Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 361: C361: Linh lực thổi quét khắp nơi



Vụt!

Đột nhiên trong đôi mắt của Trần Mộc lóe lên một ánh sáng lạnh, cơ thể hẳn lập tức bản ra ngoài. Một kiếm Cửu U này cũng dẫn theo chân hỏa lưu hồn ngập trời, chém ra ngoài.

Nhát chém mang theo lửa như vẽ một đường trong không gian, hừng hực, cuồn cuộn.

Nhát chém này lập tức xuyên qua mười dặm, ngay cả hai thanh đao cũng bị cắt xuyên!

Äm ầm!

Thoáng cái hai tiếng nổ lập tức vang dội cả đất trời, hai đao Nguyệt Loan cũng bị chấn động của vụ nổ làm cho nứt VỠ.

Trong tiếng nổ cũng xuất hiện vô số sóng linh lực và tàn dư đáng sợ tản ra xung quanh, ngay cả võ đài xây băng hắc thiết thạch cũng không thể chịu nổi được sóng linh lực này. mà nhanh chóng sụp đổ.

Linh lực thổi quét khắp nơi, phá hủy vô cớ, làm dấy lên bụi mù như một trận thủy triều thổi qua đất trời.

Có vài đệ tử đang ở gần võ đài cũng khá xui xẻo, họ bị nguồn linh lực này hất văng ra ngoài. Cũng còn may là có trưởng lão mặc áo bào tro kịp thời lập một vách chắn ánh sáng, mới có thể chặn được sức sát thương của sóng linh lực, giúp mọi người xung quanh qua được kiếp nạn.


Ngay lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn ánh mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi nhìn mọi thứ đang diễn ra trên võ đài.

“Làm sao sát chiêu của Long sư huynh lại bị phá được chứ?”

Bên phía Thiên Điện, các đệ tử đứng ở đó đều siết chặt nảm đấm, trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên nhìn chăm chú vào tình hình đang diễn ra ở võ đài.

Hàn Giang Tuyết cũng hơi đơ ra, ngạc nhiên nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt.

Chiêu vừa rồi của Long Đăng Hải, chỉ sợ ngay cả cường giả cấp Thần Tàng tầng thứ ba cũng không cản được.

Ấy vậy mà Trần Mộc chỉ cần dựa vào sức mạnh của kiếm ý đã có thể phá tan nhát chém đó rồi!

Bụi mù dần tản đi để lộ một bóng dáng thiếu niên đồ trắng bị yêu quái vô tận vây quanh người đang đứng yên tại trên võ đài.

Chân hỏa lưu hồn vẫn còn đang hừng hực cháy trên thân kiếm của hẳn, chúng đang di chuyển đầy nóng nảy, mang tính hủy diệt khiến người khác nhìn mà khiếp vía.

“Tên tạp chủng đáng chết!”, Long Đằng Hải nhìn hình ảnh trước mắt mà gương mặt cũng u ám.


Hắn ta hoàn toàn không thể ngờ được tên tiểu tử này có thể đỡ được đòn tấn công mạnh của mình như thế.

“Ngươi chỉ mới đỡ được một đòn của ta thôi, nhưng bây giờ ta rất tò mò muốn xem ngươi chản được mấy đòn của ta đây!"

Long Đăng Hải nghiến răng, linh lực xám trắng của hắn ta càng điên cuồng, tiếp tục tràn ra bao quanh cơ thể của hẳn ta.

Nhưng mà hắn ta chưa kịp đánh đòn tiếp theo, Trần Mộc. đứng đối diện với hẳn ta đã ngẩng đầu lên. Hiện giờ, trên gương mặt tuấn tú chỉ còn lại sự lạnh lùng, sát ý nhàn nhạt. Hắn gắn giọng: “Ngươi đánh rồi thì cũng đến lượt ta chứ!”

Thiên Tùng Vân kiếm của hắn đang cầm vẫn còn có chân hỏa lưu hồn vô tận bao quanh bên trên, ngọn lửa rạo rực huyền bí, nhưng lại mang theo kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ.

Vụt Ấn Thần run lên lập lòe, xuất hiện ra ngoài đại địa. Sau đó, một vòng ánh sáng màu vàng sẫm huyền ảo tản ra ngoài, vóc dáng của Trần Mộc cũng theo đó biến mất tăm.

Một đường kiếm lóe sáng như sao trời, nhanh như chớp vụt bay ra.

Long Đăng Hải giật mình, cảnh giác trước đường kiếm này. Nhưng ánh kiếm kia đến quá nhanh, hẳn ta không kịp né tránh, đành vươn bàn tay mọc đầy xương gai đẩy ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, vài tiếng “răng rắc” vang lên. Đống. gai xương kia không thể chặn được ánh kiếm, sau vài giây đã bị chặt gãy thành hai nửa, rồi bắn tung ra xung quanh.

“Sao có thể?”, Long Đằng Hải âm thầm sợ hãi.

Lúc này, kiếm của Trần Mộc không cho Long Đăng Hải kịp hiểu mọi chuyện là đã chém một nhát nữa ra.

Nhát kiếm lóe lên như chùm sao trời bay ra, muốn xuyên thủng qua trái tim người trước mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện