Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 10 - Chương 18: "Năn nỉ" như thế nào?



Đêm đã khuya

Ánh đèn nhàn nhạt chiếu những tia sáng huyễn hoặc khắp gian phòng ngủ, cánh cửa mở ra ban công chậm rãi được đẩy ra. Ngay lập tức những bông tuyết trắng mang theo hơi lạnh cóng người bay vào trong phòng, tấm rèm cửa mỏng cũng bị cơn gió đêm thổi tung bay.

Sầm Tử Tranh mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc lặng lẽ đứng giữa trời đêm, đáy mắt toát ra một vẻ ưu thương, cô lẳng lặng dõi mắt về phía xa xa chừng như quên mất cái lạnh của trời đông.

Từ phía sau một cảm giác ấm áp chợt vây phủ lấy cô, một đôi tay rắn rỏi nhẹ nhàng vòng qua bờ eo mảnh khảnh của cô, rất nhanh sau đó, Sầm Tử Tranh thấy mình bị kéo vào một lồng ngực dày rộng ấm áp.

Cửa bị kéo chặt lại, bàn tay nhỏ nhắn lúc này đã lạnh cóng của Sầm Tử Tranh cũng được ủ trong một lòng bàn tay ấm áp hữu lực.

'Đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Mặc mỏng thế này không sợ nhiễm lạnh sao?' Giọng nói trầm ấm mang theo một vẻ sủng nịch không che dấu của Cung Quý Dương vang bên tai cô.

Sầm Tử Tranh hơi xoay lại ghé đầu mình vào ngực chồng, cô lặng yên không nói, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Cung Quý Dương nhẹ nhàng xoay người vợ lại hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, rất nhanh đã nhận ra vẻ buồn bã trong mắt cô.

'Xảy ra chuyện gì sao? Suốt ngày hôm nay cứ thấy em rầu rĩ không vui!'

Sầm Tử Tranh hơi ngẩng đầu lên nhìn người chồng thân yêu, ngập ngừng muốn nói lại thôi, ánh mắt càng ảm đạm thêm.

Bất thình lình Cung Quý Dương ôm lấy cô bế bổng lên.

'Aaaa ... Quý Dương!'

Sầm Tử Tranh giật mình kêu thất thanh một tiếng, đôi tay mềm mại không ý thức vòng qua cổ hắn, 'Thả em xuống!'

Đều là vợ chồng già cả rồi mà hắn vẫn cứ như thế.

'Buông em xuống hở?' Cung Quý Dương nhướng mày, một nụ cười xấu xa nở rộ trên gương mặt anh tuấn, 'Được thôi ...'

Theo câu nói bị bỏ dở nửa chừng, cả người Sầm Tử Tranh đã được nhẹ nhàng đặt xuống chiếc nệm êm ái, thân thể cao lớn của Cung Quý Dương cũng áp xuống theo ...

'Bà xã đại nhân có chuyện gì dấu anh sao?' Bàn tay to của hắn trìu mến luồn qua những sợi tóc dài óng ả của cô, động tác mang theo vô hạn quyến luyến và âu yếm.

'Em ...' Sầm Tử Tranh cắn môi, ánh mắt trong veo nhìn sâu vào đôi mắt đen đầy thâm tình của hắn, 'Thực ra hôm qua em gặp lại một người bạn đã rất nhiều năm không gặp ...'

Cô trầm tư một hồi như muốn suy nghĩ cẩn thận có nên đem chuyện đó nói ra hay không.

'Chỉ là một người bạn bình thường?' Đôi mắt Cung Quý Dương như tia X chiếu xuyên qua nỗi ưu tư lẫn do dự của cô.

Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng: 'Không phải là một người bạn bình thường, là ... Tĩnh Nghiên!'

'Tĩnh Nghiên?' Cung Quý Dương chau mày, trong đầu không ngừng tìm kiếm cái tên kia.

'Phải, là Khương Tĩnh Nghiên, em gái của Khương Ngự Kình!'

Sầm Tử Tranh lại hít sâu một hơi như muốn lấy thêm dũng khí cho mình, Khương Ngự Kình cái tên này dù sao cũng là cái gai trong lòng cô nhiều năm như vậy hơn nữa cũng đã nhiều năm không nhắc đến, vừa nhắc đến thì chuyện năm xưa đã ồ ạt bủa vây.

Sắc mặt Cung Quý Dương cũng hơi cương lai nhưng chỉ trong một chớp mắt đã trở lại vẻ thản nhiên ban đầu, bên môi nhẹ câu lên một nụ cười: 'Gặp lại bạn cũ là chuyện tốt, sao em lại mặt ủ mày chau như vậy?'

Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương, trước mắt như thấp thoáng gương mặt cực kỳ lạnh mạc của Khương Tĩnh Nghiên.

'Bạn ấy vẫn còn giận em, hận em lắm, nhiều năm như vậy rồi mà lần này gặp lại thấy bạn ấy vẫn khăng khăng giữ trong lòng ...' Giọng của cô thật nhỏ, nỗi ưu sầu vẫn chưa xóa nhòa trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Cung Quý Dương nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nụ hôn như muốn truyền lại cho cô sức mạnh và sự an ủi ...

'Chuyện gì rồi cũng sẽ được giải quyết cả thôi, nếu như em đã gặp được cô ấy, , điều này chẳng phải cho thấy Khương Tĩnh Nghiên đang ở nước Mỹ hay sao? Cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi, nóng vội quá đôi khi còn phản tác dụng!'

Hắn nhẹ nhàng kéo cô đến sát bên người để cô tựa hẳn vào ngực mình, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, trên mặt lộ ra một nét cười nhàn nhạt.

Nói thực lòng, Cung Quý Dương rất không hy vọng Sầm Tử Tranh lại phiền não vì chuyện quá khứ nhưng cái chết của Khương Ngự Kình đúng thật đã tạo nên một bóng ma trong lòng cô, nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng Sầm Tử Tranh không nhắc đến nhưng thân là chồng cô, sớm tối kề cận, hắn sao không biết gút mắc mãi không giải quyết được này trong lòng cô chứ.

Năm đó Khương Ngự Kình chết quá đột ngột, cả nhà họ Khương từ trên xuống dưới đều xem Sầm Tử Tranh như kẻ thù, mặc kệ sau này cô nghĩ bù đắp như thế nào, thậm chí là muốn đi tham dự lễ tang của Khương Ngự Kình đều bị cả nhà lạnh lùng cự tuyệt nhất là em gái của Khương Ngự Kình, Khương Tĩnh Nghiên, người bạn học thân thiết của Sầm Tử Tranh cũng bởi vì anh trai mình mà trở mặt với cô.

Điều làm Sầm Tử Tranh ray rứt nhất chính là sau khi Khương Ngự Kình chết đi cô mới biết được, hắn là con trai duy nhất của nhà họ Khương, là huyết mạch duy nhất, giờ lại khiến cho người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, điều này khiến cho mối hận trong lòng người nhà họ Khương càng thêm sâu, chắc rằng cho dù qua bao nhiêu năm nữa, đây vẫn là một nút thắt không thể cởi được.

Năm đó Cung Quý Dương cũng bỏ ra một số tiền lớn, mục đích không phải để chính mình yên lòng mà chỉ vì hy vọng Sầm Tử Tranh có thể vượt qua bóng ma kia bởi vì trong mắt hắn, Sầm Tử Tranh mới là quan trọng nhất.

Nhưng cho đến hôm nay, người nhà họ Khương lại lần nữa xuất hiện, cũng lại lần nữa cái bóng của Khương Ngự Kình ảnh hưởng đến tâm tình của Sầm Tử Tranh, điều này làm Cung Quý Dương ít nhiều cũng có chút khó mà chấp nhận được.

Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy liền nhẹ lắc đầu, bên môi hiện lên một nụ cười khổ: 'Chẳng lẽ còn kết quả nào xấu hơn nữa sao?'

Cô với Tĩnh Nghiên quả thực từng là đôi bạn rất thân nhưng hiện giờ thì như nước với lửa, điều này khiến cô thế nào cũng thấy trong lòng không dễ chịu tí nào.

Cung Quý Dương hơi mỉm cười: 'Tranh Tranh, anh biết em đang suy nghĩ gì nhưng cho dù em có muốn bù đắp thì người nhà họ Khương chưa chắc đã chịu tiếp nhận tấm lòng của em đâu!'

'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh chợt ngẩng đầu lên nhìn chồng, trong mắt không dấu được một tia khẩn cầu: 'Anh giúp em đi!'

Cung Quý Dương nhìn sâu vào mắt cô, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt nhìn không ra có chút thâm trầm và tâm cơ nào: 'Em muốn anh giúp em thế nào?'

'Phái người giúp em tìm thông tin về Tĩnh Nghiên được không? Tuy rằng em biết bạn ấy đang ở Mỹ nhưng em lại không biết địa chỉ cụ thể của bạn ấy, với lại ... xem bạn ấy sống có tốt không? Đang sống với ai? Năn nỉ anh, giúp em được không?' Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương trước giờ không thích những gì có liên quan đến Khương Ngự Kình nhưng lần này cô chỉ còn cách nhờ hắn mà thôi.

Cung Quý Dương nghe cô nói vậy không lập tức trả lời mà cười nhẹ một tiếng, thuận tay giúp cô vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, đôi môi tà tứ kề sát bên tai cô nói khẽ: 'Nha đầu ngốc, anh là chồng em, sao lại còn phải nói "năn nỉ" hai chữ này chứ?'

'Nhưng anh đối với nhà họ Khương ...' Sầm Tử Tranh nói đến đây chợt ngừng.

'Em thật sự cho rằng gặp được Khương Tĩnh Nghiên là một điều bất ngờ sao?' Cung Quý Dương bất thình lình thốt lên một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện