Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 98



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Tốc độ tinh khí ra vào rất nhanh nơi tư mật nhất của Liễu Như Phong, tiếng nước dính dấp dâm mĩ, cùng thanh âm cơ thể va chạm, trải đầy bên tai Nam Cung Thiên Mạc.

“A...... Chủ nhân...... Cầu...... cầu ngài...... Thuộc hạ...... thuộc hạ chịu không nổi...... A...... A......” Tiếng rên rỉ đứt quãng, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy mười ngón tay đã thật sâu mà cắm vào đỉnh giường, dục vọng hạ thân bị trói buộc đã đau đớn khiến người phát cuồng, hung khí nóng rực trong cơ thể lại không có chút dấu hiệu phóng thích, vẫn đang sinh long hoạt hổ mà xuyên qua thân thể mình......

Nhưng trói buộc trên cổ tay cùng phân thân, là do chính tay Nam Cung Thiên Mạc buộc chặt, Liễu Như Phong không dám tự tiện vận lực đánh gãy. Sau khi ẩn nhẫn thật lâu, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng cầu xin tha thứ......

Thần trí Nam Cung Thiên Mạc trôi nổi trên mây, bị tiếng cầu xin nhẹ này kéo lại. Nam Cung Thiên Mạc dồn dập mà thở, nhìn Liễu Như Phong sau một lúc lâu, mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của y.

Thân thể kịch liệt đong đưa ngừng lại, Nam Cung Thiên Mạc nhìn thân hình xích lõa không chút che lấp của Liễu Như Phong, từng đường nét trên cơ thịt rắn chắc, đã căng trải hiện lên, bày ra sự kiên cường cùng cường hãn nam tính. Vết sẹo nơi ngực đã mờ đi, vì sự xung kích của tình dục, trở nên thâm hơn mà bắt mắt, ngược lại khiến khối thân hình dương cương này càng thêm gợi cảm hoặc nhân. Mà hai chân bị mình đùa nghịch đến cơ hồ trở thành một đường thẳng tắp, phân thân nam tính bị đai lưng màu trắng tàn nhẫn buộc chặt, hai tay bị trói buộc lên đầu giường, tuấn nhan miễn cưỡng nhẫn nại, áp lực thống khổ cùng vui thích, ánh mắt ướt át đang cầu xin thương xót mà nhìn mình —— nam nhân dưới thân lúc này, kiên cường lại yếu ớt, tựa hồ như đang chờ đợi bị người hung hăng chà đạp, làm nhục...... (ó.ò)

“...... Chủ nhân...... chủ nhân...... Ách...... Cầu ngài......” Liễu Như Phong hơi hơi giật giật thân thể, lại mạnh mẽ nhịn xuống, phân thân sưng trướng cực độ bị đai lưng đè ép đến đau nhức, tình dục không thể phóng thích càng không ngừng đánh sâu vào phân thân bị trói buộc nguyên vẹn, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy phân thân chính mình như muốn nổ tung ra, thống khổ cực hạn, nhưng lại hòa lẫn khoái cảm cực hạn......

Nam Cung Thiên Mạc như bị mê hoặc, vươn ngón tay, tại trên phân thân xanh tím nộ trướng, nhẹ nhàng búng lên......

“......” Đau đớn cùng khoái cảm cự liệt từ trên phân thân truyền đến, lò lửa như muốn nổ tung được thêm vào một thanh củi cuối cùng, đỉnh phân thân bị gắt gao trói buộc, tiết ra vài giọt sáng trong. Liễu Như Phong làm sao còn có thể nhận kích thích như vậy, thân mình giật nảy, nháy mắt cong lên, biến thành một đạo hình cung, đầu cực lực ngẩng về phía sau, chiếc cổ thon dài nổi lên đầy dấu hôn dấu răng cùng cằm căng trải ra thành một đường, mái tóc đen nhánh bởi vì động tác quá mức đột nhiên mà mãnh liệt, lăng không bay múa, chậm rãi rơi xuống giường. Liễu Như Phong giương môi, nhưng làm sao còn có thể nói được nên lời, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ trong một cái chớp mắt, một đôi tay, mười ngón tay đã đâm vào thật sâu đỉnh gường bằng gỗ kia......

Đẹp quá...... Nam Cung Thiên Mạc cơ hồ thất thần, dù sao Liễu Như Phong cũng không phải thị cơ đã trải qua huấn luyện, cho dù là đang thừa nhận dục vọng của mình, cũng không có nửa phần âm nhu cùng mảnh mai. Mặc dù thân thể dương cương mà cường hãn như vậy, lại làm cho Nam Cung Thiên Mạc sa vào không ngừng. Không nghĩ tới, nam nhân kiên cường ẩn nhẫn này, cư nhiên cũng có thể có tình thái kinh tâm động phách như vậy, sự dương cương cùng cường hãn nam tính kia, hòa lẫn hoàn mỹ cùng sự ôn thuần thuận theo, sự yếu ớt cùng cứng cỏi không thể che giấu kích thích Nam Cung Thiên Mạc, không kịp nghĩ nhiều, hung hăng ôm lấy thân hình trần trụi, một ngụm cắn lên dấu vết màu lam loá mắt kia......

Nam nhân này, nam nhân ấm áp mà kiên cường này, là của mình!

“Nói cho ta biết, ngươi là của ai?” Nam Cung Thiên Mạc gần như điên cuồng, ác độc mà cắn lấy thân thể trong lòng, bí huyệt bởi vì đau đớn mà mãnh liệt co rút lại, khiến dục vọng của Nam Cung Thiên Mạc nháy mắt trướng đến cực hạn, hạ thể không tự chủ được, càng thêm hung hãn mà va chạm.

Liễu Như Phong gắt gao nắm chặt đỉnh giường cố định hai tay, tùy ý thân thể như muốn bị bẻ gãy, được Nam Cung Thiên Mạc gắt gao ôm vào trong lòng, gian nan mà thở hổn hển nói: “...... Thuộc hạ, thuộc hạ...... A...... Ân...... Là, là..... của......chủ nhân, a...... ”

“Thân thể của ngươi, lòng của ngươi, hết thảy của ngươi, đều là của ai?” Trong miệng tràn đầy hương vị huyết tinh, Nam Cung Thiên Mạc lại càng thêm hưng phấn mà gặm cắn thân hình hơi hơi run rẩy, cần cổ, lồng ngực, nhũ thủ...... (Mạc ca lại phát bệnh ma cà rồng rùi! =.=!)

“...... Là, là..... A, ách...... đều là...... của...... chủ nhân...... ngài, ngài...... a” Liễu Như Phong chỉ cảm thấy bản thân như sắp chết, không phải bị Nam Cung Thiên Mạc cắn chết, mà là chết tại bên trong vui thích cùng thống khổ không thể phóng thích......

“Cầu ngài...... Chủ nhân...... A, a......” Liễu Như Phong kêu to, nhưng lại cưỡng chế âm lượng mà như rên rỉ......

Nam Cung Thiên Mạc lấy tay sờ lên phân thân bị trói căng lên kia, nhẹ nhàng mà đụng chạm, nam nhân trong lòng đã không thể chịu nổi sự cảm thụ đó mà run rẩy, hô hấp cùng tiếng rên rỉ, khi gián đoạn khi liên tục, hai tay —— lại thủy chung không tránh khai khỏi sự trói buộc ở đầu giường......

Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy sự non mềm bao lấy chính mình kia chưa từng có sự co rút kịch liệt như vậy, một loại sảng khoái khoái hoạt sắp hít thở không thông khiến tinh khí nguyên bản còn có thể kiên trì một hồi, tại trong thông đạo nóng cháy mà nảy lên......

Nam Cung Thiên Mạc nâng lên đầu dây đã hoạt động một đoạn thời gian kia lên, dùng sức kéo......

“...... Ân...... A......” Tiếng hô của Liễu Như Phong cơ hồ là từ trong ngực lao ra, mười ngón tay căng thẳng, rốt cuộc không thể khống chế được lực đạo của chính mình, đầu giường cố định hai tay đáng thương kia ứng thanh mà vỡ nát, phân thân mất đi trói buộc run rẩy, bay vụt ra từng đạo mật dịch trắng sữa, do cấm dục trường kì, sự phóng thích bị cấm chỉ, khiến bạch trọc lúc này bay vụt tới phần bụng hai người đang chặt chẽ áp sát, bắn đến hơn mười cỗ dục dịch, Liễu Như Phong mới như mất hết khí lực, mềm rũ mà ngã xuống......

Nam Cung Thiên Mạc gắt gao mà kẹp chặt thắt lưng mềm dẻo của Liễu Như Phong, tinh khí bị nội vách nóng cháy non mịn càng thêm co rút mãnh liệt, rốt cuộc không thể nhẫn nại mà phun ra chất lỏng nóng rực......

Toàn thân Nam Cung Thiên Mạc căng thẳng, mân môi, cau mày. Một mặt hưởng thụ cực hạn khoái cảm trước nay chưa từng có này; một mặt muốn nhắm mắt lại, bỏ đi sự ẩn nhẫn nhớ nhung muốn nhìn chằm chằm Liễu Như Phong trong lòng kia, nhưng đau đớn cực hạn cùng vui thích cực hạn lại vạn phần rõ ràng......

Nam Cung Thiên Mạc nằm úp sấp trên người Liễu Như Phong, hai người nằm trong giường, đều không nói chuyện, lẳng lặng mà hưởng thụ dư vị khoái cảm qua đi.

Liễu Như Phong giật giật hai tay đã được tự do, khi không khống chế được lực đạo, đầu giường đáng thương cùng đai lưng bị Nam Cung Thiên Mạc tự mình buộc lên đều vỡ vụn.

Liễu Như Phong có chút bất an, sợ hãi, thấp giọng nói: “Cốc chủ, thuộc hạ, thuộc hạ tự tiện cắt nát trói buộc, thỉnh cốc chủ trách phạt!” (Câu cửa miệng của Phong ca! =.=!)

Đầu Nam Cung Thiên Mạc chôn trong ngực Liễu Như Phong giật giật, tóc đen theo động tác của hắn, trượt trên da thịt xích lõa.

Cảm giác ngưa ngứa nổi lên trong lòng, Liễu Như Phong lại chỉ có thể lén lút nhẫn nại, nhìn Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi nâng đầu lên, ngay cả nhíu mày, cũng phải nhịn xuống.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn khối gỗ vuông cùng đai lưng kia đã thành mảnh vụn, lại nhìn nhìn đôi mắt bất an của Liễu Như Phong, giật giật tinh khí mềm nhũn còn chôn sâu trong cơ thể nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt bất an kia nháy mắt bị phá vỡ, thay bằng tình tự hổ thẹn cùng lo sợ nghi hoặc.

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, cúi đầu, tại trên đôi mắt trốn tránh kia nhẹ nhàng hôn, khàn khàn mở miệng, hỏi: “Như Phong, ngươi hôm nay thật đúng là nhiệt tình na...... Ta thực thích, ngươi thì sao?”

Trên mặt Liễu Như Phong ầm ầm đỏ lên, cố không để ý đến Nam Cung Thiên Mạc vui vẻ cười to, không được tự nhiên mà quay mặt qua chỗ khác, che giấu thần tình xấu hổ cùng khó chấp nhận.

Rồi lại bị Nam Cung Thiên Mạc mạnh mẽ chuyển về, Nam Cung Thiên Mạc thu liễm ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi! Như Phong, ta yêu ngươi......” (Lần này thực sự tung hoa chúc mừng, nói thẳng thừng ra rùi…..! Nổ pháo ăn mừng na!)

Liễu Như Phong giật mình.

Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng mà hôn hôn lên trán Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi!”

Liễu Như Phong mở to hai mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc chân thành mà hôn hôn môi Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi!”

Liễu Như Phong chấn động, nhưng không mở miệng nói chuyện. Cảm tình như vậy...... là thứ mình có thể mong đợi được sao?

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, hôn hôn ngực trái của Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi!” (Oh oh oh oh, ngực trái, chỗ trái tim đó a~~~~~~~~~~~~~! Lãng mạn wớ a! ><)

Liễu Như Phong thất kinh, vội vàng giơ lên hai tay mất đi trói buộc trước mắt Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Thuộc hạ thất lễ, thỉnh cốc chủ xử phạt!” (Hả!??? Sao ca trả lời trớt wớt zậy!?)

Vừa nói xong, Liễu Như Phong liền cứng đờ, lấy cái cớ nát vụn như vậy......

Nam Cung Thiên Mạc nhìn ánh mắt Liễu Như Phong, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm trên dấu vết trói buộc, nói: “Ta yêu ngươi! Như Phong, người ta yêu, chỉ có một Liễu Như Phong mà thôi!”

Toàn thân Liễu Như Phong cứng đờ, trong đầu trống rỗng, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời.

“Nửa năm, sáu tháng, ta nghĩ ngươi đã chết...... tâm của ta cũng không còn......” Nam Cung Thiên Mạc lại cực kỳ kiên nhẫn, nhẹ nhàng mà liếm dấu hồng ngân trên cổ tay Liễu Như Phong, chậm rãi dời về phía đầu ngón tay, nhẹ nhàng mút lấy.”Thời gian trước, khi chỉ phát hiện thi thể của Kế Bất Ngôn kia, ta mừng rỡ như điên. Chỉ là, ngươi lại không trở về......”

“Thuộc hạ......” Liễu Như Phong há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.

“Ta đi theo đám người Mai Việt Tâm, một đường dây dưa. Nàng cư nhiên chết sống không chịu nói cho ta biết, nơi ngươi đi! Nhưng từ khi biết ngươi không chết, còn sống, ta thật sự cao hứng......” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng hôn đôi môi mỏng ấm áp kia, không giống xâm chiếm trong dĩ vãng, chỉ nhẹ nhàng hôn như chuồn chuồn lướt nước.

“Chỉ là khi ta biết, ngươi cư nhiên cùng nàng thường xuyên chung sống một nhà! Ta thực sinh khí!” Nụ hôn hỏa nhiệt di chuyển tới cần cổ, nặng nề mà cắn xuống.

Liễu Như Phong đem tiếng rên nuốt trở vào, chỉ ngẩng đầu lên, tùy ý nơi yếu hại của bản thân bại lộ dưới làn răng nhọn của Nam Cung Thiên Mạc......

“Ta theo nàng lâu như vậy, thực không nghĩ tới tại Thương Khung sơn trang này lại gặp được ngươi! Ngươi lại cùng đại tiểu thư Thương Khung sơn trang kia dây dưa cùng nhau.” Nam Cung Thiên Mạc duỗi lưỡi, nhẹ nhàng mà liếm lộng hầu kết đang trượt lên xuống kia.

Thân thể Liễu Như Phong run nhè nhẹ, động tác Nam Cung Thiên Mạc thực ôn nhu, nhưng lời nói hắn nói ra miệng, lại hiển nhiên không có nửa phần quan hệ cùng ôn nhu.

“Đỗ...... Như Phượng, là muội muội của thuộc hạ!” Liễu Như Phong gian nan nói.

“Ta biết!” Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Như Phong, nhìn ánh mắt y, nhẹ nhàng hôn lên mày kiếm phi dương kia, đôi mắt như sao đen, chiếc mũi cao thẳng, nói: “Ta biết, chỉ là ta nhịn không được sinh khí! Ngươi là của ta, cũng chỉ có thể là của ta! Như Phong, ta yêu ngươi, ngươi thì sao? Lòng của ngươi, ta là cái gì?” (Ghen đến thế là cùng! -.-!)

Nhìn Liễu Như Phong muốn mở miệng nói chuyện, Nam Cung Thiên Mạc lại nói: “Hiểu rõ xong! Mới lại trả lời ta! Ta muốn nghe ngươi thực tâm nói!”

Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, chậm rãi thả lỏng thân thể, hai tay rũ xuống, duỗi thẳng thân, cả thân thể liền hoàn toàn được bày ra, hiện ra trước mặt Nam Cung Thiên Mạc.

Đầu Liễu Như Phong ngửa ra sau, lộ ra chiếc cổ yếu ớt, đón ánh mắt âm u không rõ kia của Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ chưa bao giờ có nửa câu dối gạt chủ nhân. Ở trong lòng thuộc hạ, ngài là chủ nhân của ta, là chúa tể sinh mệnh của Liễu Như Phong, cũng là chúa tể của khối thân thể này, càng là chúa tể của trái tim này! Trong lòng thuộc hạ, trừ bỏ chủ nhân, không có người nào khác......” (Èo, lời tỏ tình này còn kinh thiên động địa hơn của Mạc ca nhìu!)

Liễu Như Phong không thể nói xong, lời nói phía sau, đã bị bao phủ trong nụ hôn sâu cuồng phong bạo vũ, cường thế mà bá đạo......

Nụ hôn thật lâu, thẳng đến khi hai người đều không thể thở nổi, Nam Cung Thiên Mạc mới thở hồng hộc mà buông Liễu Như Phong ra, tình dục khó nhịn lại bốc lên, Nam Cung Thiên Mạc giật giật tinh khí vẫn chôn sâu trong bí huyệt chặt chẽ nóng ấm, cười nói: “Như Phong, ta ghi nhớ lời này của ngươi! Như thế, Vấn Thiên bảo đao của Thương Khung sơn trang, Tuyệt Cốc ta muốn là nhất định!” (Ớ, sao đang mặn nồng tự dưng lại xen chuyện vô nghĩa này vô!?)

Như vậy, mẫu thân cùng muội muội...... Ánh mắt Liễu Như Phong hơi tối lại, nhưng vẫn cung thanh đáp: “Vâng, hết thảy tùy tâm ý chủ nhân!”

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Ngươi không cần lo lắng, tất nhiên ta sẽ không để cho mẫu thân cùng muội muội ngươi mất đi chỗ dựa! Ta sẽ khiến cho Nam Dương Nhất Đao Đỗ Thương Sơn kia tự mình ngoan ngoãn mà đem bảo đao dâng lên!”

Liễu Như Phong hơi thả lỏng tâm thần, Nam Cung Thiên Mạc nói như vậy, tất nhiên có thể làm được.

Nam Cung Thiên Mạc lại đem hai chân Liễu Như Phong mở lớn ra nâng lên, quấn lấy thắt lưng mình, nói: “Bất quá hiện tại, ngươi phải hảo hảo bồi thường, bồi thường ta, nửa năm qua, vì ngươi, ta cư nhiên vùi đầu vào sự vụ trong cốc, không chạm qua một thị cơ nào......”

“...... Vâng.....” Liễu Như Phong gian nan mà phun ra một chữ, lại đã sa vào trong sự xung kích kịch liệt lần thứ hai của Nam Cung Thiên Mạc......

Hiển nhiên Nam Cung Thiên Mạc cực kỳ hưng phấn, suốt một đêm, ôm Liễu Như Phong, tựa như thật sự muốn đem thời gian bảy tháng, đều phải đòi về, đem Liễu Như Phong lăn qua lộn lại, đùa nghịch thành các loại tư thế, muốn một đêm......

※※※※

Sáng sớm, Đỗ Thương Sơn đã đi vào sân viện Nam Cung Thiên Mạc cầu kiến, lại bị năm tên thị tòng Tuyệt Cốc chặn ngoài cửa.

Thẳng đến khi, thấy Nam Cung Thiên Mạc thần thanh khí sảng đi ra, Liễu Như Phong đi theo phía sau cũng đã thay đổi phục sức thị vệ Tuyệt Cốc, năm tên thị tòng Tuyệt Cốc dừng ở phía sau Liễu Như Phong nửa bước......

Chỉ một cái liếc mắt này, đã làm cho trước mắt Đỗ Thương Sơn sáng ngời —— xem ra Liễu Như Phong bên cạnh vị Nam Cung cốc chủ này, thật sự rất có địa vị...... (Dĩ nhiên, ‘cốc chủ phu nhân’ mà lị! XD~~~~!)

Đỗ Thương Sơn vội tiến lên đón, cười nói: “Đêm qua Nam Cung cốc chủ nghỉ ngơi có tốt?”

Nét tươi cười đầy trên mặt Nam Cung Thiên Mạc, hoàn toàn không thấy nửa phần lạnh lùng đêm qua, chỉ là ánh mắt đảo qua, nhìn nhìn Đỗ Văn Lôi phía sau Đỗ Thương Sơn, đêm qua, Liễu Như Phong đã đem tất cả việc trong Thương Khung sơn trang nói cho Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười nói: “Đa tạ Đỗ trang chủ hậu tình khoản đãi! Nam Cung Thiên Mạc đa tạ.”

Đỗ Thương Sơn cười nói: “Cốc chủ Tuyệt Cốc đại giá quang lâm, tất nhiên Thương Khung sơn trang phải tận tâm hết sức. Trước mắt đại sảnh đã chuẩn bị rượu nhạt, mong rằng Nam Cung cốc chủ không tiếc rẻ nể mặt!”

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười gật gật đầu, nói: “Như thế, làm phiền quý trang!”

Đỗ Thương Sơn liền tự mình dẫn đường phía trước, dẫn một hàng Nam Cung Thiên Mạc, tiến vào đại sảnh.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn rượu cùng thức ăn phong phú, lại nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn hạ mình hàng quý, ân cần vạn phần; có chút đăm chiêu mà gật đầu, cũng không nói nhiều, liền theo sự dẫn dắt của Đỗ Thương Sơn, ngồi ở vị trí chính.

“Phụ thân! Phượng nhi đã đến......” Đỗ Như Phượng phụ giúp Đỗ phu nhân, đi vào đại sảnh, liếc mắt một cái nhìn thấy Nam Cung Thiên Mạc, giật mình, có chút không được tự nhiên.

Đỗ Như Phượng đẩy Đỗ phu nhân tới bên cạnh bàn, trộm nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, đi đến trước người Nam Cung Thiên Mạc, khom người làm một cái đại lễ, nói: “Lúc trước Đỗ Như Phượng không biết thân phận của Nam Cung cốc chủ, xưng hô lung tung, thỉnh Nam Cung cốc chủ không cần sinh khí, Đỗ Như Phượng ở trong này, cấp Nam Cung cốc chủ bồi lễ.”

Liễu Như Phong đứng phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, đột nhiên nhớ tới ngày mới gặp muội muội, muội muội từng nói bên ngoài gặp được một tên ngốc tử, lại đem Như Phượng gọi thành Như Phong......

Chẳng lẽ...... Liễu Như Phong nhịn không được trộm nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc, lại vừa vặn cùng đối diện ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc đang cười dài quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện