Úc Nhiễm Trần
Quyển 3 - Chương 11
Edit: Nagi Maria
P/s: đọc xong chương này ta khóc nè, hai huynh đệ nhận ra nhau rồi… Tội Trần ca quá
Ông lão kia mỗi ngày đều đưa cơm đến cho ta, đút cho ta ăn, nhưng ta nuốt không nổi, ông ta liền dùng sức nhét mọi thứ vào miệng ta, ta bây giờ giống như một con rối gỗ không hơn không kém. Ông ta sợ ta làm dơ cái phòng này, nên kiếm cho cha một cái bô, đặt ngay phía dưới chân ta, mỗi ngày ông ta sẽ thay bô một lần.
Ta thấy bản thân thật sự đã biến thành súc sinh rồi, ăn cũng phải đút, được nuôi như một con thú, mỗi ngày thì bị đánh đập.
Dù sáng hay tối, căn phòng này vẫn luôn u ám như nhau, nên ta không thể tính được đây là ngày bao nhiêu, ước chừng đã vài ngày trôi qua rồi, ta thật cũng không có đầu óc đâu để nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Mấy ngày nay, hai cái chân ta đã lạnh đến cứng đờ, nhưng mỗi lần nhúc nhích, xương cốt bên trong ta lại đau đến kinh hoàng, nhưng không đau như lúc đầu, ta nghĩ thịt và xích đã dần hoà làm một rồi.
Về sau Tiểu Chiêu không còn đến đây nữa, không còn hắn ngược đãi, vết thương trên người ta đã hồi phục được một chút.
Ông lão kia thấy ta cũng tội nghiệp, nên đôi khi sẽ mở song cửa cho khí vào, hoặc là lấy chăn quấn người ta lại.
Trong lòng ta rất cảm kích, nhưng lại sợ Tiểu Chiêu vì chuyện này mà đánh mắng ông lão, nên ta đem chăn hất xuống đất, ông lão thấy vậy liền đắp lại cho ta, ta cố gắng cười, cố gắng cho lão thấy nụ cười sáng lạn nhất mà ta có thể cười bây giờ.
Tiểu Chiêu không đến đây, ta đoán là xảy ra chuyện rồi. Chẳng lẽ cha và Tử Quỷ phụ thân đã phái người tìm ta khắp nơi, Tiểu Chiêu chắc phải nói dối với Dương Phi Long rất nhiều, nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ rất bất lợi với Tiểu Chiêu.
Mỗi khi nhớ đến gương mặt đau khổ của Tiểu Chiêu, trong lòng ta cũng không thể vui nổi. A, đúng là ruột thịt có khác, Tiểu Chiêu nếu nhận ra ta là ca ca của hắn, đệ ấy có thể yêu thương ta được không?
“Chát…” Quay đầu lại ta nhìn thấy Tiểu Chiêu, hắn hùng hổ xông đến đây cho ta một cái tát, răng khôn của ta, cả cái răng bên cạnh nữa, bị Tiểu Chiêu tát rơi xuống sàn nhà.
“Ta không nhẫn được nữa đâu, hôm nay nếu ngươi không khai thì sẽ chết. Nói mau, ngươi đến đây làm gì, nói, nói, nói, nói, nói mau lên!”
Tiểu Chiêu tuy bây giờ không có võ công, nhưng đệ ấy lại như một con sư tử nhỏ đang nổi điên lên khi nhìn thấy kẻ thù, đá đấm tới tấp, ta nhìn đệ ấy, ta biết bên trong đệ ấy còn sợ hãi và đau khổ hơn cả chính ta, hắn đã đến cực hạn rồi.
Nhưng ta thực sự không hiểu Tiểu Chiêu nói gì cả, nếu không ta đã không cần phải chịu nỗi khổ về da thịt thế này.
Hắn thấy ta vẫn không nói lời nào, một bên vừa đánh một bên lấy tay kéo sợi dây xích đi. Vì sợi xích di chuyển, nên ta nghe được tiếng ma sát của xích và xương, kêu két két két, đau đến mức ta hét lên, to đến chói tai.
“Kêu la cái gì? Ít ra ngươi còn nói chuyện được, nói mau, rốt được ngươi có nói không, nói mau lên!” Mặt của hắn run rẩy.
Ta không thể chịu được nữa rồi, ta đành phải cầu xin tha thứ, miệng ta lại nói ra những lời đứt quãng, ta không thể tự chủ được rồi “Tiểu Chiêu… không… Tiểu Tịch… Tịch… Tiểu Tịch…”
Hắn sắc mặt liền đại biến, lại điên cuồng đánh ta không ngừng “Ngươi, rốt cuộc thì ngươi là ai hả? Rốt cuộc thì ai phái ngươi tới đây? Hả? Nói mau!”
“Tịch… Thẩm Tịch… Đệ… đệ đệ… đừng…” Ta lờ mờ thấy được gương mặt Tiểu Chiêu biến hoá không ngừng, giờ đây, Tiểu Chiêu trước mắt ta, là một người thân của ta.
“Ngươi… ngươi mới là Thẩm Tịch, ta là Thẩm Chiêu, ta là Thẩm Chiêu!” Hắn dừng lại động tác đánh đấm ta, mặt hắn run rẩy, hai hàng nước mắt đã bắt đầu rơi.
Ta không còn nhìn thấy Tiểu Chiêu nữa, ta cố mở mắt của mình, nhưng ta lại thấy nương, nương đứng trước mặt ta nói, ngoan, đừng nghịch, chúng ta không có tiền mua thuốc cho phụ thân con, con cùng nương đi đi, cùng ngươi đi…
“Nương… đừng… đừng… để ta đi theo người… đừng bán đệ đệ… xin nương…” Ta nhắm mắt lại, ta không còn sức nữa rồi, chỉ loáng thoáng nghe được có rất nhiều người chạy vào đây.
“Tiểu Chiêu”
“Mau dừng tay lại!”
Xôn xao, ầm ĩ…
Ta nghe không được nữa rồi…
Cũng không nhìn thấy gì nữa rồi…
P/s: đọc xong chương này ta khóc nè, hai huynh đệ nhận ra nhau rồi… Tội Trần ca quá
Ông lão kia mỗi ngày đều đưa cơm đến cho ta, đút cho ta ăn, nhưng ta nuốt không nổi, ông ta liền dùng sức nhét mọi thứ vào miệng ta, ta bây giờ giống như một con rối gỗ không hơn không kém. Ông ta sợ ta làm dơ cái phòng này, nên kiếm cho cha một cái bô, đặt ngay phía dưới chân ta, mỗi ngày ông ta sẽ thay bô một lần.
Ta thấy bản thân thật sự đã biến thành súc sinh rồi, ăn cũng phải đút, được nuôi như một con thú, mỗi ngày thì bị đánh đập.
Dù sáng hay tối, căn phòng này vẫn luôn u ám như nhau, nên ta không thể tính được đây là ngày bao nhiêu, ước chừng đã vài ngày trôi qua rồi, ta thật cũng không có đầu óc đâu để nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Mấy ngày nay, hai cái chân ta đã lạnh đến cứng đờ, nhưng mỗi lần nhúc nhích, xương cốt bên trong ta lại đau đến kinh hoàng, nhưng không đau như lúc đầu, ta nghĩ thịt và xích đã dần hoà làm một rồi.
Về sau Tiểu Chiêu không còn đến đây nữa, không còn hắn ngược đãi, vết thương trên người ta đã hồi phục được một chút.
Ông lão kia thấy ta cũng tội nghiệp, nên đôi khi sẽ mở song cửa cho khí vào, hoặc là lấy chăn quấn người ta lại.
Trong lòng ta rất cảm kích, nhưng lại sợ Tiểu Chiêu vì chuyện này mà đánh mắng ông lão, nên ta đem chăn hất xuống đất, ông lão thấy vậy liền đắp lại cho ta, ta cố gắng cười, cố gắng cho lão thấy nụ cười sáng lạn nhất mà ta có thể cười bây giờ.
Tiểu Chiêu không đến đây, ta đoán là xảy ra chuyện rồi. Chẳng lẽ cha và Tử Quỷ phụ thân đã phái người tìm ta khắp nơi, Tiểu Chiêu chắc phải nói dối với Dương Phi Long rất nhiều, nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ rất bất lợi với Tiểu Chiêu.
Mỗi khi nhớ đến gương mặt đau khổ của Tiểu Chiêu, trong lòng ta cũng không thể vui nổi. A, đúng là ruột thịt có khác, Tiểu Chiêu nếu nhận ra ta là ca ca của hắn, đệ ấy có thể yêu thương ta được không?
“Chát…” Quay đầu lại ta nhìn thấy Tiểu Chiêu, hắn hùng hổ xông đến đây cho ta một cái tát, răng khôn của ta, cả cái răng bên cạnh nữa, bị Tiểu Chiêu tát rơi xuống sàn nhà.
“Ta không nhẫn được nữa đâu, hôm nay nếu ngươi không khai thì sẽ chết. Nói mau, ngươi đến đây làm gì, nói, nói, nói, nói, nói mau lên!”
Tiểu Chiêu tuy bây giờ không có võ công, nhưng đệ ấy lại như một con sư tử nhỏ đang nổi điên lên khi nhìn thấy kẻ thù, đá đấm tới tấp, ta nhìn đệ ấy, ta biết bên trong đệ ấy còn sợ hãi và đau khổ hơn cả chính ta, hắn đã đến cực hạn rồi.
Nhưng ta thực sự không hiểu Tiểu Chiêu nói gì cả, nếu không ta đã không cần phải chịu nỗi khổ về da thịt thế này.
Hắn thấy ta vẫn không nói lời nào, một bên vừa đánh một bên lấy tay kéo sợi dây xích đi. Vì sợi xích di chuyển, nên ta nghe được tiếng ma sát của xích và xương, kêu két két két, đau đến mức ta hét lên, to đến chói tai.
“Kêu la cái gì? Ít ra ngươi còn nói chuyện được, nói mau, rốt được ngươi có nói không, nói mau lên!” Mặt của hắn run rẩy.
Ta không thể chịu được nữa rồi, ta đành phải cầu xin tha thứ, miệng ta lại nói ra những lời đứt quãng, ta không thể tự chủ được rồi “Tiểu Chiêu… không… Tiểu Tịch… Tịch… Tiểu Tịch…”
Hắn sắc mặt liền đại biến, lại điên cuồng đánh ta không ngừng “Ngươi, rốt cuộc thì ngươi là ai hả? Rốt cuộc thì ai phái ngươi tới đây? Hả? Nói mau!”
“Tịch… Thẩm Tịch… Đệ… đệ đệ… đừng…” Ta lờ mờ thấy được gương mặt Tiểu Chiêu biến hoá không ngừng, giờ đây, Tiểu Chiêu trước mắt ta, là một người thân của ta.
“Ngươi… ngươi mới là Thẩm Tịch, ta là Thẩm Chiêu, ta là Thẩm Chiêu!” Hắn dừng lại động tác đánh đấm ta, mặt hắn run rẩy, hai hàng nước mắt đã bắt đầu rơi.
Ta không còn nhìn thấy Tiểu Chiêu nữa, ta cố mở mắt của mình, nhưng ta lại thấy nương, nương đứng trước mặt ta nói, ngoan, đừng nghịch, chúng ta không có tiền mua thuốc cho phụ thân con, con cùng nương đi đi, cùng ngươi đi…
“Nương… đừng… đừng… để ta đi theo người… đừng bán đệ đệ… xin nương…” Ta nhắm mắt lại, ta không còn sức nữa rồi, chỉ loáng thoáng nghe được có rất nhiều người chạy vào đây.
“Tiểu Chiêu”
“Mau dừng tay lại!”
Xôn xao, ầm ĩ…
Ta nghe không được nữa rồi…
Cũng không nhìn thấy gì nữa rồi…
Bình luận truyện