Tù Điểu

Chương 38



Vẽ xong một nét cuối cùng, Sầm Tư Kỳ xoa bả vai đau nhức đứng lên, trong phòng vẽ có hai bạn học vào cùng tổ, Sầm Tư Kỳ cười lên tiếng chào hỏi với bọn họ, sắc mặt của đối phương lại khó coi, cũng không thèm phản ứng lại cậu, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm câu gì đấy, Sầm Tư Kỳ tai thính mà nghe ra được, đó là một câu mắng người thô tục.

Khóe miệng đang cười nhạt đi, Sầm Tư Kỳ không cãi cọ gì, thu dọn đồ đạt vác cặp sách rời phòng vẽ tranh.

Phía sau phòng vẽ tranh đã đóng lại mơ hồ truyền đến âm thanh tức giận bất bình mà mắng, tuy rằng không biết mình đắc tội bọn họ chỗ nào, lại là người tha hương nơi đất khách, Sầm Tư Kỳ cũng không muốn làm dữ chuyện chi, nhịn một chút là được rồi.

Cho dù nơi đây là trường đại học danh tiếng thế giới, mỗi sinh viên vào học đều là người tài giỏi, nhưng cũng không đại biểu cho tố chất cũng ngang tầm, điều này từ ngày đầu tiên nhập học trong lòng cậu đã rõ từ lâu.

Trên đường trở về một du học sinh là đồng hương ở khác tổ có quan hệ không tệ với cậu gửi đến tin nhắn: “Mịa ơi cậu, cậu được lắm nha, tôi vừa mới nhìn thấy cái hạng mục lần trước của tổ cậu sửa tên cậu thành đứng đầu rồi, cái lão ở nước M kia chắc giận điên rồi hả?”

Sầm Tư Kỳ bất ngờ, không rõ lắm mà trả lời: “Cậu nhìn thấy ở đâu? Chính tôi cũng không biết nữa?”

“Mới vừa thấy ở chỗ ông chủ cậu đó, cậu tới xem là biết liền.”

Sầm Tư Kỳ không khỏi nhíu mày lại, đối phương nói lão nước E là tổ trưởng của nhóm cậu, cũng chính là người trong phòng vẽ vừa mắng cậu lúc nãy, bọn họ một nhóm nhỏ bốn người theo giáo sư làm hạng mục đã hơn một năm, bởi vì cậu là người châu Á nên vẫn luôn bị ba người khác trong nhóm xa lánh, tuy rằng bọn họ biểu hiện không tính là quá rõ, nhưng Sầm Tư Kỳ cũng không phải người ngốc tới không cảm giác được, đặc biệt là mỗi lần ký tên sau khi hoàn thành hạng mục tên cậu không ngoài dự đoán xếp ở cuối cùng, thậm chí còn có lần cố ý quên mất tên của cậu, thế nhưng xưa giờ cậu lại không quá để tâm những điều đó.

Giáo sư là người bận rộn căn bản cũng không có thời gian đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, Sầm Tư Kỳ từ trước nay cũng chẳng bao giờ tranh giành, cậu biết rõ có tranh cũng không tranh nổi, vậy nên không muốn đặt tâm tư vào đấy, tuy rằng như thế thì phiếu điểm sẽ không quá đẹp, cậu cũng không mấy quan tâm, chỉ cần chính chân học được cái cần học, mấy chỗ được mất như này không cần phải quá so đo, nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, lần này tên của cậu lại được ghi ở đầu tiên, liên hệ đến việc vừa rồi ở phòng tranh, việc này chắc là thật rồi, chỉ là… tại sao?

Một tuần sau đó, mỗi lần gặp những người khác trong cùng tổ bầu không khí rất lúng túng, bị châm chọc khiêu khích thì tính tình Sầm Tư Kỳ có tốt hơn nữa cũng thấy khó chịu, lại thêm một lần bị ba người đồng thời chặn ở phòng tranh dùng tiếng Anh bảo quê mùa chỉ cây dâu nhưng mắng cây hòe, thực tế nghe hiểu tất cả Sầm Tư Kỳ rốt cuộc không nhịn được trả lời bọn họ: “Tôi làm việc không ít hơn bất kỳ ai trong các cậu, hạng mục này tôi cũng là người bỏ công sức nhiều hơn, trong lúc các cậu ăn no ngủ say tôi phải thức đêm ở thư viện tra tìm tài liệu, tên của tôi đặt ở đầu tiên thì có gì không đúng sao?”

Đại khái là không nghĩ tới con thỏ nóng lên thì cũng sẽ cắn người, ba người bị trách cứ nhất thời không tìm được chỗ nào để phản bác cậu, sắc mặt vô cùng khó coi, cuối cùng tới lúc Sầm Tư Kỳ không phản ứng bọn họ chuẩn bị thu dọn rời đi, vị tổ trưởng kia mới cười lạnh nói: “Cậu làm gì không phải trong lòng cậu rõ nhất sao, tôi biết mấy người nước Z các cậu chính là như vậy, này cũng không có gì để nói nhiều, sau này ba người chúng tôi sẽ không cùng tổ với cậu nữa.”

Sầm Tư Kỳ cũng lười phí lời với gã ta, về sau cậu liền bị đổi sang tổ mới, cộng sự mới đều là người chuyên nghiệp lại chăm chỉ, người cũng không tồi, so với mấy người lúc trước làm việc chung tốt hơn nhiều, vì thế giáo sư còn tìm cậu thảo luận chuyên môn, vẻ mặt ôn hòa cổ vũ cậu: “Anh họ của cậu Hoắc tiên sinh nói cậu rất nổ lực, nhìn thấy cũng biết tên nhóc cậu đúng là rất có lòng cầu tiến, chuyên môn và thiên phú đều rất cao, tiếp tục cố gắng lên.”

Sầm Tư Kỳ sửng sốt, ngoài miệng ấp úng nói cảm ơn, trong lòng lại rối tinh rối mù, việc này là do Hoắc Long Đình làm sao?

Rất nhanh cậu liền biết được nguyên nhân chân chính, Hoắc Long Đình vô cùng bạo tay mà tặng cho học viện bọn họ một tòa thư viện, người kết nối chính là giáo sư của cậu, Hoắc Long Đình bất quá cũng chỉ đề ra một hai câu nhờ chiếu cố em họ hắn một chút, chuyện nhỏ như này đối phương đương nhiên không từ chối.

Đến giáng sinh, có kỳ nghỉ dài hai tuần, thư viện thì đóng cửa, bạn cùng phòng ra ngoài du lịch, Sầm Tư Kỳ như cũ mỗi ngày nhốt mình trong phòng thuê hết vẽ lại đọc sách. Chạng vạng hôm nay chuẩn bị làm cơm tối mới phát hiện trong tủ lạnh hết thức ăn rồi, cậu cầm chìa khóa với ví tiền xuống lầu dự định đi siêu thị, không nghĩ tới sẽ đụng phải Hoắc Long Đình đang chờ bên dưới.

Thời gian qua hai tháng, lại lần nữa gặp được Hoắc Long Đình, trong lòng Sầm Tư Kỳ đã không còn gợn một con sóng nào, bình tĩnh chào hỏi hắn, Hoắc Long Đình hỏi cậu: “Em ăn cơm tối sao?”

Sầm Tư Kỳ nói nhạt: “Vẫn chưa, đang chuẩn bị đi siêu thị mua ít đồ về làm.”

“Vừa lúc anh cũng chưa chúng ta đi ăn cùng nhau đi, anh với chỗ này không rõ lắm, em đề cử một chỗ được không?”

“Không cần… Xin lỗi Hoắc tiên sinh, qua nguyên đán tôi còn kỳ thi, tôi muốn đọc sách, không muốn ra ngoài ăn cơm lãng phí thời gian, anh tìm người khác giới thiệu cho anh đi.”

“Bây giờ cùng anh ăn bữa cơm cũng đều không được sao?”

Hoắc Long Đình khóe miệng mang theo ý cười, nhưng ánh mắt có chút khổ sở, Sầm Tư Kỳ tránh đi tầm mắt hắn, lại lần nữa nói: “Xin lỗi.”

Cậu cúi đầu muốn đi, bị Hoắc Long Đình dừng sức kéo cánh tay lại: “Không cần dùng thái độ như vậy đối với anh, em rõ ràng không phải người như vậy, vì sao lại cố ý biểu hiện lạnh lùng đến vậy?”

Ở trên đường lôi lôi léo kéo thật sự rất khó coi, Sầm Tư Kỳ lúng túng nói: “Hoắc tiên sinh anh đừng như vậy, anh buông tôi ra…”

“Em nhìn anh đi!” Hoắc Long Đình đè lại bờ vai cậu, đối diện với ánh mắt tràn đầy lúng túng và bất an của Sầm Tư Kỳ, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, rồi lại không thể không cưỡng bách cậu nhìn thẳng vào chính mình, “Em nhìn anh rồi nói đi, em nhất định muốn trốn tránh anh như vậy sao? Đến cùng anh đi ăn bữa cơm cũng làm thấy khó chịu như thế sao?”

Sầm Tư Kỳ nhắm hai mắt lại, lãnh đạm nói: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi thật sự không muốn ăn cơm cùng với anh, không muốn gặp lại anh, van xin anh, buông tha cho tôi đi.”

Một năm đã trôi qua, lần nữa nghe đến câu “Buông tha cho tôi đi”, nỗi thất vọng và hối hận trong lòng Hoắc Long Đình gần như đem hắn nhấn chìm, tay nắm trên bả vai Sầm Tư Kỳ không tự chủ mà tăng thêm lực, hắn trầm giọng, gằn từng chữ một: “Em lặp lại lần nữa.”

“Xin buông tha cho tôi, tôi không muốn cùng với Hoắc tiên sinh có bất kỳ quan hệ nào nữa, còn việc quyên tặng thư viện cho trường, Hoắc tiên sinh muốn làm việc thiện không liên quan gì với tôi, nhưng chỉ xin về sau không cần nhúng tay vào bất luận chuyện gì của tôi nữa.”

Sầm Tư Kỳ âm thanh càng thêm cứng rắn lạnh lẽo, tuy rằng không biết Hoắc Long Đình làm sao biết được mâu thuẫn của cậu và đám bạn học, nhưng nếu hắn thật sự muốn biết tất nhiên là có cách, chuyện này Sầm Tư Kỳ đều không quan tâm, đối với cách lấy lòng này của Hoắc Long Đình, cậu cũng không cảm kích, chỉ cảm thấy lúng túng.

“Anh không muốn em bị người khác bắt nạt, em bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy kết quả lại bị người khác chiếm đoạt, em cam tâm như vậy sao?”

Sầm Tư Kỳ cười khổ một tiếng: “Trên đời này không tồn tại chính nghĩa hay công bằng tuyệt đối, là Hoắc tiên sinh nói không sai đó sao? Tôi đúng thật không cam lòng, mà như vậy thì thế nào? Tôi bỏ ra tâm huyết, những gì tôi đạt được sau này là của tôi, người khác không cướp đi được, tôi thì lại không muốn lãng phí thời gian đi tranh đoạt là có hay không? Hoắc tiên sinh dùng cách này giúp tôi tự cho là muốn tốt cho tôi, vậy có nghĩ tới những người bạn học khác nhìn tôi như thế nào không? Cảm thấy tôi là ỷ thế ức hiếp khác? Có thể hay không bọn họ đàm tiếu sau lưng tôi có cơ hội được vào học cũng là được anh quyên tiền đổi lấy?”

Lời Sầm Tư Kỳ tựa như một cái tát vang dội, đánh ở trên mặt Hoắc Long Đình, làm hắn cảm thấy phẫn nộ nhưng không nói được lời nào: “… Anh chỉ là muốn giúp em, như vậy cũng có lỗi hay sao?”

“Tôi không cần anh giúp, thật sự không cần.”

Lực đạo trên cánh tay Hoắc Long Đình dần dần buông lõng ra sau, Sầm Tư Kỳ lui về sau một bước, nhìn Hoắc Long Đình, nghiêm túc nói: “Hoắc tiên sinh, chuyện quá khứ tôi thật sự không ngại, cũng không muốn quay đầu lại, anh bỏ qua tôi đi, sau này không nên đến tìm tôi nữa, coi như tôi xin anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện