Tuấn Hồ

Chương 15



「 Không –」

Tiếng gào thét mơ hồ từ trong miệng Hướng Uyển Thanh bật ra, tiếp theo cô kinh hãi mở mắt ra, nhảy dựng lên,tim đập như sấm thật lâu không thể bình thường.

Cô lại nằm mơ! Hơn nửa cảnh trong mộng đều giống nhau nha.

Ở trong mộng La Ẩn luôn đứng ở xa xa nhìn chằm chằm vào cô, cô nhìn thấy liền tâm hoảng ý loạn, nhìn thấy cô liền khó thở, cặp mắt thâm thúy của hắn giống như hai hồ sâu thẳm lóe ra từ tính thần bí hấp dẫn cô, dụ cô.Khi hắn chăm chú nhìn cô không kìm nén nổi chạy về phía hắn , đầu tựa vào vai hắn, lộ ra trọn vẹn cùng hắn nhiệt liệt hôn môi triền miên, nhưng mà ngay lúc cô bị hôn đến trời đất quay cuồng, La Ẩn ôm cô nhưng lại đột nhiên biến thành hồ ly, mở miệng sắc nhọn nhìn cô, hướng về phía ngực của cô cắn xuống –

Mỗi khi vào lúc này cô sẽ từ trong mộng bừng tỉnh, sau đó hồi hộp ngồi chờ trời sáng.

Cô không biết tại sao mình lại như vậy, lần trước từ phòng hoa trở về,cô giống như gặp ma mỗi ngày mơ thấy ác mộng, cảnh trong mơ giống như ở phòng hoa nha, cảm giác thật đến nổi cho dù tỉnh lại cô vẫn có thể cảm nhận được trên môi truyền đến hơi thở nóng rực của La Ẩn, thậm chí sức lực hắn ôm lấy cô, cũng còn còn sót lại ở trong cơ thể cô giống như hắn vừa rồi ngay tại bên người cô……

Run rẩy níu chặt lấy cổ áo của mình,cô lao xuống giường kéo rèm cửa sổ ra thất thần nhìn bốn phía trong phòng, chỉ sợ La Ẩn thật sự xuất hiện ở trong phòng cô.

Ngoài phòng có chút ánh sáng chiếu vào phòng ngủ , bên trong chỉ có một mình cô nào có bóng dáng La Ẩn?

Thở dài một hơi cô vô lực ngồi trở lại trên giường, cả người bởi vì trước đó khẩn trương mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nói thật cô đã chịu không nổi loại hành hạ khó có thể giải thích này, tuy rằng ban ngày thanh tỉnh cô lần nữa nói cho chính mình đừng nữa suy nghĩ miên man, nhưng mỗi khi đến ban đêm,La Ẩn sẽ không mời mà đến, ở trong mộng quấy nhiễu cô, khiêu khích cô hại cô ngủ không ngon, trằn trọc trở mình, lo sợ bất an.

Rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng quỷ dị này?

Cô thống khổ xoa tóc, vừa vặn thoáng nhìn thấy trên lịch bàn có vòng ngày kia, tim cô chợt thắt lại.

Một tuần qua rất nhanh, hôm nay lại đến thời gian lần thứ hai đi học, cứ nghĩ đến cô lại một mình đối mặt với La Ẩn, cô liền càng thêm lo lắng bất an.

Nói thực ra cô sợ hắn, sợ ánh mắt hắn như tràn ngập ý đồ nào đó, sợ hắn giấu ác ý sau khuôn mặt tươi cười, sợ hắn trên người hắn biểu lộ dã khí……

Càng sợ mị lực của hắn!

Hắn trời sinh phái nữ có phẩm chất đặc biệt, một ánh mắt, một cái mỉm cười cũng đủ có thể làm cho phái nữ thật lòng, ý loạn tình mê, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, đại khái không có cô gái nào cự tuyệt được hắn.

Cô không phải thánh nhân,cô cũng biết chính mình đã bị hắn ảnh hưởng như thế nào mới có thể nằm thấy ác mộng, người đàn ông kia có bao nhiêu nguy hiểm cô so với ai khác đều rõ ràng, con gái chỉ cần nhất tiếp cận hắn sau đó tuyệt đối không thể nào lui lại.

Như vậy không được,cô tốt nhất đừng nữa đi đến Xuân Lưu Hoa, cũng đừng lại học cái gì hoa nghệ, nếu còn học nửa cô sẽ điên mất.

Vì tốt cho cô cũng vì Lưu Chí Tuyên,cô nhất định phải cách La Ẩn xa một chút……

Hướng Uyển Thanh tự nói với chính mình như vậy, quyết định chờ trời sáng gọi điện thoại nhanh cho La Ẩn, trực tiếp nói cho hắn biết cô không thể đi học.

Đúng, chính là như vậy, đem phiền chuyện lòng nhanh chóng giải quyết,cô ứng phó với người của Lưu gia cũng đã đủ mệt, không cần vì việc cắm hoa này gia tăng thêm gánh nặng cho mình.

Đương nhiên chuyện này cô cũng không cần xin phép Lưu Chí Tuyên, nếu không hắn nhất định lại hỏi một đống lớn vấn đề……

Vừa nhắc đến Lưu Chí Tuyên cảm xúc của cô vội chuyển biến, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Một năm qua cô ở chung với Lưu Chí Tuyên cũng không phải rất vui vẻ, Lưu Chí Tuyên thích can thiệp việc liên quan đến cô, ăn cái gì, mặc cái gì, nghỉ ngơi ở đâu hắn đều quản, hơn nửa còn phải báo cáo hành tung của cô, giống như không nắm giữ tất cả liên quan đến cô hắn sẽ không an tâm. Ngoài ra cô còn phát hiện,cô càng không muốn làm chuyện gì thì hắn càng muốn bắt cô đi . Nếu cô kháng cự hắn sẽ không vui, có khi còn có thể giận giữ vì không phá hư quan hệ hai người, đến sau cô đành phải thỏa hiệp để hắn tùy ý an bài.

Giống như chuyện học cắm hoa lần này,cô rõ ràng nói không muốn học, hắn lại nói cô không thể không học,loại bị bắt buộc này làm cô buồn bực lần lượt tích lũy xuống dưới, trở thành bóng ma trong lòng cô thủy chung hóa không đi.

Cho nên lần này cô muốn mượn chuyện nho nhỏ này để phản kháng,để cho Lưu Chí Tuyên biết rõ cô cũng có ý tưởng của mình, dù sao tình yêu chân chính không phải là hai người nên tôn trọng lẫn nhau sao?

Càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý, tâm tình cũng rộng mở trong sáng, cô cười tự cổ động mình sau đó lại trở lại trên giường, tính thừa dịp trước khi hừng đông ngủ them một chút, đem mệt mỏi mấy ngày qua bồi bổ trở về.

Khi cô mơ mơ màng màng ngủ đi,chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Cô từ từ nhắm hai mắt, sờ soạng tìm di động, một hồi lâu mới từ sau chiếc gối tìm được chiếc di động không ngừng vang lên, mang theo nồng đậm buồn ngủ lên tiếng:「 Ai vậy?」

「 Hướng Uyển Thanh, tôi là La Ẩn, đã quấy rầy đến cô sao?」 Giọng La Ẩn dịu dàng mà trầm thấp từ một đầu khác truyền tới.

Vừa nghe giọng của La Ẩn,cô xoay mình mở to hai mắt, cơn buồn ngủ đều bị dọa chạy.

「 La…… La tiên sinh?」 Cô hoảng sợ ngồi dậy, đầu lông mày đột nhiên bị quấy rầy mà thấy hơi đau.

「 Cô còn ngủ sao?」 Giọng của hắn có chút giễu cợt.

「 Ack…… đúng……」 Cô nhìn lại thời gian một chút, mới có năm giờ rưỡi,hắn gọi điện thoại vội cho cô để làm gì nha?

Không! Chờ một chút, hắn vì sao có số điện thoại của cô? Trong ấn tượng cô không có nói cho hắn nha!

Cô ngạc nhiên nghĩ một chút, thật vất vả mới tâm trạng mới nhẹ nhàng trở lại giờ thì thấp thỏm không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện