Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
Chương 55: Đơn giản như vậy?
Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư, thật lâu không nói gì.
“Nha đầu, làm sao ngươi biết những thứ này?” Y tiên vuốt cằm, mặc dù cằm hắn vốn không có râu.
“Nhân vương gặp mặt hắn, ta ở đó. Hình như hắn có chút thay đổi, sau bọn họ lại gặp lại, ta không biết bọn họ nói những gì. Nhưng nhất định là bọn họ có giao dịch.” Sở Thanh Linh biết quan hệ căng thẳng của Thương Châu quốc, Thành Hạ quốc và Thiên Vận quốc, nhưng Mặc Hiên sẽ làm ra chuyện bất lợi với Thiên Vận quốc sao? Hắn sẽ làm sao? Trong lòng Sở Thanh Linh không đưa ra được đáp án.
Đông Phương Thiểu Tư trầm ngâm trong chốc lát, hạ giọng nói: “Nhân vương không tìm được chúng ta ở trong thành, sợ rằng sẽ lập tức phái thám tử dò xét xem ta có về nước không. Nếu như điều tra được ta chưa trở về…” Câu kế tiếp Đông Phương Thiểu Tư chưa nói ra nhưng hai người trong xe ngựa đã hiểu. Nếu như thăm dò được Đông Phương Thiểu Tư chưa về nước, đây chính là cơ hội tốt trời cho, thiết kỵ Thương Châu quốc sẽ tiến quân thần tốc tới Thiên Vận quốc! Đến lúc đó, hậu quả khó mà lường được.
Sở Thanh Linh trầm mặc, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lập trường đối lập với Mặc Hiên. Chỉ sợ Thành Hạ quốc cũng sẽ nắm chặt cơ hội lần này thôi. Lúc này Đông Phương Thiểu Tư nên chạy về Thiên Vận quốc, hắn có thể bỏ tất cả để tới cứu mình đã khiến mình cực kỳ kinh ngạc và cảm động. Nhưng hiện tại hắn phải trở về, phòng ngừa sẽ xuất hiện tình huống sinh linh đồ thán. Mà bây giờ mình muốn đi Thành Hạ quốc tìm Mặc Hiên, tìm hắn hỏi rõ ràng một số chuyện đã xảy ra.
“Ngươi, về Thiên Vận quốc trước, tự ta đi Thành Hạ quốc tìm Mặc Hiên.” Sở Thanh Linh suy nghĩ một chút, chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
“Không thể nào! Làm sao ta có thể yên tâm một mình nàng.” Đông Phương Thiểu Tư nhất quyết cự tuyệt, “Ta đi cùng nàng.”
“Không được, Thiên Vận quốc làm thế nào?” Sở Thanh Linh cau mày.
“Một mình nàng không an toàn, nếu gặp lại Nhân vương thì làm thế nào? Ta nhất định phải khiến cho Nhân vương sống không bằng chết.” Đông Phương Thiểu Tư nghĩ tới Nhân vương nhốt Sở Thanh Linh liền hận nghiến răng, đã xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể để mặc cho một mình Sở Thanh Linh ở bên ngoài?
Sở Thanh Linh muốn nói nhưng lại thôi, theo tính khí của Thiểu Tư, chắc chắn sẽ mặc kệ Thiên Vận quốc mà chạy theo mình, nhưng nếu bởi vì chính mình mà khiến cho bách tính Thiên Vận quốc lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, vậy mình thành cái gì? Tội nhân thiên cổ! Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng Nhân vương thật sự phái người đuổi theo phía sau. Tên nam nhân biến thái và điên cuồng!
“Đúng rồi, tên súc sinh kia có làm như vậy với nàng không? Có chạm qua nàng không?” Đông Phương Thiểu Tư khẩn trương nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt có sợ hãi và tức giận. Tên súc sinh kia có can đảm đối đãi với Thanh Linh của mình như vậy không?
“Không có.” Sở Thanh Linh bĩu môi tức giận nói, “Hắn nói không miễn cưỡng ta, chờ ta nghĩ thông suốt.”
“Ha… ha…” Đông Phương Thiểu Tư nhắm mắt lại cười rộ lên ôm chặt lấy Sở Thanh Linh, hoàn hảo, bảo bối của mình không bị tên súc sinh kia chạm qua. Nếu dám chạm vào bảo bối của mình, đừng nói sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết, cả thủ đô Thương Châu quốc cũng phải chôn cùng.
“Nha đầu, nếu ngươi không muốn làm tội nhân thiên cổ thì trước hết trở về Thiên Vận quốc cùng tiểu tử này đi, muốn đi tìm Mặc Hiên còn sợ không có thời gian sao? Hơn nữa ngươi cũng nói hiện giờ hắn là thái tử, muốn gặp hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Y tiên cau mày, vẻ mặt ảm đạm, “Ta cũng muốn tới mộ phần cha mẹ ngươi thắp nén nhang.”
Sở Thanh Linh dừng lại, trong lòng có chút phức tạp. Cùng hắn trở về? Lại về nơi bị ác mộng kia? Nơi nào cũng không đi được, người nào cũng không thể thấy…
Dường như Y tiên nhìn thấu tâm tư của Sở Thanh Linh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Nha đầu, ngươi đã đồng ý cho hắn một cơ hội, hãy tin tưởng hắn đi.”
Sở Thanh Linh chống lại ánh mắt hy vọng của Đông Phương Thiểu Tư, do dự gật đầu một cái, trong mắt Đông Phương Thiểu Tư loé lên ánh sáng, nắm tay Sở Thanh Linh.
“Ta sẽ phái người đi thăm dò chuyện về Mặc Hiên.” Đông Phương Thiểu Tư an ủi Sở Thanh Linh, “Nàng không phải lo lắng cho hắn, nếu hắn có năng lực ngồi lên vị trí thái tử, vậy thì nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Nhưng lời còn lại này Đông Phương Thiểu Tư không nói ra, cũng không nói cho nàng biết suy đoán của bản thân về chuyện đã xảy ra đối với cha mẹ nàng.
Ba người liền bí mật như vậy nhanh chóng chạy tới biên giới Thương Châu quốc, hữu kinh vô hiểm bước chân vào lãnh thổ Thiên Vận quốc.
Sau ngày Đông Phương Thiểu Tư cứu Sở Thanh Linh đi, thám tử Thành Hạ quốc liền truyền tin tức đến tai Dạ Mặc Hiên. Dù sao động tĩnh đêm đó lớn như thế làm sao che giấu được.
“Ban đêm có người xông vào biệt viện của Nhân vương mang một nữ nhân đi?” Dạ Mặc Hiên cau mày, nghe cấp dưới bẩm báo. Phất tay để người ta lui xuống rồi bản thân suy nghĩ lại. Trở lại phủ thái tử rồi sai người đi thăm dò nguyên nhân nàng lại nữ giả nam trang ở chung một chỗ với Nhân vương. Chỉ nghe được nàng là đại phu được Nhân vương mời về, về sau lại biến mất. Bản thân mình vẫn rất lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau lại biết nàng ở biệt viện của Nhân vương để trị liệu cho Nhân vương. Nhân vương cần nàng trị liệu tất nhiên sẽ không đối đãi với nàng như vậy, điều này cũng khiến cho mình yên tâm. Nhưng, bây giờ lại biết có người tới biệt viện mang một nữ nhân đi. Chính là nàng sao? Nếu là nàng, vậy là ai mang nàng đi? Người nào có gan lớn như vậy, người nào có thực lực mang người từ trong phủ Nhân vương đi?
Trong lòng Dạ Mặc Hiên giật mình, đột nhiên đứng lên. Nếu nói nam nhân có gan lớn đồng thời có thực lực như vậy, thiên hạ này chỉ có một người, đó chính là Đông Phương Thiểu Tư!
Người đó luôn cao cao tại thượng, không coi trọng bản thân mình! Dạ Mặc Hiên cắn chặt răng, ngày chính mình bị khuất nhục còn rõ mồn một trước mắt. Bây giờ mình đã không còn là thiếu niên ngây thơ năm đó nữa. Khi đó cái gì mình cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang nàng đi, ngay cả nhìn mặt nàng cũng làm không được! Nhưng, hiện tại không giống vậy, toàn bộ đã bất đồng rồi! Cũng sắp xử lý xong, chờ sau khi mình đứng ở vị trí cao nhất, sẽ lập tức đi tìm nàng, đưa nàng trở về, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng.
“Thái tử điện hạ, việc lớn không xong rồi, hoàng thượng, hoàng thượng đã xảy ra chuyện ~ thật sự!” Một tên thái giám vội vàng cuống quýt chạy vào, còn chưa hành lễ liền la hét liên tiếp.
“Làm càn, kích động như thế còn ra cái thể thống gì?!” Dạ Mặc Hiên lạnh nhạt nhìn thái giám hốt hoảng trước mắt, lạnh nhạt quát khẽ, doạ thái giám lập tức quỳ trên đất hô lớn Điện hạ thứ tội.
Dạ Mặc Hiên ngẩng cao đầu nhìn ra bên ngoài, đáy mắt hiện lên nụ cười lạnh thâm trầm, cuối cùng đã tới ngày này sao?
Trong hoàng cung, thái giám cung nữ rối một nùi, chỉ vì đột nhiên hoàng thượng bất tỉnh nhân sự, sắc mặt trắng bệch té xỉu rồi.
Dạ Mặc Hiên bước vào trong tẩm cung của hoàng thượng thì thấy hoàng hậu lạnh lùng cùng một đám quý phi đang khóc lóc rối rít. Mà bên ngoài mấy vị công chúa và hoàng tử đang chạy tới. Còn không đợi nhóm công chúa và hoàng tử đến, hoàng thượng đã băng hà.
Sau ngày hôm nay, lịch sử Thành Hạ quốc, nghênh đón một trang mới đến.
Khi mặc long bào vàng óng ánh, Dạ Mặc Hiên đứng trên đại điện nhìn xuống hoàng huynh ở phía dưới, mặc dù đang hành lễ nhưng mặt lại không hề cam lòng thì hắn hiểu được tiếp sau mới là đấu tranh chân chính, nếu muốn cường ngạnh giẫm mọi người dưới chân cần có thêm thời gian. Còn nữa, mạnh đến mức có thể giữ nàng, người mình để ý nhất, ở bên người, không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương gì!
Thiên Vận quốc, Trúc viên.
“Mặc Hiên làm hoàng đế Thành Hạ quốc?” Sở Thanh Linh kinh ngạc đứng dậy, nhìn người đưa tin tức đến Đông Phương Thiểu Tư.
“Phải, nhưng căn cơ của hắn không ổn.” Đông Phương Thiểu Tư trầm ngâm, “Còn có hai người có thể ở ngôi vị hoàng đế, tình cảnh của hắn sợ rằng cũng không dễ vượt qua.”
“Này ——!” Sở Thanh Linh lo lắng nhíu mày lại, đứa bé kia vẫn thuần khiết như thế, hắn có thể đứng vững trong hoàn cảnh phức tạp như vậy sao?
“Không cần lo lắng, nếu hắn có thể ngồi lên vị trí hoàng đế, sẽ không dễ dàng bị người ta kéo xuống.” Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấu lo lắng của Sở Thanh Linh, nhẹ giọng an ủi, “Được rồi, đừng suy nghĩ, có tin tức gì ta sẽ lập tức nói cho nàng.”
“Cám ơn ~~” Sở Thanh Linh cúi đầu, trả lời lại hai chữ.
Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt cười, đi lên phía trước kéo tay Sở Thanh Linh: “Nàng biết, điều ta muốn không phải là lời cảm ơn của nàng.”
Sở Thanh Linh ngẩng đầu đối diện với con mắt xinh đẹp đang mỉm cười của Đông Phương Thiểu Tư, nhất thời yên lặng.
“Được rồi, không nói nữa, tiền bối vẫn đang ở đại sảnh đợi nàng. Hắn ồn ào muốn đi Vọng Nguyệt Lâu nếm thử rượu hồng trần nơi đó.” Đông Phương Thiểu Tư nói qua với Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh gật đầu, đi cùng Đông Phương Thiểu Tư ra cửa. Từ sau khi trở lại Trúc viên, Sở Thanh Linh kinh ngạc phát hiện Đông Phương Thiểu Tư đã thay đổi rất nhiều, không hề hạn chế tự do của mình nữa, muốn đi đâu, nói chuyện cùng ai hắn đều không ngang ngược không hiểu chuyện giống như trước là không cho phép. Chỉ đôi khi trong mắt loé lên tức giận liền bị Y tiên trừng mắt lại bỏ xuống. Có lúc Sở Thanh Linh rất tò mò, rốt cuộc Y tiên nói gì với hắn mà khiến cho hắn thay đổi to lớn đến thế. Mà Sở Thanh Linh không biết, Đông Phương Thiểu Tư làm được như vậy, đều là hết sức khắc chế sự vọng động của mình. Sở Thanh Linh đi ra bên ngoài thì hắn muốn ôm chặt nàng vào trong ngực, mang về phòng không cho bất kỳ ai nhìn thấy. Thấy nàng nói chuyện cùng nha hoàn, hắn thậm chí muốn đá bay nha hoàn. Nhưng đều bị Y tiên răn dạy cho một trận mà từ bỏ.
Nước Thiên Vận vẫn là mùa đông giá rét như cũ, hai bên đường phố tuyết chất đống thật dày, hai bên đại thụ cũng bị tuyết trắng phủ kín. Đông Phương Thiểu Tư dắt tay Sở Thanh Linh đi trên đường cái, không ngồi xe ngựa.
Sở Thanh Linh yên lặng đi bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, tâm tình thay đổi rất hiền hoà. Lần đầu tiên ở cùng hắn mà tâm tình như vậy. Đông Phương Thiểu Tư không chú ý đến ánh mắt của Sở Thanh Linh, mà thờ ơ liếc nhìn chung quanh, vì Sở Thanh Linh kéo lại áo choàng. Sở Thanh Linh bất đắc dĩ cười cười, vẫn là hành động trẻ con như vậy, nhưng so với cách làm khiến người khác tổn thương trước kia, bây giờ đã làm cho người ta không khó để đón nhận.
“Thiểu Tư, ngươi biết không? Thật ra thì điều ta muốn rất đơn giản.” Sở Thanh Linh cảm nhận độ ấm trên tay mình do Đông Phương Thiểu Tư truyền tới, mỉm cười.
Đông Phương Thiểu Tư kinh ngạc quay đầu, nhìn Sở Thanh Linh đang mỉm cười, lần đầu tiên Sở Thanh Linh chủ động nói đến những điều này với mình. Từ trước đến nay đều có cảm giác không có cách nào chạm đến sâu trong nội tâm của nàng, không thể biết được ý nghĩ của nàng. Hôm nay nàng lại chủ động nói ra những điều này, sao không khiến cho Đông Phương Thiểu Tư kinh ngạc và vui mừng.
“Ta không muốn sơn hào hải vị, không muốn tơ lụa, chỉ muốn một ngày đơn giản vô cùng vui vẻ. Lúc đó, ta chỉ muốn có thể đoàn tụ cùng người nhà, trải qua một ngày vui vẻ.” Sở Thanh Linh nói đến đây, ánh mắt ảm đạm hẳn, “Nhưng tất cả đã không bao giờ có được nữa rồi.”
Đông Phương Thiểu Tư biến sắc, vội vàng nắm chặt tay Sở Thanh Linh, hắn biết, giờ phút này nhất định là lòng Sở Thanh Linh rất đau cực kỳ đau, mình đã tước đoạt cơ hội gặp mặt lần cuối của nàng với bọn họ!
“Ta cho rằng cái gì cũng không có, nhưng Mặc Hiên vẫn còn đó.” Sở Thanh Linh chậm rãi nói, không nhìn đến lúc này ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư bỗng nhiên thâm trầm nói tiếp, “Còn nữa, ngươi vẫn còn bên cạnh ta. Ngươi, có thể để cho ta tin tưởng sao?” Sở Thanh Linh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang ngơ ngẩn.
“Có thể.” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng ôm Sở Thanh Linh vào trong ngực, “Tin tưởng ta, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho nàng.”
“Được, ta tin chàng.” Sở Thanh Linh thở dài, vòng tay ôm lấy Đông Phương Thiểu Tư. Phức tạp nơi đáy lòng rốt cuộc cũng sáng tỏ, thật ra thì đối với Thiểu Tư, mình có yêu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, giống như cái nhìn ngàn năm, trong lòng cũng đã có hắn. Nhưng về sau, tất cả những điều hắn làm đều là thương tổn liên tiếp thương tổn. Càng về sau, mình đã không thể phân biệt rõ yêu nhiều hơn hận, hay là hận nhiều hơn yêu. Nhưng hiện tại đã có chút rõ ràng, mình yêu hắn. Yêu nam nhân tức giận như đứa bé này, yêu nam nhân kẻ kỳ quái không biết yêu này.
Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu, nhìn nụ cười dịu dàng của Sở Thanh Linh xuất phát từ nội tâm, trong lòng kinh ngạc, thì ra để cho nàng mở rộng lòng với mình mà cười, là đơn giản như vậy?
“Thiểu Tư, đồng ý một thỉnh cầu của ta, được chứ?” Đột nhiên, Sở Thanh Linh trong ngực Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng mở miệng.
“Nàng nói đi.” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh, trong lòng rất thoả mãn.
“Nếu như có một ngày, Thương Châu quốc cùng Thành Hạ quốc và chúng ta khai chiến, bọn họ thua, chàng bỏ qua cho Mặc Hiên, được không?” Âm thanh Sở Thanh Linh sâu xa, sâu trong nội tâm nàng đã sớm nghĩ tới có lẽ ngày đó sẽ đến. Chỉ là, người nam nhân trước mắt mình đã cường đại đến mức khiến cho bọn họ căn bản không có cách nào dự tính trước tình hình.
“Được, ta đồng ý với nàng. Nếu hắn rơi vào tay ta, ta sẽ bỏ qua cho hắn.” Đông Phương Thiểu Tư không do dự, một lời đáp ứng. Nếu là trước kia, nhất định câu trả lời của hắn không phải như vậy. Đối đãi với kẻ địch, trong lòng hắn chưa bao giờ có nửa điểm nhân từ.
“Cảm ơn chàng.” Sở Thanh Linh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
“Ta không muốn lời cảm ơn của nàng.” Đông Phương Thiểu Tư không được tự nhiên giật giật khoé miệng.
Sở Thanh Linh cười rộ lên, không đáp lời, không để ý đang ở trên đường lớn mà nhón chân lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Thiểu Tư.
Đông Phương Thiểu Tư choáng váng, cứ đứng ngây người tại chỗ như vậy, còn Sở Thanh Linh vừa cười vừa chạy đi trước.
Đông Phương Thiểu Tư từ từ sờ lên mặt của mình, cười ngây ngô. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên bảo bối của mình chủ động hôn mình. Trong lòng dường như muốn tan chảy, đây là cảm giác như thế nào? Vì sao từ trước đến nay chưa từng có?
Ở trong thư phòng Vương phủ bày bí quyết Y tiên viết cho Đông Phương Thiểu Tư: nương tử nói toàn bộ đều đúng, nương tử muốn cái gì lập tức đưa cho cái đó, nương tử muốn đi đâu liền theo đi đó, nương tử muốn làm cái gì liền giúp làm cái đó…
Lúc này Đông Phương Thiểu Tư đuổi theo Sở Thanh Linh, ôm khư khư lấy nàng mà mỉm cười, trong lòng tán thưởng lời Y tiên nói: Thật đúng là chữ nào cũng như châu như ngọc!
“Nha đầu, làm sao ngươi biết những thứ này?” Y tiên vuốt cằm, mặc dù cằm hắn vốn không có râu.
“Nhân vương gặp mặt hắn, ta ở đó. Hình như hắn có chút thay đổi, sau bọn họ lại gặp lại, ta không biết bọn họ nói những gì. Nhưng nhất định là bọn họ có giao dịch.” Sở Thanh Linh biết quan hệ căng thẳng của Thương Châu quốc, Thành Hạ quốc và Thiên Vận quốc, nhưng Mặc Hiên sẽ làm ra chuyện bất lợi với Thiên Vận quốc sao? Hắn sẽ làm sao? Trong lòng Sở Thanh Linh không đưa ra được đáp án.
Đông Phương Thiểu Tư trầm ngâm trong chốc lát, hạ giọng nói: “Nhân vương không tìm được chúng ta ở trong thành, sợ rằng sẽ lập tức phái thám tử dò xét xem ta có về nước không. Nếu như điều tra được ta chưa trở về…” Câu kế tiếp Đông Phương Thiểu Tư chưa nói ra nhưng hai người trong xe ngựa đã hiểu. Nếu như thăm dò được Đông Phương Thiểu Tư chưa về nước, đây chính là cơ hội tốt trời cho, thiết kỵ Thương Châu quốc sẽ tiến quân thần tốc tới Thiên Vận quốc! Đến lúc đó, hậu quả khó mà lường được.
Sở Thanh Linh trầm mặc, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lập trường đối lập với Mặc Hiên. Chỉ sợ Thành Hạ quốc cũng sẽ nắm chặt cơ hội lần này thôi. Lúc này Đông Phương Thiểu Tư nên chạy về Thiên Vận quốc, hắn có thể bỏ tất cả để tới cứu mình đã khiến mình cực kỳ kinh ngạc và cảm động. Nhưng hiện tại hắn phải trở về, phòng ngừa sẽ xuất hiện tình huống sinh linh đồ thán. Mà bây giờ mình muốn đi Thành Hạ quốc tìm Mặc Hiên, tìm hắn hỏi rõ ràng một số chuyện đã xảy ra.
“Ngươi, về Thiên Vận quốc trước, tự ta đi Thành Hạ quốc tìm Mặc Hiên.” Sở Thanh Linh suy nghĩ một chút, chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
“Không thể nào! Làm sao ta có thể yên tâm một mình nàng.” Đông Phương Thiểu Tư nhất quyết cự tuyệt, “Ta đi cùng nàng.”
“Không được, Thiên Vận quốc làm thế nào?” Sở Thanh Linh cau mày.
“Một mình nàng không an toàn, nếu gặp lại Nhân vương thì làm thế nào? Ta nhất định phải khiến cho Nhân vương sống không bằng chết.” Đông Phương Thiểu Tư nghĩ tới Nhân vương nhốt Sở Thanh Linh liền hận nghiến răng, đã xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể để mặc cho một mình Sở Thanh Linh ở bên ngoài?
Sở Thanh Linh muốn nói nhưng lại thôi, theo tính khí của Thiểu Tư, chắc chắn sẽ mặc kệ Thiên Vận quốc mà chạy theo mình, nhưng nếu bởi vì chính mình mà khiến cho bách tính Thiên Vận quốc lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, vậy mình thành cái gì? Tội nhân thiên cổ! Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng Nhân vương thật sự phái người đuổi theo phía sau. Tên nam nhân biến thái và điên cuồng!
“Đúng rồi, tên súc sinh kia có làm như vậy với nàng không? Có chạm qua nàng không?” Đông Phương Thiểu Tư khẩn trương nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt có sợ hãi và tức giận. Tên súc sinh kia có can đảm đối đãi với Thanh Linh của mình như vậy không?
“Không có.” Sở Thanh Linh bĩu môi tức giận nói, “Hắn nói không miễn cưỡng ta, chờ ta nghĩ thông suốt.”
“Ha… ha…” Đông Phương Thiểu Tư nhắm mắt lại cười rộ lên ôm chặt lấy Sở Thanh Linh, hoàn hảo, bảo bối của mình không bị tên súc sinh kia chạm qua. Nếu dám chạm vào bảo bối của mình, đừng nói sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết, cả thủ đô Thương Châu quốc cũng phải chôn cùng.
“Nha đầu, nếu ngươi không muốn làm tội nhân thiên cổ thì trước hết trở về Thiên Vận quốc cùng tiểu tử này đi, muốn đi tìm Mặc Hiên còn sợ không có thời gian sao? Hơn nữa ngươi cũng nói hiện giờ hắn là thái tử, muốn gặp hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Y tiên cau mày, vẻ mặt ảm đạm, “Ta cũng muốn tới mộ phần cha mẹ ngươi thắp nén nhang.”
Sở Thanh Linh dừng lại, trong lòng có chút phức tạp. Cùng hắn trở về? Lại về nơi bị ác mộng kia? Nơi nào cũng không đi được, người nào cũng không thể thấy…
Dường như Y tiên nhìn thấu tâm tư của Sở Thanh Linh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Nha đầu, ngươi đã đồng ý cho hắn một cơ hội, hãy tin tưởng hắn đi.”
Sở Thanh Linh chống lại ánh mắt hy vọng của Đông Phương Thiểu Tư, do dự gật đầu một cái, trong mắt Đông Phương Thiểu Tư loé lên ánh sáng, nắm tay Sở Thanh Linh.
“Ta sẽ phái người đi thăm dò chuyện về Mặc Hiên.” Đông Phương Thiểu Tư an ủi Sở Thanh Linh, “Nàng không phải lo lắng cho hắn, nếu hắn có năng lực ngồi lên vị trí thái tử, vậy thì nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Nhưng lời còn lại này Đông Phương Thiểu Tư không nói ra, cũng không nói cho nàng biết suy đoán của bản thân về chuyện đã xảy ra đối với cha mẹ nàng.
Ba người liền bí mật như vậy nhanh chóng chạy tới biên giới Thương Châu quốc, hữu kinh vô hiểm bước chân vào lãnh thổ Thiên Vận quốc.
Sau ngày Đông Phương Thiểu Tư cứu Sở Thanh Linh đi, thám tử Thành Hạ quốc liền truyền tin tức đến tai Dạ Mặc Hiên. Dù sao động tĩnh đêm đó lớn như thế làm sao che giấu được.
“Ban đêm có người xông vào biệt viện của Nhân vương mang một nữ nhân đi?” Dạ Mặc Hiên cau mày, nghe cấp dưới bẩm báo. Phất tay để người ta lui xuống rồi bản thân suy nghĩ lại. Trở lại phủ thái tử rồi sai người đi thăm dò nguyên nhân nàng lại nữ giả nam trang ở chung một chỗ với Nhân vương. Chỉ nghe được nàng là đại phu được Nhân vương mời về, về sau lại biến mất. Bản thân mình vẫn rất lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau lại biết nàng ở biệt viện của Nhân vương để trị liệu cho Nhân vương. Nhân vương cần nàng trị liệu tất nhiên sẽ không đối đãi với nàng như vậy, điều này cũng khiến cho mình yên tâm. Nhưng, bây giờ lại biết có người tới biệt viện mang một nữ nhân đi. Chính là nàng sao? Nếu là nàng, vậy là ai mang nàng đi? Người nào có gan lớn như vậy, người nào có thực lực mang người từ trong phủ Nhân vương đi?
Trong lòng Dạ Mặc Hiên giật mình, đột nhiên đứng lên. Nếu nói nam nhân có gan lớn đồng thời có thực lực như vậy, thiên hạ này chỉ có một người, đó chính là Đông Phương Thiểu Tư!
Người đó luôn cao cao tại thượng, không coi trọng bản thân mình! Dạ Mặc Hiên cắn chặt răng, ngày chính mình bị khuất nhục còn rõ mồn một trước mắt. Bây giờ mình đã không còn là thiếu niên ngây thơ năm đó nữa. Khi đó cái gì mình cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang nàng đi, ngay cả nhìn mặt nàng cũng làm không được! Nhưng, hiện tại không giống vậy, toàn bộ đã bất đồng rồi! Cũng sắp xử lý xong, chờ sau khi mình đứng ở vị trí cao nhất, sẽ lập tức đi tìm nàng, đưa nàng trở về, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng.
“Thái tử điện hạ, việc lớn không xong rồi, hoàng thượng, hoàng thượng đã xảy ra chuyện ~ thật sự!” Một tên thái giám vội vàng cuống quýt chạy vào, còn chưa hành lễ liền la hét liên tiếp.
“Làm càn, kích động như thế còn ra cái thể thống gì?!” Dạ Mặc Hiên lạnh nhạt nhìn thái giám hốt hoảng trước mắt, lạnh nhạt quát khẽ, doạ thái giám lập tức quỳ trên đất hô lớn Điện hạ thứ tội.
Dạ Mặc Hiên ngẩng cao đầu nhìn ra bên ngoài, đáy mắt hiện lên nụ cười lạnh thâm trầm, cuối cùng đã tới ngày này sao?
Trong hoàng cung, thái giám cung nữ rối một nùi, chỉ vì đột nhiên hoàng thượng bất tỉnh nhân sự, sắc mặt trắng bệch té xỉu rồi.
Dạ Mặc Hiên bước vào trong tẩm cung của hoàng thượng thì thấy hoàng hậu lạnh lùng cùng một đám quý phi đang khóc lóc rối rít. Mà bên ngoài mấy vị công chúa và hoàng tử đang chạy tới. Còn không đợi nhóm công chúa và hoàng tử đến, hoàng thượng đã băng hà.
Sau ngày hôm nay, lịch sử Thành Hạ quốc, nghênh đón một trang mới đến.
Khi mặc long bào vàng óng ánh, Dạ Mặc Hiên đứng trên đại điện nhìn xuống hoàng huynh ở phía dưới, mặc dù đang hành lễ nhưng mặt lại không hề cam lòng thì hắn hiểu được tiếp sau mới là đấu tranh chân chính, nếu muốn cường ngạnh giẫm mọi người dưới chân cần có thêm thời gian. Còn nữa, mạnh đến mức có thể giữ nàng, người mình để ý nhất, ở bên người, không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương gì!
Thiên Vận quốc, Trúc viên.
“Mặc Hiên làm hoàng đế Thành Hạ quốc?” Sở Thanh Linh kinh ngạc đứng dậy, nhìn người đưa tin tức đến Đông Phương Thiểu Tư.
“Phải, nhưng căn cơ của hắn không ổn.” Đông Phương Thiểu Tư trầm ngâm, “Còn có hai người có thể ở ngôi vị hoàng đế, tình cảnh của hắn sợ rằng cũng không dễ vượt qua.”
“Này ——!” Sở Thanh Linh lo lắng nhíu mày lại, đứa bé kia vẫn thuần khiết như thế, hắn có thể đứng vững trong hoàn cảnh phức tạp như vậy sao?
“Không cần lo lắng, nếu hắn có thể ngồi lên vị trí hoàng đế, sẽ không dễ dàng bị người ta kéo xuống.” Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấu lo lắng của Sở Thanh Linh, nhẹ giọng an ủi, “Được rồi, đừng suy nghĩ, có tin tức gì ta sẽ lập tức nói cho nàng.”
“Cám ơn ~~” Sở Thanh Linh cúi đầu, trả lời lại hai chữ.
Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt cười, đi lên phía trước kéo tay Sở Thanh Linh: “Nàng biết, điều ta muốn không phải là lời cảm ơn của nàng.”
Sở Thanh Linh ngẩng đầu đối diện với con mắt xinh đẹp đang mỉm cười của Đông Phương Thiểu Tư, nhất thời yên lặng.
“Được rồi, không nói nữa, tiền bối vẫn đang ở đại sảnh đợi nàng. Hắn ồn ào muốn đi Vọng Nguyệt Lâu nếm thử rượu hồng trần nơi đó.” Đông Phương Thiểu Tư nói qua với Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh gật đầu, đi cùng Đông Phương Thiểu Tư ra cửa. Từ sau khi trở lại Trúc viên, Sở Thanh Linh kinh ngạc phát hiện Đông Phương Thiểu Tư đã thay đổi rất nhiều, không hề hạn chế tự do của mình nữa, muốn đi đâu, nói chuyện cùng ai hắn đều không ngang ngược không hiểu chuyện giống như trước là không cho phép. Chỉ đôi khi trong mắt loé lên tức giận liền bị Y tiên trừng mắt lại bỏ xuống. Có lúc Sở Thanh Linh rất tò mò, rốt cuộc Y tiên nói gì với hắn mà khiến cho hắn thay đổi to lớn đến thế. Mà Sở Thanh Linh không biết, Đông Phương Thiểu Tư làm được như vậy, đều là hết sức khắc chế sự vọng động của mình. Sở Thanh Linh đi ra bên ngoài thì hắn muốn ôm chặt nàng vào trong ngực, mang về phòng không cho bất kỳ ai nhìn thấy. Thấy nàng nói chuyện cùng nha hoàn, hắn thậm chí muốn đá bay nha hoàn. Nhưng đều bị Y tiên răn dạy cho một trận mà từ bỏ.
Nước Thiên Vận vẫn là mùa đông giá rét như cũ, hai bên đường phố tuyết chất đống thật dày, hai bên đại thụ cũng bị tuyết trắng phủ kín. Đông Phương Thiểu Tư dắt tay Sở Thanh Linh đi trên đường cái, không ngồi xe ngựa.
Sở Thanh Linh yên lặng đi bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, tâm tình thay đổi rất hiền hoà. Lần đầu tiên ở cùng hắn mà tâm tình như vậy. Đông Phương Thiểu Tư không chú ý đến ánh mắt của Sở Thanh Linh, mà thờ ơ liếc nhìn chung quanh, vì Sở Thanh Linh kéo lại áo choàng. Sở Thanh Linh bất đắc dĩ cười cười, vẫn là hành động trẻ con như vậy, nhưng so với cách làm khiến người khác tổn thương trước kia, bây giờ đã làm cho người ta không khó để đón nhận.
“Thiểu Tư, ngươi biết không? Thật ra thì điều ta muốn rất đơn giản.” Sở Thanh Linh cảm nhận độ ấm trên tay mình do Đông Phương Thiểu Tư truyền tới, mỉm cười.
Đông Phương Thiểu Tư kinh ngạc quay đầu, nhìn Sở Thanh Linh đang mỉm cười, lần đầu tiên Sở Thanh Linh chủ động nói đến những điều này với mình. Từ trước đến nay đều có cảm giác không có cách nào chạm đến sâu trong nội tâm của nàng, không thể biết được ý nghĩ của nàng. Hôm nay nàng lại chủ động nói ra những điều này, sao không khiến cho Đông Phương Thiểu Tư kinh ngạc và vui mừng.
“Ta không muốn sơn hào hải vị, không muốn tơ lụa, chỉ muốn một ngày đơn giản vô cùng vui vẻ. Lúc đó, ta chỉ muốn có thể đoàn tụ cùng người nhà, trải qua một ngày vui vẻ.” Sở Thanh Linh nói đến đây, ánh mắt ảm đạm hẳn, “Nhưng tất cả đã không bao giờ có được nữa rồi.”
Đông Phương Thiểu Tư biến sắc, vội vàng nắm chặt tay Sở Thanh Linh, hắn biết, giờ phút này nhất định là lòng Sở Thanh Linh rất đau cực kỳ đau, mình đã tước đoạt cơ hội gặp mặt lần cuối của nàng với bọn họ!
“Ta cho rằng cái gì cũng không có, nhưng Mặc Hiên vẫn còn đó.” Sở Thanh Linh chậm rãi nói, không nhìn đến lúc này ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư bỗng nhiên thâm trầm nói tiếp, “Còn nữa, ngươi vẫn còn bên cạnh ta. Ngươi, có thể để cho ta tin tưởng sao?” Sở Thanh Linh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang ngơ ngẩn.
“Có thể.” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng ôm Sở Thanh Linh vào trong ngực, “Tin tưởng ta, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho nàng.”
“Được, ta tin chàng.” Sở Thanh Linh thở dài, vòng tay ôm lấy Đông Phương Thiểu Tư. Phức tạp nơi đáy lòng rốt cuộc cũng sáng tỏ, thật ra thì đối với Thiểu Tư, mình có yêu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, giống như cái nhìn ngàn năm, trong lòng cũng đã có hắn. Nhưng về sau, tất cả những điều hắn làm đều là thương tổn liên tiếp thương tổn. Càng về sau, mình đã không thể phân biệt rõ yêu nhiều hơn hận, hay là hận nhiều hơn yêu. Nhưng hiện tại đã có chút rõ ràng, mình yêu hắn. Yêu nam nhân tức giận như đứa bé này, yêu nam nhân kẻ kỳ quái không biết yêu này.
Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu, nhìn nụ cười dịu dàng của Sở Thanh Linh xuất phát từ nội tâm, trong lòng kinh ngạc, thì ra để cho nàng mở rộng lòng với mình mà cười, là đơn giản như vậy?
“Thiểu Tư, đồng ý một thỉnh cầu của ta, được chứ?” Đột nhiên, Sở Thanh Linh trong ngực Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng mở miệng.
“Nàng nói đi.” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh, trong lòng rất thoả mãn.
“Nếu như có một ngày, Thương Châu quốc cùng Thành Hạ quốc và chúng ta khai chiến, bọn họ thua, chàng bỏ qua cho Mặc Hiên, được không?” Âm thanh Sở Thanh Linh sâu xa, sâu trong nội tâm nàng đã sớm nghĩ tới có lẽ ngày đó sẽ đến. Chỉ là, người nam nhân trước mắt mình đã cường đại đến mức khiến cho bọn họ căn bản không có cách nào dự tính trước tình hình.
“Được, ta đồng ý với nàng. Nếu hắn rơi vào tay ta, ta sẽ bỏ qua cho hắn.” Đông Phương Thiểu Tư không do dự, một lời đáp ứng. Nếu là trước kia, nhất định câu trả lời của hắn không phải như vậy. Đối đãi với kẻ địch, trong lòng hắn chưa bao giờ có nửa điểm nhân từ.
“Cảm ơn chàng.” Sở Thanh Linh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
“Ta không muốn lời cảm ơn của nàng.” Đông Phương Thiểu Tư không được tự nhiên giật giật khoé miệng.
Sở Thanh Linh cười rộ lên, không đáp lời, không để ý đang ở trên đường lớn mà nhón chân lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Thiểu Tư.
Đông Phương Thiểu Tư choáng váng, cứ đứng ngây người tại chỗ như vậy, còn Sở Thanh Linh vừa cười vừa chạy đi trước.
Đông Phương Thiểu Tư từ từ sờ lên mặt của mình, cười ngây ngô. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên bảo bối của mình chủ động hôn mình. Trong lòng dường như muốn tan chảy, đây là cảm giác như thế nào? Vì sao từ trước đến nay chưa từng có?
Ở trong thư phòng Vương phủ bày bí quyết Y tiên viết cho Đông Phương Thiểu Tư: nương tử nói toàn bộ đều đúng, nương tử muốn cái gì lập tức đưa cho cái đó, nương tử muốn đi đâu liền theo đi đó, nương tử muốn làm cái gì liền giúp làm cái đó…
Lúc này Đông Phương Thiểu Tư đuổi theo Sở Thanh Linh, ôm khư khư lấy nàng mà mỉm cười, trong lòng tán thưởng lời Y tiên nói: Thật đúng là chữ nào cũng như châu như ngọc!
Bình luận truyện