Vô Tận Đan Điền
Chương 3445: Song vương đại chiến
Hiện tại còn chưa tìm được vị trí cụ thể của thế giới chi tâm, một khi bạo lộ bị động bị đánh, còn muốn tìm kiếm thế giới chi tâm là không có khả năng.
Quan trọng hơn là, bây giờ hắn không có khả năng khống chế Viêm Hoàng điện hoàn toàn, hai đầu Thiên Đạo chi thú đồng thời ra tay luyện hóa thì hắn không đỡ nổi.
- Không sai, Phần Thiên, ngoan ngoãn giao bảo bối ra đây, ta có thể thả ngươi rời đi, nếu không... Đừng trách ta không để ý tình cảm nhiều năm!
Liệt Thiên Thú vương lên tiếng, ngữ khí âm trầm.
Phần Thiên Thú Vương còn lưu lại dấu vết chiến đấu với nhân loại, song phương giao chiến sáu ngày trước, hiện tại nhân loại không thấy tung tích, gây chuyện không tốt đx bị gia hỏa này giết.
Trong tay nhân loại có đế cảnh thần binh... Nói như vậy có khả năng bảo vật rơi vào trong túi của gia hỏa này rồi.
Đã như thế không thể thả hắn rời đi.
- Liệt Thiên, chẳng lẻ ngươi muốn bảo trụ nhân loại này?
Phần Thiên Thú Vương không nghĩ tới nói mềm nhưng đối phương còn không thuận theo không buông tha, nó gào thét đầy tức giận.
- Bảo vệ hắn? Ta chỉ muốn thu bảo vật, ngươi giao ra bảo vật, muốn giết hắn thế nào thì giết!
- Không liên quan chuyện ta!
Liệt Thiên Thú vương khẽ nói.
- Thú vương, ngươi...
Nhiếp Vân nhìn qua:
- Chúng ta ký kết khế ước...
Hắn đã sớm đoán ra Liệt Thiên Thú vương không đáng tin, chỉ không nghĩ tới trở mặt nhanh như thế.
- Hắc hắc, khế ước của chúng ta chỉ là không tổn thương lẫn nhau, Phần Thiên Thú Vương muốn giết ngươi, ta cũng không xen vào.
Liệt Thiên Thú vương cười hắc hắc.
Nó nói không sai, lúc trước ký kết khế ước chỉ là không tổn thương lẫn nhau, cũng không có nói bảo vệ đối phương, loại tình huống này khoanh tay đứng nhìn cũng không bị khế ước cắn trả.
- Đã như thế ta cũng không khách khí.
Dù sao hợp tác chỉ là vì tìm được thế giới chi tâm, sớm muộn gì cũng phải trở mặt, Nhiếp Vân cũng lười nói nhảm với đối phương, ngẩng đầu nhìn về phía Phần Thiên Thú Vương.
- Mục tiêu của ngươi là bắt ta, ta biết rõ, nhưng... Ngươi có nghĩ tới hay không, ta chỉ là một Thâu Thiên tá thọ cảnh, ta làm gì có vốn liến được cường giả Thiên Đạo nhị châu cảnh dẫn tới nơi này? Lại có tư cách gì ký kết khế ước với hắn? Ha ha, nếu như không có có đồ vật gì đó trao đổi, ngươi cảm thấy có khả năng sao?
- Ngươi cho rằng câu nói đầu tiên có thể làm cho ta tin tưởng?
Làm thú vương, Nhiếp Vân thuận miệng nói một câu tự nhiên không thể làm cho hắn tin tưởng.
- Có tin hay không là tùy ngươi, nếu ngươi cảm thấy bằng vào thực lực của ta bây giờ có thể bảo trụ đồ vật thì có thể thử một lần, chờ tới khi ngươi đuổi giết ta nhưng không phát hiện cái gì, ta sợ người khác đã đột phá cửa khẩu kia rồi.
Nhiếp Vân cười hắc hắc, không nói thêm lời nào:
- Cáo từ!
Nói xong thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Thuấn di!
Tuy trong sơn cốc này có lực áp chế không gian chi lực của nạp vật thế giới rất mạnh nhưng vẫn có thể lan tràn đến ngoài một dặm, nói cách khác hắn có thể tùy ý thuấn di trong phạm vi này
Bình thường khi chiến đấu hai đại thú vương có thể dễ dàng phong tỏa không gian, từ đó hắn không thể đào tẩu, hiện tại bị lời nói của hắn quấy rầy tâm thần không thể tập trung, càng nghĩ tới hắn có thể thi triển thuấn di của cường giả đế cảnh, nhất thời khinh thường cho nên Nhiếp Vân đào tẩu thành công.
- Đáng giận, trốn chỗ nào!
Phần Thiên Thú Vương không nghĩ tới hắn xoay người rời đi nhanh chóng như thế, hắn tức giận không nhỏ muốn bay lên đuổi theo.
- Ngươi nói rõ ràng lại đi!
Ầm ầm!
Vừa bay lên, trên không trung có một cái ấn nện xuống, Liệt Thiên Thú vương ra tay.
Bị Nhiếp Vân nói chuyện đầu độu độc, nó vẫn hoài nghi đế cảnh thần binh rơi vào trong tay Phần Thiên Thú Vương, làm sao có thể để nó rời đi dễ dàng như thế.
- Không sai, ta cũng muốn ngươi nói rõ ràng.
Đánh nát cái ấn nện xuống, Phần Thiên Thú Vương vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào Liệt Thiên Thú thú vương.
Mặc dù hắn tám phần không tin Nhiếp Vân nói chuyện nhưng hiện tại đã tin tưởng.
Liệt Thiên Thú vương là kẻ chán ghét nhân loại, từ việc đuổi bắt đám người Đa Ba vương tử nhiều tháng đã có thể nhìn ra hắn hận không thể chém giết nhân loại cho thống khoái.
Loại tình huống này còn ký kết khế ước không tổn thương lẫn nhau, thậm chí còn dẫn hắn vào thú vương táng địa là nơi thần thánh nhất của Liệt Thiên Thú nhất tộc... Muốn nói không có vấn đề đánh chết nó cũng không tin!
Khả năng lớn nhất là nó đã ép nhân loại giao ra đế cảnh thần binh làm trao đổi mới làm thế.
Thực là như thế, đế cảnh thần binh không nằm trong tay của nhân loại kia, mà là nằm trong tay... Liệt Thiên Thú vương.
Nếu trong tay nhân loại nó có thể từ từ đuổi theo, dù sao thực lực đối phương không bằng nó, có thể nhẹ nhõm chém giết đoạt trở lại!
Chỉ khi nào nằm trong tay Liệt Thiên Thú vương mới là phiền toái.
Nó hoàn toàn có thể luyện hóa trùng kích đế cảnh, một khi thành công... Nó sẽ không tha cho mình.
Cho nên cân nhắc lợi hại, suy nghĩ liên tục, nó quyết định không nóng vội đuổi theo nhân loại, biết rõ đế cảnh thần binh có ở trong tay Liệt Thiên Thú vương hay không lại nói sau.
Rầm rầm rầm oanh!
Hai đại cường giả Thiên Đạo đối chiến, lực lượng hủy diệt bao phủ các nơi, cả sơn cốc như lâm vào tận thế, xuất hiện từng vết rách, vô số thú vương lưu lại phần mộ đều nổ tung.
- Đồ vật kia có nằm trong tay ngươi hay không? Phần Thiên, những nhân loại kia có bị ngươi chém giết không?
Móng vuốt xé rách không trung, vô số nham thạch biến thành bột mịn, không gian cũng vỡ ra từng khe nứt, hai mắt Liệt Thiên Thú vương đỏ thẫm và quát lớn.
Được xưng Liệt Thiên Thú, tự nhiên không phải là cái tên đơn thuần, nó tiện tay có thể xé rách thiên địa.
Liệt Thiên khu thế giới còn chắc chắn hơn Thần nhưng cũng không thể ngăn cản toàn bộ lực lượng của nó.
- Nhân loại? Những nhân loại kia gặp ta liền bỏ chạy, căn bản không có đuổi theo!
- Còn nữa, ngươi nói thứ đồ vật là cái gì? Ta thấy nó đang nằm trên người của ngươi thì đúng hơn.
Phần Thiên Thú Vương cũng không lùi bước, vừa chiến đấu vừa quát lớn.
Lúc này trên người của nó đầy máu tươi, thực lực nhất châu cảnh và nhị châu cảnh va chạm, nó không phải là đối thủ của Liệt Thiên Thú vương.
- Ít giả bộ hồ đồ, chẳng lẽ ngươi không biết đồ vật kia là cái gì?
Liệt Thiên Thú vương cười lạnh:
- Đế cảnh thần binh người gặp có phần, muốn độc chiếm cũng phải xem khẩu vị của ngươi đủ hay không.
Nói xong lại đánh ra ba trảo liên tục, mỗi một trảo làm thiên địa lắc lư, sơn cốc cũng dao động.
Quan trọng hơn là, bây giờ hắn không có khả năng khống chế Viêm Hoàng điện hoàn toàn, hai đầu Thiên Đạo chi thú đồng thời ra tay luyện hóa thì hắn không đỡ nổi.
- Không sai, Phần Thiên, ngoan ngoãn giao bảo bối ra đây, ta có thể thả ngươi rời đi, nếu không... Đừng trách ta không để ý tình cảm nhiều năm!
Liệt Thiên Thú vương lên tiếng, ngữ khí âm trầm.
Phần Thiên Thú Vương còn lưu lại dấu vết chiến đấu với nhân loại, song phương giao chiến sáu ngày trước, hiện tại nhân loại không thấy tung tích, gây chuyện không tốt đx bị gia hỏa này giết.
Trong tay nhân loại có đế cảnh thần binh... Nói như vậy có khả năng bảo vật rơi vào trong túi của gia hỏa này rồi.
Đã như thế không thể thả hắn rời đi.
- Liệt Thiên, chẳng lẻ ngươi muốn bảo trụ nhân loại này?
Phần Thiên Thú Vương không nghĩ tới nói mềm nhưng đối phương còn không thuận theo không buông tha, nó gào thét đầy tức giận.
- Bảo vệ hắn? Ta chỉ muốn thu bảo vật, ngươi giao ra bảo vật, muốn giết hắn thế nào thì giết!
- Không liên quan chuyện ta!
Liệt Thiên Thú vương khẽ nói.
- Thú vương, ngươi...
Nhiếp Vân nhìn qua:
- Chúng ta ký kết khế ước...
Hắn đã sớm đoán ra Liệt Thiên Thú vương không đáng tin, chỉ không nghĩ tới trở mặt nhanh như thế.
- Hắc hắc, khế ước của chúng ta chỉ là không tổn thương lẫn nhau, Phần Thiên Thú Vương muốn giết ngươi, ta cũng không xen vào.
Liệt Thiên Thú vương cười hắc hắc.
Nó nói không sai, lúc trước ký kết khế ước chỉ là không tổn thương lẫn nhau, cũng không có nói bảo vệ đối phương, loại tình huống này khoanh tay đứng nhìn cũng không bị khế ước cắn trả.
- Đã như thế ta cũng không khách khí.
Dù sao hợp tác chỉ là vì tìm được thế giới chi tâm, sớm muộn gì cũng phải trở mặt, Nhiếp Vân cũng lười nói nhảm với đối phương, ngẩng đầu nhìn về phía Phần Thiên Thú Vương.
- Mục tiêu của ngươi là bắt ta, ta biết rõ, nhưng... Ngươi có nghĩ tới hay không, ta chỉ là một Thâu Thiên tá thọ cảnh, ta làm gì có vốn liến được cường giả Thiên Đạo nhị châu cảnh dẫn tới nơi này? Lại có tư cách gì ký kết khế ước với hắn? Ha ha, nếu như không có có đồ vật gì đó trao đổi, ngươi cảm thấy có khả năng sao?
- Ngươi cho rằng câu nói đầu tiên có thể làm cho ta tin tưởng?
Làm thú vương, Nhiếp Vân thuận miệng nói một câu tự nhiên không thể làm cho hắn tin tưởng.
- Có tin hay không là tùy ngươi, nếu ngươi cảm thấy bằng vào thực lực của ta bây giờ có thể bảo trụ đồ vật thì có thể thử một lần, chờ tới khi ngươi đuổi giết ta nhưng không phát hiện cái gì, ta sợ người khác đã đột phá cửa khẩu kia rồi.
Nhiếp Vân cười hắc hắc, không nói thêm lời nào:
- Cáo từ!
Nói xong thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Thuấn di!
Tuy trong sơn cốc này có lực áp chế không gian chi lực của nạp vật thế giới rất mạnh nhưng vẫn có thể lan tràn đến ngoài một dặm, nói cách khác hắn có thể tùy ý thuấn di trong phạm vi này
Bình thường khi chiến đấu hai đại thú vương có thể dễ dàng phong tỏa không gian, từ đó hắn không thể đào tẩu, hiện tại bị lời nói của hắn quấy rầy tâm thần không thể tập trung, càng nghĩ tới hắn có thể thi triển thuấn di của cường giả đế cảnh, nhất thời khinh thường cho nên Nhiếp Vân đào tẩu thành công.
- Đáng giận, trốn chỗ nào!
Phần Thiên Thú Vương không nghĩ tới hắn xoay người rời đi nhanh chóng như thế, hắn tức giận không nhỏ muốn bay lên đuổi theo.
- Ngươi nói rõ ràng lại đi!
Ầm ầm!
Vừa bay lên, trên không trung có một cái ấn nện xuống, Liệt Thiên Thú vương ra tay.
Bị Nhiếp Vân nói chuyện đầu độu độc, nó vẫn hoài nghi đế cảnh thần binh rơi vào trong tay Phần Thiên Thú Vương, làm sao có thể để nó rời đi dễ dàng như thế.
- Không sai, ta cũng muốn ngươi nói rõ ràng.
Đánh nát cái ấn nện xuống, Phần Thiên Thú Vương vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào Liệt Thiên Thú thú vương.
Mặc dù hắn tám phần không tin Nhiếp Vân nói chuyện nhưng hiện tại đã tin tưởng.
Liệt Thiên Thú vương là kẻ chán ghét nhân loại, từ việc đuổi bắt đám người Đa Ba vương tử nhiều tháng đã có thể nhìn ra hắn hận không thể chém giết nhân loại cho thống khoái.
Loại tình huống này còn ký kết khế ước không tổn thương lẫn nhau, thậm chí còn dẫn hắn vào thú vương táng địa là nơi thần thánh nhất của Liệt Thiên Thú nhất tộc... Muốn nói không có vấn đề đánh chết nó cũng không tin!
Khả năng lớn nhất là nó đã ép nhân loại giao ra đế cảnh thần binh làm trao đổi mới làm thế.
Thực là như thế, đế cảnh thần binh không nằm trong tay của nhân loại kia, mà là nằm trong tay... Liệt Thiên Thú vương.
Nếu trong tay nhân loại nó có thể từ từ đuổi theo, dù sao thực lực đối phương không bằng nó, có thể nhẹ nhõm chém giết đoạt trở lại!
Chỉ khi nào nằm trong tay Liệt Thiên Thú vương mới là phiền toái.
Nó hoàn toàn có thể luyện hóa trùng kích đế cảnh, một khi thành công... Nó sẽ không tha cho mình.
Cho nên cân nhắc lợi hại, suy nghĩ liên tục, nó quyết định không nóng vội đuổi theo nhân loại, biết rõ đế cảnh thần binh có ở trong tay Liệt Thiên Thú vương hay không lại nói sau.
Rầm rầm rầm oanh!
Hai đại cường giả Thiên Đạo đối chiến, lực lượng hủy diệt bao phủ các nơi, cả sơn cốc như lâm vào tận thế, xuất hiện từng vết rách, vô số thú vương lưu lại phần mộ đều nổ tung.
- Đồ vật kia có nằm trong tay ngươi hay không? Phần Thiên, những nhân loại kia có bị ngươi chém giết không?
Móng vuốt xé rách không trung, vô số nham thạch biến thành bột mịn, không gian cũng vỡ ra từng khe nứt, hai mắt Liệt Thiên Thú vương đỏ thẫm và quát lớn.
Được xưng Liệt Thiên Thú, tự nhiên không phải là cái tên đơn thuần, nó tiện tay có thể xé rách thiên địa.
Liệt Thiên khu thế giới còn chắc chắn hơn Thần nhưng cũng không thể ngăn cản toàn bộ lực lượng của nó.
- Nhân loại? Những nhân loại kia gặp ta liền bỏ chạy, căn bản không có đuổi theo!
- Còn nữa, ngươi nói thứ đồ vật là cái gì? Ta thấy nó đang nằm trên người của ngươi thì đúng hơn.
Phần Thiên Thú Vương cũng không lùi bước, vừa chiến đấu vừa quát lớn.
Lúc này trên người của nó đầy máu tươi, thực lực nhất châu cảnh và nhị châu cảnh va chạm, nó không phải là đối thủ của Liệt Thiên Thú vương.
- Ít giả bộ hồ đồ, chẳng lẽ ngươi không biết đồ vật kia là cái gì?
Liệt Thiên Thú vương cười lạnh:
- Đế cảnh thần binh người gặp có phần, muốn độc chiếm cũng phải xem khẩu vị của ngươi đủ hay không.
Nói xong lại đánh ra ba trảo liên tục, mỗi một trảo làm thiên địa lắc lư, sơn cốc cũng dao động.
Bình luận truyện