Tuấn Hồ

Chương 45



Là người! Hắn là một con người! Trong sáng, tuấn dật, không hề là hư ảo mà là một con người chân thật!

Hướng Uyển Thanh nín thở nhìn hắn lột xác, vừa mừng vừa sợ lại kích động nói không ra lời.

Cô đã sớm biết một Bạch Hồ bình thường không có khả năng có hỉ nộ ái ố của con người, hắn là người……

La Ẩn cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn chính mình……

Tiên nhân muốn tu, không phải là năng lực, mà là tâm……

Hắn xoay người nhìn Hướng Uyển Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười mê người chưa bao giờ từng có.

Hướng Uyển Thanh đồng dạng vui sướng muốn điên,cô đi đến phía hắn đang muốn cho hắn một cái ôm, đang nghĩ tới cô và hắn sẽ có một tương lai thật đẹp……

「Ầm!」

Đột nhiên một âm thanh vang lên làm vỡ nát mộng đẹp của cô,cô kinh ngạc đứng lại, lỗ tai còn ông ông lại phát hiện La Ẩn thẳng tắp g, vẻ mặt vô cùng cổ quái, tràn ngập khiếp sợ, khó hiểu, thương cảm, cùng với đau lòng……

「 La Ẩn……?」 Cô sững sờ nhìn hắn.

「 Uyển Thanh…… Uyển Thanh a……」 Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, giống như cô là món bảo bối hắn yêu quý nhất.

「 La Ẩn?」Ánh mắt của cô từ trên mặt hắn dời xuống, sau đó cô nhìn thấy trước mặt hắn nhuộm một mảng lớm máu tươi.

Ở phía sau hắn, rõ ràng Lưu Chí Tuyên đã chết ngất không biết khi nào trong tay còn có một khẩu súng, người kia…… lại dùng một hơi cuối cùng bắn chết La Ẩn!

Huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn biến thất, toàn thân lạnh như băng, , nhanh chóng chết đi……

「 Không –」

Lúc La Ẩn ngã xuống đồng thời trong phòng Xuân Lưu Hoa bật ra ra một tiếng khóc kêu làm người ta đoạn trường thê lương, người nghe thấy cũng đau long không thôi –

Thiên thượng

「 Tại sao? Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Ta thật vất vả trải qua khảo nghiệm, ngươi lại đoạt lấy tư cách làm người của ta, trong nháy mắt tước đoạt tánh mạng của ta –」

Biệt phủ trong Vân tiên động, truyền ra một tiếng sôi sục kháng nghị.

「 Ngươi ở nhân gian sát sinh nhiều lắm, cho nên phải dùng mạng của ngươi để đền.」 Tiên nhân thản nhiên quạt lông, nhìn La Ẩn tuấn dật phi phàm đứng trước mắt.

「 Vậy còn Lưu Tô làm sao bây giờ? Ta chết, nàng làm sao bây giờ?」 La Ẩn đau lòng như cắt.

「 Đó cũng là tu hành của nàng.」 Tiên nhân lại nói.

「Ngươi…… Ngươi thật lạnh lùng……」 La Ẩn tức giận đến mắng to.

Cẩn thận lời nói nha tiểu tử, làm sai chuyện nói không chừng phải bị phạt nha! Đồ dùng của ta khá nhiều, không phải chỉ có một loại Phong hồn châm.」 Tiên nhân lạnh lùng nói.

「 Ngươi……」 La Ẩn lâm vào chán nản.

「 Tốt lắm, thấy tình cảm của ngươi và Lưu Tô sâu đậm, ta liền giúp ngươi một lần nha!」 Tiên nhân liếc mắt hắn một cái.

「 Thật ư?」 La Ẩn kỳ thật không quá tin tưởng tiên nhân sẽi tốt tâm như vậy.

「 Ta cho hồn phách ngươi hạ phàm, cho ngươi mượn xác chuyển sinh, chẳng qua là diện mạo người nọ cùng ngươi một chút cũng không giống, ngươi không thể chủ động nói cho Lưu Tô thân phận của ngươi, chỉ có làm cho chính nàng nhận ra ngươi, ngươi mới có thể ở lại nhân gian, nếu không ta sẽ lập tức đem ngươi triệu hồi.」 Tiên nhân cười nói.

Quả nhiên……

「 Nếu ta không nói cho nàng ta là ai, nàng làm sao có thể nhận ra ta?」 Hắn giận trừng mắt tiên nhân.

「 Vậy dựa vào năng lực chính ngươi đi đả động Lưu Tô, các ngươi có thể tái tục tiền duyên hay không đều phải xem biểu hiện của ngươi…..」

「 Cái gì? Cái này bảo ta làm như thế nào? Lưu Tô căn bản không biết ta, ta làm sao có thể tiếp cận nàng……」 La Ẩn cả giận.

「 Vậy nghĩ biện pháp làm cho nàng nhận ra ngươi, nghĩ biện pháp làm cho nàng yêu ngươi a! Điểm ấy không phải thủ đoạn trước kia ngươi am hiểu nhất sao?」 Tiên nhân nói xong phất trần vung lên, trực tiếp đánh hắn rớt xuống thế gian.

Mây mù lúc ẩn lúc hiện, đường tình xa xôi, lần này đổi lại La Ẩn mang theo tâm của hắn đi tìm tình yêu thuộc về hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện