Úc Nhiễm Trần

Quyển 4 - Chương 1-1: Tứ bộ: Mê tị



Edit: Nagi Maria

P/s: Trần ca bất tỉnh rồi, nên ảnh không còn kể chuyện nữa, tất cả nhân vật sẽ được gọi bằng tên thật, nên có hơi lạ một chút nha ^^, yên tâm, không hiểu ta giải thích:v

“Nhiễm Trần! Nhiễm Trần, con đừng sợ, là cha đây, cha đã đến rồi đây, không sao nữa rồi, không sao rồi, ngoan” Úc Tường Văn nhìn thấy cảnh tượng đầy bi thương trước mắt, cơ thể Úc Nhiễm Trần toàn là máu, hắn vô cùng sợ hãi chạy nhanh vào, ôm thật chặt cơ thể vừa nhỏ vừa yếu kia, vừa xem mạch xong, cơ thể Úc Tường Văn trở nên lạnh như băng và bắt đầu run rẩy.

Ngưng Vương cũng vào cùng Úc Tường Văn, cả Dương Phi Long và đại nội thị vệ cũng chạy vào, họ nhìn thấy Úc Nhiễm Trần trước mắt như vậy, không ai là không kinh hãi.

Ngưng Vương mặt đen lại, rút ra cây đao của thị vệ đứng bên cạnh, chặt đứt dây xích đang treo Úc Nhiễm Trần, Úc Tường Văn ôm lấy Úc Nhiễm Trần, để hắn không rơi xuống đất. Ngưng Vương chặt dây xích xong mới phát hiện dây xích đã bị đâm xuyên qua xương bả vai của Úc Nhiễm Trần, Ngưng Vương suy nghĩ hồi lâu, định đưa tay kéo dây xích ra nhưng lại bị Úc Tường Văn ngăn cản.

“Thịt đã dần hoà làm một với xích rồi, nếu còn rút ra sẽ lấy mạng của hắn” Úc Tường Văn ôm Úc Nhiễm Trần, cố gắng nén cơn giận, nói với đám thị vệ “Bắt tất cả bọn họ về cho bổn cung”

Dương Phi Long xông vào đứng chắn trước người Thẩm Chiêu, Thẩm Chiêu ngẩng đầu nhìn Dương Phi Long, áy náy nói: “Long, xin lỗi”

Úc Tường Văn tức giận quay đầu nhìn Thẩm Chiêu, sau đó quát “Người đâu, thay bổn cung vả miệng”

Người đi lên bị Dương Phi Long đánh lùi xuống, Úc Tường Văn như phát điên quát lên “Dương Phi Long, ngươi còn dám bảo vệ hắn?”

Thẩm Chiêu đi lên đứng trước Dương Phi Long, hắn biết Úc Tường Văn bây giờ rất tức giận, nên hắn không thể liên luỵ người khác được nữa.

“Tốt lắm, quả nhiên hai người tình thâm ý nặng mà. Hừ, tất cả những người này, áp giải về cung hết cho ta” Úc Tường Văn rất muốn giết hai người này, nhưng hắn biết nếu hắn làm thế, đứa con hiền diệu ngoan ngoãn Úc Nhiễm Trần của hắn sẽ áy náy cả đời này.

Tử Quỷ đã nói với hắn rồi, chuyện của Nhiễm Trần phải để nó tự giải quyết lấy, nếu chỉ vì tức giận nhất thời mà tự quyết định thay nó, Nhiễm Trần sẽ đau khổ cả đời này.

Đứa bé này cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương nặng nề, Úc Tường Văn hắn làm sao mà để nửa đời còn lại của nó sống trong đau khổ được.

Thu hồi tức giận, Úc Tường Văn biết rất rõ bây giờ phải đem Nhiễm Trần cứu về, sau đó rồi hẵng nói tiếp.

Dọc đường trở về kinh, Ngưng Vương vẫn ngồi trong xe ngựa của Nhiễm Trần, Úc Tường Văn có mắng hắn vài lần, bảo phải cút đi ngay lập tức, nhưng Ngưng Vương không chịu đi. Úc Tường Văn không rõ Ngưng Vương đang nghĩ gì, chỉ có thể chú ý hắn một chút, bắt hắn làm cái này cái kia, Ngưng Vương không kêu ca một lời, chỉ nghe lệnh mà làm.

Trở về kinh thành, Ngưng Vương cũng theo về hoàng cung, Úc Tường Văn thấy hắn kiên trì như vậy cũng đành mặc hắn.

Hoàng đế thấy Úc Tường Văn trở về liền vội vàng đi ra nghênh đón, nhưng khi thấy Úc Tường Văn mệt mỏi ôm Úc Nhiễm Trần vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trên người lại đầy thương tích thì giận đến tím mặt, khăng khăng đòi mang Thẩm Chiêu giết chết.

Úc Tường Văn phải lấy thân phận một người vợ để kéo hắn về, Thương Hạo chỉ đành đỡ Úc Tường Văn trở về, để Ngưng Vương ôm Úc Nhiễm Trần đi vào tẩm cung của mình.

(Thương Hạo là tên thật của hoàng đế, Tử Quỷ phụ thân á, còn Thương Vũ là tên thật Ngưng Vương ^^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện