Tướng Môn Độc Hậu
Chương 77: Người tới ta đi
Trong điện vốn đang nhao nhao trò chuyện trong nháy mắt an tĩnh lại, mọi người đều tập trung nhìn vào bóng dáng màu tím phía sau La Tuyết Nhạn.
Thiếu nữ được áo choàng bao lấy, dáng người yểu điệu được bọc bởi chiếc váy màu tím thêu chim trả uốn lượn công phu. Nàng hơi nâng cằm, ánh mắt nhìn thẳng, dường như những phu nhân quyền quý ở đây không ai lọt vào mắt nàng. Làn da trắng nõn trong suốt, tôn lên gương mặt thanh tú. Ánh mắt trắng đen rõ ràng hấp dẫn người nhìn, đôi mắt nàng tròn tròn, vừa thanh thuần trong sáng như con thú nhỏ, vừa trầm tĩnh như đã xuyên suốt tháng năm. Vẻ non nớt cùng tang thương đan xen một chỗ, tạo nên sự mâu thuẫn hết sức xinh đẹp.
Nàng theo chân La Tuyết Nhạn từng bước đi đến. Khác với động tác La Tuyết Nhạn lưu loát, hai tay nàng đoan chính đặt bên hông, nhưng không làm người ta thấy cứng nhắc, có vẻ động tác kia đã làm đi làm lại hàng nghìn vạn lần đến nỗi khắc vào trong xương, tùy tiện cũng có thể làm đến tinh chuẩn. Váy thật dài theo bước chân nàng thản nhiên phiêu động, mỗi bước đi cứ như tạo ra một đóa hoa, đóa hoa dường như vừa bung nở vừa nội liễm, giống hệt như con người nàng. Động tác nàng rất tự nhiên, thập phần đẹp mắt, lại có một loại uy nghiêm thản nhiên. Nhóm phu nhân đang ngồi đây đều là thế gia danh môn, tất nhiên từng trãi qua giáo dục nghiêm khắc về phép tắc cung quy, các nàng tự nhận bản thân làm hết sức chính xác, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ này lại không nhịn được kinh ngạc, nếu đổi thành các nàng, tuyệt đối sẽ không làm được những động tác xinh đẹp như vậy.
Đôi khi, hình dạng có thể bắt chước, thần thái thì không thể. Cô gái áo tím vẻ mặt bình thản, thái độ thong dong, dường như tiền điện này chính là hậu viện nhà nàng, không hề kích động, không hề có vẻ cẩn thận hay sợ sệt, mà có loại thái độ của kẻ bề trên nhìn xuống người dưới.
Hình như nàng mới là chủ nhân cung điện này.
Ý niệm này lóe lên trong đầu, nhóm phụ nhân nhịn không được sợ hãi, nếu là người khác cũng không sao, cố tình lại là một phế vật như Thẩm Diệu.
Lần kiểm tra lúc trước, biến hóa của Thẩm Diệu mọi người đều nhìn thấy, nhưng từ đó về sau, Thẩm Diệu cùng Thẩm Thanh cáo ốm ở lại trong phủ, ngay cả Quảng Văn Đường cũng không đến. Mặc dù nàng đánh bại Thái Lâm, nhưng cũng chỉ dựa vào sự to gan hung hãn, còn khí chất và cung quy đâu phải một sớm một chiều có thể luyện thành, Thẩm Diệu nhiều năm ăn mệt ở Hồi triều yến, nếu muốn xoay chuyển cũng không phải dễ dàng, ai ngờ hôm nay vừa thấy, giống như Thẩm Diệu đã trở thành người khác, không chỉ trang phục cử chỉ hoàn mỹ, mà mọi người còn có cảm giác, những tiểu thư nhà quan ở đây thua xa nàng.
Thẩm Diệu đi sau La Tuyết Nhạn, đón ánh mắt của mọi người, nhưng không ai thấy nụ cười trên mặt nàng bỗng chốc cứng ngắc.
Nàng rốt cuộc trở lại nơi này, kiếp trước tranh giành chém giết, đấu tranh với vận mệnh bị giam lỏng, nàng thật sự muốn nhìn, đời này, nơi này còn có thể trói buộc nàng không.
Mỗi một viên gạch, mỗi một mảnh ngói ở đây đều khắc sâu trong lòng nàng, nhắm mắt lại nàng cũng có thể tìm được đường đi. Về phần những lễ nghi rườm rà, trước đây nàng làm hàng ngày, dường như đã khảm vào xương cốt. Trong sảnh này, nhắm mắt lại nàng có thể nhìn thấy Uyển Du cười đòi ăn điểm tâm, thấy Phó Minh đắc ý phân tích quốc sách. Yêu hận đan xen, đắng ngọt lẫn lộn, bước vào nơi này có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hừng hực trong lòng nàng, chính là ngọn lửa hận thù thiêu đốt.
Tiểu Lý Tử ngơ ngác nhìn theo cô gái áo tím đi phía sau người phụ nữ hiên ngang, trong lòng khiếp sợ không thôi. Vừa rồi, trong vườn hoa hắn nghe cung nữ nói đích nữ của Thẩm Tín là một phế vật, ai ngờ bây giờ lại thấy hoàn toàn không đúng. Thiếu nữ này toàn thân cao thấp đều có một loại quý khí quanh quẩn, nhìn nhiều một chút cũng không dám vì khiếp sợ oai nghiêm của nàng, sao có thể là một phế vật?
Hắn đang nghĩ tới, lại nhìn thấy ánh mắt thiếu nữ kia đảo qua người hắn, hơi dừng lại. Tiểu Lý Tử nhất thời khẩn trương, hắn cùng với Thẩm gia tiểu thư chưa từng gặp qua, hay đây chính là hợp duyên mà những lão nhân trong cung thường nói? Thẩm gia tiểu thư có phải xem trọng hắn không? Trong lòng vừa sợ hãi vừa kích động, lại thấy ánh mắt Thẩm Diệu dời đi, hình như mới vừa rồi chỉ là vô tình, trong lòng Tiểu Lý Tử thoáng mất mát, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy, nếu có thể được Thẩm gia tiểu thư coi trọng, sẽ có một vận may lớn đang chờ hắn. Mà bây giờ hắn đã bỏ lỡ dịp may.
Không chờ Tiểu Lý Tử lý giải ý nghĩ trong đầu vì sao mà có, một vị phu nhân đã cười nói “Thẩm phu nhân, ngươi làm mọi người chờ lâu quá!”
La Tuyết Nhạn hơi nhíu mày, lập tức sảng khoái tươi cười “Trên đường có chút chậm trễ”
“Thẩm tiểu thư quả thật càng ngày càng đẹp” ánh mắt phu nhân kia dừng ở trên người Thẩm Diệu, nửa thật nửa giả nói “Đúng là sắp định thân có khác, mới đây thôi, vẫn còn là một cô bé”
Nghe vậy, nụ cười của La Tuyết Nhạn lập tức trầm xuống. Việc Thẩm Diệu đính hôn đối với La Tuyết Nhạn mà nói thật là kỳ lạ, Thẩm phủ giấu diếm nàng cùng Thẩm Tín, nên nàng không hề thừa nhận chuyện này, lại càng không sợ đắc tội Vệ gia, luận về gia thế, Vệ gia không kém, nhưng cũng không thể so sánh với Thẩm Tín, đắc tội Vệ gia thì đã sao, đối với nàng hạnh phúc của Thẩm Diệu mới là quan trọng nhất, huống hồ giờ phút này Vệ phu nhân cũng không có ở đây. Nàng muốn vì Thẩm Diệu làm sáng tỏ việc này, nên mở miệng nói “Ngươi nói vậy là có ý gì, Kiều Kiều của chúng ta vừa cập kê không lâu, sao có thể lập gia đình sớm như vậy, ta còn muốn để Kiều Kiều ở bên người vài năm đây”
Lời này vừa nói ra, các vị phu nhân tiểu thư đều ngẩn người, mới vài ngày trước, chuyện Thẩm Diệu đính hôn truyền đi ồn ào huyên náo. Ở tiệc sinh thần của Thẩm lão phu nhân, người Thẩm gia cũng đã ngầm thừa nhận, sao đến phiên La Tuyết Nhạn, lại tỏ thái độ không có chuyện này?
Vị phu nhân vừa nói chuyện hé mắt, cảm thấy có điểm không bình thường, thích thú cười nói “Ồ, thì ra Thẩm phu nhân còn muốn giữ tiểu thư bên người vài năm à? Nhưng mà vài ngày trước, không phải đã nói Thẩm ngũ tiểu thư sắp định thân sao?”
“Phu nhân thật biết nói đùa” La Tuyết Nhạn cũng không e ngại mặt mũi, lại càng không sợ mâu thuẫn nội bộ của Thẩm gia bày ra trước mặt mọi người. Có thân nhân như vậy, còn duy trì mặt mũi làm gì, nàng nâng mi, cao giọng nói “Nào có đạo lý nữ nhi định thân, mà cha mẹ lại không hay không biết? Ta cùng lão gia hoàn toàn không hiểu phu nhân đang nói chuyện gì, tin tức định thân từ đâu mà ra?”
La Tuyết Nhạn vừa nói xong, chung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, vị phu nhân kia cũng không ngờ La Tuyết Nhạn trả lời như vậy, nhất thời trố mắt.
Không sai, trên đời làm gì có chuyện nữ nhi kết hôn mà cha mẹ lại không hay không biết, nếu có chuyện như vậy, thì chỉ có một khả năng, đó là người Thẩm gia lừa gạt bọn họ, về phần tại sao Thẩm gia muốn làm như vậy, trong này chắc chắn còn có chuyện quanh co.
Trong lúc mọi người suy tư, Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu cũng đi đến.
Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn tất nhiên cũng đi ra chính điện dành cho nam tử. Nhiệm Uyển Vân mang theo Thẩm Thanh, Trần Nhược Thu cùng Thẩm Nguyệt chậm rãi đi tới.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh ra khỏi cửa từ khi cáo bệnh, trông nàng tiều tụy rất nhiều, vốn là lứa tuổi đẹp nhất của một cô gái, nhưng nhìn lại có vẻ già nua. Vì che giấu sự hốc hác, nàng đánh phấn thật dày, mặc bộ trang phục màu đỏ thẫm. Thẩm Thanh vốn không hợp với những màu sắc diễm lệ như vậy, vừa nhìn qua đã thấy không tương xứng, có phần cổ quái. Trong bụng còn có đứa nhỏ nên nàng chột dạ, tuy cố gắng che giấu, nhưng bước chân có phần rối loạn.
Về phần Thẩm Nguyệt, trước sau như một vẫn một thân áo váy hồng nhạt lượn lờ như khói, nhu thuận khoan thai, son phấn nhẹ nhàng, quả là một tiểu mỹ nhân dịu ngoan có phong độ của người trí thức. Nếu là trước đây, nhất định có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng hôm nay thì khác. Có Thẩm Diệu đẹp đẽ đi phía trước để so sánh, người khác nhìn bước chân Thẩm Nguyệt liền cảm thấy không lưu loát, động tác cứng ngắc, vẻ mặt khẩn trương, thậm chí chỗ giao giữa hai tay dùng quá nhiều sức. Tóm lại, nửa điểm cũng không bằng Thẩm Diệu, vừa nghĩ vậy, vẻ mặt mọi người trở nên cổ quái, từ khi nào thì tiểu thư Thẩm Nguyệt nổi trội nhất của Thẩm gia, đã bị Thẩm Diệu vượt lên bỏ lại phía sau rồi?
Thẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ chưa có kinh nghiệm nên không biết, nhưng Trần Nhược Thu lại mẫn cảm nhận thấy ánh mắt khác lạ của các phu nhân. Trước đây, ánh mắt mọi người nhìn mẹ con nàng có hâm mộ, có ghen tị hoặc khen ngợi, còn hôm nay sao lại giống như đang xoi mói thế này? Mày liễu Trần Nhược Thu nhíu lại, lễ nghi của bản thân là thứ mà trước nay nàng tự hào nhất, đối với Thẩm Nguyệt cũng dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, nàng tin rằng ở Định kinh không có tiểu thư nào có thể làm xuất sắc hơn con gái nàng, nhưng nhìn biểu cảm này, chẳng lẽ vừa rồi có ai làm rất tốt?
Nàng tất nhiên không biết, người làm tốt hơn Thẩm Nguyệt đang ở ngay trước mắt.
La Tuyết Nhạn và Thẩm Diệu lần lượt ngồi vào chỗ, hôm nay tuy rằng La Tuyết Nhạn là nhân vật chính, nhưng cũng giống như đang bị cô lập.
Thế gia ở kinh thành, đều có một vòng liên hệ của chính mình. Nam tử còn dễ, lấy công danh nói chuyện, con đường làm quan trên dưới đan xen, mặc dù trong lòng không thích, bề ngoài vẫn muốn giữ mối quan hệ. Nữ nhân thì khác, quý nữ kinh thành phần lớn đều tâm cao khí ngạo, chẳng hạn như nhóm đích nữ không muốn cùng nhóm thứ nữ trò chuyện, người sinh ra ở Định kinh, cũng xem thường những người bên ngoài đến.
Mà vô tình La Tuyết Nhạn lại chính là kẻ bên ngoài kia.
Nếu sinh ra ở vùng Giang Nam giàu có thì cũng thôi, đằng này La Tuyết Nhạn đến từ Tây Bắc lạnh lẽo, thời điểm vừa gả đến Định kinh, La Tuyết Nhạn còn không biết nói tiếng phổ thông, giọng nói ở quê hương nàng bị các phu nhân cười nhạo thật lâu. Các nàng nhạo báng sa mạc Tây Bắc quanh năm bão cát, làn da nữ nhân bị mài giũa đến thô ráp, lục lâm thảo khấu hoành hành, đi trên đường cũng có thể bị cướp bóc, vật liệu nghèo nàn, quanh năm suốt tháng khó nhìn thấy tơ lụa tốt. Những chuyện này tất nhiên có người cố ý khuếch đại vài phần, chính là muốn đối phó La Tuyết Nhạn.
Huống chi, La Tuyết Nhạn lại là võ tướng trên chiến trường, là nữ tướng duy nhất ở Định kinh.
Đối với chuyện bản thân làm không được, mà chuyện đó lại ít người có khả năng làm, mọi người thường xa lánh bài xích, chuyện này không chỉ có ở nữ nhân mà nam tử cũng vậy. Vì thế La Tuyết Nhạn bị nhóm quý nữ Định kinh cô lập. Lại thêm trước đây Thẩm Diệu là một phế vật, từ đó mẹ con hai người trở thành đối tượng để các phu nhân cười nhạo sau lưng.
Mẫu thân của Bạch Vi, Bạch phu nhân là bạn khuê phòng với Trần Nhược Thu, đón nàng đến bên cạnh ngồi xuống. Bạch Vi cũng lôi kéo Thẩm Nguyệt ngồi cạnh mình. Nhiệm Uyển Vân thì tiến tới chỗ Dịch phu nhân, Dịch Bội Lan nhìn thấy Thẩm Thanh thì oán trách “Thật lâu không thấy ngươi, nghe nói ngươi bị bệnh. A, nhìn gầy đi rồi, nhưng sao khuôn mặt hình như bị sưng phù?”
Thẩm Thanh bối rối cúi đầu, hàm hồ nói “Chắc tại nằm lâu trên giường”, Nhiệm Uyển Vân cho nàng uống rất nhiều thuốc an thai, Thẩm Thanh tuy rằng cũng hận đứa nhỏ trong bụng, nhưng cũng sợ sinh non sau này không thể làm mẹ, bởi vậy chỉ có thể cắn răng uống xuống. Thuốc dưỡng thai, phần nhiều là thuốc bổ, tự nhiên làm người ta béo ra. Tuy rằng hiện tại chưa lộ rõ, nhưng đã có chút sưng lên.
Dịch Bội Lan không nghi ngờ, vỗ vỗ tay Thẩm Thanh nói “Ngươi nha, nên đem thân mình dưỡng cho tốt, cũng sắp định thân, đừng có đem thân mình làm hỏng”
Toàn thân Thẩm Thanh run lên, cúi đầu không nói chuyện. Nàng biết Nhiệm Uyển Vân sắp đặt cho nàng mối hôn nhân với nhà họ Hoàng, Hoàng Đức Hưng kia cũng là một thanh niên tài tuấn, nhưng không biết vì sao, đối với hôn nhân này nàng lại muốn kháng cự, trực giác cho nàng biết việc hôn nhân này bề ngoài nhìn thì tốt đẹp, nhưng bên trong còn có cái gì đó muốn bưng bít, giấu che.
Thanh âm của Dịch Bội Lan không nhỏ, lời vừa nói bị Hoàng phu nhân ngồi ở một bên nghe được. Vừa nghe, nàng liếc nhìn Thẩm Thanh xoi mói. Đối với cửa hôn nhân này, nàng bất quá cũng là muốn vì con trai tìm một người vợ trên danh nghĩa, Thẩm Thanh coi như cũng xứng đôi với con nàng, nhưng bộ dáng ốm yếu này…đừng có là một con ma ốm mới tốt, dù sao còn cần phải sinh con nối dõi tông đường, chỉ cần sinh ra con trai, những thứ khác chỉ cần an phận thủ thường là được.
Đầu bên kia, Bạch phu nhân thì thầm với Trần Nhược Thu “Nhược Thu, ta xem Ngũ tiểu thư ở phủ các ngươi thật không đơn giản”
“Hả?” Trần Nhược Thu tò mò hỏi “Vì sao nói như vậy?”
“Sau lưng Thẩm ngũ tiểu thư chắc chắn có cao nhân chỉ điểm. Vừa rồi, các vị phu nhân đều nhìn thấy, phép tắc cung quy nàng làm, so với trong cung còn quy củ hơn. Ta nói câu này có lẽ ngươi không thích nghe, Thẩm Nguyệt cũng phải thua nàng”
Trần Nhược Thu giật mình nói “Ngươi nói cái gì, ai chẳng biết Thẩm Diệu tệ nhất là cung quy”
Bạch phu nhân cùng Trần Nhược Thu là bạn tốt, cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, tự nhiên đối với lễ nghi yêu cầu rất cao, hôm nay lại khen ngợi Thẩm Diệu như thế, làm Trần Nhược Thu cảm thấy khó tin, trong lòng ngờ vực, nhịn không được nhìn về phía La Tuyết Nhạn đang ngồi.
La Tuyết Nhạn bị cô lập, ngồi ở một bên, Thẩm Diệu ngồi cạnh. La Tuyết Nhạn dù sao cũng là người nhiều kinh nghiệm, mặc dù không ai thân cận chuyện trò, cũng không quan tâm, chỉ cần tỏ thái độ lạnh lùng như núi băng giống như lúc trên chiến trường thì khí thế cũng đã rất tốt, nhưng Thẩm Diệu chỉ là một tiểu cô nương, cũng đoan chính thẳng tắp ngồi ở đó, người khác không nói chuyện với nàng, nhưng không giống như nàng bị lạnh nhạt, mà là mọi người không dám mở lời với nàng.
Đầu ngón tay Trần Nhược Thu phát run.
Nữ quyến bên này đang theo đuổi tâm tư của mình, thì trong chính điện, một câu nói của Thẩm Tín, làm nổi lên một trận sóng to gió lớn.
“Lời này của Thẩm ái khanh là thật sao?” Văn Huệ đế hỏi.
Văn Huệ đế tuổi gần sáu mươi, nhưng nhìn không già chút nào, trên mặt lộ vẻ tươi cười, đôi mắt khôn khéo lợi hại, mơ hồ thấy được khí thế mạnh mẽ khi còn trẻ. Giờ phút này hắn nhìn Thẩm Tín phía dưới, trầm giọng hỏi.
Vừa rồi trước mặt quần thần, Văn Huệ đế ngợi khen Thẩm Tín, Thẩm Tín lại cầu Văn Huệ đế ban thưởng ân điển, chuẩn cho hắn ở lại Định kinh nửa năm, làm bạn với vợ con.
Uy Vũ đại tướng quân Thẩm Tín nhiều năm chinh chiến sa trường, dũng mãnh vô địch, nhưng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy. Trong lúc nhất thời làm người ta phải suy nghĩ sâu xa, sắc mặt nhóm quần thần biến ảo, Thẩm Tín muốn lưu lại kinh thành nửa năm, có thật sự chỉ vì người thân hay không?
Văn Huệ đế đánh giá Thẩm Tín, nghĩ tới hắn còn chưa chết mà các hoàng tử đã rục rịch tranh giành đế vị, tình hình hiện tại thay đổi khôn lường, bất kỳ thế lực nào nhúng tay cũng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh. Trước đây không lâu chuyện đích nữ của Thẩm Tín lưu luyến si mê Định vương truyền đi ồn ào, Văn Huệ đế còn đang suy nghĩ nếu khối thịt béo Thẩm gia này rơi vào tay Phó Tu Nghi thì phải làm thế nào, ai biết chuyện này từ từ lắng xuống. Nay Thẩm Tín đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng lẽ đã có tính toán khác?
Hắn cẩn thận nhìn nam nhân phía dưới, làn da Thẩm Tín ngăm đen, ánh mắt kiên nghị, thân hình thẳng tắp như tòa núi nhỏ, trước mặt Văn Huệ đế động tác cung kính, là người trung thành dũng cảm lại kiên cường. Nhưng đạo làm vua, trước nay không xem bề ngoài, mà là xem xét giá trị. Đối với Văn Huệ đế mà nói, nếu uy hiếp tới ngai vàng của hắn, thì dù công lao to bằng trời, hắn cũng sẽ trừ bỏ.
Một lát sau, Văn Huệ đế cười ha ha nói “Nhiều năm như vậy, Thẩm ái khanh trấn thủ Tây Bắc, nay thắng trận, trẫm hết sức vui mừng, Minh Tề có đại tướng như vậy, thật là hồng phúc. Yêu cầu của Thẩm ái khanh, trẫm chuẩn!”
Thẩm Tín lập tức tạ ơn “Tạ bệ hạ!”
Động tác như vậy, làm cho những người khác nhao nhao liếc xéo. Văn Huệ đế ân chuẩn xong liền rời khỏi chính điện, để lại tất cả mọi người. Thẩm Tín cầu xin như vậy có thể nói là ngoài dự đoán, người mở miệng trào phúng đầu tiên dĩ nhiên là Lâm An hầu Tạ Đỉnh, kẻ tranh giành cả đời với Thẩm Tín “Thẩm tướng quân không phải là sợ đánh giặc đó chứ, muốn ở lại Định kinh nửa năm để hưởng thụ hay sao?”
Thẩm Tín nghe vậy cũng không buồn bực, cười lộ hàm răng trắng nói “Tạ Hầu gia có phải hâm mộ bản tướng quân không? Ai da, cũng khó trách, dù sao Tạ Hầu gia không có thê tử, nữ nhi a”
“Ngươi!” Sắc mặt Tạ Đỉnh xanh mét, Thẩm Tín nhìn cao lớn thô kệch không có tâm cơ, kỳ thật rất độc miệng, nỗi đau của Tạ Đỉnh chính là việc sau khi Ngọc Thanh công chúa mất Tạ Cảnh Hành đối với hắn như người xa lạ, vậy mà Thẩm Tín còn không lưu tình sát muối vào vết thương, Tạ Đỉnh hận không thể đâm Thẩm Tín một đao chết ngay tại chỗ.
Phó Tu Nghi nhìn Thẩm Tín với vẻ khó hiểu. Thẩm gia nhiều lần hành động ngoài ý muốn của hắn. Trước đây Thẩm Diệu ái mộ hắn, hắn mặc dù cảm thấy thật phiền phức, nhưng cũng nghĩ có thể từ điểm này lợi dụng Thẩm gia, về sau Thẩm Diệu làm sáng tỏ không có ý này đối với hắn, làm hại hắn bị Chu vương cùng Tĩnh vương cười nhạo. Nay Thẩm Tín lại muốn ở kinh thành nửa năm, làm người ta phải suy nghĩ. Phó Tu Nghi có cảm giác, cái quả lắc đồng hồ Thẩm gia này, nhìn như đã nắm chắc bổng nhiên dao động, có lẽ trong tương lai sẽ sinh ra vô số rắc rối, từ đó ảnh hưởng đại cục.
Thẩm Tín làm trái quy củ làm quần thần khó hiểu, nhưng hôm nay hắn được khen ngợi thật làm người ta đỏ mắt ghen tị. Những người còn lại sôi nổi tiến lên thật tình hoặc giả ý chúc mừng, Thẩm Tín nói với bọn họ vài chuyện thú vị ở Tây Bắc, lại không để ý phía sau có một ánh mắt nham hiểm dừng trên người hắn.
Ánh mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tín, giống độc xà trong bụi cỏ nhìn con mồi, chờ đợi thời cơ xông lên cắn chết đối phương. Người này một bên ống quần trống rỗng, ngón tay tay xoay xoay chiếc nhẫn đang đeo, không phải ai khác, chính là Dự thân vương.
Bên trong không khí sôi động, bên ngoài Thẩm Khâu cùng Vệ Khiêm giáp mặt ở hành lang.
Vệ Khiêm tuấn tú lịch sự, có vẻ khiêm tốn, nhưng so sánh với người khỏe mạnh tràn ngập tinh thần như Thẩm Khâu liền có vẻ nho nhã yếu đuối. Hắn nhìn Thẩm Khâu, nhíu mày hỏi “Thẩm phó tướng quân ngăn cản tại hạ, có gì chỉ giáo?”
Thẩm Khâu đánh giá Vệ Khiêm từ đầu đến chân, tính tình hắn rộng rãi cởi mở, nếu trước đây gặp qua Vệ Khiêm, nói không chừng còn có thể kết giao, nhưng từ khi nghe Thẩm Diệu nói Vệ Khiêm đã có người trong lòng, giờ gặp người này liền cảm thấy tức giận không biết từ đâu đến. Đối với Thẩm Khâu mà nói, muội muội của mình ngàn tốt vạn tốt, chỉ có nàng chướng mắt người khác, làm sao người khác có thể ghét bỏ nàng?
“Ngươi là Vệ Khiêm?” Giọng điệu Thẩm Khâu không vui.
Vệ Khiêm ngẩn ra, nhận thấy người này không có ý tốt, nói “Đúng vậy”
“Ta cũng không có gì gọi là chỉ giáo” Thẩm Khâu vỗ vỗ bả vai Vệ Khiêm nói “Chỉ muốn nói với ngươi một tiếng, lúc trước có lời đồn đãi muội muội ta cùng Vệ gia các người định thân, đó cũng chỉ là lời đồn đãi, Thẩm gia chúng ta cũng không để trong lòng, Vệ gia các người cũng nên như vậy, không cần để bụng” Thẩm Khâu lui ra phía sau một bước, vẻ mặt dường như không có việc gì nhưng giọng điệu âm u nói “Muội muội của ta chọn vị hôn phu, phải vừa mắt ta trước đã!” Dứt lời, cũng không nhìn vẻ mặt Vệ Khiêm, quay đầu tiêu sái bước đi [Edit: Nhạc Nhạc Hi Hi, hình như truyện này không còn ai coi nữa thì phải, hiuhiu…]
Vệ Khiêm sững sờ tại chỗ, lời của Thẩm Khâu rõ ràng muốn cùng Vệ gia vạch rõ quan hệ. Đúng là hắn có người trong lòng, nhưng Thẩm Khâu dù có ra mặt vì muội muội, cũng không cần phải coi hắn như đứa ngốc chứ. Thẩm gia bênh vực nhau thật dữ, việc hôn nhân này, hắn cũng là kẻ bị hại mà.
Bên ngoài hành lang, Cao Dương vui sướng nhìn Vệ Khiêm đang đứng ngẩn người, lắc lắc đầu, nói “Người Thẩm gia thật là bá đạo, cuồng vọng như vậy, không hề để ý mặt mũi Vệ gia”
“Xem đủ chưa?” Thiếu niên áo tím bên cạnh hắn không nhẫn nại, giọng điệu chậm rãi “Đã kết thúc rồi”
“Này, Vệ Khiêm là người của ngươi đó” Cao Dương nói “Hắn bị khi dễ như vậy, ngươi không ra mặt vì hắn sao?”
“Ngươi thích thì đi đi!” Tạ Cảnh Hành liếc mắt nhìn hắn.
“Ta nào dám!” Bộ dạng Cao Dương hóng hớt xem kịch vui “Nha đầu Thẩm gia có nhiều người che chở như vậy, ta mà không cẩn thận, phiền toái liền tới cửa. Nhưng mà…” Hắn tươi cười ôn hòa, giọng điệu có vài phần vui sướng khi người gặp họa “Hôm nay Dự thân vương ở đây, chỉ sợ là việc chẳng lành, ta nghe nói, Dự thân vương muốn cưới Vương phi. Ngươi đoán xem, người hắn muốn cưới, có phải là Ngũ tiểu thư Thẩm gia hay không?”
“Ta đoán, hắn cưới không được!” Tạ Cảnh Hành nhướng mày, ánh mắt dừng ở phía trước.
Trong hoa viên, một bóng dáng quen thuộc chầm chậm tiến lên, nói gì đó với tiểu thái giám, rồi đem một cái túi hương nhét vào tay hắn.
Bóng dáng kia chính là nha hoàn bên người Thẩm Diệu, Kinh Trập.
Thiếu nữ được áo choàng bao lấy, dáng người yểu điệu được bọc bởi chiếc váy màu tím thêu chim trả uốn lượn công phu. Nàng hơi nâng cằm, ánh mắt nhìn thẳng, dường như những phu nhân quyền quý ở đây không ai lọt vào mắt nàng. Làn da trắng nõn trong suốt, tôn lên gương mặt thanh tú. Ánh mắt trắng đen rõ ràng hấp dẫn người nhìn, đôi mắt nàng tròn tròn, vừa thanh thuần trong sáng như con thú nhỏ, vừa trầm tĩnh như đã xuyên suốt tháng năm. Vẻ non nớt cùng tang thương đan xen một chỗ, tạo nên sự mâu thuẫn hết sức xinh đẹp.
Nàng theo chân La Tuyết Nhạn từng bước đi đến. Khác với động tác La Tuyết Nhạn lưu loát, hai tay nàng đoan chính đặt bên hông, nhưng không làm người ta thấy cứng nhắc, có vẻ động tác kia đã làm đi làm lại hàng nghìn vạn lần đến nỗi khắc vào trong xương, tùy tiện cũng có thể làm đến tinh chuẩn. Váy thật dài theo bước chân nàng thản nhiên phiêu động, mỗi bước đi cứ như tạo ra một đóa hoa, đóa hoa dường như vừa bung nở vừa nội liễm, giống hệt như con người nàng. Động tác nàng rất tự nhiên, thập phần đẹp mắt, lại có một loại uy nghiêm thản nhiên. Nhóm phu nhân đang ngồi đây đều là thế gia danh môn, tất nhiên từng trãi qua giáo dục nghiêm khắc về phép tắc cung quy, các nàng tự nhận bản thân làm hết sức chính xác, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ này lại không nhịn được kinh ngạc, nếu đổi thành các nàng, tuyệt đối sẽ không làm được những động tác xinh đẹp như vậy.
Đôi khi, hình dạng có thể bắt chước, thần thái thì không thể. Cô gái áo tím vẻ mặt bình thản, thái độ thong dong, dường như tiền điện này chính là hậu viện nhà nàng, không hề kích động, không hề có vẻ cẩn thận hay sợ sệt, mà có loại thái độ của kẻ bề trên nhìn xuống người dưới.
Hình như nàng mới là chủ nhân cung điện này.
Ý niệm này lóe lên trong đầu, nhóm phụ nhân nhịn không được sợ hãi, nếu là người khác cũng không sao, cố tình lại là một phế vật như Thẩm Diệu.
Lần kiểm tra lúc trước, biến hóa của Thẩm Diệu mọi người đều nhìn thấy, nhưng từ đó về sau, Thẩm Diệu cùng Thẩm Thanh cáo ốm ở lại trong phủ, ngay cả Quảng Văn Đường cũng không đến. Mặc dù nàng đánh bại Thái Lâm, nhưng cũng chỉ dựa vào sự to gan hung hãn, còn khí chất và cung quy đâu phải một sớm một chiều có thể luyện thành, Thẩm Diệu nhiều năm ăn mệt ở Hồi triều yến, nếu muốn xoay chuyển cũng không phải dễ dàng, ai ngờ hôm nay vừa thấy, giống như Thẩm Diệu đã trở thành người khác, không chỉ trang phục cử chỉ hoàn mỹ, mà mọi người còn có cảm giác, những tiểu thư nhà quan ở đây thua xa nàng.
Thẩm Diệu đi sau La Tuyết Nhạn, đón ánh mắt của mọi người, nhưng không ai thấy nụ cười trên mặt nàng bỗng chốc cứng ngắc.
Nàng rốt cuộc trở lại nơi này, kiếp trước tranh giành chém giết, đấu tranh với vận mệnh bị giam lỏng, nàng thật sự muốn nhìn, đời này, nơi này còn có thể trói buộc nàng không.
Mỗi một viên gạch, mỗi một mảnh ngói ở đây đều khắc sâu trong lòng nàng, nhắm mắt lại nàng cũng có thể tìm được đường đi. Về phần những lễ nghi rườm rà, trước đây nàng làm hàng ngày, dường như đã khảm vào xương cốt. Trong sảnh này, nhắm mắt lại nàng có thể nhìn thấy Uyển Du cười đòi ăn điểm tâm, thấy Phó Minh đắc ý phân tích quốc sách. Yêu hận đan xen, đắng ngọt lẫn lộn, bước vào nơi này có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hừng hực trong lòng nàng, chính là ngọn lửa hận thù thiêu đốt.
Tiểu Lý Tử ngơ ngác nhìn theo cô gái áo tím đi phía sau người phụ nữ hiên ngang, trong lòng khiếp sợ không thôi. Vừa rồi, trong vườn hoa hắn nghe cung nữ nói đích nữ của Thẩm Tín là một phế vật, ai ngờ bây giờ lại thấy hoàn toàn không đúng. Thiếu nữ này toàn thân cao thấp đều có một loại quý khí quanh quẩn, nhìn nhiều một chút cũng không dám vì khiếp sợ oai nghiêm của nàng, sao có thể là một phế vật?
Hắn đang nghĩ tới, lại nhìn thấy ánh mắt thiếu nữ kia đảo qua người hắn, hơi dừng lại. Tiểu Lý Tử nhất thời khẩn trương, hắn cùng với Thẩm gia tiểu thư chưa từng gặp qua, hay đây chính là hợp duyên mà những lão nhân trong cung thường nói? Thẩm gia tiểu thư có phải xem trọng hắn không? Trong lòng vừa sợ hãi vừa kích động, lại thấy ánh mắt Thẩm Diệu dời đi, hình như mới vừa rồi chỉ là vô tình, trong lòng Tiểu Lý Tử thoáng mất mát, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy, nếu có thể được Thẩm gia tiểu thư coi trọng, sẽ có một vận may lớn đang chờ hắn. Mà bây giờ hắn đã bỏ lỡ dịp may.
Không chờ Tiểu Lý Tử lý giải ý nghĩ trong đầu vì sao mà có, một vị phu nhân đã cười nói “Thẩm phu nhân, ngươi làm mọi người chờ lâu quá!”
La Tuyết Nhạn hơi nhíu mày, lập tức sảng khoái tươi cười “Trên đường có chút chậm trễ”
“Thẩm tiểu thư quả thật càng ngày càng đẹp” ánh mắt phu nhân kia dừng ở trên người Thẩm Diệu, nửa thật nửa giả nói “Đúng là sắp định thân có khác, mới đây thôi, vẫn còn là một cô bé”
Nghe vậy, nụ cười của La Tuyết Nhạn lập tức trầm xuống. Việc Thẩm Diệu đính hôn đối với La Tuyết Nhạn mà nói thật là kỳ lạ, Thẩm phủ giấu diếm nàng cùng Thẩm Tín, nên nàng không hề thừa nhận chuyện này, lại càng không sợ đắc tội Vệ gia, luận về gia thế, Vệ gia không kém, nhưng cũng không thể so sánh với Thẩm Tín, đắc tội Vệ gia thì đã sao, đối với nàng hạnh phúc của Thẩm Diệu mới là quan trọng nhất, huống hồ giờ phút này Vệ phu nhân cũng không có ở đây. Nàng muốn vì Thẩm Diệu làm sáng tỏ việc này, nên mở miệng nói “Ngươi nói vậy là có ý gì, Kiều Kiều của chúng ta vừa cập kê không lâu, sao có thể lập gia đình sớm như vậy, ta còn muốn để Kiều Kiều ở bên người vài năm đây”
Lời này vừa nói ra, các vị phu nhân tiểu thư đều ngẩn người, mới vài ngày trước, chuyện Thẩm Diệu đính hôn truyền đi ồn ào huyên náo. Ở tiệc sinh thần của Thẩm lão phu nhân, người Thẩm gia cũng đã ngầm thừa nhận, sao đến phiên La Tuyết Nhạn, lại tỏ thái độ không có chuyện này?
Vị phu nhân vừa nói chuyện hé mắt, cảm thấy có điểm không bình thường, thích thú cười nói “Ồ, thì ra Thẩm phu nhân còn muốn giữ tiểu thư bên người vài năm à? Nhưng mà vài ngày trước, không phải đã nói Thẩm ngũ tiểu thư sắp định thân sao?”
“Phu nhân thật biết nói đùa” La Tuyết Nhạn cũng không e ngại mặt mũi, lại càng không sợ mâu thuẫn nội bộ của Thẩm gia bày ra trước mặt mọi người. Có thân nhân như vậy, còn duy trì mặt mũi làm gì, nàng nâng mi, cao giọng nói “Nào có đạo lý nữ nhi định thân, mà cha mẹ lại không hay không biết? Ta cùng lão gia hoàn toàn không hiểu phu nhân đang nói chuyện gì, tin tức định thân từ đâu mà ra?”
La Tuyết Nhạn vừa nói xong, chung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, vị phu nhân kia cũng không ngờ La Tuyết Nhạn trả lời như vậy, nhất thời trố mắt.
Không sai, trên đời làm gì có chuyện nữ nhi kết hôn mà cha mẹ lại không hay không biết, nếu có chuyện như vậy, thì chỉ có một khả năng, đó là người Thẩm gia lừa gạt bọn họ, về phần tại sao Thẩm gia muốn làm như vậy, trong này chắc chắn còn có chuyện quanh co.
Trong lúc mọi người suy tư, Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu cũng đi đến.
Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn tất nhiên cũng đi ra chính điện dành cho nam tử. Nhiệm Uyển Vân mang theo Thẩm Thanh, Trần Nhược Thu cùng Thẩm Nguyệt chậm rãi đi tới.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh ra khỏi cửa từ khi cáo bệnh, trông nàng tiều tụy rất nhiều, vốn là lứa tuổi đẹp nhất của một cô gái, nhưng nhìn lại có vẻ già nua. Vì che giấu sự hốc hác, nàng đánh phấn thật dày, mặc bộ trang phục màu đỏ thẫm. Thẩm Thanh vốn không hợp với những màu sắc diễm lệ như vậy, vừa nhìn qua đã thấy không tương xứng, có phần cổ quái. Trong bụng còn có đứa nhỏ nên nàng chột dạ, tuy cố gắng che giấu, nhưng bước chân có phần rối loạn.
Về phần Thẩm Nguyệt, trước sau như một vẫn một thân áo váy hồng nhạt lượn lờ như khói, nhu thuận khoan thai, son phấn nhẹ nhàng, quả là một tiểu mỹ nhân dịu ngoan có phong độ của người trí thức. Nếu là trước đây, nhất định có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng hôm nay thì khác. Có Thẩm Diệu đẹp đẽ đi phía trước để so sánh, người khác nhìn bước chân Thẩm Nguyệt liền cảm thấy không lưu loát, động tác cứng ngắc, vẻ mặt khẩn trương, thậm chí chỗ giao giữa hai tay dùng quá nhiều sức. Tóm lại, nửa điểm cũng không bằng Thẩm Diệu, vừa nghĩ vậy, vẻ mặt mọi người trở nên cổ quái, từ khi nào thì tiểu thư Thẩm Nguyệt nổi trội nhất của Thẩm gia, đã bị Thẩm Diệu vượt lên bỏ lại phía sau rồi?
Thẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ chưa có kinh nghiệm nên không biết, nhưng Trần Nhược Thu lại mẫn cảm nhận thấy ánh mắt khác lạ của các phu nhân. Trước đây, ánh mắt mọi người nhìn mẹ con nàng có hâm mộ, có ghen tị hoặc khen ngợi, còn hôm nay sao lại giống như đang xoi mói thế này? Mày liễu Trần Nhược Thu nhíu lại, lễ nghi của bản thân là thứ mà trước nay nàng tự hào nhất, đối với Thẩm Nguyệt cũng dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, nàng tin rằng ở Định kinh không có tiểu thư nào có thể làm xuất sắc hơn con gái nàng, nhưng nhìn biểu cảm này, chẳng lẽ vừa rồi có ai làm rất tốt?
Nàng tất nhiên không biết, người làm tốt hơn Thẩm Nguyệt đang ở ngay trước mắt.
La Tuyết Nhạn và Thẩm Diệu lần lượt ngồi vào chỗ, hôm nay tuy rằng La Tuyết Nhạn là nhân vật chính, nhưng cũng giống như đang bị cô lập.
Thế gia ở kinh thành, đều có một vòng liên hệ của chính mình. Nam tử còn dễ, lấy công danh nói chuyện, con đường làm quan trên dưới đan xen, mặc dù trong lòng không thích, bề ngoài vẫn muốn giữ mối quan hệ. Nữ nhân thì khác, quý nữ kinh thành phần lớn đều tâm cao khí ngạo, chẳng hạn như nhóm đích nữ không muốn cùng nhóm thứ nữ trò chuyện, người sinh ra ở Định kinh, cũng xem thường những người bên ngoài đến.
Mà vô tình La Tuyết Nhạn lại chính là kẻ bên ngoài kia.
Nếu sinh ra ở vùng Giang Nam giàu có thì cũng thôi, đằng này La Tuyết Nhạn đến từ Tây Bắc lạnh lẽo, thời điểm vừa gả đến Định kinh, La Tuyết Nhạn còn không biết nói tiếng phổ thông, giọng nói ở quê hương nàng bị các phu nhân cười nhạo thật lâu. Các nàng nhạo báng sa mạc Tây Bắc quanh năm bão cát, làn da nữ nhân bị mài giũa đến thô ráp, lục lâm thảo khấu hoành hành, đi trên đường cũng có thể bị cướp bóc, vật liệu nghèo nàn, quanh năm suốt tháng khó nhìn thấy tơ lụa tốt. Những chuyện này tất nhiên có người cố ý khuếch đại vài phần, chính là muốn đối phó La Tuyết Nhạn.
Huống chi, La Tuyết Nhạn lại là võ tướng trên chiến trường, là nữ tướng duy nhất ở Định kinh.
Đối với chuyện bản thân làm không được, mà chuyện đó lại ít người có khả năng làm, mọi người thường xa lánh bài xích, chuyện này không chỉ có ở nữ nhân mà nam tử cũng vậy. Vì thế La Tuyết Nhạn bị nhóm quý nữ Định kinh cô lập. Lại thêm trước đây Thẩm Diệu là một phế vật, từ đó mẹ con hai người trở thành đối tượng để các phu nhân cười nhạo sau lưng.
Mẫu thân của Bạch Vi, Bạch phu nhân là bạn khuê phòng với Trần Nhược Thu, đón nàng đến bên cạnh ngồi xuống. Bạch Vi cũng lôi kéo Thẩm Nguyệt ngồi cạnh mình. Nhiệm Uyển Vân thì tiến tới chỗ Dịch phu nhân, Dịch Bội Lan nhìn thấy Thẩm Thanh thì oán trách “Thật lâu không thấy ngươi, nghe nói ngươi bị bệnh. A, nhìn gầy đi rồi, nhưng sao khuôn mặt hình như bị sưng phù?”
Thẩm Thanh bối rối cúi đầu, hàm hồ nói “Chắc tại nằm lâu trên giường”, Nhiệm Uyển Vân cho nàng uống rất nhiều thuốc an thai, Thẩm Thanh tuy rằng cũng hận đứa nhỏ trong bụng, nhưng cũng sợ sinh non sau này không thể làm mẹ, bởi vậy chỉ có thể cắn răng uống xuống. Thuốc dưỡng thai, phần nhiều là thuốc bổ, tự nhiên làm người ta béo ra. Tuy rằng hiện tại chưa lộ rõ, nhưng đã có chút sưng lên.
Dịch Bội Lan không nghi ngờ, vỗ vỗ tay Thẩm Thanh nói “Ngươi nha, nên đem thân mình dưỡng cho tốt, cũng sắp định thân, đừng có đem thân mình làm hỏng”
Toàn thân Thẩm Thanh run lên, cúi đầu không nói chuyện. Nàng biết Nhiệm Uyển Vân sắp đặt cho nàng mối hôn nhân với nhà họ Hoàng, Hoàng Đức Hưng kia cũng là một thanh niên tài tuấn, nhưng không biết vì sao, đối với hôn nhân này nàng lại muốn kháng cự, trực giác cho nàng biết việc hôn nhân này bề ngoài nhìn thì tốt đẹp, nhưng bên trong còn có cái gì đó muốn bưng bít, giấu che.
Thanh âm của Dịch Bội Lan không nhỏ, lời vừa nói bị Hoàng phu nhân ngồi ở một bên nghe được. Vừa nghe, nàng liếc nhìn Thẩm Thanh xoi mói. Đối với cửa hôn nhân này, nàng bất quá cũng là muốn vì con trai tìm một người vợ trên danh nghĩa, Thẩm Thanh coi như cũng xứng đôi với con nàng, nhưng bộ dáng ốm yếu này…đừng có là một con ma ốm mới tốt, dù sao còn cần phải sinh con nối dõi tông đường, chỉ cần sinh ra con trai, những thứ khác chỉ cần an phận thủ thường là được.
Đầu bên kia, Bạch phu nhân thì thầm với Trần Nhược Thu “Nhược Thu, ta xem Ngũ tiểu thư ở phủ các ngươi thật không đơn giản”
“Hả?” Trần Nhược Thu tò mò hỏi “Vì sao nói như vậy?”
“Sau lưng Thẩm ngũ tiểu thư chắc chắn có cao nhân chỉ điểm. Vừa rồi, các vị phu nhân đều nhìn thấy, phép tắc cung quy nàng làm, so với trong cung còn quy củ hơn. Ta nói câu này có lẽ ngươi không thích nghe, Thẩm Nguyệt cũng phải thua nàng”
Trần Nhược Thu giật mình nói “Ngươi nói cái gì, ai chẳng biết Thẩm Diệu tệ nhất là cung quy”
Bạch phu nhân cùng Trần Nhược Thu là bạn tốt, cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, tự nhiên đối với lễ nghi yêu cầu rất cao, hôm nay lại khen ngợi Thẩm Diệu như thế, làm Trần Nhược Thu cảm thấy khó tin, trong lòng ngờ vực, nhịn không được nhìn về phía La Tuyết Nhạn đang ngồi.
La Tuyết Nhạn bị cô lập, ngồi ở một bên, Thẩm Diệu ngồi cạnh. La Tuyết Nhạn dù sao cũng là người nhiều kinh nghiệm, mặc dù không ai thân cận chuyện trò, cũng không quan tâm, chỉ cần tỏ thái độ lạnh lùng như núi băng giống như lúc trên chiến trường thì khí thế cũng đã rất tốt, nhưng Thẩm Diệu chỉ là một tiểu cô nương, cũng đoan chính thẳng tắp ngồi ở đó, người khác không nói chuyện với nàng, nhưng không giống như nàng bị lạnh nhạt, mà là mọi người không dám mở lời với nàng.
Đầu ngón tay Trần Nhược Thu phát run.
Nữ quyến bên này đang theo đuổi tâm tư của mình, thì trong chính điện, một câu nói của Thẩm Tín, làm nổi lên một trận sóng to gió lớn.
“Lời này của Thẩm ái khanh là thật sao?” Văn Huệ đế hỏi.
Văn Huệ đế tuổi gần sáu mươi, nhưng nhìn không già chút nào, trên mặt lộ vẻ tươi cười, đôi mắt khôn khéo lợi hại, mơ hồ thấy được khí thế mạnh mẽ khi còn trẻ. Giờ phút này hắn nhìn Thẩm Tín phía dưới, trầm giọng hỏi.
Vừa rồi trước mặt quần thần, Văn Huệ đế ngợi khen Thẩm Tín, Thẩm Tín lại cầu Văn Huệ đế ban thưởng ân điển, chuẩn cho hắn ở lại Định kinh nửa năm, làm bạn với vợ con.
Uy Vũ đại tướng quân Thẩm Tín nhiều năm chinh chiến sa trường, dũng mãnh vô địch, nhưng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy. Trong lúc nhất thời làm người ta phải suy nghĩ sâu xa, sắc mặt nhóm quần thần biến ảo, Thẩm Tín muốn lưu lại kinh thành nửa năm, có thật sự chỉ vì người thân hay không?
Văn Huệ đế đánh giá Thẩm Tín, nghĩ tới hắn còn chưa chết mà các hoàng tử đã rục rịch tranh giành đế vị, tình hình hiện tại thay đổi khôn lường, bất kỳ thế lực nào nhúng tay cũng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh. Trước đây không lâu chuyện đích nữ của Thẩm Tín lưu luyến si mê Định vương truyền đi ồn ào, Văn Huệ đế còn đang suy nghĩ nếu khối thịt béo Thẩm gia này rơi vào tay Phó Tu Nghi thì phải làm thế nào, ai biết chuyện này từ từ lắng xuống. Nay Thẩm Tín đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng lẽ đã có tính toán khác?
Hắn cẩn thận nhìn nam nhân phía dưới, làn da Thẩm Tín ngăm đen, ánh mắt kiên nghị, thân hình thẳng tắp như tòa núi nhỏ, trước mặt Văn Huệ đế động tác cung kính, là người trung thành dũng cảm lại kiên cường. Nhưng đạo làm vua, trước nay không xem bề ngoài, mà là xem xét giá trị. Đối với Văn Huệ đế mà nói, nếu uy hiếp tới ngai vàng của hắn, thì dù công lao to bằng trời, hắn cũng sẽ trừ bỏ.
Một lát sau, Văn Huệ đế cười ha ha nói “Nhiều năm như vậy, Thẩm ái khanh trấn thủ Tây Bắc, nay thắng trận, trẫm hết sức vui mừng, Minh Tề có đại tướng như vậy, thật là hồng phúc. Yêu cầu của Thẩm ái khanh, trẫm chuẩn!”
Thẩm Tín lập tức tạ ơn “Tạ bệ hạ!”
Động tác như vậy, làm cho những người khác nhao nhao liếc xéo. Văn Huệ đế ân chuẩn xong liền rời khỏi chính điện, để lại tất cả mọi người. Thẩm Tín cầu xin như vậy có thể nói là ngoài dự đoán, người mở miệng trào phúng đầu tiên dĩ nhiên là Lâm An hầu Tạ Đỉnh, kẻ tranh giành cả đời với Thẩm Tín “Thẩm tướng quân không phải là sợ đánh giặc đó chứ, muốn ở lại Định kinh nửa năm để hưởng thụ hay sao?”
Thẩm Tín nghe vậy cũng không buồn bực, cười lộ hàm răng trắng nói “Tạ Hầu gia có phải hâm mộ bản tướng quân không? Ai da, cũng khó trách, dù sao Tạ Hầu gia không có thê tử, nữ nhi a”
“Ngươi!” Sắc mặt Tạ Đỉnh xanh mét, Thẩm Tín nhìn cao lớn thô kệch không có tâm cơ, kỳ thật rất độc miệng, nỗi đau của Tạ Đỉnh chính là việc sau khi Ngọc Thanh công chúa mất Tạ Cảnh Hành đối với hắn như người xa lạ, vậy mà Thẩm Tín còn không lưu tình sát muối vào vết thương, Tạ Đỉnh hận không thể đâm Thẩm Tín một đao chết ngay tại chỗ.
Phó Tu Nghi nhìn Thẩm Tín với vẻ khó hiểu. Thẩm gia nhiều lần hành động ngoài ý muốn của hắn. Trước đây Thẩm Diệu ái mộ hắn, hắn mặc dù cảm thấy thật phiền phức, nhưng cũng nghĩ có thể từ điểm này lợi dụng Thẩm gia, về sau Thẩm Diệu làm sáng tỏ không có ý này đối với hắn, làm hại hắn bị Chu vương cùng Tĩnh vương cười nhạo. Nay Thẩm Tín lại muốn ở kinh thành nửa năm, làm người ta phải suy nghĩ. Phó Tu Nghi có cảm giác, cái quả lắc đồng hồ Thẩm gia này, nhìn như đã nắm chắc bổng nhiên dao động, có lẽ trong tương lai sẽ sinh ra vô số rắc rối, từ đó ảnh hưởng đại cục.
Thẩm Tín làm trái quy củ làm quần thần khó hiểu, nhưng hôm nay hắn được khen ngợi thật làm người ta đỏ mắt ghen tị. Những người còn lại sôi nổi tiến lên thật tình hoặc giả ý chúc mừng, Thẩm Tín nói với bọn họ vài chuyện thú vị ở Tây Bắc, lại không để ý phía sau có một ánh mắt nham hiểm dừng trên người hắn.
Ánh mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tín, giống độc xà trong bụi cỏ nhìn con mồi, chờ đợi thời cơ xông lên cắn chết đối phương. Người này một bên ống quần trống rỗng, ngón tay tay xoay xoay chiếc nhẫn đang đeo, không phải ai khác, chính là Dự thân vương.
Bên trong không khí sôi động, bên ngoài Thẩm Khâu cùng Vệ Khiêm giáp mặt ở hành lang.
Vệ Khiêm tuấn tú lịch sự, có vẻ khiêm tốn, nhưng so sánh với người khỏe mạnh tràn ngập tinh thần như Thẩm Khâu liền có vẻ nho nhã yếu đuối. Hắn nhìn Thẩm Khâu, nhíu mày hỏi “Thẩm phó tướng quân ngăn cản tại hạ, có gì chỉ giáo?”
Thẩm Khâu đánh giá Vệ Khiêm từ đầu đến chân, tính tình hắn rộng rãi cởi mở, nếu trước đây gặp qua Vệ Khiêm, nói không chừng còn có thể kết giao, nhưng từ khi nghe Thẩm Diệu nói Vệ Khiêm đã có người trong lòng, giờ gặp người này liền cảm thấy tức giận không biết từ đâu đến. Đối với Thẩm Khâu mà nói, muội muội của mình ngàn tốt vạn tốt, chỉ có nàng chướng mắt người khác, làm sao người khác có thể ghét bỏ nàng?
“Ngươi là Vệ Khiêm?” Giọng điệu Thẩm Khâu không vui.
Vệ Khiêm ngẩn ra, nhận thấy người này không có ý tốt, nói “Đúng vậy”
“Ta cũng không có gì gọi là chỉ giáo” Thẩm Khâu vỗ vỗ bả vai Vệ Khiêm nói “Chỉ muốn nói với ngươi một tiếng, lúc trước có lời đồn đãi muội muội ta cùng Vệ gia các người định thân, đó cũng chỉ là lời đồn đãi, Thẩm gia chúng ta cũng không để trong lòng, Vệ gia các người cũng nên như vậy, không cần để bụng” Thẩm Khâu lui ra phía sau một bước, vẻ mặt dường như không có việc gì nhưng giọng điệu âm u nói “Muội muội của ta chọn vị hôn phu, phải vừa mắt ta trước đã!” Dứt lời, cũng không nhìn vẻ mặt Vệ Khiêm, quay đầu tiêu sái bước đi [Edit: Nhạc Nhạc Hi Hi, hình như truyện này không còn ai coi nữa thì phải, hiuhiu…]
Vệ Khiêm sững sờ tại chỗ, lời của Thẩm Khâu rõ ràng muốn cùng Vệ gia vạch rõ quan hệ. Đúng là hắn có người trong lòng, nhưng Thẩm Khâu dù có ra mặt vì muội muội, cũng không cần phải coi hắn như đứa ngốc chứ. Thẩm gia bênh vực nhau thật dữ, việc hôn nhân này, hắn cũng là kẻ bị hại mà.
Bên ngoài hành lang, Cao Dương vui sướng nhìn Vệ Khiêm đang đứng ngẩn người, lắc lắc đầu, nói “Người Thẩm gia thật là bá đạo, cuồng vọng như vậy, không hề để ý mặt mũi Vệ gia”
“Xem đủ chưa?” Thiếu niên áo tím bên cạnh hắn không nhẫn nại, giọng điệu chậm rãi “Đã kết thúc rồi”
“Này, Vệ Khiêm là người của ngươi đó” Cao Dương nói “Hắn bị khi dễ như vậy, ngươi không ra mặt vì hắn sao?”
“Ngươi thích thì đi đi!” Tạ Cảnh Hành liếc mắt nhìn hắn.
“Ta nào dám!” Bộ dạng Cao Dương hóng hớt xem kịch vui “Nha đầu Thẩm gia có nhiều người che chở như vậy, ta mà không cẩn thận, phiền toái liền tới cửa. Nhưng mà…” Hắn tươi cười ôn hòa, giọng điệu có vài phần vui sướng khi người gặp họa “Hôm nay Dự thân vương ở đây, chỉ sợ là việc chẳng lành, ta nghe nói, Dự thân vương muốn cưới Vương phi. Ngươi đoán xem, người hắn muốn cưới, có phải là Ngũ tiểu thư Thẩm gia hay không?”
“Ta đoán, hắn cưới không được!” Tạ Cảnh Hành nhướng mày, ánh mắt dừng ở phía trước.
Trong hoa viên, một bóng dáng quen thuộc chầm chậm tiến lên, nói gì đó với tiểu thái giám, rồi đem một cái túi hương nhét vào tay hắn.
Bóng dáng kia chính là nha hoàn bên người Thẩm Diệu, Kinh Trập.
Bình luận truyện