Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 62: Mạch khoáng
Ngô Nặc gọi giao diện thao tác hệ thống ra, sau khi nhấn hoàn thành nhiệm vụ lĩnh phần thưởng, trước mặt lập tức có thêm một phần thịt kho tàu bí chế tỏa hơi nóng, thông tin cá nhân lập tức đổi mới:
Họ tên: Ngô Nặc.
Chủng loài: Sinh mạng trí tuệ cacbon cơ bản.
Giao dịch tệ: 40248
Tích phân giao dịch: 6670
Vật phẩm giao dịch: Không.
Phần thưởng nhiệm vụ chưa nhận: Nước sốt bí chế x51
Hai phần ba giao dịch tệ và trên 80% tích phân giao dịch đều là diêm giáp trùng cống hiến gần đây, ngoài ra còn cống hiến cho y 52 bình nước sốt bí chế, lúc trước đã nhận một bình, còn lại đều giữ trong hệ thống chưa nhận.
Trước mắt phần thịt kho tàu nóng sốt thơm phức này phải giải quyết lúc nóng, nhưng thuốc cường thân kiện thể Ngô Nặc nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ thu thập 100 giống cá nước ngọt khi trước vẫn chưa được sử dụng. Không phải không tin tác dụng thuốc hiệu hệ thống, mà chính là vì tin tưởng, Ngô Nặc mới cẩn thận giữ lại viên thuốc đó, để phòng khi cần thiết.
Xuất phát từ hiếu kỳ, lúc đó sau khi nhận được viên thuốc, Ngô Nặc tốn 100 điểm tích phân hỏi hệ thống tác dụng của thuốc cường thân kiện thể. Thông tin phản hồi của hệ thống cho biết, tác dụng chủ yếu của nó chính là tăng cường khí huyết cường kiện thân thể, dùng thời gian dài có hiệu quả chữa tận gốc bệnh kín, kéo dài tuổi thọ, nếu gặp tình huống bệnh nặng hoặc trọng thương, một lần uống mấy viên, có hiệu quả treo mạng cực tốt.
Xem xong hiệu quả của thuốc cường thân kiện thể, Ngô Nặc rất nóng lòng, cắn răng, quyết định tìm kiếm giá cả của nó trong khu giao dịch hệ thống, tạm không nói thỉnh thoảng dùng hai viên kéo dài tuổi thọ, lỡ đâu tương lai có ngày nào đó gặp phải lúc cần dùng nó treo mạng, trong lòng cũng có đảm bảo.
Ngô Nặc vất vả lắm mới hạ quyết định tim nhỏ máu, kết quả hệ thống cho y biết, vật phẩm này không nằm trong phạm vi của khu giao dịch hệ thống cấp một, không thể kiểm tra.
Khác với quả nham, quả nham tuy là vật phẩm thuộc khu giao dịch cấp ba, nhưng tinh cầu của Ngô Nặc là nơi sản xuất, nếu y trực tiếp bán đồ cho hệ thống, sau khi hệ thống hoàn thành giao dịch, sẽ hiển thị cho y ‘giá ưu đãi cho nơi sản xuất’ của vật phẩm này.
Nhưng, nếu Ngô Nặc thật sự muốn mua thứ này, thì nhất định phải có quyền hạn giao dịch tương ứng.
Cũng có nghĩa là, Ngô Nặc có thể bán quả nham cho hệ thống, hệ thống sẽ cho y biết giá niêm yết chính xác, nhưng nếu bữa nào đó Ngô Nặc muốn mua vài quả nham từ hệ thống nếm thử, hệ thống chắc chắn sẽ nói với y sáu chữ __ ký chủ không đủ quyền hạn.
Trong khu giao dịch tự do cấp một có lẽ có bán, nhưng nếu đẳng cấp của Ngô Nặc không đủ, vẫn chỉ có thể nhìn không thể mua.
So với thuốc cường thân kiện thể không thấy được không mua được, trước mắt thịt kho tàu thơm phức này rõ ràng thực dụng hơn.
Thịt ba rọi mỡ nạt đều đặn lớn nhỏ cân đối, nước kho đỏ óng, hơi nóng hầm hập, hương thơm nồng đậm thoáng cái lan ra cả hang động.
Thơm tuyệt đối đủ thơm, nhưng số lượng có phải hơi ít quá không?! Chỉ có mười cục thịt, mười cục! Không đủ nhét kẽ răng!
Ngô Nặc: Hệ thống, có dám keo kiệt thêm chút không?! (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Hệ thống: Dám.
“Đây là cái gì?” Thấy mâm sứ trắng tự dưng xuất hiện, cục thịt đỏ au, hương thơm kỳ lạ, Bạch chớp mắt nhịn không được nuốt nước miếng.
“Phần thưởng làm được nhiệm vụ, thịt kho tàu bí chế.”
“Phần thưởng của thần?” Gương mặt tuấn mỹ quá đáng của Bạch hiếm khi xuất hiện một chút động dung, ánh mắt sáng rực kinh người.
“Ừ.” Giả thần côn là một loại bệnh, Ngô Nặc đã triệt để từ bỏ trị liệu.
“À.”
“Muốn ăn?”
“Đây là ân thưởng của thần cho cậu, chia cho tôi ăn, thần sẽ không trách tội cậu sao?”
Nè, lỗ tai nào của cậu nghe ra tôi nói muốn phân cho cậu ăn hả?! Da mặt có dám dày hơn chút nữa không?
Hiếm khi thấy Bạch dưới trạng thái hình người lộ ra đôi mắt khát vọng, gương mặt trời sinh đã mang mấy phần cao lãnh xuất hiện thần thái này, có loại manh trái ngược không nói rõ được, biu biu hai tiếng, Ngô Nặc cảm thấy tim mình lại bị thằng nhóc ở truồng nào đó bắn cho hai mũi tên, lỗ tai hơi nóng lên.
Nếu Bạch hiện tại là hình thái mèo con, nhất định phải ôm vào lòng vuốt cho đã, nếu hình người… Ngô Nặc lặng lẽ thu hồi móng vuốt ngứa ngáy, nhìn cơ ngực cơ bụng cơ nhị đầu hoàn mỹ của Bạch, lại nhìn thân thể nhỏ bé của mình… không nói nữa, nói toàn là nước mắt.
“Đi nấu cháo, nấu xong chia một nửa thịt kho tàu cho cậu.”
“Ừ.” Ngay cả phần thưởng của thần cũng chịu chia cho hắn một nửa, tiểu sứ thần thật tốt với hắn ︿( ̄︶ ̄)︿. Nếu hiện tại Bạch là mèo mập, cái đuôi nhất định đã quẫy thành bánh xe gió.
Bạch không phải lần đầu tiên nấu cháo, tay nghề thuần thục, trước khi thịt kho tàu nguội, một nồi cháo trắng đặc đã xong.
Ngô Nặc dùng nước sốt bí chế nướng năm con răng dài béo mập, lấy dao hoa quả sắc bén cắt thành lát thịt mỏng, không có dĩa, liền đặt lên lá cây xanh bích, trong hương thơm nồng nàn còn có thêm một chút hương thơm thảo mộc như có như không.
Đừng nói Bạch, ngay cả Ngô Nặc cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Cháo trắng đặc múc vào chén gỗ, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào cháo nóng, thổi thổi, cháo gạo trộn thịt kho tàu cùng lùa vào miệng. Thịt kho tàu mặn ngọt vừa khéo thơm nồng lạ thường, béo mà không ngấy, cắn một phát, hương thơm kèm vị mỡ bùng trên đầu lưỡi, ngon đến mức người ta hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Hai đôi đũa nhanh như chớp điện, chỉ chớp mắt, thịt kho tàu trong dĩa sứ đã biến mất sạch sẽ. Ngô Nặc còn chưa đã thèm, Bạch đổ cháo trong chén vào dĩa sứ, trộn trộn, bưng dĩa lên đổ vào miệng, ngay cả chút nước kho dưới đáy cũng không bỏ qua.
Ngô Nặc nhìn đến trợn mắt há mồm, nhưng y buồn bực nhất là, rõ ràng động tác thô lỗ như thế, tại sao Bạch làm ra ngay cả một chút cảm giác khác thường cũng không có chứ? Mặc váy da thú, cầm dĩa đổ vào miệng cũng không hề tổn thất nửa phần ‘tiên khí’ băng lãnh trên người hắn, quả thật không khoa học!
Lẽ nào chỉ vì hắn có một bộ mặt đặc biệt cao lãnh?
Cho nên, y quả nhiên cũng thuộc đảng nhìn mặt nông cạn o(*////▽////*)o.
Thịt kho tàu bí chế đã hết, thịt răng dài nướng bằng nước sốt bí chế, mùi vị cũng không tồi.
Răng dài chất thịt tươi non, không tanh nồng như thú hoang khác, thịt nướng ra gầy mà không hóc, non vừa hợp miệng.
Ngô Nặc ngẩn ngơ một lát, khi hoàn hồn, thịt răng dài chất thành kim tự tháp trên lá cây đã không còn phần đỉnh, đang nhanh chóng biến mất với tốc độ dễ thấy.
Lại nhìn Bạch, ngón tay thon dài cầm đũa, động tác vô cùng tiêu chuẩn thành thạo, mỗi lần gắp cũng không nhiều thức ăn, tần suất hơi nhanh, nhưng không khiến người ta có cảm giác gấp rút, lưng eo thẳng tắp, phối với gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt như thiên sứ, Ngô Nặc cư nhiên còn nhìn thấy một loại ưu nhã kiểu quý tộc trên người hắn.
Nhất định là ảo giác.
Bất kể ưu nhã ra sao, cũng không che giấu được sự thật hắn chính là một cái thùng cơm!
Ngô Nặc chỉ ăn ba chén cháo đã ợ một cái ngừng đũa, Bạch không chỉ xử lý sạch sẽ hơn nửa nồi cháo còn lại, năm con răng dài cũng có bốn con rưỡi vào bụng hắn. Ăn nhiều như thế, bụng Bạch lại chẳng phồng lên chút nào, Ngô Nặc sờ cái bụng căng phồng của mình, đầy ngưỡng mộ ghen tỵ hận.
Ăn no uống đủ, Bạch rất tự giác đi rửa sạch nồi chén, biến thành mèo mập, nằm bên cạnh Ngô Nặc, tận tình hưởng thụ tiểu sứ thần dịu dàng vuốt ve, bất tri bất giác ngủ mất.
Ngủ khoảng một tiếng, hai người gần như đồng thời tỉnh lại, ra khỏi hang động, Bạch hóa thành dực hổ, chở Ngô Nặc, men theo phương hướng của mỏ muối tinh, kiểm tra tình hình trên mặt đất.
Khí tức hung thú đỉnh cấp tản ra bốn phía, động vật xung quanh không dám lại gần, rừng cây rộng lớn, chỉ có tiếng gió thổi lá động và tiếng bước chân của Bạch, tĩnh lặng như thể trong trời đất chỉ còn lại hai người họ.
Ánh mặt trời ấm áp đổ xuống qua khe hở giữa những chiếc lá, rọi lên mặt, Ngô Nặc cảm thấy trong lòng an bình chưa từng có, sờ lên lớp lông màu bạc có chút đâm tay của dực hổ, trong lòng dường như được cái gì đó lắp đầy, ấm áp căng đầy, thoải mái không nói nên lời.
Trước kia Bạch thường xuyên săn bắt trong Hắc Sắc Sâm Lâm, thể hình nhỏ yếu vừa phải tránh kẻ săn mồi cỡ lớn, lại phải bắt đủ con mồi để lắp đầy bụng, cho nên đã luyện ra được lực quan sát phi phàm.
Quanh năm săn bắt trong rừng, cảm giác phương hướng của Bạch rất mạnh, trong hang động dưới đất, khi Ngô Nặc theo sau hắn choáng váng đầu óc, hắn đã mô phỏng được phương hướng đại thể của mỏ khoáng trên mặt đất. Đi xuôi theo hướng đó, Bạch nhanh chóng phát hiện, nơi mỏ khoáng kéo dài ra, tuy có thực vật che phủ, nhưng lại không có cây cối cao to đặc biệt, phần nhiều là bụi gai dây mây lùm cây thấp lùn, cũng có vài cây cao lác đác, so với những đại thụ cần phải mười mấy người ôm, những cây đường kính chỉ có hai ba chục cm, lá cây còn hơi khô vàng này khiến Bạch nghĩ tới những nô lệ đói đến da mặt vàng vọt trong bộ lạc.
Lùm cây uốn lượn kéo dài, vừa khéo đi theo hướng đại khái của hang động bên dưới, lúc rộng lúc hẹp, nơi hẹp nhất đại khái có mười mét, nơi rộng nhất cũng không quá một hai trăm mét, bị cây to xung quanh che phủ mặt trời, không mấy bắt mắt, căn bản không gây sự chú ý.
Nếu không phải đã biết dưới đất có mỏ muối, Bạch cũng sẽ không chú ý đến những lùm cây bụi gai này, vì những thứ này quả thật quá thường thấy trong Hắc Sắc Sâm Lâm.
Bạch nói cho Ngô Nặc biết phát hiện của mình, tuy hắn có thể đoán được khu vực lùm cây này rất có thể liên quan đến mỏ muối tinh, nhưng lại không rõ nguyên nhân cụ thể.
Nhưng đối với Ngô Nặc thì có thể dùng thường thức để suy đoán.
Cây cối càng cao to, cắm rễ càng sâu, cây cối cắm rễ là để hấp thụ dưỡng chất cần thiết để sinh trưởng, chứ không phải chất muối.
Mỏ muối tinh sâu dưới đất đối với người nguyên thủy mà nói là một món tài phú to đến mức khó tưởng nổi, nhưng đối với thực vật trong rừng, lại là độc dược khắc chế mạng sống.
Trong thời gian tích lũy lâu dài, hàm lượng muối của muối tinh sớm đã thẩm thấu từng chút một vào bùn đất, càng đi xuống, hàm lượng muối trong bùn đất càng nặng, đối với đa số thực vật lục địa, hàm lượng muối vượt tiêu chuẩn là chí mạng.
Cây cắm rễ trên mỏ muối tinh, rễ không cách nào đi sâu xuống, thiếu dưỡng chất cần thiết đương nhiên không mọc cao được. Lùm cây bụi gai thấp lùn cắm rễ rất cạn, lực sinh mạng ngoan cường, chịu ít ảnh hưởng.
Ngô Nặc chỉ có học lực cơ sở, giải thích dễ hiểu rõ ràng, Bạch dễ dàng hiểu được, suy đoán theo lối đó, Bạch đột nhiên nghĩ đến, trong rừng gần bộ lạc Trường Hà, hình như cũng có một khu vực bụi cây, có vài chỗ thậm chí ngay cả cọng cỏ cũng không mọc. Có vài động vật còn rất thích ăn bùn đất không mọc cỏ đó, lúc trước hắn không cảm thấy cái gì, hiện tại hồi tưởng lại, những động vật đó rất có thể không phải thích ăn bùn đất kia, mà là vì hấp thu hàm lượng muối trong bùn đất!
Nếu suy đoán của hắn không sai, có nghĩa là gần bộ lạc cũng có mỏ muối tinh.
Nơi này cách bộ lạc quá xa, chiến sĩ thú nhân cũng phải đi năm sáu ngày mới đến, nếu là thuần nhân ít nhất cũng phải hơn mười ngày. Nếu phái người đến nơi xa như thế để đào mỏ muối, liên tục đi rồi về, sớm muộn cũng sẽ bị người phát hiện khác thường, với thực lực của bộ lạc hiện tại, căn bản không thể giữ được mỏ muối này.
Nếu mỏ muối ở gần bộ lạc, không gian có thể làm việc lớn hơn rất nhiều.
Như tiểu sứ thần đã nói, trên thế giới không có bức tường không lộ gió, sớm muộn gì tin tức mỏ muối tinh cũng sẽ truyền ra. Nhưng nếu bộ lạc có thể trở nên cường đại trước khi tin tức bị truyền ra, vậy thì cho dù tin tức bị lộ thì có thể làm gì?
Cướp?
Giết!
Họ tên: Ngô Nặc.
Chủng loài: Sinh mạng trí tuệ cacbon cơ bản.
Giao dịch tệ: 40248
Tích phân giao dịch: 6670
Vật phẩm giao dịch: Không.
Phần thưởng nhiệm vụ chưa nhận: Nước sốt bí chế x51
Hai phần ba giao dịch tệ và trên 80% tích phân giao dịch đều là diêm giáp trùng cống hiến gần đây, ngoài ra còn cống hiến cho y 52 bình nước sốt bí chế, lúc trước đã nhận một bình, còn lại đều giữ trong hệ thống chưa nhận.
Trước mắt phần thịt kho tàu nóng sốt thơm phức này phải giải quyết lúc nóng, nhưng thuốc cường thân kiện thể Ngô Nặc nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ thu thập 100 giống cá nước ngọt khi trước vẫn chưa được sử dụng. Không phải không tin tác dụng thuốc hiệu hệ thống, mà chính là vì tin tưởng, Ngô Nặc mới cẩn thận giữ lại viên thuốc đó, để phòng khi cần thiết.
Xuất phát từ hiếu kỳ, lúc đó sau khi nhận được viên thuốc, Ngô Nặc tốn 100 điểm tích phân hỏi hệ thống tác dụng của thuốc cường thân kiện thể. Thông tin phản hồi của hệ thống cho biết, tác dụng chủ yếu của nó chính là tăng cường khí huyết cường kiện thân thể, dùng thời gian dài có hiệu quả chữa tận gốc bệnh kín, kéo dài tuổi thọ, nếu gặp tình huống bệnh nặng hoặc trọng thương, một lần uống mấy viên, có hiệu quả treo mạng cực tốt.
Xem xong hiệu quả của thuốc cường thân kiện thể, Ngô Nặc rất nóng lòng, cắn răng, quyết định tìm kiếm giá cả của nó trong khu giao dịch hệ thống, tạm không nói thỉnh thoảng dùng hai viên kéo dài tuổi thọ, lỡ đâu tương lai có ngày nào đó gặp phải lúc cần dùng nó treo mạng, trong lòng cũng có đảm bảo.
Ngô Nặc vất vả lắm mới hạ quyết định tim nhỏ máu, kết quả hệ thống cho y biết, vật phẩm này không nằm trong phạm vi của khu giao dịch hệ thống cấp một, không thể kiểm tra.
Khác với quả nham, quả nham tuy là vật phẩm thuộc khu giao dịch cấp ba, nhưng tinh cầu của Ngô Nặc là nơi sản xuất, nếu y trực tiếp bán đồ cho hệ thống, sau khi hệ thống hoàn thành giao dịch, sẽ hiển thị cho y ‘giá ưu đãi cho nơi sản xuất’ của vật phẩm này.
Nhưng, nếu Ngô Nặc thật sự muốn mua thứ này, thì nhất định phải có quyền hạn giao dịch tương ứng.
Cũng có nghĩa là, Ngô Nặc có thể bán quả nham cho hệ thống, hệ thống sẽ cho y biết giá niêm yết chính xác, nhưng nếu bữa nào đó Ngô Nặc muốn mua vài quả nham từ hệ thống nếm thử, hệ thống chắc chắn sẽ nói với y sáu chữ __ ký chủ không đủ quyền hạn.
Trong khu giao dịch tự do cấp một có lẽ có bán, nhưng nếu đẳng cấp của Ngô Nặc không đủ, vẫn chỉ có thể nhìn không thể mua.
So với thuốc cường thân kiện thể không thấy được không mua được, trước mắt thịt kho tàu thơm phức này rõ ràng thực dụng hơn.
Thịt ba rọi mỡ nạt đều đặn lớn nhỏ cân đối, nước kho đỏ óng, hơi nóng hầm hập, hương thơm nồng đậm thoáng cái lan ra cả hang động.
Thơm tuyệt đối đủ thơm, nhưng số lượng có phải hơi ít quá không?! Chỉ có mười cục thịt, mười cục! Không đủ nhét kẽ răng!
Ngô Nặc: Hệ thống, có dám keo kiệt thêm chút không?! (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Hệ thống: Dám.
“Đây là cái gì?” Thấy mâm sứ trắng tự dưng xuất hiện, cục thịt đỏ au, hương thơm kỳ lạ, Bạch chớp mắt nhịn không được nuốt nước miếng.
“Phần thưởng làm được nhiệm vụ, thịt kho tàu bí chế.”
“Phần thưởng của thần?” Gương mặt tuấn mỹ quá đáng của Bạch hiếm khi xuất hiện một chút động dung, ánh mắt sáng rực kinh người.
“Ừ.” Giả thần côn là một loại bệnh, Ngô Nặc đã triệt để từ bỏ trị liệu.
“À.”
“Muốn ăn?”
“Đây là ân thưởng của thần cho cậu, chia cho tôi ăn, thần sẽ không trách tội cậu sao?”
Nè, lỗ tai nào của cậu nghe ra tôi nói muốn phân cho cậu ăn hả?! Da mặt có dám dày hơn chút nữa không?
Hiếm khi thấy Bạch dưới trạng thái hình người lộ ra đôi mắt khát vọng, gương mặt trời sinh đã mang mấy phần cao lãnh xuất hiện thần thái này, có loại manh trái ngược không nói rõ được, biu biu hai tiếng, Ngô Nặc cảm thấy tim mình lại bị thằng nhóc ở truồng nào đó bắn cho hai mũi tên, lỗ tai hơi nóng lên.
Nếu Bạch hiện tại là hình thái mèo con, nhất định phải ôm vào lòng vuốt cho đã, nếu hình người… Ngô Nặc lặng lẽ thu hồi móng vuốt ngứa ngáy, nhìn cơ ngực cơ bụng cơ nhị đầu hoàn mỹ của Bạch, lại nhìn thân thể nhỏ bé của mình… không nói nữa, nói toàn là nước mắt.
“Đi nấu cháo, nấu xong chia một nửa thịt kho tàu cho cậu.”
“Ừ.” Ngay cả phần thưởng của thần cũng chịu chia cho hắn một nửa, tiểu sứ thần thật tốt với hắn ︿( ̄︶ ̄)︿. Nếu hiện tại Bạch là mèo mập, cái đuôi nhất định đã quẫy thành bánh xe gió.
Bạch không phải lần đầu tiên nấu cháo, tay nghề thuần thục, trước khi thịt kho tàu nguội, một nồi cháo trắng đặc đã xong.
Ngô Nặc dùng nước sốt bí chế nướng năm con răng dài béo mập, lấy dao hoa quả sắc bén cắt thành lát thịt mỏng, không có dĩa, liền đặt lên lá cây xanh bích, trong hương thơm nồng nàn còn có thêm một chút hương thơm thảo mộc như có như không.
Đừng nói Bạch, ngay cả Ngô Nặc cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Cháo trắng đặc múc vào chén gỗ, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào cháo nóng, thổi thổi, cháo gạo trộn thịt kho tàu cùng lùa vào miệng. Thịt kho tàu mặn ngọt vừa khéo thơm nồng lạ thường, béo mà không ngấy, cắn một phát, hương thơm kèm vị mỡ bùng trên đầu lưỡi, ngon đến mức người ta hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Hai đôi đũa nhanh như chớp điện, chỉ chớp mắt, thịt kho tàu trong dĩa sứ đã biến mất sạch sẽ. Ngô Nặc còn chưa đã thèm, Bạch đổ cháo trong chén vào dĩa sứ, trộn trộn, bưng dĩa lên đổ vào miệng, ngay cả chút nước kho dưới đáy cũng không bỏ qua.
Ngô Nặc nhìn đến trợn mắt há mồm, nhưng y buồn bực nhất là, rõ ràng động tác thô lỗ như thế, tại sao Bạch làm ra ngay cả một chút cảm giác khác thường cũng không có chứ? Mặc váy da thú, cầm dĩa đổ vào miệng cũng không hề tổn thất nửa phần ‘tiên khí’ băng lãnh trên người hắn, quả thật không khoa học!
Lẽ nào chỉ vì hắn có một bộ mặt đặc biệt cao lãnh?
Cho nên, y quả nhiên cũng thuộc đảng nhìn mặt nông cạn o(*////▽////*)o.
Thịt kho tàu bí chế đã hết, thịt răng dài nướng bằng nước sốt bí chế, mùi vị cũng không tồi.
Răng dài chất thịt tươi non, không tanh nồng như thú hoang khác, thịt nướng ra gầy mà không hóc, non vừa hợp miệng.
Ngô Nặc ngẩn ngơ một lát, khi hoàn hồn, thịt răng dài chất thành kim tự tháp trên lá cây đã không còn phần đỉnh, đang nhanh chóng biến mất với tốc độ dễ thấy.
Lại nhìn Bạch, ngón tay thon dài cầm đũa, động tác vô cùng tiêu chuẩn thành thạo, mỗi lần gắp cũng không nhiều thức ăn, tần suất hơi nhanh, nhưng không khiến người ta có cảm giác gấp rút, lưng eo thẳng tắp, phối với gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt như thiên sứ, Ngô Nặc cư nhiên còn nhìn thấy một loại ưu nhã kiểu quý tộc trên người hắn.
Nhất định là ảo giác.
Bất kể ưu nhã ra sao, cũng không che giấu được sự thật hắn chính là một cái thùng cơm!
Ngô Nặc chỉ ăn ba chén cháo đã ợ một cái ngừng đũa, Bạch không chỉ xử lý sạch sẽ hơn nửa nồi cháo còn lại, năm con răng dài cũng có bốn con rưỡi vào bụng hắn. Ăn nhiều như thế, bụng Bạch lại chẳng phồng lên chút nào, Ngô Nặc sờ cái bụng căng phồng của mình, đầy ngưỡng mộ ghen tỵ hận.
Ăn no uống đủ, Bạch rất tự giác đi rửa sạch nồi chén, biến thành mèo mập, nằm bên cạnh Ngô Nặc, tận tình hưởng thụ tiểu sứ thần dịu dàng vuốt ve, bất tri bất giác ngủ mất.
Ngủ khoảng một tiếng, hai người gần như đồng thời tỉnh lại, ra khỏi hang động, Bạch hóa thành dực hổ, chở Ngô Nặc, men theo phương hướng của mỏ muối tinh, kiểm tra tình hình trên mặt đất.
Khí tức hung thú đỉnh cấp tản ra bốn phía, động vật xung quanh không dám lại gần, rừng cây rộng lớn, chỉ có tiếng gió thổi lá động và tiếng bước chân của Bạch, tĩnh lặng như thể trong trời đất chỉ còn lại hai người họ.
Ánh mặt trời ấm áp đổ xuống qua khe hở giữa những chiếc lá, rọi lên mặt, Ngô Nặc cảm thấy trong lòng an bình chưa từng có, sờ lên lớp lông màu bạc có chút đâm tay của dực hổ, trong lòng dường như được cái gì đó lắp đầy, ấm áp căng đầy, thoải mái không nói nên lời.
Trước kia Bạch thường xuyên săn bắt trong Hắc Sắc Sâm Lâm, thể hình nhỏ yếu vừa phải tránh kẻ săn mồi cỡ lớn, lại phải bắt đủ con mồi để lắp đầy bụng, cho nên đã luyện ra được lực quan sát phi phàm.
Quanh năm săn bắt trong rừng, cảm giác phương hướng của Bạch rất mạnh, trong hang động dưới đất, khi Ngô Nặc theo sau hắn choáng váng đầu óc, hắn đã mô phỏng được phương hướng đại thể của mỏ khoáng trên mặt đất. Đi xuôi theo hướng đó, Bạch nhanh chóng phát hiện, nơi mỏ khoáng kéo dài ra, tuy có thực vật che phủ, nhưng lại không có cây cối cao to đặc biệt, phần nhiều là bụi gai dây mây lùm cây thấp lùn, cũng có vài cây cao lác đác, so với những đại thụ cần phải mười mấy người ôm, những cây đường kính chỉ có hai ba chục cm, lá cây còn hơi khô vàng này khiến Bạch nghĩ tới những nô lệ đói đến da mặt vàng vọt trong bộ lạc.
Lùm cây uốn lượn kéo dài, vừa khéo đi theo hướng đại khái của hang động bên dưới, lúc rộng lúc hẹp, nơi hẹp nhất đại khái có mười mét, nơi rộng nhất cũng không quá một hai trăm mét, bị cây to xung quanh che phủ mặt trời, không mấy bắt mắt, căn bản không gây sự chú ý.
Nếu không phải đã biết dưới đất có mỏ muối, Bạch cũng sẽ không chú ý đến những lùm cây bụi gai này, vì những thứ này quả thật quá thường thấy trong Hắc Sắc Sâm Lâm.
Bạch nói cho Ngô Nặc biết phát hiện của mình, tuy hắn có thể đoán được khu vực lùm cây này rất có thể liên quan đến mỏ muối tinh, nhưng lại không rõ nguyên nhân cụ thể.
Nhưng đối với Ngô Nặc thì có thể dùng thường thức để suy đoán.
Cây cối càng cao to, cắm rễ càng sâu, cây cối cắm rễ là để hấp thụ dưỡng chất cần thiết để sinh trưởng, chứ không phải chất muối.
Mỏ muối tinh sâu dưới đất đối với người nguyên thủy mà nói là một món tài phú to đến mức khó tưởng nổi, nhưng đối với thực vật trong rừng, lại là độc dược khắc chế mạng sống.
Trong thời gian tích lũy lâu dài, hàm lượng muối của muối tinh sớm đã thẩm thấu từng chút một vào bùn đất, càng đi xuống, hàm lượng muối trong bùn đất càng nặng, đối với đa số thực vật lục địa, hàm lượng muối vượt tiêu chuẩn là chí mạng.
Cây cắm rễ trên mỏ muối tinh, rễ không cách nào đi sâu xuống, thiếu dưỡng chất cần thiết đương nhiên không mọc cao được. Lùm cây bụi gai thấp lùn cắm rễ rất cạn, lực sinh mạng ngoan cường, chịu ít ảnh hưởng.
Ngô Nặc chỉ có học lực cơ sở, giải thích dễ hiểu rõ ràng, Bạch dễ dàng hiểu được, suy đoán theo lối đó, Bạch đột nhiên nghĩ đến, trong rừng gần bộ lạc Trường Hà, hình như cũng có một khu vực bụi cây, có vài chỗ thậm chí ngay cả cọng cỏ cũng không mọc. Có vài động vật còn rất thích ăn bùn đất không mọc cỏ đó, lúc trước hắn không cảm thấy cái gì, hiện tại hồi tưởng lại, những động vật đó rất có thể không phải thích ăn bùn đất kia, mà là vì hấp thu hàm lượng muối trong bùn đất!
Nếu suy đoán của hắn không sai, có nghĩa là gần bộ lạc cũng có mỏ muối tinh.
Nơi này cách bộ lạc quá xa, chiến sĩ thú nhân cũng phải đi năm sáu ngày mới đến, nếu là thuần nhân ít nhất cũng phải hơn mười ngày. Nếu phái người đến nơi xa như thế để đào mỏ muối, liên tục đi rồi về, sớm muộn cũng sẽ bị người phát hiện khác thường, với thực lực của bộ lạc hiện tại, căn bản không thể giữ được mỏ muối này.
Nếu mỏ muối ở gần bộ lạc, không gian có thể làm việc lớn hơn rất nhiều.
Như tiểu sứ thần đã nói, trên thế giới không có bức tường không lộ gió, sớm muộn gì tin tức mỏ muối tinh cũng sẽ truyền ra. Nhưng nếu bộ lạc có thể trở nên cường đại trước khi tin tức bị truyền ra, vậy thì cho dù tin tức bị lộ thì có thể làm gì?
Cướp?
Giết!
Bình luận truyện