Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 56: Sẽ không để cho ngươi chết sảng khoái như vậy



Ngày hôm đó, bão tuyết đã ngừng, mặt trời khó thấy lộ ra. Trong Trúc viên Y tiên híp mắt nhìn hạ nhân đang quét tuyết, đơn giản là vì hắn hăng hái muốn nấu rượu uống. Sở Thanh Linh ngồi một bên mỉm cười nhìn Y tiên đang loay hoay mở đồ nấu rượu.

“Nha đầu, đừng chỉ nhìn, tới đây, tới đây ~~” Y tiên ngoắc tay với Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh cười rồi đi ra phía trước hỗ trợ, trong lòng có chút ấm áp. Đã lâu rồi không cảm nhận được ấm áp như vậy.

“Nha đầu, sắp bước sang năm mới rồi.” Y tiên nấu rượu, nhìn không trung.

“Ừhm, đúng vậy.” Suy nghĩ của Sở Thanh Linh quay lại trước kia, mỗi lần đến lễ mừng năm mới mẹ sẽ gói bánh chưng, mà bản thân mình gói không ra hình dáng gì, Mặc Hiên lại luôn chọn bánh mình gói để ăn, sau đó mặt ngây ngốc nở nụ cười rực rỡ nói thật ra ăn có gì khác nhau đâu, đều nấu giống nhau.

“Thanh Linh ~ Tiền bối” Đông Phương Thiểu Tư vừa vào viện liền nhìn thấy hai người vui vẻ hoà thuận. Đối với Y tiên, Đông Phương Thiểu Tư hết sức khâm phục, trước vì muốn biết tin tức của Thanh Linh từ trong miệng Y tiên nên thái độ tương đối tốt, nhưng về sau Y tiên dạy cho mình mấy phương pháp kia, quả nhiên rất đơn giản để khiến cho Thanh Linh vui mừng, lần này hoàn toàn phục rồi.

“Tiểu tử, tới đây uống rượu.” Y tiên gọi thật to.

Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười gật đầu ngồi ở bên cạnh Sở Thanh Linh, cánh tay tự nhiên vòng sau thắt lưng Sở Thanh Linh, rồi mới lên tiếng: “Thanh Linh, Mặc Hiên bên kia ~——”

Lời nói chưa dứt, Sở Thanh Linh có chút khẩn trưởng: “Mặc Hiên hắn như thế nào, đã xảy ra chuyện?” Cũng không lạ vì sao Sở Thanh Linh lo lắng, chỉ vì nàng hiểu rất rõ, hiện tại căn cơ của Mặc Hiên tuyệt không ổn định.

Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy thái độ Sở Thanh Linh khẩn trương như vậy, khẽ cau mày muốn phát tác, ai ngờ Y tiên nhẹ nhàng giả âm thanh ho khan, Đông Phương Thiểu Tư ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Y tiên, cuối cùng nuốt lời đã đưa đến khoé miệng vào. Vẻ mặt lập tức đổi thành nhu hoà nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Thanh Linh an ủi: “Yên tâm, hắn không có chuyện gì.”

“Rốt cuộc Thành Hạ quốc xảy ra chuyện gì?” Sở Thanh Linh vẫn có chút khẩn trương.

“Mấy ngày trước, có người phát động chính biến, đã tiến tới gần đại điện, nhưng Mặc Hiên đã sớm có phòng bị, máu nhuộm đại điện tiêu diệt toàn bộ kẻ tạo phản.” Đông Phương Thiểu Tư dùng một câu hời hợt miêu tả qua trận gió tanh mưa máu.

Sở Thanh Linh cắn môi, trong lòng vẫn không bỏ xuống được. Mà Y tiên lại khẽ cau mày, hắn hiểu được chuyện tuyệt đối không đơn giản như Đông Phương Thiểu Tư nói.

“Nàng yên tâm, hắn không có việc gì.” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ giọng an ủi, mà trong lòng hắn cũng thầm giật mình. Thiếu niên u mê ngày đó đã trưởng thành là bá chủ một phương, máu lạnh vô tình mà tàn nhẫn. Hắn đâu chỉ là tiêu diệt kẻ tạo phản, còn tiêu diệt toàn bộ người nhà tham dự trong đó, lại lăng trì xử tử một vị vương gia cùng toàn bộ gia quyến. Thủ đoạn thật tàn nhẫn, làm cho người ta kinh ngạc. Dĩ nhiên những điều này không nên nói cho Thanh Linh. Thủ đoạn lần này, chắc đã khiến cho vị vương gia kia sợ rồi. Căn cơ của hắn tạm thời vững chắc.

“Ta còn rất lo lắng cho hắn, rất muốn gặp hắn một chút.” Trong mắt Sở Thanh Linh đều là lo lắng. Đứa bé ngây thơ đó, hoàn cảnh hiện tại rất phức tạp, đối với hắn tàn nhẫn dường nào.

“Sẽ có cơ hội.” Đông Phương Thiểu Tư cũng chỉ an ủi như vậy, thật ra thì trong lòng hắn cũng chưa rõ căn nguyên. Nếu gặp mặt Mặc Hiên, nhất định là lập trường đối địch, cũng chỉ có thể gặp mặt trên chiến trường.

Khi Sở Thanh Linh đang lo lắng cho Mặc Hiên, thì Dạ Mặc Hiên đang khoanh tay lạnh lùng đứng trong tẩm cung Thái hậu.

“Mẫu hậu, vì sao không uống thuốc? Người có biết, đây là vì tốt cho thân thể của người.” Giọng nói Dạ Mặc Hiên lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào.

“Không! Ai gia không uống!” Thái hậu giống như bị điên lật đổ thuốc trong tay cung nữ, làm bắn tung toé lên người nàng ta, cung nữ chật vật quỳ trên mặt đất.

“Người đâu, bưng lại thuốc cho Thái hậu.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt phân phó.

“Không uống, không uống đâu…” Tay thái hậu liều mạng khua khoắng lung tung trong không khí, “Đó là độc dược, độc dược a…um…”

Vừa nói xong, trong đại điện an tĩnh lại, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy.

“Mẫu hậu, người thật là, làm sao vậy. Đây là thuốc bổ, vì muốn tốt cho thân thể của người.” Giọng nói Dạ Mặc Hiên trở nên dịu dàng, từ từ đi đến gần Thái hậu đang hốt hoảng, “Hài nhi cũng là vì sức khoẻ của người.”

“Không! Không! Ngươi định độc chết ta, đó là độc dược mãn tính, đó là độc dược!” Thái hậu mắc chứng bệnh cuồng loạn gào to, liều mạng thối lui về sau lưng, hoảng sợ nhìn Dạ Mặc Hiên càng lúc càng đến gần mình.

“Mẫu hậu” thanh âm Dạ Mặc Hiên Puck. tràn đầy bi thương, đau lòng nhìn Thái hậu đang như muốn nổi điên, quay đầu gầm lên với cung nữ thái giám đang ngây ngốc: “Còn đứng ngây đó làm gì, mau đi gọi ngự y!”

Một lát sau, ngự y hổn hển chạy vào tẩm cung, nhưng nhìn Thái hậu đang cuồng loạn như vậy, Thái hậu như thế bắt mạch làm sao đây?

Dạ Mặc Hiên khẽ gật đầu với thái giám bên cạnh, thái giám hiểu ý, tiến lên giơ ngón tay liền điểm trúng huyệt đạo của Thái hậu, khiến cho nàng ta an tĩnh lại. Thì ra thái giám bên cạnh Dạ Mặc Hiên cũng là cao thủ!

Chẩn bệnh xong, Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn ngự y, chờ ngự y bẩm báo.

“Bẩm báo hoàng thượng, Thái hậu tất cả đều tốt.” Ngự y hành lễ.

“Rất tốt, nhưng gần đây tinh thần mẫu hậu không được tốt, vừa rồi còn nói mê sảng đó.” Trong mắt Dạ Mặc Hiên đều là tàn khốc.

“Vi thần sẽ gia tăng thêm một đơn thuốc vì Thái hậu, về sau nhất định là Thái hậu sẽ không giống như hôm nay nữa.” Ngự y lập tức hiểu được.

“Vậy thì tốt, lui ra đi.” Dạ Mặc Hiên phất tay để ngự y lui ra, quay đầu nói với mọi người đang quỳ trên đất: “Các ngươi cũng lui ra đi, trẫm có lời muốn nói với Thái hậu.”

Mọi người lĩnh mệnh rời đi, tẩm cung rộng lớn như vậy chỉ còn lại Thái hậu hoảng sợ trợn to mắt cùng Dạ Mặc Hiên lạnh lẽo.

“Mẫu hậu ha ha.” Dạ Mặc Hiên mỉm cười từ từ đến gần Thái hậu đang hoảng sợ, nụ cười lãnh khốc khiến cho Thái hậu không rét mà run.

“Đừng sợ, trẫm sẽ không đối với ngươi như vậy.” Dạ Mặc Hiên cười dịu dàng, nhưng sau một khắc, giọng nói trở nên lạnh lẽo, mặt biến thành âm lãnh nói: “Trẫm sẽ không để cho ngươi chết sảng khoái như vậy.”

Thái hậu vươn tay về phía Dạ Mặc Hiên, há to miệng, nhưng không phát ra được âm thanh gì.

“Thế nào, có phải rất muốn mắng trẫm, mắng trẫm không bằng cầm thú, ngay cả mẹ ruột cũng đối xử như thế, còn mắng trẫm vong ân phụ nghĩa, ngươi giúp trẫm khôi phục thân phận hoàng tử, nhưng bây giờ trẫm lại chậm rãi hành hạ ngươi?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Mặc Hiên cười hung dữ. Thái hậu vung tay muốn đánh lên mặt Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên bắt được tay Thái hậu, nắm thật chặt, bóp chặt khiến Thái hậu đau đến biến đổi sắc mặt.

“Ngươi cho rằng trẫm nên cảm tạ ngươi sao? Cảm tạ ngươi đã giết cả nhà người đã dưỡng dục trẫm sao, cảm tạ vì sự trợ giúp của ngươi khiến trẫm ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đúng vậy sao?” Dạ Mặc Hiên cắn răng, từng câu từng chữ rít ra, mỗi một câu một chữ đều dùng sức như vậy, tràn đầy hận ý.

Thái hậu há to mồm, cố gắng vô ích để nói điều gì đó.

“Ngươi là ai chứ?” Dạ Mặc Hiên chợt buông tay Thái hậu ra, bất ngờ không kịp đề phòng khiến Thái hậu ngã ngồi trên đất, chật vật không chịu nổi.

“Lúc ngươi vứt trẫm đang nghĩ thế nào? Cũng chỉ là chướng ngại vật đưa ngươi lên vị trí hoàng hậu, bởi vì trẫm không phải là huyết thống của tiên hoàng phải không? Ngươi sợ tiên hoàng trích máu nhận thân, liền thuận tiện hãm hại một vị quý phi nói là trộm hài tử của ngươi đi. Thật là một hòn đá bắn hạ hai con chim.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt nói, hình như đến cùng muốn nói sự việc không liên quan đến bản thân. Càng nói ánh mắt Thái hậu trừng càng lớn.

“Nhưng là, ngươi không thể có thai con nối dòng nữa, chỉ có tìm trẫm về, vì vinh hoa phú quý của ngươi lại mở đường lần nữa.” Dạ Mặc Hiên ngẩng đầu, suy nghĩ có chút sâu xa kể lại, “Tại sao ngươi không tuỳ tiện tìm một đứa bé tới thay thế trẫm vậy? Chẳng lẽ ngươi còn có chút lương tâm?”

Sắc mặt của Thái hậu biến đổi liên tục, trong mắt lại hiện lên vẻ không đành lòng.

Tia không đành lòng chớp nhoáng này bị Dạ Mặc Hiên Puck. nhạy bén bắt được, Dạ Mặc Hiên chợt cất tiếng cười to: “Không phải chứ? Thật sự là lương tâm của ngươi chưa mất?” Giống như tự nhiên phát hiện ra một sự kiện buồn cười, Dạ Mặc Hiên cười ngông cuồng, cười đến châm biếm.

Sắc mặt Thái hậu dần dần mờ đi, chán nản ngồi xuống.

Mệnh, tất cả đều là mệnh!

Thái hậu che mặt mình, không tiếng động khóc ồ lên.

Dạ Mặc Hiên lạnh lùng liếc nhìn Thái hậu, không nói gì thêm, hờ hững xoay người rời đi.

Đi trên hành lang yên tĩnh lạnh lẽo, lòng Dạ Mặc Hiên hơi đau. Ngẩng đầu nhìn chung quanh, nơi này, thật sự rất lạnh cực kỳ lạnh, không có một chút nhiệt độ nào cả, khiến cho người ta hít thở không thông. Rất nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng.

Hiện tại chỉ muốn nàng ở bên người mình! Lúc này, hẳn là Thiên Vận quốc sắp hết năm rồi. Suy nghĩ của Dạ Mặc Hiên quay lại trước kia, quãng thời gian vui vẻ không lo lắng gì.

Đã đến lúc, nên nghênh đón hoàng hậu của mình rồi.

Khoé miệng Dạ Mặc Hiên hiện lên nụ cười dịu dàng.

Mình có biện pháp, khiến cho nàng chủ động đi tới bên cạnh mình.

Dạ Mặc Hiên phất ống tay áo rộng, đi tới thư phòng. Muốn nàng chủ động đi tới bên cạnh mình, nhất định phải giải quyết người ngăn trở bên cạnh nàng! Nam nhân khiến cho mình thống hận!

Đến thư phòng, Dạ Mặc Hiên cầm bút viết mật thư. Vừa viết Dạ Mặc Hiên vừa mỉm cười, Nhân vương, nam nhân có ý tứ này, vì sao hắn nóng lòng đối phó với Thiên Vận quốc, còn nóng lòng đối phó với nam nhân kia. Bất kể như thế nào, mình nhất trí với mục đích của hắn, cái này là đủ rồi.

“Bẩm báo hoàng thượng, dược đã luyện xong.” Giọng nói âm dương quái khí của thái giám chợt vang lên

“Vậy sao?” Dạ Mặc Hiên vui mừng ném bút xuống, mừng rỡ nhìn về phía hộp gấm trong tay thái giám.

“Mời hoàng thượng xem qua.” Thái giám hạ mình trình hộp gấm lên.

Dạ Mặc Hiên cẩn thận mở hộp gấm ra, bên trong là mấy viên thuốc trơn bóng xanh đen. Dạ Mặc Hiên cầm lên ngửi một cái, lạnh nhạt hỏi: “Có phản ứng gì không tốt không?”

“Này ——” thái giám do dự nói, “Nô tài còn chưa tìm người thử qua.”

“Khốn kiếp! Đi tìm người thử.” Dạ Mặc Hiên nộ khí dâng lên, thuốc như vậy còn chưa có thử qua là làm sao! Nếu như phản ứng không tốt mà cho nàng ăn thì còn gì nữa?!

“Dạ, dạ, nô tài sẽ đi kiếm người thử.” Thái giám vội vàng đáp ứng liền muốn cáo lui.

“Đợi một chút! Dạ Mặc Hiên chợt nhớ tới cái gì.

“Hoàng thượng còn có gì phân phó?” Thái giám cúi đầu hỏi.

“Tìm thêm vài người thử, nếu không có phản ứng không tốt thì điều chế nhiều chút.” Trên mặt Dạ Mặc Hiên hiện lên nụ cười hài lòng.

“Dạ, nô tài cáo lui.” Thái giám cầm hộp gấm lui xuống.

Dạ Mặc Hiên khẽ thở dài, thật lâu đó, hiện tại rất muốn gặp nàng, hiện tại rất mong được ôm nàng vào trong ngực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện