Tuyệt Đối Chung Tâm
Chương 25: Tuyệt đối chung tâm 25
Giờ cậu vẫn chưa xác định được tâm ý của mình, trước tiên giúp hắn giúp cậu gạt đi, để cho cậu có chút thời gian hảo hảo suy nghĩ.
Đầu óc Anh Húc Kì hơi trì độn, e là cho dù cậu có thích ai cũng không biết đó chứ? Mà đầu óc Anh gia lại rất cứng, nếu như không biết mình thích người ta, e là đến chết cũng đào không ra kết quả.
“Húc Kỳ, ăn xong cái này đừng ăn nữa.” Anh Thiên Ngạo cũng không nhịn được ngăn cậu ăn tiếp. Tuy cậu có thể chất ăn cũng không mập, nhưng tất yếu phải ăn nhiều thế sao? Chưa nói tới cậu còn có thể ăn thứ khác cùng bữa chính...
“Ác... Được....” Anh Húc Kì tiếc nuối chu mỏ một cái. Đồ ngọt đúng là ăn quá ngon nha, quả nhiên Trình Dực Hạo hiểu rõ khẩu vị của cậu, hơn nữa tiệm bánh này làm rất ngon.
“Có điều Kỳ Kỳ, em thật sự không biết người bí ẩn này là ai sao?” Anh Lạc Ngưng có chút hiếu kỳ, tặng hoa, tặng quà không phải thủ đoạn của đàn ông lấy lòng phụ nữ sao? Lẽ nào người kia cũng là đàn ông?
“Em không biết a...” Anh Húc Kì giả ngu.
“Không biết em còn ăn bánh của người ta hài lòng tới vậy?” Anh Mị Sí không nhịn được cười cậu, cũng không biết tên gia hỏa kia là loại người gì, vậy mà cậu vẫn yên tâm ăn được.
“Không ăn thì phí mà... Hơn nữa ăn rất ngon a...” Anh Húc Kì lộ ra nụ cười to, thuận tiện đem miếng cuối cùng trên tay nhét vào bụng.
“Gọi hạ nhân tới thu dọn.” Nhìn thấy Anh Húc Kì đã ăn xong, Anh Thiên Ngạo quay đầu nói với Hàn Tử Hằng.
Hàn Tử Hằng duỗi tay ra hiệu cho nữ hầu quỳ chân ở bên ngoài đi vào, trên bàn nhanh chóng được dọn sạch sẽ.
“Đúng rồi, Lạc Ngưng, nhân viên mới tới trong cửa hàng được không, còn đang thời gian thử việc chứ?” Anh Thiên Ngạo đột nhiên nhớ tới chuyện này nói ra.
Dạ Sắc vốn có ba điều giáo sư phụ trách chỉ đạo công quan, thế nhưng gần đây có một người xin nghỉ, một người bị thương nằm viện, vì thế không thể làm gì khác hơn là tìm một người khác thay thế bổ sung vào.
“Vâng, hắn biểu hiện rất tốt, có thể thấy kinh nghiệm của hắn rất phong phú.” Anh Lạc Ngưng trả lời.
Công quan Dạ Sắc tuy rằng không bắt ép tiếp khách, thế nhưng trương trình công phu trên giường bọn họ vẫn phải học, ba tên điều giáo sư, một tên phụ trách giai đoạn huấn luyện trong chương trình, thế nên không cùng công quan có tiếp xúc thực tế, hai tên kia là điều giáo sư chuyên môn thực hành dạy kĩ năng công quan tiếp khách, chỉ cần công quan đồng ý, cũng có thể lén lút điều giáo thực tế.
“Thật sao? Tên hắn là gì hả? Lần sau anh đến sẽ đi theo hắn lĩnh giáo, lĩnh giáo thử xem.” Anh Mị Sí xen mồm, hắn là muốn nhìn tên điều giáo sư mới tới có năng lực gì mà để Lạc Ngưng khích lệ như vậy.
Anh Lạc Ngưng không nhịn được trừng Anh Mị Sí một chút, là muốn lĩnh giáo cái gì? Là chê kỹ xảo ở trên giường của cậu không tốt sao? Đáng ghét!
Anh Mị Sí đương nhiên tiếp thu được tầm mắt của cậu, chỉ là hắn không biết trong đầu Anh Lạc Ngưng đang suy nghĩ cái gì, theo bản năng nhìn về phía cậu loạn cười một cái.
“Hắn họ Trình, tên là Dực Hạo.” Anh Lạc Ngưng quay đầu không thèm để ý tới Anh Mị Sí, nhưng vẫn trả lời vấn đề hắn hỏi.
“Cái gì?!” Anh Húc Kì cùng Anh Dạ Mạc giật mình hô lên.
Bọn họ... Không nghe lầm chứ?
“Hắn sao ở chỗ này? Hắn không phải...” Anh Húc Kì nói được nửa câu đột nhiên câm miệng, gay rồi! Cậu quên đại gia đều ở đây.
Anh Dạ Mạc rất thức thời không nói lời nào, nhưng trong lòng hắn cùng Anh Húc Kì tràn đầy nghi hoặc, người Ám sao lại chạy tới chỗ bọn họ?
* tổ chức Ám là nơi anh công làm việc.
Có điều như vậy cũng đủ cho đại gia nhận ra sự việc không đúng.
“Húc Kỳ, em biết người tên Trình Dực Hạo này đi!” Anh Thiên Ngạo hỏi, nhưng hắn khẳng định Anh Húc Kì nhất định biết tên kia.
“Em... Dạ... Có biết...” Vốn Anh Húc Kì rất muốn nói không quen biết, thế nhưng một mặt cậu không dám lừa gạt đại ca, một mặt là cậu vừa lộ tẩy, nói dối không phải thượng sách.
“Kỳ Kỳ, em thật sự biết? Vậy lai lịch của hắn em cũng biết? Thành thật mà nói biểu hiện của hắn khiến anh hài lòng, nhưng tư liệu của hắn cung cấp khiến anh vẫn còn hoài nghi...” Anh Lạc Ngưng nói.
“Điều này là sao?” Anh Mị Sí hỏi tiếp.
“Trên lý lịch ghi không tốt nghiệp cao trung, chưa kết hôn, ở riêng một mình, phỏng vấn thì nói đã làm công tác tương quan, nhưng hỏi hắn đã từng làm việc chỗ nào hắn lại không chịu nói rõ, sau khi đi điều tra kết quả xác thực thì lý lịch hắn đưa cũng tương tự, vấn đề là chỗ hắn từng công tác lại trống rỗng, điều này làm em hơi lo lắng lai lịch của hắn không đơn giản.” Anh Lạc Ngưng trả lời.
Quá khứ một người sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, lại để trống không, biểu thị nhất định đã giở trò.
“Em sao vậy, Húc Kỳ?” Nếu Húc Kỳ đã gặp qua, phải nên nói ra ý kiến chứ? Như là lai lịch của hắn là gì.
“Chuyện này... Em chỉ biết hắn mà thôi... Cũng không rất quen...” Anh Húc Kì không dám nhìn thẳng mắt đại ca, cậu không dám nói Trình Dực Hạo là thành viên Ám.
“Húc kỳ, nói thật.” Anh Thiên Ngạo nhìn cậu chột dạ liền biết cậu đang nói dối, chỉ là, tại sao lại nói dối?
“Em...” Anh Húc Kì bị làm khó dễ, cậu biết buộc phải nói, dù sao đây là chuyện liên quan Dạ Sắc, nhưng cậu lại lo lắng Trình Dực Hạo có mục đích khác mới tới Dạ Sắc, vạn nhất cậu làm hỏng chuyện của hắn thì sao?
Ơ? Không đúng! Sao cậu lại có suy nghĩ thế này? Không phải nên lo lắng hắn sẽ gây nguy hại đến Anh gia sao, mà lại đi lo lắng hắn bị người trong nhà phá hoại kế hoạch? Cậu có phải điên rồi a....?
Anh Húc Kì không mở miệng, nói quanh co nửa ngày, sắc mặt đại ca càng ngày càng khó coi, Anh Dạ Mạc mắt thấy không che giấu nổi, không thể làm gì khác hơn là giúp cậu nói ra, nhưng cũng chỉ nói Trình Dực Hạo là điều giáo sư của Ám, những chuyện khác hắn cũng không lắm miệng.
Hắn chỉ nói như thế, trái lại khiến trong lòng các ca ca nổi lên suy đoán khác, nếu chỉ là bạn bè mà thôi, tại sao Anh Húc Kì lại nói quanh co? Là muôn ẩn giấu chuyện gì.
“Vậy thì anh lại rất muốn gặp hắn, Kỳ Kỳ, nếu là bạn bè em, vậy thì cùng đi chứ.” Anh Mị Sí quyết định muốn đích thân đi tìm hiểu tình hình, dù sao Lạc Ngưng cũng phải chờ hắn quyết định, nếu là nhân tài đương nhiên phải giữ, nhưng nếu có ý đồ khác, phải nhanh chóng trừ khử.
“A? Được...” Nhị ca đã nói thế, cậu cũng không có cách nào từ chối.
“Lạc Ngưng, sắp xếp thời gian chúng ta cùng đi đi.” Anh Mị Sí ôn nhu nói với Anh Lạc Ngưng, dùng ánh mắt muốn cậu yên tâm hết thảy đều đã có hắn chống đỡ.
“Vâng, em biết rồi, Nhị ca.” Anh Lạc Ngưng thuận theo trả lời hắn.
“Vậy thì Mị Sí, chuyện này liền giao cho em.” Anh Thiên Ngạo có thể thấy dự định trong lòng Anh Mị Sí, cũng được, nên cho hắn một ít chuyện để làm, có điều cũng chỉ có chuyện liên quan Lạc Ngưng nó mới tích cực mà thôi.
“Đó là đương nhiên.” Vốn là thế, chuyện liên quan tới Lạc Ngưng hắn nhất định sẽ đứng ra, hắn muốn chính mình bảo vệ Lạc Ngưng.
Anh Dạ Mạc chỉ có thể cùng Anh Húc Kì lẫn nhau trao đổi ánh mắt bất đắc, hắn cứu không được tên kia, có Nhị ca, mọi chuyện nói không chừng sẽ trở nên càng phức tạp?
Đầu óc Anh Húc Kì hơi trì độn, e là cho dù cậu có thích ai cũng không biết đó chứ? Mà đầu óc Anh gia lại rất cứng, nếu như không biết mình thích người ta, e là đến chết cũng đào không ra kết quả.
“Húc Kỳ, ăn xong cái này đừng ăn nữa.” Anh Thiên Ngạo cũng không nhịn được ngăn cậu ăn tiếp. Tuy cậu có thể chất ăn cũng không mập, nhưng tất yếu phải ăn nhiều thế sao? Chưa nói tới cậu còn có thể ăn thứ khác cùng bữa chính...
“Ác... Được....” Anh Húc Kì tiếc nuối chu mỏ một cái. Đồ ngọt đúng là ăn quá ngon nha, quả nhiên Trình Dực Hạo hiểu rõ khẩu vị của cậu, hơn nữa tiệm bánh này làm rất ngon.
“Có điều Kỳ Kỳ, em thật sự không biết người bí ẩn này là ai sao?” Anh Lạc Ngưng có chút hiếu kỳ, tặng hoa, tặng quà không phải thủ đoạn của đàn ông lấy lòng phụ nữ sao? Lẽ nào người kia cũng là đàn ông?
“Em không biết a...” Anh Húc Kì giả ngu.
“Không biết em còn ăn bánh của người ta hài lòng tới vậy?” Anh Mị Sí không nhịn được cười cậu, cũng không biết tên gia hỏa kia là loại người gì, vậy mà cậu vẫn yên tâm ăn được.
“Không ăn thì phí mà... Hơn nữa ăn rất ngon a...” Anh Húc Kì lộ ra nụ cười to, thuận tiện đem miếng cuối cùng trên tay nhét vào bụng.
“Gọi hạ nhân tới thu dọn.” Nhìn thấy Anh Húc Kì đã ăn xong, Anh Thiên Ngạo quay đầu nói với Hàn Tử Hằng.
Hàn Tử Hằng duỗi tay ra hiệu cho nữ hầu quỳ chân ở bên ngoài đi vào, trên bàn nhanh chóng được dọn sạch sẽ.
“Đúng rồi, Lạc Ngưng, nhân viên mới tới trong cửa hàng được không, còn đang thời gian thử việc chứ?” Anh Thiên Ngạo đột nhiên nhớ tới chuyện này nói ra.
Dạ Sắc vốn có ba điều giáo sư phụ trách chỉ đạo công quan, thế nhưng gần đây có một người xin nghỉ, một người bị thương nằm viện, vì thế không thể làm gì khác hơn là tìm một người khác thay thế bổ sung vào.
“Vâng, hắn biểu hiện rất tốt, có thể thấy kinh nghiệm của hắn rất phong phú.” Anh Lạc Ngưng trả lời.
Công quan Dạ Sắc tuy rằng không bắt ép tiếp khách, thế nhưng trương trình công phu trên giường bọn họ vẫn phải học, ba tên điều giáo sư, một tên phụ trách giai đoạn huấn luyện trong chương trình, thế nên không cùng công quan có tiếp xúc thực tế, hai tên kia là điều giáo sư chuyên môn thực hành dạy kĩ năng công quan tiếp khách, chỉ cần công quan đồng ý, cũng có thể lén lút điều giáo thực tế.
“Thật sao? Tên hắn là gì hả? Lần sau anh đến sẽ đi theo hắn lĩnh giáo, lĩnh giáo thử xem.” Anh Mị Sí xen mồm, hắn là muốn nhìn tên điều giáo sư mới tới có năng lực gì mà để Lạc Ngưng khích lệ như vậy.
Anh Lạc Ngưng không nhịn được trừng Anh Mị Sí một chút, là muốn lĩnh giáo cái gì? Là chê kỹ xảo ở trên giường của cậu không tốt sao? Đáng ghét!
Anh Mị Sí đương nhiên tiếp thu được tầm mắt của cậu, chỉ là hắn không biết trong đầu Anh Lạc Ngưng đang suy nghĩ cái gì, theo bản năng nhìn về phía cậu loạn cười một cái.
“Hắn họ Trình, tên là Dực Hạo.” Anh Lạc Ngưng quay đầu không thèm để ý tới Anh Mị Sí, nhưng vẫn trả lời vấn đề hắn hỏi.
“Cái gì?!” Anh Húc Kì cùng Anh Dạ Mạc giật mình hô lên.
Bọn họ... Không nghe lầm chứ?
“Hắn sao ở chỗ này? Hắn không phải...” Anh Húc Kì nói được nửa câu đột nhiên câm miệng, gay rồi! Cậu quên đại gia đều ở đây.
Anh Dạ Mạc rất thức thời không nói lời nào, nhưng trong lòng hắn cùng Anh Húc Kì tràn đầy nghi hoặc, người Ám sao lại chạy tới chỗ bọn họ?
* tổ chức Ám là nơi anh công làm việc.
Có điều như vậy cũng đủ cho đại gia nhận ra sự việc không đúng.
“Húc Kỳ, em biết người tên Trình Dực Hạo này đi!” Anh Thiên Ngạo hỏi, nhưng hắn khẳng định Anh Húc Kì nhất định biết tên kia.
“Em... Dạ... Có biết...” Vốn Anh Húc Kì rất muốn nói không quen biết, thế nhưng một mặt cậu không dám lừa gạt đại ca, một mặt là cậu vừa lộ tẩy, nói dối không phải thượng sách.
“Kỳ Kỳ, em thật sự biết? Vậy lai lịch của hắn em cũng biết? Thành thật mà nói biểu hiện của hắn khiến anh hài lòng, nhưng tư liệu của hắn cung cấp khiến anh vẫn còn hoài nghi...” Anh Lạc Ngưng nói.
“Điều này là sao?” Anh Mị Sí hỏi tiếp.
“Trên lý lịch ghi không tốt nghiệp cao trung, chưa kết hôn, ở riêng một mình, phỏng vấn thì nói đã làm công tác tương quan, nhưng hỏi hắn đã từng làm việc chỗ nào hắn lại không chịu nói rõ, sau khi đi điều tra kết quả xác thực thì lý lịch hắn đưa cũng tương tự, vấn đề là chỗ hắn từng công tác lại trống rỗng, điều này làm em hơi lo lắng lai lịch của hắn không đơn giản.” Anh Lạc Ngưng trả lời.
Quá khứ một người sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, lại để trống không, biểu thị nhất định đã giở trò.
“Em sao vậy, Húc Kỳ?” Nếu Húc Kỳ đã gặp qua, phải nên nói ra ý kiến chứ? Như là lai lịch của hắn là gì.
“Chuyện này... Em chỉ biết hắn mà thôi... Cũng không rất quen...” Anh Húc Kì không dám nhìn thẳng mắt đại ca, cậu không dám nói Trình Dực Hạo là thành viên Ám.
“Húc kỳ, nói thật.” Anh Thiên Ngạo nhìn cậu chột dạ liền biết cậu đang nói dối, chỉ là, tại sao lại nói dối?
“Em...” Anh Húc Kì bị làm khó dễ, cậu biết buộc phải nói, dù sao đây là chuyện liên quan Dạ Sắc, nhưng cậu lại lo lắng Trình Dực Hạo có mục đích khác mới tới Dạ Sắc, vạn nhất cậu làm hỏng chuyện của hắn thì sao?
Ơ? Không đúng! Sao cậu lại có suy nghĩ thế này? Không phải nên lo lắng hắn sẽ gây nguy hại đến Anh gia sao, mà lại đi lo lắng hắn bị người trong nhà phá hoại kế hoạch? Cậu có phải điên rồi a....?
Anh Húc Kì không mở miệng, nói quanh co nửa ngày, sắc mặt đại ca càng ngày càng khó coi, Anh Dạ Mạc mắt thấy không che giấu nổi, không thể làm gì khác hơn là giúp cậu nói ra, nhưng cũng chỉ nói Trình Dực Hạo là điều giáo sư của Ám, những chuyện khác hắn cũng không lắm miệng.
Hắn chỉ nói như thế, trái lại khiến trong lòng các ca ca nổi lên suy đoán khác, nếu chỉ là bạn bè mà thôi, tại sao Anh Húc Kì lại nói quanh co? Là muôn ẩn giấu chuyện gì.
“Vậy thì anh lại rất muốn gặp hắn, Kỳ Kỳ, nếu là bạn bè em, vậy thì cùng đi chứ.” Anh Mị Sí quyết định muốn đích thân đi tìm hiểu tình hình, dù sao Lạc Ngưng cũng phải chờ hắn quyết định, nếu là nhân tài đương nhiên phải giữ, nhưng nếu có ý đồ khác, phải nhanh chóng trừ khử.
“A? Được...” Nhị ca đã nói thế, cậu cũng không có cách nào từ chối.
“Lạc Ngưng, sắp xếp thời gian chúng ta cùng đi đi.” Anh Mị Sí ôn nhu nói với Anh Lạc Ngưng, dùng ánh mắt muốn cậu yên tâm hết thảy đều đã có hắn chống đỡ.
“Vâng, em biết rồi, Nhị ca.” Anh Lạc Ngưng thuận theo trả lời hắn.
“Vậy thì Mị Sí, chuyện này liền giao cho em.” Anh Thiên Ngạo có thể thấy dự định trong lòng Anh Mị Sí, cũng được, nên cho hắn một ít chuyện để làm, có điều cũng chỉ có chuyện liên quan Lạc Ngưng nó mới tích cực mà thôi.
“Đó là đương nhiên.” Vốn là thế, chuyện liên quan tới Lạc Ngưng hắn nhất định sẽ đứng ra, hắn muốn chính mình bảo vệ Lạc Ngưng.
Anh Dạ Mạc chỉ có thể cùng Anh Húc Kì lẫn nhau trao đổi ánh mắt bất đắc, hắn cứu không được tên kia, có Nhị ca, mọi chuyện nói không chừng sẽ trở nên càng phức tạp?
Bình luận truyện