Tử Thư Tây Hạ
Quyển 3 - Chương 20: Nước mắt của Phật
Đường Phong hoảng hốt nhìn cảnh tượng này, anh không cam tâm rút Lui ra ngoài. Phía sau giống như có một con mãnh thú đang truy đuổi, Đường Phong chạy thục mạiig. May mà Lối đi này không có ngã rẽ, cũng chẳng có cánh cổng nào, nên chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy ánh sáng phía trước, anh biết rằng đó chính là mắt trái của tượng Phật.
1
Đường Phong cứ đứng mãi bên vách núi, không chịu rút lui, mọi thứ đều quá nhanh, nhanh tới nỗi khiến anh không kịp có bất cứ phản ứng gì. Hàn Giang vỗ vai Đường Phong: “Thôi nào, chúng ta phải đi thôi!”
Đường Phong rốt euộc đă định thần lại: “Nhưng... nhưng kệ tranh ngọc rơi xuống đó rồi!”
“Bởi vậy chúng ta mới phải khẩn trương xuống dưới tìm nó.”, Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Đúng! Mau xuống dưới tìm kệ tranh ngọc”, Đường Phong quay người định đi, nhưng bồng đứng khựng lại, mặt đầy thất vọng nói: “Vách núi cao như thế này mà ngã xuống dưới, thì e rằng kệ tranh ngọc cũng vỡ vụn mất rồi!”
Hàn Giang khẽ thở dài: “Trừ khi chiếc dù của Stechkin được bật lên.”
“Mong là như vậy... nhưng nếu như thế thì Stechkin cũng không chết, rất có khả năng là hắn sẽ đem kệ tranh ngọc bỏ trốn!”, Đường Phong lòng nặng trĩu ưu tư.
“Không thể có điều đó! Stechkin bị Stephen bất ngờ tấn công nên không kịp phản ứng. Ban nãy tôi đã đứng trên vách núi nhìn, nếu chiếc dù được mở ra thì hai người họ chắc chắn không rơi xuống nhanh như vậy đâu!”, Makarov suy đoán.
“Đúng vậy! Chắc chắn Stechkin chưa mở dù, nếu không thì chúng ta đã nhìn thấy!”, Hàn Giang cũng nói.
“Hơn nữa theo như tôi quan sát thì chiếc dù mà Stechkin mang theo rất nhỏ, chính là loại dù chỉ có thể dùng ột người. Cho dù Stechkin có bật nó lên đi chăng nữa, thì chiếc dù đó cũng không thể tải được trọng lượng hai người!”, Makarov suy đoán thêm.
“Nếu như vậy thì bọn chúng chết chắc rồi! Kệ tranh ngọc cũng chắc chắn đã vỡ vụn!”, Đường Phong thất vọng nói.
“Thì phải xuống dưới mới biết được”, Hàn Giang đáp.
Đường Phong bồng nhớ ra gì đó: “Này! Tôi nhớ là Stechkin vừa nói rằng ngách phía tây dưới đỉnh núi có một
hang đông, có khi nào hai gã đó không nhảy dù, mà lai chui vào trong hang động đó không nhi?”
Hàn Giang lắc đầu: “Ban nãy tôi xuống dưới xem rồi, hang rất nhỏ, còn Stephen ôm Stechkin nhảy xuống với tốc độ nhanh như vậy, thì Stechkin lấy đâu ra cơ hội mà chui vào trong hang?”
“Sao Stephen lại đột ngột xuât hiện như vậy nhỉ?”,___ ___
Đường Phong không tài nào hiểu nổi.
“Chắc chắn là anh ta leo lên đây!”, Hàn Giang đoán.
“Leo lên đây? Vậy thì động lực nào đã thôi thúc anh ta leo lên đây nhỉ?”, Đường Phong lắc đầu nói.
“Bởi vì anh ta muốn báo thù!”, Makarov lẩm bẩm.
“Báo thù? Mã gia như vậy ỉà đã tuyệt tự rồi đấy!”, Đường Phong nói tới đây thì sau lưng bỗng vang lên giọng Yelena: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, hai con kền kền đó...”, Yelena chỉ nói đến vậy.
Ba người đành quay lại cạnh giếng vàng. Nhìn chiếc giếng trống trơn, Đường Phong vô cùng thất vọng. Anh và Hàn Giang đỡ Từ Nhân Vũ đi về con đường ban đầu họ đã đến.
2
Mọi nguy hiểm dường như đã qua đi. Cả đội quay trở lại hang 0 của kền kền, nhưng không thấy hai con kền kền
đó đâu nữa. Đường Phong nhìn lên trời, chăm chú hồi lâu, tự lẩm bẩm: “Ken kền vẫn chưa quay về ổ?”
“Có lẽ chúng sẽ không quay về nữa đâu.Makarov đột nhiên nói.
“Không quay về nữa? Lão Mã, ý bác là sao?”
“Bởi vì thứ mà chúng canh giữ đã không còn nữa rồi!”, Makarov bình tĩnh trả lời.
Đường Phong tư lự gật gù rồi lại tiếp tục bước đi. Khi tới gian thạch thất nhỏ, Hàn Giang lại tỉ mẩn quan sát mặt đất một lượt, vệt máu của Stephen kéo dài ra tận bên ngoài, xem ra quả thực là anh ta đã gắng gượng để leo lên đỉnh núi.
Khi mọi người quay trở lại Tiền điện thì Hàn Giang hỏi Yelena: “Bọn em vào đây từ mắt trái tượng Phật phải không?”
“Bọn em thấy mọi người mãi vẫn không ra, rồi lại thấy mắt phải của tượng Phật khép lại. Tiến sỹ Từ phát hiện trên phần đỉnh đầu tượng Phật lại xuất hiện những vết chân dẫn đến mắt trái tượng Phật, những vết chân đó đứt quãng, lúc ẩn lúc hiện. Vậy là em và tiến sỳ Từ thương lượng, thử vào bên trong từ mắt trái, quả nhiên mắt trái tượng Phật cũng có một cái động”, Yelena nhớ lại.
“Bọn em đã vào trong động và đến đây rất nhanh?”
“Bọn em vào trong động, chưa đi được bao lâu thì phát hiện ra kí hiệu hình tam giác đó. Vì vậy bọn em chắc rằng mình đã đi đúng đường. Cái gã bí ẩn đó cũng chắc chắn đi theo đường này, bởi thế nên bọn em cũng không
khỏi lo lắng cho các anh. Vì nếu bọn em đã đi đúng đường, thì khả năng các anh đã đi sai đường.”
“Đúng vậy, bọn anh đã bị lạc đường trong mắt phải Thư tượng Phật, bị kẹt trong này, còn mấy lần suýt chút nữa là mất mạng!”, lúc này hồi tưởng lại mà Hàn Giang vẫn thấy sợ hãi.
“Kí hiệu hình tam giác đó không ngừng xuất hiện, bọn em liền lần theo lối đi tiến lên phía trước. Đi được kỉioảng nửa tiếng thì tới đây. Đúng lúc em và Từ Nhân Vũ ồ lên trước vẻ đẹp của huyền cung hùng vĩ trong hang núi này, thì hai bóng đen xộc tới, sau đó hai bọn em bị hôn mê.
Đợi tới khi em tỉnh lại thì đã bị Stephen và Stechkin trói lại, áp giải tới gian thạch thất nhỏ. Nhưng sau đó không hiểu giữa Stechkin và Stephen đã xảy ra chuyện gì, hình như hai gã đó đã đánh nhau trong lối đi, em còn nghe thấy tiếng súng. Sau đó thì chỉ còn một mình Stechkin quay lại, hắn áp giải bọn em lên đỉnh núi, sự việc tiếp đieo thế nào bọn anh đều biết cả rồi!”, Yelena hồi tưởng lại những gì mình gặp phải trên đường.
“May mà cuối cùng chúng ta đã thoát hiểm!”,. Hàn Giang an ủi Yelena.
“Nhưng kệ tranh ngọc và Stechkin lại về cõi vĩnh hằng rồi!”, Yelena thất vọng nói.
“Không! Chưa chắc. Chúng ta vẫn có thể tìm thấy kệ tranh ngọc.”
“vẫn còn kho báu của Hắc Lạt ma!”, Đường Phong bỗng nhớ tới kho báu của Hắc Lạt ma.
Đường Phong vừa dứt lời thì cả Đại điện bỗng rung chuyển, mọi người đều hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng ngay lập tức, mọi thứ lại trở lại như cũ.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Động đất ư?”, Hàn Giang kêu lên.
“Không biết, hình như lại yên ổn rồi!”, Makarov đáp.
“Chúng ta mau chóng tới Hậu điện đem kho báu của Hắc Lạt ma ra đã!”, Đường Phong vẫn nhớ tới kho báu của Hắc Lạt ma.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hàn Giang, Hàn Giang đang tính toán, không ai nói gì, trong Tiền điện im ắng như tờ. Đột nhiên, Từ Nhân Vũ vừa mới tỉnh dậy bỗng rống lên như lợn kêu: “Nhìn xem, trên mặt... mặt đất... có »nước chảy ra kìa!”
Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn xuống theo hướng tay Từ Nhân Vũ chỉ. Quả nhiên, phía dưới cánh cổng sơn vàng phía tây đang có một dòng suối chảy tới Tiền điện, chia thành từng rãnh nhỏ trên mặt đất, rồi tràn lan, lượng nước càng lúc càng lớn, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh.
“Không ổn rồi! Trung điện cũng có nước chảy ra!”,
Đường Phong giật mình nhìn khe nước khác đang tuôn trào từ cánh công bọc vàng tới Trung điện. Cả năm người không ai bảo ai cùng lùi lại phía sau. Khi họ lui tới cửa hang phía nam, thì hai dòng nước phía bắc và phía tây đã
hòa làm một, chảy xuông phía nam có địa hình thâp hơn..
“Chạy! Chạy mau!”, Từ Nhân Vũ hét xong liền chạy như bay ra ngoài, chẳng giống người bị thương vừa tỉnh °yị “ dậy chút nào.
“Chạy!”, Hàn Giang trông thấy nước chảy càng lúc càng nhiều nên hô to.
Tất cả mọi người lao ra ngoài, cũng không để ý đường đi hay kí hiệu gì cả. Khi Đường Phong liếc nhìn cánh cống bọc vàng phía bắc lần cuối, thì một dòng nước xối xả đã thay thế cho dòng nước nhỏ tuôn ra từ trong cổng.
Đường Phong hoảng hốt nhìn cảnh tượng này, anh không cam tâm rút lui ra ngoài. Phía sau giống như có một con mãnh thú đang truy đuối, Đường Phong chạy thục mạng. May mà lối đi này không có ngã rẽ, cũng chăng có cánh cổng nào, nên chẳng mấy chốc anh đã trông thấy ánh sáng phía trước, anh biết rằng đó chính là mắt trái của tượng Phật.
Từ Nhân Vũ, Makarov, Yelena đã leo lên sợi dây thừng chỗ cửa hang, Hàn Giang cũng đã tóm được sợi dây và đang leo lên. Đường Phong quay lại nhìn cửa hang tối đen phía sau lưng, đó đúng thật là một con mãnh thú, dòng nước lớn phụt ra giống như ngàn quân vạn mã đang lao về phía anh. Đường Phong định tóm lấy sợi dây chồ cửa hang nhưng dòng hồng thủy đã đuổi kịp, khiến anh gần như bị
dòng nước lớn cuốn phăng ra xa. Anh tưởng rằng mình đã bị dòng nước cuốn xuống núi, thịt nát xương tan; nhưng đúng lúc tuyệt vọng thì một đôi tay vạm vỡ rắn chắc tóm lấy anh. Đường Phong ngạc nhiên, toát mồ hôi hột, ngẩng đầu nhìn lên, là Hàn Giang.
Hàn Giang đang lơ lửng trên không trung, tay phải bám chặt vào sợi dây thừng, tay trái đang tóm lấy Đường Phong. Dòng nước từ mắt phải tượng Phật đang tuôn trào, giống như một thác nước, lao thẳng xuống dưới.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Hàn Giang, anh hiểu rằng Hàn Giang sẽ không chịu đựng được lâu. Tay phải Hàn Giang trơn tuột.
“Dây thừng không chịu nổi trọng lượng của hai người, chiếc móc câu bên trên sắp lung lay rồi!”, phía trên vọng xuống giọng của Yelena.
Hàn Giang ngước lên trên, rồi lại nhìn Đường Phong nói: “Cậu em, hai chúng ta thành một sợi dây leo lên trên thôi!”
“Vốn dĩế.. vốn dĩ đã vậy rồi mà,... luôn... luôn là vậy!”, Đường Phong khó nhọc nói, nét mặt cố tươi cười.
“Được rồi! Nhưng hiện giờ hai chúng ta phải lựa chọn rồi! Tôi sẽ nhảy hay là cậu nhảy?”, tay phải của Hàn Giang lại tụt xuống một đoạn.
Đường Phong nhìn xuống phía dưới, đầu óc choáng váng: “Neu nhảy thì anh nhảy đi, tôi không nhảy đâu!”
“Không nhảy thì cả hai chúng ta đều toi đấy!”, Hàn Giang sốt ruột.
“Nếu chết cả hai chúng ta cùng chết!” "
Hàn Giang bị Đường Phong chọc tức tới nồi mắt trợn............... *
trừng trắng dã. Anh hiểu rằng bắt buộc phải quyết định thật Xiití nhanh, tay phải của anh đã tuột xuống đoạn cuối cùng của ^ sợi dây thừng. Yelena ở bên trên hét toáng lên: “Hàn, chiếc Xấu móc câu sắp rụng rồi!”
Giọng Yelena sắp khóc.
“Không sao đâu, Yelena, anh không chết được đâu!”
Hàn Giang hét xong cũng cảm nhận thấy chiếc móc câu bên trên sắp không trụ được nữa rồi. Anh nhìn xuống dưới, trong lòng bỗng nảy ra một ý định nên liền hét lên với Yelena phía bên trên: “Yelena, bọn em đừng tóm dây thừng nữa, anh có cách rồi!”
Cách? Đường Phong không biết Hàn Giang còn có chiêu gì. Hàn Giang nhìn xuống phần dưới bức tượng Phật, hét lên với Đường Phong: “Nhìn thấy phía dưới tượng Phật rồi chứ?”
“Rồi!”
“Hai chúng ta cùng nhảy vào nếp gấp trước ngực tượng Phật.”
“Nếp gấp?”, Đường Phong nhìn xuống phần đưới của tượng Phật, trên phần ngực kiên cố của tượng Phật vẫn có thể thấp thoáng nhận ra nếp gấp trên áo, “ở đó ổn không?”
“Không ổn cũng không còn cách nào khác!”
Hàn Giang vừa dứt lời thì chiếc móc sắt phía trên đã bung ra. Yelena nghe theo lời Hàn Giang, không tóm lấy sợi dây thừng. Dây thìmg, móc sắt cùng loạt đá vụn rơi tõm xuống dưới.
Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Hàn Giang và Đường Phong cũng đã đứt, hai người giống như hai vật thể rơi tự do trong không trune. Hàn Giang tính toán qua khoảng cách từ mắt tượng Phật tới nếp gấp trước ngực đại Phật, cố gắng để cơ thể mình ngả về phía trước. Khi anh rơi xuống phần nhô ra trước ngực tượng Phật, độ ma sát lớn đã giữ anh khỏi tuột xuống phía dưới. Anh vội vàng thò tay ra tóm vào vách đá, anh cũng không biết mình bám vào cái gì, lúc này thì tóm được cái gì hay cái đó. Đường Phong cũng vậy. Sau một hồi chân tay múa may loạn xạ, rốt cuộc hai người cũng bám trụ được trên ngực tượng Phật như một kì tích.
Đôi tay của Hàn Giang bám được vào chỗ nhô lên của nếp gấp trên vách đá, còn Đường Phong thì lại may mắn tóm được vào một thân cây mọc nghiêng ngả, chân cũng giẫm lên nếp gấp trên áo tượng Phật.
Đôi tay của hai người đã bám lấy bất cứ thứ gì có thể tóm được trên vách đá, chân giẫm lên nếp gấp trên thân tượng Phật, cẩn thận rón rén lần từng bước. Sau khi đã mất rất nhiều công sức, rốt cuộc họ cũng leo lên được vai trái của tượng Phật, Yelena, Makarov và Từ Nhân Vũ cũng đã chạy tới nơi, mọi người cùng nhau hợp sức. Họ nhìn Đường Phong và Hàn Giang, mặt trước quần áo của họ gần như bị cọ rách hết, giày dưới chân cũng bị mài rách thành
hai lỗ thủng to, trên người và trên tay rất nhiều vết trầy xước, một cái móng tay của Hàn Giang còn bị bật ra.
“Đeu tại cậu hại cả đấy!”, Hàn Giang sức cùng lực kiệt ngồi phịch xuống đất, nhưng vẫn không quên cằn nhằn Đường Phong.
Đường Phong thở hổn hển: “Mọi người cũng không phát huy tinh thần từ bỏ lợi ích cá nhân gì cả, quang tôi tụt lại sau cùng.”
“Đấy là do cậu vẫn còn muốn lấy kho báu của Hắc Lạt ma đấy chứ!”
“Ồ! Tiến sỳ, không phải anh đã bị Stechkin đánh bất tỉnh sao? Sao lúc chạy tháo thân anh lao đi nhanh nhât vậy?”, Đường Phong quay ra hỏi Từ Nhân Vũ.
“Còn phải hỏi, đến nước ấy thì ai không nhanh cơ chứ? Từ trước tới nay tôi luôn tin rằng, bên trong cơ thể mỗi người đều ẩn chứa một thứ năng lượng khổng lồ, tiềm năng đó có thể phát ra hay không thì phải xem mỗi người thôi..Từ Nhân Vũ lại bắt đầu luận điệu gian tà của anh.
“Thôi! Thôi! Thôi! Thôi.. Đừng tranh luận vớ vẩn nữa, mau xuống núi đi, trời sắp tối tới nơi rồi!”, Hàn Giang thúc giục mọi người xuống núi.
Chẳng mấy chốc cả đội đã tới thềm đá phang phía dưới tượng Phật. Đường Phong lại ngẩng đầu nhìn lên tượng Phật lần nữa, anh phát hiện ra mắt phải tượng Phật cũng đã mở ra và nước cũng đang tuôn trào từ đó ra. Nhưng lúc này lượng nước đã nhỏ hơn nhiều, chỉ còn lại hai dộng nước nhỏ vần theo má tượng Phật chảy xuống.
“Tượng Phật rơi lệ.. ề”, Đường Phong bồng lẩm bẩm.
“Tượng Phật rơi lệ sao?”, mọi người đều ngạc nhiên, “Quả nhiên, tượng Phật đã rơi lệ rồi!”, mọi người không khỏi trầm trồ trước sự kì diệu của kiến trúc tượng Phật khổng lồ và huyền cung trong đó.
Sắc trời đã tối dần, mây khói trên trời đã tản đi, quầng hoàng hôn phía tây soi chiếu lcn vách núi cheo leo của đỉnh núi phía bắc, pho tượng Phật khổng lồ trước mặt họ hiện lên vô cùng tang thương.
5
Mọi người quay trở lại nơi cắm trại, rồi ở trong đó một đêm. Và cũng thật kì lạ, tối nay Hàn Giang không phân cho ai trực ban, nhưng mọi người đều yên tâm ngủ rất say, không hề có ác mộng, đến cả âm thanh quái dị cũng không nghe thấy nữa.
Sáng hôm sau, Hàn Giang và Đường Phong bàn bạc qua, rồi quyết định đi theo đường tò phía nam chùa Hắc Thứu xuống núi. Tuy đường đi chính năm nào đã biến mất từ lâu, nhưng lần này mọi người đi xuyên qua rừng cây rất nhanh. Phía ngoài rừng cây là một vùng bụi cỏ rậm rạp, đường đi dưới chân không ngừng dốc xuống dưới, quay lại nhìn, đỉnh núi phía bắc sừng sững đă càng lúc càng xa.
Đường Phong liên tục phán đoán đường đi, mọi việc cũng tạm coi là thuận lợi. Khi họ đi tới vực núi chính diện
phía nam, thì trước mắt bồng rộng mở thênh thang, đi tiếp
về phía trước một đoạn thì xuất hiện một con đường đất.
Hàn Giang quan sát một hồi, rồi phấn khởi nói: “Trên dôc
núi này có vết bánh xe, chắc là có thế nhìn thấy người.”
“Có tín hiệu liên lạc rồi này!”, Từ Nhân Vũ vui mừng reo lên.
“Còn có cả dấu chân nữa, giống như vừa có người đi qua đây!”, Đường Phong phát hiện ra một chuồi dấu chân trên đường đi.
Hàn Giang thấy có sóng điện thoại, liền lập tức liên ỉạc với tổng bộ bằng điện thoại chuyên dụng, nói qua với Triệu Vĩnh tình hình của hai ngày qua, đồng thời lệnh cho anh đưa người tới núi Hạ Lan tìm kiểm thi thể của Stechkin và Stephen, dĩ nhiên còn cả kệ tranh ngọc quan trọng nữa.
Nghỉ ngơi một hồi, cả đội tiếp tục lên đường, vết chân trên đường đi cứ kéo dài mãi, “Giống như của hai người, cách chúng ta không xa lắm!”, Đường Phong nói.
“Hơn nữa lại còn là cua một nam, một nữ!”, Hàn Giang suy đoán thêm.
“Lẽ nào ngoài chúng ta, Stechkin và Stephen ra, vẫn còn có người tới chùa Hắc Thứu?”, Từ Nhân Vũ bỗng ngạc nhiên hỏi.
“Không thể, dấu chân này phát hiện ra từ bên ngoài núi!”, Hàn Giang nói.
“Một nam, một nữ, tôi bồng nghĩ tới hai người...”, Đường Phong hình như nghĩ ra điều gì đó. j
“Ai?”, Hàn Giang hỏi lại.
“Anh có còn nhớ đôi tình nhân chúng ta gặp trong nhà trọ không?”, Đường Phong nói.
“Anh nghi ngờ vết chân này là của họ để lại?”, Hàn Giang cũng trở nên trầm ngâm.
“Mùa này vẫn chưa phải là mùa du lịch ở núi Hạ Lan, sao lại có đôi tình nhân tới đây làm gì? Điều này thì cũng chẳng có gì nhimg nghĩ lại những khách khứa trong nhà trọ xem, chúng ta tới đây mang theo sứ mệnh đặc biệt, buồng phía đông là Stephen, vậy thì đôi tình nhân phòng phía nam chỉ đơn giản là đến du lịch vậy sao?”
“Không đơn giản vậy thì đã sao nào? Tôi thấy các cậu lo bò trắng răng rồi, đôi tình nhân đó cũng có lộ diện ở chùa Hắc Thứu đâu, cứ cho là những vết chân này là của họ đi chăng nữa thì người ta cũng đi leo núi thôi mà!”, Từ Nhân Vũ phản bác lại.
“Không quan tâm nhiều nữa, hiện giờ nhiệm vụ trước tiên là phải tìm thấy thi thể của Stephen và Stechkin, còn cả kệ tranh ngọc nữa!”, Hàn Giang nói xong, mọi người nhìn thấy phía trước thấp thoáng xuất hiện một thị trấn nhỏ.
6
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau khi mọi người tỉnh dậy thì Triệu Vĩnh đã theo lệnh dẫn người tới bắt đầu tìm kiếm trong núi. Hàn Giang, Đường Phong và.Yelena lái xe
tới chân núi. Đường Phong phán đoán vị trí mà Stephen và " v Stechkin rơi xuống, chắc là dưới vực sâu phía tây của đỉnh L e núi phía băc. Xe của Hàn Giang tới chân núi thì đã hêt
đường đi tiếp, ba người đi bộ vào trong núi, phía trước
hoàn toàn không có dấu tích của con người để lại, khắp nơi
đêu là cỏ dại và lau sậy.
Khó nhọc di chuyển trong đám cỏ dại và lau sậy hơn một tiếng đồng hồ, Hàn Giang đã cảm thấy hy vọng: “ở đây chính là vực núi phía tây dưới ngọn núi phía bắc, thi thể của Stechkin và Stephen chắc là ở quanh đây thôi.”
Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên vách núi cheo leo, lòng lo lắng nói: “Sợ rằng không đơn giản như anh nói đâu, rơi từ trên cao như vậy xuống, có khả năng bọn họ đã bị rơi xuống một khu vực rất rộng lớn.”
“ừm, Đường Phong nói đúng, rơi từ nơi càng cao xuống thì độ văng càng xa. Bởi vậy Stephen, Stechkin và cả kệ tranh ngọc nữa, có khả năng bị rơi trong một khu vực rất rộng; còn ở đây núi cao, cây cối rậm rạp, nếu muốn tìm thấy cũng không dễ đâu!”, Yelena nói.
“Bởi vậy tôi mới gọi Triệu Vĩnh tới đây. Tôi đã phân tích qua rồi đấy, ta sẽ chia những khu vực mà hai gã đó có khả năng rơi xuống thành sáu nơi, hiện chúng ta đang đứng ở khu vực thứ năm, là nơi mà tôi cho rằng có khả năng lớn nhất có thể phát hiện thấy thi thể của chúng và kệ tranh ngọc. Bởi vậy, khu vực này sẽ do mấy người chúng ta lục soát, còn năm khu vực còn lại đều sẽ do Triệu Vĩnh đưa người đi tim.”
“Được thôi! Vậy thì chúng ta chia nhau ra lục soát hay là cùng một lúc?”, Đường Phong hỏi.
Hàn Giang nhìn Yelena, rồi lại nhìn sang Đường Phong do dự: “Chia nhau ra lục soát, nhưng cũng không được để lạc nhau, ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.”
“Vậy sao anh không mang thêm người tới! Tôi bảo anh lôi theo tiến sỹ Từ đi cùng thì anh không nghe!”, Đường Phong oán thán.
“Tiến sỹ Từ bị thương, cần phải nghỉ ngơi!”
“Nghỉ cái khỉ! Tôi còn bị thương nặng hơn anh ấy!”
“Được rồi! Được rồi! Cậu bị thương nặng nhất, vậy thì để Yelena cùng nhóm với cậu, tôi một mình một nhóm. Chúng ta căn cứ theo khu vực khoanh trên bản đồ, lục soát Jtừ trái sang phải, cả lúc đi lẫn lúc quay lại. Mỗi lần đi rồi quay lại như vậy mất khoảng một tiếng đồng hồ, chúng ta sẽ đụng mặt nhau một lần. Neu ai có phát hiện gì thì bắn một phát súng ra hiệu. Giao hẹn như vậy nhé!”
Hàn Giang phân công xong nhiệm vụ liền một mình đi về phía bên trái tìm kiếm, còn Đường Phong và Yelena đi về phía bên phải. Theo tuyến đường mà Hàn Giang vẽ, họ bắt đầu từ chỗ giáp ranh khu vực thứ năm, lục soát tới mãi tận dưới chân vực. Cả quá trình này phải đi đi lại lại khoảng bốn lần, như vậy cũng có nghĩa là đụng mặt nhau bốn lần.
Lần đầu tiên gặp nhau, ba naười đều đến đúng giờ, chẳng phát hiện được eì cả. Lần thứ hai cũng vậy, chẳng 560 I phát hiện được gì cả, sự thất vọng đã hiện rõ trên mặt Hàn
Giang. Nhưng lần thứ ba, khi Đường Phong và Yelena gặp nhau tại nơi giao hẹn, thì Hàn Giang lại không xuất hiện đúng giờ.
Đường Phong và Yelena nhìn nhau, trong lòng đầy hoài nghi. “Có khi Hàn Giang đã phát hiện thấy gì rồi!”, Yelena đoán.
“Mong rằng như vậy!”
Đường Phong và Yelena đợi ở điếm hẹn năm sáu phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Giang đâu cả. Yelena bắt đầu lo lắng: “Không phải anh ấy nói rằng nếu phát hiện thấy gì sẽ bắn một phát súng tín hiệu sao?”
Yelena vừa dứt lời thì trên không trung bồng vang lên tiếng súng, ánh lửa đạn làm lóa cả mắt: “Tôi đã nói chắc là Hàn sẽ phát hiện thấy gì rồi mà!”, Yelena mừng rỡ đi về phía tín hiệu đạn nổ để tìm kiếm.
Đường Phong theo Yelena, đi được gần chục phút, xuyên qua một khoảnh rừng, và họ trông thấy Hàn Giang đang đứng sừng sững trước một bụi rậm. Họ tiến lại gần Hàn Giang, nhìn thấy một thi thể khủng khiếp đang vắt ngang trên một đống cây khô.
“Stephen...”, Đường Phong thốt lên, anh chưa từng thấy một thi thể nào lại thảm hại đến vậy. Tuy thân thể Stephen xem ra cũng tạm coi là nguyên vẹn, nhưng nếu nhìn kĩ thì gần như không còn lấy một chỗ thịt nguyên vẹn, chồ nào cũng rách nứt hết cả, có chồ nội tạng còn lòi cả ra ngoài, tất cả khung xương cũng dã gãy hết, vài chiếc xương bị gãy còn đâm xuyên thủng cả da thịt, phần da và quần áo cũng lòi cả ra. Khủng khiếp nhất vẫn là khuôn mặt
của Stephen, hoàn toàn không còn nhìn ra mặt người, một con ngươi vẫn còn trong hố mắt, hố mắt còn lại thì trống trơn, sâu hoắm...
“Chết thảm đến mức này sao?!”, Đường Phong nhìn thi thế của Stephen mà không khỏi xót xa.
“Xem ra khu vực thứ năm là nơi có khả năng phát hiện ra kệ tranh ngọc nhất!”, Yelena nói.
Hàn Giang đứng im một hồi mới định thần lại, chậm rãi nói: “Nhưng tôi đã tìm khắp xung quanh đây, mà cũng không thấy thi thể của Stechkin và cái ba lô đựng kệ tranh ngọc đâu cả.”
“Có thể là rơi ở chỗ khác!”, Đường Phong đoán.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi xem kĩ thi thể của Stephen thì tôi đã phát hiện ra một manh mối. Mọi người nhìn quần áo của Stephen đi!”, Hàn Giang nhắc nhở.
“Quần áo làm sao?”, Đường Phong không hiểu.
Hình như Yelena đã nhìn ra vắn đề: “Bên trong người Stephen có mặc một chiếc áo chống đạn!”
“ừm, đúng là như vậy. Stechkin ra tay chuẩn xác, do Stephen mặc chiếc áo này nên mới lọt qua được mắt của Stechkin. Điều này đã chứng minh cho những gì mà Stephen kể lại, anh ta đã đề phòng Stechkin từ trước đó rất
Gô lâu. Cuối cùng, hành động mà Stephen ôm Stechkin lao xuống cõi chết càng khiến Síechkin không thể ngờ tới, bởi Stechkin không thể ngờ rằng, Stephen vẫn chưa chết”, Hàn Giang giải thích xong, lại chỉ vào đôi tay của Stephen nói: “Mọi người nhìn chồ này đi!”
Lúc này Đường Phong mới phát hiện Stephen vẫn đang trong tư thế ôm chặt lấy StcclikiM null không khỏi thốt lên: “Xem bộ dạng của Stephen, như anh ta chết cũng không chịu buông tay!”
“Đúng! Nếu như Stephen và Stechkin cùng nhảy xuống, Stephen lại ôm chặt lấy Stechkin thì đáng lẽ ra thi thể của cả hai phải ở cùng nhau mới đúng!”, Hàn Giang nói.
“Đúng vậy!”, Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi mà cũng không lần ra được manh mối, rốt cuộc, anh nói với Hàn Giang: “Hãy lục soát hết khu vực này đã rồi tính tiếp!”.
Hàn Giang cũng đành phải đậy thi thể của Stephen lại, đánh dấu, sau đó tiếp tục lục soát khu vực còn lại theo như kế hoạch ban đầu.
7
Càng xuống dưới vực núi, đường càng khó đi. Đường Phong và Yelena bước thấp bước cao xuyên qua bụi cỏ dại và lau sậy um tùm, rậm rạp, mà còn không được bỏ qua bất cứ một địa điểm khả nghi nào. Gai góc mấy lần đâm vào người Đường Phong. Đột nhiên, Yelena đi đằng trước bỗng bị thụt chân, ngã sõng soài ra đám cỏ dại và lau sậy.
Đường Phong thấy vậy liền vội vàng tới đỡ Yelena. Thấy cô chỉ bị xây xước nhẹ, anh liền trêu ghẹo: “Cô j
không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy, không thì tôi lại chẳng biết ăn nói thế nào với Hàn Giang!”
“Đừng có trêu tôi nữa, hình như ban nãy tôi bị cái gì vướng vào chân thì phải.”
Đường Phong phát hiện thấy giày của Yelena mắc vào một sợi dây, mắt anh sáng lên, đây không phải là sợi dây trên chiếc ba lô của Stechkin sao? Đường Phong nhanh chóng tìm thấy chiếc ba lô đó trong bụi cỏ.
Yelena vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ reo lên: “Ba lô của Stechkin!”
Hai người vội vàng mở ba lô của Stechkin ra, vài miếng ngọc vụn nát xuất hiện trước mắt họ, Đường Phong vừa nhìn đã nhận ra ngay đây chính là mảnh vụn của ba miếng ngọc bộiế Tiếp tục lật ba lô ra thì cảnh tượng mà Đường Phong không muốn trông thấy đã hiện lên rồi, anh lại tìm thấy mấy miếng ngọc vỡ. “Chết rồi, mấy miếng ngọc bội vỡ vụn thế này thì.chắc chắn kệ tranh ngọc cũng khó mà còn nguyên vẹn được!”, anh không khỏi lo lắng.
Đường Phong nhận ngay ra, những miếng ngọc vỡ dốc ra được từ đáy ba lô, chính là kệ tranh ngọc mà anh phát hiện thấy trong giếng vàng: “Toi rồi, quả nhiên đã vỡ vụn rồi!”
Đúng lúc Đường Phong hồn xiêu phách lạc thì Yelena đột nhiên phát hiện ra trong ba lô vẫn còn một chiếc hộp gấm: “Này, sao ở đây lại cỏ một cái hộp vậy?”
Đường Phong giật mình. Anh cũng nhìn thấy chiếc hộp đó, mở ra xem, hóa ra lại là một kệ tranh ngọc, một kệ I tranh ngọc đã bị nứt gãy thành mười mấy mảnh.
“Sao... sao lại mọc đâu ra thêm một kệ tranh ngọc, thế này?”, Yelena không hiểu.
“Đây chắc là kệ tranh ngọc mà mấy đời gia tộc nhà Stephen để lại, đáng tiếc cũng bị vỡ vụn rồi!”, Đường Phong lập tức nghĩ tới Mã Xướng Quốc, cha của Stephen.
“Đây là một phát hiện bất ngờ. Cả bốn kệ tranh ngọc chúng ta đều tìm thấy rồi, chỉ... chỉ có điều... vỡ mất hai tấm!”, Yelena nuối tiếc nói.
“Tìm thêm xem, ba lô của Stechkin tìm thấy rồi, thi thể của hắn chắc cũng quanh đây thôi!”, Đường Phong nhìn xung quanh.
Yelena nghe Đường Phong nói vậy, theo phản xạ liền rút súng ra. “Stechkin bị rơi xuống thành đống thịt nát rồi, cô còn sợ cái gì?”, Đường Phong thấy Yelena hơi nhạy cảm quá đà.
“Đừng lơ là cảnh giác, Stechkin có thể thoát ra được khỏi nhà tù Bonika thì chắc chắn không phải loại người đơn giản đâu!”, Yelena cảnh cáo Đường Phong.
Lời cảnh báo của Yelena khiến Đường Phong lại nhớ tới cảnh tượng mình bị bất ngờ tấn công trong bụi cỏ lúc trên đỉnh núi. Một ông già trông gầy yếu vậy mà khỏe kinh người, đó là một năng lượng không thể kháng cự... Đường Phong nghĩ tới đây cũng rút súng ra.
Đường Phong và Yelena thận trọng lục soát một lượt xung quanh, nhưng không thấy thi thể của Stechkin. Yelena nhìn đồng hồ, sắp tới giờ hẹn Hàn Giang nên đành phải xách ba lô của Stechkin tới nơi hẹn gặp mặt với Hàn Giang.
Trên tay Hàn Giang cũng đang cầm một chiếc túi. “Chiếc túi đựng dù của Stechkin?!”, Đường Phong nhận ngay ra chiếc túi trong tay Hàn Giang.
“Tôi vừa phát hiện ở đằng kia, còn chưa kịp mở ra!”, Hàn Giang nói.
“vẫn chưa mở ra? Như vậy cũng tức là chiếc dù của Stechkin vẫn chưa bật, vậy thì hắn chết chắc rồi!”, Đường Phong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hàn Giang trầm ngâm một hồi, nói: “Từ chiếc túi chưa được mở ra này suy đoán, thì chắc là như vậy, nhưng xác của Stechkin đâu? Chúng ta đã tìm khắp cả năm khu vực, phát hiện thấy xác Stephen ở đây, chiếc túi đựng dù và ba lô của Stechkin, kệ tranh ngọc cũng tìm thấy rồi nhưng vẫn chưa thấy xác của Stechkin đâu cả”.
“Có khi nào xác Stechkin rơi xuống khu vực khác không? Dù gì thì xác của Stephen và cả hai cái túi cũng văng đi mấy nơi, đâu có ở cùng một chỗ, rất có thể xác của Stechkin cũng rơi xuống chồ nào đó cách đây khá xa!”, Yelena suy đoán.
Hàn Giang nhìn lên trời rồi nói: “Chúng ta tìm kiếm thêm lần nữa, nếu như vẫn không tìm thấy thì quay về đợi tin tức của hội Triệu Vĩnh.”
Vậy là ba người chia thành các ngả tìm kiếm lại một lượt từ vách núi ra bên ngoài. Sau mấy tiếng đồng hồ, khi Hàn Giang, Đường Phong và Yelena gặp lại nhau, họ vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Ba người thất vọng quay trở lại dưới chân núi dựng
tạm lều trại, họ chờ đợi tin tức từ Triệu Vĩnh đang tìm li...............
kiếm ở những khu vực khác. Màn đêm buông xuống, từng tốp người lần lượt kéo nhau về báo cáo, bốn khu vực đều chẳng phát hiện thấy gì, chỉ còn lại khu vực thứ sáu nơi ị Triêu Vĩnh đích thân tìm kiếm. Khu vưc này nằm giáp ranh
với khu vực thứ năm, và được Hàn Giang cho răng đây Ị/ chính là nơi có khả năng phát hiện ra được điều gì đó nhấtế
Đến bữa tối, Triệu Vĩnh đem theo ba lính đặc công quay trở về, thất vọng báo cáo với Hàn Giang: “Tôi đã lục soát ba lần, nhưng cũng không có bất cứ phát hiện có giá trị nào.”
Hàn Giang vừa nghe thấy vậy đã thất vọng đổ người ra ghế. Lẽ nào Stechkin bốc hơi rồi sao? Người sống không thấy đâu, người chết cũng không thấy xác?! “Không! Không thể như vậy!”, Hàn Giang đột nhiên bật lên khỏi ghế.
“Quả... quả thực chẳng phát hiện được gì!”, Triệu Vĩnh bị tiếng hét của Hàn Giang làm cho giật bắn mình.
Hàn Giang hất hất tay, ra hiệu cho Triệu Vĩnh đi ra, nhưng chưa kịp đợi Triệu Vĩnh ra ngoài, Hàn Giang đã lại gọi giật anh lại: “Buổi đêm tăng cường cảnh giới. Sáng sớm ngày mai cho quân tản ra, tiếp tục lục soát, tổ chức cho những đặc công giỏi leo lên vách núi tìm kiếm!”
Triệu Vĩnh vừa nghe thấy vậy đã chóng cả mặt, nhưng lai không dám cãi lai lênh của Hàn Giang, nhất thời
không biết phải làm thế nào. Lúc này, Đường Phong bỗng rầu rĩ nói: “Tôi nghĩ không phải tìm kiếm nữa đâu!”
“Tại sao?”, Hàn Giang, Triệu Vĩnh, Yelena đều nhìn Đường Phong.
“Stechkin còn sống hay đã chết đều không quan trọng nữa rồi... Mọi người hãy nhìn cái này...”, Đường Phong nói tới đây thì quay nhìn mọi người. Khi tất cả quây lại thì thấy Đường Phong đã ghép hai kệ tranh ngọc vỡ vụn lại. Đường Phong chỉ vào kệ tranh ngọc, bắt đầu nói: “Hai kệ tranh ngọc này một kệ thì vỡ thành 18 mảnh, một kệ thì thành 13 mảnh, nhưng đều không thiếu sót, ghép lại vẫn có thể sử dụng”.
Hàn Giang chăm chú quan sát một lượt, sau đó gật gù, miệng lẩm bẩm: “Tiếp theo phải trông cậy vào hiểu biết của giáo sư La rồi.”
1
Đường Phong cứ đứng mãi bên vách núi, không chịu rút lui, mọi thứ đều quá nhanh, nhanh tới nỗi khiến anh không kịp có bất cứ phản ứng gì. Hàn Giang vỗ vai Đường Phong: “Thôi nào, chúng ta phải đi thôi!”
Đường Phong rốt euộc đă định thần lại: “Nhưng... nhưng kệ tranh ngọc rơi xuống đó rồi!”
“Bởi vậy chúng ta mới phải khẩn trương xuống dưới tìm nó.”, Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Đúng! Mau xuống dưới tìm kệ tranh ngọc”, Đường Phong quay người định đi, nhưng bồng đứng khựng lại, mặt đầy thất vọng nói: “Vách núi cao như thế này mà ngã xuống dưới, thì e rằng kệ tranh ngọc cũng vỡ vụn mất rồi!”
Hàn Giang khẽ thở dài: “Trừ khi chiếc dù của Stechkin được bật lên.”
“Mong là như vậy... nhưng nếu như thế thì Stechkin cũng không chết, rất có khả năng là hắn sẽ đem kệ tranh ngọc bỏ trốn!”, Đường Phong lòng nặng trĩu ưu tư.
“Không thể có điều đó! Stechkin bị Stephen bất ngờ tấn công nên không kịp phản ứng. Ban nãy tôi đã đứng trên vách núi nhìn, nếu chiếc dù được mở ra thì hai người họ chắc chắn không rơi xuống nhanh như vậy đâu!”, Makarov suy đoán.
“Đúng vậy! Chắc chắn Stechkin chưa mở dù, nếu không thì chúng ta đã nhìn thấy!”, Hàn Giang cũng nói.
“Hơn nữa theo như tôi quan sát thì chiếc dù mà Stechkin mang theo rất nhỏ, chính là loại dù chỉ có thể dùng ột người. Cho dù Stechkin có bật nó lên đi chăng nữa, thì chiếc dù đó cũng không thể tải được trọng lượng hai người!”, Makarov suy đoán thêm.
“Nếu như vậy thì bọn chúng chết chắc rồi! Kệ tranh ngọc cũng chắc chắn đã vỡ vụn!”, Đường Phong thất vọng nói.
“Thì phải xuống dưới mới biết được”, Hàn Giang đáp.
Đường Phong bồng nhớ ra gì đó: “Này! Tôi nhớ là Stechkin vừa nói rằng ngách phía tây dưới đỉnh núi có một
hang đông, có khi nào hai gã đó không nhảy dù, mà lai chui vào trong hang động đó không nhi?”
Hàn Giang lắc đầu: “Ban nãy tôi xuống dưới xem rồi, hang rất nhỏ, còn Stephen ôm Stechkin nhảy xuống với tốc độ nhanh như vậy, thì Stechkin lấy đâu ra cơ hội mà chui vào trong hang?”
“Sao Stephen lại đột ngột xuât hiện như vậy nhỉ?”,___ ___
Đường Phong không tài nào hiểu nổi.
“Chắc chắn là anh ta leo lên đây!”, Hàn Giang đoán.
“Leo lên đây? Vậy thì động lực nào đã thôi thúc anh ta leo lên đây nhỉ?”, Đường Phong lắc đầu nói.
“Bởi vì anh ta muốn báo thù!”, Makarov lẩm bẩm.
“Báo thù? Mã gia như vậy ỉà đã tuyệt tự rồi đấy!”, Đường Phong nói tới đây thì sau lưng bỗng vang lên giọng Yelena: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, hai con kền kền đó...”, Yelena chỉ nói đến vậy.
Ba người đành quay lại cạnh giếng vàng. Nhìn chiếc giếng trống trơn, Đường Phong vô cùng thất vọng. Anh và Hàn Giang đỡ Từ Nhân Vũ đi về con đường ban đầu họ đã đến.
2
Mọi nguy hiểm dường như đã qua đi. Cả đội quay trở lại hang 0 của kền kền, nhưng không thấy hai con kền kền
đó đâu nữa. Đường Phong nhìn lên trời, chăm chú hồi lâu, tự lẩm bẩm: “Ken kền vẫn chưa quay về ổ?”
“Có lẽ chúng sẽ không quay về nữa đâu.Makarov đột nhiên nói.
“Không quay về nữa? Lão Mã, ý bác là sao?”
“Bởi vì thứ mà chúng canh giữ đã không còn nữa rồi!”, Makarov bình tĩnh trả lời.
Đường Phong tư lự gật gù rồi lại tiếp tục bước đi. Khi tới gian thạch thất nhỏ, Hàn Giang lại tỉ mẩn quan sát mặt đất một lượt, vệt máu của Stephen kéo dài ra tận bên ngoài, xem ra quả thực là anh ta đã gắng gượng để leo lên đỉnh núi.
Khi mọi người quay trở lại Tiền điện thì Hàn Giang hỏi Yelena: “Bọn em vào đây từ mắt trái tượng Phật phải không?”
“Bọn em thấy mọi người mãi vẫn không ra, rồi lại thấy mắt phải của tượng Phật khép lại. Tiến sỹ Từ phát hiện trên phần đỉnh đầu tượng Phật lại xuất hiện những vết chân dẫn đến mắt trái tượng Phật, những vết chân đó đứt quãng, lúc ẩn lúc hiện. Vậy là em và tiến sỳ Từ thương lượng, thử vào bên trong từ mắt trái, quả nhiên mắt trái tượng Phật cũng có một cái động”, Yelena nhớ lại.
“Bọn em đã vào trong động và đến đây rất nhanh?”
“Bọn em vào trong động, chưa đi được bao lâu thì phát hiện ra kí hiệu hình tam giác đó. Vì vậy bọn em chắc rằng mình đã đi đúng đường. Cái gã bí ẩn đó cũng chắc chắn đi theo đường này, bởi thế nên bọn em cũng không
khỏi lo lắng cho các anh. Vì nếu bọn em đã đi đúng đường, thì khả năng các anh đã đi sai đường.”
“Đúng vậy, bọn anh đã bị lạc đường trong mắt phải Thư tượng Phật, bị kẹt trong này, còn mấy lần suýt chút nữa là mất mạng!”, lúc này hồi tưởng lại mà Hàn Giang vẫn thấy sợ hãi.
“Kí hiệu hình tam giác đó không ngừng xuất hiện, bọn em liền lần theo lối đi tiến lên phía trước. Đi được kỉioảng nửa tiếng thì tới đây. Đúng lúc em và Từ Nhân Vũ ồ lên trước vẻ đẹp của huyền cung hùng vĩ trong hang núi này, thì hai bóng đen xộc tới, sau đó hai bọn em bị hôn mê.
Đợi tới khi em tỉnh lại thì đã bị Stephen và Stechkin trói lại, áp giải tới gian thạch thất nhỏ. Nhưng sau đó không hiểu giữa Stechkin và Stephen đã xảy ra chuyện gì, hình như hai gã đó đã đánh nhau trong lối đi, em còn nghe thấy tiếng súng. Sau đó thì chỉ còn một mình Stechkin quay lại, hắn áp giải bọn em lên đỉnh núi, sự việc tiếp đieo thế nào bọn anh đều biết cả rồi!”, Yelena hồi tưởng lại những gì mình gặp phải trên đường.
“May mà cuối cùng chúng ta đã thoát hiểm!”,. Hàn Giang an ủi Yelena.
“Nhưng kệ tranh ngọc và Stechkin lại về cõi vĩnh hằng rồi!”, Yelena thất vọng nói.
“Không! Chưa chắc. Chúng ta vẫn có thể tìm thấy kệ tranh ngọc.”
“vẫn còn kho báu của Hắc Lạt ma!”, Đường Phong bỗng nhớ tới kho báu của Hắc Lạt ma.
Đường Phong vừa dứt lời thì cả Đại điện bỗng rung chuyển, mọi người đều hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng ngay lập tức, mọi thứ lại trở lại như cũ.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Động đất ư?”, Hàn Giang kêu lên.
“Không biết, hình như lại yên ổn rồi!”, Makarov đáp.
“Chúng ta mau chóng tới Hậu điện đem kho báu của Hắc Lạt ma ra đã!”, Đường Phong vẫn nhớ tới kho báu của Hắc Lạt ma.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hàn Giang, Hàn Giang đang tính toán, không ai nói gì, trong Tiền điện im ắng như tờ. Đột nhiên, Từ Nhân Vũ vừa mới tỉnh dậy bỗng rống lên như lợn kêu: “Nhìn xem, trên mặt... mặt đất... có »nước chảy ra kìa!”
Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn xuống theo hướng tay Từ Nhân Vũ chỉ. Quả nhiên, phía dưới cánh cổng sơn vàng phía tây đang có một dòng suối chảy tới Tiền điện, chia thành từng rãnh nhỏ trên mặt đất, rồi tràn lan, lượng nước càng lúc càng lớn, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh.
“Không ổn rồi! Trung điện cũng có nước chảy ra!”,
Đường Phong giật mình nhìn khe nước khác đang tuôn trào từ cánh công bọc vàng tới Trung điện. Cả năm người không ai bảo ai cùng lùi lại phía sau. Khi họ lui tới cửa hang phía nam, thì hai dòng nước phía bắc và phía tây đã
hòa làm một, chảy xuông phía nam có địa hình thâp hơn..
“Chạy! Chạy mau!”, Từ Nhân Vũ hét xong liền chạy như bay ra ngoài, chẳng giống người bị thương vừa tỉnh °yị “ dậy chút nào.
“Chạy!”, Hàn Giang trông thấy nước chảy càng lúc càng nhiều nên hô to.
Tất cả mọi người lao ra ngoài, cũng không để ý đường đi hay kí hiệu gì cả. Khi Đường Phong liếc nhìn cánh cống bọc vàng phía bắc lần cuối, thì một dòng nước xối xả đã thay thế cho dòng nước nhỏ tuôn ra từ trong cổng.
Đường Phong hoảng hốt nhìn cảnh tượng này, anh không cam tâm rút lui ra ngoài. Phía sau giống như có một con mãnh thú đang truy đuối, Đường Phong chạy thục mạng. May mà lối đi này không có ngã rẽ, cũng chăng có cánh cổng nào, nên chẳng mấy chốc anh đã trông thấy ánh sáng phía trước, anh biết rằng đó chính là mắt trái của tượng Phật.
Từ Nhân Vũ, Makarov, Yelena đã leo lên sợi dây thừng chỗ cửa hang, Hàn Giang cũng đã tóm được sợi dây và đang leo lên. Đường Phong quay lại nhìn cửa hang tối đen phía sau lưng, đó đúng thật là một con mãnh thú, dòng nước lớn phụt ra giống như ngàn quân vạn mã đang lao về phía anh. Đường Phong định tóm lấy sợi dây chồ cửa hang nhưng dòng hồng thủy đã đuổi kịp, khiến anh gần như bị
dòng nước lớn cuốn phăng ra xa. Anh tưởng rằng mình đã bị dòng nước cuốn xuống núi, thịt nát xương tan; nhưng đúng lúc tuyệt vọng thì một đôi tay vạm vỡ rắn chắc tóm lấy anh. Đường Phong ngạc nhiên, toát mồ hôi hột, ngẩng đầu nhìn lên, là Hàn Giang.
Hàn Giang đang lơ lửng trên không trung, tay phải bám chặt vào sợi dây thừng, tay trái đang tóm lấy Đường Phong. Dòng nước từ mắt phải tượng Phật đang tuôn trào, giống như một thác nước, lao thẳng xuống dưới.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Hàn Giang, anh hiểu rằng Hàn Giang sẽ không chịu đựng được lâu. Tay phải Hàn Giang trơn tuột.
“Dây thừng không chịu nổi trọng lượng của hai người, chiếc móc câu bên trên sắp lung lay rồi!”, phía trên vọng xuống giọng của Yelena.
Hàn Giang ngước lên trên, rồi lại nhìn Đường Phong nói: “Cậu em, hai chúng ta thành một sợi dây leo lên trên thôi!”
“Vốn dĩế.. vốn dĩ đã vậy rồi mà,... luôn... luôn là vậy!”, Đường Phong khó nhọc nói, nét mặt cố tươi cười.
“Được rồi! Nhưng hiện giờ hai chúng ta phải lựa chọn rồi! Tôi sẽ nhảy hay là cậu nhảy?”, tay phải của Hàn Giang lại tụt xuống một đoạn.
Đường Phong nhìn xuống phía dưới, đầu óc choáng váng: “Neu nhảy thì anh nhảy đi, tôi không nhảy đâu!”
“Không nhảy thì cả hai chúng ta đều toi đấy!”, Hàn Giang sốt ruột.
“Nếu chết cả hai chúng ta cùng chết!” "
Hàn Giang bị Đường Phong chọc tức tới nồi mắt trợn............... *
trừng trắng dã. Anh hiểu rằng bắt buộc phải quyết định thật Xiití nhanh, tay phải của anh đã tuột xuống đoạn cuối cùng của ^ sợi dây thừng. Yelena ở bên trên hét toáng lên: “Hàn, chiếc Xấu móc câu sắp rụng rồi!”
Giọng Yelena sắp khóc.
“Không sao đâu, Yelena, anh không chết được đâu!”
Hàn Giang hét xong cũng cảm nhận thấy chiếc móc câu bên trên sắp không trụ được nữa rồi. Anh nhìn xuống dưới, trong lòng bỗng nảy ra một ý định nên liền hét lên với Yelena phía bên trên: “Yelena, bọn em đừng tóm dây thừng nữa, anh có cách rồi!”
Cách? Đường Phong không biết Hàn Giang còn có chiêu gì. Hàn Giang nhìn xuống phần dưới bức tượng Phật, hét lên với Đường Phong: “Nhìn thấy phía dưới tượng Phật rồi chứ?”
“Rồi!”
“Hai chúng ta cùng nhảy vào nếp gấp trước ngực tượng Phật.”
“Nếp gấp?”, Đường Phong nhìn xuống phần đưới của tượng Phật, trên phần ngực kiên cố của tượng Phật vẫn có thể thấp thoáng nhận ra nếp gấp trên áo, “ở đó ổn không?”
“Không ổn cũng không còn cách nào khác!”
Hàn Giang vừa dứt lời thì chiếc móc sắt phía trên đã bung ra. Yelena nghe theo lời Hàn Giang, không tóm lấy sợi dây thừng. Dây thìmg, móc sắt cùng loạt đá vụn rơi tõm xuống dưới.
Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Hàn Giang và Đường Phong cũng đã đứt, hai người giống như hai vật thể rơi tự do trong không trune. Hàn Giang tính toán qua khoảng cách từ mắt tượng Phật tới nếp gấp trước ngực đại Phật, cố gắng để cơ thể mình ngả về phía trước. Khi anh rơi xuống phần nhô ra trước ngực tượng Phật, độ ma sát lớn đã giữ anh khỏi tuột xuống phía dưới. Anh vội vàng thò tay ra tóm vào vách đá, anh cũng không biết mình bám vào cái gì, lúc này thì tóm được cái gì hay cái đó. Đường Phong cũng vậy. Sau một hồi chân tay múa may loạn xạ, rốt cuộc hai người cũng bám trụ được trên ngực tượng Phật như một kì tích.
Đôi tay của Hàn Giang bám được vào chỗ nhô lên của nếp gấp trên vách đá, còn Đường Phong thì lại may mắn tóm được vào một thân cây mọc nghiêng ngả, chân cũng giẫm lên nếp gấp trên áo tượng Phật.
Đôi tay của hai người đã bám lấy bất cứ thứ gì có thể tóm được trên vách đá, chân giẫm lên nếp gấp trên thân tượng Phật, cẩn thận rón rén lần từng bước. Sau khi đã mất rất nhiều công sức, rốt cuộc họ cũng leo lên được vai trái của tượng Phật, Yelena, Makarov và Từ Nhân Vũ cũng đã chạy tới nơi, mọi người cùng nhau hợp sức. Họ nhìn Đường Phong và Hàn Giang, mặt trước quần áo của họ gần như bị cọ rách hết, giày dưới chân cũng bị mài rách thành
hai lỗ thủng to, trên người và trên tay rất nhiều vết trầy xước, một cái móng tay của Hàn Giang còn bị bật ra.
“Đeu tại cậu hại cả đấy!”, Hàn Giang sức cùng lực kiệt ngồi phịch xuống đất, nhưng vẫn không quên cằn nhằn Đường Phong.
Đường Phong thở hổn hển: “Mọi người cũng không phát huy tinh thần từ bỏ lợi ích cá nhân gì cả, quang tôi tụt lại sau cùng.”
“Đấy là do cậu vẫn còn muốn lấy kho báu của Hắc Lạt ma đấy chứ!”
“Ồ! Tiến sỳ, không phải anh đã bị Stechkin đánh bất tỉnh sao? Sao lúc chạy tháo thân anh lao đi nhanh nhât vậy?”, Đường Phong quay ra hỏi Từ Nhân Vũ.
“Còn phải hỏi, đến nước ấy thì ai không nhanh cơ chứ? Từ trước tới nay tôi luôn tin rằng, bên trong cơ thể mỗi người đều ẩn chứa một thứ năng lượng khổng lồ, tiềm năng đó có thể phát ra hay không thì phải xem mỗi người thôi..Từ Nhân Vũ lại bắt đầu luận điệu gian tà của anh.
“Thôi! Thôi! Thôi! Thôi.. Đừng tranh luận vớ vẩn nữa, mau xuống núi đi, trời sắp tối tới nơi rồi!”, Hàn Giang thúc giục mọi người xuống núi.
Chẳng mấy chốc cả đội đã tới thềm đá phang phía dưới tượng Phật. Đường Phong lại ngẩng đầu nhìn lên tượng Phật lần nữa, anh phát hiện ra mắt phải tượng Phật cũng đã mở ra và nước cũng đang tuôn trào từ đó ra. Nhưng lúc này lượng nước đã nhỏ hơn nhiều, chỉ còn lại hai dộng nước nhỏ vần theo má tượng Phật chảy xuống.
“Tượng Phật rơi lệ.. ề”, Đường Phong bồng lẩm bẩm.
“Tượng Phật rơi lệ sao?”, mọi người đều ngạc nhiên, “Quả nhiên, tượng Phật đã rơi lệ rồi!”, mọi người không khỏi trầm trồ trước sự kì diệu của kiến trúc tượng Phật khổng lồ và huyền cung trong đó.
Sắc trời đã tối dần, mây khói trên trời đã tản đi, quầng hoàng hôn phía tây soi chiếu lcn vách núi cheo leo của đỉnh núi phía bắc, pho tượng Phật khổng lồ trước mặt họ hiện lên vô cùng tang thương.
5
Mọi người quay trở lại nơi cắm trại, rồi ở trong đó một đêm. Và cũng thật kì lạ, tối nay Hàn Giang không phân cho ai trực ban, nhưng mọi người đều yên tâm ngủ rất say, không hề có ác mộng, đến cả âm thanh quái dị cũng không nghe thấy nữa.
Sáng hôm sau, Hàn Giang và Đường Phong bàn bạc qua, rồi quyết định đi theo đường tò phía nam chùa Hắc Thứu xuống núi. Tuy đường đi chính năm nào đã biến mất từ lâu, nhưng lần này mọi người đi xuyên qua rừng cây rất nhanh. Phía ngoài rừng cây là một vùng bụi cỏ rậm rạp, đường đi dưới chân không ngừng dốc xuống dưới, quay lại nhìn, đỉnh núi phía bắc sừng sững đă càng lúc càng xa.
Đường Phong liên tục phán đoán đường đi, mọi việc cũng tạm coi là thuận lợi. Khi họ đi tới vực núi chính diện
phía nam, thì trước mắt bồng rộng mở thênh thang, đi tiếp
về phía trước một đoạn thì xuất hiện một con đường đất.
Hàn Giang quan sát một hồi, rồi phấn khởi nói: “Trên dôc
núi này có vết bánh xe, chắc là có thế nhìn thấy người.”
“Có tín hiệu liên lạc rồi này!”, Từ Nhân Vũ vui mừng reo lên.
“Còn có cả dấu chân nữa, giống như vừa có người đi qua đây!”, Đường Phong phát hiện ra một chuồi dấu chân trên đường đi.
Hàn Giang thấy có sóng điện thoại, liền lập tức liên ỉạc với tổng bộ bằng điện thoại chuyên dụng, nói qua với Triệu Vĩnh tình hình của hai ngày qua, đồng thời lệnh cho anh đưa người tới núi Hạ Lan tìm kiểm thi thể của Stechkin và Stephen, dĩ nhiên còn cả kệ tranh ngọc quan trọng nữa.
Nghỉ ngơi một hồi, cả đội tiếp tục lên đường, vết chân trên đường đi cứ kéo dài mãi, “Giống như của hai người, cách chúng ta không xa lắm!”, Đường Phong nói.
“Hơn nữa lại còn là cua một nam, một nữ!”, Hàn Giang suy đoán thêm.
“Lẽ nào ngoài chúng ta, Stechkin và Stephen ra, vẫn còn có người tới chùa Hắc Thứu?”, Từ Nhân Vũ bỗng ngạc nhiên hỏi.
“Không thể, dấu chân này phát hiện ra từ bên ngoài núi!”, Hàn Giang nói.
“Một nam, một nữ, tôi bồng nghĩ tới hai người...”, Đường Phong hình như nghĩ ra điều gì đó. j
“Ai?”, Hàn Giang hỏi lại.
“Anh có còn nhớ đôi tình nhân chúng ta gặp trong nhà trọ không?”, Đường Phong nói.
“Anh nghi ngờ vết chân này là của họ để lại?”, Hàn Giang cũng trở nên trầm ngâm.
“Mùa này vẫn chưa phải là mùa du lịch ở núi Hạ Lan, sao lại có đôi tình nhân tới đây làm gì? Điều này thì cũng chẳng có gì nhimg nghĩ lại những khách khứa trong nhà trọ xem, chúng ta tới đây mang theo sứ mệnh đặc biệt, buồng phía đông là Stephen, vậy thì đôi tình nhân phòng phía nam chỉ đơn giản là đến du lịch vậy sao?”
“Không đơn giản vậy thì đã sao nào? Tôi thấy các cậu lo bò trắng răng rồi, đôi tình nhân đó cũng có lộ diện ở chùa Hắc Thứu đâu, cứ cho là những vết chân này là của họ đi chăng nữa thì người ta cũng đi leo núi thôi mà!”, Từ Nhân Vũ phản bác lại.
“Không quan tâm nhiều nữa, hiện giờ nhiệm vụ trước tiên là phải tìm thấy thi thể của Stephen và Stechkin, còn cả kệ tranh ngọc nữa!”, Hàn Giang nói xong, mọi người nhìn thấy phía trước thấp thoáng xuất hiện một thị trấn nhỏ.
6
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau khi mọi người tỉnh dậy thì Triệu Vĩnh đã theo lệnh dẫn người tới bắt đầu tìm kiếm trong núi. Hàn Giang, Đường Phong và.Yelena lái xe
tới chân núi. Đường Phong phán đoán vị trí mà Stephen và " v Stechkin rơi xuống, chắc là dưới vực sâu phía tây của đỉnh L e núi phía băc. Xe của Hàn Giang tới chân núi thì đã hêt
đường đi tiếp, ba người đi bộ vào trong núi, phía trước
hoàn toàn không có dấu tích của con người để lại, khắp nơi
đêu là cỏ dại và lau sậy.
Khó nhọc di chuyển trong đám cỏ dại và lau sậy hơn một tiếng đồng hồ, Hàn Giang đã cảm thấy hy vọng: “ở đây chính là vực núi phía tây dưới ngọn núi phía bắc, thi thể của Stechkin và Stephen chắc là ở quanh đây thôi.”
Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên vách núi cheo leo, lòng lo lắng nói: “Sợ rằng không đơn giản như anh nói đâu, rơi từ trên cao như vậy xuống, có khả năng bọn họ đã bị rơi xuống một khu vực rất rộng lớn.”
“ừm, Đường Phong nói đúng, rơi từ nơi càng cao xuống thì độ văng càng xa. Bởi vậy Stephen, Stechkin và cả kệ tranh ngọc nữa, có khả năng bị rơi trong một khu vực rất rộng; còn ở đây núi cao, cây cối rậm rạp, nếu muốn tìm thấy cũng không dễ đâu!”, Yelena nói.
“Bởi vậy tôi mới gọi Triệu Vĩnh tới đây. Tôi đã phân tích qua rồi đấy, ta sẽ chia những khu vực mà hai gã đó có khả năng rơi xuống thành sáu nơi, hiện chúng ta đang đứng ở khu vực thứ năm, là nơi mà tôi cho rằng có khả năng lớn nhất có thể phát hiện thấy thi thể của chúng và kệ tranh ngọc. Bởi vậy, khu vực này sẽ do mấy người chúng ta lục soát, còn năm khu vực còn lại đều sẽ do Triệu Vĩnh đưa người đi tim.”
“Được thôi! Vậy thì chúng ta chia nhau ra lục soát hay là cùng một lúc?”, Đường Phong hỏi.
Hàn Giang nhìn Yelena, rồi lại nhìn sang Đường Phong do dự: “Chia nhau ra lục soát, nhưng cũng không được để lạc nhau, ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.”
“Vậy sao anh không mang thêm người tới! Tôi bảo anh lôi theo tiến sỹ Từ đi cùng thì anh không nghe!”, Đường Phong oán thán.
“Tiến sỹ Từ bị thương, cần phải nghỉ ngơi!”
“Nghỉ cái khỉ! Tôi còn bị thương nặng hơn anh ấy!”
“Được rồi! Được rồi! Cậu bị thương nặng nhất, vậy thì để Yelena cùng nhóm với cậu, tôi một mình một nhóm. Chúng ta căn cứ theo khu vực khoanh trên bản đồ, lục soát Jtừ trái sang phải, cả lúc đi lẫn lúc quay lại. Mỗi lần đi rồi quay lại như vậy mất khoảng một tiếng đồng hồ, chúng ta sẽ đụng mặt nhau một lần. Neu ai có phát hiện gì thì bắn một phát súng ra hiệu. Giao hẹn như vậy nhé!”
Hàn Giang phân công xong nhiệm vụ liền một mình đi về phía bên trái tìm kiếm, còn Đường Phong và Yelena đi về phía bên phải. Theo tuyến đường mà Hàn Giang vẽ, họ bắt đầu từ chỗ giáp ranh khu vực thứ năm, lục soát tới mãi tận dưới chân vực. Cả quá trình này phải đi đi lại lại khoảng bốn lần, như vậy cũng có nghĩa là đụng mặt nhau bốn lần.
Lần đầu tiên gặp nhau, ba naười đều đến đúng giờ, chẳng phát hiện được eì cả. Lần thứ hai cũng vậy, chẳng 560 I phát hiện được gì cả, sự thất vọng đã hiện rõ trên mặt Hàn
Giang. Nhưng lần thứ ba, khi Đường Phong và Yelena gặp nhau tại nơi giao hẹn, thì Hàn Giang lại không xuất hiện đúng giờ.
Đường Phong và Yelena nhìn nhau, trong lòng đầy hoài nghi. “Có khi Hàn Giang đã phát hiện thấy gì rồi!”, Yelena đoán.
“Mong rằng như vậy!”
Đường Phong và Yelena đợi ở điếm hẹn năm sáu phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Giang đâu cả. Yelena bắt đầu lo lắng: “Không phải anh ấy nói rằng nếu phát hiện thấy gì sẽ bắn một phát súng tín hiệu sao?”
Yelena vừa dứt lời thì trên không trung bồng vang lên tiếng súng, ánh lửa đạn làm lóa cả mắt: “Tôi đã nói chắc là Hàn sẽ phát hiện thấy gì rồi mà!”, Yelena mừng rỡ đi về phía tín hiệu đạn nổ để tìm kiếm.
Đường Phong theo Yelena, đi được gần chục phút, xuyên qua một khoảnh rừng, và họ trông thấy Hàn Giang đang đứng sừng sững trước một bụi rậm. Họ tiến lại gần Hàn Giang, nhìn thấy một thi thể khủng khiếp đang vắt ngang trên một đống cây khô.
“Stephen...”, Đường Phong thốt lên, anh chưa từng thấy một thi thể nào lại thảm hại đến vậy. Tuy thân thể Stephen xem ra cũng tạm coi là nguyên vẹn, nhưng nếu nhìn kĩ thì gần như không còn lấy một chỗ thịt nguyên vẹn, chồ nào cũng rách nứt hết cả, có chồ nội tạng còn lòi cả ra ngoài, tất cả khung xương cũng dã gãy hết, vài chiếc xương bị gãy còn đâm xuyên thủng cả da thịt, phần da và quần áo cũng lòi cả ra. Khủng khiếp nhất vẫn là khuôn mặt
của Stephen, hoàn toàn không còn nhìn ra mặt người, một con ngươi vẫn còn trong hố mắt, hố mắt còn lại thì trống trơn, sâu hoắm...
“Chết thảm đến mức này sao?!”, Đường Phong nhìn thi thế của Stephen mà không khỏi xót xa.
“Xem ra khu vực thứ năm là nơi có khả năng phát hiện ra kệ tranh ngọc nhất!”, Yelena nói.
Hàn Giang đứng im một hồi mới định thần lại, chậm rãi nói: “Nhưng tôi đã tìm khắp xung quanh đây, mà cũng không thấy thi thể của Stechkin và cái ba lô đựng kệ tranh ngọc đâu cả.”
“Có thể là rơi ở chỗ khác!”, Đường Phong đoán.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi xem kĩ thi thể của Stephen thì tôi đã phát hiện ra một manh mối. Mọi người nhìn quần áo của Stephen đi!”, Hàn Giang nhắc nhở.
“Quần áo làm sao?”, Đường Phong không hiểu.
Hình như Yelena đã nhìn ra vắn đề: “Bên trong người Stephen có mặc một chiếc áo chống đạn!”
“ừm, đúng là như vậy. Stechkin ra tay chuẩn xác, do Stephen mặc chiếc áo này nên mới lọt qua được mắt của Stechkin. Điều này đã chứng minh cho những gì mà Stephen kể lại, anh ta đã đề phòng Stechkin từ trước đó rất
Gô lâu. Cuối cùng, hành động mà Stephen ôm Stechkin lao xuống cõi chết càng khiến Síechkin không thể ngờ tới, bởi Stechkin không thể ngờ rằng, Stephen vẫn chưa chết”, Hàn Giang giải thích xong, lại chỉ vào đôi tay của Stephen nói: “Mọi người nhìn chồ này đi!”
Lúc này Đường Phong mới phát hiện Stephen vẫn đang trong tư thế ôm chặt lấy StcclikiM null không khỏi thốt lên: “Xem bộ dạng của Stephen, như anh ta chết cũng không chịu buông tay!”
“Đúng! Nếu như Stephen và Stechkin cùng nhảy xuống, Stephen lại ôm chặt lấy Stechkin thì đáng lẽ ra thi thể của cả hai phải ở cùng nhau mới đúng!”, Hàn Giang nói.
“Đúng vậy!”, Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi mà cũng không lần ra được manh mối, rốt cuộc, anh nói với Hàn Giang: “Hãy lục soát hết khu vực này đã rồi tính tiếp!”.
Hàn Giang cũng đành phải đậy thi thể của Stephen lại, đánh dấu, sau đó tiếp tục lục soát khu vực còn lại theo như kế hoạch ban đầu.
7
Càng xuống dưới vực núi, đường càng khó đi. Đường Phong và Yelena bước thấp bước cao xuyên qua bụi cỏ dại và lau sậy um tùm, rậm rạp, mà còn không được bỏ qua bất cứ một địa điểm khả nghi nào. Gai góc mấy lần đâm vào người Đường Phong. Đột nhiên, Yelena đi đằng trước bỗng bị thụt chân, ngã sõng soài ra đám cỏ dại và lau sậy.
Đường Phong thấy vậy liền vội vàng tới đỡ Yelena. Thấy cô chỉ bị xây xước nhẹ, anh liền trêu ghẹo: “Cô j
không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy, không thì tôi lại chẳng biết ăn nói thế nào với Hàn Giang!”
“Đừng có trêu tôi nữa, hình như ban nãy tôi bị cái gì vướng vào chân thì phải.”
Đường Phong phát hiện thấy giày của Yelena mắc vào một sợi dây, mắt anh sáng lên, đây không phải là sợi dây trên chiếc ba lô của Stechkin sao? Đường Phong nhanh chóng tìm thấy chiếc ba lô đó trong bụi cỏ.
Yelena vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ reo lên: “Ba lô của Stechkin!”
Hai người vội vàng mở ba lô của Stechkin ra, vài miếng ngọc vụn nát xuất hiện trước mắt họ, Đường Phong vừa nhìn đã nhận ra ngay đây chính là mảnh vụn của ba miếng ngọc bộiế Tiếp tục lật ba lô ra thì cảnh tượng mà Đường Phong không muốn trông thấy đã hiện lên rồi, anh lại tìm thấy mấy miếng ngọc vỡ. “Chết rồi, mấy miếng ngọc bội vỡ vụn thế này thì.chắc chắn kệ tranh ngọc cũng khó mà còn nguyên vẹn được!”, anh không khỏi lo lắng.
Đường Phong nhận ngay ra, những miếng ngọc vỡ dốc ra được từ đáy ba lô, chính là kệ tranh ngọc mà anh phát hiện thấy trong giếng vàng: “Toi rồi, quả nhiên đã vỡ vụn rồi!”
Đúng lúc Đường Phong hồn xiêu phách lạc thì Yelena đột nhiên phát hiện ra trong ba lô vẫn còn một chiếc hộp gấm: “Này, sao ở đây lại cỏ một cái hộp vậy?”
Đường Phong giật mình. Anh cũng nhìn thấy chiếc hộp đó, mở ra xem, hóa ra lại là một kệ tranh ngọc, một kệ I tranh ngọc đã bị nứt gãy thành mười mấy mảnh.
“Sao... sao lại mọc đâu ra thêm một kệ tranh ngọc, thế này?”, Yelena không hiểu.
“Đây chắc là kệ tranh ngọc mà mấy đời gia tộc nhà Stephen để lại, đáng tiếc cũng bị vỡ vụn rồi!”, Đường Phong lập tức nghĩ tới Mã Xướng Quốc, cha của Stephen.
“Đây là một phát hiện bất ngờ. Cả bốn kệ tranh ngọc chúng ta đều tìm thấy rồi, chỉ... chỉ có điều... vỡ mất hai tấm!”, Yelena nuối tiếc nói.
“Tìm thêm xem, ba lô của Stechkin tìm thấy rồi, thi thể của hắn chắc cũng quanh đây thôi!”, Đường Phong nhìn xung quanh.
Yelena nghe Đường Phong nói vậy, theo phản xạ liền rút súng ra. “Stechkin bị rơi xuống thành đống thịt nát rồi, cô còn sợ cái gì?”, Đường Phong thấy Yelena hơi nhạy cảm quá đà.
“Đừng lơ là cảnh giác, Stechkin có thể thoát ra được khỏi nhà tù Bonika thì chắc chắn không phải loại người đơn giản đâu!”, Yelena cảnh cáo Đường Phong.
Lời cảnh báo của Yelena khiến Đường Phong lại nhớ tới cảnh tượng mình bị bất ngờ tấn công trong bụi cỏ lúc trên đỉnh núi. Một ông già trông gầy yếu vậy mà khỏe kinh người, đó là một năng lượng không thể kháng cự... Đường Phong nghĩ tới đây cũng rút súng ra.
Đường Phong và Yelena thận trọng lục soát một lượt xung quanh, nhưng không thấy thi thể của Stechkin. Yelena nhìn đồng hồ, sắp tới giờ hẹn Hàn Giang nên đành phải xách ba lô của Stechkin tới nơi hẹn gặp mặt với Hàn Giang.
Trên tay Hàn Giang cũng đang cầm một chiếc túi. “Chiếc túi đựng dù của Stechkin?!”, Đường Phong nhận ngay ra chiếc túi trong tay Hàn Giang.
“Tôi vừa phát hiện ở đằng kia, còn chưa kịp mở ra!”, Hàn Giang nói.
“vẫn chưa mở ra? Như vậy cũng tức là chiếc dù của Stechkin vẫn chưa bật, vậy thì hắn chết chắc rồi!”, Đường Phong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hàn Giang trầm ngâm một hồi, nói: “Từ chiếc túi chưa được mở ra này suy đoán, thì chắc là như vậy, nhưng xác của Stechkin đâu? Chúng ta đã tìm khắp cả năm khu vực, phát hiện thấy xác Stephen ở đây, chiếc túi đựng dù và ba lô của Stechkin, kệ tranh ngọc cũng tìm thấy rồi nhưng vẫn chưa thấy xác của Stechkin đâu cả”.
“Có khi nào xác Stechkin rơi xuống khu vực khác không? Dù gì thì xác của Stephen và cả hai cái túi cũng văng đi mấy nơi, đâu có ở cùng một chỗ, rất có thể xác của Stechkin cũng rơi xuống chồ nào đó cách đây khá xa!”, Yelena suy đoán.
Hàn Giang nhìn lên trời rồi nói: “Chúng ta tìm kiếm thêm lần nữa, nếu như vẫn không tìm thấy thì quay về đợi tin tức của hội Triệu Vĩnh.”
Vậy là ba người chia thành các ngả tìm kiếm lại một lượt từ vách núi ra bên ngoài. Sau mấy tiếng đồng hồ, khi Hàn Giang, Đường Phong và Yelena gặp lại nhau, họ vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Ba người thất vọng quay trở lại dưới chân núi dựng
tạm lều trại, họ chờ đợi tin tức từ Triệu Vĩnh đang tìm li...............
kiếm ở những khu vực khác. Màn đêm buông xuống, từng tốp người lần lượt kéo nhau về báo cáo, bốn khu vực đều chẳng phát hiện thấy gì, chỉ còn lại khu vực thứ sáu nơi ị Triêu Vĩnh đích thân tìm kiếm. Khu vưc này nằm giáp ranh
với khu vực thứ năm, và được Hàn Giang cho răng đây Ị/ chính là nơi có khả năng phát hiện ra được điều gì đó nhấtế
Đến bữa tối, Triệu Vĩnh đem theo ba lính đặc công quay trở về, thất vọng báo cáo với Hàn Giang: “Tôi đã lục soát ba lần, nhưng cũng không có bất cứ phát hiện có giá trị nào.”
Hàn Giang vừa nghe thấy vậy đã thất vọng đổ người ra ghế. Lẽ nào Stechkin bốc hơi rồi sao? Người sống không thấy đâu, người chết cũng không thấy xác?! “Không! Không thể như vậy!”, Hàn Giang đột nhiên bật lên khỏi ghế.
“Quả... quả thực chẳng phát hiện được gì!”, Triệu Vĩnh bị tiếng hét của Hàn Giang làm cho giật bắn mình.
Hàn Giang hất hất tay, ra hiệu cho Triệu Vĩnh đi ra, nhưng chưa kịp đợi Triệu Vĩnh ra ngoài, Hàn Giang đã lại gọi giật anh lại: “Buổi đêm tăng cường cảnh giới. Sáng sớm ngày mai cho quân tản ra, tiếp tục lục soát, tổ chức cho những đặc công giỏi leo lên vách núi tìm kiếm!”
Triệu Vĩnh vừa nghe thấy vậy đã chóng cả mặt, nhưng lai không dám cãi lai lênh của Hàn Giang, nhất thời
không biết phải làm thế nào. Lúc này, Đường Phong bỗng rầu rĩ nói: “Tôi nghĩ không phải tìm kiếm nữa đâu!”
“Tại sao?”, Hàn Giang, Triệu Vĩnh, Yelena đều nhìn Đường Phong.
“Stechkin còn sống hay đã chết đều không quan trọng nữa rồi... Mọi người hãy nhìn cái này...”, Đường Phong nói tới đây thì quay nhìn mọi người. Khi tất cả quây lại thì thấy Đường Phong đã ghép hai kệ tranh ngọc vỡ vụn lại. Đường Phong chỉ vào kệ tranh ngọc, bắt đầu nói: “Hai kệ tranh ngọc này một kệ thì vỡ thành 18 mảnh, một kệ thì thành 13 mảnh, nhưng đều không thiếu sót, ghép lại vẫn có thể sử dụng”.
Hàn Giang chăm chú quan sát một lượt, sau đó gật gù, miệng lẩm bẩm: “Tiếp theo phải trông cậy vào hiểu biết của giáo sư La rồi.”
Bình luận truyện