Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 60: Trạch Tịnh Thần Ra Tay Giúp Tuyết Linh



Tại một quán cà phê nhỏ.

Tuyết Linh ngồi vào ghế, đối diện với Lạc Thần bằng vẻ mặt nghi hoặc, Tuyết Linh chưa chắc chắn được điều gì nên chỉ hỏi cho qua loa:"Lạc Thần, sáng nay em có đọc tin tức, MG vừa tung ra thị trường chứng khoán một sản phẩm rất có tiềm năng để phát triển, MG và Hàn thị dù gì cũng đã từng là đối tác, vậy anh có suy nghĩ gì khi tiếp tục ký hợp đồng với Hàn thị?"

Lạc Thần là người thông minh, vả lại trong chuyện này anh là nhân vật chính nắm thóp lấy hồ sơ mật của Hàn thị, làm sao có thể không hiểu câu nói đó của Tuyết Linh đang ám chỉ gì.

Lạc Thần cười nhẹ:"Em là đang yêu cầu anh tiếp tục hợp tác?"

"Em chỉ đưa ra ý kiến thế thôi, còn quyết định hoàn toàn thuộc về anh." Tuyết Linh cười nói tiếp:"Em nghĩ rằng nếu tiếp tục hợp tác với Hàn thị, không những đôi bên cùng có lợi mà còn thúc đẩy thị trường ngày càng phát triển, đồng thời MG cũng sẽ tiến triển vượt bậc. Không giấu gì anh, Hàn thị cũng đang trong quá trình hoàn thiện một sản phẩm, nếu lần này hai bên hợp tác, chắc chắn sẽ đem lại một bước ngoặt mới, không biết anh có suy nghĩ thế nào?"

"Chuyện này anh sẽ suy nghĩ kỹ lại. Nhưng mà nhìn em căng thẳng vậy có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không có, em vẫn bình thường mà." Tuyết Linh cười gượng, sau đó cầm ly nước lên uống, ánh mắt toát lên vẻ thất vọng.

Mọi biểu cảm của Tuyết Linh, Lạc Thần đều rất rõ. Nhưng Lạc Thần cũng hết cách, để dành lại được Tuyết Linh, anh đành bất chấp mọi thủ đoạn.

...

Hàn thị...

Phòng họp cổ đông.

Hàn Dương Phong ngồi giữ chiếc ghế chủ đạo, dọc hai bên bàn là những vị giám đốc có sức ảnh hưởng rất lớn tới Hàn thị.

Cũng trong buổi sáng hôm nay, thông tin về hồ sơ bị phát tán ra ngoài, cộng thêm MG tung một loạt sản phẩm với ý tưởng rất mới khiến Hàn thị chịu sức ép rất lớn và có nguy cơ phải phá sản. Cổ phiếu cũng do đó mà tụt giảm.

Việc đã gây chấn động không ít tới những người ở đây, buộc cuộc họp hôm nay phải diễn ra để nêu biện pháp giải quyết.

Những cổ đông ở đây ai nấy cũng đều bàn tán xôn xao về chuyện này, nhưng họ không làm gắt lên, làm việc với Hàn Dương Phong đã lâu, họ tự xây dựng ý thức cho mình, trong hoàn cảnh như bây giờ, việc đầu tiên là phải tìm cách giải quyết, ăn nói sao với các tập đoàn đối tác để họ có thể cứu vãn được Hàn thị chứ không phải thi nhau chỉ trích đối phương.

Đã thông qua những ý kiên sơ luận, Hàn Dương Phong quyết phải dựng lại được Hàn thị bền vững như lúc đầu và phải trừng trị người gây ra chuyện này một cách nghiêm khắc.

"Tôi nhất định sẽ đưa cho các vị một câu trả lời thích đáng." Hàn Dương Phong kiên định nói. Câu trả lời chính là hành động, ở đây, ai ai cũng tôn trọng ý kiến của Hàn Dương Phong, họ quyết tâm đoàn kết, cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.

Làm một thương nhân lớn của một tập đoàn, đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đâu phải lúc nào cũng thành công, đôi lúc cũng có những thất bại, cũng giống như Hàn thị đang đứng sát bờ vực như bây giờ. Chỉ cần, có động lực, có quyết tâm thì sẽ dành lại được cái đã mất. Hàn Dương Phong lấy thất bại lần này làm bài học, cũng như thử xem năng lực của mình tới đâu, đồng thời cũng chứng minh được sức lãnh đạo Hàn thị bao năm nay không phải là lời đồn.

...

Tối đến, Tuyết Linh cảm thấy quá áp lực nên dừng lại ở một quán bia nhỏ quen góc phố, gọi bà chủ cho vài ly ra uống.

Bây giờ cô đã bị đuổi việc? Không nói đúng hơn là cô bị đình chỉ mới đúng, bởi vì đang trong quá trình điều tra, Tuyết Linh buộc phải vắng mặt để cuộc điều tra được thuận lợi.

"Rầm!" Tức thật chứ! Mới sáng sớm vào công ty thì đã bị đổ tội là ăn trộm rồi. Tuyết Linh uống xong một hơi bia rồi tức giận đập tay lên bàn, làm thu hút ánh mắt của nhiều người xung quanh đó. Họ nhìn cô một lúc lâu, người thì thầm to nhỏ, nhưng Tuyết Linh nào còn tâm trạng bận tâm.

Điều đáng lo bây giờ là không tìm ra hung thủ thật sự, thì Tuyết Linh phải là người gánh chịu mọi tội lỗi, nếu không đền được tổn thất cho Hàn thị, Tuyết Linh buộc phải đi tù. Nhưng không cho cô đến Hàn thị, thì làm sao cô minh oan được cho mình?

Tuyết Linh rót đầy ly bia, vừa định đưa lên miệng uống thì bị ai đó ngăn lại. Người đó giật ly rượu trên tay cô rồi nắm tay cô kéo đi.

Đến trước một cây cầu rộng lớn, người đó mới buông tay Tuyết Linh ra.

"Trạch Tịnh Thần? Sao anh lại đưa tôi tới đây?"

"Cô uống thì có giải quyết được vấn đề không?" Nhìn thái độ của Tuyết Linh hiện giờ anh cũng chỉ có biểu cảm bất lực.

"Anh biết hết rồi sao?" Tuyết Linh nhíu mày nghi hoặc.

"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cô như vậy kẻ ngốc nhất cũng biết là đã xảy ra chuyện. Chẳng phải cô mạnh mẽ lắm sao? Tại sao lại không dám đối mặt với nó?"

Tuyết Linh buồn bã lắc đầu:"Anh không hiểu đâu, anh không hiểu gì hết!"

Tuyết Linh nói xong, dùng khuôn mặt thất thần quay người đi, nhưng nửa chừng thì bị Trạch Tịnh Thần kéo lại, Tuyết Linh mềm nhũn người, không dùng chút lực mà nhào vào lòng anh. Cô tính sẽ vùng ra nhưng hơi ấm của anh đột ngột giữ cô lại.

Lúc này, cô bật khóc. Đúng vậy, Trạch Tịnh Thần nói rất đúng, cô rất mạnh mẽ, dù đối mặt với bất cứ điều gì Tuyết Linh cũng mạnh mẽ... ngoại trừ tình cảm. Cô bất lực vì người ấy không tin cô, cô đau đớn vì người ấy không bận tâm nghe cô giải thích. Đối với cô, điều đó rất đau khổ.

Trạch Tịnh Thần thở dài, nhẹ nhàng vỗ về:"Khóc đi, khóc đi Tuyết Linh, khóc đến khi nào cô thỏa mãn. Tôi sẽ ở cạnh để bảo vệ cô."

Mãi một lát sau, Tuyết Linh mới ngừng khóc, Trạch Tịnh Thần cũng theo đó mà buông cô ra.

"Cô đã đỡ hơn chưa?"

Tuyết Linh nhìn Trạch Tịnh Thần một lúc rồi quay sang hướng khác, cô đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên lan can, hướng mắt nhìn một nửa thành phố phía trước, con đường của cô còn dài như vậy, rồi cô sẽ gặp những trở ngại gì nữa đây?

Thấy Trạch Tịnh Thần đi tới gần, Tuyết Linh hạ giọng cất tiếng:"Sao anh biết tôi ở đây?"

"Tôi chỉ đi ngang qua thôi, nhưng vô tình nhìn thấy cô một mình ngồi trong quán bia, liên tục uống, tôi đoán chắc là có chuyện nên tới xem sao?"

Tuyết Linh chợt xoay người nhìn anh, chất giọng vô cùng nghiêm túc:"Trạch Tịnh Thần! Anh nhìn tôi có giống là kẻ trộm không?"

"Hả?" Trạch Tịnh Thần tròn mắt nhìn Tuyết Linh, một lúc sau mới ngộ ra câu hỏi:"Đương nhiên là không rồi!"

"Có anh tin tôi thì tốt." Tuyết Linh cười nhẹ nói. Một người rất ít tiếp xúc với cô vậy mà dứt khoát nói tin cô, còn trong khi đó, một người có thể nói là thân thuộc, vậy mà nghe cô nói cũng không muốn. Rốt cuộc anh ta nói anh ta quan tâm đến cô không cần lý do rốt cuộc là thật hay đùa?

"Có chuyện gì không thể kể cho tôi nghe được sao?"

Tuyết Linh hướng mắt nhìn những toà nhà cao tầng đang rực rỡ ánh đèn, chậm rãi trả lời:"Trạch Tịnh Thần, anh không phải lo cho tôi đâu. Tôi sẽ tự giải quyết!" Tuyết Linh kiên định suy nghĩ:"Mình nhất định sẽ cho Hàn Dương Phong thấy, mình hoàn toàn trong sạch."

"Xem ra mình vẫn chưa lấy được sự tin tưởng của cô ấy." Trạch Tịnh Thần nghĩ. Sau đó anh cười nhẹ:"Phải rồi, đó mới đúng là Tuyết Linh mà tôi biết chứ?"

"Anh biết tôi thế nào?" Tuyết Linh nghiêng đầu, biểu cảm vô cùng hiếu kỳ.

"Rất nhiều, đến cả cô cũng không bằng tôi!"

Ý của anh là anh hiểu bản thân Tuyết Linh còn hơn cả Tuyết Linh. Cô bật cười, người này hài hước thật!

Ngước nhìn lên bầu trời cao không trăng cũng không sao, Tuyết Linh chợt thấy cô đơn lạnh lẽo, ánh sáng của đèn trong thành phố rất rõ, bất giác Tuyết Linh nhìn thấy cái gì đó rơi xuống.

Đó là tuyết! Tuyết đầu mùa rơi rồi! Tuyết Linh tròn mắt nắm lấy tay Trạch Tịnh Thần, hớn hở nói:"Trạch Tịnh Thần, anh xem kìa! Tuyết đầu mùa rơi rồi!"

Trong hai năm gần đây, vì khí hậu thay đổi thất thường nên vào mùa đông tuyết không rơi, nhưng nay thời tiết đã hoạt động trở lại bình thường. Vì vậy Tuyết Linh mới vui vẻ khi nhìn thấy tuyết.

Điều Tuyết Linh thích nhất vào mùa Đông là được ngắm tuyết đầu mùa rơi, ngày hôm nay cô đã mãn nguyện, mọi buồn phiền của cô tan biến nhanh chóng.

Tuyết Linh đưa tay đỡ lấy một bông tuyết rồi nhìn nó cười nhẹ. Trạch Tịnh Thần nở nụ cười ấm áp, cởi áo khoác mình ra rồi phủ lên người Tuyết Linh, đồng thời cất giọng nói:"Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô ra ngoài không nên mặc ít như vậy."

"Cảm ơn anh Trạch Tịnh Thần, anh tốt thật, được làm bạn với anh quả thật rất vinh hạnh." Tuyết Linh mỉm cười:"Anh xem kìa, đẹp thật!"

...

Ngồi trong chiếc Land Rover ở xa, Tôn Hoằng nheo mắt nhìn Trạch Tịnh Thần và Tuyết Linh một lúc. Sau đó quay sang Tưởng Ân hỏi:"Cô ta là người như thế nào?"

Tưởng Ân nhìn Tôn Hoằng nhún vai:"Chả biết rõ tính cách thế nào, nhưng chắn hẳn là một cô gái rất tốt."

Nghe vậy, Tôn Hoằng cũng không biết nên nói gì. Rõ ràng người cô ấy thích đang nói chuyện tươi cười cùng với cô gái khác, vậy mà Tưởng Ân... cô ấy lại tỏ ra dửng dưng, xem là bình thường.

Chắc rằng trong mắt cô ấy nghĩ rằng Trạch Tịnh Thần đang tiếp cận cô gái kia vì sợi dây chuyền nên không quan tâm anh giở trò như thế nào. Tuy nhiên, có một điều Tôn Hoằng biết, cô không biết, đó là nụ cười trên môi Trạch Tịnh Thần, một nụ cười hiền hòa, chân thành đã từ lâu vẫn chưa xuất hiện, nhưng hôm nay vì cô gái đó anh đã phá lệ.

Tưởng Ân nhìn Tôn Hoằng phân tâm một hồi, tính cách anh ta đã lâu vẫn không thay đổi, lúc nào cũng nằng nặc sát khí, lúc nào cũng nghiêm túc, đến nỗi cả Tưởng Ân cũng không hề chịu nỗi. Cô cầm lấy một miếng snack rồi nhét vào miệng cho Tôn Hoằng, hất cằm nói:"Aida, đừng nghĩ nữa, ăn snack đi, được ở đây vừa xem phim tình cảm vừa ngắm tuyết rơi, quá lời rồi còn gì!"

....

Tại toà nhà chung cư cao cấp.

Đứng trong phòng thượng hạng, hướng mắt nhìn qua ban công, Hàn Dương Phong ngắm tuyết đầu mùa với nhiều tâm tư. Trên tay cầm một chiếc ly chứa một loại rượu rất mạnh. Cả ngày nay anh chịu áp lực rất nhiều nhưng vẫn không quên để ý đến cô chỉ có điều là hiện tại, anh không biết cô đang ở đâu.

"Tuyết Linh, em lại chạy đi đâu nữa rồi?"

...

Đưa Tuyết Linh trở về nhà, Trạch Tịnh Thần mở cửa xe giúp cô, sau đó lấy ra vật gì đó trong túi, tận tay đưa nó cho cô:"Chắc cái này sẽ giúp được cho cô."

Nói xong, Trạch Tịnh Thần mỉm cười, chào tạm biệt rồi bước lên xe. Tuyết Linh mở tay ra xem, thấy cái Trạch Tịnh Thần đưa là một chiếc USB, Tuyết Linh chỉ cảm thấy ngờ vực, sau đó liền cầm nó đi lên phòng.

Tuyết Linh đi ra thang máy, bước tới phòng thì đã bắt gặp Hàn Dương Phong đứng ở trước cửa. Dáng người cao ráo, quần tây đen có vài chỗ nhăn, chiếc áo sơ mi màu đen mở ba cúc áo trên cùng, anh đứng tựa người vào vách tường, nhìn Tuyết Linh bằng ánh mắt sâu thẳm.

Tuyết Linh vờ như không thấy anh, bước đi tới cửa phòng dùng dấu vân tay để mở cửa nhưng chưa kịp chạm vào màn hình, tay cô đã bị Hàn Dương Phong nắm chặt lấy.

Nhìn chiếc áo khoác màu đen của nam giới trong tay Tuyết Linh, càng làm Hàn Dương Phong trở nên phẫn nộ.

"Em vừa mới đi với ai?"

Tuyết Linh lạnh lùng rút tay lại, quay mặt hướng khác rồi nói:"Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm."

Nói rồi, Tuyết Linh quay người, nhấn mật khẩu, cửa phòng mở. Trước lúc định bước vào, Tuyết Linh nhớ ra gì đó, cô liền nói với anh:"Phải rồi, còn chuyện hồ sơ mật, tôi sẽ chứng minh được với anh, tôi không phải là kẻ trộm."

Tuyết Linh bước vào trong, lạnh lùng đóng sầm cửa lại, để lại vẻ mặt u lãnh của Hàn Dương Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện