Chương 14: Thời đại thiên tài
Những ngày sau đó, Vũ Lực vẫn làm việc một cách đều đặn, chỉ là lầm lì và ít nói hơn một chút. Dương Yến sang thăm hắn biết được truyện, tính trẻ con của nàng trỗi dậy, nàng tức giận đi tìm Dương Minh kể truyện làm hắn suýt nữa thì tìm Bùi Văn quyết đấu, cũng may là Vũ Lực kịp thời ngăn cản. Thứ nhất Bùi Văn cũng giống Dương Minh đều có địa linh căn trung cấp, tu vi thuộc loại top đầu trong đám tân đệ tử ngoại điện, chưa chắc Dương Minh đã phải là đối thủ của hắn. Thứ hai, Bùi Văn là cháu của Bùi trưởng lão, nếu Dương Minh tìm hắn gây sự, cho dù có thắng cũng làm mất lòng của Bùi trưởng lão. Thứ ba, Vũ Lực là người có tự trọng rất là cao, hắn phải chịu xỉ nhục cũng là do bản thân yếu kém, muốn có được sự tôn trọng của người khác thì nhất định phải dùng thực lực của bản thân để đạt lấy. Nghe vậy Dương Minh chỉ thở dài, rồi lại lặng lẽ quay về tu luyện.
Sau khi kết thúc công việc buổi trưa, Vũ Lực chào mọi người rồi ra về. Nhìn những đám mây trắng muôn hình muôn vẻ lững lờ tự do trôi lượn trên nên trời, Vũ Lực mỉm cười, hắn nhắm mắt lại để tận hưởng sự ấm ấp của buổi trưa mùa thu. Bỗng một giọng nói trầm trầm vang lên:
- Ngươi lại đây.
Vũ Lực mở mắt ra, thì ra người gọi hắn là một vị chấp sự ngoại điện, hắn nhanh nhẹn chạy đến gần, thái độ rất niềm nở, nhiệt tình, lễ phép đáp lại:
- Dạ chấp sự, không biết ngài cần tiểu bối giúp việc gì ạ.
- Ngươi bê chồng sách này, rồi đi theo ta.
Vũ Lực vâng dạ rồi, cẩn trọng bê chồng sách lên chậm rãi theo sau lưng vị chấp sự. Đây là lần thứ hai hắn được đến trước cổng của Chấp sự điện, vẫn là ngôi là đẹp đẽ đó. Bước vào trong Vũ Lực lại càng cảm khái hơn, vòm nhà rất là cao hơn nữa lại được chạm trổ hoa văn tinh tế, những chiếc cột gỗ được sơn bóng loáng, hắn hít một hơi sâu cảm nhận mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài. Mọi người trong chấp sự đường thì ai làm việc đó, mọi người đi lại cũng hết sức nhẹ nhàng nên không khí rất là im lặng và dễ chịu, khác hẳn với sự ồn ào chỗ hắn ở.
- Ngươi để chồng sách đó lên bàn đi, sau đó có thể ra về. Còn đây là tiền thưởng của ngươi.
Nhận mười lượng bạc tiền thưởng, Vũ Lực nở một nụ cười tươi rói, sau đó chào vị chấp sự đó rồi ra về. Hắn không có mấy hứng thú với tiền bạc, hắn cũng biết tiền bạc là đối với một tu linh giả thì chỉ là một con số mà thôi, cái mà tu linh giả ở thế giới này cần chính là linh thạch, đó là một loại đá kết tinh những linh khí tinh nhuần của trời đất. Tu linh giả sử dụng linh khí trong linh thạch sẽ giúp họ bỏ qua được bước tinh luyện linh khí, do đó tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện. Độ tinh nhuần và mật độ linh khí chứa trong linh thạch chính là yếu tố để đánh giá phẩm chất của linh thạch, có tất cả bốn loại linh thạch là hạ phẩm, trung phẩm, cực phẩm, và tiên thiên linh thạch. Giữa các loại linh thạch cũng có những tỉ lệ quy đổi nhất định, nhưng quan trọng nhất vẫn là dựa trên sự thỏa thuận của hai bên. Linh thạch cũng chính là tiền tệ mà các tu linh giả dùng để giao dịch với nhau. Ra khỏi chấp sự đường, Vũ Lực rảo bước nhanh hơn, thời tiết này quả thật dễ chịu, hắn muốn đi về mắc võng ra gốc cây nằm ngủ. Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua thôi mà đã làm đôi mắt hắn ríu vào rồi, hắn vươn vai ngáp dài một cái cực kỳ thoải mái. Bỗng nhiên phía sau lưng hắn truyền đến tiếng gọi:
- Vũ Lực ca, sao huynh lại ở đây vậy.
Vũ Lực quay lại, thì ra là Dương Yến, hắn mỉm cười nói:
- Chấp sự nhờ anh có chút việc thôi, em hôm nay không tu luyện hả.
Khuôn mặt tròn đáng yêu của Dương Yến xị ra:
- Suốt ngày tu luyện, em thấy buồn chán chết đi được, hơn nữa em chỉ là ký danh đệ tử, các chấp sự cũng không có thúc ép nhiều. Vũ Lực ca, anh được nghỉ rồi có phải không.
- Ừ.
Nghe thế, Dương Yến cười rất vui vẻ, giọng nói có chút năn nỉ:
- Vũ Lực ca, cùng em ra sau núi chơi được không. Ba tháng nay ngoài tu luyện ra, em chẳng biết làm gì, cứ ra ra vào vào mấy cái nơi này làm em chán muốn chết. Hơn nữa Dương Minh ca bây giờ như một người điên, em có đến tận nơi gặp cũng chỉ ra nói được mỗi một câu:” Ta bận tu luyện rồi”.
Vũ Lực nhìn bộ dạng làm nũng của Dương Yến mà phải bật cười. Kể ra từ lúc đến đây, hắn cũng chưa từng đi đâu ngoài nhà ăn và nơi ở của mình cả, hắn cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa. Thế là cả hai người vui vẻ sóng bước cùng đi, ra đến cổng họ phải dừng lại xuất trình thẻ đệ tử và khai báo thân phận của mình cho hai vị sư huynh ghi chép lại thời gian bắt đầu rời tông môn, thẻ thân phận cũng được tạm thời được giữ lại, khi nào về thì hai người mới có thể đến lấy. Trước khi hai người rời đi, một vị sư huynh còn hảo tâm nhắc nhở họ là nên cẩn thận và nhớ trở về sớm.
Sau khi ra khỏi tông môn, Dương Yến trở lên linh hoạt hơn hẳn, nàng vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng thì líu lo đủ thứ chuyện. Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì một chú chim chích bông hiếu động, Vũ Lực thì chỉ im lặng đi bên cạnh nàng. Cảnh rừng núi làm con người ta cảm thấy nhẹ nhõm, hai người cứ để mặc cho tâm hồn mình lướt trên từng ngọn cỏ non, nhảy nhót trên những cành cây cao. Tâm hồn họ có khi bay bổng cùng những đám mây trắng, hòa vào tiếng hót ríu rít của chim chóc cũng có khi lặn sâu xuống những con suối để được bơi lội như những chú cá xinh đẹp.
- Vũ Lực ca, không ngờ đi dạo trong rừng núi lại thú vị như vậy.
- Vũ Lực ca, trên kia có bông hoa đẹp quá.
Vũ Lực nhìn lên sườn núi, một bông hoa với những cánh hoa dầy đều trắng muốt, nhị hoa màu đỏ rực rỡ vươn dài ra như râu của những chú dế mèn, vẻ thuần khiết mà lại nồng nàn của nó làm cho Vũ Lực cũng phải thốt lên:
- Bông hoa thật đẹp, chỉ tiếc nó trên cao quá, muốn hái xuống cũng không dễ a.
Nghe thế, Dương Yến cười khúc khích:
- ahihi, Vũ Lực ca, nhìn em nhé, em sẽ hái bông hoa đó xuống.
Nói xong, hai tay nàng bắt quyết theo một trình tự lập lại. Vũ Lực có thể thấy không khí bắt đầu dao động rồi tạo ra một luồng khí từ từ di chuyển hướng lên phía sườn núi, bông hoa như có một bàn tay vô hình nhổ lên sau đó nhẹ nhàng bay xuống trước mặt hai người. Dương Yến đưa tay ra cầm lấy bông hoa, nét mặt vui sướng lộ rõ vẻ yêu thích, nhưng khi nàng đưa hoa lên ngửi thì ngay lập tức hoa mắt chóng mặt, rồi ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Thấy thế Vũ Lực vội vàng dùng áo che lấy mũi nhịn thở, hắn cầm lấy bông hoa trong tay của Dương Yến ném ra xa rồi mới chạy đến đỡ nàng dậy. Nhìn bông nằm trên mặt đất hắn không khỏi thở dài:” Đúng là một bông hoa đẹp, tiêc là nó lại là một bông hoa có độc”. Ôm Dương Yến trong lòng, Vũ Lực thấy hơi thở của nàng vẫn rất đều đặn, khuôn mặt vẫn hồng hào, trên người nàng cũng không có dấu hiệu lạ gì cả, chỉ là cho dù cho hắn có lay, có gọi như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn không tỉnh lại. Sắc trời đang dần ngả sang màu đen, nhìn cảnh vật xung quanh lúc này hắn mới để ý là cả hai người đã quá mải mê ngắm cảnh mà bị lạc sâu vào trong khu rừng, sự yên tĩnh của khu rừng bây giờ lại làm hắn cảm thấy rờn rợn. “Phải đưa Dương Yến về tông môn thôi, ta không biết nàng bị trúng độc gì cả, trước hết cứ thử đi ngược về hướng cũ xem sao đã”, dìu Dương Yến đi được một đoạn, chợt nhớ ra gì đó, hắn đặt nàng xuống sau đó cẩn trọng quay lại chỗ bông hoa, cởi áo ngoài ra bọc kín lấy nó.
Càng đi, Vũ Lực càng có cảm giác như mình lạc sâu hơn vào khu rừng. Bóng tối đang dần phủ xuống, không khí cũng trở lên lạnh lẽo hơn, cánh tay phải của hắn lúc này tê rần, hai chân cũng đã mỏi mệt, rã rời. Bỗng nhiên “Ụp” một tiếng, cả hai rớt xuống một cái hố, không đó là một cái thông đạo, hai người cứ thế trượt dài trong đường hầm dưới lòng đất. Vũ Lực đã hôn mê bất tỉnh.
Vũ Lực mở mắt ra, hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bằng đá. “Dương Yến, Dương Yến đâu” đó là suy nghĩ đầu tiên và duy nhất trong đầu hắn lúc này. Hắn vội vàng bật dậy, và khi thấy nàng đang nằm trên chiếc giường đá phía đối diện, ngực vẫn phập phồng hắn mới thở phào một hơi. “Đây là một hang động dưới lòng đất ư” hắn còn nhớ rõ là mình bị rơi xuống một cái hố trước khi bị hôn mê”. “Không ngờ tận sâu dưới lòng đất này lại có người ở, không biết đó là ai nhỉ, dù sao người đó cũng đã cứu mình, chắc hẳn là không có ác ý”. Vũ Lực tới bên giường mà Dương Yến nằm, hắn đang định xem tình trạng của nàng thì một giọng nói có phần lãnh đạm, và cao ngạo vang lên:
- Con bé đó không sao đâu.
Một lão nhân đầu trọc lóc, dáng người to cao xuất hiện ở cửa hang, khuôn mặt lão có một vết sẹo dài dọc từ mắt trái xuống trông cực kỳ dữ tợn. Lão từ từ đi vào rồi ngồi xuống chiếc ghế đá, Vũ Lực có thể nhìn thấy từng đường gân máu đang di động trong con mắt còn lại của lão già. Thấy Vũ Lực nhìn chằm chằm vào mình, lão già hừ lạnh một tiếng, rồi quay mặt sang phía khác. Như người mê sảng bị tạt nước, Vũ Lực khẽ rùng mình một cái, vừa rồi hắn có cảm giác như mình bị hút sâu vào trong ánh mắt của lão già, ánh mắt đó giống như một cái động sâu thăm thẳm, tăm tối và chứa đầy sự chết chóc. Vũ Lực vội vàng chạy tới phía trước mặt lão giả, từ tốn nói:
- Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, vừa rồi tiểu bối đã thất lễ rồi, mong tiền bối lượng thứ.
Lão già xua xua tay, giọng nói có chút tán thưởng:
- Tiểu tử khá lắm.
Vũ Lực cảm thấy khó hiểu:” Chẳng lẽ vừa rồi là lão tiền bối thử ta sao, cái cảm giác tinh thần bị hút sâu lúc đó, cảm giác đó thật rùng rợn, sợ hãi những không thể chạy trốn”. Lão già dùng một giọng xăm xa nói tiếp:
- Ta với nhà ngươi có duyên, nếu lần sau gặp lại ta sẽ thu ngươi làm đệ tử, còn bây giờ thì ngươi đi đi.
Nghe lão già nói thế hai mắt Vũ Lực mở to vì ngạc nhiên, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì trước mắt hắn tối xầm lại, một cảm giác mát rượi truyền khắp người. Lúc mở mắt ra thì hắn đã xuất hiện ở phía trước cổng Lạc Việt tông, bên tai hắn vang lên giọng nói của lão nhân:
- Dùng cánh hoa vò nát rồi đưa lên mũi con bé kia, nó sẽ tỉnh lại. Còn ngươi muốn quay lại gặp ta thì hãy dùng tâm của mình để cảm nhận. Nhớ kỹ lời ta:” Vận mệnh nằm trong tay ngươi”.
P/S: Ta muốn tích nhiều chương rồi mới úp nhưng lại không kìm đc L. Thôi lần này là để dành thật nè.
Bình luận truyện