Văn Thuyết
Chương 63
Edit: Yunchan
Ba người bám theo ánh sao, mãi tới khi ánh sao lịm tắt thì gặp được hai người ở cuối con đường.
Đó là một nam một nữ, hai người đứng bên dưới cây đại thụ, ánh sao mờ tối chiếu xuyên qua tàng cây khô hắt lên hai người, dát lên ánh bạc.
Vân Khâm bước tới người đang đứng dưới tàng cây trong ánh mắt khó hiểu của Phượng Tuyên và Mạch Trì, lên tiếng chào hỏi người nam trước tiên: “Minh chủ.”
Người nọ nhẹ gật đầu bước ra khỏi bóng tối của tàng cây, tướng mạo lập tức được ánh sao chiếu sáng, đó chính là cường giả đệ nhất Trung Nguyên, thống lĩnh tam môn thất phái và bát đại thế gia, minh chủ Thiên Cương Minh, Túc Thất.
Tầm mắt của Túc Thất lướt qua bọn Vân Khâm dừng lại trên đống hoang tàn của vực sâu Thất Hải phía sau, qua hồi lâu mới thu hồi tầm mắt nói với Vân Khâm: “Ta nhận được thư của cô nên chạy tới đây, xem ra đã kết thúc rồi?”
“Phải, chuyện này lát nữa ta sẽ giải thích trên đường.” Vân Khâm gật đầu đáp, thú thật thì chuyện xảy ra ở đây quá quái dị, tới Vân Khâm cũng không biết đốm sáng bạc mà họ phải bổ núi phá trận mới cứu ra được ấy đại diện cho điều gì nữa.
Ngay lúc Túc Thất gật đầu định đáp lại thì Phượng Tuyên đằng sau rốt cuộc cũng hết nhịn nổi, bịt miệng trợn to mắt, nói với giọng không dám tin: “Đây là… Túc Thất minh chủ?!”
Vân Khâm thấy dáng vẻ kích động quá đáng của Phượng Tuyên thì cũng bật cười, quay đầu giới thiệu: “Minh chủ, hai vị này là Mạch Trì bạch y công tử và Phượng Tuyên con trai của Phượng Hào đệ tử Nam Môn.”
Nói rồi nàng lại ngoảnh sang giới thiệu tiếp: “Còn vị này chính là minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất.”
Giới thiệu xong nàng mới nhìn về phía cô gái mới bước ra khỏi bóng cây, vừa rồi còn đứng trong bóng cây nên không thể thấy rõ diện mạo, giờ đây Vân Khâm mới phát hiện cô bé này chỉ chừng mười tuổi đầu, xấp xỉ với Phượng Tuyên, gương mặt thanh tú nhòe nhoẹt nước mắt, chẳng biết đã khóc từ bao giờ.
Vân Khâm ngẩn ra, quay sang nhìn Túc Thất.
Túc Thất dường như cũng không ngờ cô bé sẽ khóc, y thấp giọng nói: “Tiểu cô nương này là ta gặp được trên đường, nghe đâu là đệ tử của phái Huyền Dương, tên là Lục Nhã, cô bé cứ nằng nặc đòi theo ta tới đây để tìm…”
Y còn chưa nói dứt câu thì tiểu cô nương tên Lục Nhã nọ đã nghẹn ngào nhìn ra sau lưng Vân Khâm, kêu to: “Phượng Tuyên!”
Nụ cười nở rộ trên môi như đã sáng tỏ, Vân Khâm quay đầu nhìn ra Phượng Tuyên sau lưng mình.
Dọc đường đi Phượng Tuyên luôn giở ra cái tính trẻ con, lúc nào cũng khư khư cái dáng bộp chộp trẻ trâu, nhưng bây giờ vừa thấy tiểu cô nương Lục Nhã xuất hiện thì nét mặt cậu nhóc đã chùng xuống. Cậu cau mày ra chiều bất đắc dĩ rồi bước tới trước mặt Lục Nhã, cô bé chưa đợi Phượng Tuyên đứng vững đã mang theo gương mặt lấm lem nhào tới.
Phượng Tuyên ôm Lục Nhã vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô bé: “Được rồi, được rồi, bao lớn rồi mà còn khóc thế này chứ.”
Lục Nhã gục mặt lên vai Phượng Tuyên, khóc càng tội nghiệp hơn: “Muội lo cho huynh mà.”
“Ta có gì mà lo, ta đâu phải đại tiểu thư được nâng niu từ bé như muội đâu.”
“Phượng Tuyên!”
Hai nhóc con vừa nói tử tế được vài câu thì đã bắt đầu đấu khẩu, Vân Khâm và Túc Thất đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của Túc Thất vẫn như thường, trong khi Vân Khâm thì phì cười, không ngờ Phượng Tuyên mới tí tuổi đầu mà đã có giai nhân làm bạn rồi.
Dĩ nhiên Phượng Tuyên cũng nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của mấy người còn lại, cậu đành phải kéo áo Lục Nhã nói: “Muội đứng lên trước đi, đừng khóc vội có gì thì nói chính sự trước đã.”
Lục Nhã ậm ừ bằng cái giọng nhỏ xíu, dụi dụi hốc mắt đỏ hoe, quả nhiên đã dừng khóc, còn ngượng ngùng cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh Phượng Tuyên.
Ngó nhóc con Phượng Tuyên mới đó còn nhảy loi choi như con khỉ bây giờ lại nghiêm chỉnh đứng ở bên cạnh Lục Nhã, ngay cả Mạch Trì cũng hết nhìn nổi: “Còn nhỏ mà đã biết xót cô nương rồi, Phượng đại thiếu gia quả là cừ thật.”
Mạch Trì với Phượng Tuyên cứ như bẩm sinh đã khắc khẩu, Phượng Tuyên vừa nghe thấy câu đâm chọt này thì lập tức khịt mũi giễu lại: “Còn tốt hơn người đã cao tuổi mà còn cô đơn! Ngươi nói thử xem ngươi có từng thích cô nương nào chưa? Có nắm cái tay nhỏ nào chưa? Có hôn cái miệng nhỏ nào chưa? Hự…”
“…”
Bốn phía im phăng phắc.
Phượng Tuyên hơi biến sắc, quay phắt đầu nhìn mọi người như sực nghĩ tới điều gì.
Người cô đơn Mạch Trì trưng ra bản mặt quái lạ, ánh mắt lơ đãng trượt sang bên cạnh, im thin thít.
Người cô đơn Túc Thất vẫn giữ nguyên bộ mặt lãnh đạm thương hiệu, sắc mặt không đến nỗi khó coi lắm.
Người cô đơn Vân Khâm thì nụ cười cứng đờ trên mặt, bất giác hồi tưởng lại quãng đời mấy mươi năm của mình.
Nàng đỡ hơn hai người còn lại một tí, nàng đã có người mình thích, tay cũng đã nắm rồi, cơ mà đó là kiểu dắt tay lúc đi đường thôi, còn chuyện hôn… chính xác là chưa từng có, nhưng bù lại nàng cũng từng cõng sư huynh một đoạn đường rất dài rồi mà, không biết chuyện này có được tính không nhỉ.
Vân Khâm bỗng thấy hơi tiếc.
Phượng Tuyên nhìn ba người đột nhiên trầm xuống mà không nhịn được phải ho nhẹ một tiếng, khuyên nhủ bằng giọng từng trải: “Chưa có thì cũng không sao cả, tương lai còn dài mà… ha ha…”
Mạch Trì lườm Phượng Tuyên một cái, Túc Thất thì cúi đầu sửa sang lại vạt áo như muốn lên đường trở về, còn Vân Khâm lại ngẩn ngơ.
Tương lai còn dài…
Nàng nhớ sau khi Mộ Sơ Lương qua đời, Túc Thất đã từng nói với nàng một câu tương tự như thế.
Chỉ cần nàng chịu chờ thì có lẽ một ngày nào đó sư huynh sẽ trở về.
Nhờ có câu nói ấy mà suốt năm mươi năm qua nàng cứ mãi nuôi hy vọng. Thân thể của Mộ Sơ Lương vẫn được giữ lại trong tòa tiểu lâu năm xưa, nhờ có Vân Khâm chăm sóc cẩn thận mà thân thể của sư huynh tuy đã lạnh băng và cũng mất đi nguồn sống từ lâu nhưng vẫn không hề thối rữa hay biến đổi, trông chẳng khác nào đang ngủ say như bao nhiêu năm qua, hệt như một kỳ tích. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ giống như cái ngày ở trên đảo Thập Châu, mở mắt ra dưới ánh ban mai, trở về bên cạnh mọi người cũng nên.
Sẽ có ngày đó thật sao? Nàng đã chờ năm mươi năm rồi, liệu nàng còn phải chờ thêm bao lâu nữa đây?
Vân Khâm rất ít khi hỏi mình vấn đề này, vì dù phải mất bao lâu thì nàng cũng sẽ chờ.
Lúc này Túc Thất rốt cuộc cũng lên tiếng cắt ngang mạch suy tư của Vân Khâm, y nghiêm mặt nói: “Chuyện xảy ra ở Thập Châu các người có biết không?”
“Chuyện gì?” Phượng Tuyên là người đầu tiên đưa ra thắc mắc.
Lục Nhã bên cạnh nhéo vào tay cậu một cái, thì thầm: “Nghe nói là thần môn mở ra, có vị thần nào đó đang đánh nhau với Lương Ung.”
“Cái gì?!” Phượng Tuyên lại buột miệng kêu lên lần nữa, chẳng qua lần này là vì kinh ngạc khó tin, cậu vội vàng quay mặt sang Túc Thất như để xác minh.
Vân Khâm và Mạch Trì nghe thấy chuyện này cũng thay đổi sắc mặt ngay lập tức, đồng thời nhìn về phía Túc Thất.
Túc Thất vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, gật đầu nói: “Không sai, thần môn đúng là đã mở ra chỉ cách đây không lâu, ta không biết vị thần bước qua thần môn đó rốt cuộc là ai, nhưng nếu vị thần đó có thể uy hiếp Lương Ung thì thân phận nhất định bất phàm. Chẳng qua trong chuyện này có gì đó khá lạ…”
Nói đến đây thì y dừng lại, bỏ qua nó rồi quay lại vấn đề chính: “Nói tóm lại, hiện giờ có một vị thần đang ở Doanh Châu kiềm chế Lương Ung, quân của Thập Châu cử lên Trung Nguyên đều đã rút hết về đảo, đây là cơ hội hiếm có của Trung Nguyên.”
Vân Khâm lập tức hiểu ý của Túc Thất, năm mươi năm qua, dù Trung Nguyên và Thập Châu chưa phân thắng bại nhưng Trung Nguyên đã trả giá cao hơn Thập Châu rất nhiều. Hôm nay Lương Ung đang bị thần cầm chân, suy ra nếu Trung Nguyên muốn đối phó với Thập Châu thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Thời cơ mà họ phải đợi tròn năm mươi năm mới có.
Nghĩ thông khoản này rồi Vân Khâm bèn gấp giọng nói: “Bây giờ triệu tập mọi người tấn công Thập Châu thì có vẻ quá gấp rút, các đại môn phái và thế gia khó mà tới ngay được, huống chi đại hội Huyền Thiên sắp mở…” Vân Khâm nói tới đây thì im bặt như chợt nghĩ tới một chuyện, tức tốc đổi giọng: “Huyền Thiên thí?”
“Không sai.”
Huyền Thiên thí, chính là đại hội tỷ thí bốn năm một lần do tam môn thất phái thuộc Trung Nguyên chính đạo tổ chức, nó là đại hội tỷ thí trọng đại nhất của cả Trung Nguyên, chuyên tuyển chọn nhân tài mới nổi trong từng môn phái, người tham gia đều là các đệ tử trẻ tuổi của mỗi môn phái, người chiến thắng trong số những đệ tử này có thể tới Cương Phong tháp trong Thiên Cương minh để tu hành võ học tuyệt diệu, mà đệ tử chiếm ngôi đầu còn có thể được minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đứng đầu Trung Nguyên đích thân truyền thụ, một khi được nhận làm đệ tử thân truyền của minh chủ thì địa vị của người đó ở trong Trung Nguyên dĩ nhiên sẽ bước lên một đẳng cấp khác.
Quan trọng nhất là thắng bại trong Huyền Thiên thí sẽ quyết định thứ hạng và địa vị của tam môn thất phái ở Trung Nguyên, cho nên nó rất được cái đại môn phái coi trọng, một khi Huyền Thiên thí mở ra, mọi người sẽ bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm, và dịp đại hội Huyền Thiên thí này cũng tập trung đầy đủ chưởng môn và cao thủ của các đại môn phái.
Mà chưa đầy nửa tháng nữa chính là ngày khai mạc Huyền Thiên thí.
Túc Thất muốn triệu tập các môn phái tấn công Thập Châu trong thời gian ngắn, thế thì lợi dụng đại hội Huyền Thiên thí chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Ngày Huyền Thiên thí kết thúc chính là lúc tấn công Thập Châu.” Túc Thất chắp tay sau lưng đưa ra quyết định, y không chọn ngày khai mạc Huyền Thiên thí để tấn công Thập Châu dĩ nhiên cũng có dự tính riêng: “Đại hội Huyền Thiên thí không thể bãi bỏ, hơn nữa ta cũng muốn lợi dụng thời gian tổ chức Huyền Thiên thí để lôi ra hết nội gián của Thập Châu còn trà trộn trong Trung Nguyên, chỉ khi tìm ra được bọn chúng thì cuộc chiến này chúng ta mới không xảy ra biến cố.”
“Trước đó Huyền Thiên thí cũng chỉ là Huyền Thiên thí mà thôi.” Túc Thất nói với Vân Khâm.
Vân Khâm gật đầu hiểu ý Túc Thất, nàng đăm chiêu giây lát rồi lên tiếng: “Minh chủ, vị Mạch Trì công tử này, ta đã đưa về cho minh chủ rồi đây.”
“Ừm.” Túc Thất đáp.
Vân Khâm gật đầu rồi nói tiếp: “Ta còn có việc nên muốn về Không Thiền phái một chuyến trước khi Huyền Thiên thí khai mạc, có lẽ phải đi trước rồi.”
Túc Thất lại gật đầu, còn Mạch Trì lúc này mới nhướng mày nói với Vân Khâm: “Cô nói muốn dẫn ta đi gặp một người, người đó chính là minh chủ của Thiên Cương Minh sao?”
“Phải.” Vân Khâm dời mắt nhìn sang Mạch Trì, cười áy náy: “Xin lỗi vì đã không nói rõ trước với công tử, minh chủ rất muốn gặp công tử, nhưng công tử không cần lo lắng, bọn ta không hề có ác ý đâu.”
Mạch Trì nhíu mày như có gì đó bất mãn, nhưng không nói rõ mình bất mãn ở chỗ nào, y chỉ ừ khẽ coi như trả lời, Vân Khâm thấy y đồng ý rồi thì mới quay đầu lại, nói với hai nhóc con đang kề tai nhỏ to: “Phượng Tuyên, chúng ta phải về Không Thiền phái rồi, Lục Nhã cô nương, muội có muốn về chung với chúng ta không?”
Phượng Tuyên gật đầu lia lịa, Lục Nhã ở bên cũng đồng ý ngay tắp lự. Vân Khâm cười khẽ một tiếng rồi tạm biệt Mạch Trì và Túc Thất lần nữa, sau đó mới gọi bạch long ra, mang hai nhóc con đang bừng bừng hưng phấn nằm bò lên đầu bạch long bay về Không Thiền phái.
Có bạch long giúp đỡ nên đi đường không tốn quá nhiều thời gian, sau khi về tới Không Thiền phái Vân Khâm bèn bàn giao hai tiểu quỷ này lại cho Hoa Tình, đồng thời cũng trao Uẩn Hoa kiếm vào tay Hoa Tình.
Hoa Tình dĩ nhiên nhận ra Uẩn Hoa kiếm, thành ra khi nhìn thấy thanh kiếm đã mất tích lâu ngày lại xuất hiện ở đây Hoa Tình cũng có hơi ngạc nhiên. Vân Khâm giải thích mọi chuyện qua đôi ba lời, chỉ không nhắc tới hai câu nói ấy của Mộ Sơ Lương, tới khi nói rõ hết mọi chuyện rồi Vân Khâm mới quay lưng đi, một mình tới tòa tiểu lâu quen thuộc ở đằng sau Không Thiền phái.
Lúc này đã gần vào xuân, gió tuyết đang yếu dần, chuông bạc treo ở góc tiểu lâu rung lên nhè nhẹ trong cơn gió mát mẻ, phát ra tiếng vang thanh thúy quen thuộc.
Người nằm bên trong tiểu lâu dĩ nhiên là Mộ Sơ Lương.
Hơn năm mươi năm qua, Vân Khâm thường xuyên rời Không Thiền phái bôn tẩu khắp nơi, mỗi lần đi xa đều rất lâu, cho nên dần dà nàng đã tạo thành một thói quen đó là mỗi lần đi xa về nàng sẽ lập tức tới thăm tòa tiểu lâu này.
Không thể nói rõ rốt cuộc thì nàng đang mong đợi điều gì, nhưng chỉ cần liếc qua thôi Vân Khâm cũng thấy an tâm rồi.
Hôm nay cũng như bao lần, khi Vân Khâm bước vào tiểu lâu thì người nọ vẫn còn nhắm mắt chìm trong giấc ngủ bình yên.
Nhưng giờ đã khác xưa rồi, vì mới đây thôi Vân Khâm đã nghe được một câu chuyện bị lạc mất từ năm mươi năm trước.
Trước đây nàng không biết và cũng không dám mơ tới, bây giờ đã biết thì mọi thứ đều khác hẳn.
Từ rất lâu rất lâu trước đây nàng đã biết mình thích Mộ Sơ Lương, nhưng tới tận bây giờ nàng mới biết, hóa ra Mộ Sơ Lương cũng thích mình.
Năm mươi năm đã qua, nàng đã sớm thoát ra khỏi nỗi bi thương năm xưa, lúc này nhìn vào cái người đang ngủ say trước mắt nàng chỉ cảm thấy mình có thể chiếm được tình cảm của hắn, có được một đoạn hồi ức để nhớ lại thì đã may mắn rồi.
“Sư huynh.” Vân Khâm giơ tay chạm nhẹ lên má của người đang nằm, dịu giọng nói: “Nhiều năm qua rồi.”
“Huynh mau tỉnh lại đi.”
Buông mắt nhìn vào gương mặt tinh xảo hoàn toàn không khác gì so với trí nhớ, ánh mắt của Vân Khâm bỗng nhiên lóe lên, chẳng hiểu sao trong lòng lại lướt qua câu hỏi của Phượng Tuyên.
Trước giờ nàng chưa từng có hành động nào thân mật hơn với hắn hết, dù nàng đã sống lâu mấy chục năm nhưng còn không bằng cả một nhóc con choi choi mới tí tuổi đầu.
Nghĩ tới đây Vân Khâm bỗng cười ngất, nàng đã qua cái tuổi trẻ dại từ lâu rồi, nhưng không ngờ còn để bụng lời Phượng Tuyên nói tới mức này nữa. Nàng đứng dậy nhìn Mộ Sơ Lương lần cuối rồi toan quay lưng rời khỏi đây, nhưng khi ánh mắt liếc qua gương mặt tái nhợt và rèm mi rậm như cánh quạt của người nọ nàng vẫn không cầm lòng được mà phải dừng bước.
Nàng thở ra một hơi dài thượt, rồi bước tới bên mép giường lần nữa, chậm rãi cúi người xuống.
“Dù sao thì huynh cũng thích muội rồi nhé.” Vân Khâm nhìn Mộ Sơ Lương một cách nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Muội cũng thích huynh nữa.”
Cho nên dù hôn lén lúc người ta ngủ cũng không được tính là quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ rồi Vân Khâm bèn cúi người xuống, đặt môi mình lên má của Mộ Sơ Lương.
*
Trong khi đó trên đảo Doanh Châu bên ngoài ngàn dặm.
Lương Ung đã uống cạn chung rượu của mình từ bao giờ, hiện đang đứng bên lan can của đài ngắm sao hóng gió, áo khoác của hắn tung bay phần phật, vẻ mặt lãnh đạm: “Túc Thất đã quay về Thiên Cương Minh, còn Vân Khâm quay về Không Thiền phái, chúng không lập tức triệu tập nhân thủ để gây chiến với Thập Châu, trong đây hẳn là có tính toán khác.”
Hắn nói tới đây thì ngoái đầu hỏi Mộ Sơ Lương hãy còn ngồi bên cạnh bàn: “Đúng chứ?”
Nhưng tới khi thấy rõ hành động của Mộ Sơ Lương thì Lương Ung bỗng nhướng mày.
Mộ Sơ Lương đang ngồi lặng đi bên cạnh bàn, trước đó hắn còn đang nghiêm chỉnh nghe Lương Ung nói chuyện, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà lúc này hắn lại nâng tay lên chạm nhẹ vào má trái của mình, mắt mở lớn như sững sờ, điều đáng kinh ngạc hơn nữa là hắn còn đang cười khờ.
Lương Ung không hiểu ra sao, vì bất kể là Mộ Sơ Lương mang thân phàm nhân năm xưa hay Mộ Sơ Lương trong thân phận Tử Vi đại đế hiện tại, thì Lương Ung cũng chưa từng thấy hắn để lộ bản mặt này bao giờ.
Mộ Sơ Lương dường như cũng phát hiện ra biểu hiện này của mình có hơi không ổn, thế là hắn nhanh chóng cau mày, hạ tay xuống nói với Lương Ung bằng giọng nghiêm túc: “Đảo chủ mời nói tiếp.”
Ho nhẹ một tiếng, Mộ Sơ Lương cứ như đang cố hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng sau khi dứt câu thì hắn vẫn không cầm lòng được xoa xoa gò má, tiếp tục cười khờ.
Lương Ung nhìn Mộ Sơ Lương với vẻ mặt vô cảm, bẵng qua một lúc mới lạnh nhạt quay mặt đi.
Ba người bám theo ánh sao, mãi tới khi ánh sao lịm tắt thì gặp được hai người ở cuối con đường.
Đó là một nam một nữ, hai người đứng bên dưới cây đại thụ, ánh sao mờ tối chiếu xuyên qua tàng cây khô hắt lên hai người, dát lên ánh bạc.
Vân Khâm bước tới người đang đứng dưới tàng cây trong ánh mắt khó hiểu của Phượng Tuyên và Mạch Trì, lên tiếng chào hỏi người nam trước tiên: “Minh chủ.”
Người nọ nhẹ gật đầu bước ra khỏi bóng tối của tàng cây, tướng mạo lập tức được ánh sao chiếu sáng, đó chính là cường giả đệ nhất Trung Nguyên, thống lĩnh tam môn thất phái và bát đại thế gia, minh chủ Thiên Cương Minh, Túc Thất.
Tầm mắt của Túc Thất lướt qua bọn Vân Khâm dừng lại trên đống hoang tàn của vực sâu Thất Hải phía sau, qua hồi lâu mới thu hồi tầm mắt nói với Vân Khâm: “Ta nhận được thư của cô nên chạy tới đây, xem ra đã kết thúc rồi?”
“Phải, chuyện này lát nữa ta sẽ giải thích trên đường.” Vân Khâm gật đầu đáp, thú thật thì chuyện xảy ra ở đây quá quái dị, tới Vân Khâm cũng không biết đốm sáng bạc mà họ phải bổ núi phá trận mới cứu ra được ấy đại diện cho điều gì nữa.
Ngay lúc Túc Thất gật đầu định đáp lại thì Phượng Tuyên đằng sau rốt cuộc cũng hết nhịn nổi, bịt miệng trợn to mắt, nói với giọng không dám tin: “Đây là… Túc Thất minh chủ?!”
Vân Khâm thấy dáng vẻ kích động quá đáng của Phượng Tuyên thì cũng bật cười, quay đầu giới thiệu: “Minh chủ, hai vị này là Mạch Trì bạch y công tử và Phượng Tuyên con trai của Phượng Hào đệ tử Nam Môn.”
Nói rồi nàng lại ngoảnh sang giới thiệu tiếp: “Còn vị này chính là minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất.”
Giới thiệu xong nàng mới nhìn về phía cô gái mới bước ra khỏi bóng cây, vừa rồi còn đứng trong bóng cây nên không thể thấy rõ diện mạo, giờ đây Vân Khâm mới phát hiện cô bé này chỉ chừng mười tuổi đầu, xấp xỉ với Phượng Tuyên, gương mặt thanh tú nhòe nhoẹt nước mắt, chẳng biết đã khóc từ bao giờ.
Vân Khâm ngẩn ra, quay sang nhìn Túc Thất.
Túc Thất dường như cũng không ngờ cô bé sẽ khóc, y thấp giọng nói: “Tiểu cô nương này là ta gặp được trên đường, nghe đâu là đệ tử của phái Huyền Dương, tên là Lục Nhã, cô bé cứ nằng nặc đòi theo ta tới đây để tìm…”
Y còn chưa nói dứt câu thì tiểu cô nương tên Lục Nhã nọ đã nghẹn ngào nhìn ra sau lưng Vân Khâm, kêu to: “Phượng Tuyên!”
Nụ cười nở rộ trên môi như đã sáng tỏ, Vân Khâm quay đầu nhìn ra Phượng Tuyên sau lưng mình.
Dọc đường đi Phượng Tuyên luôn giở ra cái tính trẻ con, lúc nào cũng khư khư cái dáng bộp chộp trẻ trâu, nhưng bây giờ vừa thấy tiểu cô nương Lục Nhã xuất hiện thì nét mặt cậu nhóc đã chùng xuống. Cậu cau mày ra chiều bất đắc dĩ rồi bước tới trước mặt Lục Nhã, cô bé chưa đợi Phượng Tuyên đứng vững đã mang theo gương mặt lấm lem nhào tới.
Phượng Tuyên ôm Lục Nhã vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô bé: “Được rồi, được rồi, bao lớn rồi mà còn khóc thế này chứ.”
Lục Nhã gục mặt lên vai Phượng Tuyên, khóc càng tội nghiệp hơn: “Muội lo cho huynh mà.”
“Ta có gì mà lo, ta đâu phải đại tiểu thư được nâng niu từ bé như muội đâu.”
“Phượng Tuyên!”
Hai nhóc con vừa nói tử tế được vài câu thì đã bắt đầu đấu khẩu, Vân Khâm và Túc Thất đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của Túc Thất vẫn như thường, trong khi Vân Khâm thì phì cười, không ngờ Phượng Tuyên mới tí tuổi đầu mà đã có giai nhân làm bạn rồi.
Dĩ nhiên Phượng Tuyên cũng nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của mấy người còn lại, cậu đành phải kéo áo Lục Nhã nói: “Muội đứng lên trước đi, đừng khóc vội có gì thì nói chính sự trước đã.”
Lục Nhã ậm ừ bằng cái giọng nhỏ xíu, dụi dụi hốc mắt đỏ hoe, quả nhiên đã dừng khóc, còn ngượng ngùng cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh Phượng Tuyên.
Ngó nhóc con Phượng Tuyên mới đó còn nhảy loi choi như con khỉ bây giờ lại nghiêm chỉnh đứng ở bên cạnh Lục Nhã, ngay cả Mạch Trì cũng hết nhìn nổi: “Còn nhỏ mà đã biết xót cô nương rồi, Phượng đại thiếu gia quả là cừ thật.”
Mạch Trì với Phượng Tuyên cứ như bẩm sinh đã khắc khẩu, Phượng Tuyên vừa nghe thấy câu đâm chọt này thì lập tức khịt mũi giễu lại: “Còn tốt hơn người đã cao tuổi mà còn cô đơn! Ngươi nói thử xem ngươi có từng thích cô nương nào chưa? Có nắm cái tay nhỏ nào chưa? Có hôn cái miệng nhỏ nào chưa? Hự…”
“…”
Bốn phía im phăng phắc.
Phượng Tuyên hơi biến sắc, quay phắt đầu nhìn mọi người như sực nghĩ tới điều gì.
Người cô đơn Mạch Trì trưng ra bản mặt quái lạ, ánh mắt lơ đãng trượt sang bên cạnh, im thin thít.
Người cô đơn Túc Thất vẫn giữ nguyên bộ mặt lãnh đạm thương hiệu, sắc mặt không đến nỗi khó coi lắm.
Người cô đơn Vân Khâm thì nụ cười cứng đờ trên mặt, bất giác hồi tưởng lại quãng đời mấy mươi năm của mình.
Nàng đỡ hơn hai người còn lại một tí, nàng đã có người mình thích, tay cũng đã nắm rồi, cơ mà đó là kiểu dắt tay lúc đi đường thôi, còn chuyện hôn… chính xác là chưa từng có, nhưng bù lại nàng cũng từng cõng sư huynh một đoạn đường rất dài rồi mà, không biết chuyện này có được tính không nhỉ.
Vân Khâm bỗng thấy hơi tiếc.
Phượng Tuyên nhìn ba người đột nhiên trầm xuống mà không nhịn được phải ho nhẹ một tiếng, khuyên nhủ bằng giọng từng trải: “Chưa có thì cũng không sao cả, tương lai còn dài mà… ha ha…”
Mạch Trì lườm Phượng Tuyên một cái, Túc Thất thì cúi đầu sửa sang lại vạt áo như muốn lên đường trở về, còn Vân Khâm lại ngẩn ngơ.
Tương lai còn dài…
Nàng nhớ sau khi Mộ Sơ Lương qua đời, Túc Thất đã từng nói với nàng một câu tương tự như thế.
Chỉ cần nàng chịu chờ thì có lẽ một ngày nào đó sư huynh sẽ trở về.
Nhờ có câu nói ấy mà suốt năm mươi năm qua nàng cứ mãi nuôi hy vọng. Thân thể của Mộ Sơ Lương vẫn được giữ lại trong tòa tiểu lâu năm xưa, nhờ có Vân Khâm chăm sóc cẩn thận mà thân thể của sư huynh tuy đã lạnh băng và cũng mất đi nguồn sống từ lâu nhưng vẫn không hề thối rữa hay biến đổi, trông chẳng khác nào đang ngủ say như bao nhiêu năm qua, hệt như một kỳ tích. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ giống như cái ngày ở trên đảo Thập Châu, mở mắt ra dưới ánh ban mai, trở về bên cạnh mọi người cũng nên.
Sẽ có ngày đó thật sao? Nàng đã chờ năm mươi năm rồi, liệu nàng còn phải chờ thêm bao lâu nữa đây?
Vân Khâm rất ít khi hỏi mình vấn đề này, vì dù phải mất bao lâu thì nàng cũng sẽ chờ.
Lúc này Túc Thất rốt cuộc cũng lên tiếng cắt ngang mạch suy tư của Vân Khâm, y nghiêm mặt nói: “Chuyện xảy ra ở Thập Châu các người có biết không?”
“Chuyện gì?” Phượng Tuyên là người đầu tiên đưa ra thắc mắc.
Lục Nhã bên cạnh nhéo vào tay cậu một cái, thì thầm: “Nghe nói là thần môn mở ra, có vị thần nào đó đang đánh nhau với Lương Ung.”
“Cái gì?!” Phượng Tuyên lại buột miệng kêu lên lần nữa, chẳng qua lần này là vì kinh ngạc khó tin, cậu vội vàng quay mặt sang Túc Thất như để xác minh.
Vân Khâm và Mạch Trì nghe thấy chuyện này cũng thay đổi sắc mặt ngay lập tức, đồng thời nhìn về phía Túc Thất.
Túc Thất vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, gật đầu nói: “Không sai, thần môn đúng là đã mở ra chỉ cách đây không lâu, ta không biết vị thần bước qua thần môn đó rốt cuộc là ai, nhưng nếu vị thần đó có thể uy hiếp Lương Ung thì thân phận nhất định bất phàm. Chẳng qua trong chuyện này có gì đó khá lạ…”
Nói đến đây thì y dừng lại, bỏ qua nó rồi quay lại vấn đề chính: “Nói tóm lại, hiện giờ có một vị thần đang ở Doanh Châu kiềm chế Lương Ung, quân của Thập Châu cử lên Trung Nguyên đều đã rút hết về đảo, đây là cơ hội hiếm có của Trung Nguyên.”
Vân Khâm lập tức hiểu ý của Túc Thất, năm mươi năm qua, dù Trung Nguyên và Thập Châu chưa phân thắng bại nhưng Trung Nguyên đã trả giá cao hơn Thập Châu rất nhiều. Hôm nay Lương Ung đang bị thần cầm chân, suy ra nếu Trung Nguyên muốn đối phó với Thập Châu thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Thời cơ mà họ phải đợi tròn năm mươi năm mới có.
Nghĩ thông khoản này rồi Vân Khâm bèn gấp giọng nói: “Bây giờ triệu tập mọi người tấn công Thập Châu thì có vẻ quá gấp rút, các đại môn phái và thế gia khó mà tới ngay được, huống chi đại hội Huyền Thiên sắp mở…” Vân Khâm nói tới đây thì im bặt như chợt nghĩ tới một chuyện, tức tốc đổi giọng: “Huyền Thiên thí?”
“Không sai.”
Huyền Thiên thí, chính là đại hội tỷ thí bốn năm một lần do tam môn thất phái thuộc Trung Nguyên chính đạo tổ chức, nó là đại hội tỷ thí trọng đại nhất của cả Trung Nguyên, chuyên tuyển chọn nhân tài mới nổi trong từng môn phái, người tham gia đều là các đệ tử trẻ tuổi của mỗi môn phái, người chiến thắng trong số những đệ tử này có thể tới Cương Phong tháp trong Thiên Cương minh để tu hành võ học tuyệt diệu, mà đệ tử chiếm ngôi đầu còn có thể được minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đứng đầu Trung Nguyên đích thân truyền thụ, một khi được nhận làm đệ tử thân truyền của minh chủ thì địa vị của người đó ở trong Trung Nguyên dĩ nhiên sẽ bước lên một đẳng cấp khác.
Quan trọng nhất là thắng bại trong Huyền Thiên thí sẽ quyết định thứ hạng và địa vị của tam môn thất phái ở Trung Nguyên, cho nên nó rất được cái đại môn phái coi trọng, một khi Huyền Thiên thí mở ra, mọi người sẽ bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm, và dịp đại hội Huyền Thiên thí này cũng tập trung đầy đủ chưởng môn và cao thủ của các đại môn phái.
Mà chưa đầy nửa tháng nữa chính là ngày khai mạc Huyền Thiên thí.
Túc Thất muốn triệu tập các môn phái tấn công Thập Châu trong thời gian ngắn, thế thì lợi dụng đại hội Huyền Thiên thí chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Ngày Huyền Thiên thí kết thúc chính là lúc tấn công Thập Châu.” Túc Thất chắp tay sau lưng đưa ra quyết định, y không chọn ngày khai mạc Huyền Thiên thí để tấn công Thập Châu dĩ nhiên cũng có dự tính riêng: “Đại hội Huyền Thiên thí không thể bãi bỏ, hơn nữa ta cũng muốn lợi dụng thời gian tổ chức Huyền Thiên thí để lôi ra hết nội gián của Thập Châu còn trà trộn trong Trung Nguyên, chỉ khi tìm ra được bọn chúng thì cuộc chiến này chúng ta mới không xảy ra biến cố.”
“Trước đó Huyền Thiên thí cũng chỉ là Huyền Thiên thí mà thôi.” Túc Thất nói với Vân Khâm.
Vân Khâm gật đầu hiểu ý Túc Thất, nàng đăm chiêu giây lát rồi lên tiếng: “Minh chủ, vị Mạch Trì công tử này, ta đã đưa về cho minh chủ rồi đây.”
“Ừm.” Túc Thất đáp.
Vân Khâm gật đầu rồi nói tiếp: “Ta còn có việc nên muốn về Không Thiền phái một chuyến trước khi Huyền Thiên thí khai mạc, có lẽ phải đi trước rồi.”
Túc Thất lại gật đầu, còn Mạch Trì lúc này mới nhướng mày nói với Vân Khâm: “Cô nói muốn dẫn ta đi gặp một người, người đó chính là minh chủ của Thiên Cương Minh sao?”
“Phải.” Vân Khâm dời mắt nhìn sang Mạch Trì, cười áy náy: “Xin lỗi vì đã không nói rõ trước với công tử, minh chủ rất muốn gặp công tử, nhưng công tử không cần lo lắng, bọn ta không hề có ác ý đâu.”
Mạch Trì nhíu mày như có gì đó bất mãn, nhưng không nói rõ mình bất mãn ở chỗ nào, y chỉ ừ khẽ coi như trả lời, Vân Khâm thấy y đồng ý rồi thì mới quay đầu lại, nói với hai nhóc con đang kề tai nhỏ to: “Phượng Tuyên, chúng ta phải về Không Thiền phái rồi, Lục Nhã cô nương, muội có muốn về chung với chúng ta không?”
Phượng Tuyên gật đầu lia lịa, Lục Nhã ở bên cũng đồng ý ngay tắp lự. Vân Khâm cười khẽ một tiếng rồi tạm biệt Mạch Trì và Túc Thất lần nữa, sau đó mới gọi bạch long ra, mang hai nhóc con đang bừng bừng hưng phấn nằm bò lên đầu bạch long bay về Không Thiền phái.
Có bạch long giúp đỡ nên đi đường không tốn quá nhiều thời gian, sau khi về tới Không Thiền phái Vân Khâm bèn bàn giao hai tiểu quỷ này lại cho Hoa Tình, đồng thời cũng trao Uẩn Hoa kiếm vào tay Hoa Tình.
Hoa Tình dĩ nhiên nhận ra Uẩn Hoa kiếm, thành ra khi nhìn thấy thanh kiếm đã mất tích lâu ngày lại xuất hiện ở đây Hoa Tình cũng có hơi ngạc nhiên. Vân Khâm giải thích mọi chuyện qua đôi ba lời, chỉ không nhắc tới hai câu nói ấy của Mộ Sơ Lương, tới khi nói rõ hết mọi chuyện rồi Vân Khâm mới quay lưng đi, một mình tới tòa tiểu lâu quen thuộc ở đằng sau Không Thiền phái.
Lúc này đã gần vào xuân, gió tuyết đang yếu dần, chuông bạc treo ở góc tiểu lâu rung lên nhè nhẹ trong cơn gió mát mẻ, phát ra tiếng vang thanh thúy quen thuộc.
Người nằm bên trong tiểu lâu dĩ nhiên là Mộ Sơ Lương.
Hơn năm mươi năm qua, Vân Khâm thường xuyên rời Không Thiền phái bôn tẩu khắp nơi, mỗi lần đi xa đều rất lâu, cho nên dần dà nàng đã tạo thành một thói quen đó là mỗi lần đi xa về nàng sẽ lập tức tới thăm tòa tiểu lâu này.
Không thể nói rõ rốt cuộc thì nàng đang mong đợi điều gì, nhưng chỉ cần liếc qua thôi Vân Khâm cũng thấy an tâm rồi.
Hôm nay cũng như bao lần, khi Vân Khâm bước vào tiểu lâu thì người nọ vẫn còn nhắm mắt chìm trong giấc ngủ bình yên.
Nhưng giờ đã khác xưa rồi, vì mới đây thôi Vân Khâm đã nghe được một câu chuyện bị lạc mất từ năm mươi năm trước.
Trước đây nàng không biết và cũng không dám mơ tới, bây giờ đã biết thì mọi thứ đều khác hẳn.
Từ rất lâu rất lâu trước đây nàng đã biết mình thích Mộ Sơ Lương, nhưng tới tận bây giờ nàng mới biết, hóa ra Mộ Sơ Lương cũng thích mình.
Năm mươi năm đã qua, nàng đã sớm thoát ra khỏi nỗi bi thương năm xưa, lúc này nhìn vào cái người đang ngủ say trước mắt nàng chỉ cảm thấy mình có thể chiếm được tình cảm của hắn, có được một đoạn hồi ức để nhớ lại thì đã may mắn rồi.
“Sư huynh.” Vân Khâm giơ tay chạm nhẹ lên má của người đang nằm, dịu giọng nói: “Nhiều năm qua rồi.”
“Huynh mau tỉnh lại đi.”
Buông mắt nhìn vào gương mặt tinh xảo hoàn toàn không khác gì so với trí nhớ, ánh mắt của Vân Khâm bỗng nhiên lóe lên, chẳng hiểu sao trong lòng lại lướt qua câu hỏi của Phượng Tuyên.
Trước giờ nàng chưa từng có hành động nào thân mật hơn với hắn hết, dù nàng đã sống lâu mấy chục năm nhưng còn không bằng cả một nhóc con choi choi mới tí tuổi đầu.
Nghĩ tới đây Vân Khâm bỗng cười ngất, nàng đã qua cái tuổi trẻ dại từ lâu rồi, nhưng không ngờ còn để bụng lời Phượng Tuyên nói tới mức này nữa. Nàng đứng dậy nhìn Mộ Sơ Lương lần cuối rồi toan quay lưng rời khỏi đây, nhưng khi ánh mắt liếc qua gương mặt tái nhợt và rèm mi rậm như cánh quạt của người nọ nàng vẫn không cầm lòng được mà phải dừng bước.
Nàng thở ra một hơi dài thượt, rồi bước tới bên mép giường lần nữa, chậm rãi cúi người xuống.
“Dù sao thì huynh cũng thích muội rồi nhé.” Vân Khâm nhìn Mộ Sơ Lương một cách nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Muội cũng thích huynh nữa.”
Cho nên dù hôn lén lúc người ta ngủ cũng không được tính là quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ rồi Vân Khâm bèn cúi người xuống, đặt môi mình lên má của Mộ Sơ Lương.
*
Trong khi đó trên đảo Doanh Châu bên ngoài ngàn dặm.
Lương Ung đã uống cạn chung rượu của mình từ bao giờ, hiện đang đứng bên lan can của đài ngắm sao hóng gió, áo khoác của hắn tung bay phần phật, vẻ mặt lãnh đạm: “Túc Thất đã quay về Thiên Cương Minh, còn Vân Khâm quay về Không Thiền phái, chúng không lập tức triệu tập nhân thủ để gây chiến với Thập Châu, trong đây hẳn là có tính toán khác.”
Hắn nói tới đây thì ngoái đầu hỏi Mộ Sơ Lương hãy còn ngồi bên cạnh bàn: “Đúng chứ?”
Nhưng tới khi thấy rõ hành động của Mộ Sơ Lương thì Lương Ung bỗng nhướng mày.
Mộ Sơ Lương đang ngồi lặng đi bên cạnh bàn, trước đó hắn còn đang nghiêm chỉnh nghe Lương Ung nói chuyện, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà lúc này hắn lại nâng tay lên chạm nhẹ vào má trái của mình, mắt mở lớn như sững sờ, điều đáng kinh ngạc hơn nữa là hắn còn đang cười khờ.
Lương Ung không hiểu ra sao, vì bất kể là Mộ Sơ Lương mang thân phàm nhân năm xưa hay Mộ Sơ Lương trong thân phận Tử Vi đại đế hiện tại, thì Lương Ung cũng chưa từng thấy hắn để lộ bản mặt này bao giờ.
Mộ Sơ Lương dường như cũng phát hiện ra biểu hiện này của mình có hơi không ổn, thế là hắn nhanh chóng cau mày, hạ tay xuống nói với Lương Ung bằng giọng nghiêm túc: “Đảo chủ mời nói tiếp.”
Ho nhẹ một tiếng, Mộ Sơ Lương cứ như đang cố hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng sau khi dứt câu thì hắn vẫn không cầm lòng được xoa xoa gò má, tiếp tục cười khờ.
Lương Ung nhìn Mộ Sơ Lương với vẻ mặt vô cảm, bẵng qua một lúc mới lạnh nhạt quay mặt đi.
Bình luận truyện