Vô Tận Đan Điền
Chương 141: Ván cờ
Thanh âm thản nhiên vang lên.
- Nửa giờ thời gian…
Tuy kỳ nghệ của mọi người không cao minh, nhưng cũng nhìn ra thế cục trên bàn đá, cờ đen đã vây quanh cờ trắng, cờ trắng bị chặn đường, phía sau có truy binh, cả cục diện căn bản khó giải, loại tình huống này đừng nói là nửa giờ, dù mười ngày nửa tháng cũng đừng hòng phá vây thành công, càng khỏi nói là làm bàn cờ sống lại!
Nếu không giải được ván cờ phải tùy ý tuyển một thông đạo đi vào, nhất định sẽ chết, mọi người lập tức nặng nề.
- Nhiếp Vân, tài đánh cờ của ngươi thế nào?
Lạc Khuynh Thành đột nhiên hỏi.
Nghe câu hỏi, ánh mắt mọi người đồng thời sáng ngời.
Trải qua Lạc Thủy thành đồng thời một loạt sự tình sau khi đi vào cửa đá, mọi người đã tràn ngập tín nhiệm với thiếu niên này, kỳ nghệ của họ không cao, không giải được tử cục thì thôi, có lẽ hắn sẽ có biện pháp!
- Ta? Kỳ nghệ của ta càng kém, đừng nói là cởi bỏ cục này, chỉ nhìn còn không hiểu…
Chứng kiến ánh mắt tràn đầy hi vọng của mọi người, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
- Nhìn không hiểu?
Nghe được lời nói của hắn, mọi người không biết nói gì.
Thậm chí xem bàn cờ còn không hiểu, kỳ nghệ cực kém đâu!
- Ai, nếu kiếp trước nghiên cứu hạ kỳ đan điền thì tốt rồi…
Chứng kiến vẻ thất vọng trong mắt mọi người, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu.
Chơi cờ cũng giống như tu luyện, đồng dạng chú ý thiên phú, thiên phú tốt ở trong khí hải sẽ tự động hình thành hạ kỳ đan điền, loại đan điền này có thể diễn sinh thành kỳ bàn khí, làm cho người ta lúc chơi cờ ý nghĩ như bay, trở thành một đời kỳ đạo đại sư.
Kiếp trước hắn nhận thức vài vị kỳ đạo đại sư, ai cũng có hạ kỳ đan điền, đáng tiếc là lúc đó hắn chỉ cho rằng chơi cờ là tiêu khiển, vô ích cho tu luyện, vì thế không hề để bụng.
Nếu kiếp trước từng nghiên cứu qua kỳ bàn khí, bản thân còn thừa lại một đan điền vô thuộc tính, hoàn toàn có thể diễn sinh thành hạ kỳ đan điền, như vậy mình sẽ lập tức có được thiên phú kỳ đạo siêu cường, muốn cứu sống bàn cờ trước mắt cũng không phải việc khó.
- Tuy rằng bình thường ta từng chơi cờ với sư phụ, nhưng bàn cờ này thật quá khó khăn, đừng nói trong nửa giờ có thể nghiên cứu ra đường sống, dù ba ngày cũng không làm được!
Lạc Khuynh Thành cười khổ nói.
- Ta cũng không biết!
Nhiếp Tiếu Thiên lắc đầu.
Đừng nói mọi người không có thiên phú kỳ đạo, cũng không nghiên cứu làm sao chơi cờ, không hề tinh thông, mà ván cờ trước mắt lại phi thường khó khăn, trong lúc nhất thời lâm vào khốn cảnh.
Không giải được ván cờ, sẽ không được Lạc Khúc chỉ điểm, tìm không thấy thông đạo duy nhất, nếu tùy ý tuyển một con đường chỉ sợ mọi người đều phải chết ở chỗ này.
- Nếu chúng ta đều không giải được, ta xem hay là như vậy đi!
Thấy mọi người đều hết đường xoay sở, Phùng Tiêu đột nhiên mở miệng.
- Ngươi có biện pháp?
Mọi người đều nhìn qua.
- Rất đơn giản, ta tuyển con đường thứ nhất đi vào xem, nếu nửa giờ sau không được, liền chứng minh con đường này không thông, xác suất sinh tồn cũng sẽ gia tăng thêm một phần tám, các ngươi tiếp tục lần lượt đi vào thực nghiệm là được!
Phùng Tiêu thản nhiên nói.
- Lần lượt thực nghiệm? Không được!
Nhiếp Vân trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của hắn.
Nói đùa gì vậy, thí nghiệm một lần chết một người, nhóm người mình chỉ có sáu, vạn nhất con đường sống nằm trong hai con đường còn lại, sáu người cũng đã chết hết, bảo tàng cho ai? Chẳng lẽ cấp cho hai yêu nhân bên ngoài?
- Nhưng chúng ta cũng không còn biện pháp khác, hay là các ngươi tiếp tục nghiên cứu ván cờ, dù sao còn thời gian, nếu thật sự không được thì nói sau!
Phùng Tiêu nói.
- Việc này…
Mọi người lại do dự.
Tuy rằng biện pháp của Phùng Tiêu chẳng ra gì, nhưng đích thật là đường ra duy nhất trước mắt, cục diện bây giờ, không lấy được bảo tàng đi ra ngoài cũng bị hai yêu nhân giết chết, tùy ý chọn một đường đi vào cũng phải chết.
Tiến lui đều chết, còn không bằng hi sinh bản thân, thành tựu tập thể.
Dù sao đều là nhờ vận khí, vạn nhất người đầu tiên đi vào tìm được con đường sống, chẳng phải tất cả đều vui vẻ?
- Lạc Khúc tiền bối lưu lại ván cờ là muốn thí nghiệm trí tuệ của chúng ta, khẳng định không quan hệ tới kỳ nghệ, chúng ta cẩn thận nghiên cứu, có lẽ tìm được sinh cơ!
Trầm tư một lúc, Nhiếp Vân mở miệng nói.
- Vân nhi nói rất đúng, chúng ta khoan hãy suy nghĩ lung tung, vẫn cùng nhau đi qua xem ván cờ này đi!
Nghe được đứa con giải thích, Nhiếp Tiếu Thiên gật đầu nói.
- Vậy được rồi…
Tuy mọi người không ôm hi vọng, nhưng vẫn đi tới bên cạnh bàn cờ nhìn chằm chằm, hi vọng tìm được chút ít dấu vết để lại.
- Giữa cờ đen cùng cờ trắng lại có liên hệ gì…
Nhiếp Vân quan sát ván cờ trước mắt, tận lực suy tư, nhưng khả năng chơi cờ của hắn quá kém, nhìn mãi không hiểu, đang định buông tha đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang.
- Mình cần gì quản cờ đen hay trắng thắng, mình chỉ cần biết chín lối đi kia có lối nào là con đường sống không phải tốt hơn sao? Vì sao phải ở đây nghiên cứu ván cờ?
Mục đích chủ yếu của mình chính là tìm được đường sống trong chín thông đạo, mà không phải nghiên cứu ván cờ!
Tuy không thể tùy tiện đi vào thông đạo, nhưng mình có truy tung khí!
Nếu Lạc Khúc đã nói có sinh môn tử môn, bên trong những thông đạo kia khẳng định cũng sẽ có sương mù làm trở ngại tinh thần lực thăm dò, nếu không bị tinh thần lực đảo qua liền phát hiện được cơ quan cạm bẫy, như vậy sinh môn tử môn cũng không còn ý nghĩa.
Sương mù có thể trở ngại tinh thần lực, nhưng không ngăn cản được truy tung khí!
Lúc trước ở Mê Mang điện, truy tung khí có thể khuếch tán hơn một ngàn thước, làm cho mình có thể thấy rõ ràng cảnh tượng trong một ngàn thước xung quanh, mình không tin trong tử lộ không bố trí cơ quan trong vòng một ngàn thước.
Một khi bố trí cơ quan, đã nói rõ đó là con đường chết! Như vậy mình tìm con đường tiếp theo là được.
Tìm khắp cả chín thông đạo, nơi nào không có cơ quan chính là con đường sống, là đường giấu bảo tàng.
Như vậy còn nghiên cứu ván cờ có ích lợi gì?
Suy nghĩ cẩn thận việc này, Nhiếp Vân vỗ trán nở nụ cười.
- Nhiếp Vân, có phải ngươi đã nghĩ ra làm sao phá giải ván cờ không?
Lạc Khuynh Thành nhìn thấy hắn cười thành tiếng, ánh mắt sáng lên.
- Ha ha, mọi người không cần phá giải ván cờ, theo ta lại đây đi!
Nhiếp Vân nói xong đi tới trước lỗ thủng đầu tiên, ngón tay điểm tới, một cỗ truy tung khí liền bay thẳng vào bên trong.
- Nửa giờ thời gian…
Tuy kỳ nghệ của mọi người không cao minh, nhưng cũng nhìn ra thế cục trên bàn đá, cờ đen đã vây quanh cờ trắng, cờ trắng bị chặn đường, phía sau có truy binh, cả cục diện căn bản khó giải, loại tình huống này đừng nói là nửa giờ, dù mười ngày nửa tháng cũng đừng hòng phá vây thành công, càng khỏi nói là làm bàn cờ sống lại!
Nếu không giải được ván cờ phải tùy ý tuyển một thông đạo đi vào, nhất định sẽ chết, mọi người lập tức nặng nề.
- Nhiếp Vân, tài đánh cờ của ngươi thế nào?
Lạc Khuynh Thành đột nhiên hỏi.
Nghe câu hỏi, ánh mắt mọi người đồng thời sáng ngời.
Trải qua Lạc Thủy thành đồng thời một loạt sự tình sau khi đi vào cửa đá, mọi người đã tràn ngập tín nhiệm với thiếu niên này, kỳ nghệ của họ không cao, không giải được tử cục thì thôi, có lẽ hắn sẽ có biện pháp!
- Ta? Kỳ nghệ của ta càng kém, đừng nói là cởi bỏ cục này, chỉ nhìn còn không hiểu…
Chứng kiến ánh mắt tràn đầy hi vọng của mọi người, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
- Nhìn không hiểu?
Nghe được lời nói của hắn, mọi người không biết nói gì.
Thậm chí xem bàn cờ còn không hiểu, kỳ nghệ cực kém đâu!
- Ai, nếu kiếp trước nghiên cứu hạ kỳ đan điền thì tốt rồi…
Chứng kiến vẻ thất vọng trong mắt mọi người, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu.
Chơi cờ cũng giống như tu luyện, đồng dạng chú ý thiên phú, thiên phú tốt ở trong khí hải sẽ tự động hình thành hạ kỳ đan điền, loại đan điền này có thể diễn sinh thành kỳ bàn khí, làm cho người ta lúc chơi cờ ý nghĩ như bay, trở thành một đời kỳ đạo đại sư.
Kiếp trước hắn nhận thức vài vị kỳ đạo đại sư, ai cũng có hạ kỳ đan điền, đáng tiếc là lúc đó hắn chỉ cho rằng chơi cờ là tiêu khiển, vô ích cho tu luyện, vì thế không hề để bụng.
Nếu kiếp trước từng nghiên cứu qua kỳ bàn khí, bản thân còn thừa lại một đan điền vô thuộc tính, hoàn toàn có thể diễn sinh thành hạ kỳ đan điền, như vậy mình sẽ lập tức có được thiên phú kỳ đạo siêu cường, muốn cứu sống bàn cờ trước mắt cũng không phải việc khó.
- Tuy rằng bình thường ta từng chơi cờ với sư phụ, nhưng bàn cờ này thật quá khó khăn, đừng nói trong nửa giờ có thể nghiên cứu ra đường sống, dù ba ngày cũng không làm được!
Lạc Khuynh Thành cười khổ nói.
- Ta cũng không biết!
Nhiếp Tiếu Thiên lắc đầu.
Đừng nói mọi người không có thiên phú kỳ đạo, cũng không nghiên cứu làm sao chơi cờ, không hề tinh thông, mà ván cờ trước mắt lại phi thường khó khăn, trong lúc nhất thời lâm vào khốn cảnh.
Không giải được ván cờ, sẽ không được Lạc Khúc chỉ điểm, tìm không thấy thông đạo duy nhất, nếu tùy ý tuyển một con đường chỉ sợ mọi người đều phải chết ở chỗ này.
- Nếu chúng ta đều không giải được, ta xem hay là như vậy đi!
Thấy mọi người đều hết đường xoay sở, Phùng Tiêu đột nhiên mở miệng.
- Ngươi có biện pháp?
Mọi người đều nhìn qua.
- Rất đơn giản, ta tuyển con đường thứ nhất đi vào xem, nếu nửa giờ sau không được, liền chứng minh con đường này không thông, xác suất sinh tồn cũng sẽ gia tăng thêm một phần tám, các ngươi tiếp tục lần lượt đi vào thực nghiệm là được!
Phùng Tiêu thản nhiên nói.
- Lần lượt thực nghiệm? Không được!
Nhiếp Vân trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của hắn.
Nói đùa gì vậy, thí nghiệm một lần chết một người, nhóm người mình chỉ có sáu, vạn nhất con đường sống nằm trong hai con đường còn lại, sáu người cũng đã chết hết, bảo tàng cho ai? Chẳng lẽ cấp cho hai yêu nhân bên ngoài?
- Nhưng chúng ta cũng không còn biện pháp khác, hay là các ngươi tiếp tục nghiên cứu ván cờ, dù sao còn thời gian, nếu thật sự không được thì nói sau!
Phùng Tiêu nói.
- Việc này…
Mọi người lại do dự.
Tuy rằng biện pháp của Phùng Tiêu chẳng ra gì, nhưng đích thật là đường ra duy nhất trước mắt, cục diện bây giờ, không lấy được bảo tàng đi ra ngoài cũng bị hai yêu nhân giết chết, tùy ý chọn một đường đi vào cũng phải chết.
Tiến lui đều chết, còn không bằng hi sinh bản thân, thành tựu tập thể.
Dù sao đều là nhờ vận khí, vạn nhất người đầu tiên đi vào tìm được con đường sống, chẳng phải tất cả đều vui vẻ?
- Lạc Khúc tiền bối lưu lại ván cờ là muốn thí nghiệm trí tuệ của chúng ta, khẳng định không quan hệ tới kỳ nghệ, chúng ta cẩn thận nghiên cứu, có lẽ tìm được sinh cơ!
Trầm tư một lúc, Nhiếp Vân mở miệng nói.
- Vân nhi nói rất đúng, chúng ta khoan hãy suy nghĩ lung tung, vẫn cùng nhau đi qua xem ván cờ này đi!
Nghe được đứa con giải thích, Nhiếp Tiếu Thiên gật đầu nói.
- Vậy được rồi…
Tuy mọi người không ôm hi vọng, nhưng vẫn đi tới bên cạnh bàn cờ nhìn chằm chằm, hi vọng tìm được chút ít dấu vết để lại.
- Giữa cờ đen cùng cờ trắng lại có liên hệ gì…
Nhiếp Vân quan sát ván cờ trước mắt, tận lực suy tư, nhưng khả năng chơi cờ của hắn quá kém, nhìn mãi không hiểu, đang định buông tha đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang.
- Mình cần gì quản cờ đen hay trắng thắng, mình chỉ cần biết chín lối đi kia có lối nào là con đường sống không phải tốt hơn sao? Vì sao phải ở đây nghiên cứu ván cờ?
Mục đích chủ yếu của mình chính là tìm được đường sống trong chín thông đạo, mà không phải nghiên cứu ván cờ!
Tuy không thể tùy tiện đi vào thông đạo, nhưng mình có truy tung khí!
Nếu Lạc Khúc đã nói có sinh môn tử môn, bên trong những thông đạo kia khẳng định cũng sẽ có sương mù làm trở ngại tinh thần lực thăm dò, nếu không bị tinh thần lực đảo qua liền phát hiện được cơ quan cạm bẫy, như vậy sinh môn tử môn cũng không còn ý nghĩa.
Sương mù có thể trở ngại tinh thần lực, nhưng không ngăn cản được truy tung khí!
Lúc trước ở Mê Mang điện, truy tung khí có thể khuếch tán hơn một ngàn thước, làm cho mình có thể thấy rõ ràng cảnh tượng trong một ngàn thước xung quanh, mình không tin trong tử lộ không bố trí cơ quan trong vòng một ngàn thước.
Một khi bố trí cơ quan, đã nói rõ đó là con đường chết! Như vậy mình tìm con đường tiếp theo là được.
Tìm khắp cả chín thông đạo, nơi nào không có cơ quan chính là con đường sống, là đường giấu bảo tàng.
Như vậy còn nghiên cứu ván cờ có ích lợi gì?
Suy nghĩ cẩn thận việc này, Nhiếp Vân vỗ trán nở nụ cười.
- Nhiếp Vân, có phải ngươi đã nghĩ ra làm sao phá giải ván cờ không?
Lạc Khuynh Thành nhìn thấy hắn cười thành tiếng, ánh mắt sáng lên.
- Ha ha, mọi người không cần phá giải ván cờ, theo ta lại đây đi!
Nhiếp Vân nói xong đi tới trước lỗ thủng đầu tiên, ngón tay điểm tới, một cỗ truy tung khí liền bay thẳng vào bên trong.
Bình luận truyện