Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 97



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Thân hình Liễu Như Phong không dám lui khỏi sự đau đớn không chịu nổi, chỉ có thể ngẩng đầu, hít một ngụm lãnh khí, tùy ý bộ dáng yếu ớt nhất của bản thân, bại lộ trước mắt Nam Cung Thiên Mạc......

Bàn tay Nam Cung Thiên Mạc giương lên, vải dệt tơ lụa thượng đẳng ứng thanh mà rách toạc. Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn phân thân kia bởi vì đau đớn mà xụi lơ, duỗi ngón tay tại đỉnh nhục hành đang lui thành một đoàn mà búng, ép hỏi nói: “Ngươi có từng để cho nàng chạm qua nơi này?”

Hô hấp Liễu Như Phong ngừng lại, đau đớn chưa hoàn toàn tiêu tán lại chịu thêm một kích, lại là tại nơi mẫn cảm yếu ớt nhất, mạnh mẽ như Liễu Như Phong, cũng suýt nữa nhịn không được mà kêu thảm ra tiếng......

Cắn răng ẩn nhẫn nửa ngày, thật vất vả đợi sự đau đớn kia lui dần. Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Thiên Mạc, bàn tay lại tựa hồ muốn giơ lên, Liễu Như Phong run giọng dồn dập nói: “Cầu công tử bớt giận, thân mình này của thuộc hạ, sớm đã thuộc về công tử, thuộc hạ chưa bao giờ từng quên dù chỉ trong nửa khắc! Huống chi khi đó thuộc hạ nghĩ, Mai cô nương sắp trở thành chính thất của công tử, là chủ mẫu của thuộc hạ, thuộc hạ đối Mai cô nương chỉ là kính phụng, không dám có loại tâm tư vô phép......”

Một tiếng công tử, khiến lửa giận ngút trời của Nam Cung Thiên Mạc nguội lại, không tự chủ được, nhớ tới khoảng thời gian bản thân vẫn chưa phải là cốc chủ, Liễu Như Phong vẫn bồi bạn bên mình trong Tuyệt Cốc.

Không tính khoảng thời gian bị điên dại, từ một người yếu nhất trong mười ba vị công tử Tuyệt Cốc, thẳng đến khi ngồi lên cốc chủ vị, một chặng đường, vô số âm mưu cùng bẫy, vô số tinh phong huyết vũ, Liễu Như Phong thủy chung vẫn không rời không bỏ. Mặc dù là vì bảo hộ mình, đồng thời còn bị mình bắt buộc thị tẩm; mặc dù y không cam lòng, không muốn, nhưng vẫn ẩn nhẫn dịu ngoan mà thừa nhận......

Đối với Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc thật sự tin tưởng y sẽ không làm ra chuyện gì, chỉ nhìn y đến cuối cùng trốn thoát từ trên tay Mai Việt Tâm, liền không cần bàn cãi, nhưng Mai Việt Tâm sẽ làm ra chuyện gì, Nam Cung Thiên Mạc có thể đoán trước được.

Nam Cung Thiên Mạc thở dài, tay phải đang nâng lên thả xuống, nói: “Thực như thế? Như vậy hai người các ngươi cùng một chỗ một nhà, là làm cái gì? Không cần nói cho ta biết, các ngươi là ngâm thơ tác đối?”

Liễu Như Phong hơi chần chừ, nhìn hai mắt Nam Cung Thiên Mạc nheo lại nguy hiểm, không còn để ý gì nữa, vội giọng nói: “Chuyện đó bất quá chỉ là do Mai cô nương điều phối dược vật mới, nói là thương thế của thuộc hạ chưa lành, lấy thuộc hạ thí nghiệm dược mà thôi......”

“Thí nghiệm dược?” Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ngơ, đây thật sự là việc vị Mai đại tiểu thư kia có thể làm ra! Không khỏi nhìn Liễu Như Phong, giận dữ nói: “Vậy sao ngươi không quay về cốc? Liền tùy nàng bắt ngươi thí nghiệm dược? Dược vật của Đoạn Hồn Cốc, là thứ tốt ăn như vậy sao? Ngươi không sợ nàng cho ngươi độc dược sao?”

Liễu Như Phong rũ hạ nhãn tiệp, nói: “Khi đó thương thế của thuộc hạ chưa lành, mà sau khi Mai cô nương vào cốc, chủ nhân lại không có nửa phần mệnh lệnh truyền xuống. Mai cô nương chỉ nói là thương thế của thuộc hạ không nên di động, để cho thuộc hạ ở lại nơi đó, thuộc hạ tưởng là ý của chủ nhân. Huống chi Mai cô nương như thế nào cũng là chính thất phu nhân của chủ nhân, vô luận nàng cầm dược gì đến, mặc dù biết rõ Mai cô nương dùng thuộc hạ thí nghiệm dược, thuộc hạ cũng không dám không phục......”

“Ngươi......” Nam Cung Thiên Mạc thở dài, không biết nói cái gì cho tốt, Tâm tư của Liễu Như Phong, tất nhiên hắn hiểu rõ, nếu thật sự cự tuyệt Mai Việt Tâm, bất luận Liễu Như Phong thương thế trầm trọng có thể còn sống mà trở về Tuyệt Cốc hay không, một khi Mai Việt Tâm gả cho Nam Cung Thiên Mạc, ngày sau trả thù là có thể......

Nam Cung Thiên Mạc cúi người ôm lấy thân thể xích lõa của Liễu Như Phong. Dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ Mai Việt Tâm kia sớm đã đối Liễu Như Phong động tâm, mới không đề cập tới, hoặc là cố ý như vô tình, tạo thành sự hiểu lầm của y......

Hoặc là, Mai Việt Tâm là muốn lừa Liễu Như Phong đi Đoạn Hồn Cốc? Y độc thuật của Đoạn Hồn Cốc, tuy rằng có một không hai thiên hạ, nhưng võ học cao thâm, thủy chung vẫn chưa từng có được! Nếu không, làm sao lại dùng phối phương dược độc, khiến Tuyệt Cốc cùng Bích Tâm Cung bảo hộ? So với mình, tất nhiên Liễu Như Phong dễ đối phó hơn rất nhiều? Nhưng nàng lại không biết, người của Tử Điện Tuyệt Cốc, như thế nào có thể dám truyền võ công ra ngoài?

Tính toán này của Mai đại tiểu thư, thật sự sai lầm rồi......

Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt nhìn nhìn, lúc này y phục của Liễu Như Phong hỗn loạn, hai tay bị đai lưng trói buộc lên đầu giường, ánh mắt cầu xin thương xót (Ngươi xác định?) (<- ko phải ta ghi à nha! XD~), thân thể xích lõa, đúng là tình sắc cùng mị hoặc nói không nên lời......

Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc tối sầm lại, nếu không nghĩ đến những âm mưu quỷ kế này, tính ra, Liễu Như Phong đã ly khai được bảy tháng, Nam Cung Thiên Mạc cũng có bảy tháng không làm tình sự, chỉ ôm như vậy, cho dù trong lòng vẫn có tức giận, nhưng hạ thân lại sớm đã sưng đến phát đau......

Tuy rằng thị cơ trong Tuyệt Thiên Cung vô số, nhưng từ khi Liễu Như Phong rơi xuống sườn núi, Nam Cung Thiên Mạc nghĩ đến ái nhân đã chết, liền đem tất cả thời gian cùng tinh lực của bản thân dìm vào trong sự vụ nặng nề trong cốc, vì thế chưa từng triệu gọi qua bất cứ một thị cơ nào thị tẩm......

Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng khiêu gợi hấp dẫn mình kia, hai tay khẽ vuốt ve trên thân hình xích lõa dưới thân, làn da ấm áp bóng loáng đầy lòng bàn tay, xúc cảm căng chặt no đủ khiến Nam Cung Thiên Mạc cảm giác toàn thân đều bởi vì sự đau đớn khát cầu mà căng ra.

Vội vàng liếm mỗi một phân lãnh thổ trong khoang miệng y, như chưa đủ mà đem nước bọt trong ngọt kia cùng chủ nhân của nó nuốt sạch, cảm giác thấy nam nhân dưới thân bởi vì hít thở không thông mà hơi thở mỏng manh dồn dập, Nam Cung Thiên Mạc rốt cục mới buông ra đôi môi bị bản thân nhấm nháp sau một lúc lâu.

Liễu Như Phong cực lực khống chế bản thân, không để hô hấp quá mức dồn dập, tối nay tình tự của Nam Cung Thiên Mạc làm y thật sự không thể nắm bắt, Liễu Như Phong chỉ có thể chịu đựng cảm thụ tắc nghẽn mà chậm rãi, nhẹ nhàng thở, không dám kích thích quá mức đến Nam Cung Thiên Mạc trên người.

Nam Cung Thiên Mạc không chút nào che giấu tình dục cấp thiết của bản thân, ồ ồ mà thở hổn hển, đánh giá Liễu Như Phong đang im lặng nằm dưới thân.

Không biết là do động tình, hay là do hít thở không thông (Cái này chắc òi!), mà hai gò má của Liễu Như Phong ửng đỏ. Đôi mắt trung thành mà dịu ngoan đang nhìn mình. Bờ ngực xích lõa, nhũ thủ một bên đỏ tươi ướt át, dấu vết gặm cắn sáng trong lúc trước vẫn có thể thấy rõ, một tầng thủy quang oánh lượng hoặc nhân. Thân hình rắn chắc, không phòng bị mà im lặng nằm dưới thân, nhục hành nơi khố hạ hơi hơi ngẩng đầu. Phỏng chừng như sự chia lìa bảy tháng qua, bất quá chỉ là một hồi ác mộng, mộng sau khi tỉnh lại, hết thảy đều không thay đổi......

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, duỗi ngón tay đùa giỡn nhục hành trở nên có chút thô lớn kia, nhẹ nhàng chậm rãi chà xát chơi đùa, cùng đàn áp búng lên vuốt ve. Nhìn thấy mạt đỏ ửng trên mặt Liễu Như Phong đang dần biến mất lần thứ hai hiện lên, nửa là xấu hổ, nửa là khó chịu mà giương mắt nhìn lại.

Biết rõ Liễu Như Phong muốn mình dừng tay, Nam Cung Thiên Mạc lại nhịn không được mà động tác trên mỗi một phân một tấc càng thêm ác liệt.

Cởi xuống đai lưng bên hông, Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, đem đai lưng màu trắng kia nhẹ nhàng mà quấn quanh phân thân đã hoàn toàn dâng trào, cẩn thận đem nhục hành tráng kiện mà mỹ lệ kia quấn nhiều lần, buông tha hai khỏa túi ngọc trong suốt no đủ, buộc xuống phần gốc một cái nút thắt. (Ác vậy!? ò.ó)

Nhìn biểu tình hổ thẹn của Liễu Như Phong, búng nhẹ nhàng tại đỉnh.

Cho dù trước kia thị tẩm hầu hạ, cũng chưa bao giờ bị chọc ghẹo chơi đùa như thế, huống chi chỗ bị đối đãi như thế, còn là vật tượng trưng của nam nhân. Liễu Như Phong nhất thời không hiểu rõ suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nhắm mắt lại, nhịn xuống một tiếng thở dốc đã đến bên môi, hai tay bị trói buộc lên đỉnh đầu, mười ngón khép lại, gắt gao bắt lấy đầu giường nơi cố định hai tay —— nếu không như vậy, Liễu Như Phong không biết dưới tình hình hổ thẹn như vậy, bản thân có thể không khống chế được mà thoát khỏi đai lưng kia hay không......

“Bảy tháng...... Như Phong, ngươi làm cho ta nhớ ngươi suốt bảy tháng......” Thanh âm Nam Cung Thiên Mạc có chút trầm thấp mà khàn khàn, cúi người nhẹ nhàng hôn lên my mắt của Liễu Như Phong, đem thân thể xâm nhập vào giữa hai chân thon dài của y.

Liễu Như Phong chấn động, mở mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên người bởi vì nhẫn nại, mà đầu đổ đầy mồ hôi.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn bí huyệt đóng chặt kia, từ trong y phục tản lạc tìm ra một bình ngọc, đổ ra một ít chất lỏng sáng trong, xoa ở đầu ngón tay, tại nếp uốn ngoài bí huyệt nhẹ nhàng mà nhu ấn, ngón tay hơi hơi dùng sức, đâm vào địa phương rõ ràng trường kỳ không được sử dụng qua, khô ráo, nóng ấm, non mịn, chặt chẽ......

Thân mình Nam Cung Thiên Mạc run lên, hạ phúc sưng càng thêm bức người.

Liễu Như Phong không tự chủ được mà mặt nhăn mày nhíu, tuy rằng không phải là lần đầu tiên, nhưng chỗ tư mật này vẫn không thể quen được cảm thụ khác thường bị ngoại vật xâm nhập......

Hạ phúc căng thẳng, phân thân bị trói buộc, lần thứ hai rơi vào trong một bàn tay ấm áp.

“Đến, nói cho ta biết, nơi này, bảy tháng, chính ngươi có từng chạm qua hay không?” Nam Cung Thiên Mạc có chút khó nhịn mà cúi thân xuống, nhẹ nhàng gặm cắn chiếc cổ xinh đẹp mà yếu ớt kia, một mặt cảm thụ được thân thể dưới thân nhẹ nhàng mà run rẩy, một mặt nhanh hơn tốc độ ra vào nơi ngón tay.

“Vâng.....” Liễu Như Phong rên rỉ một tiếng, ngón tay giáp công trong ngoài, khiến thần trí luôn luôn bình tĩnh không tự chủ được mà trở nên mơ màng, không khỏi có chút tự giễu, thân thể cư nhiên trở nên...... dâm đãng như thế...... (Khônggggggg! Phong ca ngây thơ đáng yêu của ta đâu òi!?? *khóc sướt mướt*)

Là bởi vì đã lâu không có tình sự? Hay là bởi vì người đang vỗ về chơi đùa thân thể mình, là Nam Cung Thiên Mạc? Liễu Như Phong có chút không phân biệt được rõ ràng, cũng không muốn phân quá mức rõ ràng......

Bàn tay nắm chặt phân thân căng thẳng, không đau, lại như có một loại kích thích tình dục khác, Liễu Như Phong nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

“Ta cư nhiên đã quên, ngươi cũng là nam nhân bình thường, có tính dục cũng không kỳ quái! Thời điểm ngươi tự làm, nghĩ đến ai?” Nam Cung Thiên Mạc cắn chặt răng, trong lòng có chút chua xót, muốn hung hăng tra tấn y, lại muốn lập tức giữ lấy y. Hai tay nhịn không được có chút thô lỗ mà đẩy nhanh tốc độ.

“Công tử......” Cảm giác ngứa ngáy cùng trướng đau, từ nơi hạ thân bị Nam Cung Thiên Mạc nắm trong tay, cùng mãnh liệt dâng lên, tất cả tinh lực của Liễu Như Phong, đều dùng để khống chế thân thể bản thân nhịn không được mà muốn tránh thoát, cơ hồ nói không ra lời.

Nam Cung Thiên Mạc không kiên nhẫn mà rút ngón tay ra, đem dục vọng của bản thân sớm đã không kiềm chế được mà để trên bí huyệt đang run nhè nhẹ khép mở, hừ hừ, đột nhiên giật mình......

Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc nhìn tuấn nhan Liễu Như Phong đỏ lên, khó chịu cùng chua xót trong lòng không biết đột nhiên bay đi góc nào! Một tia kinh hỉ cùng không dám tin, lan đầy trong ngực.

Cúi thân xuống, gắt gao mà nâng lên tuấn nhan mong nhớ ngày đêm kia, Nam Cung Thiên Mạc mở to hai mắt nhìn, gần như áp sát mà nhìn chằm chằm hai mắt Liễu Như Phong, chậm rãi nói: “Ngươi nói cái gì? Người ngươi nghĩ đến tại loại thời điểm đó là..... ta? Ngươi nói lại lần nữa xem?”

Bởi vì kinh ngạc quá mức cùng không thể tin, biểu tình trên mặt Nam Cung Thiên Mạc trong nháy mắt cứng đờ, nên vẫn duy trì sự bất mãn cùng âm trầm vừa rồi, lộ ra vài tia kinh sợ cổ quái, nhìn qua, thật sự là dữ tợn vạn phần...... (=.=!)

Liễu Như Phong nhắm mắt, không dám nhìn biểu tình trên mặt Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng xót xa, một thân tình dục cuồn cuộn như sóng nháy mắt lạnh đi, nhưng lại càng cảm giác được rõ ràng tinh khí nóng rực cứng rắn kia, theo động tác cúi thân xuống của Nam Cung Thiên Mạc, từng tấc từng tấc đâm vào trong cơ thể của chính mình......

“Vâng..... công tử, thuộc hạ đáng chết, khi bên ngoài cốc, trong dược của Mai cô nương, thường có dược vật thôi tình, có khi thật sự chịu không nổi, thuộc hạ...... thuộc hạ liền không tự giác mà nghĩ tới công tử...... Thuộc hạ đáng chết, mạo phạm công tử, mong công tử xử trí!” Liễu Như Phong gắng gượng nói ra, ngược lại trong lòng lại dần thả lỏng, là đánh hay phạt, sống hay chết, liền tùy Nam Cung Thiên Mạc cao hứng. Nếu Nam Cung Thiên Mạc không hỏi, đánh chết y cũng sẽ không nói ra, nhưng nếu Nam Cung Thiên Mạc đã hỏi tới, y cũng không thể nói dối......

Nơi chặt chẽ tư mật kia kịch liệt co rút lại, đẩy mạnh, tinh khí tiến vào được nửa trong cơ thể Liễu Như Phong, kích thích khiến Nam Cung Thiên Mạc không thể điều khiển được mà tự động mạnh thẳng lưng.

“A......” Hai người cùng kêu lên một tiếng dài.

Liễu Như Phong là vì trướng đau, thất thanh kinh hô.

Nam Cung Thiên Mạc lại vì thoải mái tại nơi chặt chẽ nóng ấm mà thở dài......

Nhìn biểu tình ẩn nhẫn của Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy sảng khoái nơi hạ thân xuyên thẳng tới đáy lòng, cả thể xác cùng tinh thần đều thoải mái khoái hoạt giống như đang bay lên, duỗi tay nhẹ nhàng gảy hai khỏa nhũ lạp anh hồng trước ngực y, cười nói: “Có mấy lần?”

Liễu Như Phong không biết Nam Cung Thiên Mạc sẽ xử lý mình như thế nào, thân hình mẫn cảm giật nảy, chịu đựng sự kích thích trước ngực, nhíu mày nói: “Có...... năm lần......” (Trời ơi iiiiiiiii! *gào khóc*)

“Đều là nghĩ đến ta? Ngươi...... có động qua nơi này hay không?” Thanh âm của Nam Cung Thiên Mạc, đã gần như nhịn không được ý cười, nói xong, cố ý mà động động thắt lưng.

Tinh khí nóng rực không an phận mà mài luyện trong cơ thể, Liễu Như Phong hít một ngụm lãnh khí, nhìn nhìn thần sắc phi dương trên mặt Nam Cung Thiên Mạc, cắn cắn môi, mặt đỏ lên, chuyển mắt qua nơi khác, thấp giọng đáp: “Không...... có......” (Ca mà trả lời có chắc ta đập đầu vô… đậu hũ tự tử quá! T^T)

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng nội lực Nam Cung Thiên Mạc tinh thâm, tất nhiên đã nghe được rành mạch, vừa lòng mà gật đầu, duỗi tay cầm lấy phân thân ngẩng cao bị đai lưng trói buộc, tận tình mà khiêu khích......

Hai tay Liễu Như Phong gắt gao nắm lấy đầu giường, hơi ngẩng đầu, không dám nhìn tới bộ dáng lúc này của bản thân. Thân trên bởi vì thừa nhận sự xung kích hoàn toàn không tiết chế của Nam Cung Thiên Mạc, mà căng thẳng cong lên, hai chân mở rộng, thuận tiện cho động tác xâm phạm chính mình của Nam Cung Thiên Mạc......

Không lâu sau, liền theo động tác nhịp nhàng của Nam Cung Thiên Mạc mà chìm vào trong tình dục, thất thanh rên rỉ......

Thần trí mê muội mơ hồ thăng trầm, Liễu Như Phong không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy tinh khí thiêu đốt như bàn ủi kia, một lần lại một lần hung hăng đỉnh nhập, như muốn đâm xuyên qua thân thể của mình, thẳng để nơi tận cùng của linh hồn......

Thân thể chứa đầy tình dục, như muốn nổ tung ra, thẳng đến đỉnh dục vọng —— phân thân bị trói buộc, bị khóa lại khoái cảm phát tiết, khiến Liễu Như Phong khó chịu mà chuyển động thân thể.

Khoái cảm kịch liệt, theo sự xung kích của Nam Cung Thiên Mạc, tùng sóng từng sóng như thủy triều, đánh qua, như tiên cảnh; phân thân bị trói buộc, thống khổ không thể phát tiết, lại như địa ngục......

Liễu Như Phong cảm thấy bản thân, như một mảnh lá rụng, ở bên trong cuồng phong bạo vũ do Nam Cung Thiên Mạc tạo nên, phiêu lắc lư động, thân thể không khỏi bồi hồi giữa tiên cảnh cùng địa ngục này......

Nam Cung Thiên Mạc nheo mắt lại say mê mà hưởng thụ, hai tay không tự giác mà nhẹ nhàng vuốt ve thân hình quang lỏa dưới thân, từng phân từng phân, từng tấc từng tấc, từng chút từng chút mà vuốt ve nhu lộng, bí huyệt hỏa nhiệt chặt chẽ kia gắt gao bao lấy mình. Khi rút ra, nội vách non mềm run rẩy bao quanh, không buông tha mà gắt gao dây dưa, dán sát mỗi một phân da của dục vọng, làm cho mình nhịn không được mà rút ra nguyên vẹn; khi đâm vào, trong huyệt động chặt chẽ kia vừa như chống cự lại như nghênh tiếp, có thể cảm nhận được rõ ràng sự kháng cự bên trong phần non mịn mỏng manh kia bị dục vọng của mình phá tan, thật sâu mà xuyên vào chỗ sâu nhất của thân thể nam nhân kiên cường mà ẩn nhẫn dưới thân......

Nam Cung Thiên Mạc hưng phấn cực kỳ, không thể khống chế, cũng không muốn khống chế mà mạnh mẽ va chạm thân thể mềm dẻo nhẫn nại dưới thân. Dục vọng mạnh mẽ rút ra nguyên vẹn, lại hung hăng mà đâm vào, chỉ hận không thể đem chính mình cũng đâm vào trong thân thể của nam nhân này......

Tốc độ tinh khí ra vào rất nhanh nơi tư mật nhất của Liễu Như Phong, tiếng nước dính dấp dâm mĩ, cùng thanh âm cơ thể va chạm, trải đầy bên tai Nam Cung Thiên Mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện