Tử Thư Tây Hạ

Quyển 3 - Chương 21: Người sống sót thứ 4



Đội thám hiểu xảy ra chuyện, chính phủ hai nước Trung Quốc — Liên Xô đều áp dụng phương pháp giải quyết trong hòa bình. Tuy vậy, chính phủ hai nước cũng đều đã mất hết hứng thú với việc tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành, về phía Liên Xô, Makarov bị gọi vào KCB, Makarov thì được KGB bí mật bảo hộ nghiêm ngặt, kệ tranh ngọc được cất giữ, hồ sơ và các tài liệu liên quail thì bị tiêu hủy. Vậy phía Trung Quốc thì sao?

1

Triệu Vĩnh lại đưa người đi tìm kiếm thêm một ngày, vẫn không phát hiện thấy thi thể của Stechkin. Hàn Giang quyết định không lãng phí thời gian thêm nữa, để Triệu Vĩnh và một số nhân lực dẫn theo ở lại, còn mình cùng Đường Phong, Yelena, Makarov và Từ Nhân Vũ quay về tổng bộ.

Hàn Giang căn cử vào manh mối mới, để phân công lại nhiệm vụ, giao hai kệ tranh ngọc bị vỡ cho giáo sư La.

Đối diện với hai kệ tranh ngọc bị vỡ vụn thành hơn chục

mảnh này, giáo sư La cũng không khỏi chau mày. Mãi lâu sau, giáo sư La mới nói với Hàn Giang: “Tôi chỉ có thể thử xem có thể ghép hai kệ tranh ngọc này lại không, sau đó mới giải nghĩa những văn tự trên đó và tấm bản đồ phía sau.”

“Vậy thì phiền bác quá! Bác hãy cố gắng phục chế lại hai kệ tranh ngọc này trong khả năng lớn nhất!”, Hàn Giang khẩn cầu.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức. May mà những mảnh vỡ vẫn còn đủ nên vẫn có thể phục chế được, nhưng kết quả sau đó thế nào, thì tôi cũng không dám khẳng định!”, giáo sư La từ trước tới nay làm việc rất cẩn trọng, những việc nào không chắc chắn, ông đều không hứa hẹn trước. Nhưng Hàn Giang và Đường Phong cũng biết, giáo sư La đã nói đến như vậy rồi, thì xem ra ông cũng khá tự tin.

Hàn Giang quay sang Yelena và Makarov, nói: “Yelena, sau khi hai người về nước, anh hi vọng hai người có thể kiểm tra đến cùng hồ sơ của Branch, Stechkin và Brainin.”

“Bây giờ anh đang giao việc cho bọn em, giống như sếp của bọn em ấy nhỉ. Anh phải biết rằng ở chỗ em, đến Ilyushin cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời em đấy!”, Yelena nổi cáu.

“Đâu có, anh sao dám giao nhiệm vụ cho em, đây chẳng phải là anh đang thương lượng, để mong em giúp đỡ đó sao?”, Hàn Giang liền vội vàng đối mặt tươi cười hớn hở chưa từng thấy, khiến Đường Phong suýt thì bật cười.

“Nói vậy còn tàm tạm. Em nói cho anh biết, trước đây em đã từng kiểm tra qua hồ sơ của Stechkin và Brainin rồi, chẳng có gì sai lệch so với tình hình mà em nắm được, nếu đối chiếu với hồ sơ thì không thấy họ che giấu chuyện gì cả!”, Yelena nói.

“Vậy thì kiểm tra Branch xem sao!”, mắt Hàn Giang đảo qua đảo lại như ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp: “Còn... còn cả cái gã Shchedrin nữa, lão Mã, bác thử đi hỏi ông ấy xem, gợi cho ông ẩy nhớ lại chuyện trước đây, đặc biệt là chuyện bạo động ở căn cứ Tiền Tiến tnrớc đây, cháu cảm thấy điều này rất quan trọng.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Bao nhiêu là việc cho thấy vấn đề mà hiện giờ chúng ta đang đối diện, chắc có liên quan tới tổ chức bí ẩn và căn cứ Tiền Tiến năm nào!”, Makarov chần chừ một lúc rồi than thở: “Nhớ lại đúng thật là xấu hổ, năm đó tôi còn là người phụ trách căn cứ Tiền Tiến.

“Còn cả cái gã White nữa, Shchedrin đã nhắc tới cái gã White người Mỹ đó, rất khả nghi. Sau này Stephen cũng gặp phải một người Mỹ tên là White!”, Hàn Giang dặn dò Makarov.

“White?!”, Makarov lắc lắc đầu, “Nhưng sợ rằng Shchedrin cũng chẳng biết được bao nhiêu, lần trước ông ta cũng từng nói rằng sau này không tiếp xúc với Stechkin nữa, White cũng mất tích.”

“Bất luận thế nào bác cũng phải cố hỏi ông ấy bằng được!”, Hàn Giang dặn dò.

“Được rồi! Hàn, khỏi cần anh phải dặn bọn em từng li từng tí như thế, đừng quên bọn em cũng là đặc công. Em còn phải điều tra về báo cáo tử thi cuối cùng của Brainin, còn phải tìm hiểu tình hình của Stechkin tại Bonika. Tóm lại, những gì anh nghĩ tới, chắc chắn em đã nghĩ ra trước cả anh!”, Yelena đầy vẻ tự tin.

Hàn Giang bối rối, cười cười: “Anh thích vẻ tự tin này của em. Nghe em nói vậy thì anh cũng vên tâm rồi.”

2

Tiễn Yelena và Makarov xong xuôi, Đường Phong và Hàn Giang vẫn không có phút nào được rảnh rang. Điện thoại của cảnh sát Kim từ đội cảnh sát hình sự gọi tới: “Hàn à, anh chạy đi đâu đấy? Mấy hôm nay gọi mãi cho anh mà chẳng có ai nghe máy!”

“Anh Kim à, mấy hôm trước tôi đi thực thi nhiệm vụ đặc biệt.”

“Nhiệm vụ đặc biệt? Vậy thì tôi không hỏi nữa.”

“Sao? Vụ án của giáo sư Trần có gì tiến triển không?”

“Tiến triển? Cũng chẳng coi là tiến triển được, báo cáo khám nghiệm tử thi của Trần Tử Kiến có rồi!”

“Được, hai mươi phút sau gặp”, Hàn Giang nghe điện thoại xong liền đánh mạnh vô lăng, quay đầu xe lao vun vút về phía hướng trụ sở đội cảnh sát hình sự.

Hai mươi phút sau, Đường Phong và Hàn Giang đã tới chồ đội cảnh sát hình sự. Cảnh sát Kim lấy báo cáo

khám nghiệm tử thi của giáo sư Trần Tử Kiến ra, do dự một hồi mới nói: “Kết luận khám nghiệm tử thi vốn không có gì phức tạp, ban nãy lẽ ra tôi có thể nói luôn với anh qua điện thoại. Chỉ là..

3

“Anh Kim, anh cũng biết ấp a ấp úng từ lúc nào vậy?”

“Chỉ là kết luân về cái chết của Trần Tử Kiến khiến tôi thấy có chút khó hiểu, bởi vậy mới mời anh tới đây”, cảnh sát Kim giải thích.

“Khó hiểu? Không phải lần trước nói rằng là do Trần Tử Kiến tự sát sao? Sao rồi, bây giờ lại chuyển thành bị giết ư?”, Hàn Giang hỏi lại.

“Không! Không! Không phải ý đấy. Tới hiện giờ Trần Tự Kiến tự sát hay là bị giết vẫn chưa có kết luận cuối cùng. Bởi vậy, vụ án này đến nay vẫn chưa kết thúc, bản thân tôi vẫn nghiêng về khả năng tự sát!”, cảnh sát Kim nhìn Hàn Giang, rồi lại nhìn sang Đường Phong, giải thích thêm: “Tôi nói khó hiểu là vì thực ra từ lần trước tại hiện trường đã nói với các anh rồi, tư thế chết kì dị của Trần Tử Kiến cứ ám ảnh tôi mãi. Báo cáo khám nghiệm tò thi lại chỉ rõ: Trần Tử Kiến do chịu sử hoảng loạn khủng khiếp từ bên ngoài đã dẫn đến đứt mạch máu não mà chết.”

“Đúng là vì hoảng sợ quá mà chết ư?”, Đường Phong ngạc nhiên, “Nhưng Tiểu Lô, trợ lý của Trần Tử Kiến nói rằng giáo sư Trần vốn không có bệnh tật gì về tim mạch và huyết áp cả.”

“Đây chính là điều khiến người ta không sao giải thích được. Sau đó chúng tôi đã điều tra hồ sơ bệnh án và hồ sơ khám sức khỏe của Trần Tử Kiến, đúng là ông ấy không có bệnh tật gì về tim mạch và huyết áp. Người không có tiền sử bệnh tim mạch hay huyết áp, thì sao lại dễ dàng bị khủng hoảng mà chết như vậy được? Điều này không thể giải thích nổiỄ Tôi làm cảnh sát hình sự được nửa đời rồi, nếu nói là có người từng chết vì sợ hãi thì cũng có, nhưng hầu hết họ đều có tiền sử bệnh tim hay huyết áp. Vụ án của Trần Tử Kiến, đúng là lần đầu tiên tôi thấy, thật quá kì lạ! Tư thế chết càng kì quái!...”, cảnh sát Kim lẩm bẩm.

3

Hàn Giang và Đường Phong nghe cảnh sát Kim trao đổi xong thì cũng đã đến buổi trưa. Hai người đi ra khỏi đội cảnh sát hình sự, Hàn Giang hỏi Đường Phong: “Sao rồi? Có thu hoạch được gì không?”

“Tôi lại muốn tới phòng thí nghiệm của giáo sư Trần lần nữa xem sao!”, Đường Phong bỗng nói.

“Sao, cậu lại nghĩ ra cái gì à?”, Hàn Giang hỏi lại.

“Tôi luôn cảm thấy trong vụ án của giáo sư Trần chắc chắn chúng ta đã bỏ sót điều gì đó...”, Đường Phong tự lẩm bẩm.

“Cậu vẫn nghi ngờ giáo sư Trần bị giết?”

“Tới đó xem trước đã!”

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới phòng thí nghiệm của giáo sư Trần. Đúng buổi trưa nên trong tòạ nhà vắng hoe. Trước khi tới, Đường Phong và Hàn Giang cũng không thông báo cho Tiểu Lô, vì cả hai người đã thông thạo đường đi ả đây. Chiếc thang máy già cỗi vẫn kêu cót két, trong hành lang không bật đèn, tuy là ban ngày nhưng vẫn khiến người ta không khỏi cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Đường Phong thấy cửa phòng thí nghiệm khép hờ nên khẽ gõ vài cái, không ai mở cửa. Vậy là Hàn Giang không đợi Đường Phong gõ tiếp, anh đẩy thẳng cửa đi vào, Đường Phong thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Tiểu Lô không ở đây, hai người đi vào gian phòng bên trong, chỉ thấy Tiểu Lô đang quay lưng về phía họ, mắt chăm chú nhìn lên màn hình máy tính. Hàn Giang gõ gõ cửa, Tiểu Lô nghe thấy tiếng động liền quay ngoắt người lại, nhìn thấy Đường Phong và Hàn Giang thì liền vội vàng đóng ngay file văn bản đang đọc lại, sau đó lại thao tác trên máy tính một lúc rồi mới đứng dậy đón tiếp Đường Phong và Hàn Giang.

Những hành động hấp tấp của Tiểu Lô không thể lọt qua được mắt của Đường Phong và Hàn Giang. Hỏi han vài ba câu, Đường Phong liếc mắt ra hiệu với Hàn Giang. Hàn Giang hiểu ý, nói với Tiếu Lô: “Chúng tôi muốn được xem bức tượng phần đầu mà giáo sư Trần làm.”

“Phần đầu? Bức tượng đó không phải đã hỏng rồi sao?”, Tiểu Lô hỏi lại.

“Hỏng rồi cũng xem.”

Tiểu Lô hình như không thoải mái lắm, nhưng không dám từ chối Hàn Giang, đành phải dẫn Hàn Giang đi lấy bức tượng hình đầu người trong két sắt. Đường Phong không đi theo, anh thấy Tiểu Lô ra ngoài liền vội vàng tới bên máy tính của cậu ta. Tuy Tiểu Lô đã tắt file văn bản vừa đọc đi nhưng vẫn để lại dấu vết trống “Văn bản gần đây nhất của tôi”. Đường Phong phát hiện ra những văn bản mới mở gần đây có bốn cái, ba cái phía dưới đều là văn bản về y học và nhân loại học, nhưng tiêu đề của văn bản trên cùng là: “Nghiên cứu lời nguyền Tây Hạ (lấy “Quỷ đoạn bách tự yếu quyết” làm ví dụ)”.

Đường Phong bỗng giật thót tim, anh đang định mờ văn bản đó ra để đọc thì bên ngoài cửa đã vọng lại giọng Hàn Giang. Đường Phong đành đứng phắt dậy chạy tới bên cửa sổ, giả vờ như đang nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

Phần đầu pho tượng khuôn mặt phụ nữ bị gọt mất nửa mặt lần nữa hiện lên trước mắt Đường Phong. Đường Phong nhìn đầu pho tượng, im lặng hồi lâu, rốt cuộc, anh quay lại nói với Tiểu Lô: “Tôi muốn đem bức tượng này đi, có được không?”

Tiểu Lô mím môi: “Tùy các anh, dù sao bức tượng này cũng không dùng đến nữa.”

Đường Phong ôm lấy bức tượng Phật rồi cùng Hàn Giang rời khỏi phòng thí nghiệm. Ra khỏi tòa nhà, lên xe Hàn Giang, Đường Phong lập tức nói ra phát hiện mới của mình: “Tôi đã phát hiện thấy một file văn bản trong máy tính của Tiểu Lô: “Nghiên cứu lời nguyền Tây Hạ (lấy “Quỷ đoạn bách tự yếu quyết” làm ví dụ)”, hơn nữa thứ ban nãy anh ta tập trung tinh thần đọc chính là cái này.”

“Như vậy nói lên điều gì?”

“Từ tiêu đê đã cho thây đây là một bài luận văn. Nhưng đây không phải là chuyên ngành của Tiểu Lô, đó là thứ mà tôi nghiên cứu mới đúng, nhưng Tiểu Lô lại tìm đọc là sao nhỉ?”

“Có lẽ hiện giờ người ta hứng thú với văn hóa Tây Hạ, thích thì xem thôi.”

“Thích thì xem? Vậy tại sao lúc nhìn thấy chúng ta anh ta lại căng thẳng như vậy, lại còn vội vàng đóng ngay file lại? Hơn nữa, bài luận văn đó rất kì lạ: “Nghiên cứu lời nguyền Tây Hạ (lấy ‘Quỷ đoạn bách tự yếu quyết’ làm ví dụ)”?! Hiện giờ trong lĩnh vực nghiên cứu Tây Hạ, tôi cũng được coi là bán chuyên gia, nhưng vẫn chưa từng đọc qua bài luận văn này và cũng chưa từng nghe thấy ‘Quỷ đoạn bách tự yếu quyết’ bao giờ.”

“Vậy chắc kiến thức của anh còn thiếu! Khà khà!”, Hàn Giang trêu ghẹo.

“Kiến thức của tôi còn thiếu? Được, cứ cho là vậy đi. Nhưng tôi vẫn thấy Tiểu Lô có vấn đề, anh phải coi trọng manh mối phía giáo sư Trần.”

“Được rồi, chúng ta còn có manh mối quan trọng hơn, chắc hôm nay Triệu Vĩnh về đấy!”. Hàn Giang nói tới đây liền tăng tốc.

4

Về tới tổng bộ thì thấy Triệu Vĩnh đã rầu rĩ quay về.

“vẫn chưa tìm thấy thi thể của Stechkin phải không?”, Hàn Giang tháy bộ dạng Triệu Vĩnh như vậy là biết ngay.

Triệu Vĩnh thất vọng, lắc đầu nói: “Không thấy, chúng tôi đã tìm kiếm khắp khu vực đó nhưng vẫn không tìm thấy xác Stechkin đâu.”

“Gã này bốc hơi ư?”, Hàn Giang thất vọng tới cực điểm, liền ra lệnh: “Cậu tiếp tục tìm kiếm, có manh mối gì lập tức thông báo cho tôi”.

Triệu Vĩnh đành miễn cường nhận lệnh đi ra, còn Đường Phong lại đang ngây người trước máy tính của Hàn Giang, tất cả máy tính trong tổng bộ đều không nối mạng với bên ngoài, chỉ có mồi máy tính của Hàn Giang là làm được điều đó.

Hàn Giang vồ vỗ Đường Phong, hỏi: “Xem gì thế?”

Đường Phong đang tìm kiếm trên mạng tiêu đề của bài luận văn, mà anh nhìn thấy trong máy tính của Tiểu Lô, nhưng trên mạng chẳng có gì cả. Đường Phong lại tìm kiếm riêng tiêu đề: “Quỷ đoạn bách tự yếu quyết”, kết quả tìm kiếm lên tới vài trăm nghìn, nhưng khi anh đọc lướt qua thì phát hiện thấy đều là những tin tức không liên quan.

Điều này khiến Đường Phong càng thêm nghi hoặc: “Bài luận văn đó của Tiểu Lô ở đâu ra nhỉ?”

“Không phải do cậu ta tự viết chứ?”, Hàn Giang cười nói.

“Cậu ta? Cậu ta có khả năng đó sao?”, Đường Phong chìm trong nghi hoặc.

‘Được rồi, chúng ta sẽ sắp xếp lại toàn bộ vấn đề từ

I đầu tới cuối!”, Hàn Giang chuyển chủ đề.

“Toàn bộ sự việc? Cuộc bán đấu giá?”, bây giờ cứ nhắc tới cuộc bán đấu giá đó là Đường Phong cảm thấy đau đầu.

“Không! Lần này chúng ta bắt đầu từ kệ tranh ngọc, bắt đầu từ kệ tranh ngọc cỏ được từ gia đình của Stephen!”, Hàn Giang nói như đinh đóng cột.

“Gia đình của Stephen?”

“Đúng! Hai hôm nay tôi đã suy ngẫm lại một lượt, toàn bộ sự việc xem ra dường như là bắt đầu từ cuộc bán đấu giá đó, nhưng thực ra thì nó đã bắt đầu từ cách đây mấy chục năm rồi, bắt đầu kể từ khi Hắc Lạt ma lấy được kệ tranh ngọc của Đôn Hoàng”. Hàn Giang vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy, viết lên đó bốn địa danh núi Hạ Lan, Đôn Hoàng, tuyết sơn A Ni Mã Khanh và Hắc Thủy Thành, theo các hưóng Đông, Tây, Nam, Bắc rồi nói tiếp: “Bốn kệ tranh ngọc được cất tại bốn địa điểm khác nhau. Hiện giờ chúng ta đã biết rằng, mấy trăm năm nay, hai kệ tranh ngọc tại núi Hạ Lan và tuyết sơn A Ni Mã Khanh, trước khi chúng ta tới, đã chẳng có ai đụng đến. Hai kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng và Hắc Thủy Thành thì tù’ đầu thế kỷ trước đã không còn ở nguyên vị nữa rồi.”

“ừm, tấm ở Hắc Thủy Thành là do Kozlov phát hiện ra, còn tấm ở Đôn Hoàng thì không biết do ai phát hiện ra, nhưng cuối cùng đã bị Hắc Lạt ma đoạt được.”

“Hai ngày hôm nay tôi luôn nghĩ về hai kệ tranh ngọc đó. Cậu cho rằng tấm ở Hac Thủy Thành được phát hiện thấy trước hay là tấm ở Đôn Hoàng?”, Hàn Giang bỗng đưa ra một câu hỏi kì lạ.

“Nếu xét theo thời gian hoạt động của hai nhân vật lịch sử này, thì chắc là kệ tranh ngọc tại Hắc Thủy Thành được Kozlov phát hiện vào năm 1909. Thời gian hoạt động chủ yếu của Hắc Lạt ma là vào thập niên 20 của thế kỷ trước, như vậy thì chắc là sau khi Kozlov phát hiện ra Hắc Thủy Thành; hơn nữa, rất có khả năng là sau khi Hắc Lạt ma nghe thấy Kozlov phát hiện ra kệ tranh ngọc, nên đã cố ý đi tìm và đã đoạt được kệ tranh ngọc kia.”

Hàn Giang nghe Đường Phong phân tích vậy liền ngẫm nghĩ, nói: “Cậu nói có lý, tôi vốn dĩ cũng nghĩ như vậy, nhưng có khả năng nào tình hình thực tế lại ngược lại không nhỉ?”

“Ngược lại?”, Đường Phong ngạc nhiên, “Ý anh là kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng đã được phát hiện thấy từ trước đó lâu rồi?”

“Sớm nhất cũng là trước thời Kozlov. Tôi còn nhớ trước đây, cậu từng kể với tôi rằng, Kozlov đã từng hai lần tới Hắc Thủy Thành thám hiểm vào năm 1908 và 1909.”

“Đúng vậy! Kozlov nhận lệnh của Hội địa lý hoàng gia phái tới Trung Quốc; vốn dĩ theo kế hoạch của ông ta thì chuyến khảo sát đó sẽ được thực hiện trong một vùng rộng lớn từ Mông cổ tới Tứ Xuyên, Vân Nam. Lần đầu tiên, cũng tức là năm 1908, lần đầu tìm thấy Hắc Thủy

Cô" Thành, cũng chẳng có phát hiện gì đáng nói. Ông ta cho rằng đó chẳng qua chỉ là thành phố nhỏ bị bỏ hoang, nên tiếp tục tiến quân về mục tiêu cuối cùng của mình là vùng Tứ Xuyên, Vân Nam. Nhưng khi Kozlov đi tới Thanh Hải, thì Hội địa lý điện báo cho ông rằng: một số văn vật phát hiện được tại Hắc Thủy Thành rất có giá trị, bảo ông phải lập tức quay trở lại Hắc Thủy Thành, tiếp tục khai quật. Vậy là mới có cuộc khai quật lần thứ hai của Kozlov tại Hắc Thủy Thành vào năm 1909. Cũng trong chính lần khai quật này, Kozlov đã có phát hiện gây chấn động trong đại Phật tháp bên ngoài Hắc Thủy Thành.

“Theo cậu thì nguyên nhân nào đã thôi thúc Kozlov từ Thanh Hải vòng trở lại Hăc Thủy Thành, rôi tiếp tục khai quật?”, Hàn Giang hỏi.

“Theo như nhận thức từ xưa, từ một vài văn vật mà lần đầu tiên Kozlov phát hiện trong Hắc Thủy Thành rồi vận chuyển về Saint Petersburg, thì trong số những văn vật đó, nhà Hán học nổi tiếng người Nga, Ivanovich Ivanov, đã phát hiện ra một loại văn tự cổ mà ông chưa từng thấy. Đó chính là chữ Tây Hạ mà chúng ta biết tới ngày nay. Chính phát hiện này đã gây được sự chú ý của Hội địa lý, nên họ đã lệnh cho Kozlov quay trở lại Hắc Thủy Thành.”

“Có khi nào là kệ tranh ngọc không?”

“Kệ tranh ngọc? Ý anh là Kozlov đã nghe nói về bí mật của kệ tranh ngọc, nên mới quay trở lại Hắc Thủy Thành?”, Đường Phong như him trong suy tư.

“Tại sao tôi lại có suy nghĩ kì lạ như vậy? Cậu nghĩ mà xem, Hắc Lạt ma là người ít học, ông ta không thể nào hiểu được những chữ trên kệ tranh ngọc, thậm chí đến lịch sử của Tây Hạ, ông ta cũng không biết. Vậy thì làm sao ông ta lại biết được mọi chuyện, biết được bí mật của kệ tranh ngọc?”

Mắt Đường Phong bỗng sáng lên: “Ý anh là trong đội quân đó có một cao nhân?”

“Chắc chắn là vậy, nếu không thì kể cả Hắc Lạt ma có đoạt được kệ tranh ngọc đi chăng nữa, thì cũng không thể biết được bí mật của nó.”

“Cao nhân?”, Đường Phong ngẫm nghĩ, “Trước đây tôi cũng nghĩ tới điều này, nhưng tôi cho rằng cao nhân đó chính là Mã Viễn, ông nội của Stephen.”

“Mã Viễn? Ông ấy là người thông thạo chữ nghĩa trong đội ngũ của Hắc Lạt ma. Nhưng cậu nghĩ lại xem, dựa vào năng lực của Mã Viễn thì có thể đọc được văn tự Tây Hạ trên kệ tranh ngọc không?”

“Lẽ nào bên cạnh Hắc Lạt ma và Mã Viễn vẫn còn một cao nhân khác?”, Hàn Giang nói vậy khiến Đường Phong thực sự mông lung.

5

Hàn Giang vẽ một vòng tròn đậm quanh hai chữ “Đôn Hoàng” trên giấy, sau đó viết chữ “X” lên đó, rồi bên cạnh chữ “X”, anh vẽ thêm một dấu hỏi và nói: “Chúng ta bắt đầu nói từ chữ ‘X’ này, sự tồn tại của cao nhân này có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là, kệ tranh ngọc do chính ông ta phát hiện ra, sau đó vỉ một mục đích nào đó nên ông Ocjii ta đã hiến tặng kệ tranh ngọc cho Hắc Lạt ma. Neu là như vậy thì kệ tranh ngọc ờ Đôn Hoàng, rất có khả năng đã được vị ‘X’ này phát hiện ra trước khi Kozlov phát hiện thấy kệ tranh ngọc tại Hắc Thủy Thành. Dĩ nhiên, vẫn còn, một khả năng khác, đó là ‘X’ chỉ là một thuộc hạ của Hắc Lạt ma, phục vụ cho Hắc Lạt ma giống như Mã Viễn vậy, sau cùng cũng tham gia vào vụ sát hại Hăc Lạt ma tại chùa Hắc Thứu. Nhưng theo tôi, thì tôi lại nghiêng về khả năng ‘X’ chính là người phát hiện ra trước, bởi vì tôi cho răng năng lực của ‘X’ vượt xa Hắc Lạt ma và Mã Viễn.”

“Suy đoán của anh khiến người khác phải kinh ngạc đấy, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý với suy đoán này, bời thật sự có cao nhân ‘X’ này tồn tại hay không? Biết đâu Mã Viễn cũng biết chữ Tây Hạ thì sao?”, Đường Phong lắc đầu, không chịu dễ dàng đồng ý với suy đoán của Hàn Giang.

“Mã Viễn biết chữ Tây Hạ ư?”, Hàn Giang lắc đầu, “Không thể! Cậu đã từng nói rằng, người giải mã được chữ Tây Hạ sớm nhất thời cận đại là nhà Hán học người Nga Ivanovich Ivanov, ồng ta đã căn cứ vào những văn bản mà Kozlov đem về Saint Petersburg, thì mới giải mã được ý nghĩa các văn tự Tây Hạ. Sao cậu có thể tưởng tượng ra rằng: một gã tú tài biến chất như Mã Viễn lại có thể hiểu được văn tự Tây Hạ?”

“Vấn đề không phải nảy sinh rồi sao? Ivanovich Ivanov là học giả đầu tiên giải mã được văn tự Tây Hạ, hơn nữa, việc ông giải mã được văn tự Tây Hạ cũng là từ sau khi Kozlov phát hiện ra Hắc Thủy Thành. Giả dụ nếu thực sự có cao nhân ‘X’ này, thì lẽ nào ‘X’ còn lợi hại hơn ông ta? Có thể giải mã được văn tự Tây Hạ trước hoặc gần như cùng lúc với Ivanovich Ivanov, tôi khôn 2 tin!”, Đường Phong lắc đầu lia lịa.

“Điều này...”, sự phản bác của Đường Phong khiến Hàn Giang cứng miệng. Hàn Giang ấp úng một hồi mới nói: “Đây quả thực là một vấn đề, nhưng tôi vẫn tin rằng có sự tồn tại của ‘X’. Đừng quên lời thề mà cậu và lão Mã thấy trên thềm đá Hậu điện!”, Hàn Giang nhắc nhở Đường Phong.

“Lời thề trên thềm đá!”, tư duy của Đường Phong tức tốc quay trở lại huyền cung trong núi sâu âm u.

“Cậu từng nói với tôi rằng, phía dưới đoạn lời thề trên thềm đá chỉ còn lại tên của Mã Viễn, đáng lẽ phải còn tên của vài người nữa, nhưng đều bị ai đó cố ý xóa đi rồi!”

“Đúng vậy! Việc này tôi luôn cảm thấy kì lạ!”

“Cậu nói xem, việc đó là do ai làm? Ai có thể khắc tên lên xong lại xóa chúng đi? vốn dĩ đã ở trong thạch điện âm u hun hút rồi, chẳng có ai trông thấy, vậy tại sao vẫn phải xóa đi? Sợ bị phát hiện ư?”, giờ thì tới lượt Đường Phong bị hàng loạt những câu hỏi của Hàn Giang làm cho cứng họng. Hàn Giang nói tiếp: “Tôi nghĩ những chữ đó bị xóa đi không phải là vì sợ ai đó nhìn thấy, mà là... mà là những người đó đều chết rồi!”

“Chết rồi? Chỉ còn Mã Viễn sống sót?”

“Chính xác mà nói, thì là họ đều đã bị cái người sống sót đó giết chết!”

“Hả... ý anh là mấy người đó đều bị Mã Viễn giết chết?”, Đường Phong ngạc nhiên.

“Đây là giải thích họp lý nhất. Theo như Stephen kể lại, thì vào những năm cuối thập niên 40 thể kỷ trước, Mã Viễn đã gặp nạn khi tới Thất sắc cẩm Hải tìm kiếm kệ tranh ngọc; còn theo phán đoán của anh thì hội Mã Viễn đã giết chết Hắc Lạt ma rồi khắc lời thề lên thềm đá vào khoảng cuối những năm 20, muộn nhất cũng không vượt

quá đầu những năm 30. Vậy thì ở giữa đã có khoảng chừng hơn chục năm. Vậy thử nghĩ một chút, hơn chục năm đó Mã Viễn đã làm gì?”

“Tìm kiếm kệ tranh ngọc, tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành!”

“Không sai. Trong quá trình này, những người khắc lời thồ trên thềm đá, chắc chắn đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, giống như chúng ta vậy. Bời thế, tới cuối những năm 40, trước khi Mã Viễn ròi khỏi chùa Hắc Thím thì nhừng người cùng lập lời thề với ông ta, lúc đó chắc đều đã không còn trên đời này nữa.”

“Cũng có nghĩa là trong mười mấy năm đó, những người từng khắc lời thề trên thềm đá đều đã chết cả rồi, bao gồm cả Mã Viễn?”

“ở đây lại xảy ra hai khả năng, từ những gì mà Đại Lạt ma ở Thất sắc cẩm Hải kể về Mã Viễn, thì có thể nhận thấy: lúc đó Mã Viễn đã là thượng tá của Cục bảo mật, dưới trướng ông ta đã có cả một đám người, có thể coi là đủ lông đủ cánh. Bởi vậy, tôi đoán, rất có khả năng trong mười mấy năm đó, ông ta đã giết chết những người cùng thề với mình, rồi xóa hết tên của họ đi. Dĩ nhiên, vẫn còn có một khả năng khác là: trong ngần ấy năm, những người đó đã chết tự nhiên, hoặc gặp nạn trong quá trình tìm kiếm kệ tranh ngọc. Nhưng nếu như vậy thì lại khôna giải thích được việc: tại sao tên những người đó lại bị xóa đi!”, Hàn Giang nói một hồi về phán đoán của mình.

“Theo phán đoán của anh thì cao nhân bí ẩn ‘X’ đó, chắc cũng là một trong sổ những người thề trên vách đá!”

“ừm, tôi nghĩ chắc là vậy. Hiện giờ, theo suy đoán của tôi, thì chúng ta có thê kết nối toàn bộ sự việc lại với nhau rồi!”, lúc này, một bức tranh hoàn chỉnh dường như đã xuất hiện trước mắt Hàn Giang.

6

Hàn Giang thấy Đường Phong vẫn chưa tin phán đoán của mình, nhưng cũng không giải thích thêm, mà vẫn tiếp tục miêu tả lại bức tranh đang được mở ra trước mắt mình: “Trước tiên, cao nhân ‘X’ này đã phát hiện ra kệ tranh ngọc tại Đôn Hoàng, rồi ông ta đã giải mã được chữ *Tây Hạ trên mặt kệ tranh ngọc, nhưng khổ nỗi, vì thân cô thế cô nên ông không có cách nào để tìm thấy nhũng kệ tranh ngọc còn lại. Bởi vậy, rất có khả năng vào đầu năm 1909 tại Thanh Hải, ông đã kể cho Kozlov nghe một chút về kệ tranh ngọc. Bởi vì, căn cứ theo tình hình chúng ta nắm được trước đây, thì trên kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng chắc là có khắc địa điểm cất giấu kệ tranh ngọc tại Hắc Thủy Thành, điều này chúng ta có thể nhờ giáo sư La nhanh chóng giải mã ra.”

“Đúng! Điều này không cần giáo sư La giải thích, chúng ta cũng có thể suy đoán ra. Nhưng nếu chỉ dựa vào cái này mà suy đoán rằng: Kozlov biết Hắc Thủy Thành là theo ý kiến của cao nhân ‘X’ kia thì khône ổn. Tôi đã đọc qua báo cáo của Kozlov viết sau khi về nước, trong đó không hề nhắc tới lý do liên quan tới việc được ‘X’ chỉ

điểm nên mới quay trở lại Hăc Thủy Thành!”, Đường Phong phản bác lại

Dĩ nhiên là Kozlov không thế nhắc tới cái người ‘X’ đó trong báo cáo rồi, vì ông ta muốn vơ hết công lao vào mình, còn ‘X’ chắc chắn cũng không muốn tên mình xuất hiện trong báo cáo của Kozlov, bởi vậy mà Kozlov hoàn toàn có thể giấu đi những điều đó trong báo cáo của mình.”

“Được rồi, cứ cho rằng anh suy đoán đúng đi, Kozlov đã nghe cao nhân ‘X’ đó chỉ điểm nên mới quay trở lại Hắc Thủy Thành, và cũng phát hiện ra kệ tranh ngọc ở đây, nhưng như vậy thì giúp ích gì cho cao nhân ‘X’? Ông ta cũng đâu có đoạt được kệ tranh ngọc!”

Câu hỏi của Đường Phong lại khiến Hàn Giang cứng họng. Hàn Giang trầm tư một hồi rồi nói: “Tôi nghĩ, khi ‘X’ nói với Kozlov, Hắc Thủy Thành có kệ tranh ngọc, thì chắc chắn giữa họ đã giao hẹn với nhau. ‘X’ vốn dĩ cũng có cơ hội đoạt được kệ tranh ngọc, nhưng rốt cuộc Kozlov đã phản bội lời giao hẹn, đem kệ tranh ngọc trở về Saint Petersburg.”

“Anh cứ tiếp tục vẽ ra đi!”, Đường Phong cảm thấy Hàn Giang đột nhiên trở thành một tiểu thuyết gia, bởi trí tưởng tượng vô cùng phong phú.

“Tùy cậu tin hay không, nhưng tôi sẽ nói hết những suy nghĩ của tôi, cậu nghe xong không biết chừng sẽ tin đấy. Tuy tôi vẫn chưa thể hoàn toàn xác định được tung tích của ‘X’, nhưng cao nhân ‘X’ lúc ẩn lúc hiện này, chắc chắn có tồn tại. Sau khi Kozlov khai quật trộm ở Hắc Thủy Thành, thì ‘X’ cũng bặt vô âm tín, nhưng khi Hắc Lạt ma quật khởi thì chắc chắn chính ông ta đã dâng tặng cho Hắc Lạt ma kệ tranh ngọc tại Đôn Hoàng. Vậy rõ ràng mục đích của ông ta là hi vọng có thể mượn thế lực của Hắc Lạt ma, để tìm được tất cả kệ tranh ngọc, tìm thấy Hạn Hải Mật Thành.”

“Sau đó ‘X’ và Mã Viễn đã cùng nhau giết chết Hắc Lạt ma, rồi lại cùng nhau đi tìm kiếm kệ tranh ngọc, tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành. Tôi nói thay anh nhé!”, Đường Phong cười nói.

“Đúng! Là như vậy. Cậu đừng cười, cậu có biết sau đó thế nào không?”

“Sau đó thế nào ư? Ông ta bị Mã Viễn hại chết! Là tôi nói theo suy đoán của anh đấy nhé!”, Đường Phong nói.

“Đây chỉ là một khả năng. Được rồi! Cứ cho rằng ‘X’ đã chết trước cuối những năm 40 của thế kỷ 20 đi, chúng ta tạm thời không nói tới ông ta nữa, nói tới Mã Viễn đi..

“Mã Viễn? Không phải Mã Viễn cũng đã chết trong hang động thác nước vào cuối những năm 40 thế kỷ 20 sao?”

“ừm, chục năm sau đó, bề ngoài thì chẳng có chuyện gì liên quan tới kệ tranh ngọc xảy ra cả, mãi cho tới khi đội thám hiểm Trung - Liên mất tích bí ẩn!”

“Thực ra trong chục năm đó, thế sự đã âm thầm dậy sóng!”, Đường Phong nói.

“Đúng vậy, mười năm đó âm thầm dậy sóng. Neu nói rằng sự tranh giành kệ tranh ngọc của Mã Viễn trước lúc chết là hiệp đầu, vậy thì sự mất tích của đội thám hiểm Trung - Liên chính là hiệp sau, giữa những năm đó có thể hiểu là giải lao giữa hai hiệp.”

“Ồ! Giải lao giữa hai hiệp, bây giờ tôi cảm thấy anh càng nói càng thú vị rồi đấy!”, Đường Phong bắt đầu tin vào những suy đoán của Hàn Giang.

“Vậy thì trong chục nãm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Hàn Giang tự hỏi rồi tự trả lời: “Hãy cứ bắt đàu nói từ hai kệ tranh ngọc đã được phát hiện thấy. Trước đây, chúng ta đã biết rằng, sau khi Kozlov mang kệ tranh ngọc về Saint Petersburg, thì kệ tranh ngọc đó đã được các học giả người Nga rất coi trọng, nhưng Ivanovich Ivanov đã chết trong trận ‘đại gột rửa’ của những năm 30, sau đó lại là chiến tranh Vệ quốc, nên việc liên quan đến kệ tranh ngọc chẳng còn ai quan tâm tới. Mãi cho tới đầu những năm 50, Misha và Menshikov đã phát hiện ra kệ tranh ngọc này trong cung điện Mùa đông, rồi sau đó đã có đội thám hiểưi Trung - Liên cuối những năm 50. Đây là manh mối phía nước Nga.

Tiếp tục nói về kệ tranh ngọc trên tay Mã Viễn; lần này rốt cuộc chúng ta cũng đã có được chút tin tức của gia tộc họ tò Stephen. Theo những gì Stephen nói, thì năm đó Mã Viễn đã gặp nạn trong hang động ở thác nước tại Thất Sắc Cẩm Hải, cha của Stephen, cũng chính là Mã Xướng Quốc, và một người nữa đã chạy thoát. Điều này phù hợp với những gì chúng ta thấy trong thác nước; bởi vậy tôi cho rằng những gì Stephen nói đều là thật. Sau đó, Mã Xướng Quốc với thân phận là đặc vụ của Cục bảo mật đã làm gì? Sau khi Quốc dân Đảng bị đánh bại phải rút khỏi đại lục, ông ta đã không tới Đài Loan mà chủ động yêu cầu được mai phục tại đại lục. Đây là một hành động không thể lý giải vào thời điểm đó, chỉ chắc chắn là ông ta có mục đích của mình, rõ ràng mục đích này là vì kệ tranh ngọc.”

“ừm, chỉ có thể giải thích như vậy, những người này đều bị kệ tranh ngọc hớp mất hồn rồi!”

“Stephen không nói cụ thể trong những năm mai phục ở đại lục, cha anh ta đã làm những gì, và rời đại lục năm nào, nhưng tôi đoán rằng: rất có khả năng Mã Xướng Quốc có liên quan tới việc đội thám hiểm mất tích!”, Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.

“Ồ? Anh nghi ngờ Mã Xướng Quốc cũng cùng với đội thám hiểm đi vào sa mạc Badain Jaran?”

“Mã Xướng Quốc làm sao đi chung được với đoàn thám hiểm, nhimg rất có khả năng ông ta đã bám theo họ.”

“Theo như những gì anh nói thì cuối cùng, khi đoàn thám hiểm xảy ra chuyện, ông ta cũng là người sống sót? Lương Vân Kiệt, Makarov, Misha, giờ lại mọc thêm Mã Xướng Quốc...”, Đường Phong điểm lại từng người may mắn sống sót liên quan tới lần thám hiểm đó.

“Có thể Mã Xướng Quốc không chỉ là người may mắn sống sót, mà có khi ông ta còn là hung thủ!”

“Hung thủ?”

“Cậu quên rồi sao, lúc lão Mã báo cáo lại với chủ tịch KGB Yuri Andropov, ông đã từng nói rằng: trước hôm họ xảy ra chuyện thì hai thùng nước uống mà đoàn thám hiểm mang theo đều đã bị đâm thủng, có khả năng là do có người cố ý phá hoại. Chính đoàn thám hiểm cũng xảy ra chuyện sau khi mất nước uống, mới ra ngoài tìm nguồn nước”, suy đoán của Hàn Giang càng lúc càng bạo dạn.

“Anh nghi ngờ chính Mã Xướng Quốc đã chọc thủng hai thùng nước?”

“Còn có thể là ai nữa? Người của đội thám hiểm đều được hai nước Trung - Liên tuyển chọn kĩ lưỡng, không thể có gián điệp trà trộn vào được. Hơn nữa, cũng chẳng có ai muốn mình không có nước uống để chết khát trong sa mạc, bởi vậy không thể do người trong nội bộ đoàn thám hiểm làm được.”

“Nói có lý, kha năng lớn nhất là Mã Xướng Quốc. Nhưng động cơ ông ta làm vậy để làm gì? Lẽ nào chỉ vì để toàn bộ đội thám hiểm sụp đổ tan tác?”

“Động cơ?”, Hàn Giang đảo đảo mắt, “Động cơ ư..., tôi nghĩ rằng lúc đó rất có khả năng đội thám hiểm đã gần tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, nên Mã Xướng Quốc đã tìm cách ngăn cản họ. Ông ta đổ hết nước uống của đội thám hiểm đi, là để họ thấy khó nhọc mà bỏ cuộc, sau đó để mình ông ta phát hiện thấy Hạn Hải Mật Thành.”

“Cái gã điên đó, chỉ dựa vào mình gã thôi sao?”

“Có lẽ ông ta vẫn còn đồng bọn.”

“Đội thám hiểm cũng nóng vội quá, chưa tìm thấy toàn bộ bốn kệ tranh ngọc mà đã tiến thẳng vào sa mạc, cuối cùng quả nhiên đã xảy ra chuyện!”, Đường Phong than thở.

“Đừng quên đó là những năm đầy biến động, hai nước nôn nóng muốn tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, bởi vậy mới tổ chức một đội thám hiểm hùng hậu như thế. Họ tưởng rằng đông người, nhiều sức, nhưng thực ra đó không phải là việc của nhiều người.”

7

Hàn Giang lại tiếp tục nói: “Đội thám hiểu xảy ra chuyện, chính phủ hai nước Trung Quốc - Liên Xô đều áp dụng phương pháp xử lý trong hòa bình. Nhưng vì nó mà chính phủ hai nước cũng mất hết hứng thú với việc tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành, về phía Liên Xô, Makarov bị gọi vào KGB, Misha thì được KGB bí mật bảo hộ nghiêm fígặt, kệ tranh ngọc được cất giữ, các hồ sơ tài liệu liên quan đều bị tiêu hủy. Tôi nghĩ phía Trung Quốc chúng ta chắc cũng như vậy.

Xem ra sự việc này lại bị đứt quãng một thời gian, nhưng thực ra không phải như vậy. Mã Xướng Quốc còn sống sót đã không dám lưu lại đại lục, rồi không những không quan tâm tới mệnh lệnh của phía Đài Loan, mà còn vội vàng đi xuyên qua cao nguyên Thanh Tạng, vượt qua dãy Himalaya để tới Ấn Độ. Sau đó, ông ta cũng không dám tới Đài Loan mà lên tàu vượt biên bằng đường biển tới Mỹ. Sau đó, ông ta trốn chui trốn lủi, ẩn cư tại vùng nông thôn nước Mỹ. mãi cho tới khi nghe nói về cuộc bán đấu giá một kệ tranh ngọc tại Bắc Kinh. Chuyện sau đó thế nào chúng ta cũng đều đã biết.”

‘Nếu như Stephen nói thật, thì mấy chục năm nay

Mã Xướng Quốc cũng chẳng có động tĩnh gì cả.

“ừm, tôi tin Stephen. Bây giờ nghĩ lại, lúc anh ta nói

với chúng ta tất cả những việc này, chắc là anh ta đã chuẩn

bị xong cho việc cùng Stechkin về cõi chết.”

“Đúng vậy! Con người trước khi chết lời lẽ cũng thật thà, lương thiện!”, Đường Phong thốt lên.

“Mã Xướng Quốc ôm lấy kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng trốn chui trốn lủi, không chút động tĩnh. Vậy thì chúng ta hãy nhìn lại phía nước Nga, kệ tranh ngọc ở Hắc Thủy Thành được KGB cất giữ trong mật thất đưới tầng hầm của cung điện Mùa đông, mãi cho tới khi bị Tymoshenko phát hiện. Nhìn bề ngoài thì phía nước Nga gần như cũng chẳng có động tĩnh gì, nhưng bây giờ nghĩ lại thực ra không phải vậy. Ngược lại, mấy chục năm nay họ vẫn âm thầm hoạt động. Trước tiên là Misha, Misha được KGB bí mật bảo vệ nên mới khiến ông bình chân như vại. Nhưng chính cái năm 1964 bị thất lạc đó mới đáng nghi nhất. Theo điều tra của Yelena, thì những đặc công bảo vệ ông ta trước và sau năm 1964, đều chắc chắn có vấn đề, nhưng tới khi Yelena tìm ra họ thì Brainin lại bị thiêu chết còn Stechkin thì vượt ngục.”

“Hiện giờ Stechkin ngang nhiên xuất hiện trước mat chúng ta thì càng chứng minh rằng: những đặc công đó đều có vấn đề!”..

“Yelena nghi ngờ có lẽ ngoài Brainin, Stechkin và Isakov ra thì vẫn còn một người nữa!”, nói xong, Hàn Giang vẽ một vòng tròn quanh chữ “Hắc Thủy Thành”, viết một chữ “X2” bên cạnh, rồi lại vẽ một vòng tròn đậm quanh chữ “X2”.

“Tôi cũng từng nghĩ tới việc đó, nhưng hiện giờ vẫn chưa xác định được sự tồn tại của X2.”

“Đúng vậy, sau này chính lão Mã và Branch phụ trách căn cứ Tiền Tiến. Lão Mã nhắc tới căn cứ Tiền Tiến vốn dĩ chẳng liên quan gì tới kệ tranh ngọc, nhưng hình xăm bí ẩn đó xuất hiện lại khiến hai việc này liên quan tới nhau.”

“Đúng thế! Mãi sau này lúc lão Mã nói ra, tôi mới thực sự cảm thấy bất ngờ, hình tô-tem của bộ lạc Đảng Hạng cổ xưa, xuất hiện trên người những thành viên của đội quân Hắc Lạt ma, xuất hiện trên người của học viên căn cứ Tiền Tiến, rồi lại xuất hiện trên người tổ chức bí ẩn đối kháng với chúng ta, vậy giữa ba nhóm đối tượng này có mối liên hệ gì không?”

“Chắc chắn là có liên quan!”, Hàn Giang ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói: “Đội quân của Hắc Lạt ma đầu tiên do ông ta cầm đầu, sau đó là Mã Viễn. Sau khi Mã Viễn chết thì đội ngũ này sẽ do ai lãnh đạo nhỉ?”

“Mã Xướng Quốc?”

“Hiện giờ chúng ta vần chưa biết được, có thể đội quân này sau đó đã bị dẹp tan, không tồn tại nữa..

“Chắc là như vậy. Nếu không thì Mã Xướng Quốc cũng không đến nỗi một thân một mình chạy tới Mỹ trốn chui trốn lủi.”

“Nhưng vẫn còn có một khả năng là: đội quân này được một người khác tiếp quản.”

“Là ai nhỉ? Những người thề trên nền đá chắc đều chết rồi, ngoài Mã Xướng Quốc ra thì còn ai có thể tiếp quản đội ngũ đó?”

“Không biết. Chúng ta tiếp tục nói về tổ chức bí ẩn đối kháng với chúng ta, đúng đàu tổ chức này chính là ‘Tướng quân’. Tướng quân là ai? Chúng ta không biết.

Ông ta và đội ngũ của Hắc Lạt ma, cả những học viên của căn cứ Tiền Tiến nữa, họ có liên quan nội bộ gì với nhau hay không, hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết được.”

“Có lẽ chúng ta đa nghi quá, theo những gì Stephen nói thì đám người đó xăm mình bằng phương pháp xăm hiện đại, không giống như thời của Branch. Có thể bọn chúng vốn là hai tổ chức khác nhau, biết đâu Branch làm đúng như những gì ông ta nói, ông ta nhìn thấy hình tô-tem cổ xưa đó nên sau này dùng để dạy dỗ những học viên không nghe lời.”

“Mong rằng như vậy, nhưng kể từ khi nghe được tình hình mà lão Mã kể, tôi luôn nghi ngờ hình xăm đó không chỉ đơn giản như vậy.”

“Có lễ điều tra phía Yelena có thể giúp chúng ta tháo gỡ được chút nghi ngờ..Đường Phong lẩm bẩm.

8

Đường Phong và Hàn Giang đều chìm trong ưu tư. Mãi một lúc sau, Đường Phong mới than thở: “Bây giờ ngẫm lại thì thấy cuộc bán đấu giá vốn không phải là khởi nguồn của mọi chuyện, mà chỉ là sự tiếp diễn của hiệp sau.”

“Không sai! Cứ cho rằng cộng thêm giờ thi đấu đi, nhưng trận đấu cộng thêm giờ này, cũng đều đã cuốn chúng ta vào đó. Bây giờ, chúng ta nói tới cuộc bán đấu giá đó. Stephen nói rằng, cuộc bán đấu giá đó là một cái lưới do Tướng quân giăng ra, lúc đó tôi mới bừng tỉnh, những nghi ngờ mà trước đây chúng ta không tài nào giải thích được, giờ đều đã rõ mười mươi.”

“Đúng vậy! Để dụ Mã Xướng Quốc ẩn cư bao năm qua, Tướng quân đã không tiếc công sức và thời gian để thiết kế cuộc bán đấu giá đó. Không ngờ Mã Xướng Quốc tuy trốn chui trốn lủi khắp nơi ngần ấy năm trời, nhưng vẫn không chịu được nên đã xuất hiện. Tuy ông ta để Fanny ra mặt, nhưng Tướng quân vẫn lần ra manh mối, tìm thấy Stephen, sau đó tìm thấy Mã Xướng Quốc, vừa để Stephen làm thuê ình, vừa đoạt được kệ tranh ngọc! Một mũi tên trúng hai đích! Thật cao tay!”

Hàn Giang cười: “Sợ rằng lão Tướng quân đó không chỉ một mũi tên trúng hai đích thòi đâu!”

“Ồ!”, Đường Phong không hiểu.

“Hắn không những thông qua cuộc bán đấu giá giải quyết việc với Mã Xướng Quốc, mà còn dụ được cả Lương Vấn Kiệt.”

“Lương Vân Kiệt? Nhưng tôi cảm thấy cả tôi và Lương Vân Kiệt rốt cuộc đều không may, nên mới bị lôi vào chuyện này!”

“Cậu là bị tính tò mò của mình lôi vào, nhưng Lương Vân Kiệt thì chắc chắn không. Hiện giờ, tôi vẫn chưa dám khẳng định Tướng quân thiết kế cái bẫy đó là nhằm vào Lương Vân Kiệt, nhưng tôi có thế khẳng định: ông ta thiết kế ra chuyện đó thì ngoài việc dụ Mã Xướng Quốc ra, chắc chắn còn mong rằng có thể dụ được những người bí mật hiểu biết về kệ tranh nữa, và rõ ràng Lương Vân Kiệt là một trong số đó!”, Hàn Giang suy đoán.

Đường Phong gật gù: “Anh nói như vậy quả thực cũng có lý, xem ra chỉ có tôi ỉà thằng đen đủi!”

“Lương Dũng Tuyền thì tôi không biết ỉà thật hay là giả, nhưng tóm lại ông ta thể hiện rằne mình không hứng thú với kệ tranh ngọc, nên đã thoát được mọi chuyện.”

“Hừm, bây giờ nghĩ lại, việc ông ta đưa cho chúng ta kệ tranh ngọc chẳng khác nào quẳng cho chúng ta quả lựu đạn.”

“Ông ta vứt là đúng. Vì có khả năng Lương Dũng Tuyền đã được nghe một số chuyện về kệ tranh ngọc, do Lương Vân Kiệt kể lại, bởi vậy hơn ai hết, ông ta hiểu rằng: mình không đủ năng lực để giải quyết việc đó, nên thà đưa quả lựu đạn đó cho chúng ta còn hơn! Nhung gã này lại không cam tâm vứt bỏ kệ tranh ngọc đáng giá tiền tỷ, và

ông ta lại biết rằng, có thể chỉ có chúng ta mới giải quyết được việc này, bởi vậy mới ký một hiệp ước quân tử với chúng ta, đợi mọi việc giải quyết xong, thì vẫn phải đem kệ tranh ngọc trả lại ông ta.”

“Khà khà, may mà Lương Viện không giống cha cô áy!

“Sao? Sợ rồi à? Sợ rồi thì đừng yêu con gái nhà người ta nữa!”

“Tôi sợ gì chứ? Tôi chỉ e sau này chính Yelena mới phải chịu đựng anh đấy!”, Đường Phong công kích lại.

“Thôi! Thôi! Thôi! Hai chúng ta không tán chuyện nữa, nói tiếp nào. Kết quả ở cuộc bán đấu giá đã nằm ngoài khả năng dự liệu của Tướng quân. Chúng không ngờ, kệ tranh ngọc lại được đại gia Lương Vân Kiệt mua mất, nên đã giết chết ông ấy, cướp lại kệ tranh ngọc. Nhưng do chúng ta kịp thời vào cuộc, nên âm mưu của chúng không thành! Sau đó, Stephen làm việc cho Tướng quân rồi mất hết thuộc hạ cũ của anh ta tại Hồng Kông, nên càng phái chấp nhận bán sinh mệnh cho Tướng quân, mãi cho tới khi anh ta tới núi Hạ Lan thì mới đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Tướng quân!”, rốt cuộc Hàn Giang đã xâu chuỗỉ lại toàn bộ tình hình mà anh nắm bắt được.

9

Đường Phong suy nghĩ một hồi, rồi lại đưa ra câu hỏi cứ vướng mắc mãi trong lòng: “Nhưng vẫn còn một điều chưa giải thích được, đó chính là cái chết của Tề Ninh.

Trước đây chúng ta đã từng phân tích qua, Tề Ninh tự sát là do chịu sức ép từ cả hai phía. Một bên đã được xác định là Vương Khải, sau lưng hắn là Tướng quân, nhưng còn một bên là ai? Te Ninh chính vì chịu sức ép quá lớn từ phía bên kia, nên mới vội vã gõ búa, bán kệ tranh ngọc cho Lương Vân Kiệt. Lẽ nào áp lực bên kia chính là Lương Vân Kiệt?”

“Vấn đề này tôi cũng nghĩ tới rồi, đáng tiếc là hai đương sự Tề Ninh và Lương Vân Kiệt đều đã chết, Vương Khải cũng chết rồi. Bây giờ bọn họ đã chết hết, chẳng có ai làm chứng nên rất khó để làm cho rõ vấn đề. Có khi lại chính là Lương Vân Kiệt gây sức ép cho Tề Ninh!”, Hàn Giang cũng không hiểu nổi chuyện này.

“Không! Tôi thấy không thể. Trước đó Vương Khải đã gây áp lực cho Tề Ninh, vì dù sao thì Tướng quân cũng đã lấy kệ tranh ngọc ra làm mồi nhử rồi, thì cũng phải nghĩ tới chuyện kệ tranh ngọc bị người ta mua mất, bất luận đó là Mã Xướng Quốc hay là tôi hoặc là người khác, nhưng ông ta lại rất không hài lòng nhìn thấy Lương Vân Kiệt mua kệ tranh ngọc!”, Đường Phong nói lên suy nghĩ của mình.

Hàn Giang ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Là vậy đó, tôi cũng cảm giác như vậy. Có thể khẳng định, bất luận là cậu hay Mã Xướng Quốc hoặc là người nào đó mua kệ tranh ngọc, thì Tướng quân đều có thể đối phó với các người, thậm chí là thừa sức đối phó, nhưng hình như chỉ có Lương Vân Kiệt là khiến ông ta cảm thấy áp lực”.

“Nhưng về lý thì thực lực của Tướng quân rất mạnh, Lương gia vốn không phải là đối thủ của ông ta, vậy

Tướng quân hà cớ gì mà phải lo lắng vậy?”, Đường Phong nghi ngờ.

“Chỉ có một cách giải thích, Lương Vân Kiệt là người trong cuộc năm đó, Tướng quân lo lắng Lương Vân Kiệt biết được bí mật của kệ tranh ngọc.”

“Nhưng Mã Xướng Quốc càng là người hiểu chuyện, còn hiểu biết về kệ tranh ngọc hơn cả Lương Vân Kiệt!”

“Vậy thì có hai khả năng, một là Tướng quân dè chừng năng lực và danh tiếng của Lương gia, hai là Lương Vân Kiệt hiểu biết về bí mật của kệ tranh ngọc còn hơn Mã Xướng Quốc.”

“Hiểu biết hơn?”, Đường Phong chìm trong hồi ức, anh đang nhớ lại hai lần gặp gỡ ngắn ngủi với Lương Vân Kiệt. Đó là hai lần gặp gỡ khiến anh nhớ mãi, từng tình tiết, từng câu nói đều đang hiện lên trước mắt Đường Phong. Khi đã nhớ lại một lượt, anh nói: “Không! Từ hai lần tiếp xúc với Lương Vân Kiệt cho thấy, tôi không cho rằng Lương Vân Kiệt hiểu biết về kệ tranh ngọc hơn là Mã Xướng Quốc.”

“Cậu? Cậu chỉ mới gặp ông ấy có hai lần thì biết được bao nhiêu?”

“Tuy chỉ có hai lần ngắn ngủi, nhưng lần đầu tiên gặp mặt tại Quảng châu, thì rõ ràng là Lương Vân Kiệt đã cảm nhận được mình đang gặp nguy hiểm rất lớn. Vì ông ấy đã tìm tôi, nên chắc chắn tuyệt đối tin tưởng tôi, bởi vậy tôi cho rằng ông ấy chẳng có gì phải giấu giếm tôi cả.”

“Chính Lương Vân Kiệt cũng không ngờ rằng cái chết lại đến đột ngột như vậy, có lẽ ông ấy vẫn còn chuyện để nói với cậu, nhưng chưa kịp.”

Những gì Hàn Giang giải thích đã khiến Đường Phong chẳng còn gì để nói. Đường Phong trầm ngâm một hồi, cam tờ giấy trong tay Hàn Giang lên, viết lại lên giấy tên của bốn

người Misha - Mã Xướng Quốc - Makarov - Lương Vân Kiệt. “Đây là bốn người may mắn sống sót trong đội thám hiểm năm đó, tuy Mã Xướng Quốc chưa thể khẳng định một trăm phần trăm, nhưng cũng nên tính vào.”

“ừm, hiện giờ đã xác định được bốn người, bây giờ ngoài lão Mã ra thì ba người còn lại đều đã chết rồi.”

“Chúng ta xếp vị trí lần lượt cho bốn người này!”

“xếp vị trí gì cơ?”

“xếp theo thứ tự ai gần với chân tướng sự thật hơn!”

“Ai gần với chân tướng sự thật hơn, tôi nghĩ chắc là Misha!”

“Tôi cũng cho rằng là Misha, vậy thì, tiếp theo?”

“Mã Xướng Quốc!”

“ừm, từ biểu hiện của hai người họ sau khi xảy ra chuyện, quả thực là vậy, họ chính là hai người gần nhất với chân tướng sự việc. Misha được KGB bảo hộ, Mã Xướng Quốc chạy tới Mỹ ẩn dật, nhưng mấy chục năm sau, vẫn có người muốn lấy mạng họ, nên không thể không nói rằng, hai người họ gần nhất với chân tướng sự việc. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời họ không được bình yên”, Đường Phong giải thích.

“Bởi vậy cậu cho rằng lão Mã và Lương Vân Kiệt không biết quá nhiều?”

“Đúng vậy, nhưng như vậy lại không thể chứng minh cho suy đoán của anh ban nãy, rốt cuộc tại sao Tướng quân không muốn Lương Vân Kiệt mua kệ tranh ngọc..

“Điều này có lẽ phải hỏi Lương Vân Kiệt và Tướng quân thôi!”, Hàn Giang than thở.

“Trong bốn người may mắn sống sót, hiện giờ chỉ còn lão Mã vẫn còn mạnh khỏe, có khi ông và Yelena có thể cho chúng ta vài thu hoạch bất ngờ.”

Hàn Giang nghe Đường Phong nói vậy bỗng chột dạ. Trong bốn người may mắn sống sót, hiện giờ chỉ còn Makarov vần còn mạnh khỏe, lẽ nào nguy hiểm đang rình rập ông? Nghĩ tới đây, Hàn Giang không khỏi lo lắng cho Makarov và Yelena.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện