Vân Thâm Bất Tri Xuân Dục Vãn

Chương 1: Yết Bảng



Ra khỏi cửa thành phía nam Lâm Hoài, đi ba dặm về hướng nam, nơi đó chính là Nam Cương của Đại Yến.

Mỗi khi xuân về, phong cảnh Nam Cương như họa, non sông nước biếc, là vùng đất đẹp nhất của toàn bộ Đại Yến triều.

Chính vì vậy, vị vua khai quốc của Đại Yến triều đã lựa chọn nơi đây để xây lên hành cung Lâm Hoài, lịch đại quân vương của Đại Yến đều coi hành cung là nơi thưởng xuân đạp thanh, nếu chính sự hơi nhàn rỗi, sẽ dẫn sủng phi hoặc hoàng tử đến hành cung Lâm Hoài ở nửa tháng. Trải qua trăm năm, thành Lâm Hoài nay đã trở thành Nam Kinh của Đại Yến, cùng Bắc Đô Bá Lăng một nam một bắc ngàn dặm nhìn xa, từng người phồn vinh.

Vẻ đẹp của Lâm Hoài, nằm ở sơn thủy. Kỳ lạ của Lâm Hoài, cũng ở sơn thủy.

Nam Cương nhiều cổ y, trong núi cũng nhiều kỳ hoa dị thảo, thậm chí còn có rất nhiều cổ trùng mà bá tánh Đại Yến chưa từng gặp qua. Cổ y nhất mạch, y pháp cổ quái, thường thường kiếm tẩu thiên phong*, vì thế trong lòng y giả chính thống khắp thiên hạ, cổ y nhất mạch không khác gì với tà đạo. Nếu phía bệnh nhân không phải dược thạch vô y (không có thuốc nào chữa khỏi), hoặc thiếu tiền tự cứu, cũng sẽ không nghĩ đến cổ y Nam Cương ở Lâm Hoài.


*Kiếm tẩu thiên phong: không theo quy tắc, thích làm chuyện khác người.

Tháng ba năm nay, sau trận mưa xuân đầu tiên, phong cảnh bên ngoài thành Lâm Hoài có vẻ phá lệ xanh tươi.

Rất nhiều cây phong dây leo bám trên cửa thành phía bắc thành Lâm Hoài, lá non màu xanh nhạt cùng phiến lá màu xanh đậm xếp chồng lên nhau, nhìn qua màn mưa dịu nhẹ, như một mạt lụa xanh lồng trên bức tường thành xám xanh, cổ xưa mà thanh nhã.

Mười tên phủ vệ trong phủ Tần Vương cưỡi ngựa mở đường, chiếc xe ngựa đầu tiên của phủ Tần Vương xuyên qua cửa phía bắc thành Lâm Hoài, chậm rãi chạy thẳng về hướng hành cung Lâm Hoài.

Bánh xe nghiền nát trên nền gạch đá xanh, tiếng "Kẽo kẹt" không dứt.

Tỳ nữ Lục Lan nho nhỏ nhấc một góc màn xe lên, đôi mắt chớp to trong veo như nước nhìn quanh hẻm mạch ven đường thành Lâm Hoài -- thành Bá Lăng phố xá ngay ngắn, không như thành Lâm Hoài nhàn tản ý thơ. Dòng suối trong vắt uốn lượn giao thoa trong thành, hầu như trước cửa mỗi nhà đều có dương liễu phủ che, hàng liễu dài phất nhẹ theo gió, từng con sóng xanh khẽ lật, đẹp đến mức giống như một bức tranh sơn thủy điền viên.


Lục Lan nhìn thấy có chút ngây ngốc, giật mình phát hiện trên eo bị ai đấy nhéo một cái, nàng bị đau buông màn xe ra, quay đầu lại trừng mắt cái người vừa rồi mới nhéo nàng - tỳ nữ Hồng Nhiễm.

Hồng Nhiễm lớn tuổi hơn nàng, đôi mắt phượng nhanh chóng liếc qua tiểu quận chúa đang quấn lấy áo khoác nghỉ ngơi.

Lục Lan tự biết mình sai, tiểu quận chúa trầm kha* nhiều năm, kỵ nhất là lạnh, nàng quả thật không nên vén rèm nhìn lén phong cảnh thành Lâm Hoài.

*Trầm kha: bệnh tật nghiêm trọng kéo dài, khó chữa.

Tần Vương là đệ đệ của đương kim Thiên tử, thích văn ghét võ, sinh ra đã hào hoa phong nhã. Có lẽ do thân thể hắn đơn bạc, cho nên chỉ sinh ra độc nữ tiểu quận chúa Yến Anh, mà kể từ ngày sinh ra đã ốm yếu nhiều bệnh. Không may tiểu quận chúa lúc nhỏ lại vô ý rơi xuống nước, về sau chấn kinh liền triền miên giường bệnh, mỗi ngày chỉ có thể thu mình ở trong các tĩnh dưỡng.


Có thể là do dùng dược quá nhiều, tích tụ độc tố trong cơ thể, năm mười lăm tuổi tiểu quận chúa đột nhiên mất đi thị giác, bất luận là Thái Y Viện hay là Linh Xu Viện, cũng chỉ có thể bó tay lắc đầu.

Tất cả mọi người đều thầm thương tiếc, thân mình tiểu quận chúa quá yếu, không chừng nào ngày đó ngủ quên mất thế là không thể tỉnh lại nữa.

Tần Vương và Tần Vương phi hết mực yêu thương cũng như vô vàn đau lòng tiểu quận chúa, nếu quần y Bá Lăng bó tay, vậy bọn họ đành phải dẫn tiểu quận chúa đến Lâm Hoài đánh cược một ván vận khí.

Thiên tử cũng rất cưng tiểu chất nữ này, vì vậy đã hạ đặc chỉ, để đoàn người Tần Vương vào hành cung Lâm Hoài ở một thời gian, thuận cho việc tìm đại phu.

Bởi thân thể tiểu quận chúa yếu đuối không thể chịu nổi gió, thế cho nên xa giá của nàng đi rất chậm. Xa giá của Tần Vương và Tần Vương phi đi theo phía sau xa giá của tiểu quận chúa, dẫu cho phong cảnh Lâm Hoài có đẹp như tranh, thì đối với hai phu thê Tần Vương mà nói, đã không còn lòng dạ nào để thưởng thức.
"Khụ khụ..."

Bỗng dưng tiểu quận chúa Yến Anh ho nhẹ hai tiếng, nàng vô thức hai tay ôm lấy thân mình, như thể cảm thấy lạnh, trên gương mặt tái nhợt đôi mày liễu cong cong hơi nhăn lại -- trên hai mắt nàng được che phủ bởi một sợi gấm bạch hoa văn tơ vàng rộng chừng hai ngón tay, sớm mai thức giấc, nàng luôn phân phó Hồng Nhiễm buộc lên cho nàng.

Thế gian này, người mù phần lớn là khăn đen che mắt. Thế nhưng mà, trời sinh nàng phải dùng lụa trắng che mắt.

Dường như mọi người nói nàng ngủ qua thì không có khả năng tỉnh lại được, thế thì nàng sẽ cố gắng thức dậy thật đều đặng vào mỗi sáng mai.

Lục Lan cầm phích nước nóng tới, nhẹ nhàng giở một góc áo khoác ra, đặt phích nước nóng bên cạnh tiểu quận chúa, lại ôn nhu kéo áo khoác lên.

Nàng nhíu mày nhìn thoáng qua Hồng Nhiễm, Hồng Nhiễm lắc lắc đầu, dù có là thở dài, nàng cũng không dám ở trước mặt tiểu quận chúa than ra thành tiếng.
Bầu không khí trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng vó ngựa cũng phá lệ thanh thúy lọt vào tai.

Sau khi đã đi hơn nửa dặm đường trong thành Lâm Hoài, xa giá rẽ vào ngự phố rộng lớn, dọc theo ngự phố đi suốt một đường cuối cùng đi tới trước cửa hành cung nguy nga.

Thủ tướng hành cung tiếp nhận thánh chỉ, sau đó mở cổng hành cung, đón xa giá của phủ Tần Vương vào hành cung.

Chủ cung Tử Cực điện là nơi Thiên tử mới có thể vào ở, cho dù Tần Vương có đặc chỉ trong tay, cũng không dám đi quá giới hạn, thủ tướng hành cung liền nghênh đón trên dưới phủ Tần Vương đến thiên cung Tú Minh điện ở lại.

Đêm đó, Tần Vương lập tức tuyên bố vương lệnh, mời chào danh y Lâm Hoài vào cung xem bệnh cho tiểu quận chúa.

Bệnh của tiểu quận chúa, khắp thiên hạ đã biết.
Thành Bá Lăng không người có thể chữa, y giả bên Lâm Hoài cũng không dám tùy tiện yết bảng vào cung. Lỡ đâu tiểu quận chúa chiết trong tay bọn họ, đấy chẳng phải là đại tội rơi đầu.

Cho nên, liên tiếp ba ngày trôi qua. Hứa gia - gia thế làm nghề y danh vọng nhất Lâm Hoài không dám yết bảng, các cổ y Nam Cương cũng không dám yết bảng. Tần Vương ngàn dặm xa xôi đến đây, trăm triệu không nghĩ tới lại là kết quả như vậy.

Hắn vốn sinh đã gầy yếu, nay khổ đợi sau ba ngày, càng lộ thêm vẻ tiều tụy. Hắn mặc một thân thanh bào Kỳ Lân đi qua đi lại trong Tú Minh điện, hai bên tóc mai vốn đã hoa râm giờ đây trông thấy còn trắng hơn mấy ngày trước kia.

"Điện hạ." Tần Vương phi là một nữ tử dịu dàng, mặc dù tuổi xuân đã qua, nhưng sự ôn nhuận lắng đọng giữa đôi chân mày vẫn không phai nhoà. Nàng lo lắng thân thể Yến Anh, càng lo lắng thân thể phu quân. Chỉ thấy nàng bưng canh sâm đi vào điện, cúi mình hành lễ với Tần Vương, an ủi nói: "A Anh của chúng ta là đứa trẻ kiên cường, cũng sẽ là đứa trẻ có phúc khí."
Tần Vương than nhẹ, an tĩnh ngồi lại chỗ của mình, "Nếu ông trời thật sự có thể để A Anh thân thể khoẻ mạnh, ta thà rằng giảm mười năm tuổi thọ!"

"Điện hạ nói bậy, ngươi và A Anh đều phải cố gắng thật tốt." Tần Vương phi không thích những lời này, nàng than một tiếng, đặt canh sâm xuống, "Mau uống lúc còn nóng, đừng cố nhịn để thân mình thêm xấu."

Tần Vương cau chặt mày, hắn gật đầu một cái, múc một muỗng canh sâm.

"Điện hạ!" Đột nhiên phủ vệ chạy đến trước cửa điện, kích động nói: "Có y giả yết bảng!"

"Mau! Mau mời!" Tần Vương làm sao còn chú tâm uống canh sâm, hắn nắm thật chặt tay Tần Vương phi, "Cuối cùng cũng có người yết bảng..." Ánh mắt hắn nhiệt liệt, chăm chú nhìn bên ngoài Tú Minh điện.

Tần Vương phi có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh thấm ra trong lòng bàn tay Tần Vương, nàng làm sao không hi vọng đại phu lần này có thể trị khỏi Yến Anh.
Mưa phùn ngoài điện dường như nặng hạt, mặt đất chập chồng lần lượt làm ướt ngói xanh trên mái hiên --

"Tí tách! Tí tách!"

Nước mưa rơi xuống góc mái hiên đánh lên gạch đá bạch ngọc, trong sự im lặng của đại điện vào lúc này từng tiếng lại từng tiếng vang lên rõ ràng, cực kỳ giống như nhịp tim đang khẩn trương của Tần Vương và Tần Vương phi.

"Sở đại phu, bên này mời." Phủ vệ giữ chắc cây dù, cung kính ý bảo nữ tử áo xanh kia đi vào trong đình.

Tần Vương cùng Tần Vương phi mới gặp đại phu yết bảng kia, thế nào mà lại là nữ tử trẻ tuổi, ánh mắt phút chốc ảm đạm xuống.

Tuổi còn trẻ, sao bì kịp với y thuật của mấy lão thái y ở Thái Y Viện?

Nữ tử áo xanh gật đầu đi theo phủ vệ đến trước điện, cúi đầu với Tần Vương và Tần Vương phi, "Dân nữ Sở Phất, bái kiến Tần Vương điện hạ, bái kiến Tần Vương phi."
Tần Vương liếc mắt đánh giá nữ tử áo xanh từ trên xuống dưới, nàng mặt mày thanh tú, tuy rằng hơi cúi đầu, nhưng sự lạnh lẽo giữa hai đầu lông mày của nàng, Tần Vương thấy rõ ràng.

"Sở Phất?" Tần Vương niệm tên của nàng, "Ngươi không phải đại phu thành Lâm Hoài?" Ba ngày này, kỳ thật Tần Vương cũng không có nhàn rỗi, hắn tìm tới quan viên Lâm Hoài, lướt xem hộ tịch một lần, phàm là người hành y, đều có sách phân ra ghi chép riêng biệt.

Đừng nói chưa từng nhìn thấy cái tên này, ngay cả đại phu họ Sở cũng không có một cái.

Sở Phất gật đầu, thành thật đáp: "Dân nữ cũng không phải người Đại Yến."

Tần Vương phi cả kinh, đáy mắt hiện lên thâm ý khác, "Không phải người Đại Yến?" Khi còn nhỏ nàng đã từng xem qua bản đồ lãnh thổ quốc gia Đại Yến, biết được, đi về phía đông từ Đông Hải Đại Yến có quốc gia gọi là Đại Lăng, đi về phía nam từ Nam Hải Đại Yến, có quốc gia gọi là Đại Ngụy.
Sở Phất lại bái, "Dân nữ đến từ Đại Lăng."

Ánh mắt Tần Vương sáng ngời, quốc lực Đại Lăng mấy năm nay dần thịnh, y giả bên đó chắc sẽ có biện pháp chữa khỏi A Anh của hắn, "Nếu ngươi có thể chữa khỏi A Anh, bổn vương hứa ban ngươi thiên kim!"

"Dân nữ cũng không phải vì thiên kim mà đến." Sở Phất thản nhiên nói, "Điện hạ, Vương phi, có thể cho phép dân nữ bắt mạch cho quận chúa trước được không?"

Tần Vương nhìn thoáng qua Tần Vương phi, Tần Vương phi khẽ gật đầu.

"Người đâu, dẫn Sở đại phu đi bắt mạch cho A Anh." Tần Vương đáp ứng.

"Hay để ta dẫn Sở đại phu đi đi." Tần Vương phi dường như rất coi trọng Sở Phất.

"Cũng được." Tần Vương lại đồng ý.

"Sở đại phu, bên này mời." Giọng điệu Tần Vương phi rất ôn nhu, lúc Sở Phất nghe tới, làm sao còn có một chút dáng vẻ kiêu ngạo Tần Vương phi?
Nàng chẳng qua là mẫu thân bình thường lo lắng cho ái nữ của mình mà thôi.

Đều nói Đế gia vô chân tình, rời xa cố hương Đại Lăng, lại ở nơi này nhìn thấy sự ấm áp chan hòa khó tìm của Đế gia.

Sở Phất lặng yên cười nhạo, nếu không phải vì trốn những người kia, nàng cũng sẽ không vội vàng bóc vương bảng, càng sẽ không phải thấy sự ôn nhu hiếm gặp của Đế gia ngay tại hành cung man mác hơi lạnh này.

Tần Vương phi và Sở Phất cùng bước ra khỏi Tú Minh điện, nàng dẫn Sở Phất dọc theo hành lang dài bên trái, cùng nhau bước vào phía sau vườn hoa.

Mưa phùn mênh mông, ngẫu nhiên có vài hạt mưa bay nghiêng vào hành lang, đi lên một đoạn, góc váy hai người đã có chút thấm ướt.

Càng vào sâu trong hoa viên, cảnh trí hành cung càng đẹp.

Nhưng Sở Phất không còn tâm trạng thưởng thức lịch sự tao nhã nơi này.
Kỳ thực nàng biết, ngay cả thiên hạ đệ nhất y đạo học phủ Linh Xu Viện cũng trị không hết Vân An quận chúa, nàng là du y giang hồ há có thể diệu thủ hồi xuân? Sau chuyến đi chẩn mạch này, nói mình cũng bó tay không biện pháp, chờ nàng rời khỏi hành cung, chắc hẳn những người bên ngoài ngầm theo chân nàng cũng đã tản ra hết rồi.

"Sở đại phu." Bỗng nhiên Tần Vương phi mở miệng.

Sở Phất giật mình, bước chân dừng lại, cung kính cúi đầu, "Dân nữ xin nghe."

Tần Vương phi muốn nói lại thôi.

Sở Phất bối rối, "Vương phi?"

Tần Vương phi nhìn về phía mưa phùn xa xa, giọng nói bi thương, "Còn ba tháng nữa, là tới sinh thần mười tám tuổi của A Anh. Ta đã hỏi qua các thái y, bọn họ đều nói, A Anh không chống cự nổi ba tháng..."

Sở Phất lẳng lặng nghe.

Tần Vương phi hoãn lại cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, nàng quay đầu lại nhìn Sở Phất, đáy mắt có mong đợi, cũng có lệ quang, "Điện hạ không biết chuyện này, A Anh cũng không biết chuyện này..."
Lời nàng nói đến đây, tâm Sở Phất liền treo lên, đột nhiên bắt đầu thấy hối hận vì đã bóc vương bảng ngày hôm nay.

Tác giả có lời muốn nói:

Phải rồi, là Trường Ngưng vẫn nhịn không được mà khai hố ~ câu chuyện này, tuyến quyền mưu "Gần như" không có (các ngươi tin a?) ~ chỉ là muốn viết một câu chuyện xưa về tiểu quận chúa ma ốm và y nữ giang hồ ~

Hi vọng mọi người thích ~ Sở Phất ở đây chính là nữ nhị trong《 Nhà Ai Nữ Nhi Tú 》, bởi vì có rất nhiều tiểu thiên sứ thích nàng, cho nên đặc biệt mở cho nàng một cái hố mới ~ đương nhiên, mọi người cũng có thể không cần xem《 Nhà Ai Nữ Nhi Tú 》bên trong Sở Phất là một người như thế nào? Dù sao thì đoạn chuyện cũ kia quá lạnh, chi bằng nhìn xem ấm áp hiện tại sẽ thấy tốt hơn.

PS: Phía dưới có một số văn của cơ hữu, giới thiệu với mọi người ~ nếu cảm thấy câu chuyện này của Trường Ngưng không hợp khẩu vị, có thể ghé qua xem một chút truyện của nhóm cơ hữu ~
Thích hiện đại chênh lệch tuổi tác, có thể đọc《 Chuẩn Bị Ly Hôn Mới Phát Hiện Chân Ái Là? 》của Thọ Đầu.

Thích truyện thanh xuân vườn trường, có thể đọc《 Nàng Phù Hợp Ta Sở Hữu Ảo Tưởng 》của Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão.

Thích đọc sa điêu văn nhẹ nhàng, có thể cất giữ một chút《 Nữ Vương Đại Nhân Vì Sao Còn Không Sủng Hạnh Ta 》của Lạc Mạc Chi Vũ.

Thích xem truyện ngự tỷ hiện đại, có thể đọc《 Hoa Hồng Đỏ · Nhị Tiểu Thư Sủng Thê 》của Túy Phong Lâm.

Chúc mọi người tìm được câu chuyện ưng ý nhá ~ chuyện xưa tiếp tục, ngày mai gặp ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện