Tương Tư Bất Hối

Chương 44



Tự sau ngày ấy, Thiết Diễm trở về trong cung, đảm nhiệm chức vị thống lĩnh ngự lâm quân, phụ trách an toàn trong ngoại hoàng cung .

Tự sau ngày ấy, mỗi đêm Mị ở trong viện đánh đàn cũng không còn là một người độc tọa, mà sẽ có Thiết Diễm lẳng lặng ngồi một bên bồi nàng, nhưng không cách nào cùng nàng uống rượu lâu được.

Tự sau ngày ấy, trên bàn đá ngoài sân, không chỉ có một bầu rượu, vài món ăn nhẹ; Mà còn có cả một bình trà hoa thơm ngát, mấy đĩa điểm tâm tinh xảo.

Tự sau ngày ấy, mỗi đêm Mị đều “động tình”, khi lại ôn nhu muốn Thiết Diễm, có Lạc Lạc ở đó nên Thiết Diễm luôn phải miễn cưỡng áp lực, không thể phát ra âm thanh; khi Mị lại càng thêm kịch liệt âu yếm hắn, khiêu chiến hắn đến cực hạn, đến khi hắn vô lực chống đỡ, nàng liền nuốt vào tiếng hò hét của hắn; Có khi lại ôn nhu hôn, làm cho tiếng rên rỉ của hắn đều biến mất ở trong miệng của nàng.

Đối với Mị mà nói, Thiết Diễm như vậy lại càng làm cho nàng càng thêm trầm luân, vui vẻ không ngừng. Hắn không còn là người cứng ngắc không chế dục vọng như trước, để mặc nàng làm gì thì làm; Hắn hiện tại sẽ đáp lại nụ hôn của nàng, sẽ gắt gao ôm lấy nàng, khi kích tình dâng trào, sẽ gọi tên của nàng.

Mị mới biết được, hắn nguyên lai cũng có thể là quyến rũ mê người, mềm mại e lệ như vậy khi ở trong lòng nàng, làm cho nàng thầm nghĩ càng phải thêm quý trọng hắn hơn nữa.

Nàng luôn bận tâm thói quen luyện thương mỗi sáng của hắn , ban đêm cũng luôn vừa phải mà thôi, sẽ không để cho hắn quá mức vất vả; Nhưng lại sẽ ở những ngày hắn nghỉ ngơi không tập luyện, trêu chọc hắn đến nỗi vô lực tự giữ, ở trong lòng nàng trầm luân, không thể kiềm chế dục vọng.

Những ngày như vậy, ngọt ngấy như mật.

Những ngày như vậy, hạnh phúc vô lo.

*** ***

Những ngày này, Thiết Diễm luôn ở trong cung nhiều hơn trong phủ.

Hắn vừa đi vừa nghĩ đến những lời Hoàng Thượng vừa mới bảo hắn nói với Mị: “Khởi phong.”

Đây là ý gì? Hoàng Thượng không giải thích, hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là mang theo một lòng tràn đầy nghi hoặc cùng sầu lo, trở lại trong phủ.

Xa xa, nghe thấy tiếng đàn nhẹ nhàng từ bên hoa viên kia truyền đến , hắn liền biết Mị ở phương nào.

Đứng ở dưới cổng vòm hoa viên, Thiết Diễm thấy người yêu, nhi tử củng người thân sắc mặt cực kỳ rực rỡ vui vẻ.

Mị tùy ý ngồi ở dưới tàng cây, cầm lại đặt ở trên đùi; Lạc Lạc ngoan ngoãn dựa vào bên phải cạnh người nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, híp mắt, vui vẻ cười; Du Nhiên ôm Thiết Nhị ngồi ở trên ghế đá, Tiểu Mãn cũng ngồi bên cạnh Lạc Lạc; Thiết Nguyệt cũng là mang theo Thiết Tĩnh ở một bên vui đùa ầm ĩ.

Bỗng dưng Thiết Tĩnh bổ nhào vào bên người Mị, non nớt hô,“Cữu bà nội, xướng khúc nghe đi.” (Sunny: cữu bà nội =))))))))

“Nương, xướng” Lạc Lạc ngồi một bên nhìn nàng, hắn chỉ mới nói rõ được hai từ là “Phụ thân cùng nương”, cái từ “xướng” cũng là học theo Thiết Tĩnh phát âm, có chút mơ hồ không rõ.

“Đúng vậy, tiểu mợ, xướng một khúc đi!” Thiết Nguyệt không hề giữ hình tượng, kéo cao váy, ngồi ở đối diện Mị .

Thiết Diễm thế này mới phát giác, quần áo của mình đều là do Mị chuẩn bị, lại đều là khố trang*, chưa từng gặp qua cái váy áo nào. [Sunny: khố trang là quần đấy^^~ Mà Diễm ca mà mặc váy chắc dân tình xôn xao dữ lắm đây aaaa =]]]]

“A! A! A!” Thiết Nhị cũng ngồi ở trên đùi Du Nhiên, càng không ngừng “y y nha nha”, Du Nhiên bật cười nhìn về phía nữ nhi, ánh mắt chờ đợi nhìn Mị.

Tiểu Mãn cười tủm tỉm ngồi ở một bên, tiểu mợ xinh đẹp quý giá ngày ấy ở trên đài biểu diễn làm cho hắn kinh ngạc không thôi, thanh âm cùng khúc nhạc hay như vậy, hắn chưa bao giờ từng nghe qua. [Sunny: đài này là đài lúc sinh nhật Vương Quân ấy]

Mị cúi người hôn Lạc Lạc một cái, giương mắt nhìn về Thiết Diễm đứng dưới cổng vòm, mỉm cười nói,“Hảo!”

Nàng biết, Thiết Diễm cũng rất là thích nghe nàng xướng khúc, lại chưa bao giờ từng yêu cầu quá.

Nàng hai tay đặt trên cầm, mở miệng ngâm xướng, làn điệu vui tươi, từ nghĩa ngắn gọn dễ hiểu.

『 Đón ánh sáng mặt trời , chúng ta bắt đầu mạo hiểm.

Mặc kệ phía trước xa xôi cỡ nào, vẫy tay hướng ngày hôm qua rồi nói “hẹn ngày tái kiến”.

Ta muốn cho giấc mộng này cứ mãi như vậy.

Nào cùng ta dũng cảm tiến bước.

Không sợ hãi, không lui về phía sau, không dừng bước;

Phải kiên cường, phải tự tin, học cách độc lập;

Còn phải vì tình, vì tín, thành yêu;

Vì nghĩa, làm cho người ta sinh tràn ngập kỳ tích;

Còn có thiên, còn có, còn có ta;

Còn có hắn, còn có ngươi, cố lấy dũng khí;

Chờ mong sẽ có một ngày, ta đem khúc nhạc này truyền bá thế gian.』

[Sunny: ta chém bài này đấy =)))]

Nàng, đây là đang dạy dạo lý làm người cho các oa nhi sao? Có phải hay không còn quá sớm đi. Thiết Diễm bật cười, rồi đi qua, phiền não trong lòng vừa rồi , tựa hồ phai nhạt rất nhiều.

Nàng, tựa hồ luôn tự tin, không bao giờ chịu khuất phục như vậy.

*** ***

“Khởi phong ?” Mị cùng Thiết Diễm ngồi ở trong thư phòng, nghe được Thiết Diễm truyền lời, nàng thì thào lặp lại, trong lòng liền nghĩ, “Nói theo cách khác, câu này có nghĩa là ngày lành lại bắt đầu rồi.”

Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Thiết Diễm đối diện, mày nhíu lại , biết hắn trong lòng nghi hoặc, nàng liền nói,“Tiết gia muốn phản.”

Bốn chữ, lại làm cho thần sắc bình tĩnh của Thiết Diễm đột biến, trong triều đình âm thầm đấu đá, ngươi lừa ta gạt thật sự không phải hắn muốn là có thể ứng phó. Hắn thuở nhỏ đã sống ở Bắc Cương, đi theo các tỷ tỷ bảo vệ ranh giới Đại Tống bình an, cho dân chúng một cuộc sống yên ổn.

Nhưng trận chiến ở Hà Gian, từ khi di nương, các tỷ tỷ toàn bộ đã lấy thân báo quốc, hắn liền lập chí chắc chắn sẽ kế thừa di chí của các nàng, cả đời không lấy thê, lấy hết sức lực cả đời, tuyệt không để cho Kim nhân đặt chân sang nước Tống nửa bước.

Năm ấy, vì hắn, mà Thiết gia trên dưới đều phải chịu liên lụy, ác mộng ba năm ở Tiết phủ, hắn xem đó như là sự trừng phạt của chính mình nên nhận. Trong lòng lúc ấy chỉ mong mình có thể lưu lại một màng, một lần nữa đem ánh sáng đến Thiết gia.

Cũng không từng tưởng tượng, hắn có thể lấy thân nam tử vào triều đường. Vào triều rồi, hắn lại phát hiện chính mình không thích hợp với loại chiến trường như vậy, đúng là xứng với câu: “minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng”. [Sunny: ta hoái câu này :X:”> cái gì trước mắt thì dễ tránh, chứ sau lưng thì bó tay =]]

Nhưng người nhà Thiết gia trong triều không có thế lực gì, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, cố gắng thích ứng.

Thiết Diễm ánh mắt phức tạp nhìn thê chủ đối diện, hắn đến nay vẫn có thể vững vàng ở trong triều đình, nàng nhất định âm thầm giúp hắn rất nhiều, sương mù trước kia che lấp trước mắt hắn tựa hồ đã dần dần tiêu tán.

“Không cần lo lắng, Hoàng Thượng cũng đã sớm có chi sách ứng đối.” Mị thấy Thiết Diễm vẻ mặt phức tạp, sầu lo thật mạnh, liền nói lời an ủi. Nàng lại biết hắn tất sẽ liên lụy trong đó, Hoàng Thượng nếu là phải đối kháng Tiết gia, chỉ có thể dựa vào ngự lâm quân trong tay hắn .

*** ***

Ngày ấy sau khi trong thư phòng nói chuyện, công việc của Mị liền bắt đầu lu bù lên, lúc nào cũng bị Hoàng Thượng chiêu vào cung “hiến nhạc”.

Nhưng hiện tại may mắn là do ngày đó Mị vì quá cuồng tính nên đã đánh gục cả vạn quân kim, tuy rằng tin này đã lưu truyền khắp nơi, nhưng, không người nào biết thân phận thật sự của người đã đánh bại ngàn vạn quân kim kia, ngay cả mẫu nữ Tiết gia cũng không biết tình hình, nếu không, tất đã sinh biến cố.

“Muội có đối sách nào không?” Triệu Lang đem tin tức tình báo đưa cho Mị. Từ lúc Mị ở trong phủ dưỡng thân, nàng đã sai ám vệ trực tiếp đem động thái của Tiết gia báo cho Triệu Lang, để nàng ứng đối.

Mị như trước dựa vào nhuyễn tháp, tay lật xem tình báo, thần thái tuy thư giãn, nhưng lại lộ ra một cỗ mị thái dày đặc. Triệu Lang âm thầm lắc đầu, mấy ngày không thấy, nàng cư nhiên lại đẹp hơn trước vài phần, thật sự là càng ngày càng giống nam tử mà.

“Taychân của các nàng thật đúng là không phải chậm bình thường a!” Mị xem hoàn xong liền lắc đầu, Tiết phủ thế nào đã từ hồ ly béo thành tinh a! Thật đúng là chu đáo, cư nhiên còn đồng ý với Nhật Bản, muốn “treo cổ” Đại Lý. Cứ như vậy, phỏng chừng ngay cả kim nhân, Thổ Phiên các nàng cũng sẽ đi kết minh. Vậy, nàng phải chờ tới khi nào a? [Sunny: ôi mẹ ơi == ng ta cướp nước, thế mà Mị tỷ bảo phải chờ tới khi nào ngta mới tới cướp là sao =]] ngồi chờ nữa mới ghê =]]

Nàng còn muốn an nhàn sống tiếp cuộc sống hiện tại, nên sớm một chút đem tảng đá này đá văng ra đi!

“Hoàng Thượng, không bằng hạ chỉ thu binh quyền đi!” Mị cầm tình báo trong tay, ném tới một bên, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói. Có phải hay không nên để hoàng đế ra tay một chút, nàng vẫn là cảm thấy hoàng đế ra tay so với mình ra tay lúc nào cũng tốt hơn.

“Thu binh quyền?” Triệu Lang ngộ ra, nàng đây là muốn bức phản sao! Ngự lâm quân có thể địch trọng binh trong tay Tiết gia sao? Tuy nói Mị, một người có thể địch ngàn quân, nhưng rốt cuộc Tiết gia vẫn là binh lính của Đại Tống, giết hết cũng không được a! Nhưng phản nghịch cũng không thể nuông chiều được.

“Hảo!” Triệu Lang vỗ bàn, cứ liều mạng đi, dù sao nàng cũng đang thực buồn chán mà.

*** ***

Một ngày nay, Diễm canh phòng nghiêm ngặt khắp hoàng cung.

Này một đêm, ánh sáng mặt trăng, chiếu rọi khắp nơi.

Ngoài điện Phụng Thiên, việc canh gác tuần tra, hết thảy như thường.

Trong điện Phụng Thiên , Triệu Lang ngồi ngay ngắn ở sau phượng án, Hiền vương, Tể tướng cùng Trung Hiếu vương Thiết Dũng đứng ở trong điện, có chút nghi hoặc, không biết Hoàng Thượng vì sao tuyên các nàng vào cung giữa đêm khuya. Lại nhìn sang hướng trấn quốc tướng quân Thiết Diễm cùng nữ nhạc sĩ xinh đẹp kia, Mị đang đi vào, vì sao nàng cũng ở đây?

Thiết Dũng cũng là có biết một chút, dù sao nàng cũng đã nghe Thiết Loan nói lại khi Thiết Diễm bị thương, Mị đã giận dữ đánh chết cả vạn kim nhân, nàng lúc ấy giật mình không thôi. Sau lại nghe Thiết Loan miêu tả đội thân vệ mười tám kỵ kia, không khỏi làm cho nàng liên tưởng đến một cái lời đồn đãi thời viễn cổ , kia, sẽ là thật sự sao?

Nếu quả thực như thế, đứa con dâu này thân phận sẽ cao quý như thế nào đây? Nhưng nàng tuổi trẻ như vậy, lại có công lực cao thâm như thế, không ngờ đã luyện tới mức suất thần nhập hóa?

Mị nhìn trời tối đen, biết vẫn còn sớm, chẳng lẽ một đám người liền như vậy đứng ở chỗ này, mắt to trừng mắt nhỏ sao? Nàng xoay người đón lấy ngân thương trong tay Thiết Diễm, lôi kéo hắn đi hướng nhuyễn tháp nàng thèm nhỏ dãi thật lâu nãy giờ.

Đem Thiết Diễm ấn xuống, ngồi ở trên nhuyễn tháp, nàng đặt thương tựa vào một bên, Mị không đợi Thiết Diễm phản ứng, liền xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, nằm ở trên đùi hắn, than thở,“Diễm, đừng nhúc nhích, để cho ta ngủ một lát, mệt mỏi quá!” Nàng là do mất máu, mới nghỉ vài ngày, liền lại vì công việc mà bận rộn, hôm nay, trời còn chưa sáng liền tiến cung, nàng thật lâu chưa từng được ngủ ngon rồi a, buồn ngủ quá!

Thiết Diễm nghe vậy có chút cứng ngắc, dừng lại động tác muốn đứng dậy. Ngủ một lát? Nàng thật đúng là…… Hoàng Thượng an vị ở một bên, Hiền vương cùng Tể tướng cũng đứng ở trong điện, nàng lại…… Nhưng là, những lời nàng mới vừa nói lộ ra ý mệt mỏi, làm cho hắn chần chờ ngồi ở chỗ kia, không dám động.

“Không có gì đâu, để cho nàng ngủ đi, nàng đã nhiều ngày vất vả, cũng đủ mệt mỏi rồi.” Triệu Lang hướng Thiết Diễm vẫy vẫy tay, chướng ngại vật trong ngoài hoàng cung, đều là do nha đầu kia thiết kế, sau đó giao cho Thiết Diễm an bài. Nhất cử nhất động của Tiết gia đều là do nha đầu kia theo dõi, nàng cũng nhất định rất mệt mỏi rồi,chắc chắn sẽ không để ý quang cảnh gì nửa đâu. Vẫn là để cho nàng nghỉ ngơi một chút đi!

Hiền vương cùng Tể tướng nhưng cũng trố mắt nhìn nữ nhân ngủ trên đùi của Thiết Diễm, nàng thật sự là…… Không biết nói gì nữa……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện