Tù Phi Tà Vương
Chương 63: Lẳng lặng rời đi
Thấy rõ
người tới, Cảnh Dạ Lan rốt cuộc duy trì không được, vô lực ngồi xuống
tuyết. Bốn phía rét lạnh thấu xương giống như ngồi trong địa ngục. Nhưng cơn mưa tuyết cứ thế vù vù bay tới, vô thanh vô tức rơi xuống.
“Ngô đại ca!” Tiểu Khả nâng Cảnh Dạ Lan dậy, hướng hắn kêu ra tiếng kinh hỉ. Người này chính là người hầu bên người Vân Vương gia. Thật không ngờ có thể gặp ngừoi này ở đây.
“Ngô đại ca, sao ngươi lại ở trong này?” Cảnh Dạ Lan kinh ngạc hỏi. Tô Vân Phong đã sớm nên trở lại Lan Lăng sao người hầu hắn lại xuất hiện ở trong này? Nàng không khỏi nhìn phòng trong chớp lên bóng người.
“Bẩm Vương phi, ngày ấy người đi rồi, Bắc An Vương gia liền đuổi theo sau, nhưng không tìm được Vương phi. Vân Vương gia lo lắng Vương phi một đường bôn ba, cho nên bảo thuộc hạ đi theo Vương phi.”
Tô Vân Phong! Cảnh Dạ Lan mỉm cười. Một người thông minh cơ trí lại giấu diếm không lộ ra ngoài. Thì ra hắn vẫn phái người theo ta. Nhớ tới ánh mắt lưu luyến của hắn trước khi chia tay, trong lòng không phải không cảm động. Nhưng mà Cảnh Dạ Lan nàng không phải là người là muốn dựa vào nam nhân mà sống. Nếu sau này không thể thoát khỏi Hiên Viên Khanh Trần thì nàng cũng không muốn bất kỳ một người nào vì nàng mà gặp thêm phiền toái. Thấy sắc mặt Cảnh Dạ Lan không tốt lắm, hắn chạy nhanh bảo Tiểu Khả nâng nàng dậy đi vào trong phòng.
Trong phòng có vài người. Đều là tùy tùng của Tô Vân Phong. Bọn học đều cung kính hành lễ với Cảnh Dạ Lan, sau đó đứng qua một bên.
“Ngô đại ca, chúng ta phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, Hiên Viên Khanh Trần mang theo người đang lùng sục trên núi!” Nàng nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài đem kịt một mảng, tuyết giống như những sợi bông xả tung ra, kéo dài không đứt.
“Vương phi không cần lo lắng. Thuộc hạ tìm được một đường núi bí mật có thể rời đi. Qua đỉnh núi này, Vân Vương gia đã phái người đợi chúng ta”. Hắn an ủi Cảnh Dạ Lan. Liếc mắt thấy vết máu loang lổ trên quần áo, rồi đột nhiên đứng lên nói: “Vương phi, người nghỉ ngơi trước một chút đi”.
“Không cần. Trước tiên rời khỏi nơi này hãy nói sau”. Nàng cắn chặt đôi môi, bụng đang co rút đau đớn đã muốn làm cho nàng toát mồ hôi lạnh.
Cảnh Dạ Lan run run đặt tay lên bụng, cực lực xua tan cảm giác bất hảo trong lòng. Con kiên trì thêm một chút. Nếu vì chậm trễ mà bị bắt lại thì hơn mấy mạng người này sẽ rơi vào tay Hiên Viên Khanh Trần. Ta không muốn con còn chưa có sinh ra mà đã vì hắn mà nợ máu.
Khoác nhanh áo choàng, đi theo người hầu của Tô Vân Phong, nàng cùng Tiểu Khả cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm được dẫn đường đi trên một con đường nhỏ thuận lợi xuống núi. Vừa mới xuống chân núi thì đã có xe ngựa chờ sẵn, lập tức mang nàng đến chỗ an toàn gần nhất.
Ngôi trong căn phòng ấm áp , trên người nàng lạnh một trận, nóng một trận, mồ hôi túa ra. Một đường bôn ba phong tuyết, nàng bắt đầu sốt cao, cả người mê man nằm một chỗ, trước mắt luôn hiện lên lắm đủ loại hình ảnh không rõ ràng. Mới đầu, quanh nàng hết thảy đều mơ mơ màng màng, chỉ có bụng đau đớn còn nhắc nhở nàng.
Tô Vân Phong lo lắng đứng ở bên ngoài. Nhìn sợi dây tinh tế mềm như sợi tóc một đầu quấn quanh trên cổ tay tay Cảnh Dạ Lan còn một đầu khoát lên tay đại phu, run rẩy. Trấn nhỏ này tìm nửa ngày mới ra tìm được một vị đại phu, hắn lại lo lắng có người nhớ kỹ tướng mạo của Cảnh Dạ Lan nên mới dùng huyền ti bắt mạch.
“Thế nào?” Qua nửa ngày, hắn không nhịn được hỏi.
Đại phu thu dây, chỉ lắc đầu rồi thở dài nói: “Tôn phu nhân thân thể quá suy nhược hơn nữa đi đường xốc nảy, đứa nhỏ e là không giữ được.”
Đứa nhỏ? Ánh mắt Tô Vân Phong khẽ biến. Nàng có đứa nhỏ của Hiên Viên Khanh Trần lại muốn liều mạng rời đi, suốt quãng đường đi nàng chịu không ít khổ sở. Nếu sớm biết nàng như thế này, lúc trước hắn nên kiên quyết giữ lại nàng.
Khi tỉnh khi ngủ, hốt hoảng, trước mắt nàng là một mảnh tối đen, chỉ còn lại nàng chạy một mình, thân thể vẫn đau tới tê tâm liệt phế nhưng dần dần trở nên thoải mái. Trong bóng đêm, bên tai của nàng tràn đầy tiếng cười lãnh khốc của Hiên Viên Khanh Trần.
Cô vương đương nhiên quan tâm, sau khi hài tử của ngươi hạ sinh thì không phải cô vương sẽ có thêm một thứ đồ chơi để tra tấn ngươi sao?! Cặp mắt yêu dị kia đùa cợt hèn mọn cười nhìn nàng.
“Đứa nhỏ không phải là một món đồ chơi, không phải! Đứa nhỏ là của ta, là của ta”. Nàng ở trong mộng lớn tiếng kêu gọi, bất an ôm lỗ tai không muốn nghe thanh âm của hắn, nước mắt cũng không chịu thua kém hạ xuống.
« Tiểu thư, tiểu thư ! ».
Là ai đang kêu nàng ? Bối rối, một đôi tay ấm áp cầm tay nàng, mềm nhẹ thân thiết hô nàng : « Người tỉnh tỉnh a, tỉnh tỉnh a tiểu thư ».
Tiểu Khả ?! Yết hầu nàng khô khốc khó có thể nói ra một tiếng. Mở ra mí mắt nặng nề, ánh vào tầm mắt là Tiểu Khả đang khóc, nước mắt ào ạt khắp mặt.
Khóe miệng nàng tươi cười thản nhiên, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay đặt lên bụng. « Hài tử của ta sao rồi? » Nàng hỏi Tiểu Khả ở bên, Tiểu Khả không nói chỉ khóc nấc lên.
« Ngươi nói đi, hài tử của ta làm sao vậy ? » Nàng đột nhiên lại muốn đứng dậy nhưng thân mình mềm nhũn, không có cách nào nhấc thân lên.
Tiểu Khả vội ấn nàng xuống e ngại, sợ hãi nhìn Cảnh Dạ Lan. Nàng ấy không dám nhìn vào mắt nàng, gục đầu xuống, thấp giọng nói : « Đại phu đến xem qua, nói đứa nhỏ không thể giữ được, đêm đó đã không còn nữa!!». Một đêm kia, nàng bị dọa choáng váng,khối máu từng giọt từng giọt chảy ra từ trong thân thể, nhiễm đỏ đệm chăn dưới thân, nàng cứ tưởng lúc đó không thể cứu được tiểu thư nữa. Tiếng nức nở vang lên, nàng gắt gao che miệng lại, sợ Cảnh Dạ Lan nghe xong sẽ thương tâm.
Đứa nhỏ không còn, đứa nhỏ không còn… Cảnh Dạ Lan buột chặt thân mình mềm nhũn, kinh ngạc nhìn Tiểu Khả nhưng không nói được một lời, xoay người nằm xuống quay lưng về phía Tiểu Khả, thật lâu sau không có ra tiếng, hai đầu vai gần yếu hơi hơi run run.
« Tiểu thư, người nói gì đi, người đừng hù dọa nô tỳ !». Tiểu Khả quỳ gối bên thân thể Cảnh Dạ Lan, tay nhỏ bé run run đặt ở đầu vai nàng. Yên lặng không lên tiếng so với tiếng khóc đại náo càng làm cho Tiểu Khả lo lắng cho Cảnh Dạ Lan.
« Ta không sao, ngươi lui xuống đi ». Nàng cũng như thường thản nhiên nói.
Tiểu Khả cũng không dám nói nửa tiếng, đành phải yên lặng lui ra.
Nước mắt rơi xuống tấm chăn trong chớp mắt biến lạnh như băng. Thân thể trở nên đau đớn tận đáy lòng, ngay cả hô hấp tựa hồ ẩn ẩn làm đau khiến cho nàng không thể thở.
Cuối cùng thì cũng không thể giữ được con! Ngực nàng đau nhói lên. Một sinh mệnh nho nhỏ bị bóc ra từ thân thể nàng, giống như tận đáy lòng, nơi mềm mại nhất bị người ta cầm đao khoét một vết thương thật sâu.
Có lẽ như vậy đối con là rất tốt! Nàng gắt gao nhắm mắt lại, trong nháy mắt, nước mắt Cảnh Dạ Lan ào ào tràn ra. Úp mặt xuống nệm chăm, tiếng nức nở truyền ra, làm cho Tô Vân Phong, người vẫn đứng ngoài phòng không dám đi vào trong lòng ăn một trận khổ sở.
Hoa Mị Nô, nàng có biết lúc nàng thương tâm thì tim của ta cũng bắt đầu đau lên. Hắn khép lại cửa phòng, lặng yên rời đi.
“Ngô đại ca!” Tiểu Khả nâng Cảnh Dạ Lan dậy, hướng hắn kêu ra tiếng kinh hỉ. Người này chính là người hầu bên người Vân Vương gia. Thật không ngờ có thể gặp ngừoi này ở đây.
“Ngô đại ca, sao ngươi lại ở trong này?” Cảnh Dạ Lan kinh ngạc hỏi. Tô Vân Phong đã sớm nên trở lại Lan Lăng sao người hầu hắn lại xuất hiện ở trong này? Nàng không khỏi nhìn phòng trong chớp lên bóng người.
“Bẩm Vương phi, ngày ấy người đi rồi, Bắc An Vương gia liền đuổi theo sau, nhưng không tìm được Vương phi. Vân Vương gia lo lắng Vương phi một đường bôn ba, cho nên bảo thuộc hạ đi theo Vương phi.”
Tô Vân Phong! Cảnh Dạ Lan mỉm cười. Một người thông minh cơ trí lại giấu diếm không lộ ra ngoài. Thì ra hắn vẫn phái người theo ta. Nhớ tới ánh mắt lưu luyến của hắn trước khi chia tay, trong lòng không phải không cảm động. Nhưng mà Cảnh Dạ Lan nàng không phải là người là muốn dựa vào nam nhân mà sống. Nếu sau này không thể thoát khỏi Hiên Viên Khanh Trần thì nàng cũng không muốn bất kỳ một người nào vì nàng mà gặp thêm phiền toái. Thấy sắc mặt Cảnh Dạ Lan không tốt lắm, hắn chạy nhanh bảo Tiểu Khả nâng nàng dậy đi vào trong phòng.
Trong phòng có vài người. Đều là tùy tùng của Tô Vân Phong. Bọn học đều cung kính hành lễ với Cảnh Dạ Lan, sau đó đứng qua một bên.
“Ngô đại ca, chúng ta phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, Hiên Viên Khanh Trần mang theo người đang lùng sục trên núi!” Nàng nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài đem kịt một mảng, tuyết giống như những sợi bông xả tung ra, kéo dài không đứt.
“Vương phi không cần lo lắng. Thuộc hạ tìm được một đường núi bí mật có thể rời đi. Qua đỉnh núi này, Vân Vương gia đã phái người đợi chúng ta”. Hắn an ủi Cảnh Dạ Lan. Liếc mắt thấy vết máu loang lổ trên quần áo, rồi đột nhiên đứng lên nói: “Vương phi, người nghỉ ngơi trước một chút đi”.
“Không cần. Trước tiên rời khỏi nơi này hãy nói sau”. Nàng cắn chặt đôi môi, bụng đang co rút đau đớn đã muốn làm cho nàng toát mồ hôi lạnh.
Cảnh Dạ Lan run run đặt tay lên bụng, cực lực xua tan cảm giác bất hảo trong lòng. Con kiên trì thêm một chút. Nếu vì chậm trễ mà bị bắt lại thì hơn mấy mạng người này sẽ rơi vào tay Hiên Viên Khanh Trần. Ta không muốn con còn chưa có sinh ra mà đã vì hắn mà nợ máu.
Khoác nhanh áo choàng, đi theo người hầu của Tô Vân Phong, nàng cùng Tiểu Khả cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm được dẫn đường đi trên một con đường nhỏ thuận lợi xuống núi. Vừa mới xuống chân núi thì đã có xe ngựa chờ sẵn, lập tức mang nàng đến chỗ an toàn gần nhất.
Ngôi trong căn phòng ấm áp , trên người nàng lạnh một trận, nóng một trận, mồ hôi túa ra. Một đường bôn ba phong tuyết, nàng bắt đầu sốt cao, cả người mê man nằm một chỗ, trước mắt luôn hiện lên lắm đủ loại hình ảnh không rõ ràng. Mới đầu, quanh nàng hết thảy đều mơ mơ màng màng, chỉ có bụng đau đớn còn nhắc nhở nàng.
Tô Vân Phong lo lắng đứng ở bên ngoài. Nhìn sợi dây tinh tế mềm như sợi tóc một đầu quấn quanh trên cổ tay tay Cảnh Dạ Lan còn một đầu khoát lên tay đại phu, run rẩy. Trấn nhỏ này tìm nửa ngày mới ra tìm được một vị đại phu, hắn lại lo lắng có người nhớ kỹ tướng mạo của Cảnh Dạ Lan nên mới dùng huyền ti bắt mạch.
“Thế nào?” Qua nửa ngày, hắn không nhịn được hỏi.
Đại phu thu dây, chỉ lắc đầu rồi thở dài nói: “Tôn phu nhân thân thể quá suy nhược hơn nữa đi đường xốc nảy, đứa nhỏ e là không giữ được.”
Đứa nhỏ? Ánh mắt Tô Vân Phong khẽ biến. Nàng có đứa nhỏ của Hiên Viên Khanh Trần lại muốn liều mạng rời đi, suốt quãng đường đi nàng chịu không ít khổ sở. Nếu sớm biết nàng như thế này, lúc trước hắn nên kiên quyết giữ lại nàng.
Khi tỉnh khi ngủ, hốt hoảng, trước mắt nàng là một mảnh tối đen, chỉ còn lại nàng chạy một mình, thân thể vẫn đau tới tê tâm liệt phế nhưng dần dần trở nên thoải mái. Trong bóng đêm, bên tai của nàng tràn đầy tiếng cười lãnh khốc của Hiên Viên Khanh Trần.
Cô vương đương nhiên quan tâm, sau khi hài tử của ngươi hạ sinh thì không phải cô vương sẽ có thêm một thứ đồ chơi để tra tấn ngươi sao?! Cặp mắt yêu dị kia đùa cợt hèn mọn cười nhìn nàng.
“Đứa nhỏ không phải là một món đồ chơi, không phải! Đứa nhỏ là của ta, là của ta”. Nàng ở trong mộng lớn tiếng kêu gọi, bất an ôm lỗ tai không muốn nghe thanh âm của hắn, nước mắt cũng không chịu thua kém hạ xuống.
« Tiểu thư, tiểu thư ! ».
Là ai đang kêu nàng ? Bối rối, một đôi tay ấm áp cầm tay nàng, mềm nhẹ thân thiết hô nàng : « Người tỉnh tỉnh a, tỉnh tỉnh a tiểu thư ».
Tiểu Khả ?! Yết hầu nàng khô khốc khó có thể nói ra một tiếng. Mở ra mí mắt nặng nề, ánh vào tầm mắt là Tiểu Khả đang khóc, nước mắt ào ạt khắp mặt.
Khóe miệng nàng tươi cười thản nhiên, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay đặt lên bụng. « Hài tử của ta sao rồi? » Nàng hỏi Tiểu Khả ở bên, Tiểu Khả không nói chỉ khóc nấc lên.
« Ngươi nói đi, hài tử của ta làm sao vậy ? » Nàng đột nhiên lại muốn đứng dậy nhưng thân mình mềm nhũn, không có cách nào nhấc thân lên.
Tiểu Khả vội ấn nàng xuống e ngại, sợ hãi nhìn Cảnh Dạ Lan. Nàng ấy không dám nhìn vào mắt nàng, gục đầu xuống, thấp giọng nói : « Đại phu đến xem qua, nói đứa nhỏ không thể giữ được, đêm đó đã không còn nữa!!». Một đêm kia, nàng bị dọa choáng váng,khối máu từng giọt từng giọt chảy ra từ trong thân thể, nhiễm đỏ đệm chăn dưới thân, nàng cứ tưởng lúc đó không thể cứu được tiểu thư nữa. Tiếng nức nở vang lên, nàng gắt gao che miệng lại, sợ Cảnh Dạ Lan nghe xong sẽ thương tâm.
Đứa nhỏ không còn, đứa nhỏ không còn… Cảnh Dạ Lan buột chặt thân mình mềm nhũn, kinh ngạc nhìn Tiểu Khả nhưng không nói được một lời, xoay người nằm xuống quay lưng về phía Tiểu Khả, thật lâu sau không có ra tiếng, hai đầu vai gần yếu hơi hơi run run.
« Tiểu thư, người nói gì đi, người đừng hù dọa nô tỳ !». Tiểu Khả quỳ gối bên thân thể Cảnh Dạ Lan, tay nhỏ bé run run đặt ở đầu vai nàng. Yên lặng không lên tiếng so với tiếng khóc đại náo càng làm cho Tiểu Khả lo lắng cho Cảnh Dạ Lan.
« Ta không sao, ngươi lui xuống đi ». Nàng cũng như thường thản nhiên nói.
Tiểu Khả cũng không dám nói nửa tiếng, đành phải yên lặng lui ra.
Nước mắt rơi xuống tấm chăn trong chớp mắt biến lạnh như băng. Thân thể trở nên đau đớn tận đáy lòng, ngay cả hô hấp tựa hồ ẩn ẩn làm đau khiến cho nàng không thể thở.
Cuối cùng thì cũng không thể giữ được con! Ngực nàng đau nhói lên. Một sinh mệnh nho nhỏ bị bóc ra từ thân thể nàng, giống như tận đáy lòng, nơi mềm mại nhất bị người ta cầm đao khoét một vết thương thật sâu.
Có lẽ như vậy đối con là rất tốt! Nàng gắt gao nhắm mắt lại, trong nháy mắt, nước mắt Cảnh Dạ Lan ào ào tràn ra. Úp mặt xuống nệm chăm, tiếng nức nở truyền ra, làm cho Tô Vân Phong, người vẫn đứng ngoài phòng không dám đi vào trong lòng ăn một trận khổ sở.
Hoa Mị Nô, nàng có biết lúc nàng thương tâm thì tim của ta cũng bắt đầu đau lên. Hắn khép lại cửa phòng, lặng yên rời đi.
Bình luận truyện