Vô Tận Đan Điền
Chương 3392: Ép buộc Đa Ba vương tử (2)
- Ngươi tính là cái gì, dám nói như vậy với Điện hạ?
- Muốn lễ vật? Ta xem ngươi là đầu heo ngu muội, hay đầu óc biến thành bột nhão?
- Điện hạ bất quá cùng ngươi thuận miệng nói, lại coi là thật sao?
Nghe được Nhiếp Vân nói, Đa Ba vương tử còn chưa mở miệng, liền nghe được chung quanh mắng mỏ, đám người trước đó nịnh bợ Đa Ba đều phẫn nộ.
Theo bọn hắn nghĩ, đồ vật của Thái tử điện hạ cũng dám muốn, người này không khỏi quá không biết trời cao đất rộng đi.
- Ha ha, Nhiếp huynh thật biết nói đùa!
Đa Ba vương tử hiển nhiên cũng không nghĩ đến Nhiếp Vân có thể nói như vậy, trên mặt u ám.
Chuyện này để hắn nhớ tới thời điểm tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y, gia hỏa này cũng như vậy, nghe không ra ý ở ngoài lời, thuận sườn núi leo lên, để cho mình xém chút nghẹn thành nội thương.
Xem ra không thể cùng gia hỏa này nói ẩn ý, nếu không tức giận chỉ có bản thân.
- Ta không có nói đùa, nếu như Đa Ba vương tử không bỏ được coi như xong, dù sao Vương tử luôn am hiểu lấy oán trả ơn a!
Nhiếp Vân khoát tay.
- Ngươi...
Đa Ba vương tử xém chút tức đến thổ huyết, giờ mới hiểu được đấu võ mồm với người trước mắt này, là chuyện ngu xuẩn dường nào.
Hắn mới vừa nói chỉ là nói mát, cái gọi là ân tình, là chỉ ý tứ báo thù, kết quả lại trở thành bản thân lấy oán trả ơn...
Đáng giận!
Hắn và đối phương mâu thuẫn, chỉ có hai người lòng dạ biết rõ, ngoại nhân không biết, vừa nói như vậy, giống như hắn đường đường Vương tử thiếu người ân tình không nguyện ý trả vậy.
- Tốt, không cần ngươi nói, ta hiểu, ta thi ân ngươi lớn như thế, không nguyện ý báo coi như xong, dù sao ta cũng không quan tâm, chỉ không biết có ân không báo, đối với Thái tử vị của ngươi có ảnh hưởng hay không? Về sau coi như thành kẻ thống trị Phổ Thiên hoàng triều, truyền đi có chỗ bẩn hay không?
Nhiếp Vân một mặt không sao cả nói.
- Bớt ở chỗ này khoe khoang miệng lưỡi, giữa chúng ta căn bản không có bất luận ân tình gì có thể nói!
Thấy đối phương càng nói càng hồ đồ, Đa Ba vương tử biết tùy ý đối phương nói tiếp, bản thân sẽ càng ăn thiệt thòi, làm không cẩn thận còn sẽ gánh vác tội danh vong ân phụ nghĩa, nhịn không được vung tay khẽ nói.
- Không có ân tình? Lập tức liền không thừa nhận, vừa rồi không phải nói ân tình của ta đối với ngươi, muốn ngày sau báo đáp sao? Thay đổi nhanh như thế, ta sợ coi như ngươi trở thành Thái tử, cũng sẽ uy nghiêm mất sạch, để cho người ta cảm thấy không có thành tín a!
Nhiếp Vân nhướng mày nói.
- Ngươi... Ta trước đó nói ân tình, là nói mát, ý tứ là có thù!
Đa Ba vương tử vốn không muốn giải thích, thấy hắn nói tiếp, danh tiếng của mình sẽ bị làm thối, đành phải cắn răng nói.
- Có thù? Vương tử nói đùa, ta thực không nhớ nổi giữa chúng ta có thù hận gì, không biết Vương tử Điện hạ có thể nói tỉ mỉ cho ta một chút hay không?
Nhiếp Vân mỉm cười nhìn qua.
Đa Ba vương tử xiết chặt nắm đấm.
Kẻ trước mắt này chạy đến hang ổ của hắn vừa ăn trộm vừa đánh người, chuyện này bị hắn coi là vô cùng nhục nhã, hiện tại chính là thời điểm xác lập uy tín, làm sao có thể nói ra miệng?
Nhưng không nói ra miệng, đối phương lại muốn hỏi mình rốt cuộc thiếu hắn ân tình gì...
Lúc đầu đắc chí vừa lòng, dự định tới diễu võ giương oai, làm cho đối phương sợ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ nói một câu liền bị người bẫy, không biết trả lời như thế nào.
- Bệ hạ giá lâm!
Đang thời điểm trong lòng nổi giận, không biết trả lời như thế nào, thái giám lần nữa hô lên.
Nghe được thanh âm này, đám người nghị luận đột nhiên lặng ngắt như tờ, ngay sau đó nhìn thấy một trung niên nhân cao lớn đi nhanh tới.
Phổ Thiên Đại Đế!
- Bái kiến bệ hạ!
Đám người đồng loạt quỳ xuống đất.
- Đứng lên đi! Hôm nay để chư vị đến đây, là có hai chuyện muốn làm, thứ nhất, sắc lập Thái tử, kế thừa đại thống của Phổ Thiên hoàng triều! Thứ hai, mở ra Vạn Giới Động Thiên thí luyện, để chư vị tài tuấn cảm thụ khí tức vạn giới, sớm ngày có chỗ đột phá!
Phổ Thiên Đại Đế ngồi ở trên hoàng vị, tùy ý khoát tay áo.
Thân là Đại Đế, không có quá nhiều thời gian, liền đi thẳng vào vấn đề.
- Tốt, bây giờ tiến hành chuyện thứ nhất, sắc lập Thái tử! Phù Ung, tuyên đọc thánh chỉ đi!
Phổ Thiên Đại Đế nhìn lão thái giám khoát tay áo.
- Vâng, bệ hạ!
Lão thái giám đi lên phía trước.
Lão thái giám này thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, gần đất xa trời, trên thực tế tất cả mọi người trong điện đều biết, thực lực của người này chí ít đã đạt tới Thâu Thiên Tá Thọ!
Căn cứ lịch sử ghi chép, hoàng triều vừa mới thành lập, hắn liền hầu bên cạnh bệ hạ, hiện tại hoàng triều đã duy trì không dưới ức vạn năm lại còn sống, thực lực mạnh có thể nghĩ.
Soạt!
Lão thái giám Phù Ung lấy ra một tờ thánh chỉ, từ từ mở ra, phía trên chữ viết màu vàng, chiếu rọi cả tòa đại điện, mang theo uy nghiêm đặc hữu của Đại Đế.
Mặc dù những thánh chỉ này chỉ là vật liệu phổ thông làm thành, nhưng Phổ Thiên Đại Đế tự mình viết, ẩn chứa lĩnh ngộ của Đại Đế đối với Đại Đạo, để cho nó biến hoá thành bảo vật vượt qua thần binh Hoàng cảnh viên mãn.
Cường giả Đại Đế lưu lại chữ, chính là vô thượng chí bảo.
- Phụng thiên thừa vận, bệ hạ chiếu viết, nay xác lập Thái tử, kế thừa đại thống!
Lão thái giám chậm rãi nói, thanh âm như hồng chung, vang vọng toàn bộ cung điện:
- Thái tử là...
Nói đến đây, dừng lại một chút.
Đa Ba vương tử nhìn Nhiếp Vân, Nhữ Hạ một chút, cười lạnh một tiếng, không kiềm hãm được tiến về phía trước một bước.
Đám người trong đại điện cũng đều tập trung ánh mắt ở trên người hắn, tràn đầy hâm mộ và tôn kính.
- Thái tử là... Nhiếp Vân!
Thanh âm của lão thái giám kết thúc, cười nhìn qua:
- Nhiếp Vân Điện hạ, mời tiếp chỉ đi!
- A?
Nghe được không hắn, trong nháy mắt Đa Ba vương tử cứng ngắc tại nguyên chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt khó coi, xém chút không có ngất đi.
Tất cả dấu hiệu không phải đều cho thấy là hắn sao? Trước mấy ngày bệ hạ còn chuyên môn tìm hắn, hỏi tới yếu lĩnh trị quốc, hắn tự nhận là trả lời rất tốt, làm sao... biến thành người khác?
Chờ chút... Nhiếp Vân? Thế nào lại là hắn?
Chẳng lẽ... Bệ hạ đã biết hắn là con ruột của mình?
Nghĩ đến điểm này, toàn thân Đa Ba vương tử phát lạnh, thân thể cứng ngắc như khối băng.
Không chỉ Đa Ba vương tử cứng đờ, tất cả mọi người cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, điên rồi.
- Sao là hắn?
- Hắn là Thần Nông truyền nhân... không phải Vương tử, lại không có huyết mạch Hoàng thất, vì sao để hắn làm Thái tử?
- Muốn lễ vật? Ta xem ngươi là đầu heo ngu muội, hay đầu óc biến thành bột nhão?
- Điện hạ bất quá cùng ngươi thuận miệng nói, lại coi là thật sao?
Nghe được Nhiếp Vân nói, Đa Ba vương tử còn chưa mở miệng, liền nghe được chung quanh mắng mỏ, đám người trước đó nịnh bợ Đa Ba đều phẫn nộ.
Theo bọn hắn nghĩ, đồ vật của Thái tử điện hạ cũng dám muốn, người này không khỏi quá không biết trời cao đất rộng đi.
- Ha ha, Nhiếp huynh thật biết nói đùa!
Đa Ba vương tử hiển nhiên cũng không nghĩ đến Nhiếp Vân có thể nói như vậy, trên mặt u ám.
Chuyện này để hắn nhớ tới thời điểm tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y, gia hỏa này cũng như vậy, nghe không ra ý ở ngoài lời, thuận sườn núi leo lên, để cho mình xém chút nghẹn thành nội thương.
Xem ra không thể cùng gia hỏa này nói ẩn ý, nếu không tức giận chỉ có bản thân.
- Ta không có nói đùa, nếu như Đa Ba vương tử không bỏ được coi như xong, dù sao Vương tử luôn am hiểu lấy oán trả ơn a!
Nhiếp Vân khoát tay.
- Ngươi...
Đa Ba vương tử xém chút tức đến thổ huyết, giờ mới hiểu được đấu võ mồm với người trước mắt này, là chuyện ngu xuẩn dường nào.
Hắn mới vừa nói chỉ là nói mát, cái gọi là ân tình, là chỉ ý tứ báo thù, kết quả lại trở thành bản thân lấy oán trả ơn...
Đáng giận!
Hắn và đối phương mâu thuẫn, chỉ có hai người lòng dạ biết rõ, ngoại nhân không biết, vừa nói như vậy, giống như hắn đường đường Vương tử thiếu người ân tình không nguyện ý trả vậy.
- Tốt, không cần ngươi nói, ta hiểu, ta thi ân ngươi lớn như thế, không nguyện ý báo coi như xong, dù sao ta cũng không quan tâm, chỉ không biết có ân không báo, đối với Thái tử vị của ngươi có ảnh hưởng hay không? Về sau coi như thành kẻ thống trị Phổ Thiên hoàng triều, truyền đi có chỗ bẩn hay không?
Nhiếp Vân một mặt không sao cả nói.
- Bớt ở chỗ này khoe khoang miệng lưỡi, giữa chúng ta căn bản không có bất luận ân tình gì có thể nói!
Thấy đối phương càng nói càng hồ đồ, Đa Ba vương tử biết tùy ý đối phương nói tiếp, bản thân sẽ càng ăn thiệt thòi, làm không cẩn thận còn sẽ gánh vác tội danh vong ân phụ nghĩa, nhịn không được vung tay khẽ nói.
- Không có ân tình? Lập tức liền không thừa nhận, vừa rồi không phải nói ân tình của ta đối với ngươi, muốn ngày sau báo đáp sao? Thay đổi nhanh như thế, ta sợ coi như ngươi trở thành Thái tử, cũng sẽ uy nghiêm mất sạch, để cho người ta cảm thấy không có thành tín a!
Nhiếp Vân nhướng mày nói.
- Ngươi... Ta trước đó nói ân tình, là nói mát, ý tứ là có thù!
Đa Ba vương tử vốn không muốn giải thích, thấy hắn nói tiếp, danh tiếng của mình sẽ bị làm thối, đành phải cắn răng nói.
- Có thù? Vương tử nói đùa, ta thực không nhớ nổi giữa chúng ta có thù hận gì, không biết Vương tử Điện hạ có thể nói tỉ mỉ cho ta một chút hay không?
Nhiếp Vân mỉm cười nhìn qua.
Đa Ba vương tử xiết chặt nắm đấm.
Kẻ trước mắt này chạy đến hang ổ của hắn vừa ăn trộm vừa đánh người, chuyện này bị hắn coi là vô cùng nhục nhã, hiện tại chính là thời điểm xác lập uy tín, làm sao có thể nói ra miệng?
Nhưng không nói ra miệng, đối phương lại muốn hỏi mình rốt cuộc thiếu hắn ân tình gì...
Lúc đầu đắc chí vừa lòng, dự định tới diễu võ giương oai, làm cho đối phương sợ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ nói một câu liền bị người bẫy, không biết trả lời như thế nào.
- Bệ hạ giá lâm!
Đang thời điểm trong lòng nổi giận, không biết trả lời như thế nào, thái giám lần nữa hô lên.
Nghe được thanh âm này, đám người nghị luận đột nhiên lặng ngắt như tờ, ngay sau đó nhìn thấy một trung niên nhân cao lớn đi nhanh tới.
Phổ Thiên Đại Đế!
- Bái kiến bệ hạ!
Đám người đồng loạt quỳ xuống đất.
- Đứng lên đi! Hôm nay để chư vị đến đây, là có hai chuyện muốn làm, thứ nhất, sắc lập Thái tử, kế thừa đại thống của Phổ Thiên hoàng triều! Thứ hai, mở ra Vạn Giới Động Thiên thí luyện, để chư vị tài tuấn cảm thụ khí tức vạn giới, sớm ngày có chỗ đột phá!
Phổ Thiên Đại Đế ngồi ở trên hoàng vị, tùy ý khoát tay áo.
Thân là Đại Đế, không có quá nhiều thời gian, liền đi thẳng vào vấn đề.
- Tốt, bây giờ tiến hành chuyện thứ nhất, sắc lập Thái tử! Phù Ung, tuyên đọc thánh chỉ đi!
Phổ Thiên Đại Đế nhìn lão thái giám khoát tay áo.
- Vâng, bệ hạ!
Lão thái giám đi lên phía trước.
Lão thái giám này thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, gần đất xa trời, trên thực tế tất cả mọi người trong điện đều biết, thực lực của người này chí ít đã đạt tới Thâu Thiên Tá Thọ!
Căn cứ lịch sử ghi chép, hoàng triều vừa mới thành lập, hắn liền hầu bên cạnh bệ hạ, hiện tại hoàng triều đã duy trì không dưới ức vạn năm lại còn sống, thực lực mạnh có thể nghĩ.
Soạt!
Lão thái giám Phù Ung lấy ra một tờ thánh chỉ, từ từ mở ra, phía trên chữ viết màu vàng, chiếu rọi cả tòa đại điện, mang theo uy nghiêm đặc hữu của Đại Đế.
Mặc dù những thánh chỉ này chỉ là vật liệu phổ thông làm thành, nhưng Phổ Thiên Đại Đế tự mình viết, ẩn chứa lĩnh ngộ của Đại Đế đối với Đại Đạo, để cho nó biến hoá thành bảo vật vượt qua thần binh Hoàng cảnh viên mãn.
Cường giả Đại Đế lưu lại chữ, chính là vô thượng chí bảo.
- Phụng thiên thừa vận, bệ hạ chiếu viết, nay xác lập Thái tử, kế thừa đại thống!
Lão thái giám chậm rãi nói, thanh âm như hồng chung, vang vọng toàn bộ cung điện:
- Thái tử là...
Nói đến đây, dừng lại một chút.
Đa Ba vương tử nhìn Nhiếp Vân, Nhữ Hạ một chút, cười lạnh một tiếng, không kiềm hãm được tiến về phía trước một bước.
Đám người trong đại điện cũng đều tập trung ánh mắt ở trên người hắn, tràn đầy hâm mộ và tôn kính.
- Thái tử là... Nhiếp Vân!
Thanh âm của lão thái giám kết thúc, cười nhìn qua:
- Nhiếp Vân Điện hạ, mời tiếp chỉ đi!
- A?
Nghe được không hắn, trong nháy mắt Đa Ba vương tử cứng ngắc tại nguyên chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt khó coi, xém chút không có ngất đi.
Tất cả dấu hiệu không phải đều cho thấy là hắn sao? Trước mấy ngày bệ hạ còn chuyên môn tìm hắn, hỏi tới yếu lĩnh trị quốc, hắn tự nhận là trả lời rất tốt, làm sao... biến thành người khác?
Chờ chút... Nhiếp Vân? Thế nào lại là hắn?
Chẳng lẽ... Bệ hạ đã biết hắn là con ruột của mình?
Nghĩ đến điểm này, toàn thân Đa Ba vương tử phát lạnh, thân thể cứng ngắc như khối băng.
Không chỉ Đa Ba vương tử cứng đờ, tất cả mọi người cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, điên rồi.
- Sao là hắn?
- Hắn là Thần Nông truyền nhân... không phải Vương tử, lại không có huyết mạch Hoàng thất, vì sao để hắn làm Thái tử?
Bình luận truyện