Chương 20
Lần trước giả làm Hoàng đế, lúc này giả làm Thái hậu, làm người mà làm đến được mức này thì cả một đời xem như là “viên mãn” rồi.
Nguyệt Hồi nói được: “Ai còn có thể giết muội hai lần chứ, bao giờ để muội ra trận? Trước khi ra trận muội phải nghe giọng Thái hậu trước đã, có thể lừa gạt những người kia hay không thì cũng phải xem tạo hóa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nói đến sảng khoái, Lương Ngộ cũng có chút không đành, hắn cau mày nói: “Ca ca đưa muội vào cung, để muội can thiệp vào chính sự, thật sự xin lỗi muội.”
Lúc hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo màn mưa bụi mông lung, Nguyệt Hồi thích nhất là nhìn ánh mắt của hắn, ngũ quan của hai huynh muội không giống nhau, nhưng nàng kiên trì cho rằng, ánh mắt của mình ở mức độ nào đó cũng xinh đẹp giống như của ca ca.
“Dựa vào giao tình của huynh và muội mà nói được lời này?” Nàng rộng lượng xong rồi thì dò xét trước sau, nhìn thấy xung quanh không có người ngoài, nàng ôm cánh tay hắn một cái, cười hì hì nói: “Ở lại trong cung rất tốt, người khác liều mình bỏ nhà tiến cung, đầu cúi đến lưng quần làm việc, muội thì không như vậy, bởi vì muội có ca ca. Ca ca ở đâu thì nhà của muội ở đó, ở gần huynh một chút, huynh vừa vươn tay là với tới muội, muội không gặp phải hiểm cảnh. Lại nói muội được người ta yêu thương, Hoàng thượng cũng rất chào đón muội, trong cung ăn canh thịt, so với cháo loãng đủ luồn qua răng trên bến tàu thì tốt hơn, huynh nói xem phải không?”
Sự uy nghiêm trước mặt người khác của Lương Ngộ nghiêm túc mà nói thì không kém hơn bất kỳ chủ tử nào, mấy năm nay hắn đi đứng một mình, cũng không thân cận với người hầu hạ bên cạnh. Bây giờ có một người hứng lên là động tay động chân với hắn, hắn muốn rút cánh tay ra nhưng thử một chút cũng không thể thoát khỏi nàng. Hắn đang định dạy dỗ nàng hai câu thì ở Long Quang môn trước mặt có tiểu thái giám mang đề bản đi vào, những người này cực kỳ có nhãn lực, chợt nhìn thấy một màn giống như sét đánh thì vội lùi về trong cửa, cũng không dám lộ diện nữa.
Lương Ngộ bất đắc dĩ nhìn nàng, lúc này hắn cũng không cần nói gì cả. Nàng ngượng ngùng rụt tay về: “Là muội không tốt, những người kia có lẽ là hiểu lầm huynh thích thái giám rồi.”
Lương Ngộ đau đầu, thở dài nói: “Đây đều là chuyện nhỏ, thuộc hạ không dám ăn nói lung tung.”
Nàng không cần mặt mũi mà cười: “Muội cũng nghĩ như vậy, huynh nhìn bọn họ gọi huynh là lão tổ tông, gọi Hoàng thượng là gia gia, vai vế của huynh còn lớn hơn Hoàng thượng đấy, bọn họ sợ huynh.”
Cái gì nàng cũng dám nói, một quả tim trâu nghiêm trang. Lương Ngộ không thể không khuyên bảo nàng: “Lời này để người ngoài nghe được thì sẽ gặp rắc rối, ăn nói để ý. Hoàng thượng ngồi cao trên triều đình để cho người ta kính sợ là đủ rồi, bổn phận của huynh vốn chính là để người ta e ngại. Người có cao thấp giàu nghèo, có vài người chỉ dựa vào việc cảm hóa thì không thành, cần phải có đao gác lên cổ, phải dùng roi hung hăng quật vào thì người đó mới biết được cái gì gọi là tôn ti trật tự. Đừng tưởng rằng chỉ có nô tài thấp hèn mới cần quản giáo, có đôi khi các chủ tử cũng giống như vậy.” Hắc dứt lời, khóe môi mỏng cong lên cười một tiếng: “Trước đó ở trong buồng sưởi phía Đông nghị luận nghe xử lý cô nương Tôn gia như thế nào, muội nghe thấy có suy nghĩ gì? Cảm thấy ca ca lòng dạ độc ác đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi không lên tiếng, lúc ấy hắn nói hoặc là rơi xuống nước hoặc là gặp nạn, vài câu rải rác đã dọa cho trong lòng nàng run lập cập.
Tiểu thư nhà quan đàng hoàng, cũng bởi vì Thái hậu muốn chọn nàng ấy làm Hoàng hậu, làm cho số mệnh tốt cũng mất đi, nghĩ lại mà thấy đáng sợ biết bao! Chẳng trách ca ca không muốn nàng theo bên cạnh, nói dần dà là nàng sợ hắn, người tốt quả thật không làm được việc của Ti Lễ giám, đừng nói là sau khi Hoàng đế lập Hậu, chỉ Nội các thôi mà hai ngày nay đều liên tục xảy ra bao nhiêu chuyện. Trong mắt bọn họ, mạng người không đáng kể chút nào, chỉ cần là thứ cản đường thì từng người một đều đáng chết.
Đứa nhỏ trẻ tuổi, trên mặt không giấu được gì. Lương Ngộ nhìn kỹ vẻ mặt nàng, mười một năm đã qua mặc dù nàng chịu đói, gặp cảnh khốn cùng nhưng vẫn cách sự sống chết rất xa, nàng xưa nay không biết nơi khuất bóng có bao nhiêu hiểm ác.
“Đi đi, ở trực phòng nghỉ ngơi một lúc trước đã, canh ba giờ Thân Thái hậu sẽ đến Hàm Nhược quán tụng kinh, đến lúc đó huynh dẫn muội qua đó.”
Hắn chắp tay, chậm rãi đi vào con đường hẻm*, đi ra khỏi cửa bên trái Trường Khang, phía trước chính là ngự hoa viên. Trong sân người đến người đi, lúc này Nguyệt Hồi không còn dám làm bậy nữa, nâng tay cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi sau lưng hắn đi vào nha môn Ti Lễ giám.
*Đường hẻm
Buổi sáng tuyết hơi dừng được một trận, lúc đi vào Trinh Thuận môn thì lại rơi tiếp, màu trắng đầy trời giống như kéo sợi bông, lơ lửng bay xuống giữa rừng cột chạm trổ, nha môn tối như vậy lại có một chút sự điều chỉnh tinh tế, giữa sân được trồng một gốc cây hải đường cao lớn, bọn thái giám lấy lụa đỏ bao lấy bên trên cho nó, dùng vải gấm đỏ buộc thành hoa hải đường, từng đóa từng đóa rũ ở đầu cành. Vào cửa là chợt nhìn thấy một gốc cây hoa nở rực rỡ, được coi như là cảnh hân hoan hứng thú nhất trong Tử Cấm thành.
Dưới chân Nguyệt Hồi kéo bước, nàng vừa đi vừa nhìn, cô nương thích những món đồ tỉ mỉ kia. Lương Ngộ thuận miệng nói: “Sắp đến ngày Tết rồi, vốn muốn năm nay cùng muội ở trong phủ đón Tết, bây giờ xem ra là không được rồi.”
Nguyệt Hồi nói rằng ở đâu cũng như nhau: “Mấy năm qua, bọn muội ăn cơm đêm ba mươi rồi leo lên tháp chùa Thiên Ninh xem pháo hoa, dù sao cũng cách ca Tử Cấm thành, xem không đã. Năm nay ở trong cung, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, tốt hơn nhiều so với việc tốn sức trèo lên tháp.”
Nàng thật sự là một người đặt ở đâu cũng có thể tìm được việc vui, Lương Ngộ có chút tiếc nuối, vốn muốn năm nay mời bài vị của phụ mẫu ra ngoài, cả nhà cũng coi như là đoàn tụ, ai ngờ vào phút cuối lại xảy ra sự cố. Việc đã đến nước này rồi, tạm thời chỉ có thể như vậy, chờ sang năm đi, sang năm dù sao cũng sẽ có cơ hội.
Nguyệt Hồi lại đang nghĩ khác, nàng ủ rũ nói: “Tiếc là Tiểu Tứ không tiện vào đây, nếu không thì còn có thể ăn bữa cơm đoàn viên.”
Nàng luôn không quên được Tiểu Tứ, người không biết còn thật sự cho rằng bọn họ là tỷ đệ ruột thịt. Khóe miệng Lương Ngộ trầm xuống, hắn quay đầu gọi người tới. Một tiểu thái giám tiến lên nghe chỉ thị, hắn phân phó dẫn Nguyệt Hồi đến phòng vây, còn bản thân mình thì không dặn dò gì nữa, quay người đi vào buồng sưởi xử lý công vụ.
Nguyệt Hồi đi theo đến phòng vây, muốn ở đây chờ trời tối, thực sự có chút nhàm chán. Đẩy cửa sổ ở giường phía Tây ra là có thể trông thấy chính đường của nha môn, cũng không biết là ca ca đang bận chuyện gì. Thật ra là nàng muốn quấn lấy hắn, đáng tiếc nhiều người nhiều phức tạp bất tiện. Nàng vô cùng buồn chán, đành phải tìm chút chuyện để làm, thế là nàng nghiên cứu chuông Tây Dương trên bàn hồi lâu rồi lại giơ cây que ngồi xổm trước chậu than, gẩy lửa một hồi lâu.
Nha môn của Ti Lễ giám không được tính là quá lớn, một vòng lầu các vây xung quanh hình thành nên một sân vườn vừa cao lại sâu, bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể nghe thấy được. Nguyệt Hồi vốn tưởng rằng nơi này chỉ có thái giám ra vào, không nghĩ tới lại có giọng nữ nhân mơ hồ truyền đến, nàng vội vàng víu lấy cửa sổ nhìn, thấy một cung nữ đứng dưới hiên, nói một cách khiêm tốn lại cẩn thận: “Nương nương của chúng ta khó chịu, không biết làm thế nào, hôm nay đã nôn hai lần rồi, mời Lương Chưởng ấn đến xem.”
Bị bệnh không mời đại phu mà lại tìm tới chỗ này làm gì? Nàng đang buồn bực, ở cửa có tiểu hỏa giả đưa bánh quất hồng tới, Nguyệt Hồi tiện thể tìm hiểu: “Vị gia này, ta hỏi huynh một vấn đề, chuyện phân công thái y này cũng phải do Chưởng ấn của chúng ta tự mình can dự sao?”
Tiểu hỏa giả mờ mịt nói không: “Lão tổ tông có rất nhiều công vụ, nào có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến những chuyện này! Ngoại trừ việc của ngự tiền thì còn lại đều có thuộc hạ gánh vác… Ôi, ngài ăn điểm tâm đi, đây là lão tổ tông tặng.” Hắn ta vừa nói vừa quan sát nàng: “Ngài nhìn lạ mặt cực kỳ, mới tiến cung à? Người hầu ở đâu vậy?”
Nguyệt Hồi mập mờ đáp lời: “Là mới tiến cung, được phái tới hầu hạ trước mặt Vạn Tuế gia.”
Tiểu hỏa giả a lên một tiếng: “Thất kính thất kính, hóa ra là người của ngự tiền, chẳng trách lão tổ tông của chúng ta xem trọng.”
Nguyệt Hồi đầu óc trống rỗng mà qua loa, đôi mắt nhất thời cũng không dịch chuyển khỏi, thấy Lương Ngộ xuất hiện, nàng nghiêng đầu cười một tiếng với tiểu hỏa giả: “Tính cách Lương Chưởng ấn thật tốt, chuyện như thế này còn ra ứng phó đây này.”
Tiểu hỏa giả ở trong cung lâu rồi, có một số việc rõ ràng, hắn ta mập mờ không rõ mà cười nói: “Ngài mới tới, không biết nguyên do trong cung, hiện nay Vạn Tuế gia vẫn chưa mở hậu cung, tất cả người còn lại trong cung đều là các lão nương nương của tiên đế gia, những lão chủ tử này sống rất thấu đáo, thực sự không dễ lừa gạt, đều có thể lấy ra xương cốt từ trong trứng gà, việc không phải do lão tổ tông làm thì bọn họ không thể yên tâm.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, nàng cũng cảm thấy có thể hiểu được: “Người có tuổi rồi thì đều có bệnh này.”
Tiểu hỏa giả bật cười: “Có tuổi? Ngoài miệng xưng lão nương nương là quy tắc, chưa chắc thêm chữ lão liền cho rằng họ thật sự già rồi. Trong cung là nơi nào chứ, cách ba năm lại lựa chọn một lần, người bên cạnh Hoàng đế càng chọn càng mới. Giống như các cung quyến của lão hoàng gia, người trẻ tuổi nhất trong đó mới khoảng hai mươi, chính là Vương Quý nhân sai cung nữ truyền lời lúc nãy. Trước kia lão hoàng gia về trời, những người không có nơi để đi thì tuẫn táng, còn lại thì toàn bộ bị đuổi đến trong đất lăng để thủ lăng, Vương Quý nhân vốn cũng nên xuất cung, đúng lúc lần đó đang mang thai long chủng nên mới ở lại. Có điều sau đó động thai, long chủng không giữ được, nể tình nàng ta cũng coi như là từng sinh đẻ nên được nuôi dưỡng trong Diên Khánh điện.”
Nguyệt Hồi nghe xong thì cảm thấy có chút thú vị. Các thái giám ở tầng dưới trong cung đều lắm điều, có người mới nghe bọn họ đếm đồ quý giá trong nhà liền để lộ ra khả năng và tư lịch của mình, bởi vậy nên chỉ cần khẽ đào thì bọn họ tự nhiên sẽ lộ ra toàn bộ giống như hạt đậu.
Thế là nàng giả vờ cảm khái: “Người ở lại toàn là người có con nối dõi, chỉ có Vương Quý nhân đáng thương, trẻ trung, không có nơi để dựa vào.”
“Cho nên đến tìm chỗ dựa đây này.” Tiểu hỏa giả vẫn cười một tiếng: “Các lão nương nương đều là người tinh quái, trước kia còn tranh sủng, bây giờ tiên đế gia cũng mất rồi, sống trong hậu cung này liền ham muốn trong tay dư dả, ăn uống sung sướng.”
Nguyệt Hồi suy nghĩ: “Ý của huynh là, các lão nương nương cũng qua lại với Nội quan?”
Tiểu hỏa giả không nói, lắc lắc đầu có vẻ kín miệng: “Đây cũng không phải là ta nói.”
Nguyệt Hồi vội cầm một miếng bánh quýt hồng đưa cho hắn ta: “Nào nào, huynh cũng ăn chút gì đi. Không dối huynh, ta mới đến, đối với nhân sự trong cung không biết đến nửa phần. Huynh chỉ điểm cho ta một chút, để cho ta sau này cẩn thận, không có ngơ ngơ ngác ngác, đắc tội với ai cũng không biết.”
Tiểu hỏa gia nhận được một miếng bánh ngọt từ nàng, dù gì cũng ăn của người ta rồi thì cũng không thể cứng miệng, hắn ta cắn một cái: “Được, nếu ngài đã nói như vậy, ta liền chỉ đường cho ngài. Giống như Hạ Mỹ nhân ở Phúc Nghi cung, Tống Khang phi ở Bảo Hoa điện, nếu như ngài gặp được thì nhất định cũng cung kính bọn họ một chút. Bọn họ một người đã kết Tần Cửu An, một người đã kết Lạc Thừa Lương, tuy nói ngoài mặt giả chính phái, bày ra dáng vẻ lão nương nương nhưng trong lòng thì có ai mà không biết một chút chuyện này của bọn họ. Dù sao thì con người cũng rảnh rỗi mà, để lâu rỉ sét, chẳng bằng vui vẻ hướng thủ quan trọng hơn. Đừng thấy từng người có dáng vẻ quý giá nhưng lúc riêng tư thì giống như tiểu quả phụ bên ngoài, tìm tình nhân nhận chút cung cấp, vừa được lợi lại còn đỡ thèm, thoải mái được lúc nào hay lúc ấy.”
Nguyệt Hồi nghe được thì ngây người: “Còn có thể đỡ thèm à? Vậy Chưởng ấn của chúng ta cũng khiến những lão nương nương kia gặp tai vạ rồi?”
Tiểu hỏa giả ấy một tiếng: “Lão tổ tông không động tâm thì ai dám? Có điều cũng không chịu nổi sự nhớ thương của những người kia, giống như vị ở Diên Khánh điện, nay lạnh mai bệnh, thay đổi cách thức để làm phiền lão tổ tông. Suy nghĩ kỹ một chút thì cũng phải, Vương nương nương trẻ tuổi, lão tổ tông của chúng ta lại là nhân vật toàn vẹn biết bao, ta nói một câu vả miệng, nhưng phàm là lão tổ tông thả lỏng thì trong cùng này còn có ai không muốn qua lại với hắn? Đừng nói là Vương Quý nhân, ngay cả Thái hậu nương nương…” Sau đó hắn ta dừng lại, dù sao cũng chỉ có thể hiểu ý, không thể nói bằng lời.
Lần này Nguyệt Hồi đã thật sự mở mang kiến thức, trước kia nàng vốn cho rằng thái giám và phu thê sẽ kết đôi, không ngờ rằng là không chỉ chọn trong số cung nữ ma ma, không nghĩ tới ngay cả nữ nhân của Hoàng đế cũng có thể cho lên miệng. Dựa theo lời nói của tiểu hỏa giả, những lão nương nương kia nhìn chằm chằm như hổ đói, Lương Ngộ chính là miếng thịt mỡ đó. Nàng bỗng nhiên có chút thông cảm với Lương Chưởng ấn, nữ nhân bị nam nhân đùa giỡn uất ức, nam nhân bị nữ nhân dây dưa, chẳng lẽ không uất ức?
Cũng may Lương Ngộ không tự mình đi, nếu không thì nàng lại phải lo lắng ca ca bị người ta chà đạp. Chỉ là nàng không tiện chạy tới hỏi hắn, nàng đốt đèn dầu chờ đến giờ Thân, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh, Lương Ngộ cách cửa sổ gọi nàng: “Cũng gần đến giờ rồi, cùng đi theo đi.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng rồi vội vàng bước nhanh đuổi theo ra ngoài.
Con đường từ nha môn Ti Lễ giám đến hoa viên Từ Ninh cung không gần, nếu là lúc bình thường thì hắn đều ngồi kiệu, lúc này ngại vì Nguyệt Hồi ăn mặc một thân đồ thái giám, cũng không để mình ngồi kiệu còn nàng đi theo bên ngoài, cho nên hắn dứt khoát cùng nàng đi qua đó.
“Thái hậu bảy ngày lễ Phật một lần, thời gian đều có quy định, chúng ta đến Hàm Nhược quán trước bà ta một bước, ở vách ngăn có một căn phòng nhỏ, cửa được khóa quanh năm, muội ở trong đó nghe chính xác một tuần rồi thì quay đầu dễ làm việc.”
Nguyệt Hồi đáp lời, đáp đến mức không quan tâm. Nàng thỉnh thoảng quan sát hắn, bởi vì vừa rồi nghe lời tiểu hỏa giả nói nên càng ngày càng thấy hắn sắc đẹp thay cơm, rõ ràng là bánh trái thơm ngon.
Lương Ngộ nhận ra sự khác thường của nàng, hắn quay đầu nhìn nàng: “Làm sao vậy? Trong lòng không chắc chắn?”
Nguyệt Hồi nói không phải, nàng nhẫn nhịn hồi lâu mới nói: “Không phải là không thể tìm thấy ai, chúng ta tìm người phải có lựa chọn, đừng chọn người đã lập gia thất, đừng chọn người không tự quyết định được, có được không?”
Lời nói đột ngột của nàng khiến hắn nghĩ không ra, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn liền hiểu được: “Có người nói xấu trước mặt muội rồi?”
Nguyệt Hồi coi trọng nghĩa khí, nàng kiên quyết lắc đầu: “Không có, là tự muội nhìn ra.”
Cho nên trẻ con cũng bắt đầu quan chuyện của người lớn, bắt đầu lo lắng ca ca gặp người không tốt rồi.
Hắn đi dưới tường nhỏ, ở trong bóng râm này nhẹ nhàng bật cười, lấy tay nhéo nhéo má của nàng: “Đừng quan tâm vớ vẩn.”
Bình luận truyện