Vô Tận Đan Điền

Chương 3248: Đại tế tự



- Chờ lát nữa đại tế tự triệu kiến, lúc nói chuyện nên chú ý một chút, không nên đưa ra yêu cầu không nên yêu cầu, nếu không chọc giận đại tế tự thì không ai cứu được hai người các ngươi.

Đi vào thành trấn trước mặt, mọi người đáp xuống mặt đất, thanh niên trẻ tuổi cầu đầu hừ lạnh và nói.

- Ah?

Đối phương nói chuyện khó nghe, Nhiếp Vân cau mày sau đó nhìn chằm chằm vào hắn.

- Đưa ra yêu cầu không nên yêu cầu? Là yêu cầu gì?

- Thông qua kiếm linh tháp tầng chín, Kiếm Linh cốc sẽ có ban thưởng, về phần danh ngạch nội cốc cũng không phải những người như các ngươi muốn!

Thanh niên trẻ tuổi hừ một tiếng:

- Nhớ kỹ, đại tế tự hỏi thăm các ngươi có muốn đi nội cốc hay không, các ngươi tốt nhất trực tiếp cự tuyệt, nếu không... Hắc hắc!

Trong lời nói mang theo uy hiếp rất rõ ràng, chỉ cần hai người Nhiếp Vân không đáp ứng thì hắn sẽ làm khó dễ.

- Nội cốc là cái gì?

- Nội cốc ngươi không cần biết rõ!

- Nhớ kỹ ta nói là được, nghe lời, chẳng những có thể bình an rời đi, còn có chỗ tố, không nghe lời... Chết ở chỗ này, ta nghĩ đám người bên ngoài không thể tiến vào nơi đây đâu.

Thanh niên trẻ tuổi khẽ nói.

- Được rồi!

Nhiếp Vân gật gật đầu, mí mắt hắn hơi giật.

- Ngươi nói ta sẽ xem xét, ta là người làm chuyện gì cũng xem tâm tình, hiện tại tâm tình không tốt lắm, qua một hồi có nói như thế hay không còn chưa biết.

Hắn không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, hơn nữa đối phương đã coi trọng nội cốc như vậy nói rõ vấn đề.

Nghe được Nhiếp Vân nói như thế, sắc mặt thanh niên trẻ tuổi trầm xuống, sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng như độc xà.

- Rất tốt, có cá tính, nếu ngươi tìm cái chết thì xem như ta chưa nói gì.

Một lát sau, thanh niên trẻ tuổi khoát tay, hắn không nói gì chỉ dẫn hai người vào nội thành.

Thanh niên không nói lời nào, hào khí chung quanh vô cùng áp lực.

Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng nhìn nhau, cũng theo sau và không nói chuyện.

Như nếu như đối phương có can đảm động thủ, cùng lắm nhất phách lưỡng tán, đại sát tứ phương.

Bọn họ chỉ là Vương cảnh viên mãn và Hoàng cảnh sơ kỳ nhưng sức chiến đấu chân chính dù là Hoàng cảnh viên mãn, cho dù nơi này cường giả như mây cũng không có gì phải sợ.

Người trong nội thành không nhiều, cũng không có âm thanh rao hàng, chỉ có phòng xá ngay ngắn trật tự, đi một hồi đã không nhìn thấy bóng người.

Dường như tất cả mọi người đã đi nơi nào, chỉ còn gian phòng bỏ không.

- Ca ca, ngươi phát hiện không? Những phòng này không đóng cửa, hơn nữa xuyên thấu cánh cửa đều bày biện như nhau, từng nhà đều giống nhau.

Đi về phía trước, Nhiếp Đồng truyền âm bên tai hắn.

- Đúng thế!

Nhiếp Vân gật đầu.

Đây cũng là điểm hắn kỳ quái.

Từ khi vào thành đến nay, hắn phát hiện tất cả phòng ở đều không có khóa, thậm chí nhà của rất nhiều người đều mở ra.

Chẳng lẽ nơi này đêm không đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, người nơi này vô cùng tín nhiệm nhau?

Không thể nào!

Cho dù thành thị này nhỏ nhưng ít nhất cũng có mấy vạn người, mấy vạn người ai có bảo đảm mọi người hướng thiện?

- Vừa rồi ta nhìn quần áo phơi trong sân, tất cả thành thị này đều có quần áo như nhau.

Nhiếp Đồng nói tiếp.

Bên ngoài gian phòng treo không ít quần áo, hắn phát hiện những quần áo kia như nhau, nhìn không ra đặc thù.

Người trong thành thị ở trong hoàn cảnh giống nhau cũng bỏ đi, quần áo cũng như nhau thì quá kỳ quái.

Cho dù từ điểm nào cũng nói rõ Kiếm Linh cốc quỷ dị.

- Chẳng lẽ nơi này cùng một tông môn?

Nhiếp Vân suy đoán.

Cùng một tông môn ban quần áo như nhau thật sự quá bình thường, thành thị này là căn cứ của tông môn, nó giống như Tiên Âm Tông lúc trước.

- Rất có thể, không chỉ có như thế, còn là toogn môn dùng kiếm pháp làm chủ.

- Vừa rồi ta nhìn thấy không ít kiếm treo trên tường, lớn nhỏ dài ngắn đều không giống nhau!

Nhiếp Đồng gật gật đầu.

Từ lai lịch cho tới quần áo, còn treo không ít trường kiếm, những thanh kiếm này dài ngắn khác nhau, hình dáng gì cũng có.

- Phía trước chính là đại tế tự phủ, người ngoài, các ngươi vào đi thôi.

Hai huynh đệ bọn họ đang nghi hoặc, chợt nghe người trẻ tuổi trước mặt lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn sang, phía trước là một tòa phủ đệ khác biệt.

Phủ đệ nằm ở trung tâm thành thị, nó có vòng tròn, là một tòa cung điện to lớn, nó đứng sừng sững tại đó như đâm vào tầng mây.

- Kiếm ý thật tinh thuần.

Nhiếp Đồng liếc mắt nhìn, hắn cau mày một cái.

Hắn cảm nhận kiếm ý nồng đậm từ phủ đệ này.

- Xem ra đại tế tự không đơn giản, tòa cung điện này cũng không đơn giản!

Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.

Hắn cũng suýt ngưng tụ kiếm giới, hắn cảm ứng kiếm giới không kém gì Nhiếp Đồng, kiếm ý trong phủ đệ hùng vĩ cường đại, mặc dù hắn hiện tại cũng có cảm giác tim đập nhanh.

Két..

Dặn dò một tiếng, thanh niên trẻ tuổi đang định gõ cửa, cánh cửa phủ đệ mở ra, một lão giả đi tới.

- Đại tế tự bảo ta dẫn bọn họ vào.

Nói xong quay người đi vào trong phủ đệ.

Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng theo sát phía sau.

Kiến trúc cung điện cũng cổ xưa như thành thị, nó lại không có khí tức suy bại, ngược lại tràn ngập khí tức sinh mệnh.

- Ca ca, kiếm ý trong thành thị phát ra từ nơi này.

Nhiếp Đồng truyền âm nói.

- Ngươi xác định?

Nhiếp Vân rùng mình.

Tuy hắn lý giải kiếm đạo không kém đệ đệ nhưng dù sao không có mở kiếm giới chân chính, cảm ngộ kêếm ý còn kém Nhiếp Đồng một chút.

Hắn đã cảm thấy kiếm ý phát ra từ nơi này thì không có vấn đề gì.

Phát ra kiếm ý, lại lan sang mấy trăm dặm chung quanh, lại làm kiếm mễ tự do sinh trưởng, trong phủ đệ này có siêu cấp cường giả kiếm đạo.

- Cẩn thận!

Nghĩ vậy, Nhiếp Vân bàn giao một câu.

Nếu quả thật đúng như phỏng đoán, thực lực cao thủ kiếm đạo này hơn xa hai người.

Cho dù có đột phá tại kiếm linh tháp tầng thứ chín nhưng vẫn kém đối phương không ít, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Mình và Nhiếp Đồng có thể chiến thắng đều là Hoàng cảnh viên mãn mở giới vực tam phẩm, nếu là Hoàng cảnh viên mãn thành tựu kiếm giới lại là siêu cấp cường giả hơn xa bọn họ.

- Ân!

Nhiếp Đồng gật gật đầu.

Hai huynh đệ không nói chuyện, theo sát sau lưng lão giả tiến lên phía trước sau đó dừng lại.

- Tế tự đại nhân, người vượt qua kêếm linh tháp đã tới.

Lão giả ôm quyền cung kính nói.

Nhiếp Vân Nhiếp Đồng lúc này phát hiện lão giả ở cách đó không xa dường như dung nhập vào trong thiên địa, không cẩn thận quan sát sẽ khó phát hiện ra.

Trên người lão giả này không có kiếm khí gì nhưng làm người ta không thấy rõ thực lực, chính bởi vì như vậy Nhiếp Vân mới cảm thấy đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện