Vô Tận Đan Điền

Chương 3393: Thái tử là hắn?



- Không nghe lầm chứ?

- Một người nghe lầm ngược lại cũng thôi, nhiều người như vậy làm sao có thể nghe lầm!

- Yên tâm đi, bệ hạ làm như vậy, khẳng định có lý do của hắn...

Đám người từng cái con mắt trợn tròn, đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Vân, muốn từ trên người hắn nhìn ra thứ gì.

- Nhiếp huynh... Giống như... Thái tử là ngươi...

Diệp Đào cũng cảm thấy cả người điên rồi.

Nhiếp huynh này là hắn đưa đến Vân Châu thành, thân phận Thần Nông truyền nhân cũng rất đáng ngạc nhiên, làm sao... Đột nhiên biến thành Thái tử?

Thật hay giả?

Lão thiên gia, không cần chơi ta như vậy a?

Diệp Đào nổi điên, Nhữ Hạ cũng kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Hắn đã sớm biết “thân phận chân thật” của thiếu niên trước mắt này. Chính vì vậy mới ở Tử Tâm tháp giúp hắn, không tiếc đối kháng Đa Ba, Lưu Mộc!

Lần này sắc phong Thái tử, vốn cho rằng sẽ xác lập Đa Ba, không nghĩ tới thân phận của hắn bị bệ hạ biết!

Như vậy thì tốt, chí ít hắn trở thành Thái tử, so với Đa Ba thì tốt hơn nhiều, không cần lo lắng bị trả thù nữa.

- Ta?

Những người khác nghe được tin tức này ngây ra như phỗng, không rõ ràng cho lắm, trong đầu Nhiếp Vân càng rối tinh rối mù, làm không rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Thế nào lại là ta?

Bọn người Đa Ba, Nhữ Hạ có khả năng không biết, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, đó căn bản là không thể nào!

Bởi vì... hoàng tử như hắn... là giả!

Nếu như Phổ Thiên Đại Đế không biết ngược lại cũng thôi, lần trước lúc gặp mặt, rõ ràng nói bản thân giả mạo Hoàng tử của hắn... Tại sao lại đột nhiên sắc phong mình làm Thái tử?

Cái này... Đến cùng chuyện gì xảy ra?

Hắn cũng cảm thấy sắp hôn mê.

Hắn nghĩ tới Thái tử có thể là Đa Ba, có thể là Lưu Mộc, có thể là Nhữ Hạ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới là mình.

Lập một Hoàng tử giả làm Thái tử... Phổ Thiên Đại Đế muốn làm gì?

- Thái tử điện hạ, mời tiếp chỉ đi!

Thời điểm Nhiếp Vân cổ quái, thái giám Phù Ung đi tới mấy bước, đưa thánh chỉ tới.

- Ta...

Thấy dáng vẻ của lão thái giám, Nhiếp Vân biết đối phương khẳng định không có lầm, lúc này mới mặt mũi tràn đầy nghi ngờ tiếp nhận thánh chỉ, mở ra xem, quả nhiên thấy phía trên viết tên của mình.

Chữ viết Long Phi Phượng Vũ, mang theo Đại Đạo đặc thù, để cho người ta xem xét liền say mê trong đó.

Chỉ bằng vào điểm ấy liền biết không phải người khác tùy tiện viết, mà là... thủ bút của Phổ Thiên Đại Đế.

Phổ Thiên Đại Đế tự mình sắc phong bản thân là Thái tử...

- Chúc mừng Thái tử điện hạ!

Nhữ Hạ vương tử phản ứng đầu tiên:

- Thân phận của ngươi vẫn bị bệ hạ phát hiện, trở thành Thái tử, là chuyện đương nhiên!

- Thân phận? Thân phận gì?

Một bên Diệp Đào nhịn không được hỏi.

Thân phận Nhiếp Vân là “Hoàng tử”, chỉ có bọn người Nhữ Hạ, Đa Ba biết, vì phòng ngừa tung ra ngoài, bọn hắn còn chuyên môn hạ phong khẩu lệnh, mặc dù Diệp Đào rất quen Nhiếp Vân, cũng không biết.

- Thái tử điện hạ trên thực tế chính là vị hoàng tử bệ hạ tìm kiếm nhiều năm kia!

Nhữ Hạ nói.

Thanh âm của hắn không có che lấp, đám người trong điện vốn đang tràn đầy nghi ngờ, nghe nói như thế lập tức sững sờ.

Bệ hạ bốn phía phái người tìm kiếm Hoàng tử, tất cả mọi người ở đây đều biết, cũng biết vị hoàng tử này tìm không thấy tung tích... Làm sao cũng không nghĩ đến sớm liền đi tới Vân Châu thành, đồng thời thông qua thân phận của đệ tử Thần Nông xông ra danh khí lớn như vậy.

- Hắn là Hoàng tử mà bệ hạ tìm kiếm?

- Khó trách bệ hạ xác lập hắn làm Thái tử!

- Ai, Đa Ba, Lưu Mộc, Nhữ Hạ cạnh tranh nhiều năm, kết quả không nghĩ tới con ruột của bệ hạ đã trở về, tất cả cố gắng của bọn hắn đều biến thành nước chảy!

- Thân sinh cốt nhục của Bệ hạ trở thành Thái tử, ta không có một chút ý kiến, đây là phải...

Tiếng nói của Nhữ Hạ kết thúc, toàn bộ đám người “bừng tỉnh đại ngộ”, hiểu Phổ Thiên Đại Đế “dụng tâm lương khổ”.

- Hắn là... Hoàng tử?

Duyên Hoắc Vương tử cùng Trinh Tường Vương tử trước đó bị đánh bất tỉnh, trải qua cứu chữa tỉnh lại vừa đi vào cung điện liền nghe được tin tức này, liếc nhau, cảm thấy mắt tối sầm, xém chút nữa ngất đi.

Gia hỏa một mực bị bọn hắn không nhìn trúng lại là cốt nhục duy nhất của Phổ Thiên bệ hạ, Hoàng tử trong truyền thuyết, hiện tại trở thành Thái tử...

Biết sớm như vậy, cần gì làm chim đầu đàn, hiện tại tốt rồi, bị Thái tử chán ghét, cuộc sống sau này chỉ sợ không có cách nào qua...

Không chỉ Duyên Hoắc, Trinh Tường hối hận sắp thổ huyết, đám người trước đó tặng lễ cho Đa Ba Vương Tử xém chút không chết ở tại chỗ.

Vốn cho rằng sớm đưa ra Chí Bảo, xem như quy hàng, nằm mơ cũng không nghĩ đến Đa Ba tiếng hô lớn nhất không trở thành Thái tử, ngược lại gia hỏa bị bọn họ chế giễu, lại đoạt được vị trí này.

Sớm biết như thế, còn trang cái gì, sao không chờ kết quả đi ra lại nói?

Hiện tại tốt, bảo bối tương đương bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.

Tin tức sắc phong vừa ra, mấy nhà vui mấy nhà sầu, tuy những cái này đều không phải trọng điểm Nhiếp Vân chú ý, Nhiếp Vân đưa ánh mắt nhìn về phía Phổ Thiên Đại Đế, tràn ngập nghi hoặc.

Vị Đại Đế này rõ ràng biết mình là Hoàng Tử giả mạo, vì sao còn muốn truyền hoàng vị cho mình?

- Thái tử xác lập, hiện tại tiến hành chuyện thứ hai, mở ra Vạn Giới Động Thiên!

Tựa hồ nhìn ra hắn nghi hoặc, Phổ Thiên Đại Đế cũng không trả lời, mà vung tay lên, một đạo quang mang bao phủ toàn bộ Cung Điện, lập tức một cánh cổng ánh sáng cự đại xuất hiện ở trước mắt.

- Đi!

- Vạn Giới Động Thiên đi vào trước, có thể được chỗ tốt, đi vào chậm, chỉ có thể ở sau người khác, động tác nhanh lên!

- Một khi vị trí tốt bị người chiếm, cũng chỉ có thể xếp hàng, đi mau!

Nhìn thấy môn hộ xuất hiện, rất nhiều tài tuấn tham gia thí luyện không dám ngừng, từng cái vội vàng tiến lên.

Nhiếp Vân cũng không xông vào, mà tiếp tục nhìn về phía Phổ Thiên Đại Đế, hy vọng có thể từ trong miệng hắn đạt được giải thích.

- Thí luyện kết thúc, ta sẽ giải thích cho ngươi, cố gắng tu luyện đi, tranh thủ có chỗ đột phá!

Tựa hồ biết ý nghĩ của hắn, một đạo ý niệm truyền tới.

Cảm nhận được cỗ ý niệm này, Nhiếp Vân biết đối phương chắc chắn sẽ không nói bây giờ, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, cùng bọn người Nhữ Hạ, Diệp Đào đi đến môn hộ.

Đang đi tới, trong lòng hơi động, nhìn thấy một ánh mắt hung dữ nhìn qua.

Đa Ba Vương Tử!

Giờ phút này, hắn như Sư Tử đói mấy ngày, cả người sắp điên cuồng rồi.

Vốn cho rằng hắn là Thái tử, thậm chí chuẩn bị kỹ càng reo hò... Kết quả lại như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện