Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 12: Giặt quần áo



Trong lòng Thanh Dao đột nhiên thấy rất ngọt ngào, nghĩ đến ôn nhu Phó Vọng Niên đối với y vừa rồi, tim đập thình thịch.

Đôi tay thon dài trắng ngần xoa tim mình, thì ra đây chính là cảm giác thích, trong lòng như tràn đầy ấm áp.

Đến khi Phó Vọng Niên bưng cơm vào, nhìn thấy khuôn mặt cương nghị anh tuấn đó, đôi môi tối qua lưu lại dấu vết trên người y kia, nói lời ôn nhu với y, đều làm tim Thanh Dao đập không ngừng.

Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao luôn ngây ngốc nhìn hắn, nhếch miệng mỉm cười: "Sao vậy, có phải cảm thấy vi phu tuấn soái phi phàm không?"

Thanh Dao nghe xong cúi mặt hồng xuống, Phó Vọng Niên cười mà không nói, muốn Thanh Dao có thể dũng cảm biểu đạt tình cảm của y còn cần chút thời gian.

Lại đi bưng một bồn nước nóng tới, trước để Thanh Dao tẩy rửa một phen, mới xới một chén cơm gắp ít món Thanh Dao thích ăn qua.

Bưng chén cơm lên chuẩn bị đút Thanh Dao ăn cơm, Thanh Dao muốn vươn tay đón lấy chén cơm, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng tránh, tà mị cười nói: "Ngươi xác định ngươi có khí lực bưng chén, nếu lát nữa rớt chén, cái chén này là phải nói tạm biệt với chúng ta nha!"

Thanh Dao lúc này mới thu tay mình về, y là để tâm thật sự không cẩn thận rớt cái chén kia, lúc này đôi tay y xác thực cũng là mỏi nhừ vô lực.

Trong lòng Phó Vọng Niên đắc ý cười, có điều trên mặt lại là tỉnh bơ, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, sau đó bắt đầu đút Thanh Dao ăn cơm.

Đột nhiên nghĩ đến lúc đó hắn bị thương là Thanh Dao đút hắn, hiện tại là hắn đút Thanh Dao, liền cảm thấy duyên phận đúng là chuyện kỳ diệu như thế.

Thanh Dao ăn một miếng cơm đột nhiên nhớ đến gì, nói: "Phu quân không phải phải đi làm sao, lúc này sao còn ở trong nhà?"

Gắp một cục thịt gà cho Thanh Dao, lúc này mới nói: "Ta vừa rồi từ tửu lâu trở về, sáng nay nói qua với chưởng quỹ, nên hôm nay ta cũng xin nghỉ một ngày."

"Xin lỗi, đều là nguyên nhân bởi vì ta."

"Nói xin lỗi cái gì, chuyện này là bản thân ta tự nguyện, ai bảo ngươi là phu lang thân ái của ta chi!"

Thanh Dao nghe thấy lời này của Phó Vọng Niên trên mặt giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, nhìn làm trong lòng Phó Vọng Niên phơi phới, Thanh Dao ngươi biết như vậy sẽ rất mê người không!

Nam nhân tối qua mới hưởng thụ qua mỹ vị của Thanh Dao thật là không chịu nổi dụ hoặc, đương nhiên, hắn là một nam nhân thành thục, cũng biết lúc này không hợp lại đẩy ngã Thanh Dao, liền nhìn no mắt là được.

Chờ sau khi Thanh Dao ăn no, Phó Vọng Niên nói: "Thanh Dao, ngươi ngồi nửa canh giờ trước, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi, ta ra ngoài dọn dẹp đồ trước."

"Ừm." Trên mặt Thanh Dao mang theo biểu cảm nhu hòa, tuy không có nhìn thấy nụ cười, nhưng Phó Vọng Niên lại biết tâm tình Thanh Dao hiện tại rất tốt.

Quay đầu nhìn Thanh Dao một cái, Phó Vọng Niên mới ra khỏi cửa phòng.

Sau khi về bếp dọn dẹp chén đũa xong, Phó Vọng Niên ở trong sân im lặng ngồi một lát, nhìn thấy trong góc còn có một đống củi chưa chẻ.

Nghĩ đến lúc hắn vừa tỉnh lại, đều là nhìn Thanh Dao vất vả chẻ củi ở đây, liền cảm thấy trong lòng có chút nhói.

Sau khi thương lành, hắn liền không cho Thanh Dao chẻ củi nữa, tuy Thanh Dao ở tiền kiếp xem như là một nam nhân chân chính, nhưng ở nơi này y xác thật chỉ là một á nam khí lực như nữ nhân.

Nếu hiện tại chẻ củi khẳng định sẽ làm ồn đến Thanh Dao, vẫn là chờ sau khi Thanh Dao tỉnh ngủ chẻ sau đi.

Nhân lúc này, Phó Vọng Niên liền quét tước trong ngoài nhà một lượt, nhìn phòng và sân sạch sẽ, Phó Vọng Niên hài lòng gật đầu.

Lúc về phòng Thanh Dao đã ngủ, cẩn thận đắp chăn cho Thanh Dao, lại nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.

Thấy thời gian còn sớm, liền đến nhà tắm lấy ra giường tấm phủ chăn tối qua hai người làm bẩn, còn có quần áo của hai người thay ra đến bờ sông giặt.

Lúc này đã qua giờ ngọ, rất ít người lúc này còn sẽ ở bờ sông giặt đồ, lại thỉnh thoảng cũng sẽ gặp được vài người.

Lúc Phó Vọng Niên đến bờ sông, liền nhìn thấy một á nam đã thành hôn đang giặt ra giường.

Thấy đối phương tựa hồ rất kinh hồn nhìn hắn, Phó Vọng Niên không biết đây là bởi vì chuyện gì, liền lễ độ cười với đối phương, đối phương lại là càng thêm không dám tin nhìn hắn.

Vô duyên vô cớ nghĩ một lát, Phó Vọng Niên liền không để ý biểu cảm của đối phương là làm sao nữa, phỏng chừng là nguyên nhân của tên kia!

Phó Vọng Niên tâm tình rất tốt, vừa ngâm nga vừa giặt đồ, sau đó chú ý thấy một tầm mắt rất kỳ quái.

Nhìn qua hướng tầm mắt bắn ra, là á nam vừa nãy, nhìn dáng vẻ của y tựa hồ rất muốn hỏi hắn chuyện gì.

Phó Vọng Niên trong lòng nhột nhột, ngươi nếu có chuyện thì nói thẳng a, nhìn chằm chằm hắn như vậy, không biết này sẽ làm hắn cảm thấy rất không tự nhiên sao?

Im lặng chờ rất lâu, cuối cùng nghe thấy giọng của đối phương, mở miệng lại là: "Tiểu Dao đâu?"

Phó Vọng Niên đáy lòng thầm nói người này quen Thanh Dao, còn gọi thân mật như thế, đột nhiên có chút chua, hắn đều còn chưa gọi qua Thanh Dao như vậy.

Thôi, hiện tại không phải lúc ghen, xem ra là á nam kia thấy hắn giặt đồ, tưởng hắn làm gì Thanh Dao rồi đi!

Trong lòng thầm đắc ý, hắn lại là làm gì Thanh Dao, tuy ngươi là hảo hữu của Thanh Dao, nhưng chuyện thân mật giữa phu phu ngươi cũng không quản được.

"Tiểu Dao mệt, giờ đang nghỉ ngơi trong nhà!" Tiểu Dao, cảm giác thân mật thêm rồi.

Nụ cười trên mặt Phó Vọng Niên phóng đãng a phóng đãng, này đều là công lao của hắn, có cái cớ tốt để Thanh Dao hảo hảo nghỉ ngơi.

Đối phương tựa hồ có chút bất ngờ, sau đó nói: "Vậy tiểu Dao dạo này khỏe không?"

"Rất khỏe, nếu ngươi rảnh, ngươi có thể đến trò chuyện với tiểu Dao, có điều hai ngày nữa hãy qua, hai ngày này tiểu Dao phải hảo hảo nghỉ ngơi."

Đối phương không nói nữa, trong mắt lại là mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu luôn lén lút chú ý Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên cũng rộng lượng tùy ý đối phương tìm tòi nghiên cứu, dù sao chuyện này chính là phải thuận theo tự nhiên như vậy thôi.

Chuyện chiều ngày đó Phó Vọng Niên quay đầu cũng liền quên sạch sẽ, chỉ cảm thấy đó có thể là một bằng hữu quan tâm Thanh Dao.

Theo cách nghĩ của Phó Vọng Niên mà nói, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Thanh Dao, hắn đều sẽ nhớ, này nếu là chuyện không liên quan tới Thanh Dao hắn cũng liền sẽ không để ý như vậy.

Chiều ngày nay Phó Vọng Niên vừa từ tửu lâu về, trên đường đi qua đều nhận được rất nhiều ánh mắt bất đồng trước kia.

Lúc đưa cơm trưa cho Thanh Dao, Thanh Dao nói qua y hôm nay về nhà sớm chút, Phó Vọng Niên lúc này chính là về nhà một mình.

Đến khi sắp đến cửa nhà mới cảm thấy không có không kỳ cục như vậy, cũng thật không biết mấy người này phải đến lúc nào mới thích ứng hắn của hiện tại.

Vào sân nhìn thấy Thanh Dao đang nói chuyện với một á nam đã thành hôn, Phó Vọng Niên cũng không để ý, trái lại hai người đồng loạt nhìn hướng Phó Vọng Niên.

Thanh Dao tiến lên nói: "Về rồi!"

Phó Vọng Niên đáp: "Ừ."

Sau đó cũng nhìn rõ á nam kia, lại là á nam lần trước gặp ở bờ sông, không ngờ còn thật đến tìm Thanh Dao trò chuyện.

Thanh Dao nhìn thấy ánh mắt Phó Vọng Niên mang theo nghi vấn, liền nói với Phó Vọng Niên: "Ca phu vừa nãy tới trò chuyện với ta, hiện giờ đang chuẩn bị về!"

Biết Thanh Dao là đang giới thiệu cho hắn thân phận của á nam kia, Phó Vọng Niên cũng hiểu người này chính là ca phu của Thanh Dao, lễ độ nói: "Vậy ca phu đi thong thả, có rảnh lại đến chơi."

Lan Hiên im lặng nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó nói: "Ừm, có rảnh ta sẽ lại đến nói chuyện với tiểu Dao, vậy ta hiện tại về trước."

Đến khi Lan Hiên đi xa, Thanh Dao mới nói: "Ca phu tên Lan Hiên, gả cho ca ca năm năm rồi, hai đứa con."

Phó Vọng Niên quay đầu nhìn Thanh Dao: "Ừ, ta biết rồi, lần sau gặp thì biết nên chào hỏi thế nào rồi."

Lan Hiên vừa về đến nhà, liền gấp gáp tìm phu quân đã về nói rõ tình huống y hôm nay đi thăm Thanh Dao.

Lúc này một nam nhân bộ dáng cao to lực lưỡng lõa thân trên chẻ củi ở trong sân, tám múi cơ bụng chắc khỏe hiện ra mị lực dương cương.

Động tác chẻ củi trầm ổn hữu lực, một chút đều không giống hán tử bình thường, một nông phu thôn làng lại có lực đạo vững chắc như vậy có chút làm người bất ngờ.

Nhìn thấy phu quân đang chẻ củi trong sân, Lan Hiên về phòng bưng ly trà tới, sau đó đưa đến trên tay phu quân.

Thân hình tráng kiện đã nhìn năm năm, vẫn làm y lặng lẽ đỏ mặt, định thần một lát mới nói: "Phu quân, ta vừa nãy đến nhà tiểu Dao thăm tiểu Dao."

Thanh Dực vừa uống một ngụm nước có chút bất ngờ, lo lắng hỏi: "Phó Vọng Niên kia có nói ngươi mắng ngươi không?"

"Không có, hắn rất bình tĩnh, hơn nữa còn kêu ta rảnh lại đến xem!"

Thanh Dực nhíu mày, dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, nếu trong nhà có ai đến thăm Thanh Dao, Phó Vọng Niên kia đều sẽ mắng người đến.

Lúc trước vì không để đệ đệ bị Phó Vọng Niên xúc phạm, người trong nhà đều nhịn không đi thăm Thanh Dao, chỉ sợ vừa đi liền làm Phó Vọng Niên đánh Thanh Dao.

Trong lòng Thanh Dực cảm thấy rất có lỗi với đệ đệ, nếu lúc đầu không phải vì bảo vệ danh tiết của đệ đệ, cũng sẽ không gả đệ đệ cho hắn ta.

Ai biết Phó Vọng Niên kia lại là một người trước và sau khi thành hôn bất đồng, làm gã hối hận không thôi, nghĩ đến bởi vì sơ ý của gã mà đem hạnh phúc của Thanh Dao cứ vậy bị gã hủy, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với a cha và cha.

"Chuyện trên trấn nói khoảng thời gian này, ngươi tin không?" Thanh Dực nhớ đến chuyện nghe được trên trấn.

"Ừm, ta mới đầu còn không phải rất tin, phu quân, ngươi nhớ chuyện lần trước ta nói với ngươi lúc giặt đồ ở bờ sông không?"

"Nhớ."

"Lúc đó ta đã cảm thấy kỳ quái, hắn lại giặt đồ và ra giường, hơn nữa dáng vẻ ra giường kia có chút như là, là sau chuyện đó làm bẩn." Lan Hiên đỏ mặt nói.

Y và Thanh Dực tuy đã là phu phu năm năm, nhưng nói đến chuyện phòng the, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.

Thanh Dực lén cười, phu lang của gã đúng là không tự nhiên như lúc đầu gả cho gã, vươn tay nhéo má thẹn đỏ lại mềm mại của Lan Hiên, liền thấy Lan Hiên không tự nhiên trừng gã một cái.

Thanh Dực cười nói: "Tiểu Hiên, đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn không thay đổi!"

Lan Hiên giả vờ thẹn quá hóa giận nói: "Phu quân cũng không phải không thay đổi, nào giống a cha của hai đứa nhỏ."

"Phải phải phải, chúng ta đều không thay đổi, này nói rõ chúng ta đều còn trẻ, nên tối nay ta sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu Hiên."

"Ai cần ngươi chiếu cố, ta đi chuẩn bị cơm tối trước." Thẹn đỏ mặt trừng Thanh Dực một cái, Lan Hiên đỏ mặt cấp tốc đi đến nhà bếp.

Thanh Dực nhìn Lan Hiên đi vào bếp, mới thu ý cười trên mặt lại, trong đầu nghĩ chuyện trên trấn nói khoảng thời gian này còn có lời của tiểu Hiên, xem ra Phó Vọng Niên này xác thực đã thay đổi, tìm thời gian xem thử rồi nói!

Hiện nay lúc nấu cơm Thanh Dao tuy rất ít vào bếp, lại cũng sẽ giúp làm vài chuyện, như hiện tại ở trong sân rửa rau.

Phó Vọng Niên ở trong bếp hỏi: "Tiểu Dao, trong nhà chỉ một ca ca sao?"

"Ừm, đại ca tên Thanh Dực, lớn hơn ngươi 2t."

Phó Vọng Niên đột nhiên chạy ra hỏi: "Ta bao nhiêu tuổi?"

Thanh Dao không cảm thấy bất ngờ, dẫu sao đã biết Phó Vọng Niên hiện tại đã không phải Phó Vọng Niên trước kia.

"Phu quân năm nay 25, ta 21."

Phó Vọng Niên than nói, Thanh Dao thật sự là 21, hắn đúng là trâu già gặm cỏ non, có điều xưng hô phu quân này nghe ra lại là ngày càng thuận tai.

"Thanh Dao, ta nói với ngươi, tuổi thật tế của ta là 31." Phó Vọng Niên thần bí đầy mặt.

"Hả?" Thanh Dao kinh ngạc nhìn Phó Vọng Niên, y chưa từng nghĩ Phó Vọng Niên lại đã là người qua 30.

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao kinh ngạc đầy mặt, sa sút nói: "Thanh Dao có phải cho rằng ta là đại thúc không."

"Không, ta chỉ là chưa từng nghĩ phu quân lại là người từng này tuổi."

"Ha hả, đó là ta trẻ mãi khônggià." Phó Vọng Niên lúc này là một nam nhân đa dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện