Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 10 - Chương 15: Gặp lại người quen cũ
Dường như lễ Giáng sinh năm nay tuyết đặc biệt rơi nhiều, cả trước và sau lễ Giáng sinh cả New York gần như chìm trong màn tuyết trắng xóa nhưng hoàn toàn không che lấp hết vẻ đẹp của thành phố này. Trước lễ Giáng sinh thương hiệu Leila đã hoàn thành show diễn đặc sắc nhất của mình từ trước đến giờ. Khi Sầm Tử Tranh được người mẫu chính dẫn từ phía sau hậu đài đi đến trước sàn catwalk, tiếng vỗ tay rào rạt vang lên khắp hậu trường, cùng lúc đó, ánh sáng từ những chiếc máy ảnh, trong một khoảnh khắc, chừng như làm lu mờ màn tuyết trắng ngoài kia.
Qua mấy năm phát triển, thương hiệu Leila đã có được một vị trí vững chắc trong làng thời trang cao cấp quốc tế, thương hiệu Leila hôm nay như là một sự bảo chứng, một tiêu chí cho sự sang trọng và xa xỉ.
Trên đường phố New York, không khí lễ hội vẫn còn lan tỏa trong không gian mang đến cho mỗi người một cảm giác tràn trề sinh lực và hy vọng. Chỉ có điều tuyết rơi tuy rất đẹp nhưng không thể không thừa nhận tuyết khiến cho giao thông trên đường cực kỳ không thông thuận.
Chính lúc này Sầm Tử Tranh đang len lỏi trong dòng xe cộ đó. Ngồi trong xe, bốn phía trước sau trái phải toàn xe là xe, cô có chút sốt ruột nhìn đồng hồ, thời gian đối với cô mà nói lúc này có chút gấp rút, bởi vì qua hôm nay, Thiên Nhi và Diên Nhi phải trở về tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt, cô muốn dành nhiều thời gian hơn bên các con.
'Chú Đạt, phía trước thế nào rồi?' Sầm Tử Tranh lo lắng nhìn lại đồng hồ một lần nữa rồi lên tiếng hỏi người tài xế.
Người tài xế được Sầm Tử Tranh kêu là chú Đạt mở cửa xe nhìn theo dòng xe cộ, thấy trước mắt là một dòng xe dài vô tận, ông vô lực lắc đầu: 'Thiếu phu nhân, phía trước kẹt xe rất nghiêm trọng, mà bây giờ chúng ta cũng không thể quay đầu xe được, xem ra chúng ta chỉ có thể chờ thôi!'
Lúc này Sầm Tử Tranh chỉ hận không thể mọc cánh mà bay về Cung Viên, cô có vẻ rầu rĩ nhìn tình trạng giao thông hỗn loạn phía trước mắt, sau đó ánh mắt lo lắng nhìn về hai bên cửa sổ xe, bất chợt ...
Ngay lúc ánh mắt cô lướt qua vỉa hè phía tay phải thì cả người chợt sững sốt, sau đó cả người run khẽ ...
Bóng dáng vừa lọt vào mắt Sầm Tử Tranh đang đi trên lề đường, bóng dáng ấy tuy chỉ lướt qua tầm mắt nhưng đã lập tức khóa trụ ánh mắt của cô.
Tim Sầm Tử Tranh đập thình thịch trong lồng ngực, cô vội đẩy cửa xe ...
'Thiếu phu nhân ...'
'Chú Đạt, chú về trước đi. Nếu Cung tiên sinh có hỏi thì chú cứ nói tôi muộn một chút mới trở về được!' Sầm Tử Tranh ngắt lời chú Đạt rồi vội vàng xuống xe bước về phía vệ đường bên phải.
Tuyết rơi rất dày, cơ hồ che mất tầm nhìn của Sầm Tử Tranh nhưng cô rất chắc chắn về bóng người mình vừa nhìn thấy. Nhấc chân đuổi về phía trước, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia càng lúc càng gần, lòng cô bất giác thắt lại.
'Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ... là bạn thật sao? Tĩnh Nghiên ...'
Khi thấy bóng người phía trước chợt dừng bước chân trước cửa kính của một cửa hàng thì Sầm Tử Tranh mới có can đảm bước đến gần, nhỏ giọng gọi.
Bóng người phía trước rõ ràng cũng hơi run khẽ sau đó chậm rãi xoay người lại, sau khi nhìn rõ người vừa lên tiếng gọi mình, trên mặt người kia lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng.
Sầm Tử Tranh ngây người nhìn cô gái đứng trước mặt mình, trên người cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa tùy ý xõa tung trên vai. Trên gương mặt hiền dịu vẫn chưa lưu lại dấu vết gì của thời gian, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy Sầm Tử Tranh đó, gương mặt kia chợt lộ ra vẻ lạnh lùng đến cùng cự
Quả nhiên là Tĩnh Nghiên! Khương Tĩnh Nghiên, em gái của Khương Ngự Kình, cũng chính là người bạn tốt thời đại học của cô.
'Tĩnh Nghiên, thật là bạn sao? Bạn ... bạn đến New York từ bao giờ? Mấy năm nay bạn đi đâu? Sống thế nào?' Sầm Tử Tranh kích động bước về phía trước, nhẹ nhàng níu lấy cánh tay bạn, hỏi liên tục một tràng.
Trên gương mặt trắng nõn của Tĩnh Nghiên không hề lộ ra chút kích động nào, thậm chí không hề lộ ra chút tình cảm nào, chỉ có sự lạnh lùng, trong đôi mắt trong veo như nước cũng chỉ một vẻ lạnh như băng, môi Tĩnh Nghiên nhẹ nhếch lên một đường cong lạnh mạc, cánh tay rụt nhanh lại ...
'Ồ, thì ra là Cung phu nhân. Thật là vừa khéo. Không ngờ New York lớn như vậy chúng ta cũng có thể gặp nhau. Hay là ... thế giới này quá nhỏ bé?'
Nói rồi cô liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh vẻ kinh miệt, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi.
'Tĩnh Nghiên ...'
Sắc mặt Sầm Tử Tranh chợt biến, cô vội vàng đuổi theo Khương Tĩnh Nghiên, lần nữa nắm lấy cánh tay cô: 'Tĩnh Nghiên, bạn có biết mấy năm qua mình vẫn luôn hỏi thăm tin tức của bạn không? Bạn .... Mình biết bạn vẫn còn trách mình!'
Tĩnh Nghiên cười lạnh một tiếng: 'Thế nào, Cung phu nhân muốn tìm tôi sao? Thật là vinh hạnh của tôi. Chẳng lẽ Cung phu nhân còn nhớ đến trên đời này còn có một Khương Tĩnh Nghiên sao?'
'Tĩnh Nghiên, giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, bạn trách mình, thậm chí là hận mình cũng là bình thường, điều này mình rất hiểu. Nhưng ở đây là đường lớn, ồn ào quá nói chuyện không được, chẳng bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, có được không?' Sầm Tử Tranh nói một cách chân thành.
Tĩnh Nghiên nghe vậy trong ánh mắt chợt xẹt qua một tia sắc bén, cô nhìn Sầm Tử Tranh, thật lâu sau đó mới cười lạnh nói: 'Ngồi xuống nói chuyện? Giữa chúng ta còn có gì để nói nữa chứ?'
'Tĩnh Nghiên, xin bạn ... đừng như vậy mà. Chẳng lẽ bạn đã quên, chúng ta từng là bạn tốt nhất của nhau sao?'
Khương Tĩnh Nghiên chợt vỗ tay mấy tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, ý cười càng sâu trên gương mặt xinh xắn, nhưng hoàn toàn chỉ là ngoài mặt, nụ cười này, hoàn toàn không phải xuất phát từ nội tâm.
'Đúng vậy, chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau nhưng hôm nay tôi thấy người được gọi là bạn tốt kia có một chỗ nương tựa tốt như vậy, sống cuộc sống hạnh phúc như vậy, tôi mừng thay cho bạn mình, thế thôi!'
'Tĩnh Nghiên!'
'Xin lỗi nha, Cung phu nhân. Tôi còn có việc phải làm. Bà cũng biết đó, từ khi anh trai tôi mất đi, tất cả mọi chuyện đều do một mình tôi gánh vác. Bây giờ chuyện tôi có thể làm cũng chỉ là cố gắng làm việc mà thôi!'
Khương Tĩnh Nghiên lạnh nhạt ngắt lời Sầm Tử Tranh lần nữa, trong mắt vẫn vẻ đạm mạc như nãy giờ, không vui cũng không buồn.
'Tĩnh Nghiên, nói cho mình biết bây giờ bạn đang làm gì, đang làm việc ở đâu được không? Bạn vội cũng không sao, ngày mai mình có thể tìm bạn, chúng ta từ từ nói chuyện!'
Sầm Tử Tranh không muốn lỡ mất cơ hội lần này, cô không biết lần này nếu Tĩnh Nghiên rời đi thì liệu cô phải đợi đến bao giờ mới gặp lại được cô ấy.
Nào ngờ Tĩnh Nghiên nghe cô nói vậy, đôi mày xinh đẹp liền nhíu lại, ánh mắt cô nhìn về phía gương mặt đầy lo lắng của Sầm Tử Tranh, nhẹ lắc đầu: 'Cung phu nhân, tôi thật hy vọng vẻ lo lắng trên gương mặt bà là thật lòng. Chỉ tiếc là ...'
Cô thở dài một tiếng, nét mặt càng thêm lạnh: 'Bà với tôi tuy là bạn học, nhưng tôi vẫn luôn không nhận ra, thì ra Cung phu nhân không chỉ giỏi thiết kế trang phục mà thiết kế tâm kế càng giỏi hơn, hơn nữa, bản lĩnh diễn kịch cũng là số một, tôi tự thẹn đời này cũng không bằng một phần vạn của bà vì vậy, tôi đi đâu về đâu cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến Cung phu nhân!'
Nói dứt lời, Tĩnh Nghiên liền lách qua người Sầm Tử Tranh bước đi, bước chân kiên định mặc cho những bông tuyết không ngừng rơi rào rạt trên bờ vai gầy...
Qua mấy năm phát triển, thương hiệu Leila đã có được một vị trí vững chắc trong làng thời trang cao cấp quốc tế, thương hiệu Leila hôm nay như là một sự bảo chứng, một tiêu chí cho sự sang trọng và xa xỉ.
Trên đường phố New York, không khí lễ hội vẫn còn lan tỏa trong không gian mang đến cho mỗi người một cảm giác tràn trề sinh lực và hy vọng. Chỉ có điều tuyết rơi tuy rất đẹp nhưng không thể không thừa nhận tuyết khiến cho giao thông trên đường cực kỳ không thông thuận.
Chính lúc này Sầm Tử Tranh đang len lỏi trong dòng xe cộ đó. Ngồi trong xe, bốn phía trước sau trái phải toàn xe là xe, cô có chút sốt ruột nhìn đồng hồ, thời gian đối với cô mà nói lúc này có chút gấp rút, bởi vì qua hôm nay, Thiên Nhi và Diên Nhi phải trở về tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt, cô muốn dành nhiều thời gian hơn bên các con.
'Chú Đạt, phía trước thế nào rồi?' Sầm Tử Tranh lo lắng nhìn lại đồng hồ một lần nữa rồi lên tiếng hỏi người tài xế.
Người tài xế được Sầm Tử Tranh kêu là chú Đạt mở cửa xe nhìn theo dòng xe cộ, thấy trước mắt là một dòng xe dài vô tận, ông vô lực lắc đầu: 'Thiếu phu nhân, phía trước kẹt xe rất nghiêm trọng, mà bây giờ chúng ta cũng không thể quay đầu xe được, xem ra chúng ta chỉ có thể chờ thôi!'
Lúc này Sầm Tử Tranh chỉ hận không thể mọc cánh mà bay về Cung Viên, cô có vẻ rầu rĩ nhìn tình trạng giao thông hỗn loạn phía trước mắt, sau đó ánh mắt lo lắng nhìn về hai bên cửa sổ xe, bất chợt ...
Ngay lúc ánh mắt cô lướt qua vỉa hè phía tay phải thì cả người chợt sững sốt, sau đó cả người run khẽ ...
Bóng dáng vừa lọt vào mắt Sầm Tử Tranh đang đi trên lề đường, bóng dáng ấy tuy chỉ lướt qua tầm mắt nhưng đã lập tức khóa trụ ánh mắt của cô.
Tim Sầm Tử Tranh đập thình thịch trong lồng ngực, cô vội đẩy cửa xe ...
'Thiếu phu nhân ...'
'Chú Đạt, chú về trước đi. Nếu Cung tiên sinh có hỏi thì chú cứ nói tôi muộn một chút mới trở về được!' Sầm Tử Tranh ngắt lời chú Đạt rồi vội vàng xuống xe bước về phía vệ đường bên phải.
Tuyết rơi rất dày, cơ hồ che mất tầm nhìn của Sầm Tử Tranh nhưng cô rất chắc chắn về bóng người mình vừa nhìn thấy. Nhấc chân đuổi về phía trước, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia càng lúc càng gần, lòng cô bất giác thắt lại.
'Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ... là bạn thật sao? Tĩnh Nghiên ...'
Khi thấy bóng người phía trước chợt dừng bước chân trước cửa kính của một cửa hàng thì Sầm Tử Tranh mới có can đảm bước đến gần, nhỏ giọng gọi.
Bóng người phía trước rõ ràng cũng hơi run khẽ sau đó chậm rãi xoay người lại, sau khi nhìn rõ người vừa lên tiếng gọi mình, trên mặt người kia lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng.
Sầm Tử Tranh ngây người nhìn cô gái đứng trước mặt mình, trên người cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa tùy ý xõa tung trên vai. Trên gương mặt hiền dịu vẫn chưa lưu lại dấu vết gì của thời gian, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy Sầm Tử Tranh đó, gương mặt kia chợt lộ ra vẻ lạnh lùng đến cùng cự
Quả nhiên là Tĩnh Nghiên! Khương Tĩnh Nghiên, em gái của Khương Ngự Kình, cũng chính là người bạn tốt thời đại học của cô.
'Tĩnh Nghiên, thật là bạn sao? Bạn ... bạn đến New York từ bao giờ? Mấy năm nay bạn đi đâu? Sống thế nào?' Sầm Tử Tranh kích động bước về phía trước, nhẹ nhàng níu lấy cánh tay bạn, hỏi liên tục một tràng.
Trên gương mặt trắng nõn của Tĩnh Nghiên không hề lộ ra chút kích động nào, thậm chí không hề lộ ra chút tình cảm nào, chỉ có sự lạnh lùng, trong đôi mắt trong veo như nước cũng chỉ một vẻ lạnh như băng, môi Tĩnh Nghiên nhẹ nhếch lên một đường cong lạnh mạc, cánh tay rụt nhanh lại ...
'Ồ, thì ra là Cung phu nhân. Thật là vừa khéo. Không ngờ New York lớn như vậy chúng ta cũng có thể gặp nhau. Hay là ... thế giới này quá nhỏ bé?'
Nói rồi cô liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh vẻ kinh miệt, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi.
'Tĩnh Nghiên ...'
Sắc mặt Sầm Tử Tranh chợt biến, cô vội vàng đuổi theo Khương Tĩnh Nghiên, lần nữa nắm lấy cánh tay cô: 'Tĩnh Nghiên, bạn có biết mấy năm qua mình vẫn luôn hỏi thăm tin tức của bạn không? Bạn .... Mình biết bạn vẫn còn trách mình!'
Tĩnh Nghiên cười lạnh một tiếng: 'Thế nào, Cung phu nhân muốn tìm tôi sao? Thật là vinh hạnh của tôi. Chẳng lẽ Cung phu nhân còn nhớ đến trên đời này còn có một Khương Tĩnh Nghiên sao?'
'Tĩnh Nghiên, giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, bạn trách mình, thậm chí là hận mình cũng là bình thường, điều này mình rất hiểu. Nhưng ở đây là đường lớn, ồn ào quá nói chuyện không được, chẳng bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, có được không?' Sầm Tử Tranh nói một cách chân thành.
Tĩnh Nghiên nghe vậy trong ánh mắt chợt xẹt qua một tia sắc bén, cô nhìn Sầm Tử Tranh, thật lâu sau đó mới cười lạnh nói: 'Ngồi xuống nói chuyện? Giữa chúng ta còn có gì để nói nữa chứ?'
'Tĩnh Nghiên, xin bạn ... đừng như vậy mà. Chẳng lẽ bạn đã quên, chúng ta từng là bạn tốt nhất của nhau sao?'
Khương Tĩnh Nghiên chợt vỗ tay mấy tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, ý cười càng sâu trên gương mặt xinh xắn, nhưng hoàn toàn chỉ là ngoài mặt, nụ cười này, hoàn toàn không phải xuất phát từ nội tâm.
'Đúng vậy, chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau nhưng hôm nay tôi thấy người được gọi là bạn tốt kia có một chỗ nương tựa tốt như vậy, sống cuộc sống hạnh phúc như vậy, tôi mừng thay cho bạn mình, thế thôi!'
'Tĩnh Nghiên!'
'Xin lỗi nha, Cung phu nhân. Tôi còn có việc phải làm. Bà cũng biết đó, từ khi anh trai tôi mất đi, tất cả mọi chuyện đều do một mình tôi gánh vác. Bây giờ chuyện tôi có thể làm cũng chỉ là cố gắng làm việc mà thôi!'
Khương Tĩnh Nghiên lạnh nhạt ngắt lời Sầm Tử Tranh lần nữa, trong mắt vẫn vẻ đạm mạc như nãy giờ, không vui cũng không buồn.
'Tĩnh Nghiên, nói cho mình biết bây giờ bạn đang làm gì, đang làm việc ở đâu được không? Bạn vội cũng không sao, ngày mai mình có thể tìm bạn, chúng ta từ từ nói chuyện!'
Sầm Tử Tranh không muốn lỡ mất cơ hội lần này, cô không biết lần này nếu Tĩnh Nghiên rời đi thì liệu cô phải đợi đến bao giờ mới gặp lại được cô ấy.
Nào ngờ Tĩnh Nghiên nghe cô nói vậy, đôi mày xinh đẹp liền nhíu lại, ánh mắt cô nhìn về phía gương mặt đầy lo lắng của Sầm Tử Tranh, nhẹ lắc đầu: 'Cung phu nhân, tôi thật hy vọng vẻ lo lắng trên gương mặt bà là thật lòng. Chỉ tiếc là ...'
Cô thở dài một tiếng, nét mặt càng thêm lạnh: 'Bà với tôi tuy là bạn học, nhưng tôi vẫn luôn không nhận ra, thì ra Cung phu nhân không chỉ giỏi thiết kế trang phục mà thiết kế tâm kế càng giỏi hơn, hơn nữa, bản lĩnh diễn kịch cũng là số một, tôi tự thẹn đời này cũng không bằng một phần vạn của bà vì vậy, tôi đi đâu về đâu cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến Cung phu nhân!'
Nói dứt lời, Tĩnh Nghiên liền lách qua người Sầm Tử Tranh bước đi, bước chân kiên định mặc cho những bông tuyết không ngừng rơi rào rạt trên bờ vai gầy...
Bình luận truyện