Chương 13: Sao anh lại tới đây
Toàn thân Trịnh Hoài Thanh đều cứng đờ.
Bạch Cẩm Sương bất chợt xoay người, chỉ thấy gương mặt đẹp trai anh tuấn của Mặc Tu Nhân phóng to ngay trước mắt.
Cô kinh hãi tới mức không nói nên lời, bên tai là giọng nói dễ nghe như khiến lỗ tai người ta mang thai của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, thản nhiên nhìn cô một cái: “Sao thế? Ngốc luôn rồi à?”
Bạch Cẩm Sương lập tức lấy lại tỉnh thần, giọng nói nhỏ hơn một chút: “Không… Anh… Sao anh lại tới đây?”
Cô hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo ngang ngược như khi ở trước mặt Trịnh Hoài Thanh vừa rồi, chỉ trong một giây biến thành con thỏ trắng nhỏ.
Mặc Tu Nhân cảm thấy buồn cười: “Sao tôi không thể tới đây được hả?”
Bạch Cẩm Sương phồng má, được rồi, cô không thể phản bác lại lời anh.
Trịnh Hoài Thanh nhìn Mặc Tu Nhân, cả người đều sững sờ, sắc mặt của anh ta thay đổi, một lúc lâu sau mới gian nan nói ra một câu: “Tổng giám đốc Mặc, sao anh lại tới đây?”
Mặc Tu Nhân nâng mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Nghe nói anh muốn tố cáo nhà thiết kế trang sức của Hoàng Thụy chúng tôi, tôi có thể không tới được sao?”
Trịnh Hoài Thanh cười gượng, vẻ mặt cứng ngắc: “Làm sao có thể… Bạch Cẩm Sương… Cô ta… Cô ta rõ ràng là người của Hải Thiên…”
Trịnh Hoài Thanh còn chưa kịp nói xong, đã bị Mặc Tu Nhân không lưu tình chút nào cắt ngang: “Bắt đầu từ bây giờ, cô ấy là người của Hoàng Thụy tôi!”
Trịnh Hoài Thanh còn định cãi lại: “Nhưng cô ta…
Gương mặt Mặc Tu Nhân dần trở nên âm u, có chút không kiên nhẫn: “Tôi nói cô ấy phải thì cô ấy phải!”
Vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh vô cùng khó coi, anh ta nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương đứng bên cạnh Mặc Tu Nhân, thấy được rõ vui sướng khi người khác gặp họa ở trong mắt cô.
Anh ta lập tức nhớ tới cảnh tượng xế chiều ngày hôm qua, anh ta và Bạch Linh Lan lừa gạt Bạch Cẩm Sương đi ăn cơm, gặp được Mặc Tu Nhân.
Lúc này anh ta còn có chuyện gì không rõ, anh ta rơi vào kết cục này, tất cả là do Bạch Cẩm Sương thiết kế ra, cô và Mặc Tu Nhân, hai bọn họ đã sớm quen nhaul Mặc Tu Nhân không có ý định lãng phí thời gian ở đây, anh vốn là tới đón người, sợ Bạch Cẩm Sương trình diễn xong rồi, sẽ bị Trịnh Hoài Thanh gây khó dễ.
Dù sao người của anh; không phải con chó con mèo nào cũng có thể động vào!
Anh nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Em định khi nào thì đến Hoàng Thụy?”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Ngày mai đi!”
Mặc Tu Nhân ừm một tiếng: “Vậy bây giờ có thể đi được chưa?”
Bạch Cẩm Sương vội vàng gật đầu, nhanh chóng bắt kịp Mặc Tu Nhân.
Thấy bọn họ sắp rời đi, Trịnh Hoài Thanh không nhịn được gọi một tiếng: “Bạch Cẩm Sương…”
Bạch Cẩm Sương dừng bước lại, cô quay lưng về phía Trịnh Hoài Thanh, chậm rãi xoay người.
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng, im lặng đứng tại chỗ, nhưng không có ý định xoay người.
Trịnh Hoài Thanh trừng Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt âm trầm: “Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, là cô đã sớm thiết kế đúng không?”
Bạch Cẩm Sương nâng cằm, chậm rãi nở nụ cười: “Đúng vậy, không phải trong lòng anh đã có đáp án rồi sao, cần gì phải hỏi tôi?”
Tuy trong lòng Trịnh Hoài Thanh đã suy đoán ra chuyện này, nhưng anh ta thực sự không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương vẫn luôn theo sau anh ta, vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy.
Lúc này anh ta không thể nói rõ mình có cảm nhận gì, phẫn nộ, không cam lòng, bực tức, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Giọng nói của anh ta khàn khàn như khi mở cửa sắt rỉ sét, phần nộ quát Bạch Cẩm Sương: “Không phải là cô yêu tôi sao? Vì sao cô phải làm như vậy hả?”
Bạch Cẩm Sương giống như nghe được chuyện rất buồn cười, cô trực tiếp bật cười: “Yêu, ồ… Trịnh Hoài Thanh, sao anh còn mặt mũi nói ra những lời nhự vậy nhỉ? Hai năm qua lúc anh dùng bản thiết kế của tôi nâng đỡ Bạch Linh Lan, sao anh không nói yêu? Mỗi lần lúc anh xóc nảy trên người Bạch Linh Lan, sao anh không nói yêu? Lúc anh và Bạch Linh Lan đi tới cục dân chính đăng ký kết hôn, sao anh không nói yêu?”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương đều đã đỏ lên, hai năm thanh xuân của cố, đều bón cho chó ăn.
Nếu là thất tình thông thường, khó chịu tới mấy cũng chống đỡ qua được, nhưng Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan, hai người ñày không chỉ khiến cô đau lòng khó chịu, còn khiến cô ghê tởm muốn nôn hết cơm ăn trong hai năm qua ra!
“Tôi…” Trịnh Hoài Thanh tự biết mình đuối lý, cộng thêm Mặc Tu Nhân vội tới làm chỗ dựa cho Bạch Cẩm Sương, anh ta không dám thực sự làm gì Bạch Cẩm Sương.
Anh ta chỉ có thể mềm mỏng hơn: “Cẩm Sương, anh thực sự sai rồi, anh xin lỗiem, được không? Chuyện trong nhà chúng ta, nên đóng cửa lại nói, đừng để người ngoài nhìn truyện cười, được không?”
Trịnh Hoài Thanh nói hết lời, Bạch Cẩm Sương còn chưa mở miệng, Mặc Tu Nhân đã châm chọc cười nhạo một tiếng, ý tứ hàm xúc mở miệng: “Chuyện trong nhà mình sao… Xì…”
Bình luận truyện