Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 10 - Chương 14: Hạnh phúc như trong cổ tích
'Được, được, tới đây Tiểu Hòa, để ba ôm con ...'
Cung Quý Dương sợ nhất là nhìn con gái khóc, Cung Ngữ Hòa vừa khóc là lòng hắn đã tan nát rồi, hắn vội vươn tay ôm cô bé vào lòng sau đó xót xa dỗ dành: 'Tiểu Hòa của chúng ta tối nay ngủ chung với ba mẹ. Nào, tiểu công chúa, ngoan, đừng khóc nữa!'
Cung Ngữ Hòa co ro trong lòng Cung Quý Dương, nghe cha dỗ dành như vậy lập tức nín khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn chợt lộ ra nụ cười, cô bé càng ôm cha chặt hơn, không hề keo kiệt tặng cho cha một nụ hôn ngọt ngấy.
'Ba là tốt nhất!'
Cung Quý Dương nghe vậy liền cười thật sảng khoái.
Sầm Tử Tranh cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng làu bàu nhưng trong giọng nói không giấu được hạnh phúc: 'Ông xã, anh chiều thế này Tiểu Hòa hư mất!'
'Con gái chính là công chúa nhỏ, đương nhiên là phải chiều rồi, chuyện này không phải bàn!'
Cung Quý Dương để Cung Ngữ Hòa nằm giữa hai vợ chồng, hắn cẩn thận giúp con đắp chặt, sau đó vươn tay véo nhẹ lên mũi con ...
'Bé ngoan, ngủ đi. Ngày mai là lễ Giáng sinh rồi. Lúc con thức dậy là sẽ thấy quà Giáng sinh của ông già Noel rồi!'
Cung Ngữ Hòa ngoan ngoãn gật đầu rồi như nhớ ra điều gì, cô bé khẩn trương hỏi: 'Ba à, nhưng chiếc vớ của con con quên mang theo rồi. Tối nay con không có ngủ trong phòng, vậy ông già Noel có tìm được con không? Tìm không được, không có quà làm sao bây giờ?'
Thấy vẻ lo lắng của hôm nay, Sầm Tử Tranh yêu thương vuốt nhẹ mái tóc dà ciủa con, dịu dàng nói: 'Không đâu, vào ngày Giáng sinh, chỉ cần là em bé ngoan thì sẽ nhận được quà Giáng sinh, cho nên Tiểu Hòa phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, đến lúc thức dậy thì sẽ thấy quà ngay thôi!'
Tiểu Hòa nghe vậy mới vui vẻ cười, hai tay cô bé nắm lấy tay của ba mẹ, đôi mắt trò xoe tinh nghịch chớp chóp: 'Ba, mẹ, Tiểu Hòa muốn nghe kể chuyện, Tiểu Hòa nghe kể xong chuyện sẽ đi ngủ!'
Cô bé thích nhất là được nghe ba mẹ kể những câu chuyện cổ tích của Andersen.
'Tiểu Hòa ngoan, muốn nghe chuyện gì ba kể con nghe!' Cung Quý Dương ôm chặt con gái, âu yếm hỏi.
'Dạ!' Tiểu Hòa chớp đôi mắt to ra vẻ suy nghĩ rồi mới nói: 'Ba, kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga" đi, là chuyện của công chúa Alisa với hoàng tử ấy!'
'Quỷ nghịch ngợm, cứ thích nghe chuyện hoàng tử với công chúa!' Sầm Tử Tranh vừa lắc đầu vừa âu yếm trách yêu.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hòa lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô bé nói một cách nghiêm túc: 'Bởi vì mỗi lần Tiểu Hòa nghe chuyện của hoàng tử và công chúa thì Tiểu Hòa luôn cảm thấy hoàng tử trong truyện rất giống ba, công chúa thì giống mẹ, ba với mẹ luôn sống hạnh phúc bên nhau!'
'Haha ...' Cung Quý Dương nghe con gái nói vậy, cười hớn hở nói: 'Bé cưng đúng là nguồn vui của ba nha! Được, vậy ba kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga"!'
Bởi vì Cung Ngữ Hòa từ nhỏ đã thích nghe chuyện cổ tích vì vậy Cung Quý Dương gần như đã mua hết những quyển truyện cổ tích được bày bán trên thị trường, chỉ riêng những tuyển tập truyện cổ tích của Andersen cũng đã tiêu tốn của hắn không ít tiền để mua những quyển truyện gốc số lượng hạn chế đương nhiên giá tiền hoàn toàn không rẻ. Không chỉ như thế, vì để có thể xem là một ông bố mẫu mực, hắn còn tận lực học thuộc hết những câu truyện của Anderson, chỉ cần Tiểu Hòa muốn nghe câu chuyện nào hắn đều có thể kể cho cô bé nghe một cách sinh động nhất.
'Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc rất xa xôi, vị vua trị vì vương quốc đó có mười một người con trai và một người con gái tên là Alisa. Mười một người con trai này đều là hoàng tử. Khi các hoàng tử đến tuổi đi học, trên ngực mỗi người đều có đeo một miếng ngọc bội hình trái tim, bên sườn thì đeo một thanh bảo kiếm. Các hoàng tử đều dùng viết chì tập viết trên những tấm bảng vàng, ai nấy đều rất thông minh, các sách vở đã học qua đều thuộc làu làu, mà mọi người ai cũng biết họ là hoàng tử. Còn cô em gái Alisa của họ thì thường ngồi soi gương trên một chiếc ghế nhỏ. Cô ấy có một quyển sách tranh, quyển sách tranh này cực kỳ quý giá, quốc vương gần như phải tiêu tốn cả nửa vương quốc mới mua được cho con gái ...'
Đôi mắt to tròn đen láy của Cung Ngữ Hòa mở thật lớn, thoạt nhìn cô bé xinh xắn như một cô búp bê Barbie, vừa nghe đến đây, cô bé liền ngắt lời cha: 'Ba à, Tiểu Hòa với Alisa cũng giống nhau, Tiểu Hòa cũng có quyển sách tranh rất đẹp, còn có quần áo rất đẹp nữa, quần áo mà mẹ thiết kế cho Tiểu Hòa là đẹp nhất trên đời ...'
'Tiểu Hòa với Alisa đúng là giống nhau, đều là công chúa nhỏ. Chỉ có điều Alisa trong truyện cổ tích phải chịu khổ nhiều lắm!' Sầm Tử Tranh cười nhẹ vỗ vỗ người con gái.
'Thật sao? Làm công chúa phải chịu khổ sao mẹ?'
Gương mặt nhỏ nhắn của Cung Ngữ Hòa nhăn lại, cô bé vội nhìn cha mình, lo lắng nói: 'Ba à, nhanh kể tiếp cho Tiểu Hòa nghe đi, con muốn nghe nữa!'
'Được, được, ba kể cho con nghe ...' Cung Quý Dương lại nhỏ giọng tiếp tục câu chuyện.
Dưới ánh đèn ấm áp, ba người hạnh phúc nằm bên cạnh nhau. Cung Quý Dương kể cho con gái nghe hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, rốt cuộc đến lúc kể câu chuyện thứ ba thì Cung Ngữ Hòa mới thiêm thiếp gác đầu lên cánh tay Cung Quý Dương, ngủ thật ngọt ngào.
Nhìn vẻ mặt xinh xắn của con gái trong giấc ngủ ngọt ngào, bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười thật ôn nhu, thật ấp áp, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
'Bà xã, khuya lắm rồi, em cũng đi ngủ đi. Nào ...'
Cung Quý Dương chu đáo vỗ phẳng gối đầu sau đó giúp Sầm Tử Tranh đắp chăn, mỗi động tác đều tràn đầy tình ý và ôn nhu.
Bàn tay to của Cung Quý Dương bị Sầm Tử Tranh dịu dàng ngăn lại, cô mở to đôi mắt trong veo, tình ý thâm trọng nhẹ giọng nói: 'Quý Dương, qua lễ Giáng sinh này, tình yêu của chúng ta cũng lại qua thêm một năm nữa!'
'Cô ngốc, tình yêu của chúng ta vẫn sẽ luôn còn đó, giống như lời của Tiểu Hòa đã nói, anh sẽ đem đến cho gia đình mình một cuộc sống như trong cổ tích!'
Cung Quý Dương dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, trong mắt không che dấu chút nào tình ý sâu đậm từ đáy lòng.
'Em yêu anh, Quý Dương ...'
Sóng mắt Sầm Tử Tranh dập dờn tình ý, hạnh phúc của cô hoàn toàn là do người đàn ông trước mặt này mang đến, bảo sao cô không động tâm được chứ?
'Anh cũng yêu em ...'
Một niềm hạnh phúc cũng trào dâng trong lòng Cung Quý Dương, bàn tay to của hắn nhẹ vuốt ve gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô rồi nhẹ nhàng cúi đầu, thâm tình đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, lúc này hắn chỉ muốn dùng hành động để biểu đạt tình yêu sâu thẳm trong đáy lòng mình ...
Cung Quý Dương sợ nhất là nhìn con gái khóc, Cung Ngữ Hòa vừa khóc là lòng hắn đã tan nát rồi, hắn vội vươn tay ôm cô bé vào lòng sau đó xót xa dỗ dành: 'Tiểu Hòa của chúng ta tối nay ngủ chung với ba mẹ. Nào, tiểu công chúa, ngoan, đừng khóc nữa!'
Cung Ngữ Hòa co ro trong lòng Cung Quý Dương, nghe cha dỗ dành như vậy lập tức nín khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn chợt lộ ra nụ cười, cô bé càng ôm cha chặt hơn, không hề keo kiệt tặng cho cha một nụ hôn ngọt ngấy.
'Ba là tốt nhất!'
Cung Quý Dương nghe vậy liền cười thật sảng khoái.
Sầm Tử Tranh cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng làu bàu nhưng trong giọng nói không giấu được hạnh phúc: 'Ông xã, anh chiều thế này Tiểu Hòa hư mất!'
'Con gái chính là công chúa nhỏ, đương nhiên là phải chiều rồi, chuyện này không phải bàn!'
Cung Quý Dương để Cung Ngữ Hòa nằm giữa hai vợ chồng, hắn cẩn thận giúp con đắp chặt, sau đó vươn tay véo nhẹ lên mũi con ...
'Bé ngoan, ngủ đi. Ngày mai là lễ Giáng sinh rồi. Lúc con thức dậy là sẽ thấy quà Giáng sinh của ông già Noel rồi!'
Cung Ngữ Hòa ngoan ngoãn gật đầu rồi như nhớ ra điều gì, cô bé khẩn trương hỏi: 'Ba à, nhưng chiếc vớ của con con quên mang theo rồi. Tối nay con không có ngủ trong phòng, vậy ông già Noel có tìm được con không? Tìm không được, không có quà làm sao bây giờ?'
Thấy vẻ lo lắng của hôm nay, Sầm Tử Tranh yêu thương vuốt nhẹ mái tóc dà ciủa con, dịu dàng nói: 'Không đâu, vào ngày Giáng sinh, chỉ cần là em bé ngoan thì sẽ nhận được quà Giáng sinh, cho nên Tiểu Hòa phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, đến lúc thức dậy thì sẽ thấy quà ngay thôi!'
Tiểu Hòa nghe vậy mới vui vẻ cười, hai tay cô bé nắm lấy tay của ba mẹ, đôi mắt trò xoe tinh nghịch chớp chóp: 'Ba, mẹ, Tiểu Hòa muốn nghe kể chuyện, Tiểu Hòa nghe kể xong chuyện sẽ đi ngủ!'
Cô bé thích nhất là được nghe ba mẹ kể những câu chuyện cổ tích của Andersen.
'Tiểu Hòa ngoan, muốn nghe chuyện gì ba kể con nghe!' Cung Quý Dương ôm chặt con gái, âu yếm hỏi.
'Dạ!' Tiểu Hòa chớp đôi mắt to ra vẻ suy nghĩ rồi mới nói: 'Ba, kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga" đi, là chuyện của công chúa Alisa với hoàng tử ấy!'
'Quỷ nghịch ngợm, cứ thích nghe chuyện hoàng tử với công chúa!' Sầm Tử Tranh vừa lắc đầu vừa âu yếm trách yêu.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hòa lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô bé nói một cách nghiêm túc: 'Bởi vì mỗi lần Tiểu Hòa nghe chuyện của hoàng tử và công chúa thì Tiểu Hòa luôn cảm thấy hoàng tử trong truyện rất giống ba, công chúa thì giống mẹ, ba với mẹ luôn sống hạnh phúc bên nhau!'
'Haha ...' Cung Quý Dương nghe con gái nói vậy, cười hớn hở nói: 'Bé cưng đúng là nguồn vui của ba nha! Được, vậy ba kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga"!'
Bởi vì Cung Ngữ Hòa từ nhỏ đã thích nghe chuyện cổ tích vì vậy Cung Quý Dương gần như đã mua hết những quyển truyện cổ tích được bày bán trên thị trường, chỉ riêng những tuyển tập truyện cổ tích của Andersen cũng đã tiêu tốn của hắn không ít tiền để mua những quyển truyện gốc số lượng hạn chế đương nhiên giá tiền hoàn toàn không rẻ. Không chỉ như thế, vì để có thể xem là một ông bố mẫu mực, hắn còn tận lực học thuộc hết những câu truyện của Anderson, chỉ cần Tiểu Hòa muốn nghe câu chuyện nào hắn đều có thể kể cho cô bé nghe một cách sinh động nhất.
'Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc rất xa xôi, vị vua trị vì vương quốc đó có mười một người con trai và một người con gái tên là Alisa. Mười một người con trai này đều là hoàng tử. Khi các hoàng tử đến tuổi đi học, trên ngực mỗi người đều có đeo một miếng ngọc bội hình trái tim, bên sườn thì đeo một thanh bảo kiếm. Các hoàng tử đều dùng viết chì tập viết trên những tấm bảng vàng, ai nấy đều rất thông minh, các sách vở đã học qua đều thuộc làu làu, mà mọi người ai cũng biết họ là hoàng tử. Còn cô em gái Alisa của họ thì thường ngồi soi gương trên một chiếc ghế nhỏ. Cô ấy có một quyển sách tranh, quyển sách tranh này cực kỳ quý giá, quốc vương gần như phải tiêu tốn cả nửa vương quốc mới mua được cho con gái ...'
Đôi mắt to tròn đen láy của Cung Ngữ Hòa mở thật lớn, thoạt nhìn cô bé xinh xắn như một cô búp bê Barbie, vừa nghe đến đây, cô bé liền ngắt lời cha: 'Ba à, Tiểu Hòa với Alisa cũng giống nhau, Tiểu Hòa cũng có quyển sách tranh rất đẹp, còn có quần áo rất đẹp nữa, quần áo mà mẹ thiết kế cho Tiểu Hòa là đẹp nhất trên đời ...'
'Tiểu Hòa với Alisa đúng là giống nhau, đều là công chúa nhỏ. Chỉ có điều Alisa trong truyện cổ tích phải chịu khổ nhiều lắm!' Sầm Tử Tranh cười nhẹ vỗ vỗ người con gái.
'Thật sao? Làm công chúa phải chịu khổ sao mẹ?'
Gương mặt nhỏ nhắn của Cung Ngữ Hòa nhăn lại, cô bé vội nhìn cha mình, lo lắng nói: 'Ba à, nhanh kể tiếp cho Tiểu Hòa nghe đi, con muốn nghe nữa!'
'Được, được, ba kể cho con nghe ...' Cung Quý Dương lại nhỏ giọng tiếp tục câu chuyện.
Dưới ánh đèn ấm áp, ba người hạnh phúc nằm bên cạnh nhau. Cung Quý Dương kể cho con gái nghe hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, rốt cuộc đến lúc kể câu chuyện thứ ba thì Cung Ngữ Hòa mới thiêm thiếp gác đầu lên cánh tay Cung Quý Dương, ngủ thật ngọt ngào.
Nhìn vẻ mặt xinh xắn của con gái trong giấc ngủ ngọt ngào, bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười thật ôn nhu, thật ấp áp, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
'Bà xã, khuya lắm rồi, em cũng đi ngủ đi. Nào ...'
Cung Quý Dương chu đáo vỗ phẳng gối đầu sau đó giúp Sầm Tử Tranh đắp chăn, mỗi động tác đều tràn đầy tình ý và ôn nhu.
Bàn tay to của Cung Quý Dương bị Sầm Tử Tranh dịu dàng ngăn lại, cô mở to đôi mắt trong veo, tình ý thâm trọng nhẹ giọng nói: 'Quý Dương, qua lễ Giáng sinh này, tình yêu của chúng ta cũng lại qua thêm một năm nữa!'
'Cô ngốc, tình yêu của chúng ta vẫn sẽ luôn còn đó, giống như lời của Tiểu Hòa đã nói, anh sẽ đem đến cho gia đình mình một cuộc sống như trong cổ tích!'
Cung Quý Dương dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, trong mắt không che dấu chút nào tình ý sâu đậm từ đáy lòng.
'Em yêu anh, Quý Dương ...'
Sóng mắt Sầm Tử Tranh dập dờn tình ý, hạnh phúc của cô hoàn toàn là do người đàn ông trước mặt này mang đến, bảo sao cô không động tâm được chứ?
'Anh cũng yêu em ...'
Một niềm hạnh phúc cũng trào dâng trong lòng Cung Quý Dương, bàn tay to của hắn nhẹ vuốt ve gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô rồi nhẹ nhàng cúi đầu, thâm tình đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, lúc này hắn chỉ muốn dùng hành động để biểu đạt tình yêu sâu thẳm trong đáy lòng mình ...
Bình luận truyện