Chương 12: Diễn viên giỏi
Bạch Cẩm Sương lập tức biến thành diễn viên giỏi, vẻ mặt cô khổ sở nói: “Hoài Thanh, đã đến nước này rồi anh còn chỉ trích em, xem ra em không thể cầu xin anh giúp em lấy lại lẽ phải.
Cũng đúng thôi, anh và Linh Lan đều đã kết hôn, sao có thể giúp em được cơ chứ!”
Cô vừa nói hết lời, Trịnh Hoài Thanh tức tới mức thiếu chút nữa phun máu.
Lập tức có phóng viên mở miệng đặt câu hỏi: “Cô Bạch, sao cô lại nghĩ tới chuyện lưu lại những bản phác thảo của mình? Dù sao Bạch Linh Lan đều đã lấy đi thi đấu, cô giữ lại cũng không có ý nghĩa lớn lắm, nếu cô thực sự muốn kiện cô ta, có lẽ trong hai năm này, đã sớm kiện vô số lần!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được dụi mắt, giống như có thể dụi ra nước mắt: “Thực ra tôi giữ lại những bản phác thảo này đều vì lưu làm kỷ niệm, dù sao đó cũng là những bản thiết kế của mình, tôi chỉ muốn lưu lại bản gốc mà thôi: Mà tôi dù thế nào cũng không nghĩ tới, thứ này sẽ có công dụng vào lúc này!”
Bạch Cẩm Sương nói tới đây, càng ấm ức hơn: “Lúc trước tôi vốn không muốn nghĩ tới việc kiện Linh Lan, bản thiết kế ư, tôi có thể vẽ, em ấy muốn tôi sẽ tặng em ấy mấy bản, nhưng mà cho dù thế nào tôi cũng không nghĩ tới, vậy mà em ấy lại kiện ngược lại tôi, tôi thực sự rất đau lòng!”
Lập tức lại có phóng viên mở miệng: “Cô Bạch, hôm trước cô nói trong buổi họp báo là sẽ tin tưởng Trịnh Hoài Thanh, tình cảm giữa hai người rất tốt, lúc ấy cô cũng không biết anh ta đã kết hôn với Bạch Linh Lan đúng không?”
Bạch Cẩm Sương “đỏ mắt” gật đầu: “Lúc ấy tôi nói như vậy là vì không biết chân tướng, mãi đến khi bạn tôi gửi ảnh chụp hai bọn họ đi từ trong cục dân chính ra, tôi mới biết là mình bị lừa!”
Bạch Cẩm Sương dứttời, cô còn nhìn về phía Trịnh Hoài Thanh tức giận nhưng vẫn phải kìm nén cơn tức: “Hoài Thanh, em vẫn luôn tin tưởng anh như vậy, lần trước lúc mở buổi họp báo, còn nói với mọi người là chúng ta sắp kết hôn, vì sao anh lại muốn lừa gạt em như vậy chứ?”
Trịnh Hoài Thanh tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy, chắc chắn lúc đó Bạch Cẩm Sương đấ biết anh ta kết hôn, nếu không thì cô đâu có khả năng chuẩn bị đầy đủ như thế, con tiện nhân này!
Lại có phóng viên đặt câu hỏi: “Đúng rồi, cô Bạch, sao cô có thể có nhiều đoạn ghi âm video clip như vậy?”
Bạch Cẩm Sương xấu hổ mở miệng: “Thực ra tôi vẫn luôn có thói quen ghi âm, lúc rảnh rỗi sẽ mở ra nghe lại giọng của Hoài Thanh!”
Thiếu chút nữa là Bạch Cẩm Sương sẽ ói vì những lời mình nói, chẳng qua vì sự nghiệp diễn xuất, cô liều mạng: “Còn video clip, thực ra bên cạnh chỗ ngồi của tôi vẫn luôn có camera siêu nhỏ, bởi vì lúc trước bản thiết kế của tôi không cánh mà bay quá nhiều lần!”
Cô vừa mới nói xong, lập tức có phóng viên suy đoán: “Chắc chắn là do Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan lấy đi, bọn họ lấy bản thiết kế của cô làm thành của mình!”
Bạch Cẩm Sương khổ sở khịt mũi, đáng thương tội nghiệp giống như con mèo nhỏ lay động trong gió: “Tôi không biết chuyện này, tôi vẫn luôn tin tưởng Hoài Thanh, nhưng tôi không ngờ tới, vậy mà anh ấy đã sớm kết hôn với Linh Lan, còn luôn lừa gạt tôi chỉ vì lấy bản thiết kế của tôi mà thôi…”
Bạch Cẩm Sương nói xong, còn dùng tay áo lau nước mắt.
Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy được, Bạch Cẩm Sương đang khóc.
Trịnh Hoài Thanh trực tiếp tức điên, không quan tâm mình đang ở chỗ nào, nổi giận quát ầm lên: “Bạch Cẩm Sương, con tiện nhân này, rõ ràng là cô đã sớm biết từ lâu, tôi phải giết cô!”
Bạch Cẩm Sương đáng thương lùi về sau, lập tức có người chính nghĩa tiến lên giữ chặt lấy Trịnh Hoài Thanh.
Đám phóng viên ngồi ở đây vừa ăn dưa, vừa quay lại, còn không quên xì xào bàn tán.
“Sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy nhỉ?”
“Đúng là làm mất hết mặt mũi của đám đàn ông chúng ta, sau này trăm ngàn lần đừng nói loại mặt hàng như vậy cũng là đàn ông, anh ta căn bản không xứng!”
“Đã đến lúc này rồi, vậy mà anh†a còn muốn đánh cô Bạch, cô Bạch thật đáng thương, trước đây đúng là mắt bị mù, mới có thể nhìn trúng loại súc sinh này!
Bạch Cẩm Sương nghe thấy mọi người nói như vậy, không nhịn được nhếch miệng.
Cô che mặt, chạy về phía hậu trường, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Cẩm Sương đau khổ tới mức tận-cùng, không muốn để mọi người nhìn thấy cô đau lòng chết đi được.
Trịnh Hoài Thanh đều đã phát điên, anh ta tránh thoát khỏi hai người đang giữ lấy mình, đuổi theo Bạch Cẩm Sương.
Hậu trường có ít người, Trịnh Hoài Thanh thấy sắp đuổi kịp được Bạch Cẩm Sương, nói chuyện không hề kiêng kị gì: “Bạch Cẩm Sương, tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng răng mình là người thắng, cô hãy đợi đó cho tôi; bây giờ cô còn là nhà thiết kế của trang sức đá quý Hải Thiên, tôi phải kiện cô táng gia bại sản!”
Bạch Cẩm Sương nghe anh ta nói như vậy, không nhịn được xoay người, cười nhạo nhìn thoáng qua Trịnh Hoài Thanh, vừa nói chuyện vừa lùi về phía sau: “Vậy saø? Tôi sợ quá cơi”
Kết quả cô không để ý một cái, trực tiếp va vào trong ngực một người.
Sau đó cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Vậy sao? Vậy trái lại tôi muốn nhìn xem, anh kiện nhà thiết kế của trang sức đá quý Hoàng Thụy chúng tôi táng gia bại sản như thế nào?”
Bình luận truyện