Vô Thượng Thần

Chương 4: Côn Bằng Vương



Bên trong tổ sơn Luân Hồi chậm rãi đi ra một cỗ kiệu sáu người khiêng. Sáu cô gái dáng vẻ thướt tha đang chậm rãi khiêng một cỗ kiệu. Sáu cô gái vừa xuất hiện, các giáo chủ đại phái biến sắc, thất thanh hô:

“Luân Hồi lục nữ “

Luân Hồi lục nữ - cái tên này ngay cả các lão tổ Thần Đế cũng kiêng kỵ vạn phần. Các nàng tu vi thâm sâu khó dò, mỗi nàng tu vi thấp nhất cũng phải Thần Đế sơ kì, nhưng sáu nàng được đảo chủ truyền cho một bộ công pháp hợp công. Nghe nói, sáu nàng đã từng dùng công pháp đó đồ diệt một vị nửa bước Thần Thánh. Từ đó uy danh Luân Hồi lục nữ vang xa, khiến cho các đại giáo, các đại gia tộc kiêng kị Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo thêm ba phần.

Nay cả sáu người Luân Hồi lục nữ cùng xuất hiện, càng kinh ngạc hơn là cả sáu nàng đều chỉ có thể là một kiệu phu. Có một vị lão bất tử thì thào:

“Rốt cuộc người trong kiệu là nhân vật như thế nào, mà được cả sáu vị Thần Đế rước trên kiệu… chả nhẽ… chả nhẽ… “

Nói tới đây, vị lão bất tử đó khiếp sợ, lùi lại hai bước, không dám nói tiếp nữa. Những người xung quanh nghe được cũng nao nao lùi lại. Bọn họ từng nghe nói, chỉ cần đắc tội người của đảo, là đảo chủ hoặc Luân Hồi lục nữ hay Tuyệt Tình tứ thần sẽ ra tay đồ diệt cả một môn phái, cả một gia tộc. Ra tay tàn nhẫn như vậy làm Luân Hồi Tuyệt Tình đảo càng ngày càng trở nên đáng sợ.

Trở lại phía Long Ngạo Thiên, hắn đang định ra tay kết liễu Vô Tình Kiếm Đế thì nghe thấy một thanh âm ôn nhu, liền dừng lại. Long Ngạo Thiên nhận ra được giọng nói này, hắn chính là một trong những người may mắn thoát chết khi khiêu chiến Đảo Chủ Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo. Sự đáng sợ của nàng cho tới bây giờ vẫn còn để lại bóng ma trong lòng hắn. Long Ngạo Thiên cố gắng áp chế sự run rẩy trong lòng, nói:

“Không ngờ đích thân Đảo Chủ tới Long Vực của ta, thật sự vinh hạnh mà, không biết Đảo Chủ có việc gì không? “

Long Ngạo Thiên nói thế, làm chư vị lão tổ các đại môn đại phái hoảng sợ lùi lại thêm hai bước nữa. Một số vị lão tổ đã có chút đoán ra nhưng khi nghe Long Ngạo Thiên xác nhận càng sợ hãi mà lui về.

Một tiếng thở dài vang lên trong kiệu, một giọng nữ ôn nhu, nhẹ nhàng lại cất lên:

“Nể mặt ta, tha cho hắn một lần thế nào?”

Long Ngạo Thiên nghe lời đó thì hơi chần chừ, hắn quả thực là không muốn giết Vô Tình Kiếm Đế. Bọn hắn đã từng là bằng hữu chí cốt, bằng hữu sinh tử. Nhưng…

Long Ngạo Thiên Thở dài, buông tay, nói:

“Được, nể mặt Đảo Chủ ta… “

Chưa nói hết câu, thì xa ngoài phía Bắc, tại Bắc Minh Hải, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, một con cá voi xám thể hình to vài ngàn dặm, trên lưng mọc ra hai đôi cánh to như muốn che khuất khung trời. Nó đang phi tới chỗ này, gầm lên một tiếng:

“Kíuuuuu”

Tiếng kêu gầm vang chấn động khắp cả thiên địa. Tiếng kêu ấy vừa mạnh mẽ uy dũng như tiếng gầm của long thần, lại có khi thanh tao thánh thót như tiếng phụng gáy đầu non. Luân Hồi lục nữ nghe tiếng gầm đó bỗng giật mình thì thào:

“Côn Bằng, không là Côn Bằng Vương muốn xuất thế sao?”

Những người quan chiến phía xa nghe thấy tiếng gầm đều nao nao, đặc biệt là những vãn bối trẻ tuổi, họ không biết tiếng gầm đó đại biểu cái gì. Chỉ nhìn thấy một con phi ngư lưng mọc cánh phi hành về chỗ này, quay sang hỏi trưởng bối bên cạnh mình:

“Đó là dị thú nào? “

“Đó không phải dị thú, là Linh Thú thiên địa, tự Côn Bằng. Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, Côn to lớn, không biết dài mấy ngàn vạn dặm. Hóa làm điểu, kỳ danh là Bằng. Lưng của Bằng, không biết mấy ngàn vạn dặm vậy. Là linh thú trời sinh, là con cưng của trời đất, mới ấu thú đã có cảnh giới Thần Vương.”

Vị lão tổ đó thì thào. Người đệ tử kia mồm há hốc, hỏi nhỏ:

“Thần...Thần Vương? Vậy chủng tộc đó chẳng phải vô địch thiên hạ sao? “

Vị lão tổ lắc lắc đầu, nói:

“ Nếu vấn đề hậu đại không phải lo lắng, có lẽ Côn Bằng tộc sẽ nhất thống Thần Vực. “

“Vậy là sao ạ?”

“Lão Thiên gia mặc dù thiên vị, nhưng vẫn rất công bằng, Chủng tộc Côn Bằng mặc dù mạnh, nhưng vấn đề sinh sản rất khó khăn, Côn Bằng huyết mạch phải chục vạn năm mới sinh ra đời tiếp theo. Rồi phải nghìn vạn năm mới tới trưởng thành kỳ. Bù lại, tuổi thọ của Côn Bằng phải tính bằng ức, thậm chí còn thọ hơn cả Long tộc. “

Vị đệ tử tim đập thình thịch, ở Thần Vực, cho dù là Nhân loại. Chục vạn năm tuổi thọ vẫn tính là thanh niên, nhưng Côn Bằng tộc thành niên, tuổi thọ tình bằng nghìn vạn năm. Điều đó kinh khủng tới mức nào.

Côn Bằng khổng lồ trong chớp mắt phá tan thời không, từ biển Bắc trong phút chốc đã phiêu phù trên không trung Long mạch tổ địa. Đứng trên long mạch tổ địa, Côn Bằng từ từ hóa nhỏ, hóa nhỏ thành một tên thanh niên mặc tử y, đầu đội tử quan, hai vai rộng thùng thình tựa như chịu trọng nhạc.

“Côn Bằng Vương…”

Nhìn thấy tên thanh niên này, không ít tu sĩ đứng xa nhìn trở nên động dung.

“Côn Bằng Vương đến rồi.”

Nhìn thấy người thanh niên này, có giáo chủ lầm bầm nói ra:

- Vương giả thế hệ trẻ nha, hỏa hầu thuần thanh, Côn Bằng Vương nổi tiếng lâu đời, có thể nói là một trong Vương giả đỉnh phong của Côn Bằng nhất tộc.

“ Nguyên lai là Côn Bằng Vương giá lâm.”

Nhìn thấy Côn Bằng Vương trên Long mạch tổ địa, Luân Hồi lục nữ cũng là ánh mắt ngưng tụ, thần thái ngưng trọng, Côn Bằng Vương có lẽ hung danh không bằng Đảo chủ, nhưng mà, thực lực tuyệt đối là phía trên bọn nàng, Vương giả thế hệ trẻ, chính là một trong những nhân vật phong vân của Thân Vực.

Côn Bằng Vương không nhìn nhiều Luân Hồi lục nữ, chuyển ánh mắt sang chiếc kiệu, lạnh nhạt nói:

“Không ngờ đích thân Đảo Chủ Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo tới nơi này, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Trong kiệu không có tiếng trả lời, đứng đầu Luân Hồi lục nữ - Thiên nữ lên tiếng đáp:

“Không biết Côn Bằng Vương tới đây có việc gì?”

Thấy trong kiệu không có tiếng trả lời, sắc mặt Côn Bằng khó chịu. Một lời không nói, đánh ra một trảo. Một trảo này nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng nhanh vô cùng, không gian và thời gian gần như vô hình trước một trảo đó. Luân Hồi lục nữ biến sắc, Thần lực vận chuyển, chuẩn bị tung ra một chiêu mạnh nhất. Các nàng đi theo Đảo Chủ đã lâu, hiểu biết rất phong phú. Nhìn một trảo kia, các nàng đã biết, mình không phải đối thủ của vị Côn Bằng Vương kia. Chuẩn bị liều mạng ngăn đón một trảo này. Nhưng chưa đợi các nàng ra tay, một giọng nói êm ái, nhẹ nhàng vang lên:

“Thiên nhi, lui lại “

Nói xong, từ trong cổ kiệu, một bàn tay trắng nõn thò ra, búng ra một chỉ. Một chỉ rất nhẹ nhàng, rất thanh thoát. Nhưng khi một chỉ ấy tiếp xúc với trảo ảnh của Côn Bằng Vương, lại xuyên phá thật dễ dàng, thẳng hướng Côn Bằng Vương mà phóng tới. Côn Bằng Vương biến sắc, hắn hiểu một trảo của mình mạnh mẽ tới mức nào. Một trảo đó, dù nửa bước Thần Thánh không dùng toàn lực chắc chắn sẽ trọng thương. Nhưng nhìn một chỉ rất nhẹ nhàng của Đảo Chủ Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo, hắn biết hôm nay mình đá phải tấm sắt cứng rồi.

Không nói nhiều, Côn Bằng Vương ánh mắt phát lạnh, đại thủ như Thần khí hướng về chỉ ảnh vỗ tới. Một đại thủ ấn như chống trời, phá toái tinh thần, quanh quẩn bên thủ ấn vang lên tiếng chim bằng hót, tiếng cự kình gầm. Trảo kình như linh, từng đạo từng đạo triển khai, một trảo ra, sơn hà thất sắc. Trảo ảnh rất bá đạo, so sánh với một chỉ thật là một trời một vực. Khi hai đạo lực lượng va chạm, những tưởng sẽ có vụ nổ kinh thiên, phá nát thời không. Nhưng khi hai đạo lực lượng đó đối kháng, không ngờ không xảy ra vụ nổ gì, chỉ tiêu diệt lẫn nhau rồi biến mất trong vô hình.

Côn Bằng Vương gầm lên một tiếng, hai tay kết ấn, như cự sơn đồng dạng trấn áp xuống. Đảo chủ Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo trong cổ kiệu không nói một lời, lật tay cùng một chỗ, Thần lực nhô lên cao, ngăn cản một kích của Côn Bằng Vương.

Oanh một tiếng vang thật lớn, mặc dù Đảo Chủ Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo là chặn một kích của Côn Bằng Vương, nhưng mà, cỗ kiệu mặc dù là được chế tạo bằng Thần mộc quý nhất, bền vững nhất cũng không chịu nổi cỗ dư lực đó, vỡ nát ra từng mảnh. Một thân ảnh thướt tha, đạp không mà bay lên, một tiếng nói ôn nhu như nước, nhẹ nhàng như mây vang lên:

“Nếu Côn Bằng Vương có hứng thú bàn luận đại đạo, hẹn ra một thời gian, ta phụng bồi. Hà cớ gì phải phá cỗ kiệu của ta, ép ta ra ngoài làm gì? “

Một thanh âm êm tai như tiên âm vang lên, khi thanh âm này bay xuống, lập tức tách ra khí tức sát phạt tại nơi này, trong nháy mắt này, bầu không khí trong toàn bộ tràng diện đều trở nên ung dung, tựa như đại địa hồi xuân, như trong nóng bức gặp lạnh buốt, làm cho toàn thân tất cả mọi người đều thư thái, tinh thần khí sảng.

Thanh âm này rơi xuống, vậy mà để cho người ta quét qua âm ly, quét qua lệ khí trong lòng, tựa hồ thanh âm này chính là tiên âm trên chín tầng trời, coi như là đồ tể khí thế hung ác ngập trời, nghe được cái thanh âm này, cũng không khỏi tâm bình khí tĩnh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện