Vô Tận Đan Điền
Chương 142: Mọi người nghi hoặc
Truy tung khí vừa tiến vào lỗ thủng quả nhiên liền chứng kiến bên trong đều là sương mù u tối, tựa hồ còn nồng hậu hơn lúc trước gặp được, dù là tinh thần lực của cường giả khí tông đỉnh chỉ sợ cũng nhìn không tới hai thước.
Nói cách khác, dùng tinh thần lực thăm dò vào trong đó cho dù là cường giả khí tông đỉnh đều không nhìn thấy tình cảnh ngoài hai thước, càng khỏi nói thăm dò được cơ quan cạm bẫy.
- Đi vào cho ta!
Sương mù có thể trở ngại tinh thần lực, nhưng đối với truy tung khí không có bất kỳ ảnh hưởng, Nhiếp Vân khẽ cười, truy tung khí rất nhanh bay vào bên trong, mà hắn giống như có thêm con mắt thấy rõ tình cảnh bên trong lỗ thủng.
Có thể lúc Lạc Khúc thiết kế thạch động, thiết kế sương mù chỉ suy nghĩ tới việc dùng tinh thần lực khuếch tán mà không nghĩ tới trong những hậu nhân đời sau thậm chí có được một truy tung sư!
Truy tung khí của truy tung sư giống như tín hiệu di động, cách xa nhau vạn dặm đều có thể phát hiện, xem thường vách tường nham thạch ngăn cản, đừng nói tới sương mù kia!
Bên trong lỗ thủng chỉ cỡ quả bóng lại là một thạch động bóng loáng chỉnh tề, cao hơn ba thước, rộng hơn năm thước, vài người cùng đi song song đều không có vấn đề gì.
Truy tung khí khuếch tán vào bên trong, chỉ chốc lát đã đem sơn động quét ngang một lần.
Sơn động cũng không sâu như tưởng tượng, chỉ khoảng bốn trăm thước, bên trong phủ kín đủ loại cơ quan cạm bẫy, đủ loại tuyệt sát đại trận, nếu có người rơi vào bên trong, nhất định sẽ tan xương nát thịt, chết không chỗ chôn!
- Thông đạo này không thể vào!
Xác định được nguy hiểm, Nhiếp Vân đi tới lỗ thủng thứ hai lại đem truy tung khí nhốt đánh vào bên trong.
Rất nhanh hắn đã xác minh xong tình cảnh trong chín lỗ thủng, cũng như lời giới thiệu của Lạc Khúc, chín lỗ thủng chỉ có một con đường sống duy nhất, những con đường khác tiến vào đều phải chết.
- Thế nào? Vân nhi, con tìm được con đường sống kia hay không?
Nhiếp Tiếu Thiên đi theo phía sau con trai, nhìn thấy hắn dừng lại vài giây trước mỗi lỗ thủng lại bước đi, nhịn không được hỏi.
- Là lỗ thủng thứ bảy từ bên phải qua, đây là an toàn, bảo tàng ở bên trong đó!
Nhiếp Vân chỉ một lỗ thủng nở nụ cười.
- Nơi này? Làm sao con xác định? Đúng rồi, trước đó con còn chưa nói ở trong sương mù làm sao lại có thể nhìn thấy xa như vậy, còn lợi hại hơn hai khí tông cảnh như chúng ta đây?
Nghe được lời xác nhận, Nhiếp Tiếu Thiên đột nhiên nhớ tới đặc thù của con trai, nhịn không được hỏi.
Nghe được câu hỏi của hắn, ánh mắt bốn người còn lại đều trợn tròn, tò mò nhìn qua với vẻ bát quái.
- Ách…
Chứng kiến vẻ mặt của mọi người, sắc mặt Nhiếp Vân xấu hổ.
Trước đó chưa nói ra thân phận truy tung sư của mình, chỉ là vì sợ giải thích phiền toái, hiện tại xem ra không thể thoái thác.
- Kỳ thật…kỳ thật con là truy tung sư, sương mù có thể trở ngại tinh thần lực nhưng không thể ngăn cản truy tung khí, cho nên con có thể thấy rất xa…
Nhiếp Vân đành nói ra.
Nơi đây cũng không có người ngoài, sớm muộn gì cũng nói, còn không bằng nói ra một ít, miễn sau này khi bản lĩnh của mình càng ngày càng nhiều giải thích càng thêm phiền toái.
- Truy tung sư? Con là truy tung sư? Ân? Không đúng, con có thể thu phục Hổ Đầu thú làm yêu sủng, nói rõ con là tuần thú sư, tại sao lại biến thành truy tung sư đây?
Nhiếp Tiếu Thiên sửng sốt, lập tức cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước mình đặc biệt xem qua cho con trai, chỉ có ba đan điền, chủ đan điền không có thuộc tính, hai đan điền còn lại một là tuần thú đan điền, chẳng lẽ còn lại là truy tung đan điền?
Tuần thú đan điền đã đủ nghịch thiên, vô cùng hi hữu, còn có thêm một truy tung đan điền, hai loại thiên phú tập trung trong người, con mình sẽ không có vận khí tốt như vậy đi!
Hai loại thiên phú tập trung một thân, tình huống như vậy cho dù là hoàng thất Thần Phong đế quốc, đường đường huyết thống hoàng tộc cũng không nhất định tìm ra một người!
- Truy tung sư? Tuần thú sư? Cũng không đúng, trước đó ta xem Nhiếp Vân mang theo nhiều thỏi vàng như vậy trong người, không ai nhận ra, hẳn có được nạp vật đan điền đi!
Lạc Chiêm Hào đột nhiên ngắt lời.
- Còn nữa, trước đó con bị trọng thương, đột nhiên lành lại, hẳn là thủ đoạn của trị liệu sư đi, con đừng nói con còn là một trị liệu sư…
Nhiếp Tiếu Thiên đột nhiên nhớ tới khi đánh lén Trữ Vương, thương thế con trai lành lại rất nhanh, vẻ mặt liền cổ quái.
- Sở dĩ ta có thể mở ra đan điền là bởi vì có được đan dược do Nhiếp Vân luyện chế, hắn hẳn là một luyện đan sư đi…
Phùng Tiêu cũng xen vào một câu.
- Luyện đan sư? Đúng vậy, con chữa trị khí hải cho cha, cũng luyện chế một viên đan dược, rốt cục sao lại thế này?
Nghe được Phùng Tiêu nhắc nhở, Nhiếp Tiếu Thiên cũng tỉnh ngộ.
Luyện đan sư, truy tung sư, tuần thú sư, nạp vật đan điền, trị liệu sư…mỗi một dạng truyền đi ra đều phải kinh thiên động địa, như thế nào…như thế nào đều do con mình chiếm hết toàn bộ đây?
Chẳng lẽ một người thật sự có được nhiều thiên phú như vậy?
Nếu là sự thật, cũng quá nghịch thiên!
Lúc này mọi người đều ý thức được điểm ấy, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân như nhìn quái vật.
- Khụ khụ, kỳ thật…đây đều là may mắn…
Hiện tại dù muốn che lấp cũng không giấu diếm được, Nhiếp Vân bất đắc dĩ thừa nhận.
- Đều là may mắn? Nói như vậy đều là sự thật sao? Như vậy có tới sáu đan điền, chẳng lẽ ngươi có sáu đan điền, hạ phẩm huyết mạch của hoàng tộc?
Lạc Chiêm Hào thật sự khiếp sợ.
Sáu đan điền, vương tộc hạ phẩm huyết mạch, dù là mình cũng chưa đạt tới, cả Lạc Thủy thành cũng chỉ có Nhiếp Tiếu Thiên mới vượt qua, chẳng lẽ hai cha con này thật nghịch thiên như vậy, một người bảy đan điền, một người sáu đan điền?
- Một năm trước cha đặc biệt kiểm tra cho con, chỉ có ba đan điền, như thế nào…
Nghe được lời nói của Lạc Chiêm Hào, Nhiếp Tiếu Thiên ý thức được vấn đề đan điền, nghi hoặc hỏi.
- Kỳ thật phụ thân, con cũng không chỉ có ba viên huyết thống nhân tử, mà là ẩn huyết thống, có được huyết mạch ẩn tàng, những thuộc tính này đều nhờ sư phụ giúp con mở ra!
Nhìn thấy mọi người càng hỏi càng nhiều, Nhiếp Vân đành phải đem sự tình đổ lên người sư phụ.
- Ẩn huyết thống? Đó là cái gì?
Nhiếp Tiếu Thiên sửng sốt.
- Phùng Tiêu chính là ẩn huyết thống, cũng bởi vì loại huyết thống này cho nên con mới có thể giúp hắn mở ra, cha trực tiếp hỏi hắn thì tốt rồi!
Nhiếp Vân lại đem sự tình đổ lên người Phùng Tiêu.
- Không sai, ta chính là ẩn huyết thống, là Nhiếp Vân giúp ta mở ra!
Nói cách khác, dùng tinh thần lực thăm dò vào trong đó cho dù là cường giả khí tông đỉnh đều không nhìn thấy tình cảnh ngoài hai thước, càng khỏi nói thăm dò được cơ quan cạm bẫy.
- Đi vào cho ta!
Sương mù có thể trở ngại tinh thần lực, nhưng đối với truy tung khí không có bất kỳ ảnh hưởng, Nhiếp Vân khẽ cười, truy tung khí rất nhanh bay vào bên trong, mà hắn giống như có thêm con mắt thấy rõ tình cảnh bên trong lỗ thủng.
Có thể lúc Lạc Khúc thiết kế thạch động, thiết kế sương mù chỉ suy nghĩ tới việc dùng tinh thần lực khuếch tán mà không nghĩ tới trong những hậu nhân đời sau thậm chí có được một truy tung sư!
Truy tung khí của truy tung sư giống như tín hiệu di động, cách xa nhau vạn dặm đều có thể phát hiện, xem thường vách tường nham thạch ngăn cản, đừng nói tới sương mù kia!
Bên trong lỗ thủng chỉ cỡ quả bóng lại là một thạch động bóng loáng chỉnh tề, cao hơn ba thước, rộng hơn năm thước, vài người cùng đi song song đều không có vấn đề gì.
Truy tung khí khuếch tán vào bên trong, chỉ chốc lát đã đem sơn động quét ngang một lần.
Sơn động cũng không sâu như tưởng tượng, chỉ khoảng bốn trăm thước, bên trong phủ kín đủ loại cơ quan cạm bẫy, đủ loại tuyệt sát đại trận, nếu có người rơi vào bên trong, nhất định sẽ tan xương nát thịt, chết không chỗ chôn!
- Thông đạo này không thể vào!
Xác định được nguy hiểm, Nhiếp Vân đi tới lỗ thủng thứ hai lại đem truy tung khí nhốt đánh vào bên trong.
Rất nhanh hắn đã xác minh xong tình cảnh trong chín lỗ thủng, cũng như lời giới thiệu của Lạc Khúc, chín lỗ thủng chỉ có một con đường sống duy nhất, những con đường khác tiến vào đều phải chết.
- Thế nào? Vân nhi, con tìm được con đường sống kia hay không?
Nhiếp Tiếu Thiên đi theo phía sau con trai, nhìn thấy hắn dừng lại vài giây trước mỗi lỗ thủng lại bước đi, nhịn không được hỏi.
- Là lỗ thủng thứ bảy từ bên phải qua, đây là an toàn, bảo tàng ở bên trong đó!
Nhiếp Vân chỉ một lỗ thủng nở nụ cười.
- Nơi này? Làm sao con xác định? Đúng rồi, trước đó con còn chưa nói ở trong sương mù làm sao lại có thể nhìn thấy xa như vậy, còn lợi hại hơn hai khí tông cảnh như chúng ta đây?
Nghe được lời xác nhận, Nhiếp Tiếu Thiên đột nhiên nhớ tới đặc thù của con trai, nhịn không được hỏi.
Nghe được câu hỏi của hắn, ánh mắt bốn người còn lại đều trợn tròn, tò mò nhìn qua với vẻ bát quái.
- Ách…
Chứng kiến vẻ mặt của mọi người, sắc mặt Nhiếp Vân xấu hổ.
Trước đó chưa nói ra thân phận truy tung sư của mình, chỉ là vì sợ giải thích phiền toái, hiện tại xem ra không thể thoái thác.
- Kỳ thật…kỳ thật con là truy tung sư, sương mù có thể trở ngại tinh thần lực nhưng không thể ngăn cản truy tung khí, cho nên con có thể thấy rất xa…
Nhiếp Vân đành nói ra.
Nơi đây cũng không có người ngoài, sớm muộn gì cũng nói, còn không bằng nói ra một ít, miễn sau này khi bản lĩnh của mình càng ngày càng nhiều giải thích càng thêm phiền toái.
- Truy tung sư? Con là truy tung sư? Ân? Không đúng, con có thể thu phục Hổ Đầu thú làm yêu sủng, nói rõ con là tuần thú sư, tại sao lại biến thành truy tung sư đây?
Nhiếp Tiếu Thiên sửng sốt, lập tức cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước mình đặc biệt xem qua cho con trai, chỉ có ba đan điền, chủ đan điền không có thuộc tính, hai đan điền còn lại một là tuần thú đan điền, chẳng lẽ còn lại là truy tung đan điền?
Tuần thú đan điền đã đủ nghịch thiên, vô cùng hi hữu, còn có thêm một truy tung đan điền, hai loại thiên phú tập trung trong người, con mình sẽ không có vận khí tốt như vậy đi!
Hai loại thiên phú tập trung một thân, tình huống như vậy cho dù là hoàng thất Thần Phong đế quốc, đường đường huyết thống hoàng tộc cũng không nhất định tìm ra một người!
- Truy tung sư? Tuần thú sư? Cũng không đúng, trước đó ta xem Nhiếp Vân mang theo nhiều thỏi vàng như vậy trong người, không ai nhận ra, hẳn có được nạp vật đan điền đi!
Lạc Chiêm Hào đột nhiên ngắt lời.
- Còn nữa, trước đó con bị trọng thương, đột nhiên lành lại, hẳn là thủ đoạn của trị liệu sư đi, con đừng nói con còn là một trị liệu sư…
Nhiếp Tiếu Thiên đột nhiên nhớ tới khi đánh lén Trữ Vương, thương thế con trai lành lại rất nhanh, vẻ mặt liền cổ quái.
- Sở dĩ ta có thể mở ra đan điền là bởi vì có được đan dược do Nhiếp Vân luyện chế, hắn hẳn là một luyện đan sư đi…
Phùng Tiêu cũng xen vào một câu.
- Luyện đan sư? Đúng vậy, con chữa trị khí hải cho cha, cũng luyện chế một viên đan dược, rốt cục sao lại thế này?
Nghe được Phùng Tiêu nhắc nhở, Nhiếp Tiếu Thiên cũng tỉnh ngộ.
Luyện đan sư, truy tung sư, tuần thú sư, nạp vật đan điền, trị liệu sư…mỗi một dạng truyền đi ra đều phải kinh thiên động địa, như thế nào…như thế nào đều do con mình chiếm hết toàn bộ đây?
Chẳng lẽ một người thật sự có được nhiều thiên phú như vậy?
Nếu là sự thật, cũng quá nghịch thiên!
Lúc này mọi người đều ý thức được điểm ấy, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân như nhìn quái vật.
- Khụ khụ, kỳ thật…đây đều là may mắn…
Hiện tại dù muốn che lấp cũng không giấu diếm được, Nhiếp Vân bất đắc dĩ thừa nhận.
- Đều là may mắn? Nói như vậy đều là sự thật sao? Như vậy có tới sáu đan điền, chẳng lẽ ngươi có sáu đan điền, hạ phẩm huyết mạch của hoàng tộc?
Lạc Chiêm Hào thật sự khiếp sợ.
Sáu đan điền, vương tộc hạ phẩm huyết mạch, dù là mình cũng chưa đạt tới, cả Lạc Thủy thành cũng chỉ có Nhiếp Tiếu Thiên mới vượt qua, chẳng lẽ hai cha con này thật nghịch thiên như vậy, một người bảy đan điền, một người sáu đan điền?
- Một năm trước cha đặc biệt kiểm tra cho con, chỉ có ba đan điền, như thế nào…
Nghe được lời nói của Lạc Chiêm Hào, Nhiếp Tiếu Thiên ý thức được vấn đề đan điền, nghi hoặc hỏi.
- Kỳ thật phụ thân, con cũng không chỉ có ba viên huyết thống nhân tử, mà là ẩn huyết thống, có được huyết mạch ẩn tàng, những thuộc tính này đều nhờ sư phụ giúp con mở ra!
Nhìn thấy mọi người càng hỏi càng nhiều, Nhiếp Vân đành phải đem sự tình đổ lên người sư phụ.
- Ẩn huyết thống? Đó là cái gì?
Nhiếp Tiếu Thiên sửng sốt.
- Phùng Tiêu chính là ẩn huyết thống, cũng bởi vì loại huyết thống này cho nên con mới có thể giúp hắn mở ra, cha trực tiếp hỏi hắn thì tốt rồi!
Nhiếp Vân lại đem sự tình đổ lên người Phùng Tiêu.
- Không sai, ta chính là ẩn huyết thống, là Nhiếp Vân giúp ta mở ra!
Bình luận truyện