Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 536: Truy tìm bước chân ngươi (5)
"Chỉ cần đi qua con đường này là có thể đến Vô giới, có điều bên trong cánh cửa rất nguy hiểm, có qua được hay không thì phải dựa vào chính thực lực của ngươi", Mộ Dung Thanh Sơ quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt nói, "Bất quá, ta nhắc nhở ngươi một câu trước, võ giả ở Vô giới không nhiều như ở đại lục, dù có rất nhiều cường giả nhưng cũng có rất nhiều người không tu luyện nguyên khí như người bình thường, có vài người dù có một vài chiêu thức nhưng lại không phải võ giả, đa số là mãng phu, chỉ có mấy gia tộc ở Vô giới mới có võ giả, cho nên ngươi đừng tùy tiện vận dụng nguyên khí, nếu không mấy gia tộc kia biết được, nhất định sẽ bất chấp tất cả mời chào ngươi, nếu không mời chào được, nói không chừng bọn họ sẽ hạ sát thủ."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, không nói thêm gì nữa, nhấc chân bước qua cánh cửa.
Thời điểm cánh cửa kia đóng lại, ánh mắt Mộ Dung Thanh Sơ hơi trầm xuống: "Chuyện kia có lẽ chỉ có nàng mới có thể hoàn thành, đối với nữ tử này, trước giờ ta luôn rất tin tưởng..."
Hơn nữa, không phải nàng thì không thể!
Phía sau cánh cửa, sương sắc lạnh như kiếm.
Màn sương như từng thanh kiếm đâm vào người nữ tử, đau đến tận xương, nhưng nghĩ đến phía cuối con đường là Dạ Vô Trần, nàng lại nhẫn nại.
Huống chi Vô Trần đã từng đi qua con đường này...
"Nếu ta muốn truy tìm bước chân của hắn, con đường hắn đã đi qua, ta cũng có thể đi!"
Con đường rất dài, Mộ Như Nguyệt không biết mình đã đi bao lâu, giống như đã đi qua ngàn năm....
Lúc này Mộ Như Nguyệt đã không còn phong hoa tuyệt đại như trước, bạch y đã biến thành huyết y, giống như người vừa bước ra khỏi ao máu, nhưng mà nàng vẫn không dừng chân, tiếp tục tiến về phía trước....
Đúng lúc này, một tia sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp sường mờ khiến Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ánh mắt vui sướng, thất tha thất thểu chạy qua...
Nhưng mà, nàng vừa bước ra khỏi cánh cửa, đầu óc liền choáng váng, sau đó ngất đi....
Trong căn phòng cổ kính, hàng mi nữ tử run rẩy, chậm rãi mở mắt, xoa xoa đầu, ánh mắt có chút mê mang.
Trong lúc nàng đang đánh giá nội thất trong phòng, một thanh âm điêu ngoa từ ngoài cửa truyền đến: "Các ngươi tránh ra! Ta nghe nói Thiếu Thần ca ca mang một nữ nhân từ bên ngoài về, ta muons nhìn xem loại nữ nhân nào có bản lĩnh câu dẫn Thiếu Thần ca ca!"Thanh âm tràn đầy kiêu ngạo kia khiến Mộ Như Nguyệt nhíu mày.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một nữ tử ăn mặc như khổng tước xuất hiện trước mắt nàng.
Đối với loại nữ nhân này, Mộ Như Nguyệt không có hảo cảm gì, cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà người ta lại không muốn buông tha nàng.
"Ngươi chính là nữ nhân Thiếu Thần ca ca mang về?" Nữ khổng tước cao ngạo hất cằm, ánh mắt khinh thường nhìn nữ tử sắc mặt suy yếu trên giường, "Ngươi có biết soi gương hay không? Chỉ bằng cái loại tiểu sửu như ngươi mà cũng muốn câu dẫn Thiếu Thần ca ca? Thật không biết tại sao Thiếu Thần ca ca lại mang ngươi về Vương phủ?"
Vương phủ?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, lẳng lặng suy tư hai chữ này, lại xem nhẹ hai chữ 'tiểu sửu' trong miệng nữ không tước...
Chẳng lẽ đây là Vô giới mà Mộ Dung Thanh Sơ nói? Thoạt nhìn không khác gì đại lục, cũng không biết Vô Trần đang ở đâu.....
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, không nói thêm gì nữa, nhấc chân bước qua cánh cửa.
Thời điểm cánh cửa kia đóng lại, ánh mắt Mộ Dung Thanh Sơ hơi trầm xuống: "Chuyện kia có lẽ chỉ có nàng mới có thể hoàn thành, đối với nữ tử này, trước giờ ta luôn rất tin tưởng..."
Hơn nữa, không phải nàng thì không thể!
Phía sau cánh cửa, sương sắc lạnh như kiếm.
Màn sương như từng thanh kiếm đâm vào người nữ tử, đau đến tận xương, nhưng nghĩ đến phía cuối con đường là Dạ Vô Trần, nàng lại nhẫn nại.
Huống chi Vô Trần đã từng đi qua con đường này...
"Nếu ta muốn truy tìm bước chân của hắn, con đường hắn đã đi qua, ta cũng có thể đi!"
Con đường rất dài, Mộ Như Nguyệt không biết mình đã đi bao lâu, giống như đã đi qua ngàn năm....
Lúc này Mộ Như Nguyệt đã không còn phong hoa tuyệt đại như trước, bạch y đã biến thành huyết y, giống như người vừa bước ra khỏi ao máu, nhưng mà nàng vẫn không dừng chân, tiếp tục tiến về phía trước....
Đúng lúc này, một tia sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp sường mờ khiến Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ánh mắt vui sướng, thất tha thất thểu chạy qua...
Nhưng mà, nàng vừa bước ra khỏi cánh cửa, đầu óc liền choáng váng, sau đó ngất đi....
Trong căn phòng cổ kính, hàng mi nữ tử run rẩy, chậm rãi mở mắt, xoa xoa đầu, ánh mắt có chút mê mang.
Trong lúc nàng đang đánh giá nội thất trong phòng, một thanh âm điêu ngoa từ ngoài cửa truyền đến: "Các ngươi tránh ra! Ta nghe nói Thiếu Thần ca ca mang một nữ nhân từ bên ngoài về, ta muons nhìn xem loại nữ nhân nào có bản lĩnh câu dẫn Thiếu Thần ca ca!"Thanh âm tràn đầy kiêu ngạo kia khiến Mộ Như Nguyệt nhíu mày.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một nữ tử ăn mặc như khổng tước xuất hiện trước mắt nàng.
Đối với loại nữ nhân này, Mộ Như Nguyệt không có hảo cảm gì, cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà người ta lại không muốn buông tha nàng.
"Ngươi chính là nữ nhân Thiếu Thần ca ca mang về?" Nữ khổng tước cao ngạo hất cằm, ánh mắt khinh thường nhìn nữ tử sắc mặt suy yếu trên giường, "Ngươi có biết soi gương hay không? Chỉ bằng cái loại tiểu sửu như ngươi mà cũng muốn câu dẫn Thiếu Thần ca ca? Thật không biết tại sao Thiếu Thần ca ca lại mang ngươi về Vương phủ?"
Vương phủ?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, lẳng lặng suy tư hai chữ này, lại xem nhẹ hai chữ 'tiểu sửu' trong miệng nữ không tước...
Chẳng lẽ đây là Vô giới mà Mộ Dung Thanh Sơ nói? Thoạt nhìn không khác gì đại lục, cũng không biết Vô Trần đang ở đâu.....
Bình luận truyện