Tu La Khuynh Thành
Chương 109: Tiến cung
Việc sử dụng ma lực làm cơ thể con người ở nơi đây, thay đổi và phát triển hơn so vơi con người ở thế giới khác. Và nhờ có ma lực nên tuổi thọ của họ cũng được nâng cao. Nhưng lại thông qua chọn lọc tự nhiên và nhân tạo nên dân số ở thế giới này cũng không quá nhiều.
Tử gia lúc này mọi người đang chìm trong im lặng.
Cửa hiệu đóng cửa, người người trở về trạng thấy nghỉ ngơi sau một ngày dài. Chiếc xe ngựa lăng bán đến trước cửa phủ Tử gia. Hạ nhân ra đón, Ỷ Thiên đưa cậu vào bên trong.
Một thân ảnh ở trước mặt hai người đi lại có chút khó khăn, đi thêm vài bước thì có người phát ra tiếng.
- Ai đấy!!!
- Ngườiii nào đấy... -Tử Nguyệt có chút hơi men trong người giọng nói có chút lạ.
- Kẻ nào dám to tiếng ở Tủ gia! Đột nhập vào nơi này!!! Ôi! Đau!! -Sau một tràn ngữ khí thì người kia đột nhiên dừng lại vì cơn đau.
- Thiên Vũ! Ngươi điên à! Là ta! -Tử Nguyệt.
- Ra là tên ăn chơi liêu lõng nhà người đã về rồi. -Thiên Vũ từng bước tiến đến trước mặt hai người.
- Ngươi bị thương à? -Ỷ Thiên.
- À... Không! Ta chỉ... à! Là... không cẩn thật bị ngã! -Thiên Vũ ấp úng.
- Lại làm chuyện mờ ám chứ gì! Mạc Lâm trở về rồi đúng chứ! Hai người các ngươi! Thật là... -Tử Nguyệt nữa tỉnh nữa say.
- Nè! Hai người các ngươi mới mờ ám đấy! Đã gần nữa đêm rồi cái ngươi tay ôm tay dựa tiến vào phòng. Đấy không phải là làm việc trong sáng chứ! Ấy! Đau! -Thẹn quá hoá giận mà quên đi bản thân cũng đang bị không thoải mái.
- Ta không nói với hai người nữa! Ta về phòng đây! -Không nói gì thêm Thiên Vũ vội rời đi.
- Đừng làm mạng quá đấy, tự lượng sức nhé!! À mà đừng kêu la lớn tiếng, mọi người không thoải mái đâu!! Hahaha!! -Tử Nguyệt.
- Đệ là đang nói đến việc gì đấy?? -Ỷ Thiên tò mò.
- Huynh đưa ta về phòng đi! Ta thấy không thoải mái! -Tử Nguyệt làm nũng.
Tử Nguyệt liên tục áp sát Ỷ Thiên, Ỷ Thiên nữa muốn tiến đến nữa lại ngại ngùng. Cứ thế hai người vào phòng, rồi người kia lại trở ra. Ỷ Thiên định rời đi thì Kim Quang Dao xuất hiện, y sắp xếp cho Ỷ Thiên một căn phòng để nghỉ ngơi.
Một đêm dài trôi qua, Mặt trời lại lên bình minh lại đến. Tử gia trở nên nhộp nhịp, mật thất Tử gia mở hai người tiến vào, một lúc sao thì trở ra. Tử Nguyệt thay y phục, Kim Quang Dao chuẩn bị mọi thứ cho việc tiến cung diện thánh lần này.
Tử Nguyệt nhanh chóng khoát trường y lên người, làm người phía sau mới lấy lại được bình tỉnh. Y vội vàng lùi lại đóng cửa. Y tay ôm ngực ổn định nhịp tim, cả người ngã vào cửa. Một lúc sau, cách cửa mở ra suýt nữa làm Ỷ Thiên ngã. Tử Nguyệt đã chuẩn bị xong một trường y màu trắng dung mạo lúc nãy dù đã cố ý bị cậu làm giảm đi sức hút nhưng cũng không tránh khỏi phong thái của kẻ khuynh thành.
- Lúc nãy ta... là ta không... là ta... -Ỷ Thiên bối rối, má đỏ rảy đầy ngại ngùng.
- Huynh tìm ta có việc gì không?? -Tử Nguyện cũng ngại nhưng cậu phải bình tỉnh, tránh để đối phương cảm thấy có lỗi mà ngại ngùng tăng lên.
Ỷ Thiên vô tình tiến vào phòng cậu mà không rõ cửa, đúng lúc người bên trong đang thoả thân để lộ nữa thân hình trắng trẻo như ngọc, hương thơm cơ thể mà cậu tự bào chế thoa thoảng khấp phòng. Cậu đứng quay lưng về phía Ỷ Thiên. Còn Ỷ Thiên đứng hình mất vài giây nhịp tim đập như pitong xe liên hồi.
- À! Đệ định tiến cung? -Ỷ Thiên.
- Đúng vậy! Ta định tiến cung! -Tủ Nguyệt.
- Cho ta theo được không?? -Ỷ Thiên.
- Không được! -Tủ Nguyệt.
- Sao lại không?? -Ỷ Thiên thất vọng.
- Kẻ thù lần này của ta là cả Vạn Thạch Đế quốc, là Trưởng Tôn Quyền. Nếu để bọn chúng tìm cớ vì huynh qua lại với ta thì cả Quận Vương phủ, à không là Vĩnh Thế gia sẽ bị liên luỵ!! -Cậu căng thẳng.
- Nhưng... Sẽ gặp nguy hiểm! -Ỷ Thiên lo lắng.
- Ta không nghỉ bọn họ giết một thiếu gia chủ của một đại gia tộc mà không cần lí do. Tất nhiên ta cũng biết tình hình... nên huynh đừng lo lắng. Cảm ơn huynh! Ta phải đi rồi, không có nhiều thời gian. Huynh ở lại chờ ta trở về nhé!! -Cậu mỉm cười rời đi trong vội vàng.
- Nhưng ta đã chuẩn... -Ỷ Thiên chưa kịp nói hết thì chỉ có thể nhìn cậu dần xa.
Trước cổng lớn Tử gia một kiệu xe ngựa lớn, 6 gia đinh một quản gia đã chờ sẵn. Cậu bước lên xe với ánh mắt của nhiều người bàn tán. Bánh xe quay vòng, cỗ xe di chuyển. Gần nữa canh giờ thì đến cổng chính của Hoàng Cung. Tất cả phải xuống kiệu đi bộ vào bên trong, tất nhiên cả Tử Nguyệt cũng không ngoại lệ. Không ngờ một lúc sau có tiếng ngựa vang lên từ phía cổng.
- Là Quận Vương gia! Ngài không cần xuống kiệu đâu! Tất cả tránh sang cho quận vương vào! -Theo lệnh của lính canh, cánh cổng được khai thông.
- Cảm ơn lòng tốt của bệ hạ và các ngươi, nhưng ta không thể vì bản thân mà làm mất uy nghiêm của Đế quốc! Ta sẽ xuống xe đi bộ vào bên trong! -Y uy thế hiên ngang, phong thái ngờ ngờ, tiến vào bên trong.
- Thảo dân khấu kiến Quận Vương Điện Hạ! -Tử Nguyệt không nói không rằng, một mạch quay người quỳ bái Quận Vương ngữ khí âm hàn, giận dỗi.
- Không...!!! -Y định đưa tay đến ôm cậu đứng dậy nhưng quá nhiều người, khoảng cách hai người lại khá xa, cậu không thể dùng ma lực phi đến đỡ cậu.
- Thảo dân khấu kiến Quận Vương Điện Hạ! -Toàn bộ người đi theo Tử Nguyệt đồng loạt quỳ xuống mặt không dám ngước nhìn.
- Tất cả đứng lên! Toàn bộ miễn lễ!! -Ỷ Thiên trong lòng như lửa đốt vừa sót vừa đau vừa giận vừa lo.
- Đa tạ Quận Vương Điện Hạ! -Toàn bộ khấu tạ đứng dậy.
- Quận Vương Điện Hạ! Thảo dân còn có việc không tiện chào hỏi ngài! Xin Điện hạ thứ lỗi! -Tử Nguyệt lạnh lùng quay đi.
- Ta... Đệ!!! "Ta lại làm người ấy giận rồi! Haizzz! Cũng là vì lo lắng cho đệ ấy! Ta đúng là! Haizzz! Không biết lúc nãy có làm đệ ấy đau hay không! Ôi lòng ta... thật khó chịu!" -Tâm trí rối bời.
Theo chỉ dẫn của lính canh và cung nữ đón tiếp cuối cùng đoàn người của Tử gia cũng đến được đích đến. Vĩnh Khanh cung, cung điện dành cho Thái Hậu đương triều. Phong cảnh ưu nhã, cảnh vật ôn hoà, đồ vật trang trí tinh xảo thiên về tâm linh. Vào trước cửa chính điện, cậu bị ngăn lại chờ người bẩm báo mới được vào.
- Khởi bẩm Thái Hậu! Thiếu gia chủ Tử gia Tử Nguyệt cầu kiến! -Tên thái dám bên ngoài hô to.
- Cho vào!! -Âm thanh lanh lãnh, mang chút chua ngoa.
Phong cảnh bên trong tẩm điện thì lại khác hẳn bên ngoài. Xa hoa trán lệ, bên ngoài đơn giản bên trong nhiều tiền.
- Thảo dân khấu kiến Thái Hậu Nương Nương! Thái Hậu vạn phúc vạn thọ an khang! -Tử Nguyệt quỳ bái cúi đầu.
Tử gia lúc này mọi người đang chìm trong im lặng.
Cửa hiệu đóng cửa, người người trở về trạng thấy nghỉ ngơi sau một ngày dài. Chiếc xe ngựa lăng bán đến trước cửa phủ Tử gia. Hạ nhân ra đón, Ỷ Thiên đưa cậu vào bên trong.
Một thân ảnh ở trước mặt hai người đi lại có chút khó khăn, đi thêm vài bước thì có người phát ra tiếng.
- Ai đấy!!!
- Ngườiii nào đấy... -Tử Nguyệt có chút hơi men trong người giọng nói có chút lạ.
- Kẻ nào dám to tiếng ở Tủ gia! Đột nhập vào nơi này!!! Ôi! Đau!! -Sau một tràn ngữ khí thì người kia đột nhiên dừng lại vì cơn đau.
- Thiên Vũ! Ngươi điên à! Là ta! -Tử Nguyệt.
- Ra là tên ăn chơi liêu lõng nhà người đã về rồi. -Thiên Vũ từng bước tiến đến trước mặt hai người.
- Ngươi bị thương à? -Ỷ Thiên.
- À... Không! Ta chỉ... à! Là... không cẩn thật bị ngã! -Thiên Vũ ấp úng.
- Lại làm chuyện mờ ám chứ gì! Mạc Lâm trở về rồi đúng chứ! Hai người các ngươi! Thật là... -Tử Nguyệt nữa tỉnh nữa say.
- Nè! Hai người các ngươi mới mờ ám đấy! Đã gần nữa đêm rồi cái ngươi tay ôm tay dựa tiến vào phòng. Đấy không phải là làm việc trong sáng chứ! Ấy! Đau! -Thẹn quá hoá giận mà quên đi bản thân cũng đang bị không thoải mái.
- Ta không nói với hai người nữa! Ta về phòng đây! -Không nói gì thêm Thiên Vũ vội rời đi.
- Đừng làm mạng quá đấy, tự lượng sức nhé!! À mà đừng kêu la lớn tiếng, mọi người không thoải mái đâu!! Hahaha!! -Tử Nguyệt.
- Đệ là đang nói đến việc gì đấy?? -Ỷ Thiên tò mò.
- Huynh đưa ta về phòng đi! Ta thấy không thoải mái! -Tử Nguyệt làm nũng.
Tử Nguyệt liên tục áp sát Ỷ Thiên, Ỷ Thiên nữa muốn tiến đến nữa lại ngại ngùng. Cứ thế hai người vào phòng, rồi người kia lại trở ra. Ỷ Thiên định rời đi thì Kim Quang Dao xuất hiện, y sắp xếp cho Ỷ Thiên một căn phòng để nghỉ ngơi.
Một đêm dài trôi qua, Mặt trời lại lên bình minh lại đến. Tử gia trở nên nhộp nhịp, mật thất Tử gia mở hai người tiến vào, một lúc sao thì trở ra. Tử Nguyệt thay y phục, Kim Quang Dao chuẩn bị mọi thứ cho việc tiến cung diện thánh lần này.
Tử Nguyệt nhanh chóng khoát trường y lên người, làm người phía sau mới lấy lại được bình tỉnh. Y vội vàng lùi lại đóng cửa. Y tay ôm ngực ổn định nhịp tim, cả người ngã vào cửa. Một lúc sau, cách cửa mở ra suýt nữa làm Ỷ Thiên ngã. Tử Nguyệt đã chuẩn bị xong một trường y màu trắng dung mạo lúc nãy dù đã cố ý bị cậu làm giảm đi sức hút nhưng cũng không tránh khỏi phong thái của kẻ khuynh thành.
- Lúc nãy ta... là ta không... là ta... -Ỷ Thiên bối rối, má đỏ rảy đầy ngại ngùng.
- Huynh tìm ta có việc gì không?? -Tử Nguyện cũng ngại nhưng cậu phải bình tỉnh, tránh để đối phương cảm thấy có lỗi mà ngại ngùng tăng lên.
Ỷ Thiên vô tình tiến vào phòng cậu mà không rõ cửa, đúng lúc người bên trong đang thoả thân để lộ nữa thân hình trắng trẻo như ngọc, hương thơm cơ thể mà cậu tự bào chế thoa thoảng khấp phòng. Cậu đứng quay lưng về phía Ỷ Thiên. Còn Ỷ Thiên đứng hình mất vài giây nhịp tim đập như pitong xe liên hồi.
- À! Đệ định tiến cung? -Ỷ Thiên.
- Đúng vậy! Ta định tiến cung! -Tủ Nguyệt.
- Cho ta theo được không?? -Ỷ Thiên.
- Không được! -Tủ Nguyệt.
- Sao lại không?? -Ỷ Thiên thất vọng.
- Kẻ thù lần này của ta là cả Vạn Thạch Đế quốc, là Trưởng Tôn Quyền. Nếu để bọn chúng tìm cớ vì huynh qua lại với ta thì cả Quận Vương phủ, à không là Vĩnh Thế gia sẽ bị liên luỵ!! -Cậu căng thẳng.
- Nhưng... Sẽ gặp nguy hiểm! -Ỷ Thiên lo lắng.
- Ta không nghỉ bọn họ giết một thiếu gia chủ của một đại gia tộc mà không cần lí do. Tất nhiên ta cũng biết tình hình... nên huynh đừng lo lắng. Cảm ơn huynh! Ta phải đi rồi, không có nhiều thời gian. Huynh ở lại chờ ta trở về nhé!! -Cậu mỉm cười rời đi trong vội vàng.
- Nhưng ta đã chuẩn... -Ỷ Thiên chưa kịp nói hết thì chỉ có thể nhìn cậu dần xa.
Trước cổng lớn Tử gia một kiệu xe ngựa lớn, 6 gia đinh một quản gia đã chờ sẵn. Cậu bước lên xe với ánh mắt của nhiều người bàn tán. Bánh xe quay vòng, cỗ xe di chuyển. Gần nữa canh giờ thì đến cổng chính của Hoàng Cung. Tất cả phải xuống kiệu đi bộ vào bên trong, tất nhiên cả Tử Nguyệt cũng không ngoại lệ. Không ngờ một lúc sau có tiếng ngựa vang lên từ phía cổng.
- Là Quận Vương gia! Ngài không cần xuống kiệu đâu! Tất cả tránh sang cho quận vương vào! -Theo lệnh của lính canh, cánh cổng được khai thông.
- Cảm ơn lòng tốt của bệ hạ và các ngươi, nhưng ta không thể vì bản thân mà làm mất uy nghiêm của Đế quốc! Ta sẽ xuống xe đi bộ vào bên trong! -Y uy thế hiên ngang, phong thái ngờ ngờ, tiến vào bên trong.
- Thảo dân khấu kiến Quận Vương Điện Hạ! -Tử Nguyệt không nói không rằng, một mạch quay người quỳ bái Quận Vương ngữ khí âm hàn, giận dỗi.
- Không...!!! -Y định đưa tay đến ôm cậu đứng dậy nhưng quá nhiều người, khoảng cách hai người lại khá xa, cậu không thể dùng ma lực phi đến đỡ cậu.
- Thảo dân khấu kiến Quận Vương Điện Hạ! -Toàn bộ người đi theo Tử Nguyệt đồng loạt quỳ xuống mặt không dám ngước nhìn.
- Tất cả đứng lên! Toàn bộ miễn lễ!! -Ỷ Thiên trong lòng như lửa đốt vừa sót vừa đau vừa giận vừa lo.
- Đa tạ Quận Vương Điện Hạ! -Toàn bộ khấu tạ đứng dậy.
- Quận Vương Điện Hạ! Thảo dân còn có việc không tiện chào hỏi ngài! Xin Điện hạ thứ lỗi! -Tử Nguyệt lạnh lùng quay đi.
- Ta... Đệ!!! "Ta lại làm người ấy giận rồi! Haizzz! Cũng là vì lo lắng cho đệ ấy! Ta đúng là! Haizzz! Không biết lúc nãy có làm đệ ấy đau hay không! Ôi lòng ta... thật khó chịu!" -Tâm trí rối bời.
Theo chỉ dẫn của lính canh và cung nữ đón tiếp cuối cùng đoàn người của Tử gia cũng đến được đích đến. Vĩnh Khanh cung, cung điện dành cho Thái Hậu đương triều. Phong cảnh ưu nhã, cảnh vật ôn hoà, đồ vật trang trí tinh xảo thiên về tâm linh. Vào trước cửa chính điện, cậu bị ngăn lại chờ người bẩm báo mới được vào.
- Khởi bẩm Thái Hậu! Thiếu gia chủ Tử gia Tử Nguyệt cầu kiến! -Tên thái dám bên ngoài hô to.
- Cho vào!! -Âm thanh lanh lãnh, mang chút chua ngoa.
Phong cảnh bên trong tẩm điện thì lại khác hẳn bên ngoài. Xa hoa trán lệ, bên ngoài đơn giản bên trong nhiều tiền.
- Thảo dân khấu kiến Thái Hậu Nương Nương! Thái Hậu vạn phúc vạn thọ an khang! -Tử Nguyệt quỳ bái cúi đầu.
Bình luận truyện