Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 13: Hai người thôi việc



Thanh Dao trợn trắng mắt, cảm giác dạo này quan hệ của y và Phó Vọng Niên ngày càng gần, bất lực nói: "Phu quân ngươi hiện tại trông có vẻ một chút đều không giống 25, trái lại giống 30t."

"A, vậy thì nói rõ cơ thể này già rồi, yên tâm, ta sẽ hảo hảo luyện tập thân thể, sau đó để Thanh Dao biết vi phu ta là 25 không cần nghĩ ngợi gì."

Thanh Dao đột nhiên cảm thấy lời của Phó Vọng Niên có chút giả vờ không đứng đắn, trong lòng lại cảm thấy cuộc sống như vậy rất yên lòng, hài hòa hạnh phúc hơn cuộc sống dĩ vãng.

"Phu quân, ngươi sẽ luôn ở cùng ta sao?" Nghi vấn luôn ở trong lòng hợp thời nói ra.

Thanh Dao không nghe thấy trả lời của Phó Vọng Niên, đến khi một bóng dáng từ từ xuất hiện trước mặt y, sau đó khuôn mặt cương nghị đoan chính kia im lặng nhìn y.

Phó Vọng Niên nói: "Thanh Dao, ngươi biết không? Ta luôn cho rằng ông trời cho ta có cơ hội sống lần nữa, chính là vì gặp được ngươi, nên vô luận thế nào ta đều sẽ không rời khỏi ngươi, ai bảo ngươi trộm tim ta!"

Thanh Dao lại là mở mắt trong suốt nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt như là không dám tin, lại mang theo kinh hỉ nhàn nhạt.

"Ngày đầu tiên ta tỉnh lại đã biết bản thân thích ngươi, còn hiện tại, là yêu ngươi." Haizz, trên tay đều là dầu mỡ, nếu không thì thật muốn sờ má trắng mềm của Thanh Dao.

Đột nhiên nghe thấy Phó Vọng Niên bày tỏ, khuôn mặt trắng ngần đột nhiên đỏ tươi, Phó Vọng Niên thấy, chỉ là lộ ra một nụ cười mỉm ấm áp.

Trời xanh mây trắng trên cao, nhìn không rõ ấm áp tỏa ra dưới đất, cũng không biết bên dưới lúc này có xuân quang vô hạn.

Càng chung sống cùng Thanh Dao, Phó Vọng Niên liền cảm thấy hắn càng có thâm tình say mê với Thanh Dao.

Trước giờ chưa từng nghĩ hắn lại sẽ có gặp phải kỳ diệu như thế, cũng chưa từng nghĩ hắn ấm áp luôn muốn lại đặt ở một thế giới như vậy.

Hiện giờ nghĩ đến tai nạn xe cộ bất ngờ kia như là vì để hắn đến thế giới này mà xảy ra tự nhiên như thế.

Lúc đó ngọn lửa cao lạnh dâng lên quanh thân cũng là như chúc mừng hắn.

Thanh Dao sau khi rửa sạch rau, vừa muốn bước vào bếp liền bị Phó Vọng Niên gọi lại, chỉ nghe Phó Vọng Niên nói: "Tiểu Dao, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, chuyện của nhà bếp cứ giao cho ta."

Tuy Phó Vọng Niên là nói qua rất nhiều lần, nhưng Thanh Dao vẫn cảm thấy nếu đều để chuyện nhà bếp cho hắn phụ trách, phu lang mình đây sẽ bị người nói xấu, lại cảm thấy nói như vậy với Phó Vọng Niên không tốt.

Đành phải lúng ta lúng túng nói: "Nhưng cũng không thể luôn không vào bếp a, nếu ngày nào đó phu quân ra cửa làm việc chưa về, hoặc về muộn, vậy cũng không thể chờ phu quân về mới nấu ăn a."

Phó Vọng Niên cảm thấy lời Thanh Dao nói cũng có chút đạo lý, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút lo lắng, nghĩ ngợi, sau đó nói: "Vậy tiểu Dao, nếu ngươi vào bếp thì nấu ít canh và hấp đồ ăn, xào đồ ăn này nọ thì không được."

Thanh Dao cảm thấy như vậy cũng không tệ, y cũng là bởi vì không chịu được mùi dầu khói, mùi khói nhóm lửa trái lại không sao, gật đầu, lại nghĩ đến trù nghệ của y hình như rất kém, nói: "Trù nghệ của ta hình như rất kém."

Phó Vọng Niên mỉm cười, này trái lại là thật, có lẽ là Thanh Dao đối với trù nghệ không có thiên phú gì, cười nói: "Không sao, ta sẽ dạy ngươi vài món ăn dễ làm, lúc đó làm mấy món này là được."

Thanh Dao gật đầu, đưa rau xanh cho Phó Vọng Niên, sau đó về trong sân bưng nước vừa rửa rau đến cây hạnh trong góc.

Phó Vọng Niên về bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối, đột nhiên nghĩ đến chuyện thi đấu trù nghệ còn chưa nói rõ với Thanh Dao, lần trước cũng chỉ lo thân mật với Thanh Dao, lại quên mất chuyện này.

Lúc buổi tối chuẩn bị ngủ, Phó Vọng Niên vừa muốn nói chuyện này với Thanh Dao, Thanh Dao lại mở miệng: "Phu quân, lần trước chuyện thi đấu trù nghệ ngươi nói còn nhớ không?"

Phó Vọng Niên gật đầu, hỏi: "Ừ, nhớ, sao vậy?"

Thanh Dao đột nhiên ngập ngừng ấp úng nói: "Ta.....chính là ta muốn đi theo, phu quân cảm thấy được không?

Lại thấy Phó Vọng Niên vẻ mặt kinh hỉ nhìn Thanh Dao, cũng chính là nói Thanh Dao nguyện ý đi cùng hắn, cười nói: "Đương nhiên, ta vốn định nếu Thanh Dao không muốn đi, ta cũng không đi. Có điều nếu Thanh Dao muốn đi, chúng ta thuận tiện đi xem thử cảnh quan bên ngoài thế nào?"

Thanh Dao gật đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, y từng nghĩ, nếu Phó Vọng Niên thật sự là nguyên nhân bởi vì y mà không đi tham gia thi đấu, vậy y thà rằng đi cùng hắn một chuyến.

Y thích Phó Vọng Niên, đồng dạng cũng hi vọng có thể làm chút chuyện cho Phó Vọng Niên, tuy không biết người khác là làm thế nào, nhưng y cũng hi vọng có thể dựa theo cách nghĩ của y để bỏ ra cố gắng.

Phó Vọng Niên nghĩ chút lại nói: "Vậy công việc của tiểu Dao?"

Thanh Dao không để ý lắm nói: "Ta sẽ nói rõ chuyện này với lão bản."

"Ta là đang nghĩ, tiểu Dao không phải rất thích công việc này sao? Ngươi nguyện ý bỏ công việc này đi cùng ta sao?"

Phó Vọng Niên tuy rất hi vọng Thanh Dao đi cùng hắn, nhưng cũng biết Thanh Dao thích công việc hiện tại, trong lòng là không hi vọng Thanh Dao vì hắn mà từ bỏ công việc của y.

Thanh Dao nói: "Lúc trước thích công việc này, là bởi vì đây là công việc cần chuyên tâm, sau đó ta liền có thể quên chuyện trong nhà, có thể quên chuyện của hắn ta."

Nói đến đây khó xử nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại đã khác trước kia, nên ta cũng hi vọng làm chút chuyện muốn làm."

Phó Vọng Niên nghe đến đây đã hiểu chuyện Thanh Dao muốn tỏ rõ, ôn nhu nhìn chăm chú Thanh Dao: "Lại là tiểu Dao thích, vậy thì nghe theo tiểu Dao thôi!"

Thấy Thanh Dao gật đầu, Phó Vọng Niên tiếp tục nói: "Vậy ta ngày mai cũng sẽ đi tửu lâu nói với chưởng quỹ một tiếng. Sau đó chúng ta chuẩn bị đồ cần thiết, cũng phải đến Vinh Đô sớm chút mới được."

Phó Vọng Niên chỉ nhìn thấy Thanh Daoo luôn gật đầu, dáng vẻ đáng yêu đó làm hắn không kiềm nén được dục vọng của hắn, bế Thanh Dao lên đi đến trên giường.

Thanh Dao bởi vì hành động đột ngột nhẹ hô một tiếng, sau đó đỏ mặt tùy ý Phó Vọng Niên đặt y trên giường, Phó Vọng Niên theo sau đè trên người gầy gò của Thanh Dao.

Ánh trăng yên lặng theo cửa sổ như ẩn như hiện chiếu bóng dáng quấn chặt nhau trên giường, thỉnh thoảng tràn ra rên rỉ ngây ngất trời đêm tối nay, đêm này đã định trước là một đêm không ngủ.

Lúc Thanh Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy trên người y trừ có chủ mỏi nhừ ra, không có gì khó chịu, biết Phó Vọng Niên sau đó đã thanh lý cơ thể giúp y.

Từ từ chống cơ thể còn có chút mỏi nhừ dậy, trong lòng nghĩ đến chuyện tối qua, liền cảm thấy xấu hổ và buồn bực, tối qua y hình như lại quấn lấy Phó Vọng Niên không chịu buông tay.

Nghĩ đến chuyện tối qua Phó Vọng Niên làm với y, trong lòng cảm thấy không tự nhiên, y không ngờ lại còn có tư thế như thế, y hiện tại chỉ cảm thấy thắt lưng đều không có khí lực.

Lúc Phó Vọng Niên đi vào nhìn thấy chính là dáng vẻ Thanh Dao ngồi trên giường phiền muộn đầy mặt, cũng không biết Thanh Dao là nhớ đến chuyện gì.

Đi đến bên giường, nhìn thấy dấu vết ám muội trên người Thanh Dao, trong lòng thầm đắc ý, mấy dấu vết này đều là hắn tạo ra.

Phó Vọng Niên đôi mắt càng nhìn càng không chịu được thu hút như vậy, đến khi Thanh Dao cảm nhận ánh mắt nóng rực của Phó Vọng Niên, cúi đầu nhìn thấy mình hiện tại trần truồng, lúc này mới chân tay luống cuống cầm chăn lên che cơ thể.

Phó Vọng Niên chờ phúc được thấy rồi, mới nói: "Thức dậy ăn sáng, cần ta giúp ngươi xin nghỉ với lão bản không?"

Lần trước bởi vì chuyện này đã xin ba ngày, Thanh Dao đã cảm thấy y đủ mất mặt, nếu hiện tại còn bởi vì chuyện này xin nghỉ, y khẳng định sẽ bị người khác nói y không biết nhục nhã.

Xấu hổ và buồn bực trừng Phó Vọng Niên một cái: "Ai nói ta muốn xin nghỉ, ta còn muốn đi nói chuyện công việc với lão bản!"

Vừa mở miệng mới phát hiện giọng y khàn như thế, cũng biết này hẳn là tối qua kêu thành như vậy, lại trừng Phó Vọng Niên một cái, Phó Vọng Niên thì rất vô tội nhìn Thanh Dao.

Tuy biết tình huống Thanh Dao hiện tại là nguyên nhân hắn tạo thành, nhưng Phó Vọng Niên là thật cảm thấy Thanh Dao tối qua là thật quá hấp dẫn hắn, hiện tại tạo thành tình huống này hắn cũng chỉ có thể nấu chút trà nhuận hầu cho Thanh Dao nhuận cổ họng trước.

Đi đến bên tủ tìm một bộ đồ cho Thanh Dao, sau đó lại đi đến bên giường hỏi: "Muốn vi phu giúp không?"

Thanh Dao cấp tốc vươn cẳng tay trắng nõn ra nhận lấy đồ, sau đó lại trốn sau chăn, nói: "Ta muốn thay đồ, phu quân ra ngoài trước."

Phó Vọng Niên cũng không làm khó Thanh Dao, vừa rồi đã no mắt, cũng liền cam tâm tình nguyện đi ra cửa phòng, lại thuận tay đóng cửa phòng.

Đến khi Phó Vọng Niên ra khỏi phòng, Thanh Dao mới bỏ chăn xuống, nhìn kỹ trên người đầy là dấu vết Phó Vọng Niên lưu lại, cả bên trong đùi đều đầy dấu đỏ, mặt như là đánh má hồng tươi nhất.

Cầm quần áo lên cấp tốc mặc vào, xác định trên người đều bọc kín mít, lúc này mới đi đến trước bàn trang điểm, cầm lược gỗ lên bắt đầu chải tóc có chút rối.

Về đến tiệm sách sau khi tính xong sổ sách của một ngày, Thanh Dao đi đến trước bàn của lão bản, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lão bản thấy Thanh Dao như vậy, mở miệng hỏi: "Thanh Dao có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Thanh Dao gật đầu, sau đó nói: "Lão bản, phu quân ta muốn đi tham gia thi đấu, ta muốn đi cùng hắn, nên ta....ta muốn...."

Lão bản hiểu rõ gật đầu, nói: "Ngươi là muốn đi cùng nó, muốn nói thôi việc với ta đúng không!"

Thanh Dao gật đầu, không biết ứng phó thế nào nhìn lão bản, lão bản đối với y tốt như thế, y nhất thời cũng không biết nên làm sao nói rõ chuyện này với lão bản.

Lão bản cười nói: "Ngươi vừa sáng nhìn ra liền như có tâm sự, ta còn đang nghĩ sẽ là chuyện gì, thì ra là chuyện này. Thanh Dao à, Phó Vọng Niên ta là nhìn trưởng thành, hiện giờ thấy nó không chịu thua kém như vậy, ta cũng là cao hứng cho ngươi, nên hiện giờ ngươi muốn đi cùng nó, cũng là chuyện tốt, nếu không thì lần đi này cũng không biết lúc nào trở về."

Thanh Dao cảm kích nói: "Cảm tạ lão bản."

"Tạ cái gì, đều là mấy đứa nhỏ ta nhìn trưởng thành, trong lòng ta cũng là cao hứng."

Trong lòng lão bản là thật lòng cảm thấy cao hứng cho Thanh Dao, Phó Vọng Niên hiện giờ thay đổi mọi người đều là nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, ít nhiều đều sẽ cảm thấy vui mừng cho Thanh Dao.

Bên Phó Vọng Niên thì nói rõ ràng với chưởng quỹ dự định của hắn, chưởng quỹ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: "Đối xử với Thanh Dao cho tốt."

Phó Vọng Niên trịnh trọng nói: "Chưởng quỹ yên tâm, ta là thật lòng thích Thanh Dao, nên lần này ta sẽ quý trọng Thanh Dao, không để Thanh Dao chịu khổ nữa."

Chưởng quỹ nheo đôi mắt, bớt đi sắc bén thỉnh thoảng, chỉ là biểu cảm trên mặt lại là trang nghiêm: "Vậy thì tốt, như vậy ta cũng yên tâm, thuận buồm xuôi gió."

"Đa tạ chiếu cố mấy ngày này của chưởng quỹ, ta sẽ hảo hảo nhớ lời của chưởng quỹ."

Phó Vọng Niên là thật lòng cảm thấy cảm kích chưởng quỹ này, nếu không phải ông cho hắn cơ hội như vậy, phỏng chừng hắn cũng sẽ không dễ như thế liền được người nơi này tiếp nhận."

Cách ngày, Phó Vọng Niên liền đã bắt đầu không nấu ăn ở tửu lâu nữa, có điều hắn cũng dạy mấy đầu bếp trong tửu lâu cách nấu ăn của hắn.

Lúc hắn không ở đây, đều là do mấy đầu bếp này làm mấy món này, nên lúc này cũng không ai biết món mình ăn đã không phải Phó Vọng Niên làm nữa.

Chuyện công việc của hai người đều đã sắp xếp xong, liền đến trên trấn mua ít đồ, mà Phó Vọng Niên phát hiện tâm tình Thanh Dao rất tốt, lúc này hắn cũng là ý cười đầy mặt.

Hai người sau khi mua xong đồ cần thiết, Phó Vọng Niên lại nghĩ đến quần áo của Thanh Dao không phải rất nhiều, liền mang theo Thanh Dao đến tiệm may.

Thanh Dao nhìn thấy đây là muốnđi đến tiệm may, mới đầu cũng không để ý, còn tưởng Phó Vọng Niên là muốn muaquần áo cho chính hắn, dù sao lần đi Vinh Đô này cũng là cần chuẩn bị nhiều quầnáo chút mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện