Vân Thiêu Si Tâm
Chương 7
Lương Phù Cơ vẻ mặt phẫn nộ bước ra "Lục Thủy uyển", đi qua hai tên "ngục tốt" trông coi nàng còn thuận tiện thưởng bọn họ hai quả "hạnh ngân ", xem như chào hỏi vậy.
Từ ngày mất mặt bị Kiều Kiếm Vân lôi về, nàng liền bị hắn giam lỏng trong "Lục Thủy uyển", sau đó hắn cấp cho nàng hai tỳ nữ hầu hạ hằng ngày, còn an bài hai tên thủ vệ canh giữ ngoài cửa "Lục Thủy uyển", chỉ cần nàng một bước ra ngoài, hai tên thủ vệ kia liền một tấc cũng không rời, cũng nghiêm lệnh nàng không được rời đi Kiều phủ một bước.
Ngày hôm sau, hắn tự mình tiến đến báo cho nàng biết đã phái người truyền tin tới Tĩnh thành thỉnh phụ thân nàng đến đón, sau đó nàng liền không thấy bóng dáng hắn đâu.
Người hầu thì hỏi gì cũng không biết, nơi này đất rộng lớn nàng lại không quen thuộc, nàng vô cùng cực lực nhẫn nhịn, lợi dụng thời gian vài ngày đi xem xét mọi ngóc ngách Kiều phủ. Cho tới hiện tại nhẫn nại rốt cục dùng hết, quyết định hôm nay nhất định phải nhìn thấy kiếm Vân ca ca của nàng!
Nếu không phải tôn trọng hắn, nàng đã sớm thi triển khinh công, thoát khỏi hai tên thủ vệ giám thị ra ngoài đi dạo chứ không phải bị giam lỏng tại "Lục Thủy uyển" ngày ngày nhìn hồ nước ngắm ong bướm bay qua bay lại hút mật đâu! Dù cảnh đẹp đến đâu thì xem lâu cũng ngấy! Hơn nữa so với mỗi ngày ngắm hoa cỏ, nàng thà rằng mỗi ngày được đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Kiếm Vân ca ca, mỗi lần nhìn thấy nàng liền nổi lên lửa giận a.
Về chuyện Kiếm Vân ca ca đã phái người đi thỉnh phụ thân tới đây, nàng mới không thèm để ý! Ngẫm lại, phái người tới Tĩnh thành, đợi phụ thân chuẩn bị thỏa đáng xuất phát tiến kinh thành thì cũng mất tầm một, hai tháng đi! Đến lúc đó Kiếm Vân ca ca của nàng đã muốn đáp ứng cho nàng làm nương tử, vì thế bây giờ nàng nhưng là nửa điểm thời gian cũng không thể lãng phí.
Bất quá…… Nàng thật sự là không hiểu!
Nhớ rõ hơn bốn năm trước, ngày nàng gặp Kiếm Vân ca ca đã biểu lộ rõ ràng chính mình muốn làm nương tử hắn, nhưng là Kiếm Vân ca ca tựa hồ không tin tưởng. Sau nàng cố gắng luyện công, thậm chí sau khi nghe ngóng đến hành tung của hắn liền chạy đi tìm hắn, hơn nữa nàng còn mấy lần giả thành kiếp phỉ (cướp), giả ý đi cướp bóc thải phẩm hắn vận chuyển, chứng minh nàng có tư cách ở bên cạnh hắn, làm nương tử trợ thủ của hắn.
Kết quả là nàng hết thảy cố gắng chỉ đổi lại hắn liên hợp cha nàng đem nàng bắt về nhà, còn phái người nghiêm ngặt trông giữ, hại nàng hơn một năm không được gặp Kiếm Vân ca ca.
Hắn nghĩ đến nàng không biết, kỳ thật nàng đã sớm nghe lén chuyện này. Bất quá nàng cũng không trách hắn.
Nàng biết hắn ngại nàng tuổi nhỏ, cho nên không đồng ý nàng. Bất quá hiện tại nàng đã trưởng thành nha! Hắn tại sao vẫn là không chịu đáp ứng đâu?
Nàng cũng không phải ngu ngốc đến nỗi không biết mỗi lần hắn nhìn nàng, trong mắt đều dấy lên lửa giận, cũng biết hắn không thích nàng dây dưa hắn như thế. Nhưng……
Bốn năm trôi qua, nàng sớm hiểu được chính mình lúc trước chủ động yêu cầu trở thành nương tử của hắn không phải là xúc động nhất thời…… Khụ, được rồi! Có lẽ lúc trước nàng là có chút sùng bái anh hùng, nhưng năm đó nàng "nhất kiến chung tình" với hắn là thật.
Giờ nàng thật tình muốn làm nương tử thân ái của hắn. Chỉ tiếc của hắn tựa như hòn đá ngoan cố không chịu, như thế nào cũng không dao động……
Mặc kệ! Dù sao nàng thích hắn, sẽ cố gắng đi chiếm được niềm vui của hắn, mặc kệ người khác phê bình nàng lớn mật, hành vi kinh hãi thế tục này nọ! Tóm lại, nàng chính là không thể từ bỏ……
Ai…… Thật không biết nàng phải chờ tới bao giờ mới có thể chân chính quấn lấy hắn, trở thành bảo bối Lương Phù Cơ trong tay hắn,nàng đi nhanh tới đại sảnh, tính ngăn chặn Kiều Kiếm Vân trước khi hắn đi ra ngoài, trong đầu còn miên man suy nghĩ một việc.
Ai! Một thân công phu cũng chẳng giúp ích gì, ít nhất Kiếm Vân ca ca cũng không có cái nhìn khác về nàng a!
~ ~ ~
"Nhà ta thành nơi họp chợ từ bao giờ sao ta không biết?"
Trong đại sảnh, Kiều Kiếm Vân nhìn hai đôi phu thê sáng sớm liền đăng môn bái phỏng, ngữ khí trào phúng nói.
"Có ý tứ gì?" Miễn Tử Tuấn tinh thần có chút không tập trung hỏi. Nếu không phải Phong Dục Vũ nói có chuyện quan trọng thương lượng, hắn còn muốn ở trên giường cùng ái thê ôn tồn thêm một lát đâu!
"Các ngươi sáng sớm chạy tới nhà ta ‘tập hợp’ như vậy, chẳng lẽ không đúng đem nhà của ta trở thành ‘chợ sáng’?"
"Là Dục Vũ nói có việc, sợ ngươi ban đêm thương vụ bận rộn liền đến sớm một chút, tránh mất nhiều thời gian của ngươi." Miễn Tử Tuấn kéo tay nhỏ bé của ái thê nhẹ vỗ về,"Cho nên chúng ta mới có thể ngay cả đồ ăn sáng đều chưa dùng đã lặn lội đến đây."
"Phải không? Có gì quan trọng?" Kiều Kiếm Vân mãn nhãn trào phúng liếc Phong Dục Vũ.
Nhìn hắn biểu tình xem kịch vui thế kia là biết tuyệt không có hảo ý.
"Tìm ngươi mấy ngày, ngươi luôn không ở trong phủ, cho nên ta liền kêu Tử Tuấn sáng sớm nay tới bái phỏng. Ngươi xem, này không phải tìm được ngươi rồi sao?" Phong Dục Vũ nhàn nhạt nói. Đáng tiếc ngữ khí cùng ánh mắt thật sự là không tương xứng.
Chỉ sợ không đơn giản như vậy đi! Kiều Kiếm Vân liếc gương mặt "vô tà" của Phong Dục Vũ, cảm thấy đã có chút hiểu được mục đích chân chính của bọn họ.
"Được rồi! Người cũng tìm được rồi, Dục Vũ, ngươi cũng nên đem sự tình nói rõ ràng." Miễn Tử Tuấn thúc giục. Cho dù biết rõ "Minh ký" sẽ không xảy ra chuyện, nhưng Phong Dục Vũ là người thận trọng nhất trong bốn vị tổng quản, có lẽ có chuyện hắn chưa biết đi!
"Ngươi bị Dục Vũ lừa. Hắn nào có cái gì ‘đại’ sự muốn thương thảo, ta xem hắn là tính đến theo ta thảo luận tin đồn mấy ngày nay ngoài chợ a!" Kiều Kiếm Vân cười lạnh đáp, quay sang lập tức bắt gặp ý cưới sâu sắc của bạn tốt liền biết mình đã đoán đúng.
"Đồn đại? Cái gì đồn đại?" Miễn Tử Tuấn vốn là người không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác nay cũng có chút mờ mịt.
"Mấy ngày gần đây kinh thành xôn xao Kiều tổng quản của chúng ta vài ngày trước khi bước ra khỏi tửu lâu còn xách theo một vị cô nương xinh đẹp, nổi giận đùng đùng vác nàng về phủ." Phong Dục Vũ mỉm cười,trong mắt tràn ngập hứng thú.
"Thật sự?!" Miễn Tử Tuấn hai mắt mở to. Không thể nào! Kiếm Vân tính tình ôn hòa nhất trong số bọn họ, làm sao có khả năng giận dữ trước mặt mọi người? Nên nói là hắn Miễn Tử Tuấn làm ra chuyện này mới có người tin nha.
"Đương nhiên không giả. Tất cả mọi người đều thấy, không thể chối cãi." Phong Dục Vũ vẫn tươi cười như trước.
"Thì đã sao?" Kiều Kiếm Vân không hờn giận hỏi lại. Nói đùa, chẳng lẽ huynh đệ ở chung nhiều năm như vậy, bọn họ còn tưởng rằng cá tính của hắn liền giống như bề ngoài khiêm tốn không phát giận?
Huống hồ chuyện này đã bay khắp kinh thành, hắn mới sẽ không biện giải thậm chí chối cãi không thừa nhận đâu! Bởi vì thẳng đến lúc này, mỗi lần nhớ tới "bông sen" ngày ngày quấn lấy mình, hắn lại nổi lên một cỗ nhiệt khí.
"Là ai có bản lĩnh như vậy, có thể chọc Kiếm Vân công tử ngày thường ít nóng giận phát cáu đây?" Miễn Tử Tuấn hưng trí bừng bừng hỏi Phong Dục Vũ.
"Nếu ta đoán không sai……" Phong Dục Vũ làm như cố ý liếc mắt một cái,"Vị cô nương này chính là ‘ái mộ giả’ theo đuổi Kiều tổng quản chúng ta nhiều năm, Lương cô nương thì phải." Hắn lại liếc chính chủ một cái,"Hơn nữa nếu tin tức của ta là đúng, lúc này Lương cô nương hẳn là đang ở trong Kiều phủ."
"Là nàng?" Miễn Tử Tuấn nhếch miệng quay đầu nhìn về phía Kiều Kiếm Vân. Khó trách Phong Dục Vũ muốn hắn sáng sớm đã chạy đến Kiều phủ.(S: Trình độ hóng của các anh … cao hơn cả phụ nữ =]]]) Ngẫm lại, Kiều Kiếm Vân vốn không cho nữ nhân có mục đích vào phủ, nay lại để tùy ý tiểu cô nương xinh đẹp tiến vào, thật là hành động kỳ quái. Chẳng trách Phong Dục Vũ muốn tìm tòi đến tột cùng, thậm chí ngay cả hắn cũng không cấm nổi chi tâm tò mò, suy đoán lung tung a!
"Lương Thiên Phong cùng ta là chỗ quen biết nhiều năm, ta không thể mặc nữ nhi của hắn một mình trong kinh thành mà chẳng quan tâm đi!" Như thế rất tốt, thêm một người bị lôi vào. Kiều Kiếm Vân có chút bất đắc dĩ cánh tay chống cằm, thừa nhận theo dõi những ánh mắt hảo kì.
"Cho dù như thế, kia sao không đem Lương cô nương thỉnh đi ra, để chúng ta nhận thức nàng một lần." Phong Dục Vũ đề nghị.
"Kia cần gì đâu? Ta đã phái người đến Tĩnh thành thông tri Lương Thiên Phong đến ‘Lĩnh hồi’ nữ nhi. Chờ nàng bị mang về Tĩnh thành, các ngươi cũng không còn khả năng tái kiến nàng, cho nên hiện tại không cần nhận thức nàng!" Lúc này hắn xác định nàng tuyệt không lại trộm đi thành công!
"Vậy ngươi liền sai lầm rồi. Nếu nàng là một mình đi vào kinh thành, chúng ta mới càng cần tận tình hảo hảo chiêu đãi người ta a! Nếu không sẽ theo lời ngươi nói, về sau nàng khả năng sẽ không có cơ hội lại đến chỗ này." Phong Dục Vũ bỗng nhiên lại nhếch miệng cười,"Bất quá này cũng rất khó nói. Có lẽ ngày sau Lương cô nương gả đến kinh thành, nói không chừng, đến lúc đó cơ hội mọi người chạm mặt không phải rất nhiều sao?"
Kiều Kiếm Vân ngẩn ra, nhớ tới kia Lương Phù Cơ sau này gả tới kinh thành, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.
Nhìn hắn chớp động đôi mắt, Phong Dục Vũ cười cười."Dù sao Lương cô nương lẻ loi một mình nhất định là sẽ cô đơn, không bằng như vậy, ngươi cứ đi xử lý thương vụ, Lương cô nương cứ để bọn ta tiếp đãi là được, nương tử của bịn ta rất hợp làm bạn với nàng, mà ta cũng sẽ phái người bảo hộ thỏa đáng." Hắn ân cần nói xong, hoàn toàn không nhìn Kiều Kiếm Vân ánh mắt không đồng ý.
"Dục Vũ, ta……" Kiều Kiếm Vân vừa mới lên tiếng, một đạo thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên chạy vào đại sảnh "Kiếm Vân ca ca, ta tìm được ngươi nha!"
Tiểu thân ảnh rất nhanh liền kéo cánh tay Kiều Kiếm Vân đứng bên cạnh hắn, diện mạo nàng ngũ quan thâm thúy mang theo nét đặc trưng của quốc gia khác đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy nàng tuổi chừng mười sáu,mười bảy, đôi mắt lam mâu lóe lục quang, mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi, da thịt còn trắng hơn cả người thường, hai đóa hoa ửng đỏ tức giận nổi lên trên hai gò má.
Nàng rất đẹp. Nhất là ngũ quan của nàng rõ ràng hiển lộ di truyền ngoại tộc, càng tăng thêm phong tình đặc biệt khác với mỹ nữ Đại Đường. Bất quá chân chính hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là nghị lực phi thường thoáng hiện qua đôi mắt, thần sắc dũng cảm không thua kém nam tử.
"Kiếm Vân ca ca, đã nhiều ngày nay ngươi đi đâu vậy? Hỏi người trong phủ, không ai biết hành tung của ngươi…… Ta thật sự là không hiểu, trước kia khi ta ở nhà, nếu muốn tìm cha ta, chỉ cần tùy tiện gọi một hạ nhân tới hỏi một chút liền biết, nhưng là nhà ngươi lại rất kỳ quái, thế nhưng không một gia phó biết chủ nhân họ đi đâu……"
Phong Dục Vũ ở một bên cười khẽ ra tiếng, xen mồm:"Lương cô nương, hạ nhân Kiều phủ không phải là không biết, mà là bị cấm không cho phép tiết lộ hành tung chủ tử." Khá lắm, cô nương chân chất, khó trách Kiếm Vân lại mất bình tĩnh trước người ta.
"A? Là như thế này sao? Vì cái gì……" Nàng vừa nói vừa quay đầu, thế này mới phát hiện trong sảnh còn có hai đôi nam nữ xa lạ. Bất quá ánh mắt của nàng cũng không có bị Phong Dục Vũ hay Miễn Tử Tuấn hấp dẫn, mà lạ bị hấp dẫn bởi hai người ngồi cạnh họ.
"Oa! Đẹp quá." Nàng không tự giác tay nhỏ bé buông tay Kiều Kiếm Vân, bước lên trước nhìn ngắm Nam Lạc Tử, Cừu Y Nùng – 2 vị ái thê của 2 nam nhân kia.
Ở vùng tây bắc, thân thể của nàng được xem như rất kiều nhỏ,nhưng là hai vị mỹ nữ trước mắt này không chỉ có hết thảy điều kiện một mỹ nữ Đại Đường, mà còn nhỏ bé yếu ớt hơn a.
Lương Phù Cơ thẳng thắn cũng làm cho hảo cảm 2 vị mỹ nữ đối với nàng tăng thêm vài phần.
"Vị muội muội này đẹp hơn đâu!" Cừu Y Nùng cũng nói thẳng, Nam Lạc Tử ở một bên gật đầu phụ họa.
"Phải không? A……" Lương Phù Cơ có chút ngượng ngùng ngây ngô cười vài tiếng, bộ dáng phi thường không thói quen người khác khen ngợi chính mình."Khụ, tên của ta là Lương Phù Cơ, hai vị –"
"Chúng ta chưa nhắc tới chuyện chiêu đãi Lương cô nương, ba vị mỹ nhân đã thực ăn nhịp với nhau, thật tốt nha!" Nguyên bản Phong Dục Vũ thích quấy rối liền khẩn cấp xen mồm, ngăn cản Kiều Kiếm Vân lên tiếng:"Lương cô nương, cho ta giới thiệu một chút……" Hắn giới thiệu một loạt những người có mặt tại đây."Chúng ta hôm nay tiến đến là muốn Lương cô nương đồng ý cho bọn ta mang cô nương ngao du kinh thành."
Từ ngày mất mặt bị Kiều Kiếm Vân lôi về, nàng liền bị hắn giam lỏng trong "Lục Thủy uyển", sau đó hắn cấp cho nàng hai tỳ nữ hầu hạ hằng ngày, còn an bài hai tên thủ vệ canh giữ ngoài cửa "Lục Thủy uyển", chỉ cần nàng một bước ra ngoài, hai tên thủ vệ kia liền một tấc cũng không rời, cũng nghiêm lệnh nàng không được rời đi Kiều phủ một bước.
Ngày hôm sau, hắn tự mình tiến đến báo cho nàng biết đã phái người truyền tin tới Tĩnh thành thỉnh phụ thân nàng đến đón, sau đó nàng liền không thấy bóng dáng hắn đâu.
Người hầu thì hỏi gì cũng không biết, nơi này đất rộng lớn nàng lại không quen thuộc, nàng vô cùng cực lực nhẫn nhịn, lợi dụng thời gian vài ngày đi xem xét mọi ngóc ngách Kiều phủ. Cho tới hiện tại nhẫn nại rốt cục dùng hết, quyết định hôm nay nhất định phải nhìn thấy kiếm Vân ca ca của nàng!
Nếu không phải tôn trọng hắn, nàng đã sớm thi triển khinh công, thoát khỏi hai tên thủ vệ giám thị ra ngoài đi dạo chứ không phải bị giam lỏng tại "Lục Thủy uyển" ngày ngày nhìn hồ nước ngắm ong bướm bay qua bay lại hút mật đâu! Dù cảnh đẹp đến đâu thì xem lâu cũng ngấy! Hơn nữa so với mỗi ngày ngắm hoa cỏ, nàng thà rằng mỗi ngày được đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Kiếm Vân ca ca, mỗi lần nhìn thấy nàng liền nổi lên lửa giận a.
Về chuyện Kiếm Vân ca ca đã phái người đi thỉnh phụ thân tới đây, nàng mới không thèm để ý! Ngẫm lại, phái người tới Tĩnh thành, đợi phụ thân chuẩn bị thỏa đáng xuất phát tiến kinh thành thì cũng mất tầm một, hai tháng đi! Đến lúc đó Kiếm Vân ca ca của nàng đã muốn đáp ứng cho nàng làm nương tử, vì thế bây giờ nàng nhưng là nửa điểm thời gian cũng không thể lãng phí.
Bất quá…… Nàng thật sự là không hiểu!
Nhớ rõ hơn bốn năm trước, ngày nàng gặp Kiếm Vân ca ca đã biểu lộ rõ ràng chính mình muốn làm nương tử hắn, nhưng là Kiếm Vân ca ca tựa hồ không tin tưởng. Sau nàng cố gắng luyện công, thậm chí sau khi nghe ngóng đến hành tung của hắn liền chạy đi tìm hắn, hơn nữa nàng còn mấy lần giả thành kiếp phỉ (cướp), giả ý đi cướp bóc thải phẩm hắn vận chuyển, chứng minh nàng có tư cách ở bên cạnh hắn, làm nương tử trợ thủ của hắn.
Kết quả là nàng hết thảy cố gắng chỉ đổi lại hắn liên hợp cha nàng đem nàng bắt về nhà, còn phái người nghiêm ngặt trông giữ, hại nàng hơn một năm không được gặp Kiếm Vân ca ca.
Hắn nghĩ đến nàng không biết, kỳ thật nàng đã sớm nghe lén chuyện này. Bất quá nàng cũng không trách hắn.
Nàng biết hắn ngại nàng tuổi nhỏ, cho nên không đồng ý nàng. Bất quá hiện tại nàng đã trưởng thành nha! Hắn tại sao vẫn là không chịu đáp ứng đâu?
Nàng cũng không phải ngu ngốc đến nỗi không biết mỗi lần hắn nhìn nàng, trong mắt đều dấy lên lửa giận, cũng biết hắn không thích nàng dây dưa hắn như thế. Nhưng……
Bốn năm trôi qua, nàng sớm hiểu được chính mình lúc trước chủ động yêu cầu trở thành nương tử của hắn không phải là xúc động nhất thời…… Khụ, được rồi! Có lẽ lúc trước nàng là có chút sùng bái anh hùng, nhưng năm đó nàng "nhất kiến chung tình" với hắn là thật.
Giờ nàng thật tình muốn làm nương tử thân ái của hắn. Chỉ tiếc của hắn tựa như hòn đá ngoan cố không chịu, như thế nào cũng không dao động……
Mặc kệ! Dù sao nàng thích hắn, sẽ cố gắng đi chiếm được niềm vui của hắn, mặc kệ người khác phê bình nàng lớn mật, hành vi kinh hãi thế tục này nọ! Tóm lại, nàng chính là không thể từ bỏ……
Ai…… Thật không biết nàng phải chờ tới bao giờ mới có thể chân chính quấn lấy hắn, trở thành bảo bối Lương Phù Cơ trong tay hắn,nàng đi nhanh tới đại sảnh, tính ngăn chặn Kiều Kiếm Vân trước khi hắn đi ra ngoài, trong đầu còn miên man suy nghĩ một việc.
Ai! Một thân công phu cũng chẳng giúp ích gì, ít nhất Kiếm Vân ca ca cũng không có cái nhìn khác về nàng a!
~ ~ ~
"Nhà ta thành nơi họp chợ từ bao giờ sao ta không biết?"
Trong đại sảnh, Kiều Kiếm Vân nhìn hai đôi phu thê sáng sớm liền đăng môn bái phỏng, ngữ khí trào phúng nói.
"Có ý tứ gì?" Miễn Tử Tuấn tinh thần có chút không tập trung hỏi. Nếu không phải Phong Dục Vũ nói có chuyện quan trọng thương lượng, hắn còn muốn ở trên giường cùng ái thê ôn tồn thêm một lát đâu!
"Các ngươi sáng sớm chạy tới nhà ta ‘tập hợp’ như vậy, chẳng lẽ không đúng đem nhà của ta trở thành ‘chợ sáng’?"
"Là Dục Vũ nói có việc, sợ ngươi ban đêm thương vụ bận rộn liền đến sớm một chút, tránh mất nhiều thời gian của ngươi." Miễn Tử Tuấn kéo tay nhỏ bé của ái thê nhẹ vỗ về,"Cho nên chúng ta mới có thể ngay cả đồ ăn sáng đều chưa dùng đã lặn lội đến đây."
"Phải không? Có gì quan trọng?" Kiều Kiếm Vân mãn nhãn trào phúng liếc Phong Dục Vũ.
Nhìn hắn biểu tình xem kịch vui thế kia là biết tuyệt không có hảo ý.
"Tìm ngươi mấy ngày, ngươi luôn không ở trong phủ, cho nên ta liền kêu Tử Tuấn sáng sớm nay tới bái phỏng. Ngươi xem, này không phải tìm được ngươi rồi sao?" Phong Dục Vũ nhàn nhạt nói. Đáng tiếc ngữ khí cùng ánh mắt thật sự là không tương xứng.
Chỉ sợ không đơn giản như vậy đi! Kiều Kiếm Vân liếc gương mặt "vô tà" của Phong Dục Vũ, cảm thấy đã có chút hiểu được mục đích chân chính của bọn họ.
"Được rồi! Người cũng tìm được rồi, Dục Vũ, ngươi cũng nên đem sự tình nói rõ ràng." Miễn Tử Tuấn thúc giục. Cho dù biết rõ "Minh ký" sẽ không xảy ra chuyện, nhưng Phong Dục Vũ là người thận trọng nhất trong bốn vị tổng quản, có lẽ có chuyện hắn chưa biết đi!
"Ngươi bị Dục Vũ lừa. Hắn nào có cái gì ‘đại’ sự muốn thương thảo, ta xem hắn là tính đến theo ta thảo luận tin đồn mấy ngày nay ngoài chợ a!" Kiều Kiếm Vân cười lạnh đáp, quay sang lập tức bắt gặp ý cưới sâu sắc của bạn tốt liền biết mình đã đoán đúng.
"Đồn đại? Cái gì đồn đại?" Miễn Tử Tuấn vốn là người không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác nay cũng có chút mờ mịt.
"Mấy ngày gần đây kinh thành xôn xao Kiều tổng quản của chúng ta vài ngày trước khi bước ra khỏi tửu lâu còn xách theo một vị cô nương xinh đẹp, nổi giận đùng đùng vác nàng về phủ." Phong Dục Vũ mỉm cười,trong mắt tràn ngập hứng thú.
"Thật sự?!" Miễn Tử Tuấn hai mắt mở to. Không thể nào! Kiếm Vân tính tình ôn hòa nhất trong số bọn họ, làm sao có khả năng giận dữ trước mặt mọi người? Nên nói là hắn Miễn Tử Tuấn làm ra chuyện này mới có người tin nha.
"Đương nhiên không giả. Tất cả mọi người đều thấy, không thể chối cãi." Phong Dục Vũ vẫn tươi cười như trước.
"Thì đã sao?" Kiều Kiếm Vân không hờn giận hỏi lại. Nói đùa, chẳng lẽ huynh đệ ở chung nhiều năm như vậy, bọn họ còn tưởng rằng cá tính của hắn liền giống như bề ngoài khiêm tốn không phát giận?
Huống hồ chuyện này đã bay khắp kinh thành, hắn mới sẽ không biện giải thậm chí chối cãi không thừa nhận đâu! Bởi vì thẳng đến lúc này, mỗi lần nhớ tới "bông sen" ngày ngày quấn lấy mình, hắn lại nổi lên một cỗ nhiệt khí.
"Là ai có bản lĩnh như vậy, có thể chọc Kiếm Vân công tử ngày thường ít nóng giận phát cáu đây?" Miễn Tử Tuấn hưng trí bừng bừng hỏi Phong Dục Vũ.
"Nếu ta đoán không sai……" Phong Dục Vũ làm như cố ý liếc mắt một cái,"Vị cô nương này chính là ‘ái mộ giả’ theo đuổi Kiều tổng quản chúng ta nhiều năm, Lương cô nương thì phải." Hắn lại liếc chính chủ một cái,"Hơn nữa nếu tin tức của ta là đúng, lúc này Lương cô nương hẳn là đang ở trong Kiều phủ."
"Là nàng?" Miễn Tử Tuấn nhếch miệng quay đầu nhìn về phía Kiều Kiếm Vân. Khó trách Phong Dục Vũ muốn hắn sáng sớm đã chạy đến Kiều phủ.(S: Trình độ hóng của các anh … cao hơn cả phụ nữ =]]]) Ngẫm lại, Kiều Kiếm Vân vốn không cho nữ nhân có mục đích vào phủ, nay lại để tùy ý tiểu cô nương xinh đẹp tiến vào, thật là hành động kỳ quái. Chẳng trách Phong Dục Vũ muốn tìm tòi đến tột cùng, thậm chí ngay cả hắn cũng không cấm nổi chi tâm tò mò, suy đoán lung tung a!
"Lương Thiên Phong cùng ta là chỗ quen biết nhiều năm, ta không thể mặc nữ nhi của hắn một mình trong kinh thành mà chẳng quan tâm đi!" Như thế rất tốt, thêm một người bị lôi vào. Kiều Kiếm Vân có chút bất đắc dĩ cánh tay chống cằm, thừa nhận theo dõi những ánh mắt hảo kì.
"Cho dù như thế, kia sao không đem Lương cô nương thỉnh đi ra, để chúng ta nhận thức nàng một lần." Phong Dục Vũ đề nghị.
"Kia cần gì đâu? Ta đã phái người đến Tĩnh thành thông tri Lương Thiên Phong đến ‘Lĩnh hồi’ nữ nhi. Chờ nàng bị mang về Tĩnh thành, các ngươi cũng không còn khả năng tái kiến nàng, cho nên hiện tại không cần nhận thức nàng!" Lúc này hắn xác định nàng tuyệt không lại trộm đi thành công!
"Vậy ngươi liền sai lầm rồi. Nếu nàng là một mình đi vào kinh thành, chúng ta mới càng cần tận tình hảo hảo chiêu đãi người ta a! Nếu không sẽ theo lời ngươi nói, về sau nàng khả năng sẽ không có cơ hội lại đến chỗ này." Phong Dục Vũ bỗng nhiên lại nhếch miệng cười,"Bất quá này cũng rất khó nói. Có lẽ ngày sau Lương cô nương gả đến kinh thành, nói không chừng, đến lúc đó cơ hội mọi người chạm mặt không phải rất nhiều sao?"
Kiều Kiếm Vân ngẩn ra, nhớ tới kia Lương Phù Cơ sau này gả tới kinh thành, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.
Nhìn hắn chớp động đôi mắt, Phong Dục Vũ cười cười."Dù sao Lương cô nương lẻ loi một mình nhất định là sẽ cô đơn, không bằng như vậy, ngươi cứ đi xử lý thương vụ, Lương cô nương cứ để bọn ta tiếp đãi là được, nương tử của bịn ta rất hợp làm bạn với nàng, mà ta cũng sẽ phái người bảo hộ thỏa đáng." Hắn ân cần nói xong, hoàn toàn không nhìn Kiều Kiếm Vân ánh mắt không đồng ý.
"Dục Vũ, ta……" Kiều Kiếm Vân vừa mới lên tiếng, một đạo thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên chạy vào đại sảnh "Kiếm Vân ca ca, ta tìm được ngươi nha!"
Tiểu thân ảnh rất nhanh liền kéo cánh tay Kiều Kiếm Vân đứng bên cạnh hắn, diện mạo nàng ngũ quan thâm thúy mang theo nét đặc trưng của quốc gia khác đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy nàng tuổi chừng mười sáu,mười bảy, đôi mắt lam mâu lóe lục quang, mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi, da thịt còn trắng hơn cả người thường, hai đóa hoa ửng đỏ tức giận nổi lên trên hai gò má.
Nàng rất đẹp. Nhất là ngũ quan của nàng rõ ràng hiển lộ di truyền ngoại tộc, càng tăng thêm phong tình đặc biệt khác với mỹ nữ Đại Đường. Bất quá chân chính hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là nghị lực phi thường thoáng hiện qua đôi mắt, thần sắc dũng cảm không thua kém nam tử.
"Kiếm Vân ca ca, đã nhiều ngày nay ngươi đi đâu vậy? Hỏi người trong phủ, không ai biết hành tung của ngươi…… Ta thật sự là không hiểu, trước kia khi ta ở nhà, nếu muốn tìm cha ta, chỉ cần tùy tiện gọi một hạ nhân tới hỏi một chút liền biết, nhưng là nhà ngươi lại rất kỳ quái, thế nhưng không một gia phó biết chủ nhân họ đi đâu……"
Phong Dục Vũ ở một bên cười khẽ ra tiếng, xen mồm:"Lương cô nương, hạ nhân Kiều phủ không phải là không biết, mà là bị cấm không cho phép tiết lộ hành tung chủ tử." Khá lắm, cô nương chân chất, khó trách Kiếm Vân lại mất bình tĩnh trước người ta.
"A? Là như thế này sao? Vì cái gì……" Nàng vừa nói vừa quay đầu, thế này mới phát hiện trong sảnh còn có hai đôi nam nữ xa lạ. Bất quá ánh mắt của nàng cũng không có bị Phong Dục Vũ hay Miễn Tử Tuấn hấp dẫn, mà lạ bị hấp dẫn bởi hai người ngồi cạnh họ.
"Oa! Đẹp quá." Nàng không tự giác tay nhỏ bé buông tay Kiều Kiếm Vân, bước lên trước nhìn ngắm Nam Lạc Tử, Cừu Y Nùng – 2 vị ái thê của 2 nam nhân kia.
Ở vùng tây bắc, thân thể của nàng được xem như rất kiều nhỏ,nhưng là hai vị mỹ nữ trước mắt này không chỉ có hết thảy điều kiện một mỹ nữ Đại Đường, mà còn nhỏ bé yếu ớt hơn a.
Lương Phù Cơ thẳng thắn cũng làm cho hảo cảm 2 vị mỹ nữ đối với nàng tăng thêm vài phần.
"Vị muội muội này đẹp hơn đâu!" Cừu Y Nùng cũng nói thẳng, Nam Lạc Tử ở một bên gật đầu phụ họa.
"Phải không? A……" Lương Phù Cơ có chút ngượng ngùng ngây ngô cười vài tiếng, bộ dáng phi thường không thói quen người khác khen ngợi chính mình."Khụ, tên của ta là Lương Phù Cơ, hai vị –"
"Chúng ta chưa nhắc tới chuyện chiêu đãi Lương cô nương, ba vị mỹ nhân đã thực ăn nhịp với nhau, thật tốt nha!" Nguyên bản Phong Dục Vũ thích quấy rối liền khẩn cấp xen mồm, ngăn cản Kiều Kiếm Vân lên tiếng:"Lương cô nương, cho ta giới thiệu một chút……" Hắn giới thiệu một loạt những người có mặt tại đây."Chúng ta hôm nay tiến đến là muốn Lương cô nương đồng ý cho bọn ta mang cô nương ngao du kinh thành."
Bình luận truyện