Chương 318: 318: Có Bản Lĩnh Thì Hung Dữ Với Bọn Họ Đi
Cách đó không xa Giản Dực nghe âm thanh lão tổ quát chói tai, không khỏi nhích lại gần vào ngực Lạc Mông.
Cũng không phải hắn nhát gan, mà là uy nghiêm lão tổ tông đã khắc sâu trong lòng bọn họ, chỉ cần nhìn thấy lão tổ tông, liền sẽ không tự chủ đối với ông sinh ra một cổ kính sợ.
Mai Truyền Kỳ mới không sợ Mai Phi Trần, mở miệng liền nói: “Ba, phụ thân dữ với con.
” =))))
Ngữ khí của cậu muốn có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, một chiêu này, chính là học nhi tử.
Mai Phi Trần: “…”
Đã bao lớn rồi hả, còn không biết xấu hổ học giả vờ ủy khuất giống con mình.
An Tư đáy mắt hiện lên đau lòng, quay đầu oán giận Mai Phi Trần: “Không phải anh biết hài tử đang làm nhiệm vụ sao? Sao lại hung dữ với nó!”
Mai Phi Trần khí thế nhất thời yếu đi, kêu oan cho bản thân: “Anh không có hung dữ với con.
”
Lôi Tạp cùng Hòa Y nhìn bọn họ, một trận buồn cười, thật là một vật khắc một vật, cũng làm cho bọn họ nhìn ra Mai Phi Trần rất yêu An Tư.
An Tư lại nói: “Anh đừng nghiêm mặt nữa, sẽ làm con nó sợ.
”
Mai Phi Trần: “…”
Con trai bọn họ không phải đứa trẻ 3, 4 tuổi, nào có dễ bị dọa sợ như vậy.
Nếu như thật sự dễ dàng bị dọa đến như vậy, còn nói cái gì tiến quân đội đánh Trùng tộc.
Mai Phi Trần hòa hoãn sắc mặt cùng ngữ khí, lại lần nữa hỏi: “Truyền Kỳ, con hiện tại đang ở nơi nào?”
Mai Truyền Kỳ mị mị cười: “Người đoán xem!”
Lời này chọc giận khiến Mai Phi Trần thật muốn xuyên qua phía bên kia thông tấn khí, tẩn cậu một trận.
“Mai Truyền Kỳ, đừng tưởng rằng lão tử hiện tại không thể làm gì được con, con có tin không chờ lúc con trở về, lão tử để con nếm thử Mai gia gia pháp!?”
Mai Truyền Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Người chỉ biết hung dữ với con, bản lĩnh thì hung dữ với bọn họ đi.
”
Cậu đem màn ảnh chuyển qua bên trái, hình ảnh lập tức quay vào người Lôi Tạp cùng Hòa Y.
An Tư ngẩn người, sau khi thấy rõ ràng bóng người, ánh mắt ngẩn ra, khó tin mà trợn to hai mắt nhìn hình chiếu hai người.
Trong ấn tượng của hắn, hai người này hẳn có một mái tóc màu đay xinh đẹp, nhưng bây giờ, tóc trắng xoá, trên mặt còn phủ đầy nếp nhăn, rõ ràng là quen thuộc như vậy, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ngay sau đó, viền mắt đỏ lên, An Tư khóc lóc kêu lên: “Phụ vương! Mỗ phụ!”
Hơn 200 năm rồi!
Bất tri bất giác, loáng một cái đã qua hơn 200 năm.
Đã hơn 200 năm, hắn chưa từng gặp lại phụ vương cùng mỗ phụ mình, tưởng niệm nồng đậm cùng với cảm giác áy náy bất hiếu tức khắc xông lên trong lòng, cảm thấy mình không còn mặt mũi đối mặt bọn họ.
Mai Phi Trần bên cạnh nháy mắt nhìn thấy Lôi Tạp cùng Hòa Y, từ một đầu hùng sư tức giận tận trời héo rút thành một con mèo nhà ngoan đến không thể ngoan thêm, trong mắt lộ ra tâm tình phức tạp, có chột dạ, hổ thẹn, kính ý, còn có áy náy.
Hắn đã từng ở xa xa mà gặp qua Lôi Tạp cùng Hòa Y vài lần, bất quá, hơn 200 năm qua đi, hắn đã sớm không nhớ rõ bộ dáng Lôi Tạp cùng Hòa Y.
Bây giờ gặp lại lần nữa, sự tình hơn 200 năm lập tức xuất hiện, tựa như một bộ phim được chiếu lại, chuyện cũ rõ ràng như đang ở trước mắt.
Năm đó, là hắn yêu An Tư trước, nhưng An Tư ở Thú Nhân tinh cầu đã sớm có vị hôn phu, hắn liền trăm phương nghìn kế làm An Tư cũng yêu chính mình.
Cho nên, hắn đầu tiên là làm người tốt lừa gạt An Tư hảo cảm, sau đó, sử dụng các loại thủ đoạn đem An Tư lưu lại Diroya tinh cầu, lại một chút đoạt đi trái tim An Tư.
May mà vị hôn phu An Tư là người trong nhà định ra, bởi vậy, An Tư đối với vị hôn phu của mình tình cảm cũng không sâu, bằng không, lấy cảm tình thú nhân đối bạn lữ một lòng một dạ đến già, rất khó làm cho bọn họ thích một người khác.
Sau đó, An Tư cũng yêu hắn, nhưng tâm hắn vẫn cứ rất bất an.
Hắn sợ An Tư vì thân nhân cùng tên hôn phu kia mà đòi trở về Thú Nhân tinh cầu, hắn lúc ấy bởi vì Mai gia nên không thể đi được, đành lừa gạt An Tư, lừa An Tư đường về Thú Nhân tinh cầu vừa xa xôi mà lại nguy hiểm tầng tầng, cũng lừa An Tư mình đã phái nhiều người đi Thú Nhân tinh cầu nhưng đều chết ở trên đường, dần dà, An Tư liền chặt đứt ý niệm về Thú Nhân tinh cầu, từ đây không có nhắc lại chuyện về Thú Nhân tinh cầu nữa.
Nhưng hắn biết, trong lòng An Tư vẫn nhớ người thân, thậm chí ban đêm thường thường trộm chảy nước mắt, thế nhưng, hắn lại giả vờ không biết chuyện này.
Mai Phi Trần biết mình rất ích kỷ, đặc biệt nhìn thấy hai vị lão nhân tuổi xế chiều trước mắt này, trong lòng càng vô cùng áy náy.
Là hắn bắt đi đứa con bọn họ yêu nhất, hơn nữa vừa đi chính là hơn 200 năm, để hai vị lão nhân ở nơi này hơn 200 năm không thấy được nhi tử.
Loại cảm giác đau đớn mất đi nhi tử hắn cũng đã cảm thụ được khi phải đem Truyền Kỳ giao cho đám người Mai Chính Quân, cho dù lúc ấy Truyền Kỳ vẫn ở bên cạnh bọn họ, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở.
“An Tư, An Tư, con trai của ta!”
Hòa Y khóc đỏ mắt đi tới muốn ôm chặt An Tư, không ngờ, cả người xuyên qua hình chiếu, nhào vào khoảng không.
Lôi Tạp ôm Hòa Y, vành mắt đỏ lên nói: “Cái kia chỉ là hình ảnh, chúng ta không có cách nào đụng tới nó.
”
Hòa Y bụm mặt thất thanh khóc lớn, hơn 200 năm không gặp nhi tử, lại chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, làm sao có thể không khổ sở.
“Mỗ phụ!” An Tư nhìn hai người tóc trắng xoá, trong lòng hung hăng nắm thành một đoàn, khóc càng thương tâm.
Hơn 200 năm qua đi, phụ vương cùng mỗ phụ đều già rồi, nhưng hắn lại không thể bồi bên cạnh bọn họ.
Mai Phi Trần nhìn An Tư không ngừng rơi lệ, tâm đều đau, gắt gao ôm hắn, an ủi nói: “Đừng khóc, sẽ tổn hại thân thể.
Chờ Truyền Kỳ tấn công Trùng tộc trở về, chúng ta liền đi Thú Nhân tinh cầu thăm phụ vương cùng mỗ phụ em.
”
An Tư dừng khóc, hai mắt đỏ hồng nhìn hắn, kích động nói: “Thật sao?”
“Thật.
” Mai Phi Trần bảo đảm.
An Tư lo lắng nói: “Nhưng không phải anh đã nói đường đến Thú Nhân tinh cầu phi thường xa xôi, hơn nữa, trên đường đầy rẫy nguy hiểm, anh từng phái người đi đều là một đi không trở lại, vậy chúng ta…”
Mai Phi Trần ngắt lời đối phương: “Đừng lo, hiện tại khoa học kỹ thuật so với trước đây phát triển hơn rất nhiều, nhất định có thể bình yên vô sự đến Thú Nhân tinh cầu, em xem Truyền Kỳ đều có thể an toàn đến Thú Nhân tinh cầu, chúng ta cũng nhất định làm được.
”
Hắn cảm thấy đây là thời điểm mang An Tư về Thú Nhân tinh cầu cùng người nhà đoàn tụ, nhiều hơn là làm bạn hai vị lão nhân, còn sau đó, là về Diroya tinh cầu hay là lưu lại Thú Nhân tinh cầu, đã không đáng kể.
Mai Truyền Kỳ bĩu môi.
Cậu cảm thấy ba hơn 200 năm chưa từng về Thú Nhân tinh cầu, nhất định là phụ thân lừa gạt cái gì, cũng không biết phụ thân tại sao muốn làm như vậy.
An Tư nín khóc mỉm cười: “Thật tốt quá!”
Lôi Tạp cùng Hòa Y nghe được có thể nhìn thấy nhi tử, cũng cao hứng mà cười.
An Tư nhanh chóng lau nước mắt, giới thiệu bạn lữ của mình cho phụ vương cùng mỗ phụ.
Lôi Tạp cùng Hòa Y đối Mai Phi Trần ấn tượng cũng không tồi, bất quá, đối phương ở trong mắt bọn họ là giống cái, cho nên, An Tư cùng Mai Phi Trần ở bên nhau, chẳng khác nào một đôi giống cái trở thành bạn lữ, trong lòng có loại biệt nữu nói không nên lời.
“Ta nghe nói, Truyền Kỳ đã có hài tử, không biết chúng ta có thể gặp ấu tể này một lần hay không?” Hòa Y đột nhiên hỏi.
An Tư cười nói: “Đương nhiên có thể, phụ vương, mỗ phụ, hai người chờ một lát, con sẽ gọi thằng bé tới.
”
Mai Truyền Kỳ nghe có thể nhìn thấy nhi tử, trong lòng cũng vô cùng cao hứng.
An Tư lưu lại Mai Phi Trần rời khỏi phòng.
Mai Truyền Kỳ nhìn Mai Phi Trần như đầu gỗ ngốc đứng, trong mắt hiện vẻ cười xấu: “Phụ thân, người quá không lễ phép rồi, nhìn thấy hai vị nhạc phụ, thế nhưng đều không chào hỏi.
”
Thân thể Mai Phi Trần hơi cứng đờ, xấu hổ nhìn Lôi Tạp cùng Hòa Y.
Ở cùng An Tư hơn 200 năm, nhưng là đầu tiên mặt đối mặt thấy người nhà An Tư, hơn nữa hắn đã lớn tuổi như vậy, đồng thời nhi tử cùng tôn tử đều có, bởi vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút quẫn bách.
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực nhìn Mai Phi Trần giống tiểu tử trẻ tuổi lần đầu thấy hai vị nhạc phụ như vậy, chân tay luống cuống, liền cảm thấy hết sức buồn cười.
Đây chính là một màn khó gặp.
Mai Phi Trần thấy hai vị nhạc phụ vẻ mặt chờ mong nhìn mình, cũng mặc kệ có tiểu bối ở một bên chê cười hay không, mở miệng liền gọi: “Phụ vương, mỗ phụ.
”
Lôi Tạp cùng Hòa Y hài lòng gật đầu: “Những năm này nhờ có con chăm sóc An Tư, hơn nữa, đem An Tư chăm sóc tốt như vậy.
”
“Đây đều là ta nên làm.
”
Đúng lúc này, An Tư nắm tay Mai Nguy Hiểm đi vào phòng.
Lôi Tạp cùng Hòa Y nhìn thấy Mai Nguy Hiểm trong nháy mắt, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, phảng phất nhìn thấy An Tư lúc nhỏ.
An Tư giới thiệu: “Phụ vương, mỗ phụ, nó là nhi tử nhi tử Truyền Kỳ gọi Mai Nguy Hiểm, là thái tôn của hai người, Nguy Nguy, bọn họ là phụ vương cùng mỗ phụ ta, cũng chính là thái gia gia cùng thái mỗ gia của con, biết không?”
Mai Nguy Hiểm cảm thấy hai vị lão nhân phi thường có cảm giác thân thiết, lập tức ngọt ngào kêu: “Thái gia gia hảo, thái mỗ gia gia hảo.
”
Thanh âm non nớt đem tâm hai vị lão nhân đều mềm nhũn, hận không thể kéo người vào lòng hôn một cái.
“Hảo! Hảo! Hảo!” Trên mặt Lôi Tạp rốt cuộc nở nụ cười tươi: “Đứa nhỏ này lớn lên cùng An Tư khi còn nhỏ thật giống.
”
Hòa Y tán thành gật gật đầu: “An Tư, lúc con về Thú Nhân tinh cầu, nhớ dẫn theo Nguy Nguy lại đây bồi chúng ta.
”
“Con sẽ.
”
Lúc một nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ trò chuyện, một tiếng rống từ chân trời truyền tới.
------oOo------
Chương 323
Nguồn: EbookTruyen.
VN
Bình luận truyện