Vô Thường
Chương 1152: Mai phục
Chiến Vô Song khiêm tốn nói:
- Mỹ nhân khó có được, tự nhiên nên quý trọng thật tốt, nàng kia sợ là bị ma đầu dùng thủ đoạn gì cưỡng ép, cho nên mới theo hắn, để cho bản công tử đụng vào việc này, tất nhiên là không thể không quản, nhất định phải giải cứu nàng ra khỏi biển khổ.
- Vô Song công tử quả thực nhân nghĩa!
Chiến Vô Song một mặt làm ra vẻ khiêm tốn, một mặt hiện ra thân ảnh xinh đẹp của Chung Lộ. Tuy rằng Chung Lộ đeo khăn che mặt, hắn cũng không biết dung mạo làm sao, chỉ là xa xa nhìn thấy bóng lưng yểu điệu, thế nhưng Chiến Vô Song duyệt vô số nữ nhân, đối với ánh mắt của mình tự nhiên tương đối tự tin.
Nữ tử có thể có vóc người khiến trái tim rung động, tướng mạo tuyệt đối sẽ không kém, huống chi, trong lúc nữ nhân đó giơ tay nhấc chân đều mang theo một cổ tiên linh khí, hết lần này tới lần khác cốt cách lại quyến rũ đến cực điểm, một nữ tử cực phẩm như vậy mà được thưởng thức chắn chắn sẽ làm cho người ta ưa thích không muốn buông tay.
Điều duy nhất để Chiến Vô Song không ngớt hối hận đó là, chỉ sợ nữ nhân này không còn tấm thân xử nữ, điều này quả thật là vết nhơ trên ngọc đẹp.
Nếu như thực sự có thể đánh chết ma đầu, cướp đoạt được nữ nhân đó đến tay là tốt nhất, bất quá Chiến Vô Song mơ hồ nghĩ, cách nghĩ này tuy tốt, nhưng muốn thực hiện được chỉ sợ khó càng thêm khó.
Bất quá cũng không thể nói, có ba mục tiêu để đánh trận này, ma đầu Đường Phong chỉ là mục tiêu thứ yếu nhất mà thôi, mục tiêu thứ hai là người nữ tử mang khăn che mặt kia. Ngay cả hai mục tiêu đều không đạt được, vẫn còn mục tiêu quang trọng nhất.
Mất ở phía đông, thu lại hoàng hôn, chung quy nên có thu hoạch.
Trong lúc hắn đang lạnh lẽo u ám trầm tư, tuyệt thất trước mặt đột nhiên có một tia động tĩnh.
Chiến Vô Song biến sắc, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho mọi người! Gần một trăm vị cao thủ Linh Giai không phải người điếc cũng không phải người mù, nghe được động tĩnh tự nhiên là đồng loạt hướng về tuyệt thất, cương khí toàn thân ầm ầm vận lên, chỉ chờ Đường Phong lộ mặt liền đánh qua.
Bên này Đường Phong cũng cảm nhận được dị thường, cương khí ba động hỗn loạn mạnh mẽ như vậy, hắn cảm nhận không đến mới là lạ.
Bất quá mỗi lần từ phòng ốc Hư Thiên Điện đi ra, Đường Phong đều cẩn thận dị thường, phần cẩn thận này rốt cuộc bây giờ xuất hiện tác dụng.
Cửa phòng bất quá mới chỉ hé mở một lỗ nhỏ, Đường Phong liền mơ hồ thấy bên ngoài đứng vô số nhân mã lập thành trận địa sãn sàng nghênh đón kẻ địch, trong lúc nhất thời vội vã quay đầu trở lại, rất nhanh liền hiểu rõ tình thế trước mặt.
Chính mình cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, đúng là vẫn còn bị người phát hiện ra hành tung, mà trong đó vị chấp sự Cổ Thanh Vân của Cổ gia mật báo là nghi ngờ lớn nhất.
Vô luận là tình huống nào, tình cảnh hiện tại của mình cũng tương đương bất lợi. Đối mặt với loại tình huống này, Đường Phong chỉ biết hỏi một vấn đề trong lòng.
Giờ này khắc nay, có thể lui về hay không?
Tuyệt đối không thể, một khi lui về, chính mình liền thành cá trong chậu. Cũng không thể lui lại, vậy lựa chọn còn lại chỉ có thể là...
Lao ra ngoài, mở một đường máu!
May mà trong lúc thu phục hồn binh Vân Ảnh Kim Sai, Đường Phong mang theo Chung Lộ nghỉ ngơi một ngày, hiện tại tinh thần của mình no đủ, thực lực ở thời kỳ đỉnh phong, tự nhiên có thể đánh một trận.
Cửa phòng bị mở một nửa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên:
- Giết!
Một tiếng gầm này đinh tai nhức óc, mang theo vô cùng dứt khoát và sát khí, mọi người chính là chờ một tiếng ra lệnh này, lúc này tự nhiên đánh toàn bộ công kích mình ngưng tụ ra ngoài, trong lúc nhất thời vô số đạo kiếm quang đao khí chưởng phong quyền kình từ bốn phương tám hướng kéo tới chỗ Đường Phong.
Đối mặt nhiều công kích như vậy, Đường Phong vô luận như thế nào đều không thể tiếp được. Bất quá những người này lựa chọn thời gian ra tay quá có vấn đề rồi, để Đường Phong có cơ hội đầu cơ trục lợi.
Thân thể chợt lóe, Đường Phong liền trốn ở trong nửa phiến cửa phòng, đồng thời còn lôi theo Chung Lộ.
Xuy xuy xuy…
Từng đạo âm thanh truyền đến, phần lớn công kích đều đánh vào trong tuyệt thất, còn có một chút bị cửa phòng ngăn trở, không thương hại đến Đường Phong chút nào.
Người ra lệnh này, sợ là đầu có vấn đề? Trong lòng Đường Phong sinh ra một ít nghi hoặc, nếu là những người này chờ mình đi ra cửa tuyệt thất, chờ cửa phòng đóng lại rồi mới ra tay đối với mình, vậy thì chỉ sợ mình có phiền toái rất lớn, thế nhưng lúc này công kích, ai chẳng biết mượn dùng tuyệt thất đến chống đỡ.
- Ai?
Sắc mặt Chiến Vô Song cũng thay đổi, nhìn quanh bốn phía gầm lên:
- Ai hô vậy?
Trong kế hoạch của hắn, phải đợi Đường Phong hoàn toàn đi ra ngoài mới bắt đầu công kích, nhưng hết lần này tới lần khác không biết ai trong đám người hô một tiếng, khiến cho hiện tại có chút đánh rắn động cỏ.
Chỉ bất quá Chiến Vô Song nhìn lại cũng không thấy thân ảnh của người vừa kêu gào, người vừa kêu gào chỉ sợ biết mình đã làm sai, đương nhiên không dám đứng ra thừa nhận.
Phiền phức quá! Nếu như ma đầu vẫn không chịu đi ra từ tuyệt thất, những người này cũng không có biện pháp gì với hắn. Tuy rằng có thể vây khốn hắn ở bên trong, nhưng đây cũng không phải mục tiêu của Chiến Vô Song.
Chính lúc đang lo nghĩ, thần sắc Chiến Vô Song ngạc nhiên thấy Đường Phong ngang nhiên đi ra từ trong tuyệt thất, xuất hiện cùng hắn, còn có nữ tử vóc người uyển chuyển, mang theo khăn che mặt màu đen.
Hắn dĩ nhiên chính mình đi ra? Làm sao hắn dám đi ra? Hắn dựa vào cái gì?
Con người Chiến Vô Song đột nhiên co rút lại, híp mắt nhìn chằm chằm Đường Phong bên ngoài vài chục trượng, thình lình phát hiện trên mặt người này không có chút thần sắc kinh hoảng, ngược lại mang theo một tia tự tin tường đại và chiến ý nồng đậm, trên tay hắn cầm một thanh trường kiếm, kiếm khí lượn lờ, lộ vẻ chủ nhân có thực lực vô cùng cường đại.
Lấy bản thân đối mặt hơn trăm vị Linh Giai, hắn lấy tự tin từ đâu tới? Nam nhân này thực sự có chút đáng sợ! Nhưng cảnh giới của hắn bất quá là Linh Giai hạ phẩm, so với mình còn muốn thấp hơn một đẳng cấp, nhưng vì sao mình nhìn hắn lại cảm giác giống như nhìn một ngọn núi không thể vượt qua? Cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng?
Nắm tay Chiến Vô Song nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng tràn đầy không cam lòng và cay đắng. Bởi vì hắn đã phát hiện cảm giác vô lực của mình từ đâu mà đến, chính là từ cục diện trước mặt vọng lại. Nếu chính mình là ma đầu, khẳng định không dám hiện thân chẳng kiêng nể gì như thế, nếu chính mình là ma đầu, vậy thì trước mặt nhiêu cao thủ như vậy, khẳng định sẽ không thể thong dong bình tĩnh. Chuyện mình không dám làm hắn đều làm được, chuyện mình không làm được hắn cũng làm được.
Vì sao? Chính mình là đệ tử Chiến gia xếp hạng thứ nhất trong bốn thế lực lớn, là ngôi sao trong hàng ngũ những đệ tử trẻ tuổi của Chiến gia, là hy vọng trong thời gian tới của Chiến gia.
Nhưng vì sao ma đầu còn trẻ tuổi hơn so với mình lại có thể làm xuất sắc hơn mình?
Nhất thời, cảm giác ưu việt và cao ngạo nhiều năm qua của Chiến Vô Song trong nháy mắt bị đánh tan, thay vào đó là vô tận phẫn nộ.
Ngay cả thần sắc đạm nhiên của Đường Phong, giống như là đang cười nhạo khiếp đảm của mình, nhục nhã vô cùng mộc lên từ trong đáy lòng, nắm tay Chiến Vô Song phát ra từng tiếng răng rắc.
- Đội hình thật lớn!
Đường Phong cầm trường kiếm thứ thần binh trong tay, khóe môi nhếch lên một tia tươi cười khinh miệt, đánh giá những cao thủ vây quanh trướt mặt mình:
- Chư vị đang chờ bản thiếu gia sao?
Phong Tiếu Thiên một lòng một dạ thầm nghĩ đi lấy lòng Liễu Như Yên, lúc này thấy Đường Phong hiện thân, tất nhiên là khẩn cấp nhảy ra muốn chém giết hắn, tức giận quát lên:
- Ma đầu chớ có càn rỡ! Hôm nay bốn thế lực lớn hội tụ ở chỗ này, đó là muốn lấy mạng chó của ngươi! Thức thời thì bó tay chịu trói, nếu không nhất định cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!
Lời này vừa ra, không ít người trong bốn thế lực lớn xấu hổ không ngớt. Nghĩ thầm Phong Tiếu Thiên đúng là mê hoặc vì tình, chỉ số thông minh cũng rơi chậm lại không ít, nếu chỉ cần nói hai ba câu đã khiến ma đầu đi vào khuôn khổ, những người này còn dùng làm cái gì?
Quả nhiên, Đường Phong liếc mắt nhìn hắn, trong đầu nhớ lại một ít tin tức của người này, khẽ cười một tiếng nói:
- Phong phó tông chủ uy phong thật lớn nha, đúng là dọa bản thiếu sợ rồi.
Vừa nói, Đường Phong vừa nhẹ nhàng nâng kiếm lên, ngạo nghễ nói:
- Bản thiếu đứng ở chỗ này, nếu là Phong phó tông chủ có thực lực, vậy lên thử xem, cho mọi người thấy ta chết hay ngươi mất mạng! Bất quá nếu Phong phó tông chủ chỉ là lẻo mép một chút thì thôi, điều này cũng khó trách Liễu cô nương chướng mắt ngươi!
Dứt lời, Đường Phong còn mỉm cười, dáng tươi cười này mang theo ý vị thâm trường, lúc này liền đâm vào chỗ đau của Phong Tiếu Thiên, nghĩ hắn thân là phó tông chủ Trảm Hồn Tông, nhiều năm như vậy vẫn không lấy được trái tim của mỹ nhân, bây giờ còn bị Đường Phong cười nhạo trước mặt nhiều người như vậy, làm sao có thể chấp nhận được?
Lập tức giận giữ, khí thế của Linh Giai thượng phẩm phun trào ra như núi lửa, nhìn tư thế kia phảng phất như là bật người tiến lên, nhưng vào thời khắc mấu chốt Chiến Vô Song lại trầm quát một tiếng:
- Phong phó tông chủ, chớ trúng quỷ kế của ma đầu!
Đường Phong manh mẽ quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chiến Vô Song, ánh mắt người này cũng biến hóa kỳ lạ, đồng dạng oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong. Cuối cùng chỉ số thông minh của Phong Tiếu Thiên cũng không hạ thấp đến số không, tuy rằng căm tức, nhưng cũng biết Đường Phong dụng tâm độc ác, sợ là muốn hấp dẫn mình tiến lên tấn công để thực hiện mưu đồ ở phía sau, lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Ma đầu, đừng vội rượu mừng không uống chỉ muốn uống rượu phạt, hôm nay nếu ngươi không chịu đi vào khuôn khổ, sẽ liên lụy đến vị cô nương bên cạnh ngươi. Ở trong Hư Thiên Điện, tinh anh của bốn thế lực lớn toàn bộ tụ tập, ngươi có chắp cánh cũng không thể bay!
Đường Phong vừa hiện thân liền đã nhìn thấu thế cục trước mắt, cảm nhận cường đại đảo qua, Đường Phong thình lình phát hiện ở giữa hơn trăm vị cao thủ linh giai có hai vị Linh Giai thượng phẩm.
Một vị là Phong Tiếu Thiên, một vị khác cũng là trưởng lão của Chiến gia.
Trưởng lão kia của Chiến gia, liền đứng ở phía sau Chiến Vô Song, cùng hắn như hình với bóng, nghĩ đến là người bảo hộ Chiến Vô Song.
Sức chiến đấu của Linh Giai thượng phẩm rất cường đại Đường Phong đã lĩnh giáo qua không chỉ một lần, cho nên hôm nay muốn mở một đường máu, nhất định phải để bản thân ở thời kỳ toàn thịnh đối phó hai vị Linh Giai thượng phẩm này, nếu không ít nhất cũng muốn bỏ đi một người, bằng không một trận này rất khó đánh.
Chính vì nguyên nhân vậy, ngay từ đầu Đường Phong mới nhằm ngay vào Phong Tiếu Thiên, sau đó ra tay vào nhược điểm của hắn làm hắn tức giận. Nhưng không nghĩ tới Chiến Vô Song lại vào thời khắc mấu chốt đánh thức Phong Tiếu Thiên, để Đường Phong thất bại trong gang tấc.
Bất quá nếu Đường Phong quyết định chủ ý giết địch trước giết tướng, làm sao dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy? Phong Tiếu Thiên yêu mến Liễu Như Yên, việc này lúc Đường Phong tại Trảm Hồn Tông đã nghe được đệ tử Dược Viên Phương Kiệt nhắc tới, điều này cho Đường Phong có chỗ để lợi dụng.
Một nam nhân yêu mến một nữ tử, đối với nữ tử này quan tâm không gì sánh được, nhất là thân thể của người yêu, nếu để người nam nhân khác đụng vào hoặc là nhìn thấy, vậy thì chắc chắn khiến hắn mất đi lý trí.
Cho nên tuy kế hoạch của Đường Phong bị Chiến Vô Song quấy rầy, nhưng cũng không có nghĩa là nửa đường đã thất bại.
Khẽ mỉm cười, môi Đường Phong khẽ nhúc nhích, truyền âm nói cho Phong Tiếu Thiên một câu. Lời này rốt cuộc là gì không ai nghe thấy, chỉ bất quá khi nghe xong những lời này, sắc mặt Phong Tiếu Thiên đột nhiên tái nhợt, khí thế và thực lực của Linh Giai thượng phẩm không lưu lại chút nào, giống như một con trâu đực tức giận, ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ma đầu, nhận lấy cái chết!
Âm thanh này cực kỳ bi thương, giống như Đường Phong là người có thù giết cha với hắn, lời nói còn chưa dứt, người đã vọt đến trước mặt Đường Phong.
Sắc mặt Chiến Vô Song đại biến, vội vã hô:
- Không thể, Phong phó tông chủ!
Lời này vừa gọi lên hiển nhiên đã muộn, Phong Tiếu Thiên là Linh Giai thượng phẩm, toàn lực phát huy tốc độ tự nhiên nhanh chóng không gì sánh được, trên hai quyền bộc phát ra lực lượng làm cho tim đập chân run, giống như thái sơn áp đỉnh, mang theo cuồng phong xé gió đánh tới Đường Phong.
Hai mắt hắn đỏ sậm, hiển nhiên là đã phẫn nộ tới cực điểm.
Cơn phẫn nộ của một vị Linh Giai thượng phẩm, cho dù là ai cũng không thể khinh thường.
Lúc phẫn nộ sẽ làm lực chiến đấu của hắn tăng cao, nhưng đồng dạng cũng có thể ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn.
Đường Phong chờ đợi chính là giờ khắc này, đối mặt song quyền của Phong Tiếu Thiên, dĩ nhiên không tránh không né, trực tiếp nghênh đón, trường kiếm đưa ra, đồng thời phát ra ám khí.
Phong Tiếu Thiên quả nhiên có thực lực rất cao, nắm tay cứng như sắt thép, quyền phong gào thét, khiến ám khí đều mất hướng đi, cánh tay như sắt và thứ thần binh trên tay Đường Phong chạm vào nhau, dĩ nhiên không bị thương một chút nào, ngược lại truyền đến một tiếng đinh đinh đang đang.
Đường Phong biến sắc, trong lòng biết trên song chưởng của Phong Tiếu Thiên khẳng định là đeo thứ gì tốt, bằng không làm sao có thể chống đỡ trường kiếm thứ thần binh?
- Mỹ nhân khó có được, tự nhiên nên quý trọng thật tốt, nàng kia sợ là bị ma đầu dùng thủ đoạn gì cưỡng ép, cho nên mới theo hắn, để cho bản công tử đụng vào việc này, tất nhiên là không thể không quản, nhất định phải giải cứu nàng ra khỏi biển khổ.
- Vô Song công tử quả thực nhân nghĩa!
Chiến Vô Song một mặt làm ra vẻ khiêm tốn, một mặt hiện ra thân ảnh xinh đẹp của Chung Lộ. Tuy rằng Chung Lộ đeo khăn che mặt, hắn cũng không biết dung mạo làm sao, chỉ là xa xa nhìn thấy bóng lưng yểu điệu, thế nhưng Chiến Vô Song duyệt vô số nữ nhân, đối với ánh mắt của mình tự nhiên tương đối tự tin.
Nữ tử có thể có vóc người khiến trái tim rung động, tướng mạo tuyệt đối sẽ không kém, huống chi, trong lúc nữ nhân đó giơ tay nhấc chân đều mang theo một cổ tiên linh khí, hết lần này tới lần khác cốt cách lại quyến rũ đến cực điểm, một nữ tử cực phẩm như vậy mà được thưởng thức chắn chắn sẽ làm cho người ta ưa thích không muốn buông tay.
Điều duy nhất để Chiến Vô Song không ngớt hối hận đó là, chỉ sợ nữ nhân này không còn tấm thân xử nữ, điều này quả thật là vết nhơ trên ngọc đẹp.
Nếu như thực sự có thể đánh chết ma đầu, cướp đoạt được nữ nhân đó đến tay là tốt nhất, bất quá Chiến Vô Song mơ hồ nghĩ, cách nghĩ này tuy tốt, nhưng muốn thực hiện được chỉ sợ khó càng thêm khó.
Bất quá cũng không thể nói, có ba mục tiêu để đánh trận này, ma đầu Đường Phong chỉ là mục tiêu thứ yếu nhất mà thôi, mục tiêu thứ hai là người nữ tử mang khăn che mặt kia. Ngay cả hai mục tiêu đều không đạt được, vẫn còn mục tiêu quang trọng nhất.
Mất ở phía đông, thu lại hoàng hôn, chung quy nên có thu hoạch.
Trong lúc hắn đang lạnh lẽo u ám trầm tư, tuyệt thất trước mặt đột nhiên có một tia động tĩnh.
Chiến Vô Song biến sắc, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho mọi người! Gần một trăm vị cao thủ Linh Giai không phải người điếc cũng không phải người mù, nghe được động tĩnh tự nhiên là đồng loạt hướng về tuyệt thất, cương khí toàn thân ầm ầm vận lên, chỉ chờ Đường Phong lộ mặt liền đánh qua.
Bên này Đường Phong cũng cảm nhận được dị thường, cương khí ba động hỗn loạn mạnh mẽ như vậy, hắn cảm nhận không đến mới là lạ.
Bất quá mỗi lần từ phòng ốc Hư Thiên Điện đi ra, Đường Phong đều cẩn thận dị thường, phần cẩn thận này rốt cuộc bây giờ xuất hiện tác dụng.
Cửa phòng bất quá mới chỉ hé mở một lỗ nhỏ, Đường Phong liền mơ hồ thấy bên ngoài đứng vô số nhân mã lập thành trận địa sãn sàng nghênh đón kẻ địch, trong lúc nhất thời vội vã quay đầu trở lại, rất nhanh liền hiểu rõ tình thế trước mặt.
Chính mình cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, đúng là vẫn còn bị người phát hiện ra hành tung, mà trong đó vị chấp sự Cổ Thanh Vân của Cổ gia mật báo là nghi ngờ lớn nhất.
Vô luận là tình huống nào, tình cảnh hiện tại của mình cũng tương đương bất lợi. Đối mặt với loại tình huống này, Đường Phong chỉ biết hỏi một vấn đề trong lòng.
Giờ này khắc nay, có thể lui về hay không?
Tuyệt đối không thể, một khi lui về, chính mình liền thành cá trong chậu. Cũng không thể lui lại, vậy lựa chọn còn lại chỉ có thể là...
Lao ra ngoài, mở một đường máu!
May mà trong lúc thu phục hồn binh Vân Ảnh Kim Sai, Đường Phong mang theo Chung Lộ nghỉ ngơi một ngày, hiện tại tinh thần của mình no đủ, thực lực ở thời kỳ đỉnh phong, tự nhiên có thể đánh một trận.
Cửa phòng bị mở một nửa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên:
- Giết!
Một tiếng gầm này đinh tai nhức óc, mang theo vô cùng dứt khoát và sát khí, mọi người chính là chờ một tiếng ra lệnh này, lúc này tự nhiên đánh toàn bộ công kích mình ngưng tụ ra ngoài, trong lúc nhất thời vô số đạo kiếm quang đao khí chưởng phong quyền kình từ bốn phương tám hướng kéo tới chỗ Đường Phong.
Đối mặt nhiều công kích như vậy, Đường Phong vô luận như thế nào đều không thể tiếp được. Bất quá những người này lựa chọn thời gian ra tay quá có vấn đề rồi, để Đường Phong có cơ hội đầu cơ trục lợi.
Thân thể chợt lóe, Đường Phong liền trốn ở trong nửa phiến cửa phòng, đồng thời còn lôi theo Chung Lộ.
Xuy xuy xuy…
Từng đạo âm thanh truyền đến, phần lớn công kích đều đánh vào trong tuyệt thất, còn có một chút bị cửa phòng ngăn trở, không thương hại đến Đường Phong chút nào.
Người ra lệnh này, sợ là đầu có vấn đề? Trong lòng Đường Phong sinh ra một ít nghi hoặc, nếu là những người này chờ mình đi ra cửa tuyệt thất, chờ cửa phòng đóng lại rồi mới ra tay đối với mình, vậy thì chỉ sợ mình có phiền toái rất lớn, thế nhưng lúc này công kích, ai chẳng biết mượn dùng tuyệt thất đến chống đỡ.
- Ai?
Sắc mặt Chiến Vô Song cũng thay đổi, nhìn quanh bốn phía gầm lên:
- Ai hô vậy?
Trong kế hoạch của hắn, phải đợi Đường Phong hoàn toàn đi ra ngoài mới bắt đầu công kích, nhưng hết lần này tới lần khác không biết ai trong đám người hô một tiếng, khiến cho hiện tại có chút đánh rắn động cỏ.
Chỉ bất quá Chiến Vô Song nhìn lại cũng không thấy thân ảnh của người vừa kêu gào, người vừa kêu gào chỉ sợ biết mình đã làm sai, đương nhiên không dám đứng ra thừa nhận.
Phiền phức quá! Nếu như ma đầu vẫn không chịu đi ra từ tuyệt thất, những người này cũng không có biện pháp gì với hắn. Tuy rằng có thể vây khốn hắn ở bên trong, nhưng đây cũng không phải mục tiêu của Chiến Vô Song.
Chính lúc đang lo nghĩ, thần sắc Chiến Vô Song ngạc nhiên thấy Đường Phong ngang nhiên đi ra từ trong tuyệt thất, xuất hiện cùng hắn, còn có nữ tử vóc người uyển chuyển, mang theo khăn che mặt màu đen.
Hắn dĩ nhiên chính mình đi ra? Làm sao hắn dám đi ra? Hắn dựa vào cái gì?
Con người Chiến Vô Song đột nhiên co rút lại, híp mắt nhìn chằm chằm Đường Phong bên ngoài vài chục trượng, thình lình phát hiện trên mặt người này không có chút thần sắc kinh hoảng, ngược lại mang theo một tia tự tin tường đại và chiến ý nồng đậm, trên tay hắn cầm một thanh trường kiếm, kiếm khí lượn lờ, lộ vẻ chủ nhân có thực lực vô cùng cường đại.
Lấy bản thân đối mặt hơn trăm vị Linh Giai, hắn lấy tự tin từ đâu tới? Nam nhân này thực sự có chút đáng sợ! Nhưng cảnh giới của hắn bất quá là Linh Giai hạ phẩm, so với mình còn muốn thấp hơn một đẳng cấp, nhưng vì sao mình nhìn hắn lại cảm giác giống như nhìn một ngọn núi không thể vượt qua? Cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng?
Nắm tay Chiến Vô Song nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng tràn đầy không cam lòng và cay đắng. Bởi vì hắn đã phát hiện cảm giác vô lực của mình từ đâu mà đến, chính là từ cục diện trước mặt vọng lại. Nếu chính mình là ma đầu, khẳng định không dám hiện thân chẳng kiêng nể gì như thế, nếu chính mình là ma đầu, vậy thì trước mặt nhiêu cao thủ như vậy, khẳng định sẽ không thể thong dong bình tĩnh. Chuyện mình không dám làm hắn đều làm được, chuyện mình không làm được hắn cũng làm được.
Vì sao? Chính mình là đệ tử Chiến gia xếp hạng thứ nhất trong bốn thế lực lớn, là ngôi sao trong hàng ngũ những đệ tử trẻ tuổi của Chiến gia, là hy vọng trong thời gian tới của Chiến gia.
Nhưng vì sao ma đầu còn trẻ tuổi hơn so với mình lại có thể làm xuất sắc hơn mình?
Nhất thời, cảm giác ưu việt và cao ngạo nhiều năm qua của Chiến Vô Song trong nháy mắt bị đánh tan, thay vào đó là vô tận phẫn nộ.
Ngay cả thần sắc đạm nhiên của Đường Phong, giống như là đang cười nhạo khiếp đảm của mình, nhục nhã vô cùng mộc lên từ trong đáy lòng, nắm tay Chiến Vô Song phát ra từng tiếng răng rắc.
- Đội hình thật lớn!
Đường Phong cầm trường kiếm thứ thần binh trong tay, khóe môi nhếch lên một tia tươi cười khinh miệt, đánh giá những cao thủ vây quanh trướt mặt mình:
- Chư vị đang chờ bản thiếu gia sao?
Phong Tiếu Thiên một lòng một dạ thầm nghĩ đi lấy lòng Liễu Như Yên, lúc này thấy Đường Phong hiện thân, tất nhiên là khẩn cấp nhảy ra muốn chém giết hắn, tức giận quát lên:
- Ma đầu chớ có càn rỡ! Hôm nay bốn thế lực lớn hội tụ ở chỗ này, đó là muốn lấy mạng chó của ngươi! Thức thời thì bó tay chịu trói, nếu không nhất định cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!
Lời này vừa ra, không ít người trong bốn thế lực lớn xấu hổ không ngớt. Nghĩ thầm Phong Tiếu Thiên đúng là mê hoặc vì tình, chỉ số thông minh cũng rơi chậm lại không ít, nếu chỉ cần nói hai ba câu đã khiến ma đầu đi vào khuôn khổ, những người này còn dùng làm cái gì?
Quả nhiên, Đường Phong liếc mắt nhìn hắn, trong đầu nhớ lại một ít tin tức của người này, khẽ cười một tiếng nói:
- Phong phó tông chủ uy phong thật lớn nha, đúng là dọa bản thiếu sợ rồi.
Vừa nói, Đường Phong vừa nhẹ nhàng nâng kiếm lên, ngạo nghễ nói:
- Bản thiếu đứng ở chỗ này, nếu là Phong phó tông chủ có thực lực, vậy lên thử xem, cho mọi người thấy ta chết hay ngươi mất mạng! Bất quá nếu Phong phó tông chủ chỉ là lẻo mép một chút thì thôi, điều này cũng khó trách Liễu cô nương chướng mắt ngươi!
Dứt lời, Đường Phong còn mỉm cười, dáng tươi cười này mang theo ý vị thâm trường, lúc này liền đâm vào chỗ đau của Phong Tiếu Thiên, nghĩ hắn thân là phó tông chủ Trảm Hồn Tông, nhiều năm như vậy vẫn không lấy được trái tim của mỹ nhân, bây giờ còn bị Đường Phong cười nhạo trước mặt nhiều người như vậy, làm sao có thể chấp nhận được?
Lập tức giận giữ, khí thế của Linh Giai thượng phẩm phun trào ra như núi lửa, nhìn tư thế kia phảng phất như là bật người tiến lên, nhưng vào thời khắc mấu chốt Chiến Vô Song lại trầm quát một tiếng:
- Phong phó tông chủ, chớ trúng quỷ kế của ma đầu!
Đường Phong manh mẽ quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chiến Vô Song, ánh mắt người này cũng biến hóa kỳ lạ, đồng dạng oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong. Cuối cùng chỉ số thông minh của Phong Tiếu Thiên cũng không hạ thấp đến số không, tuy rằng căm tức, nhưng cũng biết Đường Phong dụng tâm độc ác, sợ là muốn hấp dẫn mình tiến lên tấn công để thực hiện mưu đồ ở phía sau, lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Ma đầu, đừng vội rượu mừng không uống chỉ muốn uống rượu phạt, hôm nay nếu ngươi không chịu đi vào khuôn khổ, sẽ liên lụy đến vị cô nương bên cạnh ngươi. Ở trong Hư Thiên Điện, tinh anh của bốn thế lực lớn toàn bộ tụ tập, ngươi có chắp cánh cũng không thể bay!
Đường Phong vừa hiện thân liền đã nhìn thấu thế cục trước mắt, cảm nhận cường đại đảo qua, Đường Phong thình lình phát hiện ở giữa hơn trăm vị cao thủ linh giai có hai vị Linh Giai thượng phẩm.
Một vị là Phong Tiếu Thiên, một vị khác cũng là trưởng lão của Chiến gia.
Trưởng lão kia của Chiến gia, liền đứng ở phía sau Chiến Vô Song, cùng hắn như hình với bóng, nghĩ đến là người bảo hộ Chiến Vô Song.
Sức chiến đấu của Linh Giai thượng phẩm rất cường đại Đường Phong đã lĩnh giáo qua không chỉ một lần, cho nên hôm nay muốn mở một đường máu, nhất định phải để bản thân ở thời kỳ toàn thịnh đối phó hai vị Linh Giai thượng phẩm này, nếu không ít nhất cũng muốn bỏ đi một người, bằng không một trận này rất khó đánh.
Chính vì nguyên nhân vậy, ngay từ đầu Đường Phong mới nhằm ngay vào Phong Tiếu Thiên, sau đó ra tay vào nhược điểm của hắn làm hắn tức giận. Nhưng không nghĩ tới Chiến Vô Song lại vào thời khắc mấu chốt đánh thức Phong Tiếu Thiên, để Đường Phong thất bại trong gang tấc.
Bất quá nếu Đường Phong quyết định chủ ý giết địch trước giết tướng, làm sao dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy? Phong Tiếu Thiên yêu mến Liễu Như Yên, việc này lúc Đường Phong tại Trảm Hồn Tông đã nghe được đệ tử Dược Viên Phương Kiệt nhắc tới, điều này cho Đường Phong có chỗ để lợi dụng.
Một nam nhân yêu mến một nữ tử, đối với nữ tử này quan tâm không gì sánh được, nhất là thân thể của người yêu, nếu để người nam nhân khác đụng vào hoặc là nhìn thấy, vậy thì chắc chắn khiến hắn mất đi lý trí.
Cho nên tuy kế hoạch của Đường Phong bị Chiến Vô Song quấy rầy, nhưng cũng không có nghĩa là nửa đường đã thất bại.
Khẽ mỉm cười, môi Đường Phong khẽ nhúc nhích, truyền âm nói cho Phong Tiếu Thiên một câu. Lời này rốt cuộc là gì không ai nghe thấy, chỉ bất quá khi nghe xong những lời này, sắc mặt Phong Tiếu Thiên đột nhiên tái nhợt, khí thế và thực lực của Linh Giai thượng phẩm không lưu lại chút nào, giống như một con trâu đực tức giận, ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ma đầu, nhận lấy cái chết!
Âm thanh này cực kỳ bi thương, giống như Đường Phong là người có thù giết cha với hắn, lời nói còn chưa dứt, người đã vọt đến trước mặt Đường Phong.
Sắc mặt Chiến Vô Song đại biến, vội vã hô:
- Không thể, Phong phó tông chủ!
Lời này vừa gọi lên hiển nhiên đã muộn, Phong Tiếu Thiên là Linh Giai thượng phẩm, toàn lực phát huy tốc độ tự nhiên nhanh chóng không gì sánh được, trên hai quyền bộc phát ra lực lượng làm cho tim đập chân run, giống như thái sơn áp đỉnh, mang theo cuồng phong xé gió đánh tới Đường Phong.
Hai mắt hắn đỏ sậm, hiển nhiên là đã phẫn nộ tới cực điểm.
Cơn phẫn nộ của một vị Linh Giai thượng phẩm, cho dù là ai cũng không thể khinh thường.
Lúc phẫn nộ sẽ làm lực chiến đấu của hắn tăng cao, nhưng đồng dạng cũng có thể ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn.
Đường Phong chờ đợi chính là giờ khắc này, đối mặt song quyền của Phong Tiếu Thiên, dĩ nhiên không tránh không né, trực tiếp nghênh đón, trường kiếm đưa ra, đồng thời phát ra ám khí.
Phong Tiếu Thiên quả nhiên có thực lực rất cao, nắm tay cứng như sắt thép, quyền phong gào thét, khiến ám khí đều mất hướng đi, cánh tay như sắt và thứ thần binh trên tay Đường Phong chạm vào nhau, dĩ nhiên không bị thương một chút nào, ngược lại truyền đến một tiếng đinh đinh đang đang.
Đường Phong biến sắc, trong lòng biết trên song chưởng của Phong Tiếu Thiên khẳng định là đeo thứ gì tốt, bằng không làm sao có thể chống đỡ trường kiếm thứ thần binh?
Bình luận truyện