Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
Chương 33: ⊹⊱ Hoa hồng xanh ⊰⊹
Chiếc xe ngày càng rời xa khu vực thành phố, hình như là đang tiến đến một vùng quê nhỏ. Có thể cảm nhận được không khí ở đây rất trong lành, dường như không vướng chút khói bụi của thành phố ồn ào kia.
Thiên Phong dừng xe trước một ngôi làng nhỏ.
Thiên Nhi cuối cùng cũng đã ổn định được tâm trạng rối bời của mình để bước xuống xe.
- “ Đây là đâu?” - Thiên Nhi vừa đưa mắt quan sát xung quanh vừa hỏi.
- “ Anh cũng không biết tên ngôi làng này, nhưng ở đây nổi danh với những loài hoa rất nổi tiếng đấy. Nói chung, ở ngôi làng này, đâu đâu em cũng có thể nhìn thấy rất nhiều loài hoa khác nhau.”
- “ Hoa sao?” - Nói mới nhớ, từ khi bước vào đây, Thiên Nhi cảm nhận thấy ở ngôi làng này, có mùi hương thơm ngát của nhiều loài hoa khác nhau, hòa vào không khí, quyện vào nhau tạo nên một mùi hương rất độc đáo.
- “ Đi, anh dẫn em đến gặp một người.” - Thiên Phong nói, rồi cầm tay Thiên Nhi dẫn đi trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của cô.
Trên đường đi, Thiên Nhi giương con mắt hiếu kì quan sát cảnh vật xung quanh, ở đây, hầu như nhà nào cũng có một vườn hoa, những sắc trắng, đỏ, hồng, tím,... của các loài hoa khác nhau rực rỡ, nổi bật trong sắc trời, cùng với mùi hương thơm mát của hoa cỏ hòa vào không khí, tạo nên sức hấp dẫn kì lạ.
Hai người họ dừng lại trước một ngôi nhà khá cũ. Thiên Phong đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa, một lúc sau, có một bà lão bước ra, nhìn thấy người trước mắt, trên khuôn mặt bà ấy xuất hiện một nụ cười rạng rỡ.
- “ Lâm thiếu gia, là cậu đó sao?”
Thiên Phong cười, bước đến đưa tay đỡ bà.
- “ Bà cứ gọi con là Thiên Phong được rồi, hôm nay con đến thăm bà đây.”
- “ Ây, được rồi, Thiên Phong, con vẫn còn nhớ đến bà già này là bà vui lắm rồi. Thôi, vào trong đã rồi nói.”
Căn nhà khá cũ kĩ, dường như bị ăn mòn bởi vết tích của thời gian.
Bà lão còn rất đẹp, rất khỏe mạnh, tuy rằng lưng bà còng đi theo thời gian, khuôn mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, mái tóc đen giờ đã nhuộm thành bạc trắng bởi sương gió của cuộc đời, nhưng không khó để nhận ra, ngày xưa chắc hẳn bà cũng là một mỹ nhân.
Thiên Phong đỡ bà ngồi xuống ghế, kéo Thiên Nhi ngồi xuống cùng, rồi nói
- “ Con xin lỗi, lâu rồi, con bận quá, không có thời gian đến thăm bà được.”
- “ Không sao, không sao, bà biết, người trẻ như các con phải bận bịu bao nhiêu là việc, đâu có như người già chúng ta. Hôm nay con đến thăm bà là tốt lắm rồi.”
Bây giờ bà mới để ý bên cạnh Thiên Phong còn có một cô gái.
- “ Cô bé này là...”
- “ À, hôm nay con đưa bạn đến cho bà đây, cô ấy là bạn gái con.”
- “ Con chào bà.” - Thiên Nhi cũng nở nụ cười, chào bà, tuy cô không biết bà lão này là ai, nhưng vẻ thân thiện trong mắt bà ấy, làm cô không thể không thích.
- “ Ồ, cô bé này xinh quá, hai đứa các con đứng một chỗ đúng là rất đẹp đôi. Nhưng tại sao lại nói đưa bạn đến cho bà?”
- “ Ừm, xem nào, bởi vì cô ấy và bà cùng thích một loài hoa.”
- “ Hoa hồng xanh?”
Một câu nói được thốt ra cùng một lúc, từ hai người. Hai bà cháu ngạc nhiên một lúc rồi lại nhìn nhau cười.
- “ Cô bé, cháu thích hoa hồng xanh sao?”
- “ Vâng ạ, cháu thích nhất là hoa hồng xanh.”
- “ Nào, đi ra đây với bà, bà cho cháu xem cái này.”
Bà lão đứng lên, tiến về một cánh cửa, cánh cửa mở ra là khoảnh khắc Thiên Nhi hoàn toàn sững sờ.
Một vườn hoa, chỉ tràn ngập hoa hồng xanh, sắc xanh của những cánh hoa hòa vào sắc xanh của lá tạo nên một khung cảnh cực kì diễm lệ, tựa như lọt vào thế giới thần tiên.
Nơi này là mơ hay thực? Quả thật cô rất muốn hỏi một câu như thế. Cô cũng từng thấy khung cảnh này, một vườn hoa tràn ngập hoa hồng, chỉ khác một điều, khu vườn đó là sắc trắng cùng sắc xanh hòa quyện, còn ở đây, chỉ đơn giản là thuần một màu xanh, đẹp không có gì tả được. Thiên Nhi bước từng bước thật chậm, tiến vào khu vườn, những cánh hoa e ấp vươn mình trong ánh sáng dìu dịu, trên những cánh hoa còn đọng lại giọt nước li ti của cơn mưa vừa lướt qua. Thiên Nhi đưa tay miết nhẹ những cánh hoa, cảm giác mềm mại truyền đến làm cô nhất thời si mê.
Hoa hồng - loài hoa cao quý nhất trong các loài hoa, loài hoa đẹp nhưng cũng đầy gai nhọn. Đối với những người không hiểu biết chút gì về hoa hồng, nó đơn thuần chỉ là một loài hoa đẹp, có người nhận xét mùi của nó quá nồng, có người lại đơn thuần nghĩ nó là một tặng phẩm, tùy tiện vứt bỏ nó, chà đạp nó. Nó đúng là một tặng phẩm nhưng là một tặng phẩm vô giá mà thiên nhiên ban tặng cho con người, mỗi loài hoa, mỗi màu sắc đều mang trong mình một vẻ đẹp, một ý nghĩa riêng. Hoa hồng - nó là nữ vương của các loài hoa, nó mang trong mình sự kiêu ngạo cùng tự hào vốn có của nữ vương, dù trong hoàn cảnh khó khăn, nó cũng cũng vươn mình đứng lên trong vẻ tươi đẹp nhất. Với tư cách của một nữ vương, nó không cho phép ai tổn hại đến mình, dường như gai nhọn sinh ra cũng với ý nghĩa đó. Vẻ đẹp của hoa hồng, cũng tựa như vẻ đẹp của người con gái, nó không trường tồn mãi mãi với thời gian, nhưng cũng giống như tuổi xuân của người con gái, e ấp, nồng nàn, nó cống hiến toàn bộ hương sắc, cống hiến vẻ đẹp nhất cho thời kỳ tươi đẹp của mình.
Những nhành hoa hồng e ấp, dịu dàng lay động trong làn gió nhẹ, mang theo mùi hương tinh khiết đặc trưng thuộc về hoa hồng, làm tâm hồn Thiên Nhi bất giác thư giãn hơn, mệt mỏi của những tranh đấu nơi thương trường dường như tiêu tan hết, bất giác trên môi vẽ lên một nụ cười, bất giác dang rộng cánh tay đón gió, bất giác tâm hồn thoải mái đến kì lạ.
Trong sắc xanh của vườn hoa hồng, một người con gái trong làn váy xanh nhạt, dường như nổi bật mà cũng dường như hòa hợp vào trong đó. Nhìn nụ cười trên môi cô gái, bà lão bên cạnh cũng bất giác nở nụ cười thỏa mãn. Còn chàng trai đó, tựa như lạc vào một khoảnh khắc thần tiên, bất giác si mê, bất giác chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn, bất giác cánh tay giơ lên, thu lại toàn bộ hình ảnh cô gái trong khung hình, bất giác trên môi nở nụ cười...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bà lão dẫn hai người đến một chòi nhỏ trong vườn hoa. Thiên Nhi vẫn không kìm được sự xúc động mà nhìn ngắm, thật ra cô cũng đã rất nhiều lần nhìn thấy vườn hoa hồng xanh, ngay trong biệt thự của cô cũng có một vườn hoa, nhưng chưa bao giờ sắc xanh lại rực rỡ như sắc xanh nơi vườn hoa này.
- “ Nơi này là tâm huyết cả nửa đời của bà, bà rất vui khi có người thích nó.” - Bà lão lên tiếng phá vỡ sự im lặng, khóe môi vẫn hiện lên nụ cười thỏa mãn.
- “ Bà ơi, bà trồng hoa lâu chưa ạ?”
- “ Xem nào, cũng mấy chục năm rồi. Người dân ở đây trồng hoa vì đó dường như là truyền thống của họ. Từ ngày bà chuyển đến đây, bà cũng bắt đầu trồng hoa.”
- “ Bà không phải người ở đây ạ?”
Bà lão khẽ lắc đầu, khóe mắt hiện lên nét suy tư
- “ Không, bà chuyển đến đây khi bà hơn 40 tuổi, là một người hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc trồng hoa, và cũng không phải là một người yêu hoa. Chỉ là tùy hứng mà thích một loại hoa, thích rồi lại không cách nào dứt bỏ ra được. “
- “ Tùy hứng mà thích, cái đó con hiểu, nhưng tại sao bà lại thích hoa hồng xanh ạ?”
- “ Chắc cũng bởi vì ý nghĩa của nó.”
- “ Ý nghĩa sao? Ý bà là vì nó tượng trưng cho một tình yêu đơn phương bất diệt?”
- “ Ừ, đúng rồi, tình yêu đơn phương.”
- “ Tại sao ạ?”
Bà lão khẽ cười nhưng nụ cười chứa đựng sự chua xót.
- “ Bởi vì bà cũng từng trải qua một tình yêu đơn phương. Thời trẻ, cứ tưởng gặp được hạnh phúc của đời mình, như thế, cứ tùy hứng mà thích, tùy hứng mà yêu, nhưng mà yêu rồi lại không cách nào dứt bỏ được, mặc dù biết đó chỉ là tình yêu đơn phương nhưng cũng là một loại yêu đến khắc cốt ghi tâm.”
Ngừng một lát, bà nói tiếp, tựa như muốn thổ lộ hết lòng mình
- “ Ngày xưa, khi nghe về truyền thuyết của loài hoa hồng xanh, bà đã từng nghĩ, tại sao chàng trai trong câu chuyện đó lại ngốc nghếch đến thế, chấp nhận hy sinh bản thân, hóa thành một bông hoa chỉ để người mình yêu hạnh phúc. Nhưng khi lao vào tình yêu đơn phương đó, bà mới hiểu, yêu một người là sẽ chấp nhận làm tất cả vì người đó, mặc dù biết là sai, mặc dù biết mình bị lợi dụng nhưng vẫn ngốc nghếch mà làm theo vô điều kiện. Để đến khi dứt bỏ được nó, bà mới phát hiện ra rằng thanh xuân của mình dường như đã trôi qua từ bao giờ, dường như bà đã đánh mất rất nhiều thứ quan trọng, nhưng thời gian trôi đi, không thể quay trở lại được nữa. Từ đó, bà bắt đầu đến nơi đây, bắt đầu trồng hoa để ổn định lại tính cách của mình và cũng để tâm hồn bà thoải mái hơn.”
- “ Bà ơi, tình yêu của bà, có từng hạnh phúc không?”
Bà lão lắc đầu
- “ Đối với một tình yêu đơn phương, có lẽ hạnh phúc là một điều cực kì xa xỉ. Giống như chàng trai trong câu chuyện đó, ngày ngày nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác, nhưng lại không thể dứt bỏ, vô thức mà vui khi người đó vui, vô thức buồn khi người đó buồn, và cũng vô thức mà hy sinh tất cả vì hạnh phúc của người đó. Nếu như thế cũng được tính là một loại hạnh phúc thì có lẽ bà cũng được xem là hạnh phúc.”
- “ Vậy tại sao bà lại yêu người đó như thế ạ?”
Bà lão lại lắc đầu cười khổ
- “ Có trách thì chỉ trách ông ấy quá hào hoa, với một trái tim thiếu nữ non nớt như thế, làm sao không sa vào lưới tình được. Tình yêu là một thứ cảm xúc, nhiều khi bản thân mình cũng không thể nào kiểm soát được... Ây, sao hôm nay bà già này lại nói nhiều thế nhỉ!”
- “ Bà kể tiếp đi ạ, con rất thích nghe câu chuyện của bà.”
- “ Tình yêu thật đúng là làm cho con người ta mê muội mà. Bây giờ nghĩ lại mới thấy những hành động ngày xưa của mình thật nông nổi, nhưng nếu cho bà chọn lại, có lẽ bà vẫn làm thế.”
- “ Con biết không, hoa hồng xanh còn có một ý nghĩa khác đó chính là phép màu, điều kì diệu của tình yêu. Hy vọng rằng nó sẽ chúc phúc cho tình yêu của hai đứa.”
Bà lão nhìn hai người, trên môi hiện lên nụ cười hạnh phúc.
- “ Bà biết đến Thiên Phong từ ngày còn bé, bà xem nó giống như cháu của bà vậy. Từ trước đến nay, ngoài thằng bé Thiên Duy, con là người con gái đầu tiên nó dẫn đến đây gặp bà. Lúc nãy, nhìn thấy ánh mắt của nó nhìn con, bà biết chắc chắn hai đứa rất yêu nhau. Bà lão này chỉ biết chúc phúc cho hai đứa thôi.”
Hai người nhìn nhau rồi nhìn bà lão, mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.
Ngày hôm đó, họ được nghe bà lão kể rất nhiều, rất nhiều câu chuyện xưa, kể về tình yêu đơn phương ngốc nghếch của bà, kể về cuộc đời bà, và kể về quá trình bà học trồng hoa, những thất bại và khó khăn bà gặp phải để có được một vườn hoa đẹp như ngày hôm nay.
***
Trời dần về chiều, sắc đỏ lùi dần về nơi cuối chân trời, không khí càng thêm trong lành.
- “ Tụi con phải đi đây ạ, con rất thích nơi này, sau này con có thể thường xuyên đến đây được không ạ?” - Thiên Nhi nói.
- “ Được, tất nhiên là được. Con đến đây làm bạn với bà già này, bà ở một mình cũng buồn.”
- “ Bà ơi, bà bỏ rơi đứa cháu này rồi sao?” - Thiên Phong cười cười.
- “ Thằng nhóc này, còn ở đó mà ghen tỵ nữa, bà là đang thiên vị bạn gái con đấy.”
- “ Rồi, rồi, con biết rồi, tụi con đi đây ạ.”
- “ À, khoan đã, cô bé này... “
- “ Dạ? Bà gọi con ạ?” - Thiên Nhi quay lại nhìn bà.
- “ À, con tên là gì thế, bà vẫn chưa biết tên con.”
- “ A, con quên mất, con tên là Hoàng Thiên Nhi ạ. Bà có thể gọi con là Thiên Thiên cũng được.”
- “ Thiên Thiên, tên rất đẹp, thôi, hai đứa đi đi kẻo trễ, đi đường cẩn thận nhé.”
- “ Vâng ạ, tạm biệt bà.”
***
Trên đường về, Thiên Nhi vẫn không kìm được tâm trạng vui vẻ, mà quay sang ngắm chàng trai đang tập trung lái xe đó. Đúng là càng nhìn càng thấy đẹp.
- “ Này, này, anh biết anh đẹp rồi nhưng mà đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, nếu không anh không dám đảm bảo an toàn cho em đâu đấy.” - Thiên Phong quay sang nhìn cô, đôi mắt anh tràn ngập ý cười.
- “ Không dám đảm bảo an toàn là sao?” - Đôi mắt cực kì ngây thơ chớp chớp nhìn anh.
- “ Sao? Giờ em muốn thử không?” - Thiên Phong nở nụ cười xấu xa.
- “ A, em thấy anh nên tập trung lái xe thì tốt hơn. Em ngắm cảnh đây.”
- “ Sau quá trình xem xét, anh cảm thấy em nên ngắm anh thì tốt hơn, quay lại ngắm tiếp đi.”
- “ Không thèm!”
- “ ... “
- “ Em có thích nơi này không?”
- “ Rất thích! Tại sao anh lại tìm được chỗ này hay thế?”
- “ Ngôi làng này là do thằng Duy dẫn anh đến từ khi tụi anh còn bé.”
- “ Anh Duy ạ....?” - Sao chỗ nào anh ta cũng biết vậy nhỉ?
- “ Ngày xưa nó ham chơi lắm, à, anh cũng ham chơi nhưng ít nhất chưa bằng nó. Nghe nói trong một lần đi lang thang trong phố chơi, nó gặp một cô bé rất xinh, theo như nó nói là trúng tiếng sét ái tình gì gì đó, nó bám theo cô bé đó về tận nhà. Ngày hôm sau, nó rất là vui vẻ mà dẫn anh đi xem mặt.”
- “ ... rồi sao nữa?” - Hai người này đúng là rảnh rỗi có lever luôn rồi.
- “ À, 'cô bé' trong lời nó nói ít nhất cũng lớn hơn tụi anh 4,5 tuổi gì đó. Sau ngày hôm đó, anh phải xem lại cái gu thẩm mỹ thảm họa của nó.”
- “ ... “
- “ Đến đó rồi tụi anh mới biết đó là một làng hoa, thằng Duy say mê cái vườn hoa hồng trắng của một bà lão trong làng, nên cũng rất nhanh quên luôn bà chị của nó.”
Thiên Nhi bất giác đưa tay vuốt vuốt tóc, mối tình của anh ta đúng là nên ghi vào sử sách.
- “ Anh tình cờ nhìn thấy vườn hoa hồng xanh, lại nhớ về một cô bé con ngày đó, say mê kể cho anh về truyền thuyết của loài hoa hồng xanh. Anh cũng cảm thấy đặc biệt thích loài hoa này hơn. Sau đó anh gặp được bà. Rồi đến ngôi làng ấy thường xuyên hơn. Anh hy vọng một ngày được dẫn em đến đó, cuối cùng thì anh cũng thực hiện được rồi.”
- “ Cảm ơn anh, em rất thích.” - Thiên Nhi nở nụ cười rất tươi.
Rồi nhân lúc anh không để ý, rất nhanh quay qua, đặt lên má anh một nụ hôn.
Thiên Phong bị hành động của cô làm cho bất ngờ, phải mất một lúc sau mới trở lại trạng thái bình thường.
- “ Thật muốn dừng xe lại để cho em biết tay quá đi.”
- “ A, anh tập trung lái xe đi, trời sắp tối rồi kìa, chúng ta phải về nhà.”
- “ Em cứ đợi đó.”
Thiên Nhi nở nụ cười vô tội nhìn anh.
- “ Anh thích nhất là cái gì? Em sẽ dẫn anh đi xem cái đó, anh làm cho em nhiều thứ quá rồi mà em thì chưa làm được gì cho anh cả.”
Thiên Phong làm bộ dạng suy tư một lúc.
- “ Thích nhất? Em!”
- “ Hả?”
- “ Anh thích nhất là em, thế nên em cứ dẫn anh đến nơi nào có em là được rồi.”
- “ Anh... không đàng hoàng.”
- “ Anh khẳng định là rất đàng hoàng đấy!”
- “...” - Khuôn mặt bạn nào đó lại không có chí khí mà ửng hồng lên.
- “ Thiên Nhi từ bao giờ lại hay xấu hổ thế này! Ngước lên nhìn anh đi nào.”
- “ Không!”
- “ Rồi, anh không đùa nữa, đói không, tụi mình đi ăn.”
- “ Đi! Về nhà em!”
- “ Hả?”
- “ Hôm nay là ngày bóc lột anh Lâm, không thể bỏ qua được.”
- “ ... “
Thiên Phong dừng xe trước một ngôi làng nhỏ.
Thiên Nhi cuối cùng cũng đã ổn định được tâm trạng rối bời của mình để bước xuống xe.
- “ Đây là đâu?” - Thiên Nhi vừa đưa mắt quan sát xung quanh vừa hỏi.
- “ Anh cũng không biết tên ngôi làng này, nhưng ở đây nổi danh với những loài hoa rất nổi tiếng đấy. Nói chung, ở ngôi làng này, đâu đâu em cũng có thể nhìn thấy rất nhiều loài hoa khác nhau.”
- “ Hoa sao?” - Nói mới nhớ, từ khi bước vào đây, Thiên Nhi cảm nhận thấy ở ngôi làng này, có mùi hương thơm ngát của nhiều loài hoa khác nhau, hòa vào không khí, quyện vào nhau tạo nên một mùi hương rất độc đáo.
- “ Đi, anh dẫn em đến gặp một người.” - Thiên Phong nói, rồi cầm tay Thiên Nhi dẫn đi trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của cô.
Trên đường đi, Thiên Nhi giương con mắt hiếu kì quan sát cảnh vật xung quanh, ở đây, hầu như nhà nào cũng có một vườn hoa, những sắc trắng, đỏ, hồng, tím,... của các loài hoa khác nhau rực rỡ, nổi bật trong sắc trời, cùng với mùi hương thơm mát của hoa cỏ hòa vào không khí, tạo nên sức hấp dẫn kì lạ.
Hai người họ dừng lại trước một ngôi nhà khá cũ. Thiên Phong đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa, một lúc sau, có một bà lão bước ra, nhìn thấy người trước mắt, trên khuôn mặt bà ấy xuất hiện một nụ cười rạng rỡ.
- “ Lâm thiếu gia, là cậu đó sao?”
Thiên Phong cười, bước đến đưa tay đỡ bà.
- “ Bà cứ gọi con là Thiên Phong được rồi, hôm nay con đến thăm bà đây.”
- “ Ây, được rồi, Thiên Phong, con vẫn còn nhớ đến bà già này là bà vui lắm rồi. Thôi, vào trong đã rồi nói.”
Căn nhà khá cũ kĩ, dường như bị ăn mòn bởi vết tích của thời gian.
Bà lão còn rất đẹp, rất khỏe mạnh, tuy rằng lưng bà còng đi theo thời gian, khuôn mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, mái tóc đen giờ đã nhuộm thành bạc trắng bởi sương gió của cuộc đời, nhưng không khó để nhận ra, ngày xưa chắc hẳn bà cũng là một mỹ nhân.
Thiên Phong đỡ bà ngồi xuống ghế, kéo Thiên Nhi ngồi xuống cùng, rồi nói
- “ Con xin lỗi, lâu rồi, con bận quá, không có thời gian đến thăm bà được.”
- “ Không sao, không sao, bà biết, người trẻ như các con phải bận bịu bao nhiêu là việc, đâu có như người già chúng ta. Hôm nay con đến thăm bà là tốt lắm rồi.”
Bây giờ bà mới để ý bên cạnh Thiên Phong còn có một cô gái.
- “ Cô bé này là...”
- “ À, hôm nay con đưa bạn đến cho bà đây, cô ấy là bạn gái con.”
- “ Con chào bà.” - Thiên Nhi cũng nở nụ cười, chào bà, tuy cô không biết bà lão này là ai, nhưng vẻ thân thiện trong mắt bà ấy, làm cô không thể không thích.
- “ Ồ, cô bé này xinh quá, hai đứa các con đứng một chỗ đúng là rất đẹp đôi. Nhưng tại sao lại nói đưa bạn đến cho bà?”
- “ Ừm, xem nào, bởi vì cô ấy và bà cùng thích một loài hoa.”
- “ Hoa hồng xanh?”
Một câu nói được thốt ra cùng một lúc, từ hai người. Hai bà cháu ngạc nhiên một lúc rồi lại nhìn nhau cười.
- “ Cô bé, cháu thích hoa hồng xanh sao?”
- “ Vâng ạ, cháu thích nhất là hoa hồng xanh.”
- “ Nào, đi ra đây với bà, bà cho cháu xem cái này.”
Bà lão đứng lên, tiến về một cánh cửa, cánh cửa mở ra là khoảnh khắc Thiên Nhi hoàn toàn sững sờ.
Một vườn hoa, chỉ tràn ngập hoa hồng xanh, sắc xanh của những cánh hoa hòa vào sắc xanh của lá tạo nên một khung cảnh cực kì diễm lệ, tựa như lọt vào thế giới thần tiên.
Nơi này là mơ hay thực? Quả thật cô rất muốn hỏi một câu như thế. Cô cũng từng thấy khung cảnh này, một vườn hoa tràn ngập hoa hồng, chỉ khác một điều, khu vườn đó là sắc trắng cùng sắc xanh hòa quyện, còn ở đây, chỉ đơn giản là thuần một màu xanh, đẹp không có gì tả được. Thiên Nhi bước từng bước thật chậm, tiến vào khu vườn, những cánh hoa e ấp vươn mình trong ánh sáng dìu dịu, trên những cánh hoa còn đọng lại giọt nước li ti của cơn mưa vừa lướt qua. Thiên Nhi đưa tay miết nhẹ những cánh hoa, cảm giác mềm mại truyền đến làm cô nhất thời si mê.
Hoa hồng - loài hoa cao quý nhất trong các loài hoa, loài hoa đẹp nhưng cũng đầy gai nhọn. Đối với những người không hiểu biết chút gì về hoa hồng, nó đơn thuần chỉ là một loài hoa đẹp, có người nhận xét mùi của nó quá nồng, có người lại đơn thuần nghĩ nó là một tặng phẩm, tùy tiện vứt bỏ nó, chà đạp nó. Nó đúng là một tặng phẩm nhưng là một tặng phẩm vô giá mà thiên nhiên ban tặng cho con người, mỗi loài hoa, mỗi màu sắc đều mang trong mình một vẻ đẹp, một ý nghĩa riêng. Hoa hồng - nó là nữ vương của các loài hoa, nó mang trong mình sự kiêu ngạo cùng tự hào vốn có của nữ vương, dù trong hoàn cảnh khó khăn, nó cũng cũng vươn mình đứng lên trong vẻ tươi đẹp nhất. Với tư cách của một nữ vương, nó không cho phép ai tổn hại đến mình, dường như gai nhọn sinh ra cũng với ý nghĩa đó. Vẻ đẹp của hoa hồng, cũng tựa như vẻ đẹp của người con gái, nó không trường tồn mãi mãi với thời gian, nhưng cũng giống như tuổi xuân của người con gái, e ấp, nồng nàn, nó cống hiến toàn bộ hương sắc, cống hiến vẻ đẹp nhất cho thời kỳ tươi đẹp của mình.
Những nhành hoa hồng e ấp, dịu dàng lay động trong làn gió nhẹ, mang theo mùi hương tinh khiết đặc trưng thuộc về hoa hồng, làm tâm hồn Thiên Nhi bất giác thư giãn hơn, mệt mỏi của những tranh đấu nơi thương trường dường như tiêu tan hết, bất giác trên môi vẽ lên một nụ cười, bất giác dang rộng cánh tay đón gió, bất giác tâm hồn thoải mái đến kì lạ.
Trong sắc xanh của vườn hoa hồng, một người con gái trong làn váy xanh nhạt, dường như nổi bật mà cũng dường như hòa hợp vào trong đó. Nhìn nụ cười trên môi cô gái, bà lão bên cạnh cũng bất giác nở nụ cười thỏa mãn. Còn chàng trai đó, tựa như lạc vào một khoảnh khắc thần tiên, bất giác si mê, bất giác chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn, bất giác cánh tay giơ lên, thu lại toàn bộ hình ảnh cô gái trong khung hình, bất giác trên môi nở nụ cười...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bà lão dẫn hai người đến một chòi nhỏ trong vườn hoa. Thiên Nhi vẫn không kìm được sự xúc động mà nhìn ngắm, thật ra cô cũng đã rất nhiều lần nhìn thấy vườn hoa hồng xanh, ngay trong biệt thự của cô cũng có một vườn hoa, nhưng chưa bao giờ sắc xanh lại rực rỡ như sắc xanh nơi vườn hoa này.
- “ Nơi này là tâm huyết cả nửa đời của bà, bà rất vui khi có người thích nó.” - Bà lão lên tiếng phá vỡ sự im lặng, khóe môi vẫn hiện lên nụ cười thỏa mãn.
- “ Bà ơi, bà trồng hoa lâu chưa ạ?”
- “ Xem nào, cũng mấy chục năm rồi. Người dân ở đây trồng hoa vì đó dường như là truyền thống của họ. Từ ngày bà chuyển đến đây, bà cũng bắt đầu trồng hoa.”
- “ Bà không phải người ở đây ạ?”
Bà lão khẽ lắc đầu, khóe mắt hiện lên nét suy tư
- “ Không, bà chuyển đến đây khi bà hơn 40 tuổi, là một người hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc trồng hoa, và cũng không phải là một người yêu hoa. Chỉ là tùy hứng mà thích một loại hoa, thích rồi lại không cách nào dứt bỏ ra được. “
- “ Tùy hứng mà thích, cái đó con hiểu, nhưng tại sao bà lại thích hoa hồng xanh ạ?”
- “ Chắc cũng bởi vì ý nghĩa của nó.”
- “ Ý nghĩa sao? Ý bà là vì nó tượng trưng cho một tình yêu đơn phương bất diệt?”
- “ Ừ, đúng rồi, tình yêu đơn phương.”
- “ Tại sao ạ?”
Bà lão khẽ cười nhưng nụ cười chứa đựng sự chua xót.
- “ Bởi vì bà cũng từng trải qua một tình yêu đơn phương. Thời trẻ, cứ tưởng gặp được hạnh phúc của đời mình, như thế, cứ tùy hứng mà thích, tùy hứng mà yêu, nhưng mà yêu rồi lại không cách nào dứt bỏ được, mặc dù biết đó chỉ là tình yêu đơn phương nhưng cũng là một loại yêu đến khắc cốt ghi tâm.”
Ngừng một lát, bà nói tiếp, tựa như muốn thổ lộ hết lòng mình
- “ Ngày xưa, khi nghe về truyền thuyết của loài hoa hồng xanh, bà đã từng nghĩ, tại sao chàng trai trong câu chuyện đó lại ngốc nghếch đến thế, chấp nhận hy sinh bản thân, hóa thành một bông hoa chỉ để người mình yêu hạnh phúc. Nhưng khi lao vào tình yêu đơn phương đó, bà mới hiểu, yêu một người là sẽ chấp nhận làm tất cả vì người đó, mặc dù biết là sai, mặc dù biết mình bị lợi dụng nhưng vẫn ngốc nghếch mà làm theo vô điều kiện. Để đến khi dứt bỏ được nó, bà mới phát hiện ra rằng thanh xuân của mình dường như đã trôi qua từ bao giờ, dường như bà đã đánh mất rất nhiều thứ quan trọng, nhưng thời gian trôi đi, không thể quay trở lại được nữa. Từ đó, bà bắt đầu đến nơi đây, bắt đầu trồng hoa để ổn định lại tính cách của mình và cũng để tâm hồn bà thoải mái hơn.”
- “ Bà ơi, tình yêu của bà, có từng hạnh phúc không?”
Bà lão lắc đầu
- “ Đối với một tình yêu đơn phương, có lẽ hạnh phúc là một điều cực kì xa xỉ. Giống như chàng trai trong câu chuyện đó, ngày ngày nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác, nhưng lại không thể dứt bỏ, vô thức mà vui khi người đó vui, vô thức buồn khi người đó buồn, và cũng vô thức mà hy sinh tất cả vì hạnh phúc của người đó. Nếu như thế cũng được tính là một loại hạnh phúc thì có lẽ bà cũng được xem là hạnh phúc.”
- “ Vậy tại sao bà lại yêu người đó như thế ạ?”
Bà lão lại lắc đầu cười khổ
- “ Có trách thì chỉ trách ông ấy quá hào hoa, với một trái tim thiếu nữ non nớt như thế, làm sao không sa vào lưới tình được. Tình yêu là một thứ cảm xúc, nhiều khi bản thân mình cũng không thể nào kiểm soát được... Ây, sao hôm nay bà già này lại nói nhiều thế nhỉ!”
- “ Bà kể tiếp đi ạ, con rất thích nghe câu chuyện của bà.”
- “ Tình yêu thật đúng là làm cho con người ta mê muội mà. Bây giờ nghĩ lại mới thấy những hành động ngày xưa của mình thật nông nổi, nhưng nếu cho bà chọn lại, có lẽ bà vẫn làm thế.”
- “ Con biết không, hoa hồng xanh còn có một ý nghĩa khác đó chính là phép màu, điều kì diệu của tình yêu. Hy vọng rằng nó sẽ chúc phúc cho tình yêu của hai đứa.”
Bà lão nhìn hai người, trên môi hiện lên nụ cười hạnh phúc.
- “ Bà biết đến Thiên Phong từ ngày còn bé, bà xem nó giống như cháu của bà vậy. Từ trước đến nay, ngoài thằng bé Thiên Duy, con là người con gái đầu tiên nó dẫn đến đây gặp bà. Lúc nãy, nhìn thấy ánh mắt của nó nhìn con, bà biết chắc chắn hai đứa rất yêu nhau. Bà lão này chỉ biết chúc phúc cho hai đứa thôi.”
Hai người nhìn nhau rồi nhìn bà lão, mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.
Ngày hôm đó, họ được nghe bà lão kể rất nhiều, rất nhiều câu chuyện xưa, kể về tình yêu đơn phương ngốc nghếch của bà, kể về cuộc đời bà, và kể về quá trình bà học trồng hoa, những thất bại và khó khăn bà gặp phải để có được một vườn hoa đẹp như ngày hôm nay.
***
Trời dần về chiều, sắc đỏ lùi dần về nơi cuối chân trời, không khí càng thêm trong lành.
- “ Tụi con phải đi đây ạ, con rất thích nơi này, sau này con có thể thường xuyên đến đây được không ạ?” - Thiên Nhi nói.
- “ Được, tất nhiên là được. Con đến đây làm bạn với bà già này, bà ở một mình cũng buồn.”
- “ Bà ơi, bà bỏ rơi đứa cháu này rồi sao?” - Thiên Phong cười cười.
- “ Thằng nhóc này, còn ở đó mà ghen tỵ nữa, bà là đang thiên vị bạn gái con đấy.”
- “ Rồi, rồi, con biết rồi, tụi con đi đây ạ.”
- “ À, khoan đã, cô bé này... “
- “ Dạ? Bà gọi con ạ?” - Thiên Nhi quay lại nhìn bà.
- “ À, con tên là gì thế, bà vẫn chưa biết tên con.”
- “ A, con quên mất, con tên là Hoàng Thiên Nhi ạ. Bà có thể gọi con là Thiên Thiên cũng được.”
- “ Thiên Thiên, tên rất đẹp, thôi, hai đứa đi đi kẻo trễ, đi đường cẩn thận nhé.”
- “ Vâng ạ, tạm biệt bà.”
***
Trên đường về, Thiên Nhi vẫn không kìm được tâm trạng vui vẻ, mà quay sang ngắm chàng trai đang tập trung lái xe đó. Đúng là càng nhìn càng thấy đẹp.
- “ Này, này, anh biết anh đẹp rồi nhưng mà đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, nếu không anh không dám đảm bảo an toàn cho em đâu đấy.” - Thiên Phong quay sang nhìn cô, đôi mắt anh tràn ngập ý cười.
- “ Không dám đảm bảo an toàn là sao?” - Đôi mắt cực kì ngây thơ chớp chớp nhìn anh.
- “ Sao? Giờ em muốn thử không?” - Thiên Phong nở nụ cười xấu xa.
- “ A, em thấy anh nên tập trung lái xe thì tốt hơn. Em ngắm cảnh đây.”
- “ Sau quá trình xem xét, anh cảm thấy em nên ngắm anh thì tốt hơn, quay lại ngắm tiếp đi.”
- “ Không thèm!”
- “ ... “
- “ Em có thích nơi này không?”
- “ Rất thích! Tại sao anh lại tìm được chỗ này hay thế?”
- “ Ngôi làng này là do thằng Duy dẫn anh đến từ khi tụi anh còn bé.”
- “ Anh Duy ạ....?” - Sao chỗ nào anh ta cũng biết vậy nhỉ?
- “ Ngày xưa nó ham chơi lắm, à, anh cũng ham chơi nhưng ít nhất chưa bằng nó. Nghe nói trong một lần đi lang thang trong phố chơi, nó gặp một cô bé rất xinh, theo như nó nói là trúng tiếng sét ái tình gì gì đó, nó bám theo cô bé đó về tận nhà. Ngày hôm sau, nó rất là vui vẻ mà dẫn anh đi xem mặt.”
- “ ... rồi sao nữa?” - Hai người này đúng là rảnh rỗi có lever luôn rồi.
- “ À, 'cô bé' trong lời nó nói ít nhất cũng lớn hơn tụi anh 4,5 tuổi gì đó. Sau ngày hôm đó, anh phải xem lại cái gu thẩm mỹ thảm họa của nó.”
- “ ... “
- “ Đến đó rồi tụi anh mới biết đó là một làng hoa, thằng Duy say mê cái vườn hoa hồng trắng của một bà lão trong làng, nên cũng rất nhanh quên luôn bà chị của nó.”
Thiên Nhi bất giác đưa tay vuốt vuốt tóc, mối tình của anh ta đúng là nên ghi vào sử sách.
- “ Anh tình cờ nhìn thấy vườn hoa hồng xanh, lại nhớ về một cô bé con ngày đó, say mê kể cho anh về truyền thuyết của loài hoa hồng xanh. Anh cũng cảm thấy đặc biệt thích loài hoa này hơn. Sau đó anh gặp được bà. Rồi đến ngôi làng ấy thường xuyên hơn. Anh hy vọng một ngày được dẫn em đến đó, cuối cùng thì anh cũng thực hiện được rồi.”
- “ Cảm ơn anh, em rất thích.” - Thiên Nhi nở nụ cười rất tươi.
Rồi nhân lúc anh không để ý, rất nhanh quay qua, đặt lên má anh một nụ hôn.
Thiên Phong bị hành động của cô làm cho bất ngờ, phải mất một lúc sau mới trở lại trạng thái bình thường.
- “ Thật muốn dừng xe lại để cho em biết tay quá đi.”
- “ A, anh tập trung lái xe đi, trời sắp tối rồi kìa, chúng ta phải về nhà.”
- “ Em cứ đợi đó.”
Thiên Nhi nở nụ cười vô tội nhìn anh.
- “ Anh thích nhất là cái gì? Em sẽ dẫn anh đi xem cái đó, anh làm cho em nhiều thứ quá rồi mà em thì chưa làm được gì cho anh cả.”
Thiên Phong làm bộ dạng suy tư một lúc.
- “ Thích nhất? Em!”
- “ Hả?”
- “ Anh thích nhất là em, thế nên em cứ dẫn anh đến nơi nào có em là được rồi.”
- “ Anh... không đàng hoàng.”
- “ Anh khẳng định là rất đàng hoàng đấy!”
- “...” - Khuôn mặt bạn nào đó lại không có chí khí mà ửng hồng lên.
- “ Thiên Nhi từ bao giờ lại hay xấu hổ thế này! Ngước lên nhìn anh đi nào.”
- “ Không!”
- “ Rồi, anh không đùa nữa, đói không, tụi mình đi ăn.”
- “ Đi! Về nhà em!”
- “ Hả?”
- “ Hôm nay là ngày bóc lột anh Lâm, không thể bỏ qua được.”
- “ ... “
Bình luận truyện