Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 390: C390: Chương 390 tinh không vạn tộc nhân tộc đệ nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rất nhanh, Tịch Thiên Dạ đã đi đến đầu thôn trang, chỉ thấy đầu thôn có mấy đứa nhỏ đang đùa bốn, đám nhóc này tuổi cũng không lớn, khoảng chừng chỉ có năm sáu tuổi, nhưng mà thứ bọn chúng đang đùa bốn, lại làm cho người nhìn cảm thấy một trận khiếp vía.

Một đứa bé gái da thịt trắng nõn trần truồng. Bàn tay nhỏ bé nâng một cái đỉnh đồng cao ba trượng, chân vạc đỉnh cao đến mấy mét, so với thân thể nhỏ bé của đứa bé gái còn cao hơn gấp mấy lần, nhìn ra ít nhất nặng mấy vạn cân.

Nhưng mà một cái đỉnh khổng lồ như vậy ở trong tay đứa bé gái kia lại giống như cái túi rách vậy, bị nàng dùng một tay cầm lắc tới lắc lui, hoàn toàn xem nó là một món đồ chơi.

Một bên khác có một đứa bé trai cưỡi một con bích lục mãng xà khổng lồ dài hơn hai mươi trượng, đầu rằn còn to hơn lầu các, trên người nó tản mát ra khí tức rất cường hãn, không ngờ lại là Thánh thú hiếm thấy. Thế nhưng đầu mãng xà Thánh thú kia lại bị một thằng nhóc ăn mặc rách rưới cưỡi trên lưng. cả người run lấy bẩy không dám phản kháng chút nào.

Hai đứa nhỏ từ trong thôn trang một đuổi một chạy mà ra, rất nhanh đã đi tới trước mặt Tịch Thiên Dạ.

"Ồ! Đại ca ca, ngươi là ai? tại sao muội muội chưa từng thấy ca?"

'Đưa bé gái nghiêng đầu nhỏ nhìn Tịch Thiên Dạ, trong đôi mắt to tràn đầy hiếu kỳ cùng kinh ngạc, một bàn tay trắng nõn cầm lấy cái đỉnh nặng mấy vạn cân, một bàn tay khác lại đặt ở trong miệng ngậm, vẻ mặt nàng như vừa phát hiện một vùng đất mới vậy.

"Tiểu muội muội, ca ca là khách nhân từ xa đến?" Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói, nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, trong mắt đầy ý cười.


"Tiểu Hổ, khách nhân từ xa đến là ý gì?"

Nàng vừa nghĩ hoặc lại hiếu kỳ hỏi đứa bé trai đang cưỡi đại mãng xà, hiển nhiên ở trong thôn trang không có khái niệm khách nhân.

Tiểu Hổ cũng lắc đầu một cái, khuôn mặt khoẻ. mạnh kháu khỉnh nhìn Tịch Thiên Dạ, một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong thôn trang, hiển nhiên hai đứa nhỏ chưa từng gặp qua.

Gào!

Bích lục đại mãng xà gầm lên một tiếng thật dài, đột nhiên đứng thẳng lên, mắt hiện hung quang nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ.

Hiển nhiên đại mãng xà không có ngây thơ như hai đứa nhỏ, ánh mắt ẩn chứa địch ý nhìn Tịch Thiên Dạ.

Nhưng mà nó vừa mới tỏ vẻ tức giận, đứa bé trai

n gõ trên gáy nó một cái, đại mãng xà nghẹn ngào kêu một tiếng, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất không dám lộn xộn.

Một đứa nhóc, lại áp chế một con yêu thú mãng xà có tu vi Thánh cảnh đến mức này.

Tịch Thiên Dạ đã sớm nhìn ra, hai đứa nhỏ này. không phải là nhân loại, trong cơ thể của bọn chúng ẩn chứa đặc thù huyết mạch, hơn nữa rất không tâm thường,

Từ bề ngoài thì bé gái không khác nhân loại là mấy, điểm duy nhất không giống chính là trên đầu có hai cái sừng ngọc, Tịch Thiên Dạ cảm nhận được trên người nàng có hơi thở của Long tộc.

Còn đứa bé trai kia, chỉ có năm phần tương tự nhân loại.

Bé trai thân thể không lớn, nhưng sau lưng mọc ra bốn cái cánh thịt khổng lồ, mặt trên cánh thịt che kín lớp vảy rất uy nghiêm chói mắt, người bình thường liếc nhìn một chút cũng sẽ bị choáng đầu hoa mắt, trên đầu bé trai còn có một sửng nhỏ, mũi nhọn sáng lấp lánh, dường như muốn đâm thủng cả hư không.

Hơn nữa bé trai có bốn cánh tay, trái phải phân biệt hai cánh tay, mỗi một cánh tay đều có hoa văn quỷ dị.


Tịch Thiên Dạ lục lọi trí nhớ của Thiên Dạ Thánh tổ rất nhanh đã tìm được tin tức liên quan đến hai đứa

Bé gái kia chính là Long nhân tộc vô cùng hiếm thấy ở thế giới Thái Hoang, ở thời kỳ thượng cổ, Long nhân tộc đã từng rất huy hoàng, đáng tiếc đến đời sau, Long nhân tộc mai danh ẩn tích, ở trên đại lục hầu như rất khó bắt gặp bọn họ, Thiên Dạ Thánh tổ cũng chỉ nhìn thấy Long nhân tộc ở trong điển tịch, còn ở ngoài đời lại chưa từng gặp qua.

Ở thời kỳ thượng cổ, Long nhân tộc còn được gọi là bộ tộc chiến thần, bởi vì bọn họ có sức chiến đấu rất đáng sợ, so về sức chiến đấu cá nhân, Long nhân tộc có thể xếp vào ba vị trí đầu.

Tuy nhiên, bởi vì Long nhân tộc sinh sản quá khó khăn, không cách nào so với những đại tộc, nếu không bọn họ cũng sẽ có được một mảnh trời cho riêng mình.

Tịch Thiên Dạ không ngờ, kiếp trước Thiên Dạ Thánh tổ sinh hoạt ở thế giới Thái Hoang lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy Long nhân tộc, thế mà bây giờ lại bị hắn gặp phải.

Còn bé trai kia cũng có lai lịch không tầm thường, chính là tộc nhân của Man Ma Thản tộc có tiếng tăm lừng lẫy thời kỳ thượng cổ.

Man Ma Thản tộc trời sinh sở hữu sức mạnh cùng phòng ngự có một không hai, cũng là chủng tộc đứng ở ba vị trí đầu, trên chiến trường, Man Ma Thản Tộc chính là những chiến sĩ tiên phong ưu tú cùng mạnh mẽ nhất.

Bất quá, Man Ma Thản tộc cũng giống như Long nhân tộc, rất khó sinh sản, không cách nào so với những đại tộc có nhân khẩu hàng vạn hàng tỉ, vì thế bọn họ chỉ có thể lựa chọn nương nhờ vào một phương tuyệt thế đại tộc, mới có thể bảo đảm địa vị cùng không gian sinh tồn cho mình.

Trong điển tích cổ lão có ghi chép, thượng cổ nhân tộc từng mời chào một nhánh quân đội do Man Ma Thản tộc tạo thành, ở trên chiến trường có thể nói là đánh đâu thẳng đó không gì cản nổi.

Long nhân tộc cùng Man Ma Thản tộc vừa sinh ra đã vô cùng cường đại, có người vừa sinh đã có tu vi Thánh cảnh, thậm chí có chút huyết thống đặc thù càng mạnh hơn, tỷ như Long nhân tộc có huyết thống hoàng tộc, một khi sinh ra sẽ có tu vị Đế cảnh.


Nhưng mà, đại vũ trụ quy tắc vận chuyển luôn chú ý cân bằng. Huyết thống càng cường đại, càng thần kỳ bất phàm. Sẽ càng khó sinh ra đời sau, vĩnh viễn không có ưu thế vẽ mặt nhân khẩu.

'Vấn đề này, Tịch Thiên Dạ càng có thể ngộ sâu sắc, trong đại vũ trụ, nhân tộc được xưng là đệ nhất tộc trong vạn tộc, tuy không có những ưu thế khác, ưu thế duy nhất chính là năng lực sinh sôi cùng thiên tính

"Tuy rằng vừa sinh ra rất nhỏ yếu, nhưng bù lại có nhân khẩu đông đảo, có thể nói là vô cùng vô tận, nhiều vô số kể, Mà nhân tộc có được thiên tính cũng đồng nghĩa rất có thiên phú về mặt tu luyện cùng học hỏi sáng tạo, tiềm lực còn cao hơn những chủng tộc có huyết thống mạnh mẽ.

"Đại ca ca, khách nhân là có ý gì?"

Bé gái không có được đáp án từ bé trai chỗ, đành quay sang hỏi Tịch Thiên Dạ, đôi mắt to ẩn chứa sự tinh khiết cùng ngây thơ.

“Người lớn trong nhà hai đứa đâu, bọn họ khẳng định biết.”

Tịch Thiên Dạ sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, mỉm cười nói. Ánh mắt hắn nhìn vào trong thôn trang, chỉ thấy bên trong có bóng người lắc lư, rất nhiều người từ trong phòng đi ra, mỗi một ánh mắt đều tỏ vẻ chấn động nhìn Tịch Thiên Dạ, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì rất khó tin.

Tịch Thiên Dạ giơ tay lên chào, hẳn phát hiện trong thôn trang không có nhân loại, toàn bộ là những sinh linh thuộc các chủng tộc khác nhau, không chỉ có Long nhân tộc cùng Man Ma Thản tộc, hẳn còn nhìn thấy hai loại chủng tộc vô cùng cổ lão đã từng một thời uy danh hiển hách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện