Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 61: Tỉnh ngộ
Đại miêu xám ở trong hang động ba ngày trở nên đen bẩn, bị Ngô Nặc vò một trận từ đầu đến chân, lông mềm mịn dựng hết lên.
Cuối cùng giành được thắng lợi, Ngô Nặc cười đầy xấu xa, trên dưới hạ thủ từ cái cằm nhỏ đầy thịt đến cái bụng nhỏ mềm mại, cảm xúc không phải quá tốt, Ngô Nặc toét miệng lộ ra hàm răng trắng tinh trong lòng đạt được thỏa mãn cực lớn.
Ngô tiểu Nặc đang ôm mèo mập sờ cho sướng không chú ý thấy, mắt Bạch đại miêu dần trở nên sâu thẳm.
Ánh bạc lóe lên, mèo mập biến thành nam nhân tuấn mỹ cao to tay dài chân dài, cuộn đầu đè lên người Ngô Nặc, không biết vô ý hay cố ý, miệng hai người gần như dính sát vào nhau.
Đụng chạm nhẹ nhàng, khoảng dừng ngắn ngủi, xúc cảm tê dại, Ngô Nặc chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc trắng xóa, chỉ còn lại một tia ý thức tàn lưu đang gào thét trong đầu: Nụ hôn đầu của ông, cứ thế mà mất? Mất rồi!
Ặc, thật ra đã mất từ lâu rồi.
Rất nhanh, cảm giác tê ngứa ở eo khiến Ngô Nặc hoàn hồn: “Cậu… ha ha ha… cậu làm gì? Dừng tay! Không được sờ loạn! Ha ha ha…”
Dừng tay?
Mắt Bạch lấp lóe, gương mặt tuấn mỹ gặp gió không động, không chút dao động.
Ỷ mình thân cao thể nặng chiếm ưu thế tuyệt đối, đè người dưới thân, hoàn toàn không cho đối phương một chút cơ hội phản kháng, bàn tay lớn từ cổ họng sờ xuống, từ hõm nách đến thịt mềm trên eo rồi lại đến thịt non ở đùi, sờ vuốt bóp nắn, thủ pháp từ xa lạ đến thuần thục chỉ trong chớp mắt.
Đáng thương Ngô Nặc vốn đã khá sợ nhột, bị đè gãi ngứa như thế, quả thật xém mất luôn mạng già, tiếc là bất kể y la thế nào, giãy dụa thế nào, đổi lấy không phải là Bạch nghe lời dừng lại, mà là ánh mắt càng sâu, hạ thủ càng thêm nhanh và chuẩn!
Hai chân bị người đè lại, hai tay bị người giơ cao qua đầu ấn chặt xuống đất, Ngô tiểu Nặc đáng thương giống như một con cá nằm trên thớt, vặn tới vẹo lui cũng không trốn được vận mạng bị chà đạp.
“Ư ư… Bạch đại miêu… ha ha ha… cậu nhớ đó cho ông!” Ngô Nặc kích động trực tiếp dùng tiếng Hoa Hạ la hét, chờ sau này coi y làm sao thu thập con mèo vô lại này!
“Cậu nói gì? Tôi không hiểu.” Bạch nghiêng đầu, biểu cảm thập phần vô tội: “Vừa rồi không phải cậu cũng sờ tôi sao!”
“Cậu buông tôi ra, buông tôi ra, ha ha, tôi đầu hàng, sau này tôi sẽ không sờ cậu nữa đâu, ha ha ha…”
Sẽ không sờ nữa, vậy không được.
Nhưng, nhìn khóe mắt Ngô Nặc đã ứa lệ, Bạch rốt cuộc vẫn là không cam không nguyện dừng tay, ngón tay vuốt qua xương quai xanh như ẩn như hiện của Ngô Nặc, đánh giá vô cùng khẳng định: “Quá gầy, sờ không dễ chịu.”
Ngô Nặc: Ông có để mi sờ không? Còn chê không dễ chịu, cút! (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Ngô Nặc còn đang thở dốc, Bạch lại không nhanh không chậm bổ sung: “Không thoải mái bằng sờ tôi.” Nói rồi dán hai tay Ngô Nặc lên cơ bụng đường nét rõ ràng của mình.
Bạch hình mèo, bụng sờ lên ấm áp mềm mại, sợi lông mượt mà mềm mại lướt qua lòng bàn tay, có thể làm tim người ta tan chảy.
Bạch hình người, cơ bụng đường nét rõ ràng, chắc nịch khỏe mạnh, làn da dẻo dai trắng mịn kinh người, hai tay đặt lên trên, nhiệt độ bỏng cháy trực tiếp vọt tới tim.
Mặt Ngô Nặc rất không thua kém đỏ lên.
Nhưng chuyện khiến đầu y càng sung huyết còn ở đằng sau.
Tay Bạch không biết từ lúc nào đã dời đến dưới quần da thú của Ngô Nặc, đến chỗ nào đó vì vừa rồi giãy dụa đã trở nên không thành thật, chọt chọt chạm chạm, một bộ nghiêm túc nói hai chữ: “X rồi.” Giọng nói thấp trầm từ tính, ngữ khí thanh lãnh như thường, nhưng màu mắt đã đậm hơn bình thường nhiều.
“Cậu cậu cậu…” Ngô Nặc còn chưa ấp úng xong nội dung ở sau, Bạch đã trực tiếp cắn môi dưới đang khẽ run của Ngô Nặc, tay bắt đầu động….
(Tiếp đó tỉnh lược n từ.)
Đợi khi nhịp tim Ngô Nặc trở lại bình thường, chuẩn bị đi tìm Bạch tính nợ, Bạch đã vèo một cái biến thành mèo mập, ngồi xổm một bên, nghiêng đầu tròn, đôi mắt xanh lam tròn vo trông cực kỳ vô tội, chỉ nhìn ngoại hình, căn bản không cách nào liên hệ nó với tên khốn mang vẻ nghiêm chỉnh giở trò lưu manh đó.
Ngô Nặc lặng lẽ mài răng: Tâm quá nghẹn. Mẹ nó, mấy chuyện gì thế này?! (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Bạch đại miêu vẻ mặt vô tội, trong đầu thì không ngừng phát lại từng chi tiết vừa rồi, liếm liếm miệng: … ︿( ̄︶ ̄)︿
Tuy bọn họ chỉ hơi hỗ trợ nhau một chút, không làm đến cuối cùng, nhưng một vài thứ mà Ngô Nặc hữu ý vô tình bỏ qua trong thời gian này, cuối cùng đã hiện lên mặt nước, triệt để bày ra trước mặt y, bắt y phải nhìn thẳng vào đó.
Tình cảm y dành cho Bạch, rốt cuộc là gì?
Cảm ân? Tình bạn? Tình thân hay tình yêu?
Nếu ban đầu không phải Bạch nhặt y về, mang y về bộ lạc Trường Hà, rất có thể y đã trở thành điểm tâm của dã thú nào đó, cũng có thể sẽ trở thành nô lệ của bộ lạc nào đó, hoặc nếu may mắn hơn, có lẽ y cũng có thể giống như hiện tại giả mạo người thừa kế huyết mạch đại vu, nhưng y có thể khẳng định là, bất luận khả năng nào, y chắc chắn đều sẽ không cảm thấy vui vẻ ngay cả lúc đang mệt mỏi như hiện tại.
Không thể phủ nhận, Bạch là ân nhân cứu mạng y, từ bắt đầu cho tới hiện tại, lòng y luôn có cảm kích với hắn, không chỉ cảm tạ ân cứu mạng của hắn, còn cảm tạ hắn thu lưu mình, chia thức ăn quý giá cho mình, để mình có thể sống sót trong thế giới nguyên thủy nguy hiểm này.
Sau khi biết Bạch không phải là một con mèo, mà là thú nhân, y đã xem Bạch là bạn, tình bạn này trong những ngày ở chung đã dần biến thành tình thân.
Đại miêu thích làm nũng với y, nhưng cũng rất ngoan rất thân thiết rất hiểu chuyện, chậm rãi, y đã xem hắn trở thành em trai của mình, xem hắn là người thân duy nhất có thể tin tưởng ỷ lại trong thế giới xa lạ này.
Nhưng, tình thân này từ lúc nào lại bắt đầu biến chất rồi?
Là lần đầu tiên nhìn thấy hình người kinh động thiên nhân của Bạch? Hay là khi y ở hội nghị bộ lạc đề nghị trồng khoai trắng Bạch đứng sau y vô thanh ủng hộ? Hay lúc ngồi trên lưng hắn bay lên bầu trời lao vào thú triều? Hay vì câu nói ‘đừng sợ, có tôi đây, không ai có thể tổn thương cậu’ trong hội chợ bộ lạc… có lẽ còn có rất nhiều khoảnh khắc khiến y động tâm, chỉ là lúc đó không chú ý mà thôi.
Càng suy nghĩ tỉ mỉ, Ngô Nặc càng có thể xác định mình có tình cảm với Bạch, mà phản ứng thân thể đàn ông, cũng luôn thành thật.
Y chưa từng yêu đương, đối với tình cảm rất chậm chạp, nhưng y không phải kẻ ngốc, sẽ không ngay cả tình cảm của mình cũng không làm rõ được.
Ngô Nặc không thích tránh né, cũng không thích giả làm đà điểu. Nếu trong xương y thật sự tồn tại một chút mềm yếu, y cũng không thể vừa tốt nghiệp cơ sở mới mười lăm mười sáu đã bỏ nhà đi làm công, thà làm một người bán hàng bên đường, đi trong gió trong mưa, cũng không chịu ở nhà tùy ý cha ruột mẹ kế bày bố, phải nhìn sắc mặt của họ.
Thích cùng giới, quả thật vượt khỏi dự liệu của y, nhưng nếu đã thích…
Ngô Nặc nhìn Bạch đại miêu ngồi xổm bên cạnh hiềm nghi cố ý bán manh, trong lòng cười lạnh hai tiếng.
Ha ha.
Bạch đại miêu đã biến thành màu xám đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, có cảm giác bị cái gì đó nhắm vào.
Ảo giác sao?
Bạch biến thành dực hổ, chở Ngô Nặc tìm con hồ nhỏ trong rừng, hai người nhảy xuống hồ tắm một cái cho đã, thuận tiện bắt mấy con cá lớn.
Mấy hôm nay Ngô Nặc giết diêm giáp trùng không chỉ có được hơn 5000 điểm tích phân, còn nhận được hơn năm mươi lọ nước sốt chiên nướng bí chế hiệu hệ thống.
Cá lớn nướng đến vàng giòn hai mặt, bôi lên một lớp nước sốt bí chế mỏng, lập tức hương thơm lan tỏa.
Bạch đại miêu tắm rửa sạch sẽ lông rũ xuống trông mong nhìn cá nướng, nuốt nước miếng, cái đuôi sắp quẫy thành bánh xe gió.
Ngô Nặc nhìn hắn một cái, đưa cá nướng qua, ngay khi đại miêu đã tiến tới, tay cầm cá nướng đột nhiên thu về, a ha một phát, cắn lên chỗ bụng mập nhất của cá, giòn tan non béo, tươi ngon hợp miệng, phối hợp với nước sốt bí chế thơm phức, Ngô Nặc hưởng thụ đến mức mắt híp lại.
Trong mắt Bạch lóe qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hồi phục như thường, ánh bạc lóe lên, biến về hình người, sải chân dài ra, một chân chống đất một chân nửa quỳ, cúi người áp tới, hai tay nắm lấy tay cầm que gỗ nướng cá của Ngô Nặc, nhàn nhã thổi nguội, cắn một phát.
Bạch cứ cầm tay Ngô Nặc hai ba phát ăn xong cá nướng, thuận thế liếm một cái lên miệng y, đánh giá đúng trọng tâm: “Ngon.” Không biết là nói cá nướng hay nói miệng dính nước sốt của Ngô Nặc.
So da mặt với thú nhân nguyên thủy chưa có tam quan, đặc biệt còn là mèo con đặc biệt âm hiểm?
Ngô tiểu Nặc toàn bại.
Nhưng, y không tin trị không được con mèo vô lại này! Ngô Nặc lặng lẽ mài răng.
Nướng mấy con cá lớn, Ngô Nặc ăn no, nhưng Bạch chỉ là không quá đói mà thôi, hắn đưa Ngô Nặc về hang động, lại vào rừng đánh chén một bữa, thuận tiện hái chút trái cây cho Ngô Nặc, lúc này mới về hang động ngủ bù.
Sau khi tu luyện [Thể thuật căn bản], tính cảnh giác của Ngô Nặc được nâng cao hơn trước nhiều, đặc biệt là khi Bạch không ở gần, y ngủ một mình trong hang động ở rừng rậm, chung quy luôn giữ vài phần cảnh giác, không ngủ quá sâu. Bạch vừa trở về, y đã tỉnh.
Thấy hắn về, Ngô Nặc mới thu dao hoa quả trong tay lại, thành thật ngủ.
Đệm da bò cắt xong dùng chỉ gai may lại rất lớn, Bạch rón ra rón rén chất đồ mang về, sau đó mới bước lại gần Ngô Nặc, một lát sau, ôm người vào lòng mình, cuối cùng thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ngô Nặc ngủ một giấc tỉnh lại đã chạng vạng, trong hang động rất tối, Bạch không biết đã biến thành mèo mập từ khi nào, giang bốn chân ngủ trên bụng y, còn đang ngáy.
Ngô Nặc nhẹ chọt đầu hắn, y bi thúc phát hiện, đối với con mèo mập này, hình như mình không nổi giận nổi.
Đây không phải hiện tượng tốt, phải sửa!
Trong lòng nghĩ thế, nhưng tay lại rất thành thật nhẹ vuốt lưng mèo mập, sờ một lúc, nhích hắn sang một bên, để hắn ngủ tiếp.
Ngô Nặc lấy trái cây Bạch mang về ra ngoài, gặm vài trái coi như bữa tối, tìm gốc cây thả nước, trở về ngủ tiếp.
Nằm trên da bò, Ngô Nặc luôn cảm thấy hình như thiếu gì đó. Nghe tiếng ngáy của Bạch đại miêu, y mới tỉnh ra, lật người, tay vô cùng tự nhiên gác lên cái bụng mềm mại của đại miêu, sờ hai cái, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng trào lên.
Ngủ lần nữa đến sáng hôm sau, Ngô Nặc mới đầy máu sống lại, mệt mỏi mấy ngày nay đã quét sạch, sáng sớm luyện [Thể thuật căn bản] một lần. Đã mấy ngày không luyện, Ngô Nặc vốn tưởng sẽ thụt lùi, ai biết không chỉ không thụt lùi, một động tác trước kia sống chết học không được, hôm nay cư nhiên vừa làm đã thành công.
Đến lúc này, trên [Thể thuật căn bản] chỉ còn lại một động tác cuối cùng, cũng là cái độ khó lớn nhất, Ngô Nặc vẫn chưa học được.
Mà rất nhiều ích lợi bộ công pháp này mang tới, Ngô Nặc đã có lĩnh hội rất sâu.
Đơn giản ăn một chút đồ coi như bữa sáng, Ngô Nặc và Bạch lại vào mỏ muối tinh lần nữa, nhất nhất kiểm tra các phương hướng và ngã rẻ chưa khám phá một lượt.
Khá tiếc là, hang động mấy hướng khác đều rất ngắn, đi lát là đến cuối, chỉ tốn nửa ngày đã kiểm tra xong toàn bộ.
Mỏ muối tinh thì trong mỗi hang và ngã rẽ đều có, khác biệt chỉ là có chỗ địa thế sâu, có chỗ địa thế cạn mà thôi.
Khám phá xong ngã rẽ cuối cùng, hệ thống báo cho Ngô Nặc, nhiệm vụ khám phá hang động đã hoàn thành.
Cuối cùng giành được thắng lợi, Ngô Nặc cười đầy xấu xa, trên dưới hạ thủ từ cái cằm nhỏ đầy thịt đến cái bụng nhỏ mềm mại, cảm xúc không phải quá tốt, Ngô Nặc toét miệng lộ ra hàm răng trắng tinh trong lòng đạt được thỏa mãn cực lớn.
Ngô tiểu Nặc đang ôm mèo mập sờ cho sướng không chú ý thấy, mắt Bạch đại miêu dần trở nên sâu thẳm.
Ánh bạc lóe lên, mèo mập biến thành nam nhân tuấn mỹ cao to tay dài chân dài, cuộn đầu đè lên người Ngô Nặc, không biết vô ý hay cố ý, miệng hai người gần như dính sát vào nhau.
Đụng chạm nhẹ nhàng, khoảng dừng ngắn ngủi, xúc cảm tê dại, Ngô Nặc chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc trắng xóa, chỉ còn lại một tia ý thức tàn lưu đang gào thét trong đầu: Nụ hôn đầu của ông, cứ thế mà mất? Mất rồi!
Ặc, thật ra đã mất từ lâu rồi.
Rất nhanh, cảm giác tê ngứa ở eo khiến Ngô Nặc hoàn hồn: “Cậu… ha ha ha… cậu làm gì? Dừng tay! Không được sờ loạn! Ha ha ha…”
Dừng tay?
Mắt Bạch lấp lóe, gương mặt tuấn mỹ gặp gió không động, không chút dao động.
Ỷ mình thân cao thể nặng chiếm ưu thế tuyệt đối, đè người dưới thân, hoàn toàn không cho đối phương một chút cơ hội phản kháng, bàn tay lớn từ cổ họng sờ xuống, từ hõm nách đến thịt mềm trên eo rồi lại đến thịt non ở đùi, sờ vuốt bóp nắn, thủ pháp từ xa lạ đến thuần thục chỉ trong chớp mắt.
Đáng thương Ngô Nặc vốn đã khá sợ nhột, bị đè gãi ngứa như thế, quả thật xém mất luôn mạng già, tiếc là bất kể y la thế nào, giãy dụa thế nào, đổi lấy không phải là Bạch nghe lời dừng lại, mà là ánh mắt càng sâu, hạ thủ càng thêm nhanh và chuẩn!
Hai chân bị người đè lại, hai tay bị người giơ cao qua đầu ấn chặt xuống đất, Ngô tiểu Nặc đáng thương giống như một con cá nằm trên thớt, vặn tới vẹo lui cũng không trốn được vận mạng bị chà đạp.
“Ư ư… Bạch đại miêu… ha ha ha… cậu nhớ đó cho ông!” Ngô Nặc kích động trực tiếp dùng tiếng Hoa Hạ la hét, chờ sau này coi y làm sao thu thập con mèo vô lại này!
“Cậu nói gì? Tôi không hiểu.” Bạch nghiêng đầu, biểu cảm thập phần vô tội: “Vừa rồi không phải cậu cũng sờ tôi sao!”
“Cậu buông tôi ra, buông tôi ra, ha ha, tôi đầu hàng, sau này tôi sẽ không sờ cậu nữa đâu, ha ha ha…”
Sẽ không sờ nữa, vậy không được.
Nhưng, nhìn khóe mắt Ngô Nặc đã ứa lệ, Bạch rốt cuộc vẫn là không cam không nguyện dừng tay, ngón tay vuốt qua xương quai xanh như ẩn như hiện của Ngô Nặc, đánh giá vô cùng khẳng định: “Quá gầy, sờ không dễ chịu.”
Ngô Nặc: Ông có để mi sờ không? Còn chê không dễ chịu, cút! (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Ngô Nặc còn đang thở dốc, Bạch lại không nhanh không chậm bổ sung: “Không thoải mái bằng sờ tôi.” Nói rồi dán hai tay Ngô Nặc lên cơ bụng đường nét rõ ràng của mình.
Bạch hình mèo, bụng sờ lên ấm áp mềm mại, sợi lông mượt mà mềm mại lướt qua lòng bàn tay, có thể làm tim người ta tan chảy.
Bạch hình người, cơ bụng đường nét rõ ràng, chắc nịch khỏe mạnh, làn da dẻo dai trắng mịn kinh người, hai tay đặt lên trên, nhiệt độ bỏng cháy trực tiếp vọt tới tim.
Mặt Ngô Nặc rất không thua kém đỏ lên.
Nhưng chuyện khiến đầu y càng sung huyết còn ở đằng sau.
Tay Bạch không biết từ lúc nào đã dời đến dưới quần da thú của Ngô Nặc, đến chỗ nào đó vì vừa rồi giãy dụa đã trở nên không thành thật, chọt chọt chạm chạm, một bộ nghiêm túc nói hai chữ: “X rồi.” Giọng nói thấp trầm từ tính, ngữ khí thanh lãnh như thường, nhưng màu mắt đã đậm hơn bình thường nhiều.
“Cậu cậu cậu…” Ngô Nặc còn chưa ấp úng xong nội dung ở sau, Bạch đã trực tiếp cắn môi dưới đang khẽ run của Ngô Nặc, tay bắt đầu động….
(Tiếp đó tỉnh lược n từ.)
Đợi khi nhịp tim Ngô Nặc trở lại bình thường, chuẩn bị đi tìm Bạch tính nợ, Bạch đã vèo một cái biến thành mèo mập, ngồi xổm một bên, nghiêng đầu tròn, đôi mắt xanh lam tròn vo trông cực kỳ vô tội, chỉ nhìn ngoại hình, căn bản không cách nào liên hệ nó với tên khốn mang vẻ nghiêm chỉnh giở trò lưu manh đó.
Ngô Nặc lặng lẽ mài răng: Tâm quá nghẹn. Mẹ nó, mấy chuyện gì thế này?! (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Bạch đại miêu vẻ mặt vô tội, trong đầu thì không ngừng phát lại từng chi tiết vừa rồi, liếm liếm miệng: … ︿( ̄︶ ̄)︿
Tuy bọn họ chỉ hơi hỗ trợ nhau một chút, không làm đến cuối cùng, nhưng một vài thứ mà Ngô Nặc hữu ý vô tình bỏ qua trong thời gian này, cuối cùng đã hiện lên mặt nước, triệt để bày ra trước mặt y, bắt y phải nhìn thẳng vào đó.
Tình cảm y dành cho Bạch, rốt cuộc là gì?
Cảm ân? Tình bạn? Tình thân hay tình yêu?
Nếu ban đầu không phải Bạch nhặt y về, mang y về bộ lạc Trường Hà, rất có thể y đã trở thành điểm tâm của dã thú nào đó, cũng có thể sẽ trở thành nô lệ của bộ lạc nào đó, hoặc nếu may mắn hơn, có lẽ y cũng có thể giống như hiện tại giả mạo người thừa kế huyết mạch đại vu, nhưng y có thể khẳng định là, bất luận khả năng nào, y chắc chắn đều sẽ không cảm thấy vui vẻ ngay cả lúc đang mệt mỏi như hiện tại.
Không thể phủ nhận, Bạch là ân nhân cứu mạng y, từ bắt đầu cho tới hiện tại, lòng y luôn có cảm kích với hắn, không chỉ cảm tạ ân cứu mạng của hắn, còn cảm tạ hắn thu lưu mình, chia thức ăn quý giá cho mình, để mình có thể sống sót trong thế giới nguyên thủy nguy hiểm này.
Sau khi biết Bạch không phải là một con mèo, mà là thú nhân, y đã xem Bạch là bạn, tình bạn này trong những ngày ở chung đã dần biến thành tình thân.
Đại miêu thích làm nũng với y, nhưng cũng rất ngoan rất thân thiết rất hiểu chuyện, chậm rãi, y đã xem hắn trở thành em trai của mình, xem hắn là người thân duy nhất có thể tin tưởng ỷ lại trong thế giới xa lạ này.
Nhưng, tình thân này từ lúc nào lại bắt đầu biến chất rồi?
Là lần đầu tiên nhìn thấy hình người kinh động thiên nhân của Bạch? Hay là khi y ở hội nghị bộ lạc đề nghị trồng khoai trắng Bạch đứng sau y vô thanh ủng hộ? Hay lúc ngồi trên lưng hắn bay lên bầu trời lao vào thú triều? Hay vì câu nói ‘đừng sợ, có tôi đây, không ai có thể tổn thương cậu’ trong hội chợ bộ lạc… có lẽ còn có rất nhiều khoảnh khắc khiến y động tâm, chỉ là lúc đó không chú ý mà thôi.
Càng suy nghĩ tỉ mỉ, Ngô Nặc càng có thể xác định mình có tình cảm với Bạch, mà phản ứng thân thể đàn ông, cũng luôn thành thật.
Y chưa từng yêu đương, đối với tình cảm rất chậm chạp, nhưng y không phải kẻ ngốc, sẽ không ngay cả tình cảm của mình cũng không làm rõ được.
Ngô Nặc không thích tránh né, cũng không thích giả làm đà điểu. Nếu trong xương y thật sự tồn tại một chút mềm yếu, y cũng không thể vừa tốt nghiệp cơ sở mới mười lăm mười sáu đã bỏ nhà đi làm công, thà làm một người bán hàng bên đường, đi trong gió trong mưa, cũng không chịu ở nhà tùy ý cha ruột mẹ kế bày bố, phải nhìn sắc mặt của họ.
Thích cùng giới, quả thật vượt khỏi dự liệu của y, nhưng nếu đã thích…
Ngô Nặc nhìn Bạch đại miêu ngồi xổm bên cạnh hiềm nghi cố ý bán manh, trong lòng cười lạnh hai tiếng.
Ha ha.
Bạch đại miêu đã biến thành màu xám đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, có cảm giác bị cái gì đó nhắm vào.
Ảo giác sao?
Bạch biến thành dực hổ, chở Ngô Nặc tìm con hồ nhỏ trong rừng, hai người nhảy xuống hồ tắm một cái cho đã, thuận tiện bắt mấy con cá lớn.
Mấy hôm nay Ngô Nặc giết diêm giáp trùng không chỉ có được hơn 5000 điểm tích phân, còn nhận được hơn năm mươi lọ nước sốt chiên nướng bí chế hiệu hệ thống.
Cá lớn nướng đến vàng giòn hai mặt, bôi lên một lớp nước sốt bí chế mỏng, lập tức hương thơm lan tỏa.
Bạch đại miêu tắm rửa sạch sẽ lông rũ xuống trông mong nhìn cá nướng, nuốt nước miếng, cái đuôi sắp quẫy thành bánh xe gió.
Ngô Nặc nhìn hắn một cái, đưa cá nướng qua, ngay khi đại miêu đã tiến tới, tay cầm cá nướng đột nhiên thu về, a ha một phát, cắn lên chỗ bụng mập nhất của cá, giòn tan non béo, tươi ngon hợp miệng, phối hợp với nước sốt bí chế thơm phức, Ngô Nặc hưởng thụ đến mức mắt híp lại.
Trong mắt Bạch lóe qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hồi phục như thường, ánh bạc lóe lên, biến về hình người, sải chân dài ra, một chân chống đất một chân nửa quỳ, cúi người áp tới, hai tay nắm lấy tay cầm que gỗ nướng cá của Ngô Nặc, nhàn nhã thổi nguội, cắn một phát.
Bạch cứ cầm tay Ngô Nặc hai ba phát ăn xong cá nướng, thuận thế liếm một cái lên miệng y, đánh giá đúng trọng tâm: “Ngon.” Không biết là nói cá nướng hay nói miệng dính nước sốt của Ngô Nặc.
So da mặt với thú nhân nguyên thủy chưa có tam quan, đặc biệt còn là mèo con đặc biệt âm hiểm?
Ngô tiểu Nặc toàn bại.
Nhưng, y không tin trị không được con mèo vô lại này! Ngô Nặc lặng lẽ mài răng.
Nướng mấy con cá lớn, Ngô Nặc ăn no, nhưng Bạch chỉ là không quá đói mà thôi, hắn đưa Ngô Nặc về hang động, lại vào rừng đánh chén một bữa, thuận tiện hái chút trái cây cho Ngô Nặc, lúc này mới về hang động ngủ bù.
Sau khi tu luyện [Thể thuật căn bản], tính cảnh giác của Ngô Nặc được nâng cao hơn trước nhiều, đặc biệt là khi Bạch không ở gần, y ngủ một mình trong hang động ở rừng rậm, chung quy luôn giữ vài phần cảnh giác, không ngủ quá sâu. Bạch vừa trở về, y đã tỉnh.
Thấy hắn về, Ngô Nặc mới thu dao hoa quả trong tay lại, thành thật ngủ.
Đệm da bò cắt xong dùng chỉ gai may lại rất lớn, Bạch rón ra rón rén chất đồ mang về, sau đó mới bước lại gần Ngô Nặc, một lát sau, ôm người vào lòng mình, cuối cùng thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ngô Nặc ngủ một giấc tỉnh lại đã chạng vạng, trong hang động rất tối, Bạch không biết đã biến thành mèo mập từ khi nào, giang bốn chân ngủ trên bụng y, còn đang ngáy.
Ngô Nặc nhẹ chọt đầu hắn, y bi thúc phát hiện, đối với con mèo mập này, hình như mình không nổi giận nổi.
Đây không phải hiện tượng tốt, phải sửa!
Trong lòng nghĩ thế, nhưng tay lại rất thành thật nhẹ vuốt lưng mèo mập, sờ một lúc, nhích hắn sang một bên, để hắn ngủ tiếp.
Ngô Nặc lấy trái cây Bạch mang về ra ngoài, gặm vài trái coi như bữa tối, tìm gốc cây thả nước, trở về ngủ tiếp.
Nằm trên da bò, Ngô Nặc luôn cảm thấy hình như thiếu gì đó. Nghe tiếng ngáy của Bạch đại miêu, y mới tỉnh ra, lật người, tay vô cùng tự nhiên gác lên cái bụng mềm mại của đại miêu, sờ hai cái, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng trào lên.
Ngủ lần nữa đến sáng hôm sau, Ngô Nặc mới đầy máu sống lại, mệt mỏi mấy ngày nay đã quét sạch, sáng sớm luyện [Thể thuật căn bản] một lần. Đã mấy ngày không luyện, Ngô Nặc vốn tưởng sẽ thụt lùi, ai biết không chỉ không thụt lùi, một động tác trước kia sống chết học không được, hôm nay cư nhiên vừa làm đã thành công.
Đến lúc này, trên [Thể thuật căn bản] chỉ còn lại một động tác cuối cùng, cũng là cái độ khó lớn nhất, Ngô Nặc vẫn chưa học được.
Mà rất nhiều ích lợi bộ công pháp này mang tới, Ngô Nặc đã có lĩnh hội rất sâu.
Đơn giản ăn một chút đồ coi như bữa sáng, Ngô Nặc và Bạch lại vào mỏ muối tinh lần nữa, nhất nhất kiểm tra các phương hướng và ngã rẻ chưa khám phá một lượt.
Khá tiếc là, hang động mấy hướng khác đều rất ngắn, đi lát là đến cuối, chỉ tốn nửa ngày đã kiểm tra xong toàn bộ.
Mỏ muối tinh thì trong mỗi hang và ngã rẽ đều có, khác biệt chỉ là có chỗ địa thế sâu, có chỗ địa thế cạn mà thôi.
Khám phá xong ngã rẽ cuối cùng, hệ thống báo cho Ngô Nặc, nhiệm vụ khám phá hang động đã hoàn thành.
Bình luận truyện