngươi có đối phương, thế đã tốt hơn nhiều mấy đôi phu thê như người dưng nước lã.”
Hai người đang nói chuyện, một tiểu ăn mày bỗng xuất hiện sốt ruột báo tin cho Cố Cửu Tư, “Đại ca, nguy to rồi. Đỗ đại nương, Đỗ đại nương dẫn người đi gây rối cửa tiệm của tẩu tử!”
Vừa nghe lời này, Cố Cửu Tư gấp tới mức nhấc chân lên liền chạy như điên tới cửa tiệm của Liễu Ngọc Như. Chu Diệp theo sát phía sau hắn, Cố Cửu Tư cuống cuồng nói, “Tính nàng mềm yếu, Đỗ đại nương lại là một bát phụ, nàng chắc chắn sẽ bị thiệt thòi!”
Đỗ đại nương là tú bà của Hạnh Hoa Lâu.
Bà ta xuất thân thanh lâu, lớn lên trong môi trường vàng thau lẫn lộn. Khi còn trẻ, bà ta có thể đứng trên đường mắng chửi một nam nhân đến phát khóc. Bà ta không phải dân Vọng Đô nhưng có thể mở thanh lâu thì cũng coi như là nhân vật chẳng tầm thường.
Bà ta là bạn tốt với Dương Nhứ – lão bản của cửa hàng son phấn Dương thị. Hiện giờ son phấn của Liễu Ngọc Như cực nổi danh trong thành, ảnh hưởng đến lợi nhuận của Dương Nhứ. Vì vậy Dương Nhứ quyết định nhờ Đỗ đại nương cố ý đến chỗ Liễu Ngọc Như gây rối.
Đỗ đại nương biết Liễu Ngọc Như. Bà ta đã đi dò hỏi; nàng là một tiểu phụ nhân mới xuất giá chưa bao lâu đã phải chạy từ Dương Châu đến đây tị nạn. Tiểu cô nương xuất thân từ thế gia vọng tộc, tuổi còn nhỏ, nói chuyện luôn có nguyên tắc thì da mặt đảm bảo mỏng. Dưới trướng Đỗ đại nương trùng hợp có “nữ nhi” ăn tôm sông bị dị ứng, trên mặt nổi rất nhiều cục u. Nên bà ta trực tiếp mang cô nương đó đến cửa tiệm Hoa Dung mà ngồi xuống kêu oan.
Liễu Ngọc Như ở nhà nghe tin Đỗ đại nương tới gây sự liền vội vã chạy đến. Lúc tới nơi, nàng thấy một đám oanh oanh yến yến vây quanh cửa tiệm Hoa Dung. Đỗ đại nương đứng đằng trước, túm lấy Ấn Hồng không cho nàng ấy đi vào rồi quát, “Cô nương chúng ta dùng son phấn của các ngươi mới bị thế này, các ngươi không bồi thường tiền à?”
“Ngài chờ một lát,” Ấn Hồng bị nhiều người bao vây nên hơi hoảng loạn, “chuyện này chờ đông gia[3] chúng ta tới giải quyết.”
“Gượm đã, đông gia các ngươi không dám gặp người sợ là có tật giật mình, để ngươi ra mặt lấy lệ. Cô nương nhà ta dựa vào gương mặt này để ăn cơm, tuổi còn trẻ đã khổ thế này thì sao sống nổi?”
“Không phải,” Ấn Hồng quýnh quáng bảo, “đông gia ta đang trên đường tới…”
“Son phấn của cửa tiệm Hoa Dung tàn phá nhan sắc, nhân viên còn ức hiếp khách hàng!” Đỗ đại nương hoàn toàn không cho Ấn Hồng cơ hội nói chuyện, gân cổ lên gào, “Xảy ra chuyện mà chả ma nào xử lý, để cô nương đang sống sờ sờ nát mặt, mọi người đi qua phân xử giùm ta.”
Giọng Ấn Hồng nhỏ xíu, lại luôn bị Đỗ đại nương ngắt lời. Người xung quanh đâu nghe thấy Ấn Hồng nói, chỉ nghe tiếng Đỗ đại nương hò hét. Lại thêm một cô nương trẻ tuổi mặt nổi u trông rất thống khổ, trong lòng mọi người bắt đầu thiên vị mà chỉ trỏ Ấn Hồng.
Lúc Liễu Ngọc Như xuống xe ngựa liền chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nàng cấp bách ra mặt, nói với Đỗ đại nương, “Vị đại nương này, ta là đông gia của Hoa Dung, họ Liễu…”
“Ta thèm vào quan tâm ngươi họ Liễu hay họ Hoa, hôm nay ngươi phải bồi thường tiền! Cô nương nhà ta nát mặt, đời này coi như xong! Bồi thường bao nhiêu tự ngươi tính toán!”
Ấn Hồng hơi sợ, nàng ấy thì thào với Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, nữ nhân này quá khó chơi, bồi thường tiền coi như xong…”
Liễu Ngọc Như trầm mặc không trả lời.
Bồi thường tiền thì đơn giản nhưng nếu làm sẽ chứng minh sản phẩm của nàng có vấn đề. Hơn nữa nàng rất có tiếng tăm, khiến mọi người cảm thấy Hoa Dung là cửa hàng cao cấp. Nhóm nữ tử này ăn nói thô bỉ, thân phận cũng…
Chuyện này mà xử lý không tốt, ấn tượng của mọi người về Hoa Dung sẽ là loại sản phẩm mà nữ tử như thế cũng dùng được. Đến lúc ấy chưa chắc mọi người vẫn xem Hoa Dung là tiêu chí cho cuộc sống tốt đẹp.
“Mở miệng coi!” Đỗ đại nương thấy Liễu Ngọc Như lặng thinh liền từng bước ép sát, “Sao, muốn quỵt à?!”
“Đỗ đại nương,” Liễu Ngọc Như suy tư một lát liền phục hồi tinh thần rồi cất tiếng, “nếu đây là trách nhiệm của cửa hàng nhà ta thì dĩ nhiên nên bồi thường. Nhưng trước khi bồi thường, ta cần biết rõ…”
“Ngươi không muốn bồi thường chứ gì?!”
Đỗ đại nương lên giọng, giận dữ lớn tiếng mắng, “Con đĩ nhỏ nhà ngươi thật mồm mép, mọi người nghe xem ả nói gì? Ả nói không phải trách nhiệm của ả! Dùng đồ của ngươi bị nát mặt, không phải lỗi của ngươi chẳng lẽ là lỗi của cô nương ta? Con ranh ngươi chưa đủ tư cách…”
Đỗ đại nương nói một tràng những câu khó nghe vô cùng, Liễu Ngọc Như nghe mà mặt hết đỏ lại trắng.
Những lời thô tục nàng nghe trước giờ còn chưa nhiều bằng lúc này.
Khi Đỗ đại nương mắng người, thanh âm chói lói lẫn sắc bén. Ban đầu bà ta còn nói đôi ba câu đạo lý, sau chỉ còn lời thô tục của phường chợ búa.
Người ven đường vừa nghe Đỗ đại nương mắng vừa nhìn mặt Liễu Ngọc Như đỏ lên, nàng tức giận đến cả người đều run. Bọn họ không tự chủ được mà cười ầm ĩ.
Tiếng chửi mắng của Đỗ đại nương theo một loại tiết tấu khó nói thành lời, người xung quanh còn cười ha hả, Liễu Ngọc Như phẫn nộ tới câm nín.
Nếu Đỗ đại nương là người nói lý, nàng còn có thể nói vài câu, song Đỗ đại nương giở trò như thế, nàng… Nàng… Nàng phải làm gì đây?
Người bu vào xem ngày càng nhiều, Liễu Ngọc Như cảm thấy khó thở.
Ấn Hồng vội vã khuyên, “Phu nhân, thôi thôi, chúng ta đưa tiền đi. Đừng động vào loại người này.”
Liễu Ngọc Như nhấp môi không nói lời nào, nàng nhìn chằm chằm Đỗ đại nương. Đỗ đại nương ngồi xếp bằng ở cửa, chu mỏ ra rồi bắt đầu kể lể “tình sử” của Liễu Ngọc Như. Bà ta nói cửa hàng son phấn của Liễu Ngọc Như phất lên vì sau lưng có một đôi tay ngàn người gối, đôi môi đỏ vạn người nếm.
Ấn Hồng phẫn nộ muốn mắng Đỗ đại nương nhưng bị bà ta nói mấy câu liền xấu hổ trở về.
Ấn Hồng uất ức khóc thành tiếng. Liễu Ngọc Như đứng ở cửa; nàng siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, hít thở sâu.
�
Nàng không thể hoảng sợ.
Với loại người vô lại này, nàng càng chẳng thể hoảng sợ.
Bà ta la lối khóc lóc, nàng phải hung hăng hơn bà ta.
Bà ta mắng chửi người, nàng phải dữ dội hơn bà ta.
Bà ta chẳng phải ỷ vào miệng bự để nói lời dơ bẩn sao? Nàng không thèm để ý mấy lời thô tục, giọng nàng còn lớn hơn bà ta.
Liễu Ngọc Như siết chặt tay, hạ quyết tâm.
Nàng đột ngột mở mắt, vọt vào trong tiệm lấy chổi rồi xông ra và hướng đến Đỗ đại nương mà đánh!
Đỗ đại nương vừa thấy Liễu Ngọc Như cầm chổi xông tới liền vội vàng đứng dậy gào, “Đánh người! Giết người!”
“Ta đánh chính là bà nương[4] xảo trá ngậm máu phun người nhà ngươi!” Liễu Ngọc Như rống lên.
Tiếng rống này của nàng có lẽ là thanh âm lớn nhất trong đời mà miệng nàng phát ra.
Đỗ đại nương duỗi tay muốn giật chổi từ tay Liễu Ngọc Như song động tác của nàng vô cùng linh hoạt; nàng dùng chân đá, bắt đầu đánh nhau với Đỗ đại nương.
Các cô nương ở đây nhìn dáng vẻ liều mạng của Liễu Ngọc Như bèn rối rít giải tán.
Đỗ đại nương bị nàng đuổi đánh, bà ta vừa chạy vừa kêu, “Ta lớn tuổi như vậy mà ngươi cũng xuống tay, ngươi là đồ phụ nhân ti tiện, tâm địa rắn rết!”
“Vẫn tốt hơn miệng chó của ngươi!”
Liễu Ngọc Như lập tức đánh trả, giận dữ nói, “Ngoài mắng chửi ngươi còn biết làm gì?! Dẫn theo kỹ nữ mà dám đến chỗ chúng ta gây rối, ngươi coi ta là quả hồng mềm dễ bóp chắc?!”
“Nếu ngươi có lý vậy để nàng ta cùng ta đi kiểm tra! Các ngươi mua hàng của chúng ta? Dùng loại son phấn nào, dùng như thế nào, tại sao lại nổi u. Hàng của chúng ta không phải ai cũng có thể mua, ngươi nói ngươi mua vậy đưa bằng chứng ra đây! Ngươi không dám đưa, cũng chẳng dám đi khám bệnh, chỉ dám đứng ở cửa la lối khóc lóc, còn không phải do Dương Nhứ bảo ngươi tới diễn kịch gây sự sao?”
“Cao tuổi rồi, không kiếm nổi tiền, chỉ biết chơi trò lòng dạ hẹp hòi; đáng đời ở tuổi này còn phải sống chật vật như thế. Loại người như ngươi và Dương Nhứ sẽ nghèo cả đời! Đã nghèo, đã già, còn ác độc, nhìn mặt các ngươi đủ khiến ta ghê tởm!”
“Con đĩ nhỏ mồm mép giảo hoạt, bà già này sắp tin ngươi tới nơi.”
“Mụ già xảo trá đừng vội ăn nói xằng bậy. Ta đã bỏ tiền mua miếng đất phong thủy tốt ở bãi tha ma, ngươi tranh thủ thời gian mà nằm dưới đất vàng; mùa đông sắp tới, không có đất chôn sợ xương cốt ngươi đóng băng hết!”
…
Hai bên vừa đuổi đánh vừa chửi rủa. Ấn Hồng tới hỗ trợ, cô nương hai phe loạn lên, đánh nhau ồn ào trước cửa tiệm.
Trong đám người, Liễu Ngọc Như dẫn đầu. Nàng mang khí thế hừng hực cầm chổi đánh, rất có dáng đại tướng.
Một khi mở miệng chửi người thì sau đó muốn mắng cũng dễ hơn rất nhiều; nàng đã học theo trong lúc ăn chửi. Khi Cố Cửu Tư chạy đến liền thấy Liễu Ngọc Như tay cầm chổi, dẫn theo người đuổi đánh Đỗ đại nương. Miệng nàng tuôn ra một tràng chửi rủa đầy giận dữ, “Mụ già xảo trá đoản mệnh đứng lại cho ta, hôm nay ta không làm ngươi khóc lóc quay về thì ta chẳng phải họ Liễu!”
Cố Cửu Tư nghe những lời này, lại nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mặt, hắn cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Hắn chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Chu Diệp chạy theo hắn cũng ngây người, hai nam nhân khiếp sợ chứng kiến hết thảy. Lâu thật lâu sau, Chu Diệp nuốt khan, “Cửu Tư, đệ muội dũng mãnh thiện chiến, thật là một vị tướng oai hùng!”
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Cố Cửu Tư: Ta thích cô nương đẹp rạng rỡ, sôi nổi, khoa trương, thích làm càn, và dám yêu dám hận.
Liễu Ngọc Như: Cố Cửu Tư, lão nương tới đây!
Cố Cửu Tư: … Không… Không phải như thế.
Dòng đời xô đẩy có thể biến một cô nương thành người phụ nữ đanh đá.
Tình yêu lại có thể biến một người phụ nữ đanh đá thành người phụ nữ đanh đá dễ thương.
Chú thích
[1] Em dâu.
[2] Hai bên đều có tình cảm với nhau.
[3] Chỉ ông chủ.
[4] Tiếng gọi người phụ nữ hạ lưu.
Có thể kiếm từ các châu khác, khiến người ta tới U Châu tiêu xài, mới là dạng thương nhân mà quan phủ thích.
Liễu Ngọc Như bận rộn kinh doanh, Cố Cửu Tư thì mỗi ngày chăm chỉ làm việc ở phủ nha.
Đồng sự của hắn đều chả ưa gì hắn. Thứ nhất vì hắn không phải người địa phương, thứ hai vì mọi người biết trước kia hắn là phú thương. Hắn là con phượng hoàng nghèo túng nên còn chả sánh bằng con gà, ai cũng muốn bắt nạt loại người này vì làm vậy sẽ khiến họ vui sướng.
Khi Cố Cửu Tư ăn cơm, bọn họ thích bình luận hắn chả giống nam nhân. Lúc Cố Cửu Tư cầm kiếm đi tuần tra, bọn họ lại trào phúng hắn đi đường y như một cô nương.
Nhưng mặc kệ bọn họ chửi bới Cố Cửu Tư thế nào, đều không ngăn được các cô nương thích hắn. Mỗi lần Cố Cửu Tư đi tuần tra, trên đường sẽ xuất hiện rất nhiều cô nương ở phía sau lặng lẽ dõi theo. Việc này càng khiến người xung quanh hắn tức giận hơn.
Cố Cửu Tư ở phủ nha bị cô lập nhưng hắn chẳng hề than thở. Lúc Chu Diệp ghé qua rồi hỏi thăm hắn, Cố Cửu Tư đáp, “Khá tốt.”
Chu Diệp cười cười, “Lần trước cha ta hỏi về ngươi, ta bảo mình thu xếp cho ngươi một công việc, ông ấy còn mắng ta.”
“Sao lại mắng huynh?” Cố Cửu Tư ngờ ngợ hỏi.
Chu Diệp ngượng ngùng, “Ta lén thu xếp chức vụ này cho ngươi chứ không nói qua với cha ta. Cha ta biết liền mắng ta làm trễ nãi tiền đồ của ngươi.”
Chu Diệp nhìn bốn phía mới nói tiếp, “Cha ta bảo Phạm thúc thúc muốn ngươi làm gương tốt, nhưng không phải là tấm gương đi buôn bán với quan phủ. Ngươi quyên góp tiền, chúng ta cho ngươi được lợi, vậy thành ra ngươi dùng tiền đi nịnh nọt. Nếu để thương nhân khác biết thì chẳng phải họ sẽ bắt chước sao? Phạm thúc thúc muốn ngươi đóng vai một thương nhân thiện lương, cao quý, vì quan phủ mà từ bỏ hết gia tài. Nên lúc trước cha ta nói các ngươi không thể sống quá sung sướng, phải chịu khổ một chút, để mọi người nhìn mà cân nhắc. Về sau chiến sự ổn định rồi bàn luận công lao thì mới là khởi đầu của ngươi. Lúc đó ngươi có tiếng nhân nghĩa, cha ta sẽ trực tiếp đề cử ngươi làm quan, như vậy xuất phát điểm của ngươi mới cao. Hiện tại ta cho ngươi làm tiểu binh, chức vụ nửa nạc nửa mỡ này làm ngươi lãng phí thời gian, thà ở nhà đọc sách còn hơn.”
Cố Cửu Tư cười không đáp, Chu Diệp thở dài, “Ta khiến ngươi bị ảnh hưởng rồi.”
“Sao Chu huynh nói thế?” Cố Cửu Tư lắc đầu, “Huynh biết điểm yếu nhất của ta không phải đọc sách mà? Cái ta kém nhất là đạo lý đối nhân xử thế, là bản lĩnh giao tiếp với người khác. Huynh cho ta bắt đầu từ tầng thấp nhất để mài giũa tính nết mới là đúng đắn. Nói như cha huynh, nếu ta vừa bắt đầu làm quan đã có địa vị cao mà không cần bò từ dưới lên, ta sẽ không thể hiểu cách giao tiếp với những người ở vị trí này, về sau chỉ biết ăn thiệt thôi.”
“Suy cho cùng, trên đời này, đa phần vẫn là người bình thường. Ta rất hài lòng với sắp xếp của huynh. Ta chỉ lo lắng hiện giờ nội tử kinh doanh sản nghiệp có ảnh hưởng đến kế hoạch của Phạm đại nhân không?”
“Không sao hết,” Chu Diệp xua tay, “mọi người đều biết đệ tức[1] dựa vào bản lĩnh cá nhân để có chỗ đặt chân, chẳng liên quan gì tới ta cả. Hiện nay mọi người đều khen đồ của muội ấy dùng tốt. Nương ta mỗi ngày ép ta đưa sản phẩm mới nhất, khi về ngươi nhớ thay ta nói vài câu với muội ấy.”
“Huynh yên tâm.” Cố Cửu Tư cười nói, “Ta sẽ nói với nàng.”
Khi nói, trong mắt Cố Cửu Tư mang theo ấm áp. Chu Diệp đứng cạnh thấy vậy bèn nhịn chả được mà hỏi, “Ta cảm thấy gần đây tình cảm giữa ngươi và đệ tức còn khăng khít hơn trước?”
“Hả?” Cố Cửu Tư ngẩn người. Lát sau, hắn khẽ tằng hắng rồi mất tự nhiên đáp, “Có lẽ vậy. Dạo này ta thấy nàng bận rộn, càng nhìn càng cảm thấy nàng khác với tưởng tượng của ta. Chu huynh, thành thật mà nói,” Cố Cửu Tư ngượng ngùng mấp máy môi rồi cười, “trước kia ta phần lớn thấy áy náy, cảm tưởng mình đã hại nàng nên cần phải tốt với nàng. Nhưng thời gian qua, ta thấy nàng vui vẻ thì bản thân cũng vui vẻ; vì vậy ta muốn làm chuyện khiến nàng sung sướng. Ta chẳng biết liệu có thể gọi đây là tình cảm khăng khít không, song so với hồi trước thì ta quả thật đã gần gũi hơn với nàng.”
“Ngươi nói vậy lại khiến lòng ta hơi khó chịu,” Chu Diệp thở dài.
Cố Cửu Tư thấy lời hắn nói có chút kỳ quặc, trên mặt Chu Diệp lộ vẻ thiếu thoải mái, “Năm nay ta đã hai mươi hai, năm nào ta cũng bôn ba bên ngoài mà chẳng gặp được người tri kỷ. Nghe ngươi nói thế, ta thật muốn tìm người thành thân ngay. Nhưng để thành thân thì phải là người mình thích. Chả biết tới bao giờ ta mới giống Cửu Tư, gặp được người lưỡng tình tương duyệt[2].”
Lời này khiến Cố Cửu Tư đờ người.
Với hắn mà nói, cụm từ “lưỡng tình tương duyệt” thật xa lạ. Hắn vội lắp bắp. “Không, không, không, ta và Ngọc Như… Cũng không phải… Thật không phải…”
Lời phủ nhận của hắn làm Chu Diệp chả hiểu gì hết. Cố Cửu Tư nghĩ ngợi rồi kể đầu đuôi mọi chuyện cho Chu Diệp. Hắn thở dài, “Vì vậy mối quan hệ giữa ta và Ngọc Như không như huynh nghĩ đâu. Nói thật, mẫu người ta thích trước giờ khác Ngọc Như. Nàng quá dịu dàng, điềm đạm nho nhã; ta thì thích một cô nương dám yêu dám hận, khoa trương, và thích làm càn một chút.”
“Ngọc Như là cô nương tốt,” Cố Cửu Tư vừa lắc đầu vừa giải thích, “nhưng không phải mẫu người ta thích.”
“Nói cũng đúng.” Chu Diệp cẩn thận ngẫm lại, gật đầu bảo, “So với tính cách của ngươi thì đệ tức quá hòa nhã, có vẻ không phải dạng ngươi thích thật. Nhưng trong lòng các ngươi có đối phương, thế đã tốt hơn nhiều mấy đôi phu thê như người dưng nước lã.”
Hai người đang nói chuyện, một tiểu ăn mày bỗng xuất hiện sốt ruột báo tin cho Cố Cửu Tư, “Đại ca, nguy to rồi. Đỗ đại nương, Đỗ đại nương dẫn người đi gây rối cửa tiệm của tẩu tử!”
Vừa nghe lời này, Cố Cửu Tư gấp tới mức nhấc chân lên liền chạy như điên tới cửa tiệm của Liễu Ngọc Như. Chu Diệp theo sát phía sau hắn, Cố Cửu Tư cuống cuồng nói, “Tính nàng mềm yếu, Đỗ đại nương lại là một bát phụ, nàng chắc chắn sẽ bị thiệt thòi!”
Đỗ đại nương là tú bà của Hạnh Hoa Lâu.
Bà ta xuất thân thanh lâu, lớn lên trong môi trường vàng thau lẫn lộn. Khi còn trẻ, bà ta có thể đứng trên đường mắng chửi một nam nhân đến phát khóc. Bà ta không phải dân Vọng Đô nhưng có thể mở thanh lâu thì cũng coi như là nhân vật chẳng tầm thường.
Bà ta là bạn tốt với Dương Nhứ – lão bản của cửa hàng son phấn Dương thị. Hiện giờ son phấn của Liễu Ngọc Như cực nổi danh trong thành, ảnh hưởng đến lợi nhuận của Dương Nhứ. Vì vậy Dương Nhứ quyết định nhờ Đỗ đại nương cố ý đến chỗ Liễu Ngọc Như gây rối.
Đỗ đại nương biết Liễu Ngọc Như. Bà ta đã đi dò hỏi; nàng là một tiểu phụ nhân mới xuất giá chưa bao lâu đã phải chạy từ Dương Châu đến đây tị nạn. Tiểu cô nương xuất thân từ thế gia vọng tộc, tuổi còn nhỏ, nói chuyện luôn có nguyên tắc thì da mặt đảm bảo mỏng. Dưới trướng Đỗ đại nương trùng hợp có “nữ nhi” ăn tôm sông bị dị ứng, trên mặt nổi rất nhiều cục u. Nên bà ta trực tiếp mang cô nương đó đến cửa tiệm Hoa Dung mà ngồi xuống kêu oan.
Liễu Ngọc Như ở nhà nghe tin Đỗ đại nương tới gây sự liền vội vã chạy đến. Lúc tới nơi, nàng thấy một đám oanh oanh yến yến vây quanh cửa tiệm Hoa Dung. Đỗ đại nương đứng đằng trước, túm lấy Ấn Hồng không cho nàng ấy đi vào rồi quát, “Cô nương chúng ta dùng son phấn của các ngươi mới bị thế này, các ngươi không bồi thường tiền à?”
“Ngài chờ một lát,” Ấn Hồng bị nhiều người bao vây nên hơi hoảng loạn, “chuyện này chờ đông gia[3] chúng ta tới giải quyết.”
“Gượm đã, đông gia các ngươi không dám gặp người sợ là có tật giật mình, để ngươi ra mặt lấy lệ. Cô nương nhà ta dựa vào gương mặt này để ăn cơm, tuổi còn trẻ đã khổ thế này thì sao sống nổi?”
“Không phải,” Ấn Hồng quýnh quáng bảo, “đông gia ta đang trên đường tới…”
“Son phấn của cửa tiệm Hoa Dung tàn phá nhan sắc, nhân viên còn ức hiếp khách hàng!” Đỗ đại nương hoàn toàn không cho Ấn Hồng cơ hội nói chuyện, gân cổ lên gào, “Xảy ra chuyện mà chả ma nào xử lý, để cô nương đang sống sờ sờ nát mặt, mọi người đi qua phân xử giùm ta.”
Giọng Ấn Hồng nhỏ xíu, lại luôn bị Đỗ đại nương ngắt lời. Người xung quanh đâu nghe thấy Ấn Hồng nói, chỉ nghe tiếng Đỗ đại nương hò hét. Lại thêm một cô nương trẻ tuổi mặt nổi u trông rất thống khổ, trong lòng mọi người bắt đầu thiên vị mà chỉ trỏ Ấn Hồng.
Lúc Liễu Ngọc Như xuống xe ngựa liền chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nàng cấp bách ra mặt, nói với Đỗ đại nương, “Vị đại nương này, ta là đông gia của Hoa Dung, họ Liễu…”
“Ta thèm vào quan tâm ngươi họ Liễu hay họ Hoa, hôm nay ngươi phải bồi thường tiền! Cô nương nhà ta nát mặt, đời này coi như xong! Bồi thường bao nhiêu tự ngươi tính toán!”
Ấn Hồng hơi sợ, nàng ấy thì thào với Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, nữ nhân này quá khó chơi, bồi thường tiền coi như xong…”
Liễu Ngọc Như trầm mặc không trả lời.
Bồi thường tiền thì đơn giản nhưng nếu làm sẽ chứng minh sản phẩm của nàng có vấn đề. Hơn nữa nàng rất có tiếng tăm, khiến mọi người cảm thấy Hoa Dung là cửa hàng cao cấp. Nhóm nữ tử này ăn nói thô bỉ, thân phận cũng…
Chuyện này mà xử lý không tốt, ấn tượng của mọi người về Hoa Dung sẽ là loại sản phẩm mà nữ tử như thế cũng dùng được. Đến lúc ấy chưa chắc mọi người vẫn xem Hoa Dung là tiêu chí cho cuộc sống tốt đẹp.
“Mở miệng coi!” Đỗ đại nương thấy Liễu Ngọc Như lặng thinh liền từng bước ép sát, “Sao, muốn quỵt à?!”
“Đỗ đại nương,” Liễu Ngọc Như suy tư một lát liền phục hồi tinh thần rồi cất tiếng, “nếu đây là trách nhiệm của cửa hàng nhà ta thì dĩ nhiên nên bồi thường. Nhưng trước khi bồi thường, ta cần biết rõ…”
“Ngươi không muốn bồi thường chứ gì?!”
Đỗ đại nương lên giọng, giận dữ lớn tiếng mắng, “Con đĩ nhỏ nhà ngươi thật mồm mép, mọi người nghe xem ả nói gì? Ả nói không phải trách nhiệm của ả! Dùng đồ của ngươi bị nát mặt, không phải lỗi của ngươi chẳng lẽ là lỗi của cô nương ta? Con ranh ngươi chưa đủ tư cách…”
Đỗ đại nương nói một tràng những câu khó nghe vô cùng, Liễu Ngọc Như nghe mà mặt hết đỏ lại trắng.
Những lời thô tục nàng nghe trước giờ còn chưa nhiều bằng lúc này.
Khi Đỗ đại nương mắng người, thanh âm chói lói lẫn sắc bén. Ban đầu bà ta còn nói đôi ba câu đạo lý, sau chỉ còn lời thô tục của phường chợ búa.
Người ven đường vừa nghe Đỗ đại nương mắng vừa nhìn mặt Liễu Ngọc Như đỏ lên, nàng tức giận đến cả người đều run. Bọn họ không tự chủ được mà cười ầm ĩ.
Tiếng chửi mắng của Đỗ đại nương theo một loại tiết tấu khó nói thành lời, người xung quanh còn cười ha hả, Liễu Ngọc Như phẫn nộ tới câm nín.
Nếu Đỗ đại nương là người nói lý, nàng còn có thể nói vài câu, song Đỗ đại nương giở trò như thế, nàng… Nàng… Nàng phải làm gì đây?
Người bu vào xem ngày càng nhiều, Liễu Ngọc Như cảm thấy khó thở.
Ấn Hồng vội vã khuyên, “Phu nhân, thôi thôi, chúng ta đưa tiền đi. Đừng động vào loại người này.”
Liễu Ngọc Như nhấp môi không nói lời nào, nàng nhìn chằm chằm Đỗ đại nương. Đỗ đại nương ngồi xếp bằng ở cửa, chu mỏ ra rồi bắt đầu kể lể “tình sử” của Liễu Ngọc Như. Bà ta nói cửa hàng son phấn của Liễu Ngọc Như phất lên vì sau lưng có một đôi tay ngàn người gối, đôi môi đỏ vạn người nếm.
Ấn Hồng phẫn nộ muốn mắng Đỗ đại nương nhưng bị bà ta nói mấy câu liền xấu hổ trở về.
Ấn Hồng uất ức khóc thành tiếng. Liễu Ngọc Như đứng ở cửa; nàng siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, hít thở sâu.
�
Nàng không thể hoảng sợ.
Với loại người vô lại này, nàng càng chẳng thể hoảng sợ.
Bà ta la lối khóc lóc, nàng phải hung hăng hơn bà ta.
Bà ta mắng chửi người, nàng phải dữ dội hơn bà ta.
Bà ta chẳng phải ỷ vào miệng bự để nói lời dơ bẩn sao? Nàng không thèm để ý mấy lời thô tục, giọng nàng còn lớn hơn bà ta.
Liễu Ngọc Như siết chặt tay, hạ quyết tâm.
Nàng đột ngột mở mắt, vọt vào trong tiệm lấy chổi rồi xông ra và hướng đến Đỗ đại nương mà đánh!
Đỗ đại nương vừa thấy Liễu Ngọc Như cầm chổi xông tới liền vội vàng đứng dậy gào, “Đánh người! Giết người!”
“Ta đánh chính là bà nương[4] xảo trá ngậm máu phun người nhà ngươi!” Liễu Ngọc Như rống lên.
Tiếng rống này của nàng có lẽ là thanh âm lớn nhất trong đời mà miệng nàng phát ra.
Đỗ đại nương duỗi tay muốn giật chổi từ tay Liễu Ngọc Như song động tác của nàng vô cùng linh hoạt; nàng dùng chân đá, bắt đầu đánh nhau với Đỗ đại nương.
Các cô nương ở đây nhìn dáng vẻ liều mạng của Liễu Ngọc Như bèn rối rít giải tán.
Đỗ đại nương bị nàng đuổi đánh, bà ta vừa chạy vừa kêu, “Ta lớn tuổi như vậy mà ngươi cũng xuống tay, ngươi là đồ phụ nhân ti tiện, tâm địa rắn rết!”
“Vẫn tốt hơn miệng chó của ngươi!”
Liễu Ngọc Như lập tức đánh trả, giận dữ nói, “Ngoài mắng chửi ngươi còn biết làm gì?! Dẫn theo kỹ nữ mà dám đến chỗ chúng ta gây rối, ngươi coi ta là quả hồng mềm dễ bóp chắc?!”
“Nếu ngươi có lý vậy để nàng ta cùng ta đi kiểm tra! Các ngươi mua hàng của chúng ta? Dùng loại son phấn nào, dùng như thế nào, tại sao lại nổi u. Hàng của chúng ta không phải ai cũng có thể mua, ngươi nói ngươi mua vậy đưa bằng chứng ra đây! Ngươi không dám đưa, cũng chẳng dám đi khám bệnh, chỉ dám đứng ở cửa la lối khóc lóc, còn không phải do Dương Nhứ bảo ngươi tới diễn kịch gây sự sao?”
“Cao tuổi rồi, không kiếm nổi tiền, chỉ biết chơi trò lòng dạ hẹp hòi; đáng đời ở tuổi này còn phải sống chật vật như thế. Loại người như ngươi và Dương Nhứ sẽ nghèo cả đời! Đã nghèo, đã già, còn ác độc, nhìn mặt các ngươi đủ khiến ta ghê tởm!”
“Con đĩ nhỏ mồm mép giảo hoạt, bà già này sắp tin ngươi tới nơi.”
“Mụ già xảo trá đừng vội ăn nói xằng bậy. Ta đã bỏ tiền mua miếng đất phong thủy tốt ở bãi tha ma, ngươi tranh thủ thời gian mà nằm dưới đất vàng; mùa đông sắp tới, không có đất chôn sợ xương cốt ngươi đóng băng hết!”
…
Hai bên vừa đuổi đánh vừa chửi rủa. Ấn Hồng tới hỗ trợ, cô nương hai phe loạn lên, đánh nhau ồn ào trước cửa tiệm.
Trong đám người, Liễu Ngọc Như dẫn đầu. Nàng mang khí thế hừng hực cầm chổi đánh, rất có dáng đại tướng.
Một khi mở miệng chửi người thì sau đó muốn mắng cũng dễ hơn rất nhiều; nàng đã học theo trong lúc ăn chửi. Khi Cố Cửu Tư chạy đến liền thấy Liễu Ngọc Như tay cầm chổi, dẫn theo người đuổi đánh Đỗ đại nương. Miệng nàng tuôn ra một tràng chửi rủa đầy giận dữ, “Mụ già xảo trá đoản mệnh đứng lại cho ta, hôm nay ta không làm ngươi khóc lóc quay về thì ta chẳng phải họ Liễu!”
Cố Cửu Tư nghe những lời này, lại nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mặt, hắn cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Hắn chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Chu Diệp chạy theo hắn cũng ngây người, hai nam nhân khiếp sợ chứng kiến hết thảy. Lâu thật lâu sau, Chu Diệp nuốt khan, “Cửu Tư, đệ muội dũng mãnh thiện chiến, thật là một vị tướng oai hùng!”
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Cố Cửu Tư: Ta thích cô nương đẹp rạng rỡ, sôi nổi, khoa trương, thích làm càn, và dám yêu dám hận.
Liễu Ngọc Như: Cố Cửu Tư, lão nương tới đây!
Cố Cửu Tư: … Không… Không phải như thế.
Dòng đời xô đẩy có thể biến một cô nương thành người phụ nữ đanh đá.
Tình yêu lại có thể biến một người phụ nữ đanh đá thành người phụ nữ đanh đá dễ thương.
Chú thích
[1] Em dâu.
[2] Hai bên đều có tình cảm với nhau.
[3] Chỉ ông chủ.
[4] Tiếng gọi người phụ nữ hạ lưu.
Bình luận truyện